(HùngDương ×DươngHùng) Tô Mỳ ,Tô Tình
chap1:Tô Mì Và Tên Mafia Dở Hơi
1. Lê Quang Hùng
Thân phận: Ông trùm mafia – Lạnh lùng, tàn nhẫn với thế giới bên ngoài, nhưng với người yêu thì hóa cún con.
Ngoại hình: vai rộng, body chuẩn gym thủ,mỗi tội hơi lùn. Mắt sắc lạnh, gương mặt góc cạnh đầy khí chất nguy hiểm.
Tính cách: Ngoài xã hội thì lãnh khốc, ra lệnh cái rụp; về nhà thì hóa thành người yêu nhõng nhẽo, sủng đến vô pháp vô thiên.
Đặc điểm nổi bật: Bạo lực với thiên hạ, dịu dàng với mỗi mình Dương. Cực kỳ trọng lời hứa.
2. Trần Đăng Dương
Thân phận: Chủ quán mì bình thường (thực chất có quá khứ rất đen tối và khả năng chiến đấu cực đỉnh).
Ngoại hình: Cao rắn , nét đẹp lạnh lùng, ánh mắt sâu hút hồn, phong thái bình tĩnh và đầy bí ẩn.
Tính cách: Lạnh lùng, cứng rắn, hơi độc miệng, thẳng thắn. Đã yêu ai thì yêu tới bến, không bao giờ phản bội.
Đặc điểm nổi bật: Nhìn bề ngoài tưởng yếu ớt, ai dè lật mặt đấm cả băng nhóm mafia trong một nốt nhạc.
3. Hạ Nam
Thân phận: Tay trùm ngầm – Gây thù chuốc oán với Hùng, cũng từng có quá khứ mờ ám với Dương.
Ngoại hình: Đẹp trai kiểu quý tộc, nhưng ánh mắt độc ác.
Tính cách: Ranh ma, thâm hiểm, không từ thủ đoạn.
Lê Quang Hùng – Mafia máu lạnh, hiện tại đang lườm tô mì như muốn bóp cổ nó
Hắn ghét chờ đợi. Ghét đồ ăn nguội. Và ghét nhất… bị đối xử như người thường
Lê Quang Hùng
/gõ đũa xuống bàn, cau mày/ Nước mỳ nguội. Gọi chủ quán ra đây
Nhân viên
/run run/Dạ… chủ quán… đang ở trong bếp…
Cửa bếp bật mở. Một người đàn ông cao gầy, đeo tạp dề bước ra. Mái tóc hơi rối, tay vẫn còn dính bột ớt.
Ánh mắt nhìn thẳng – không sợ hãi, không ngạc nhiên, chỉ có một vẻ: phiền phức.
Trần Đăng Dương
/nhìn Hùng từ đầu đến chân/Anh gọi tôi?
Lê Quang Hùng
/ngả người ra ghế, ánh mắt sắc như dao/Cậu là chủ?
Trần Đăng Dương
Đúng. Quán tôi, mì tôi nấu, nếu không ăn được thì… mời anh đi chỗ khác
Lê Quang Hùng
*Cái gì? Một thằng chủ quán bình thường dám nói chuyện kiểu đó với mình? Mắt nó bị gì à?*
Lê Quang Hùng
/giọng trầm xuống/Cậu biết tôi là ai không?
Trần Đăng Dương
/kéo ghế ra, ngồi đối diện không chút sợ hãi/Biết.
Trần Đăng Dương
Là cái tên Lê Quang Hùng khét tiếng phía Nam, hay đánh nhau, hay phá phách.
Trần Đăng Dương
Vậy rồi sao?
Lê Quang Hùng
*Cậu ta biết. Vậy mà vẫn ngồi đây chém gió với mình? Mình nên cho nó biết thế nào là lễ độ hay...*
Trần Đăng Dương
/bất ngờ chồm tới, chống tay lên bàn/Tôi nấu ăn
Trần Đăng Dương
Không làm mafia. Nhưng nếu anh đụng tới nhân viên tôi, tôi nấu cho anh ăn cháo cả tháng.
Lê Quang Hùng
*Thằng này... điên. Nhưng đẹp trai. Mắt sắc, giọng lạnh, mùi cay nồng của ớt còn vương trên cổ áo*
Lê Quang Hùng
*…Mình bị sao vậy trời.*
Lê Quang Hùng
/quay mặt, cố giấu biểu cảm/Cậu to gan nhỉ ?
Trần Đăng Dương
Còn anh… to mồm
Nhân viên
/thì thầm/Chủ quán ơi… ảnh là mafia thật á…
Trần Đăng Dương
/vẫy tay không cần quay đầu/Ừ. Nhưng tao cũng là người không có gì để mất
Lê Quang Hùng
*Cái loại người không có gì để mất… thường là loại đáng sợ nhất. Nhưng mình lại không sợ.*
Lê Quang Hùng
*Mình thấy... thú vị.*
chap2: Băng Bó Và Cái Táng Từ Trên Trời Rơi Xuống
Trời mưa. Mưa như trút. Đường vắng tanh, đèn đường lập lòe như có như không.
Hùng mafia, vừa đánh nhau xong, mặt mũi bầm dập, máu rỉ bên thái dương
Lê Quang Hùng
Đám khốn phía Bắc dám chơi lén? Được. Tao để yên mới là chuyện lạ
Lê Quang Hùng
Nhưng giờ… nên tìm chỗ nào ẩn một đêm. Không thể về cứ địa, dễ bị bám đuôi
Cửa quán quen mở ra. Ánh đèn vàng nhẹ rọi xuống sàn gỗ.Dương đang đứng lau quầy. Áo sơ mi trắng xắn tay, cổ tay trái có vết sẹo mảnh.
Trần Đăng Dương
/ngẩng lên, bình thản/ Đánh nhau nữa à ?
Lê Quang Hùng
/gằn giọng/Mượn phòng bếp một lát.
Trần Đăng Dương
Bếp để nấu ăn, không phải trạm y tế
Lê Quang Hùng
*Cái giọng nói khinh thường đó… sao lại khiến mình thấy dễ chịu vậy trời?*
Lê Quang Hùng
Cậu băng bó được không?
Dương lặng người vài giây. Gật đầu, quay lưng đi lấy hộp sơ cứu. Một hành động đơn giản, nhưng không do dự
Trần Đăng Dương
*Gã này… không nhờ ai bao giờ. Mà giờ lại hạ giọng với mình*
Trần Đăng Dương
*Mình nên cảnh giác.*
Trần Đăng Dương
/ngồi xuống đối diện Hùng, cẩn thận lau vết thương/ Anh có biết dùng não không? Cứ đánh nhau hoài, rồi lúc nào đó... chết ngáp trong con hẻm thôi.
Lê Quang Hùng
/nhếch môi/Không sợ sao?
Trần Đăng Dương
/Bình thản/Tôi từng giết người.
Sự im lặng phủ xuống cả căn bếp.
Lê Quang Hùng
* Cái gì? Thằng này vừa nói cái gì?Chết tiệt… mình không đoán sai. Cậu ta không đơn giản.*
Lê Quang Hùng
*Nhưng sao tim lại đập nhanh vậy? Là vì lời đó… hay vì cách cậu ta nói với mình?*
Trần Đăng Dương
/vẫn lau máu, không nhìn mắt Hùng/Tôi từng là sát thủ. Nhưng nghỉ rồi. Giờ chỉ nấu mì.
Lê Quang Hùng
Mì cậu nấu cay quá
Trần Đăng Dương
/nhướng mày/: Nhưng ăn vào... nhớ lâu.
Trần Đăng Dương
*Gương mặt này... vẻ nguy hiểm này... nhưng sao khi bị thương lại giống một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi?*
Trần Đăng Dương
*Mình không nên quan tâm. Nhưng…*
Trần Đăng Dương
/vỗ lên đầu Hùng một cái cốc!/Lần sau đừng có đi đánh nhau rồi về đây nhờ vả
Lê Quang Hùng
/sững người/Cậu vừa đánh tôi?
Trần Đăng Dương
Đúng. Không thích thì đi méc má anh đi.
Lê Quang Hùng
*Mình tiêu rồi. Thằng này... là kiểu khiến người ta nghiện*
Ghen Không? Không Ghen! Tao Chỉ Thích Đập Ai Đó Thôi!
Dương đang đứng ngoài quầy tính tiền. Hôm nay quán đông lạ thường. Có lẽ là do lời đồn lan ra: "Ông chủ đẹp trai, nấu mì cay cực mạnh, và… từng dọa giết mafia”
Hùng đã hồi phục, khoanh tay ngồi ở góc khuất, đeo kính râm nhưng vẫn bị nhận ra vì… khí chất muốn đánh người lan tỏa trong không khí
Lê Quang Hùng
*Mình đâu có gì lạ. Chỉ là ngồi uống trà, nhìn cậu ta thôi.Cái thằng nào vừa đưa số điện thoại cho Dương đấy*
Nvp
Anh Dương ơi, nếu lần sau có chương trình giảm giá thì báo em nhé. Đây là số điện thoại em…
Lê Quang Hùng
/đứng phắt dậy, bước tới, giật tờ giấy từ tay khách, xé đôi/Giấy rác. Vứt đúng chỗ
Nvp
Ủa anh là ai? Sao anh…
Lê Quang Hùng
Là người sẽ xử cậu nếu còn lởn vởn quanh đây
Trần Đăng Dương
/thở dài/Anh Hùng. Đây là quán ăn. Không phải lãnh địa của anh.
Lê Quang Hùng
/lườm Dương/Thế là cậu thích nhận số người ta?
Trần Đăng Dương
/nhướng mày, khoanh tay/Ghen à?
Lê Quang Hùng
*Không! Tao là mafia! Tao không ghen! Tao chỉ muốn đấm vào mặt thằng nào cười với cậu thôi!*
Lê Quang Hùng
*…Ờ. Hình như đó là ghen.*
Lê Quang Hùng
/hất tóc/Không có. Tôi chỉ thấy cậu nên có gu hơn. Đừng nhận đại.
Trần Đăng Dương
/bước lại gần, ghé sát tai Hùng/Vậy gu của tôi là gì?
Hùng đứng hình. Cái mùi ớt thơm nhẹ quen thuộc. Hơi thở của Dương phả bên má. Mắt hắn dao động.
Lê Quang Hùng
*Cậu ta biết mình để ý cậu ta rồi. Mẹ kiếp.*
Lê Quang Hùng
/ho nhẹ, quay đi/Gu của cậu chắc… là người bình thường
Trần Đăng Dương
Sai. Gu của tôi là người đáng ghét, nhiều chuyện, và cứ như con mèo hoang không ai quản lý nổi.
Lê Quang Hùng
*Con mèo hoang? Ý là… mình á?
Chết tiệt. Cái thằng này thật sự muốn mình hóa mèo cưng luôn hay gì?*
Trần Đăng Dương
*Anh ta cứ giả vờ lạnh lùng. Nhưng đôi tai đỏ ửng lại bán đứng sạch*
Trần Đăng Dương
*Ừ. Đáng yêu thật.*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play