[ ĐN Blue Lock ] • Chạm Đến Giấc Mơ Của Nhau •
Ba người một mùa hè
Âm thanh vòm của tiếng ve kêu lẫn trong tiếng bóng đập xuống nền sân trường vang lên giữa một buổi chiều oi ả đầu hè. Dưới bóng râm của tán cây anh đào đã trổ lá xanh um, ba đứa trẻ ngồi thành hình tam giác, mỗi người cầm một cây kem que đang tan dần trong cái nóng nực.
Otis Iris Lei
“ Reo, tớ chọn được siêu năng lực của mình rồi~. ”
–Otis Iris Lei cất tiếng, mái tóc nâu caramel buộc lệch một bên khẽ lay trong gió.
Reo Mikage
“ Lại mơ mộng nữa hả, Otis? Rồi, lần này là gì? Bay, tàng hình hay đọc tâm trí? "
Otis cười rạng rỡ, ánh mắt hướng sang đứa trẻ còn lại – cậu bé tóc trắng bạc với đôi mắt mơ màng và một tay vẫn đang cầm máy chơi game.
Nagi Seishiro
" •x• Cậu trẻ con quá đó Lei..... "
Otis Iris Lei
" Tớ muốn có siêu năng lực… kết nối trái tim. Để biết được trong lòng người khác đang nghĩ gì. ” [ Khúc khích cười tinh nghịch ]
Reo bật cười khinh khích, nhưng Nagi Seishiro lại ngẩng lên, ngón tay ngừng di chuyển trên màn hình máy game. Cậu nhìn Otis vài giây, rồi nói nhẹ
Reo Mikage
" Nếu cậu có năng lực đó thì có lẽ hơi nguy hiểm đấy~ "
Otis Iris Lei
" Hả? Là sao? Sao lại nguy hiểm "
Nagi Seishiro
" Nếu cậu biết tất cả mọi người nghĩ gì... cậu sẽ chẳng còn tin được ai. ”
Cả Reo và Otis đều im lặng trong một khắc. Rồi Reo phá tan bầu không khí bằng một tiếng cười lớn
Reo Mikage
" Nagi nhà mình nói câu triết lý sâu sắc ghê chưa kìa! Thôi đi, mấy cái đó không có thật đâu. Quan trọng là, tụi mình vẫn ở bên nhau, ba đứa, vậy là đủ rồi. ”
Otis Iris Lei
[ Cười nhẹ ] " Ừ, tụi mình là một đội. Mãi mãi là như vậy. ”
Và vào giây phút đó, không ai trong số họ biết được rằng, những lời trẻ con vô tư của ngày hè năm ấy sẽ dần dần trở thành chiếc gương phản chiếu đầy mâu thuẫn khi trưởng thành. Rằng ba người họ – những đứa trẻ từng tin rằng có thể mãi mãi giữ trọn tình bạn ấy – sẽ phải đối mặt với cảm xúc không tên, những khát vọng thầm kín, và những ranh giới mờ ảo giữa tình bạn… và tình yêu.
Ba que kem tan chảy gần hết, chỉ còn vị ngọt nhè nhẹ còn đọng lại trên môi. Còn trái tim của họ… bắt đầu rung lên những nhịp đầu tiên.
• Người ở giữa ánh mắt của cả hai •
[ Reo Mikage]
Otis ngồi đó, dưới tán cây hoa anh đào đẫm nắng, tay cầm quyển sách dày cộm mà chắc chắn một đứa 15 tuổi bình thường sẽ thấy nhàm chán. Nhưng cậu ấy đọc chăm chú, đôi môi hơi mím lại, hàng mi dài khẽ lay lay theo gió.
Tớ đứng đó, cách một khoảng đủ để không bị phát hiện.
Cũng đủ gần để nghe được cậu ấy khẽ cười khi đọc được một đoạn gì đó thú vị.
Otis luôn như vậy – lặng lẽ tỏa sáng mà chẳng cần ai nhìn thấy.
Tớ ghét điều đó.
Tớ ghét việc không ai nhận ra cậu ấy tuyệt vời đến mức nào.
Tớ ghét việc cậu – Nagi – cũng chỉ ngồi đó, chơi game, thay vì nhìn câụ ấy một lần thật rõ ràng.
Tớ từng nghĩ, tớ thích cậu.
Có thể là vậy, hoặc chỉ vì cậu quá quan trọng, nên cảm giác ấy trở nên đặc biệt.
Nhưng rồi Otis xuất hiện – và tớ biết mình thực sự yêu là ai.
Tớ yêu cách cậu ấy luôn nhìn thấu được sự cứng đầu của tớ, yêu cách cậu ấy nhẹ nhàng với cả hai chúng ta như thể… tớ và Nagi là thế giới của cậu ấy.
Nhưng vấn đề là… tớ không biết trong thế giới ấy, ai đứng ở trung tâm?
Otis hỏi tớ một câu thật ngớ ngẩn.
“Cậu có nghĩ hoa anh đào sẽ nhớ mùa xuân không?”
Tớ chỉ nhún vai. “Hoa thì không có trí nhớ. Mùa xuân thì luôn quay lại.”
Nhưng khi nhìn vào mắt cô ấy, tớ biết… cô ấy không đang hỏi về hoa.
Cô ấy đang hỏi về chúng ta.
Tớ lười suy nghĩ. Lười cả cảm xúc. Nhưng Otis luôn khiến tâm trí tớ chạy loạn.
Cô ấy không giống Reo – Reo kéo tớ đi, giật tớ khỏi game, đẩy tớ vào sân bóng.
Còn Otis... cô ấy không bắt ép, không ràng buộc, chỉ lặng lẽ chờ đợi tớ bước tới.
Tớ không rõ tình yêu là gì. Nhưng tớ biết, nếu một ngày cô ấy rời xa – tớ sẽ không còn muốn chơi bất cứ trò chơi nào nữa
Tớ luôn nghĩ Reo là người tớ không thể sống thiếu. Nhưng giờ… là hai người.
Reo – là động lực.
Otis – là nhịp thở.
Tớ không biết nếu cả hai cùng yêu cô ấy, thì điều gì sẽ đổ vỡ trước:
Tình bạn, tình yêu… hay chính bản thân chúng ta?
Otis ngẩng lên, vẫy tay gọi cả hai lại. Ánh nắng xuyên qua tán cây tạo thành một vòng sáng trên tóc cô ấy.
Và trong khoảnh khắc ấy—cả Reo và Nagi đều nghĩ:
Cô ấy là người mình không thể buông tay.
• Cô ấy không thuộc về cả hai •
Chiều thứ bảy, sân bóng của học viện quốc tế rực rỡ sắc cam hoàng hôn, nơi những tiếng hò reo vẫn còn âm ỉ sau trận đấu giao hữu.
Otis chạy xuống sân, tóc buộc cao đung đưa theo từng nhịp bước, nụ cười cô ấy tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời đang tắt dần phía sau.
Otis Iris Lei
" Reo! Nagi! Tuyệt vời lắm! " [ Nàng vừa cười vừa giơ tay vẫy ]
Reo là người đầu tiên chạy đến, không quên đưa ngón tay cái chỉ về phía mình, hãnh diện
Reo Mikage
" Tớ đã bảo là tớ sẽ ghi bàn thắng cuối đúng không nào? Hứa là đưa đi ăn đấy nhé! ”
Otis Iris Lei
[ Bật cười ] “ Là công sức của cả đội chứ,Reo! ”
Ánh mắt cô lướt sang phía Nagi, người đang tháo găng tay, mồ hôi thấm ướt phần tóc mái.
Otis Iris Lei
"Còn cậu thì sao?”
Otis Iris Lei
[ Nghiêng đầu ] “ Có mệt lắm không? ”
Nagi Seishiro
“Bình thường. Có Otis cổ vũ thì đỡ chán.” [ Khẽ nhún vai "
Nagi Seishiro
" Cậu cổ vũ nên tớ có thêm động lực đó... "
Tim Reo siết lại một chút.
Câu nói đó – thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng – nhưng nó khiến trái tim cậu cảm giác bị đẩy ra ngoài.
Otis mỉm cười dịu dàng hơn với Nagi. Ánh nhìn đó… khác với lúc nhìn Reo.
Tối hôm đó, cả ba ngồi trên sân thượng, nơi từng là chốn bí mật khi còn nhỏ.
Một lon soda chuyền tay. Một chiếc bánh gói giấy.
Otis kể chuyện về việc cô muốn thi vào học viện y. Giọng cô như dòng suối róc rách, còn Reo và Nagi – hai người con trai từng nghĩ rằng mình biết cô ấy rõ nhất – chỉ ngồi lặng lẽ nghe.
Otis Iris Lei
" Các cậu có từng nghĩ… nếu một ngày mình đi theo con đường khác nhau, liệu chúng ta có còn là bạn không? ”
Otis hỏi, như đâm vào lồng ngực cả hai.
Reo Mikage
[ Nắm chặt lon Soda ]
Reo Mikage
" Tớ không cần là bạn. Tớ muốn nhiều hơn.”
Nagi cũng quay sang nhìn Reo, ánh mắt tối lại, một loại cảm xúc không thể gọi tên bắt đầu dâng lên.
Reo Mikage
" Tớ yêu cậu, Otis ”
Reo nói tiếp, lần đầu tiên để cho lòng tự tôn trượt khỏi vai.
Reo Mikage
" Không phải kiểu ‘vì chúng ta là bạn thân’… mà là yêu thật sự. Từ rất lâu rồi ”
Không khí đóng băng.
Otis không nói gì.
Và trong sự im lặng ấy, Nagi đứng dậy, không một lời, bỏ đi.
Otis ngồi giữa hai khoảng trống—một bên là Reo đang nhìn cô với ánh mắt khẩn thiết.
Bên kia là cái bóng của Nagi dần khuất xa nơi cầu thang tối om.
Lần đầu tiên, Otis hiểu rằng…
Tình yêu của cả hai đều rất thật. Nhưng cô... không thể là của cả hai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play