[Assassination Classroom] Lớp Học 3-E
Chương 1: Mở Đầu
Kawanagi Nanaly, là một cô nàng xuất thân trong một gia đình bình thường, nói đúng hơn là rất bình thường.
Em có người mẹ hiền từ và thánh thiện, có một người cha ân cần và hiền lành.
Cuộc sống của em tràn ngập niềm vui vì được cha mẹ yêu thương và chiều chuộng, vô lo vô tư sống trong cuộc sống hạnh phúc.
Cho tới khi bi kịch thay đổi cuộc đời em xuất hiện.
Cha em bị lừa một khoản tiền lớn của mình để đầu tư vào công ty.
Cha em đã đặt rất nhiều tâm huyết và hy vọng vào bản kế hoạch, cuối cùng lại bị đồng nghiệp và công ty đối thủ chơi xấu.
Chức vụ của cha em bị tước bỏ, tiền mà cha em bỏ vào cũng không được hoàn trả, kể từ đó, nhà em cũng trở nên khó khăn trong việc tiền bạc.
Mẹ em phải vay mượn khắp nơi để duy trì cuộc sống gia đình, ba em thì tìm kiếm công việc mới để kiếm tiền.
Còn em, không hay biết gì, dần trở thành cái gai trong mắt cha mẹ.
Em không được việc gì, vì em là đứa trẻ, một đứa trẻ không thể nào hiểu được tình hình lớn như vậy.
Càng không thể kiếm tiền.
Em gần như vô dụng trong mắt cha mẹ.
Họ áp đặt lên người em, bắt em phải học thật giỏi, phải có thành tích tốt.
Họ bắt em học ngày học đêm, học không được nghỉ, học không được mệt.
Khiến sức khỏe của em càng ngày càng tệ, đã có lần em ngất xỉu trong lúc học, và mẹ em chẳng thông cảm gì mà trực tiếp đánh thức em dậy và bắt em phải học tiếp.
Em mệt lắm, em đuối lắm, việc học cả ngày lẫn đêm không cho nghỉ ngơi, không cho em ngủ, nó quá sức đối với em.
Nhất là khi độ tuổi của em không phù hợp cho việc học quá sức, em chỉ mới 11 tuổi mà thôi.
Đã có lúc en nghĩ đến việc tự tử, nhưng dù em đã thử, thì nó đều không thành công.
Sống qua ngày với sự tra tấn thể xác và giày vò tinh thần, em cũng đã lớn, tới tuổi lên đại học.
Những nỗ lực học tập chăm chỉ của em đã giúp em thành công tốt nghiệp và ra trường, tìm được một công việc tốt.
Cha mẹ em mừng lắm, liên tục khen em giỏi giang, không uổng công cả hai đã bỏ công nuôi dạy em.
Em đã tưởng rằng như bọn họ đã thỏa mãn rồi và sẽ tha cho em, nhưng không.
Họ bắt em phải kiếm thật nhiều tiền, để trả nợ mà họ đã vay.
Lúc nhỏ thì bị bắt học cả ngày lẫn đêm, giờ thì bị bắt làm không cho nghỉ.
Họ nói em phải báo hiếu cho họ vì công sinh và công nuôi dưỡng, em biết em cũng nên làm như vậy.
Nhưng sức khỏe của em đã tệ từ năm 11 tuổi rồi, và giờ nó cũng chẳng tiến triển gì, càng trở nên tệ hơn.
Em đã nhân ngày lễ mà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, và em nhận được lời khuyên của bác sĩ ở đó.
Sức khỏe của em đang giảm dần và có thể nói là rất tệ, bác sĩ đã khuyên em nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sao có thể nghỉ ngơi được khi cha mẹ em bắt em phải làm việc nhiều đây?
Em cảm ơn bác sĩ rồi đi về, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ nhiều thứ.
Trên đường đi, em vẫn mải mê với suy nghĩ của mình, làm cách nào để thoát ra tình cảnh này.
Khi đi đến giữa cầu, em dừng lại, nhìn xuống dòng nước đang chảy bên dưới.
Nghe mọi người nói mực nước ở chỗ này sâu lắm, chắc cũng hơn 10m.
Nhìn xuống dòng nước trong sạch và thuần khiết đó, em ngay lúc đó lại có một ý nghĩ.
Nếu em tự tử thì sao? Liệu có được giải thoát không?
Nhưng con sông này quá đỗi xinh đẹp và sạch sẽ, nếu em nhảy xuống và chết ở đây, chẳng phải sẽ vấy bẩn nó sao?
Tiếng tin nhắn từ điện thoại của em vang lên, em nhanh chóng lấy nó và bật lên, là tin nhắn từ mẹ.
Nhân vật phụ
"Con đâu rồi? Đừng nói là trốn việc đi đâu chơi rồi đấy nhé? Mau quay lại và làm việc tiếp cho mẹ!"
Em trầm ngâm nhìn vào dòng tin nhắn, dù đã được nghỉ lễ nhưng mẹ em vẫn bắt em đi làm.
Mẹ em thật sự không quan tâm đến sức khỏe của em sao? Bà ấy vô tâm với em tới mức này sao?
Em bần thần nhìn màn hình điện thoại, dòng tin nhắn như một con dao sắc, cứa mạnh vào tim em.
Em đã rất cố gắng để được cha mẹ công nhận, để được cha mẹ yêu thương một lần nữa.
Nhưng sau cùng thì, nỗ lực của em trở nên vô ích.
Họ không công nhận em, chỉ xem em là công cụ để kiếm tiền và giày vò thôi.
Em tự hỏi, họ đã từng nghĩ rằng mình đang làm quá và tự trách bản thân hay không.
Em lại nhìn xuống dòng nước lần nữa, dạo này thời tiết có hơi nóng, em gieo mình xuống chắc mát lắm nhỉ?
Em chần chừ, cảm giác muốn hoặc không muốn cứ khiến em khó chịu.
Em thở hắt, nắm mắt lại, cảm nhận những làn gió mát mẻ qua thân mình trước khi thả mình tự do xuống.
Em nhanh chóng chìm xuống làn nước mát lạnh, cảm nhận làn nước đang ôm lấy mình, em hé mắt ra một chút.
Hình ảnh nhìn từ dưới nước đẹp làm sao, vừa thuần túy lại vừa trong trẻo.
Cơn khó thở nhanh chóng chiếm lấy não bộ của em, nó cảnh báo hãy lên bờ nhanh.
Nhưng em đã quyết định gieo mình xuống đây rồi, giờ có muốn cũng chẳng thể.
Nhưng em đã quyết định gieo mình xuống đây rồi, giờ có muốn cũng chẳng thể.
Mắt em dần tối và mờ đi, cơn khó thở càng giày vò hơn.
Trong tầm mắt, em đã không nhìn thấy gì nữa, bên tai cũng ù đi vì nước biển.
Trước khi mất ý thức và dần chết đi, em thấy được một phần quá khứ của mình.
Là hồi ức trước khi chết sao?
Hình ảnh em được cha mẹ nâng niu và chiều chuộng, và cả khoảng thời gian mà em cho là đẹp nhất cuộc đời em.
Đang được chiếu lại như một thước phim.
Em khóc, dù không cảm nhận được nỗi đau trong lòng của mình, nhưng em biết em đang khóc.
Khóc vì ấm ức, khóc vì mệt mỏi, khóc vì nhớ khoảng khắc ấy.
Khóc vì thương cho số phận bi thảm của mình...
Em mong rằng, gieo mình xuống dòng nước mát lạnh này và chết đi.
Em sẽ được sống hạnh phúc ở kiếp sau và không vướng bận gì...
Chương 2: Xuyên Không
Em mơ thấy một giấc mơ, em mơ thấy mình quay trở lại thời đi học, và em đang học ở đó.
Em thấy em đang ngồi trong một lớp học sạch sẽ và hiện đại.
Và thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng, tiếng nói xì xầm của những học sinh.
Nhìn quanh lớp, đâu đâu cũng chỉ thấy học sinh làm việc riêng trong giờ học và không quan tâm đến bài giảng.
Khung cảnh bắt đầu nhòe đi, xung quanh cũng thay đổi sang một lớp học khác, nhưng lạ kì thay, nó rất tồi tàn và tách biệt.
Nhìn lên bảng lớp, là lớp 3-E.
Khung cảnh lại thay đổi, là cảnh của một số học sinh.
Một bên thì đang khinh thường và cười nhạo, một bên thì im lặng và cam chịu.
Lại là hành vi bắt nạt à? Em đã thấy đến phát chán rồi.
Nhưng... Nhìn kiểu gì vẫn thấy nó quen quen.
Cậu trai có mái tóc màu xanh và cột hai bên nhìn rất quen mắt, và cả cậu tóc đen bên cạnh nữa.
Tiếng báo thức đột ngột vang lên, em giật mình tỉnh dậy, mắt mở to nhìn trần phòng, người em cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Kawanagi Nanaly
Ha!— Chỗ này... Là chỗ nào? Mình nhớ mình đã gieo mình xuống nước rồi mà?
Em hoảng loạn nhìn xung quanh, mắt lia trúng chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.
Đã quá nửa đêm rồi, và giờ em bất ngờ tỉnh dậy trên chiếc giường và căn phòng lạ lẫm này.
Thật sự... Em vẫn chưa chết sao? Đã có ai đó cứu em và đưa em đến đây sao?
Em thở hắt, cố giữ bình tĩnh cho bản thân.
Nhìn lại căn phòng, em nghĩ sẽ không có vụ này đâu, nếu ai đó đã cứu em thì họ sẽ đưa em đến bệnh viện chứ không phải ở đây.
Em vứt chăn sang một bên và xuống giường, đi quanh ngắm nghía căn phòng.
Căn phòng này không hẳn gọi là bừa bộn, chỉ là khá nhiều đồ.
Nhìn vào bức hình trên bàn học, em với tay cầm nó lên.
Là hình chụp của một cô gái, người đó có mái tóc đen tuyền dài qua vai, và đôi mắt đen láy với tròng mắt kì lạ, đeo kính gọng tròn trên mặt.
Bên cạnh là một cậu trai tóc cam mắt tím, cả hai đang quàng tay nhau, cười trong rất vui vẻ.
Lật lại phía sau, trên khung ảnh là tên của cả hai.
Kawanagi Nanaly và Gakushuu Asano?
Đây là tên của em mà? Và kia là tên của cậu bạn bên cạnh?
Em nhớ em nào có bạn đâu nhỉ? Lúc còn học em rất lầm lì và ít nói nên chẳng ai muốn làm bạn với em.
Nhưng cái tên này quen lắm, em nhớ là đã nghe được cái tên này rồi.
Kawanagi Nanaly
Là học sinh lớp 3-A trong bộ anime Lớp học ám sát mà?!
Em nhớ rồi! Đây là nhân vật trong bộ anime mà em đã coi khi trốn mẹ để đi giải tỏa.
Sao... Em lại thấy cái tên này nhỉ?
Em nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái tên một lúc, đặt ảnh lại xuống bàn mà nhanh chóng phi vào nhà vệ sinh.
Em cần chứng minh một thứ!
Em dừng lại trước gương, ngắm nghía khuôn mặt của mình.
Mái tóc, màu mắt, tròng mắt kì lạ, đều giống trong bức hình!
Kawanagi Nanaly
Không... Không thể nào...
Em sờ lên mặt mình, cảm giác mềm mại chạm vào đầu ngón tay em, có thể cảm nhận được độ mềm mại và mịn màng của nó.
Em buông tay xuống, nhìn vào gương một lúc lâu rồi đi ra, lần nữa đi lại phía bàn.
Mở những ngăn kéo tủ, tìm kiếm trong đó xem có những thông tin hữu ích nào.
May mắn làm sao khi em tìm thấy được một cuốn nhật kí.
Nhật kí cuộc sống hành ngày của Nana?
Em lắc đầu bỏ qua những ý nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, lật trang đầu tiên và đọc.
"Hôm nay khi ra khỏi nhà, mình đã gặp được Asano-kun, cậu ấy ngỏ lời muốn đi học chung với mình, mình đã đồng ý!
Không những thế, cậu ấy còn rủ mình đi ăn trưa cùng cậu ấy nữa! Nhìn những khuôn mặt ghen tị của những đứa con gái xung quanh khác, mình lại thấy rất thích thú.
Ra về cũng vậy, cậu ấy lại ngỏ ý muốn về chung với mình, mình đã tự hỏi rằng cậu ấy thích mình sao? Nhưng nó có hơi sai nhỉ, Asano-kun sẽ không đời nào thích mình đâu, tại mình mờ nhạt quá mà...
Trước khi vào nhà, mình đã xin được chụp một tấm hình với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại đồng ý, điều đó khiến mình rất vui.
Mình đã nhờ mẹ chụp bằng máy ảnh lấy liền, vì mình muốn đặt nó trên bàn học của mình.
Sau khi chụp xong thì cậu ấy liền đi, mình có hơi luyến tiếc vì hôm nay trôi qua thật nhanh, nhưng trước đó cậu ấy nói là sẽ ghé qua để rủ mình đi học nên mình vui lắm!
Mong là ngay mai tới sớm một chút!"
Ờm... Đây là câu chuyện của hôm nay hả?
Em chẹp miệng nhìn nó rồi lật qua trang trước đó, nhưng cứ càng lật thì nó càng tẻ nhạt, đúng là cuộc sống của người mờ nhạt nhỉ?
Em đóng cuốn nhật ký lại, suy nghĩ về những thông tin này.
Có thể hiểu đại khái là em ở đây khá mờ nhạt trong trường, không quá mức nổi bật.
Và cậu chàng Asano kia là người mà "em" thích, thì ai ở đây chả thích cậu ta.
"Em" không có nhiều bạn bè ở đây, và "em" cũng có một thành tích khá ổn.
Em với tay xoa thái dương, thật sự em đang đang rất đau đầu và hoang mang.
Em cố tình tự tử và vô tình xuyên vào cơ thể này.
Chà, vậy là em đang chiếm lấy xác nhỉ?
Em chớp mắt suy nghĩ, đại đa số trong truyện xuyên không, người xuyên không đều có chung một câu hỏi.
Em đang thắc mắc không biết linh hồn đó ở đâu, nhưng nghĩ lại, có khi linh hồn đi siêu thoát luôn rồi không chừng.
Thật sự đầu em đang rất rối, tự dưng lại xuyên vào cơ thể này, lại có hơi "thân thiết" với Asano nữa.
Gì mà phiền phức quá vậy?
Bộ cuộc đời kiếp trước kia của em vẫn chưa vừa lòng được Ông Trời sao?
Em trầm ngâm nhìn trần phòng, cơn đau đầu lại ập tới, đầu em đau như búa bổ, khiến em nhăn mặt.
Để chuyện đó cho ngày hôm sau vậy, em nghĩ em nên nghỉ ngơi thôi...
Chương 3: Hạnh Phúc
Ngày hôm sau nhanh chóng tới, ánh nắng chói lóa chiếu qua rèm cửa phòng em, nhanh chóng đánh thức em dậy.
Đây có thể xem là một giấc ngủ ngon và tử tế nhất mà em có thể nhận, chứ kiếp trước em nào có một giấc ngủ đàng hoàng?
Ngáp ngắn ngáp dài trên giường, dù em thật sự không muốn dậy, nhưng hôm nay là ngày đi học của em, nên không thể bỏ lỡ được.
Em nhấc cả cơ thể mệt mỏi và buồn ngủ của mình vào nhà vệ sinh, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
Sau khi rửa mặt và ngước lên, em lại nhìn thấy khuôn mặt của cơ thể này lại lần nữa.
Làn da mịn màng, trắng trẻo. Đôi mắt to, con ngươi với tròng mắt kì lạ. Đôi má phúng phính và hồng hào. Đôi môi mỏng và đỏ mọng. Sóng mũi cao và mái tóc đen tuyền dài qua vai, cực mềm mại và óng mượt.
Trời ạ, đây là tiên nữ chứ nào phải con người!
Em bất ngờ với nhan sắc đẹp ngút trời này.
Em không ngờ em sẽ được xuyên vào cơ thể xinh đẹp và thuần khiết như vậy.
Tiếng chuông báo thức từ điện thoại của em reo lên, em nhanh chóng đi tới và tắt nó đi.
Kawanagi Nanaly
*Hôm nay là ngày đầu tiên mình học trong thế giới này, mong không có gì phiền phức xảy ra.*
Em nắm chặt tay áo vào lòng bàn tay, lòng thầm cầu mong sẽ chẳng có gì xảy ra hôm nay.
Nhưng em biết, nếu mọi chuyện suôn sẻ và thuận lợi thì nó vốn không bị gọi là cuộc đời.
Khoảng 10 phút sau, em bước ra khỏi phòng với đồng phục của trường và cặp sách, với cái kính tròn của mình trên gương mặt.
Vừa bước xuống lầu em vừa nghĩ ngợi.
Theo như những gì mà em đã đọc nhật ký vào hồi sáng thì em học lớp 3-B, thành tích gần như đứng nhất lớp.
Và thêm nữa, cái cậu Asano kia sẽ tới nhà em mà đi học chung nữa, vậy nên em đang nghĩ cách để tránh việc đi chung với hắn.
Không phải em ghét hay gì, hắn đẹp trai tuấn tú, nhà giàu lại còn thông minh nữa, nói ghét thì có hơi dối lòng.
Nhưng nói thích thì cũng chẳng đúng, tại em không biết gì đến hắn, thế thì thích làm chi.
Nói xa lạ nên không muốn tiếp xúc thì có lẽ thích hợp hơn.
Bản thân em đã từng xem bộ anime này kha khá nhiều lần, việc nắm rõ từng chi tiết, cốt truyện, em rất dễ dàng mà nhớ.
Tính cách tên này không hẳn là xấu, chỉ là có phần hơi hời hợt, tự cao tự đại và có hơi tự tin thái quá thôi.
Nhưng nói gì thì nói, em vẫn chẳng thể ngấm nổi tính cách của hắn.
Ngồi vào bàn ăn, em nhìn vào đĩa cơm trứng của mình mà trầm tư.
"Em" ở đây có một người mẹ rất tốt, bà ấy hiền từ, phúc hậu và có khiếu hài hước, nên hầu như chẳng có cuộc cãi vã gì trong nhà này.
Cha "em" ở đây thì lại rất thật thà và cẩn thận, gần như việc gì vào tay ông ấy đều rất thuận lợi và suôn sẻ.
Gia đình hạnh phúc đấy chứ... Ai như em...
Nhân vật phụ
Chúc con ăn ngon miệng, con yêu.
Giọng nói thánh thiện và dịu dàng vang lên, em nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực của mình nhờ vào giọng nói đó.
Kawanagi Nanaly
A—à, chúc mẹ ăn ngon miệng.
Giọng nói của em có hơi lệch đi vì giật mình, nhưng may mắn là em đã bình tĩnh lại và tiếp tục nói, mong người đối diện sẽ không phát hiện ra.
Nhân vật phụ
Nghe nói cậu bạn Asano gì đó đi chung với con hôm qua sẽ lại tới đây, đúng không?
Kawanagi Nanaly
Dạ, vâng ạ.
Nhân vật phụ
Cậu bạn đó hình như là Top 1 trong trường Kunugigaoka nhỉ?
Kawanagi Nanaly
Dạ vâng, đúng rồi ạ...
Nhân vật phụ
Con may mắn lắm đấy, quen được một cậu học sinh ưu tú luôn!
Cơm trong miệng chẳng thể nuốt, cổ họng em khô khốc, chẳng thể lên tiếng được.
Từ kiếp này đến kiếp trước, em đều sẽ phải bắt ép học tập cho tới chết lần nữa sao?
Kawanagi Nanaly
Con... Sẽ cố gắng để giống như cậu ấy...
Em lí nhí nói, không biết bà ấy có nghe hay không, nhưng em đã cúi gầm mặt xuống nên chẳng thể thấy được biểu cảm của bà.
Chắc bà ấy hài lòng với câu trả lời này lắm...
Nhưng câu nói của bà ấy khiến em mở to mắt, không tin vào tai mình mà ngước lên nhìn vào bà ấy.
Nhân vật phụ
Mẹ không cần con cố gắng, con chỉ cần làm những gì mà con thích là được.
Đây... Là lời an ủi mà em có thể nghe được sao?...
Nhân vật phụ
Và ai cũng sẽ có giới hạn của riêng mình, con không cần phải cố với tới cậu bạn đó làm gì, cũng chẳng cần phải chăm chỉ làm gì.
Nhân vật phụ
Vì mẹ biết, con gái của mẹ đã rất cố gắng từng ngày qua rồi.
Bà ấy nở một nụ cười nhẹ và trìu mến nhìn em, điều đó khiến em muốn bật khóc.
Không khóc vì buồn, cũng chẳng phải là khóc vì tức.
Vì cuối cùng cũng đã có người hiểu được nỗi khó khăn của cô rồi.
Kawanagi Nanaly
Con... Cảm ơn mẹ...
Nhân vật phụ
Cảm ơn gì chứ, con chỉ cần làm những gì con thích là được, mẹ và ba sẽ luôn ủng hộ con.
Bà ấy nói xong thì liền thúc giục em ăn nhanh lên, kẻo trễ giờ học.
Em cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bắt đầu ăn phần ăn của mình.
Phần ăn của em rất ngon, dù nó chỉ đơn giản là cơm và trứng.
Nhưng em biết nó ngon là vì sao, là vì em cảm nhận được tình yêu của cha mẹ ở đây dành cho em, thứ mà kiếp trước em không có.
Kawanagi Nanaly
*Mình sẽ luôn trân trọng nó...*
Em nở nụ cười nhẹ rồi điều chỉnh lại tâm trạng, vui vẻ ăn phần ăn của mình.
Thỉnh thoảng lại được bà ấy gắp cho thức ăn và vài món em thích.
Hôm nay cũng không tệ cho lắm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play