Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trinh Thám Học Đường | The Classmate [OhmNanon X PerthChimon X JimmySea]

Chương 1: Lá Thư Đầu Tiên

Buổi sáng đầu tiên của thầy Nanon tại Lasapak bắt đầu bằng một bầu không khí ảm đạm.
Mây đen vần vũ, đè nặng lên những dãy nhà cổ kính của ngôi trường danh giá.
Không một tia nắng.
Chỉ có một sắc xám kéo dài, lạnh lẽo và vô định.
Nanon chỉnh lại cà vạt, bước dọc hành lang dài phủ bóng tối.
Hai bên là những dãy phòng học im lìm, cửa đóng kín chỉ có ánh sáng mờ nhạt rọi qua ô cửa kính phản chiếu bầu trời xám xịt.
Cuối hành lang là lớp học mà anh sẽ giảng dạy.
Anh dừng lại giây lát, hít một hơi sâu rồi đưa tay vặn nắm cửa.
Bên trong, hơn hai mươi học sinh đã ngồi đợi sẵn.
Nhưng không khí trong lớp khiến bước chân anh chững lại một nhịp.
Nanon đi đến bàn giáo viên, đặt cặp xuống rồi lặng lẽ lướt ánh mắt qua từng gương mặt.
Ánh mắt ấy vô thức dừng lại ở một chiếc bàn trống cuối lớp.
Chưa kịp lên tiếng, một nữ sinh bàn đầu đã giơ tay.
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Thưa thầy…
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Có ai đó để cái này trên bàn em!!
Cả lớp lập tức hướng mắt về phía cô.
Trên tay cô là một phong thư màu ngà, mép giấy nhăn nhúm như bị ai đó siết chặt suốt một thời gian dài.
Không đề tên. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho biết người gửi là ai.
Nanon nhận lấy, mở ra.
Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo như được viết trong trạng thái hoảng loạn.
"Đừng để bị bóng tối nuốt chửng..."
Anh gấp tờ giấy lại. Ánh mắt chợt trầm xuống và ngay đúng lúc ấy.
Một cơn gió mạnh lùa vào lớp, cuốn theo vài tờ giấy bay tán loạn.
Tiếng kim đồng hồ vang lên chậm rãi, lạc lõng trong bầu không khí im phăng phắc.
Lasapak không đơn giản là một trường học.
Nó là một biểu tượng, nơi chỉ dành cho những cá nhân ưu tú nhất.
Ở đây, áp lực thành tích đè nặng lên từng hơi thở.
Nhưng nếu chỉ có vậy, Lasapak đã không đáng sợ đến thế.
Giữa những bức tường dày và lớp học ngăn nắp, những lời đồn vẫn len lỏi.
Về những học sinh biến mất hay về những bức thư xuất hiện bí ẩn.
Người ta xem đó là chuyện phiếm trong ký túc xá.
Nhưng ở Lasapak, không phải thứ gì cũng chỉ là lời đồn.
Ai từng học tại đây đều mang theo cùng một cảm giác…
Rằng luôn có thứ gì đó... dõi theo họ.
Đôi khi là tiếng bước chân vọng lại từ hành lang vắng.
Đôi khi là cảm giác bị quan sát, dù trong phòng chỉ có một mình.
Không ai biết quy tắc ấy bắt đầu từ bao giờ: "Không rời khỏi phòng sau 9 giờ tối."
Không có lệnh cấm, cũng chẳng ai kiểm tra.
Nhưng tất cả học sinh đều làm theo, tuyệt đối.
Đúng 9 giờ, hành lang ký túc xá trở nên vắng lặng như bị hút sạch không khí.
Cửa phòng đóng chặt. Đèn lần lượt tắt.
Bởi vì ai cũng biết, ban đêm ở Lasapak không yên tĩnh như vẻ ngoài của nó.
Đây là trường nội trú. Không có về nhà cuối tuần. Không có kỳ nghỉ giữa khóa.
Khi nộp đơn nhập học, họ đã chấp nhận điều đó.
Và dù những chuyện bất thường vẫn tiếp diễn, chưa từng có ai bỏ học giữa chừng.
Hoặc có thể... những người từng có ý định ấy, đã không còn cơ hội để thực hiện.
Bên ngoài, bầu trời u ám. Không gió.
Thế nhưng tấm rèm cửa khẽ lay như thể có ai đó vừa lướt qua.
Nanon quay lại đối diện với lớp học.
Các học sinh vẫn ngồi im, cúi đầu.
Không ai phản ứng với cơn gió vừa rồi.
Một sự trùng hợp kỳ lạ, hay tất cả đều đang giả vờ như không hề nghe thấy?
Anh siết nhẹ tập tài liệu trong tay, chậm rãi quay lại bàn giáo viên.
Nanon
Nanon
Chào buổi sáng, cả lớp!!
Không một ai đáp lại.
Ánh mắt anh lướt qua lớp học... rồi dừng lại.
Chiếc bàn cuối cùng vừa nãy còn trống giờ đã có người ngồi.
Một nữ sinh với mái tóc dài phủ gần hết khuôn mặt, mặc đồng phục Lasapak, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn.
Nanon chắc chắn từ lúc anh bước vào, bàn ấy hoàn toàn trống.
Anh nhìn quanh các học sinh vẫn cúi đầu, không ai tỏ vẻ nhận ra sự hiện diện kỳ lạ ấy.
Quay trở lại nhìn cô gái...
Giờ đây, cô cũng đang nhìn anh.
Không chớp mắt. Không biểu cảm.
Ánh nhìn trống rỗng như thể xuyên qua anh, không phải để "thấy", mà để cảnh báo.
Nhưng Nanon không hề tỏ ra hoảng sợ.
Anh khẽ siết bàn tay, cảm nhận lớp kim loại lạnh của chiếc nhẫn bạc trơn nơi ngón cái.
Không hoa văn, không đá quý chỉ là một vật đơn giản nhưng tỏa ra sức mạnh kỳ lạ.
Và bằng cách nào đó, anh biết chừng nào chiếc nhẫn còn ở đó, cô ta không thể chạm đến anh.
Cô gái dường như cũng nhận ra.
Ánh nhìn đổi từ trống rỗng sang dò xét lặng lẽ.
Nanon
Nanon
Em là học sinh lớp này sao?
Giọng anh trầm, điềm tĩnh.
Không ai đáp.
Anh liếc về danh sách lớp. Lớp 2A chỉ có 24 học sinh.
Anh đã điểm qua hết. Không ai giống cô gái kia.
Chiếc nhẫn khẽ lạnh như một luồng cảm giác quen thuộc chạy dọc sống lưng.
Cô ta không thuộc về nơi này.
Học sinh nam
Học sinh nam
Thầy Nanon…
Một giọng nam vang lên, không phải cô gái kia.
Một học sinh gần dãy bàn cuối ngẩng đầu.
Đôi mắt cậu ngập tràn nỗi sợ. Môi mấp máy như muốn nói gì đó... nhưng không dám.
Nanon quay lại nhìn chiếc bàn cuối.
Trống không.
Cô gái đã biến mất.
Ghế trống, không một dấu vết nào cho thấy từng có người ngồi đó.
Chỉ có cánh cửa sổ vẫn mở và tấm rèm vẫn khẽ lay dù không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Chương 2: Tờ Giấy Cảnh Báo

Sau tiết dạy đầu tiên, Nanon lặng lẽ bước ra khỏi lớp.
Không một tiếng xì xào.
Không một câu chuyện giữa giờ ra chơi.
Chỉ có tiếng bước chân đều đặn của những học sinh lướt qua hành lang như những con rối vô cảm được lập trình sẵn.
Cậu đi đến phòng giáo viên.
Cánh cửa kính bật mở bằng một tiếng "tách" khẽ khàng.
Bên trong, không khí lạnh lẽo một cách kỳ lạ.
Ánh đèn huỳnh quang đổ xuống những gương mặt bất động.
Bàn tay gõ bàn phím không ngơi nghỉ.
Những cái gật đầu máy móc, những câu chào đồng thanh, đều đặn và trống rỗng.
Giáo viên nữ
Giáo viên nữ
Chào thầy Nanon, mong chúng ta phối hợp tốt.
Không ai hỏi cậu dạy lớp nào, không ai tỏ vẻ tò mò về người mới, không ai thực sự nhìn cậu.
Mỗi lần Nanon cố gắng bắt chuyện, câu trả lời luôn chính xác, lịch sự, nhưng vô hồn.
Như thể cậu đang đối thoại với những bản sao nhân tạo được lập trình để phản hồi.
Một vài người trong số họ thậm chí... không hề chớp mắt.
Rời khỏi phòng giáo viên, Nanon đi ngang sân trường, mong tìm thấy chút sinh khí những tiếng cười nói, những cảm xúc học sinh thường có.
Nhưng... cậu chỉ thấy những nụ cười chuẩn mực.
Những cái cúi đầu theo lễ nghi và đôi mắt trống rỗng.
Đôi lúc, khi quay đầu lại, Nanon bắt gặp ánh nhìn của một nam sinh từ phía xa.
Đôi mắt cậu ta vô hồn đến lạnh người – như thể đang quan sát từ phía sau lớp mặt nạ của con người.
Nhưng khi Nanon nhìn kỹ lại, cậu ta đã quay đi, hòa lẫn vào đám đông.
Toàn bộ ngôi trường như một sân khấu khổng lồ.
Mỗi người giữ một vai diễn.
Lời thoại có sẵn.
Cử chỉ được lập trình.
Nhưng không ai thực sự sống trong vai mình.
Và giữa vở kịch kỳ lạ đó, Nanon chợt nhận ra câu là người duy nhất… không được phát kịch bản.
Tối hôm đó tại phòng giáo viên của mình ở tầng 6 khu trung tâm.
Nanon đang ngồi bên bàn, chăm chú soạn giáo án cho buổi dạy ngày mai.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần bất chợt chớp tắt.
Nanon
Nanon
Chắc chập điện rồi
Khi ánh sáng trở lại, trên cuốn sách mở trước mặt cậu.
Một tờ giấy ghi chú màu vàng nằm gọn gàng, như thể vừa được ai đó lặng lẽ đặt xuống.
Dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút đen.
“Đừng ra ngoài sau 9 giờ tối.”
Nanon nhíu mày.
Cậu chắc chắn trên bàn không hề có gì ngoài sách và bút lúc nãy.
Trước khi kịp phản ứng, đèn lại vụt tắt.
Không khí trở nên đặc quánh trong bóng tối, chỉ vài giây nhưng dài như vô tận.
Rồi đèn bật lên.
Tờ giấy vẫn còn trên tay cậu nhung dòng chữ… đã đổi.
“Nếu nghe thấy tiếng động… đừng mở cửa.”
Nanon
Nanon
Ai đang làm chuyện này? Là học sinh? Hay…
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Lần này, Nanon không còn nghĩ đó là trò đùa của học sinh.
Cậu lật tờ giấy, không có gì ở mặt sau.
Vừa định gấp lại để giữ làm bằng chứng, thì…Tờ giấy tan biến.
Ngay trước mắt cậu.
Từng sợi giấy lơ lửng rồi hóa thành bụi, bay biến vào không khí như chưa từng tồn tại.
Nanon giật mình đứng bật dậy, trái tim đập mạnh.
Nanon
Nanon
Là mơ sao?
Nanon
Nanon
Không, tờ giấy ban nãy…không phải mơ.
Cậu bước lùi lại vài bước… thì một hình ảnh hiện lên trên ô kính trong suốt cửa phòng.
“Mừng về nhà.”
Cậu sững người.
Vài giây sau, dòng chữ mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại.
Im lặng bao trùm.
Tiếng tích tắc của đồng hồ đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
9 giờ đúng.
Nanon
Nanon
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Không gian im phăng phắc, như thể thế giới cũng đang nín thở cùng cậu.
Cốc, cốc…
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Nanon khựng lại, hướng mắt về phía cửa phòng.
Tiếng gõ không vội, không gấp nhưng vang rõ trong sự yên lặng tuyệt đối.
Cậu đứng dậy, tiến về phía đó, tay đưa ra để chuẩn bị vặn chốt cửa.
Ngay lúc ấy, chiếc nhẫn trên tay trái cậu khẽ nóng lên.
Không bỏng rát, không đau chỉ là một cảm giác… cảnh báo.
Như thể chiếc nhẫn đang thì thầm vào da thịt cậu, “Đừng mở.”
Nanon khựng lại.
Ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn rồi ngẩng lên nhìn về phía ô kính cửa, nơi dòng chữ “Mừng về nhà” từng xuất hiện ban nãy.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cái bóng lướt ngang.
Nhanh đến mức nếu chớp mắt, cậu đã bỏ lỡ.
Nanon
Nanon
Cái gì vừa…?
Tim đập mạnh nhưng Nanon vẫn giữ bình tĩnh.
Cậu bước chậm đến cửa kính, không mở mà chỉ áp sát mắt nhìn ra ngoài khuôn viên trường.
Chỉ có ánh đèn mờ nhạt nhấp nháy dưới sân trường.
Nanon
Nanon
Chắc là mình nhìn nhầm thôi
CỐC! CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng gõ vang lên lần này dồn dập và mạnh hơn như thể người bên ngoài đang gõ bằng cả nắm tay, thậm chí là dùng lực đập cửa.
Nanon giật mình lùi một bước, tim bắt đầu đập dồn.
Cậu chợt nhớ lại dòng chữ trên tờ giấy note, “Nếu nghe thấy tiếng động… đừng mở cửa.”
Cậu hít thật sâu rồi cất tiếng.
Nanon
Nanon
Ai ở ngoài đó?
Không có tiếng trả lời.
Nanon hỏi lại, lần này to hơn.
Nanon
Nanon
Tôi hỏi lại, ai ở ngoài đó?
Im lặng.
Không một tiếng động, không một hơi thở.
Chỉ còn tiếng đồng hồ vẫn đều đặn vang lên trong nền.
Tích tắc.
Đúng lúc đấy…
Xoạt!!
Một âm thanh nhẹ vang lên từ dưới chân cửa.
Nanon cúi xuống.
Một mảnh giấy nhỏ đang được đẩy nhẹ qua khe cửa như thể có ai đó ở bên ngoài…
đang nhét nó vào từ từ, rất từ tốn… như cố tình để cậu nhìn thấy.
Mảnh giấy dừng lại ở giữa khe.
Cậu chần chừ một giây, rồi cúi người nhặt lên.
Dòng chữ hiện ra bằng nét bút mực đen, nguệch ngoạc, không ngay hàng.
Nanon
Nanon
Cậu không nên về đây?
Cổ họng Nanon khẽ khô lại.
Cậu ngẩng lên, nhìn ra cửa kính vẫn không một bóng người.
Chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua khuôn viên bên ngoài như một lời thì thầm đang kéo dài mãi trong đêm.

Chương 3: Bóng Tối Ẩn Mình

Nanon siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa trước mặt.
Bề ngoài cậu giữ bình tĩnh nhưng nhịp tim đã khẽ chậm lại một nhịp… rồi dần dần tăng lên từng chút một.
Cảm giác rõ rệt rằng có ai đó đang theo dõi cậu từ đâu đó rất gần.
Cậu nhớ lại dòng chữ ban nãy trên cửa kính.
Nanon
Nanon
Mừng về nhà?
Nanon
Nanon
Nhưng mình chỉ vừa đến đây hôm nay với tư cách là thực tập sinh.
Hai lời nhắn trái ngược nhau.
Một lời cảnh báo cậu đừng ở đây.
Một lời lại như chào đón cậu quay về.
Nanon
Nanon
Về… nhà? Rốt cuộc mình đang trở về đâu?
Không thể hiểu ẩn ý đằng sau những câu chữ rời rạc ấy, Nanon lùi lại một bước rồi rút điện thoại ra khỏi túi.
Cậu bấm số cảnh sát.
Ngón tay vừa chạm vào nút gọi.
“Tút… Tút… Kết nối bị từ chối.”
Màn hình lập tức tối đen, rồi hiện dòng chữ lạnh lùng.
“Liên lạc ra ngoài bị vô hiệu hóa tại Lasapak.”
Cậu thử bật 5G.
Cũng không có tín hiệu.
Chuyển sang tìm Wi-Fi chỉ thấy đúng hai cái tên hiện lên trên màn hình.
Student Council Wi-Fi (Private - Access Denied)
Lasapak_Free (No password - Unstable)
Nanon
Nanon
Chỉ có Wi-Fi của hội học sinh và một mạng công cộng cho tất cả mọi người…
Nanon
Nanon
Nhưng không ai từng nhắc với mình đến chuyện liên lạc bị chặn trong trường này.
Nanon hạ điện thoại xuống, cảm giác như mình đang bị bóp nghẹt từng nhịp thở.
Nanon liếc nhìn dòng chữ "Lasapak_Free" nhấp nháy trên màn hình điện thoại một lúc.
Nanon
Nanon
Để thử xem
Cậu nhấn kết nối.
Ngay lập tức, Wi-Fi kết nối thành công.
Sóng mạnh một cách kỳ lạ dù đây chỉ là mạng dùng chung.
Điện thoại cậu rung lên nhè nhẹ.
Màn hình chuyển sang một giao diện hoàn toàn mới
“Xác định vai trò của bạn trong hệ thống Lasapak.”
Dưới đó là ba lựa chọn. Học sinh/ Giáo viên/ Hội học sinh
Cậu chạm vào "Giáo viên."
Một khung nhập xuất hiện, “Nhập số ID giáo viên.”
Nanon liếc nhìn thẻ ID trên bàn rồi gõ dãy số in trên thẻ.
Chỉ vài giây sau, không cần xác nhận màn hình điện thoại lập tức thay đổi.
Ba ứng dụng lạ tự động được tải về.
LasapakLife: Giao diện như một hệ thống chấm điểm, tích tín dụng, quy đổi đồ ăn, vật phẩm, thời gian lịch dạy,…thậm chí là phân quyền đi lại trong trường.
EchoNet: Một diễn đàn nội bộ, có mục cảnh báo dị thường, nhật ký cá nhân, tin nhắn ẩn và cả bảng xếp hạng hoạt động… Tất cả đều được kiểm duyệt.
LSP Store: Một cửa hàng ứng dụng riêng biệt, với những app hoàn toàn không có trên bất kỳ nền tảng nào ngoài Lasapak. Một số có biểu tượng ổ khóa, một số hiển thị “Chưa đủ cấp truy cập”.
Nanon nhìn chằm chằm vào giao diện vừa hiện lên, lòng bắt đầu se lại.
Mọi thứ đều được kiểm soát.
Mọi liên kết với bên ngoài đều đã bị cắt đứt.
Nanon
Nanon
Mình đang ở một nơi được vận hành như một hệ sinh thái độc lập
Nanon
Nanon
Một thế giới bị kiểm soát tuyệt đối
Nanon mở ứng dụng EchoNet.
Diễn đàn nội bộ hiện lên với giao diện gọn gàng, có phần quá sạch sẽ.
Các bài viết được sắp xếp theo từng chuyên mục như nhật ký cá nhân, chia sẻ bài học, kinh nghiệm thực tập, thảo luận các môn chuyên ngành…
Thoạt nhìn, nó giống như bất kỳ mạng xã hội nội bộ nào khác trong các trường đại học thông thường.
Cậu lướt thử vài bài viết.
Nanon
Nanon
Nội dung đều khá bình thường
Nanon
Nanon
Kỹ thuật tấn công mạng cơ bản, kinh nghiệm thực chiến.
Nanon
Nanon
Mẹo luyện cơ bắp khi chỉ có 15 phút giữa giờ.
Nanon
Nanon
Top 5 món ăn sáng ngon ở căn tin.
Dưới mỗi bài, Nanon nhận ra một điểm chung.
#Lasapak #ChuyenNganh_TinHoc #DienDanEchoNet
#Lasapak #ChuyenNganh_TheThao #DienDanEchoNet
#Lasapak #ChuyenNganh_YHoc #DienDanEchoNet
Cấu trúc hashtag giống hệt nhau, dù người viết là học sinh hay tài khoản chính thức của hội học sinh.
Nanon cau mày.
Nanon
Nanon
Tất cả bài đăng đều bị gắn tag theo mẫu… không lệch một chữ.
Cậu thử lướt xuống các trang cũ hơn về những ngày đầu khi EchoNet mới thành lập.
Tốc độ mạng vẫn mượt mà đến bất thường, không gián đoạn dù đang tải hàng trăm bài cũ.
Nhưng không có bất kỳ bài viết nào đề cập đến các hiện tượng kỳ lạ.
Không có câu chuyện ma, không có tin đồn về âm thanh lúc đêm khuya cũng chẳng có bài nào nhắc đến điều bất thường mà cậu vừa trải qua.
Nanon
Nanon
Một ngôi trường rộng lớn thế này.
Nanon
Nanon
Không thể nào lại không có lấy một tin đồn kỳ lạ nào
Nanon
Nanon
Học sinh không đăng… hay là họ đã đăng nhưng bị xoá?
Cậu kéo lại giao diện chính.
Tên ứng dụng hiển thị rất rõ.
EchoNet – Cổng thông tin nội bộ, được kiểm duyệt bởi hệ thống Lasapak.
Lại một lần nữa, cảm giác có ai đó đang quan sát cậu từ chính bên trong chiếc điện thoại len lỏi vào gáy.
Nanon
Nanon
Nếu thật sự có điều gì kỳ lạ xảy ra… thì nó đang bị che giấu.
Nanon
Nanon
Và nếu hệ thống kiểm duyệt hoạt động liên tục, thì không chỉ hành vi, mà cả thông tin cũng đang bị thao túng.
Nanon khẽ siết điện thoại trong tay.
Nanon
Nanon
Nhưng ngôi trường đang muốn che giấu điều gì?
Lần đầu tiên trong ngày, thay vì sợ hãi cậu thấy mình cần phải làm rõ mọi thứ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play