[DooGem] Tình Yêu Vô Giá
Chap 1: Bản hợp đồng cảm xúc
Người ta bảo, tình yêu không mua được bằng tiền. Nhưng trong một thế giới mà mọi thứ đều có giá, liệu câu nói ấy có còn đúng?
Đỗ Hải Đăng (Hidadoo) – một nhiếp ảnh gia tự do, từng có tất cả: danh tiếng, đam mê, và... người yêu. Nhưng sau một vụ kiện tụng từ trên trời rơi xuống, hắn mất sạch. Studio bị phong tỏa, tài khoản đóng băng, và người yêu cũng rời bỏ hắn khi hắn khánh kiệt.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, hắn nhận được lời mời từ Huỳnh Hoàng Hùng (Gemini) – CEO lạnh lùng của Gemini Holdings. Không phải để chụp ảnh. Mà là... làm người yêu giả.
Một bản hợp đồng trị giá 10 tỷ đồng, thời hạn 6 tháng. Lý do? Gemini cần một “tình yêu” để che mắt cổ đông trong một thương vụ sáp nhập lớn. Tình yêu, như một món hàng xa xỉ. Và hắn, cần tiền.
Nhưng cả hai đều không ngờ, trò chơi này sớm biến chất. Vì cảm xúc thật không nằm trong hợp đồng. Và sự thật phía sau lý do Gemini chọn hắn… mới là thứ nguy hiểm nhất.
Hoàng Hùng(Gem)
10 tỷ cho sáu tháng. Không được yêu, không được đòi hỏi, không được rút lui trước hạn. Nếu vi phạm, bồi thường gấp ba // Gemini đặt tờ hợp đồng lên bàn kính, giọng nói lạnh như thép//
Hidadoo ngồi đối diện, mắt nhìn chăm chăm vào những con số. Mười tỷ. Một cái giá cho một vai diễn giả tạo, nhưng đổi lại, hắn có thể sống sót. Và quan trọng hơn – hắn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Hải Đăng(Doo)
Em nghĩ tôi rẻ mạt tới mức đó à? // hắn cười khẩy, nhưng tay vẫn cầm bút//
Hoàng Hùng(Gem)
Không. Tôi nghĩ anh thông minh //Gemini đáp, đôi mắt như lưỡi dao bén ngọt//
Hoàng Hùng(Gem)
Thông minh đến mức biết khi nào nên cúi đầu
Hải Đăng(Doo)
//Soạt// Hắn ký.
Ba ngày sau, Hidadoo xuất hiện tại dạ tiệc ra mắt dự án từ thiện của Gemini Holdings, tay trong tay với Gemini, giữa rừng ánh đèn flash và những ánh mắt nghi ngờ.
Hải Đăng(Doo)
Chào giới truyền thông như một cặp đôi?//Hắn nghiêng đầu thì thầm khi cả hai bước lên thảm đỏ//
Gemini mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng sát bên tai hắn là một câu khiến sống lưng lạnh buốt
Hoàng Hùng(Gem)
Em không biết đâu… showbiz này yêu giả còn đau hơn cả yêu thật
Sau ánh đèn và những lời chúc tụng, Hidadoo bắt đầu nhận ra: đây không chỉ là một hợp đồng tình yêu. Mọi hành động, cử chỉ của hắn đều bị theo dõi. Trong nhà hắn, có camera. Trong điện thoại, có phần mềm theo dõi. Và đáng sợ nhất:
Gemini biết tất cả những bí mật hắn cố chôn giấu.
Chap 2: Hợp đồng trả thù và trừng phạt
Bữa tiệc kết thúc lúc 11 giờ đêm
Hắn ngồi trong xe của em, ánh đèn thành phố lướt qua cửa kính như những nhát cắt mờ nhòe trong lòng hắn. Không khí ngột ngạt đến mức hắn phải kéo lỏng cà vạt, nhưng cái lạnh trong ánh mắt em còn khiến hắn khó thở hơn
Hải Đăng(Doo)
Chúng ta làm tốt đấy! // Hắn cười gượng, phá tan im lặng//
Hoàng Hùng(Gem)
// Em quay đầu nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ//
Ừ. Anh diễn rất ngọt. Cũng như ba năm trước, khi anh phản bội tôi
Chiếc xe dừng lại bên lề đường. Không kèn, không trống
Hoàng Hùng(Gem)
Anh nghĩ tôi chọn anh chỉ vì cần một người yêu giả thôi à? //Gemini nghiêng người về phía hắn//
Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức hắn có thể nghe thấy nhịp thở của em
Hoàng Hùng(Gem)
Anh nợ tôi một cuộc đời. Giờ anh phải trả
Ba năm trước. Tại Paris. Triển lãm ảnh quốc tế
Hắn khi ấy là nhiếp ảnh gia ngôi sao mới nổi, nhận được một lời mời "hợp tác đầu tư" từ một công ty tài trợ, đổi lại là việc... bán đứng những tấm ảnh chưa công bố – những tấm ảnh phơi bày bê bối tài chính của Gemini Holdings.
Hidadoo đã ký. Vì tiền. Vì danh vọng
Và vì khi đó, hắn không hề biết, người chịu hậu quả nặng nề nhất chính là Gemini – người yêu cũ của hắn, người từng âm thầm giúp đỡ hắn đi từ con số không đến ánh hào quang
Hidadoo mở miệng, định nói gì đó, nhưng Gemini đã bật cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo
Hoàng Hùng(Gem)
Đừng xin lỗi. Đừng giải thích. Anh chỉ cần nhớ, từ giờ trở đi, từng ngày bên tôi, là từng ngày anh phải trả giá
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, như những chiếc roi trừng phạt từ bầu trời
Hợp đồng yêu đương? Không!
Đây là HỢP ĐỒNG TRẢ THÙ VÀ TRỪNG PHẠT
Từ đêm hôm đó, hợp đồng giữa hắn và em bước sang một cấp độ mới
Hợp đồng trả thù và trừng phạt
Gemini lạnh lùng giao ra những yêu cầu phi lý
Hoàng Hùng(Gem)
Anh phải có mặt bất cứ khi nào tôi cần, không lý do
Hoàng Hùng(Gem)
Anh phải xuất hiện trong mọi sự kiện của tôi, dù chỉ để đứng cười giả tạo bên cạnh
Hoàng Hùng(Gem)
Mỗi lần anh vi phạm, anh phải tự quỳ xuống xin lỗi trước mặt tôi, trước cả những ánh mắt xoi mói của giới truyền thông
Ngày này qua ngày khác, hắn bị nghiền nát bởi những yêu cầu tưởng chừng nhỏ nhặt đó. Nhưng điều khiến hắn đau nhất không phải là sự bẽ mặt, mà là ánh mắt em dành cho hắn – lạnh lùng, khinh bỉ, xa lạ
Có những đêm hắn về nhà, thân thể đau nhức, tay run rẩy cầm ly nước, chỉ mong được một lần em nhìn hắn như xưa – với yêu thương, không thù hận
Nhưng hôm nay, hắn bị sốt nặng, nằm bẹp trong căn hộ trống rỗng, hắn đã không báo cho em. Hắn nghĩ em sẽ không quan tâm
Hoàng Hùng(Gem)
Gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Anh giỏi lắm hôm nay giám chốn tôi, để xem tôi trừng phạt anh ra sao
Hoàng Hùng(Gem)
Nhưng...bình thường hắn đâu như vậy. Không lẽ...
Hoàng Hùng(Gem)
//mở camera nhà hắn lên coi//
Hoàng Hùng(Gem)
Ơ, cái tên chết bầm này sao lại nằm bẹp ở đó rồi!
Hoàng Hùng(Gem)
//đóng laptop//
Hoàng Hùng(Gem)
//phóng xe đến nhà hắn//
Hoàng Hùng(Gem)
//Em xông vào, mặt đầy giận dữ. Không nói một lời, em quát//
Anh nghĩ mình có quyền tự do nằm ở nhà mà không xin phép tôi sao
Hoàng Hùng(Gem)
//Em tiến lại gần, động vào người hắn//
Hoàng Hùng(Gem)
Khoan...sao sao lại nóng như vậy
Gemini kéo Hidadoo vào lòng, gắt gỏng như một kẻ phát điên.
Hidadoo mơ màng nghe thấy tiếng trái tim em đập loạn trong lồng ngực
Hoàng Hùng(Gem)
Anh không được phép có bệnh hệ gì đâu đó... chưa trả xong nợ, anh không được phép rời khỏi tôi! //Nhưng giọng em... lại run run, nghẹn ngào//
Hoàng Hùng(Gem)
Không được, tôi đưa anh đến bệnh viện //giọng đầy lo lắng//
bác sĩ
Cho tôi hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Đỗ Hải Đăng
Hoàng Hùng(Gem)
Là tôi //đứng phắt dậy//
bác sĩ
Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch, ngày mai có thể xuất viện
Hoàng Hùng(Gem)
Vâng, tôi cảm ơn bác sĩ
Hoàng Hùng(Gem)
Tôi...tôi có thể vào thăm không?
bác sĩ
à được nhé, không làm ồn là được
Hoàng Hùng(Gem)
Tôi cảm ơn
bác sĩ
//cười mỉm// trách nhiệm của tôi thôi, nếu không còn gì thì tôi đi trước nhé!
Hoàng Hùng(Gem)
//đẩy cửa phòng bệnh bước vào//
Hoàng Hùng(Gem)
//ngồi xuống cạnh giường hắn//
Hoàng Hùng(Gem)
Cái tên chết bầm, nhìn cái mặt ghét thật chứ, nhẽ tôi lại kệ mịa anh cho anh chết luôn ở đó
Hoàng Hùng(Gem)
//chạm vào tay hắn, rơi lệ//
Hoàng Hùng(Gem)
Mau khoẻ nhé //nói nhỏ, nằm gục vì mệt//
Hải Đăng(Doo)
sau những chuyện anh đã làm mà em vẫn còn quan tâm đến anh sao? //nghĩ thầm//
Thật ra hắn đã tỉnh từ lúc em chạm tay hắn
Hải Đăng(Doo)
Anh xin lỗi //nói thầm, không để em nghe thấy//
Ngày hôm sau, khi hắn tỉnh em trở lại vẻ lạnh băng thường ngày, như chưa từng yếu lòng
Hoàng Hùng(Gem)
Khoẻ rồi đúng không? //khoanh tay hỏi hắn//
Hải Đăng(Doo)
Ừm //rụt rè trả lời em//
Hoàng Hùng(Gem)
Không về thì ở đây chắc, tôi không rảnh mà vung tiền ra để anh nằm viện đâu
Hoàng Hùng(Gem)
Tôi đi trước, lát sẽ có xe đến đón anh
Hải Đăng(Doo)
//nhìn theo bóng dáng em đi khuất//
Hải Đăng(Doo)
làm khổ em rồi, anh xin lỗi..
Hải Đăng(Doo)
//thu xếp đồ//
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn biết
Giữa họ, thứ tồn tại không chỉ là thù hận
Đó là một tình yêu chưa bao giờ chết đi, chỉ là bị giam cầm quá lâu, quá đau đớn mà thôi
Tại biệt thự của thiếu gia họ Huỳnh
Hắn ngồi một mình trong văn phòng của em. Cơn mệt mỏi từ cơn sốt chưa dứt và nỗi trống rỗng khiến hắn chán nản lục lọi ngăn kéo tìm chút rượu. Nhưng thay vì chai whisky thường thấy, hắn lại tìm được một tập tài liệu cũ kỹ, bọc kín trong phong bì đen
Tò mò lật ra, mắt hắn như đóng băng
Hồ sơ vụ kiện năm xưa.
Bản sao email.
Chữ ký giả mạo.
Và những đoạn ghi âm…
Từng mảnh ghép lao vào đầu hắn như búa đập
Hắn chưa từng phản bội em. Kẻ phản bội, là một người khác – trợ lý thân cận cũ của em, người từng ôm hận khi bị sa thải vì biển thủ tiền quỹ
Hắn chỉ là con cờ. Một thằng ngốc bị đẩy ra trước miệng súng
Cánh cửa sau lưng bật mở. Em đứng đó, ánh mắt tối sầm
Hoàng Hùng(Gem)
Anh tìm thấy rồi à? //em hỏi, giọng trầm trầm, không hề ngạc nhiên//
Hải Đăng(Doo)
//Hắn siết chặt tập tài liệu, tim đập thình thịch// Tại sao... tại sao em không nói? Tại sao lại để tôi mang tiếng phản bội suốt ba năm trời?
Em không trả lời ngay. Em bước chậm tới, từng bước như đạp lên trái tim hắn
Hoàng Hùng(Gem)
Bởi vì... nếu anh không nợ tôi, anh sẽ không bao giờ quay lại
Một câu nói, tàn nhẫn hơn cả dao găm
Hải Đăng(Doo)
//Hắn cười khan, hai mắt đỏ ngầu// Vậy ra... tình yêu vô giá của em, chính là bắt tôi trả giá bằng cả tuổi trẻ và niềm tin?
Em nhìn hắn, đôi mắt xưa kia từng tràn đầy yêu thương giờ chỉ còn lại hoang tàn
Hoàng Hùng(Gem)
//Nhưng sâu trong đáy mắt ấy, vẫn le lói một tia đau đớn// "Vì yêu, tôi chấp nhận làm kẻ tàn nhẫn nhất."
Còn trong căn phòng này, hai con người từng yêu nhau bằng tất cả trái tim giờ đứng trước nhau như những kẻ xa lạ, bị bóp nghẹt bởi những vết thương mà chính họ gây ra
Và tình yêu, thứ tưởng như vô giá, giờ trở thành trò chơi đẫm máu nhất mà họ buộc phải chơi đến cùng
Chap 3: Bỏ lỡ
Cơn mưa nặng hạt chút xuống như thể đang khóc thay hai con người mang nỗi buồn trong tim
Rời khỏi căn nhà mang tên người hắn từng yêu và cũng là người mang đến trong hắn nhiều đau khổ nhất
Hắn chạy thật nhanh về chung cư của mình
Rất lâu nơi này đã không còn được sạch sẽ
Đâu đâu cũng chỉ thấy bụi. Duy nhất một thứ là không
Đó là chiếc máy ảnh năm xưa- thứ lưu giữ mọi vật chứng
Hải Đăng(Doo)
Đến lúc phải trả lại nơi mày thuộc về rồi //giọng nói run rẩy nhưng mang cả một sự buông xuôi //
Hải Đăng(Doo)
//chạy đi, đến biệt thự//
Em ngồi gục bên bàn làm việc, mắt đỏ ngầu
Hắn bước vào, ướt đẫm như chuột lột, đôi mắt trống rỗng như đã chết từ lâu
Hoàng Hùng(Gem)
//Giật thót, sửng sốt//
Em giật mình đứng dậy, môi run lên muốn gọi tên hắn, nhưng không thốt nổi. Hắn chỉ đứng đó, nhìn em rất lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét vào tim lần cuối
Rồi hắn bước tới, dừng lại cách em chỉ một sải tay
Hải Đăng(Doo)
//Giọng nói hắn khàn đặc, nghẹn như máu// Tôi biết... Suốt ba năm qua, điều em giữ chặt nhất không phải là lòng hận, mà là sự dối trá rằng em không còn yêu tôi
Em sững người. Môi bật mở như muốn phủ nhận, nhưng hơi thở nghẹn lại
Hải Đăng(Doo)
//Hắn cười khan, đôi mắt tràn đầy nước mưa lẫn nước mắt// Tôi đến để trả lại tất cả những gì em ép tôi gánh. Nhưng tiếc là... trái tim tôi thì không còn nguyên vẹn nữa để trao em
Hắn cúi xuống, đặt chiếc máy ảnh cũ kỹ – vật chứng cuối cùng của quá khứ – lên bàn
Một tiếng cạch vang lên, nặng nề như kết liễu một sinh mạng
Không đợi em kịp níu lấy, hắn quay lưng, bước thẳng ra ngoài, đôi vai run lên từng cơn như sắp gục ngã. Bóng lưng hắn khuất dần trong cơn mưa trắng xóa, như một giấc mơ không bao giờ thức dậy nữa
Rồi như một con thú bị xé toạc, em bật gào lên
Hoàng Hùng(Gem)
ĐỪNG ĐI! ĐỪNG BỎ TÔI MỘT MÌNH!!
Tiếng hét xé tan cả căn phòng lạnh lẽo
Em điên cuồng đập vỡ từng món đồ: ly thủy tinh vỡ nát, bàn ghế bị hất tung, tài liệu bay tán loạn như tuyết giữa mùa hè
Em ngã quỵ xuống nền nhà, nắm chặt chiếc máy ảnh vỡ nát trong tay, đôi mắt ngập tràn đau đớn.
Tiếng khóc của em vang vọng giữa những bức tường trống rỗng.. hoang tàn
Tiếng khóc của một kẻ cuối cùng cũng nhận ra: đã yêu quá nhiều, đã hận quá sâu, và... đã mất tất cả
Hắn bỏ đi trong mưa, không một lời từ biệt. Không mang theo gì, ngoại trừ trái tim đang rách toạc từng mảnh
Em vẫn ngồi đó trong văn phòng tối om, bàn tay siết chặt tập hồ sơ và chiếc máy ảnh như muốn nghiền nát nó. Bên ngoài cửa kính, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng trong lòng em, tất cả đã tắt lịm từ lâu
Em đã thành công rồi, phải không? Kéo hắn trở lại. Giam hắn bên mình. Dùng nỗi đau để giữ lấy tình yêu
Nhưng đổi lại... chỉ còn lại một khoảng trống không thể lấp đầy
Hắn biến mất khỏi thành phố như thể chưa từng tồn tại. Tất cả thông tin về hắn – số điện thoại, địa chỉ, studio – đều đóng băng
Em vùi đầu vào công việc, nhưng mỗi đêm về, ánh đèn trong căn hộ cao cấp vẫn sáng trưng đến tận sáng hôm sau
Em không về nhà, mà đến căn hộ của hắn
Cũng chỉ để hít hà lấy những mùi hương còn sót lại của hắn
Cũng chỉ để vơi đi nỗi nhớ
Không ai biết, người từng băng giá như em, đã bao lần suýt chạy ra khỏi cửa, suýt lao đi tìm hắn, chỉ để rồi khựng lại, vì câu hỏi đau đớn
Liệu tình yêu của em có còn tư cách giữ hắn lại không?
Em nhận được một bưu kiện. Không người gửi
Bên trong là một tấm ảnh đã phai màu. Trong ảnh là hắn và em, ngày xưa. Cười với nhau giữa nắng
Mặt sau tấm ảnh, nét chữ quen thuộc nguệch ngoạc
Hải Đăng(Doo)
"Em đã từng là tất cả những gì tôi có"
Em ôm chặt tấm ảnh, lần đầu tiên trong ba năm, em bật khóc như một đứa trẻ lạc mẹ
Đêm hôm đó, em ra sân bay
Không cần biết đi đâu.
Chỉ biết phải tìm lại hắn, nếu không sẽ hối hận cả đời
Nhưng khi chuyến bay cất cánh, điện thoại em reo lên một tin nhắn ngắn ngủi
Hoàng Hùng(Gem)
"Nếu tình yêu vô giá, tại sao em lại ra giá cho nó?"
Em đứng sững người giữa đám đông hối hả. Và lần đầu tiên, em hiểu
Hoàng Hùng(Gem)
"Có những thứ, một khi mất đi, sẽ không bao giờ mua lại được" //giọng cười đầy sự chua chát//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play