Kể từ khi đột biến gen xảy ra vào gần ba thế kỷ trước, loài người không còn được chia thành hai giới tính đơn giản là nam và nữ nữa. Alpha, Beta, và Omega là ba giới tính sinh học mới được sinh ra, không dựa trên hình thể, mà dựa trên pheromone, khả năng sinh sản, và bản năng gốc rễ.
Người ta bảo rằng thế giới càng văn minh thì phân biệt đối xử càng tinh vi. Trong thế giới ABO, sự phân biệt được bọc trong lớp vỏ sinh học ấy.
Alpha sở hữu pheromone mạnh mẽ, sức mạnh thể chất vượt trội, và khả năng áp đảo bản năng. Là sự tồn tại đứng đầu chuỗi sinh học, phần lớn các Alpha cao cấp đều đứng trên đỉnh cao vinh quang, chiếm lĩnh địa vị cấp cao trong xã hội.
Beta là những kẻ trung lập, thuộc tầng lớp đông đảo nhất, chiếm khoảng 70% dân số. Họ không thể phát ra mùi hương hấp dẫn, cũng không bị cuốn theo mùi của Alpha hay Omega, đồng thời cũng là tầng lớp bị xã hội dễ dàng “bỏ quên”.
Omega có chu kỳ phát tình định kỳ, trong đó cơ thể họ phát ra pheromone khiến Alpha không thể cưỡng lại. Trời sinh nam nữ đã có khả năng sinh sản, là đối tượng kết hôn lý tưởng trong thời đại này. Dù có một số Omega vươn lên nắm quyền, xã hội vẫn định hình họ trong khuôn mẫu “sinh sản”.
Tập đoàn thương mại và công nghệ Lục Thị với mạng lưới chi nhánh phủ rộng toàn cầu, nắm giữ chuỗi cung ứng thiết yếu của hàng chục quốc gia. Lục Thị được gây dựng từ ba đời trước, dưới tay vị chủ tịch đời thứ tư Lục Duật Thần mà nó đạt đến đỉnh cao chưa từng thấy. Hắn lên nắm quyền khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, ngồi trên đỉnh cao quyền lực, nhưng chưa từng để lộ sơ hở nào cho truyền thông khai thác.
Cha lớn của Lục Duật Thần tên là Lục Chính Lâm, là một Alpha bảo thủ và tàn nhẫn, nổi tiếng với những mối tình ngoài luồng từ Âu sang Á. Ông ta có vô số con rơi, phần lớn đều được gửi vào các trường danh giá hoặc giấu biệt trong bóng tối. Không ai biết tổng cộng có bao nhiêu người mang dòng máu nhà họ Lục, chỉ biết người vợ duy nhất chính là bố nhỏ của Lục Duật Thần, người đã nằm hôn mê suốt hơn mười năm sau một tai nạn giao thông không rõ nguyên nhân.
Bố nhỏ Lâm Vũ Thành của Lục Duật Thần là một Omega dịu dàng, giờ đang còn thở qua ống truyền dịch trong một căn phòng y tế thuộc biệt thự nhà họ Lục. Từ sau vụ tai nạn, Lục Chính Lâm đã không còn quan tâm đến vợ mình nữa. Suốt bao năm, Lục Duật Thần không cho ai động đến căn phòng ấy. Hắn đích thân thay thuốc, kiểm tra máy thở, tự tay chăm sóc người bố nhỏ đáng thương của mình.
Tại tầng 66 của tập đoàn Lục Thị, trụ sở chính tại Trung Tâm Thương Mại Thế Giới.
Bầu không khí trong văn phòng chủ tịch Lục Thị luôn nặng nề như một lớp băng dày phủ kín. Tiếng gõ phím của Kỳ Vân vang lên đều đặn, từng tiếng tách tách rơi vào khoảng không vô tận giữa hai con người. Trên chiếc bàn làm việc đối diện, Lục Duật Thần im lặng phê duyệt văn kiện, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng dòng chữ.
Trong suốt ba năm làm việc dưới quyền Lục Duật Thần, Kỳ Vân chưa từng nhận được một cái gật đầu hài lòng. Những Alpha khác có lẽ đã sớm nổi giận hoặc kiêu ngạo phản ứng lại, nhưng Kỳ Vân thì khác. Anh luôn lặng lẽ, nhẫn nhịn như một con sói đơn độc, sống sót qua từng ngày trong cái lạnh ngột ngạt của người đàn ông kia. Hắn không cần tình cảm, không cần sự trung thành. Thứ hắn muốn chỉ là kết quả hoàn hảo. Kỳ Vân vốn dĩ đã học được cách tự cắt đi những góc nhọn để tồn tại bên cạnh Lục Duật Thần như một “cỗ máy thư ký” vô hình.
Kỳ Vân năm nay hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài của anh vô cùng thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt đen như thủy tinh đá, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc sảo, đường nét lạnh lùng toát lên khí chất trầm tĩnh.
Bố của anh là Alpha quân nhân về hưu, mẹ là Omega giáo viên mỹ thuật, gia đình có điều kiện kinh tế ổn định nhưng không thuộc giới tài phiệt. Anh tốt nghiệp loại ưu tú trường Đại học Kinh tế quốc tế, được đích thân tuyển dụng vào Lục Thị sau kỳ sát hạch nội bộ kéo dài 72 tiếng không nghỉ.
Từ lúc anh bắt đầu làm việc ở tập đoàn Lục Thị, giữa hai người chưa từng có những cuộc trò chuyện thừa thãi. Mỗi câu từ trao đổi đều sắc lạnh, gọn gàng không thừa thãi đôi ba câu.
“Báo cáo tài chính tháng này.”
“Đã đặt lên bàn làm việc ngài, mục lục đánh dấu bằng phân trang màu đỏ.”
“Dự án Starlink, tiến độ bao nhiêu?”
“Hoàn thành 72%, báo cáo chi tiết gửi về lúc 2 giờ chiều nay.”
Trong hồ sơ nhân sự của Kỳ Vân, mục “Quan hệ công việc với cấp trên” chỉ vỏn vẹn một dòng chữ: “Không có nhận xét.”
Những người hiểu rõ nội bộ Lục Thị đều biết, chỉ cần một lỗi nhỏ, thư ký nào dám phạm vào Lục Duật Thần, chắc chắn sẽ bị loại bỏ ngay lập tức. Vậy mà Kỳ Vân đã trụ lại được ba năm.
Có người đồn rằng Kỳ Vân có tham vọng, muốn dựa vào Lục Duật Thần để leo cao. Có người lại thì thầm anh yêu thầm chủ tịch, nên mới cam tâm chịu đựng sự lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như bị lột da từng ngày đó.
Kỳ Vân chưa từng biện minh, chỉ quan tâm hoàn thành công việc một cách hoàn hảo nhất trong mắt Lục Duật Thần.
Ánh hoàng hôn mỏng như tơ vắt qua tấm kính trong suốt tầng cao nhất Lục Thị, trải dài trên sàn nhà cẩm thạch lạnh buốt. Ánh sáng nhuộm lên từng đường nét sắc lạnh của người đàn ông đang ngồi phía đối diện.
Kỳ Vân ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc hiếm hoi tay anh ngừng gõ bàn phím, ánh mắt trôi dạt về phía đối diện. Người đàn ông ấy đang đắm mình trong ánh chiều tà nhàn nhạt, đôi mày hơi chau lại khi đọc văn kiện.
Ánh hoàng hôn lướt qua sống mũi thẳng tắp, gò má góc cạnh như tượng khắc. Bóng hắn chiếu trên mặt bàn đen tuyền, lạnh lẽo và xa vời như một giấc mộng không thể chạm tới.
Kỳ Vân khẽ mím môi.
Không ai biết rằng, trong từng nhịp đập chậm rãi nơi trái tim của anh là một sự rung động nhỏ bé, mỏi mệt như cơn gió đầu thu, không ngừng lặp lại suốt ba năm.
Ba năm qua, anh đã nhìn người đàn ông đó từ những điều nhỏ nhặt nhất. Như cách hắn khẽ xoay bút giữa ngón tay khi suy nghĩ, cách hắn nheo mắt lại khi đọc đến điều khoản bất lợi, hay khóe môi hắn gần như nhẹ nhàng nâng lên khi thấy kế hoạch đạt yêu cầu. Những thói quen nhỏ bé mà đến bản thân Lục Duật Thần có lẽ cũng chẳng bao giờ để ý.
Bút máy của Lục Duật Thần rơi xuống bàn, một tiếng tách khô khốc vang lên kéo Kỳ Vân trở về thực tại. Anh lập tức cúi đầu, tiếp tục công việc.
Bên kia bàn, Lục Duật Thần ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua bóng dáng thư ký đang im lặng.
“Thư ký Kỳ, gửi cho tôi bản hợp đồng hợp nhất trước 6 giờ.”
Kỳ Vân gật đầu: "Vâng, chủ tịch."
Kim giây của chiếc đồng hồ cao cấp trên tường tích tắc chạy. Lục Duật Thần phê từng bản hợp đồng, đôi mắt đen lạnh nhìn lướt qua những con số, những điều khoản thương mại lạnh ngắt, chẳng một cảm xúc nào nhuốm lên gương mặt hoàn mỹ đó.
Kỳ Vân đi đến đứng bên cạnh bàn làm việc, cầm tập hồ sơ dày trong tay. Anh nhanh chóng lấy ra từng văn kiện đã phân loại theo màu sắc phân trang, đặt từng chồng gọn gàng xuống, cúi người cung kính không để lộ bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào.
Khi tài liệu cuối cùng được đặt lên bàn, Lục Duật Thần khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Kỳ Vân.
"Buổi tiệc tối nay." Hắn cất giọng, trầm thấp nhưng đầy uy lực: "Khách mời từ Liên minh Tài chính Đông Á, đã xác nhận chưa?"
Kỳ Vân lập tức đáp: "Tôi đã sắp xếp ổn thỏa, buổi tiệc diễn ra lúc tám giờ tối tại khách sạn Crown Imperial, sảnh Sapphire."
Kỳ Vân ngừng lại một nhịp, liếc nhìn đồng hồ cổ treo tường: "Xe sẽ đón ngài lúc bảy giờ mười lăm."
Từng từ từng chữ gọn gàng như mặt hồ lặng gió, Lục Duật Thần nhìn anh, ánh mắt không khen cũng không chê.
Hắn chỉ gật nhẹ đầu, tiếp tục cúi xuống ký tên lên một bản hợp đồng khác, không hề để tâm đến sự tận tâm tuyệt đối đằng sau từng câu trả lời của Kỳ Vân, mà bản thân anh cũng không hề mong đợi điều đó.
Đúng bảy giờ mười lăm tối, chiếc xe chuyên dụng màu đen tuyền lặng lẽ dừng lại trước sảnh lớn của tòa nhà Lục Thị. Dưới ánh đèn vàng nhạt, thân xe bóng loáng ánh lên vệt sáng mờ ảo như một con thú săn đêm đang ẩn mình, chỉ chờ chủ nhân bước đến.
Kỳ Vân đi sau Lục Duật Thần nửa bước, nhịp bước của hai người đều đặn. Tài xế cúi đầu mở cửa xe, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lục Duật Thần ngồi vào ghế sau bên phải, Kỳ Vân lặng lẽ ngồi xuống bên trái, duy trì khoảng cách đúng mực. Cửa xe đóng lại, cách biệt toàn bộ thế giới bên ngoài. Tiếng động cơ khẽ gầm lên, rồi chiếc xe lao đi, xuyên qua những con phố rực rỡ ánh đèn của thành phố về đêm.
Trong khoang xe, ánh sáng dịu nhẹ từ hệ thống đèn nội thất phủ một màu vàng nhạt lên đường nét sắc lạnh của Lục Duật Thần. Kỳ Vân nghiêng người lấy ra máy tính bảng từ cặp tài liệu, khẽ chạm vào màn hình để kiểm tra lịch trình và thông tin khách mời lần cuối.
Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng đánh máy nhẹ nhàng của Kỳ Vân, và tiếng nhịp tim rất khẽ vang lên trong lồng ngực khi ánh mắt của anh vô tình lướt qua Lục Duật Thần.
Người đàn ông ngồi bên cạnh anh một tay chống lên cửa kính, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhịp lên đùi. Gương mặt nghiêng dưới ánh sáng yếu ớt tôn lên đường viền gò má sắc sảo và sống mũi cao thẳng, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Hương bách hợp rất nhạt nhòa toả ra từ cơ thể hắn thấm vào không khí, không ngào ngạt đến mức chuốc say, nhưng lại khiến từng tế bào trên cơ thể Alpha của Kỳ Vân vô thức căng chặt.
Kỳ Vân siết chặt máy tính bảng, dịch người ra xa một chút, hít sâu một hơi, dằn xuống mọi bản năng đang cựa quậy dưới da mình. Anh nhất định không được để lộ. Ở thế giới này, Alpha bị hấp dẫn bởi pheromone của Alpha khác chẳng khác nào tự tuyên bố mình thấp hèn, yếu đuối.
“Chúng ta đến nơi rồi, chủ tịch.”
Giọng tài xế vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Lục Duật Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt, ánh nhìn trầm ổn lướt qua Kỳ Vân, không dừng lại quá một nhịp.
Kỳ Vân nghiêng người mở cửa xe, mời hắn bước xuống. Sau đó anh cũng theo sát phía sau, vai thẳng lưng thẳng, ánh mắt đã chôn sâu tất cả mọi cảm xúc chỉ còn lại vẻ nghiêm túc lạnh lùng.
Sảnh Sapphire của khách sạn Crown Imperial rực rỡ như một thiên đường thu nhỏ, ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn pha lê tinh xảo trên trần cao chiếu xuống, vỡ ra thành muôn vàn tia sáng lấp lánh như sao trời. Trên nền thảm đỏ trải dài, những bộ lễ phục cắt may hoàn hảo, những tiếng cười lễ độ, những cái bắt tay nặng trĩu quyền lực đan vào nhau thành một bức tranh xã hội thượng lưu vừa xa hoa vừa lạnh lùng. Âm nhạc cổ điển vương vấn trong không khí, hương rượu vang hảo hạng thoang thoảng, tạo nên một thứ hương vị vô cùng xa xỉ.
Lục Duật Thần bước vào đại sảnh, bộ vest đen may đo ôm lấy thân hình cao lớn, hoàn mỹ đến từng đường cắt. Ánh sáng lạnh trượt qua ve áo hắn, vẽ lên gương mặt sắc sảo ấy một đường bóng tối tuyệt đẹp. Chỉ cần một ánh mắt, một bước chân, hắn đã thu hút mọi sự chú ý, kéo theo những tiếng chào cung kính vang lên như sóng gợn:
“Chủ tịch Lục, hân hạnh được gặp anh.”
“Chủ tịch Lục, không biết anh có thời gian cho một ly rượu không?”
Kỳ Vân lặng lẽ đi sau, cách nửa bước. Không ai chú ý đến thư ký mặc bộ suit giản dị, đứng lặng như một cái bóng mờ.
Anh giữ đầu cúi thấp vừa phải, đôi mắt liếc nhanh qua đám đông, thầm ghi nhớ từng gương mặt, từng động thái nhỏ. Đó là công việc của anh, nhưng dù đã quen với những tiệc tùng kiểu này, trái tim của Kỳ Vân vẫn run lên mỗi khi ánh nhìn chạm vào Lục Duật Thần.
Hắn đứng đó trao đổi xã giao, giọng nói trầm thấp, đôi mắt thờ ơ quét qua từng đối tác. Ánh đèn pha lê chiếu từng sợi tóc đen như nhung của hắn, từng động tác xoay ly rượu, nét mặt hắn không cười nhưng cũng không quá lạnh, loại biểu cảm tiêu chuẩn cho kẻ sinh ra để thống trị, một vẻ đẹp quá hoàn hảo, quá xa vời.
Giữa biển người ồn ào của bữa tiệc, Lục Duật Thần kiêu ngạo đứng đó như một vị vua cô độc. Mọi thứ dường như đang diễn ra trong khuôn khổ, cho đến khi những Omega xuất hiện.
Ba Omega, hai nữ một nam đang từ từ tiến về phía họ, từng bước chân nhẹ nhàng kiểu như vô tình, nhưng ánh mắt lấp lánh tham lam đã bán đứng mục đích thật sự.
Họ đều ăn mặc lộng lẫy, pheromone ngấm ngầm lan ra như một tầng sương mỏng, mùi hương ngọt ngào ngây ngất ẩn trong hương rượuvà nước hoa. Một là mùi hương hoa lan trắng, một mùi hoa hồng đẫm sương và một mùi cam chớm chín.
Nhẹ nhàng, ngây ngất và nguy hiểm.
Kỳ Vân đứng yên, khẽ siết chặt cuốn tài liệu trong tay.
Anh biết Omega giải phóng pheromone quyến rũ trong bữa tiệc xã giao là chuyện vô cùng phổ biến, đặc biệt khi đối tượng là một người đàn ông quyền lực, đẹp trai cũng thần bí như Lục Duật Thần, đến mức người ta sẵn sàng huỷ hoại bản thân chỉ để đổi lấy một lần được bước chân vào thế giới của anh.
Nhưng biết là một chuyện, còn phải tận mắt chứng kiến là một chuyện khác.
Nữ Omega đi đầu mặc chiếc đầm satin xanh dương, nở một nụ cười vô cùng duyên dáng: “Chủ tịch Lục, tôi là Dương Mộ từ tập đoàn Arcturus, đã nghe danh anh từ lâu.”
Giọng nói mềm mại như tơ lụa, một lớp pheromone mỏng manh toả ra như một bàn tay vô hình cố ý mơn trớn thần kinh của Lục Duật Thần.
Kỳ Vân lặng lẽ siết chặt tay hơn, các đốt ngón tay trắng bệch.
Anh lén liếc nhìn phản ứng của Lục Duật Thần, nhưng hắn chỉ im lìm nâng ly rượu, không thèm đáp lại bất kỳ cái vuốt ve pheromone nào xung quanh.
Lục Duật Thần liếc nhìn Dương Mộ, đôi mắt đen sâu không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Arcturus là một đối tác tiềm năng, chúng tôi sẽ cân nhắc.”
Câu trả lời lạnh đến mức như một cái tát vào mặt, Dương Mộ lúng túng rút tay lại, nụ cười đông cứng trên môi nhưng vẫn cố giữ lễ phép.
Kỳ Vân thở ra một hơi thật nhẹ trong lồng ngực, bản thân anh cũng không nhận ra mình đã nín nhịn từ khi những Omega đó tiến lại gần.
Anh không có quyền ghen, nhưng lý trí hiểu được không có nghĩa là trái tim cũng chịu nghe theo.
Bữa tiệc qua thêm một tiếng nữa, chợt, Kỳ Vân đứng sau hắn cảm nhận rất rõ. Hương pheromone quen thuộc của Lục Duật Thần vốn dĩ cực kỳ ổn định bây giờ bỗng dâng trào một cách khác thường.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi vai rắn rỏi của Lục Duật Thần đang siết lại rất nhẹ, đôi tay cầm ly rượu khẽ siết chặt, các đốt ngón tay nổi rõ dưới lớp da trắng. Một cử động nhỏ đối với thư ký đã quen thuộc từng hơi thở của cấp trên như Kỳ Vân, đó là dấu hiệu nguy hiểm. Lục Duật Thần đang bước vào kỳ nhạy cảm, từ trước đến nay kỳ nhạy cảm của hắn đều không ổn định, cho nên cũng không biết chắc sẽ xuất hiện vào khi nào.
Nhưng là một thư ký chuyên nghiệp, anh đã liệu đến trường hợp này. Kỳ Vân cúi đầu, lặng lẽ tiến lên, kề sát bên tai Lục Duật Thần, giọng nói rất nhỏ.
“Chủ tịch, tình trạng pheromone của ngài đang bất ổn, tôi đã đặt trước phòng cách ly sinh học cấp S ở tầng 5.”
Lục Duật Thần liếc sang anh, ánh mắt sâu thẳm tối lại, hắn không nhiều lời, lặng lẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Kỳ Vân nhanh chóng rút điện thoại, phát tín hiệu cho nhóm an ninh nội bộ. Chỉ trong vòng mấy phút, toàn bộ đường đi từ sảnh Sapphire đến khu cách ly tầng năm đã được phong toả ngầm.
Lục Duật Thần lặng lẽ rời khỏi đám đông, Kỳ Vân theo sát phía sau.
Cánh cửa phòng cách ly sinh học cấp S khẽ cạch một tiếng trầm đục, đóng lại sau lưng hai người. Không gian lập tức chìm vào trong im lặng chết chóc. Ánh đèn mờ dịu toả ra từ bốn góc trần, chiếu sáng lớp tường cách âm dày phủ da tối màu. Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, dành riêng cho những Alpha hoặc Omega đang trong tình trạng pheromone bất ổn.
Kỳ Vân bước vào trước nửa bước, nhanh chóng kiểm tra hệ thống lọc. Khi xác nhận tất cả đều hoạt động bình thường, anh mới quay đầu lại:
“Chủ tịch, anh nghỉ ngơi lại đây, tôi sẽ chờ bên ngoài…”
Câu nói còn chưa kịp dứt, một làn pheromone nóng bỏng lập tức tràn ngập căn phòng.
Kỳ Vân chấn động.
Pheromone Alpha... không, đó là một thứ gì đó nguyên thủy hơn, hoang dại hơn, mạnh mẽ đến mức khiến từng lỗ chân lông trên da anh dựng đứng.
Kỳ Vân ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Lục Duật Thần.
Đôi mắt đen láy ấy lúc này đỏ ngầu, sâu thẳm đến mức như muốn nhấn chìm người đối diện. Lục Duật Thần bước về phía anh, từng bước chân nặng trịch, cơ thể căng cứng như một dây cung giương hết mức.
“Chủ tịch…”
Kỳ Vân bật thốt lên, lùi lại theo bản năng.
Nhưng đã quá muộn, Lục Duật Thần đã mất kiểm soát. Pheromone bùng nổ không kiêng nể tràn ngập căn phòng nhỏ bé, không chỉ tấn công giác quan mà còn chà đạp cả lý trí.
Kỳ Vân cảm thấy chân tay mình mềm nhũn, nhịp tim đập loạn, pheromone của anh cũng bắt đầu bất ổn, bị ép buộc phải đáp ứng, phải phục tùng, anh khổ sở cắn mạnh đầu lưỡi để giữ tỉnh táo.
Lục Duật Thần vươn tay, bàn tay mạnh mẽ ấy nắm lấy cổ tay Kỳ Vân, kéo anh vào lòng một cách thô bạo. Kỳ Vân vùng vẫy, nhưng pheromone xung quanh dày đặc đến mức mọi động tác phản kháng đều trở nên vô dụng.
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai anh, tiếng nói trầm thấp, nguy hiểm, phát ra từ sâu trong cổ họng Lục Duật Thần: “Của tôi…”
Cả cơ thể Kỳ Vân run rẩy, pheromone dồn nén tới cực hạn đang ăn mòn lý trí từng chút một.
Hương bách hợp cuộn trào thành từng lớp sóng, thấm vào không khí, trộn lẫn hương mộc lan trắng yếu ớt như hơi thở sắp tắt của một con thú nhỏ đang bị săn đuổi.
Không gian hẹp lại, thời gian vỡ vụn.
Chỉ còn nhiệt độ da thịt và nhịp tim hỗn loạn như trống gõ loạn trong lồng ngực.
Kỳ Vân bị ép sát vào tường, bàn tay Lục Duật Thần giữ chặt cổ tay anh, sức mạnh áp đảo khiến anh không thể động đậy. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, lồng ngực rắn chắc ép sát lấy anh như muốn hòa tan cả hai thành một.
Pheromone từ cơ thể Lục Duật Thần như những sợi xích vô hình quấn lấy Kỳ Vân, lôi kéo, trói buộc, cưỡng chế, buộc anh phải đáp ứng.
Bản năng Alpha của Kỳ Vân gào thét chống cự.
Anh là Alpha. Anh không nên khuất phục.
Anh phải giữ lý trí.
Anh phải... phải...
Nhưng lý trí dưới từng cơn sóng pheromone cuồng loạn ấy, chỉ yếu ớt như một ngọn nến trước bão.
Một phần trong anh điên cuồng gào thét muốn đẩy Lục Duật Thần ra, muốn hét lên "Đừng chạm vào tôi!". Một phần khác sâu hơn, đen tối hơn, lại tuyệt vọng níu lấy hơi ấm kia, chỉ vì đó là lần đầu tiên, cũng có thể là lần duy nhất được ở gần người ấy đến vậy.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập hoảng loạn và tiếng hơi thở gấp gáp của hai người. Trong cơn mê loạn, bàn tay Lục Duật Thần lần theo eo anh, siết rất chặt.
Anh cúi đầu, gặm cắn lên cổ Kỳ Vân, đánh dấu bằng pheromone của mình, bản năng chiếm hữu thô bạo đến mức khiến Alpha như Kỳ Vân cũng phải mềm nhũn trong tay hắn.
Từng đợt pheromone sóng xô đè ép lên từng mạch máu, cuối cùng, giữa cơn lốc pheromone ngột ngạt, trong vòng tay nóng bỏng siết chặt của người đàn ông anh yêu, Kỳ Vân khụy gối.
Anh gục ngã vào lòng Lục Duật Thần, bàn tay yếu ớt níu lấy vạt áo hắn như một kẻ chết đuối bám víu vào cọng cỏ mỏng manh cuối cùng.
…
Buổi sáng ngày thứ ba, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua bức rèm dày đặc của căn phòng cách ly. Ánh sáng nhợt nhạt rọi lên chiếc giường lớn ở giữa phòng, Lục Duật Thần đang nằm bất động, vẻ mặt lạnh lùng như một pho tượng điêu khắc.
Không bao lâu sau, Lục Duật Thần tỉnh lại, đôi mi nặng trĩu khẽ run, chậm rãi mở ra. Cả cơ thể hắn như bị ngâm trong bể nước lạnh, cảm giác hỗn loạn, bỏng rát của pheromone vẫn còn vương vất đâu đó trên da thịt.
Đầu óc nặng nề, hỗn loạn, hắn nhíu chặt mày lại, những mảnh ký ức rời rạc lướt qua như bóng ma. Chỉ láng máng nhớ được một thân thể mềm mại run rẩy trong vòng tay hắn, tiếng thở dốc đứt quãng xen lẫn nước mắt, quyến rũ đến phát điên.
Lục Duật Thần cau mày, hắn không nhớ chính xác điều gì đã xảy ra, cũng không chắc chắn mảnh ký ức kia là thật hay chỉ là ảo giác trong kỳ nhạy cảm tự phát của mình. Việc không chắc chắn đó càng khiến hắn bực bội.
“Khốn kiếp…”
Một tiếng chửi rủa trầm thấp bật ra từ kẽ răng, hắn gạt mạnh chăn ra, bước vào phòng tắm. Nước lạnh xối xuống đầu, chảy dọc theo làn da trắng lạnh, nhưng không thể dập tắt cơn nóng âm ỉ đang âm thầm cuốn lấy dây thần kinh.
Hắn tựa trán lên vách kính mờ đọng hơi nước, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề. Trong cơn choáng váng ngột ngạt ấy, những hình ảnh như mơ như thực trước đó lại lặng lẽ trôi dạt về.
Hơi thở mềm mại run rẩy áp sát lên cổ, đôi mắt đẫm nước gắng gượng nhìn thẳng vào hắn, pheromone nhạt nhoà yếu ớt quấn lấy hắn như xiềng xích. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt níu lấy vạt áo hắn, van xin không thành tiếng, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy trong vòng tay hắn.
Một luồng điện nóng rực chạy dọc sống lưng của Lục Duật Thần, cơ thể hắn phản ứng. Phản ứng sinh lý mạnh mẽ khiến cơ thể hắn nóng rực, máu dồn dập chảy xiết như sóng ngầm.
Hắn vung tay đập mạnh vào vách kính, tiếng vang trầm đục dội khắp phòng tắm.
Bên ngoài phòng cách ly, Kỳ Vân đứng thẳng người bên cạnh cửa chờ đợi, bộ vest đen đã được thay mới, cài cúc nghiêm chỉnh, giày da sáng bóng, vẻ mặt của anh chỉ có sự lãnh đạm chuyên nghiệp như mọi ngày. Tay anh cầm tập hồ sơ lịch trình ngày mới, mắt cụp xuống, lặng lẽ nhìn dòng chữ mà chẳng thực sự đọc lấy một chữ nào.
Ba ngày qua, trong khoảnh khắc tất cả lý trí vỡ nát, anh đã buông xuôi để người đàn ông ấy chiếm hữu từng tấc da thịt mình. Bây giờ anh lại đứng bên ngoài cửa chờ đợi, đợi hắn tỉnh lại, nhớ đến chuyện xảy ra suốt ba ngày qua, sau đó anh sẽ phải đối mặt với lệnh xử tử của hắn.
Thật ra Kỳ Vân cũng thấy hơi sợ.
Tiếng bước chân từ bên trong vang lên, cửa phòng cách ly tự động mở. Lục Duật Thần bước ra, bộ vest đơn giản phủ lên người hắn, gương mặt ấy vẫn lạnh nhạt mà mọi người kính sợ. Ánh mắt ấy vẫn băng giá khiến người ta không dám lại gần.
Kỳ Vân cúi đầu cung kính: “Chủ tịch, chào buổi sáng.”
Lục Duật Thần lướt ánh mắt qua Kỳ Vân, đánh giá anh từ trên xuống dưới. Từ đầu tóc chỉnh tề, đến chiếc vest đen vừa người, gương mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, xuống đôi tay đang cầm tập tài liệu và đôi giày da không dính một hạt bụi.
Kỳ Vân căng thẳng siết chặt tài liệu trong tay.
Một lát sau, Lục Duật Thần khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp cất lên: “Ba ngày nay, có ai khác bước vào phòng cách ly không?"
Kỳ Vân ngẩng đầu lên một chút, bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của hắn. Kỳ Vân chợt phát hiện ra một điều, hắn không nhớ.
Một niềm vui mong manh mà tội lỗi len lỏi trong tim khiến anh suýt bật cười.
Anh lại cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Không có, ba ngày nay tôi đều ở bên ngoài trông chừng, không cho bất cứ ai lại gần.”
Lục Duật Thần nhíu mày rất nhẹ, sau đó rất kín đáo mà hơi cúi đầu, hít vào một hơi thật nhẹ, như một loài dã thú hoài nghi đang âm thầm đánh hơi con mồi.
Nhưng hắn không ngửi ra gì, mùi hương pheromone của Kỳ Vân quá nhạt, đến mức không thể xác định là mùi gì.
Lục Duật Thần nhíu mày sâu hơn, một cơn bực dọc không tên len lỏi vào đáy lòng.
“Chuẩn bị xe, về công ty.”
Kỳ Vân cúi đầu sâu hơn: “Vâng, chủ tịch.”
Chiếc xe màu đen tuyền lặng lẽ trườn vào bãi đỗ xe riêng của tập đoàn Lục Thị, Lục Duật Thần và Kỳ Vân một trước một sau bước xuống xe, cùng trở lại văn phòng ở tầng 66.
Lục Duật Thần ngồi vào ghế chủ tịch, vùi đầu vào đống tài liệu cần xử lý sau ba ngày vắng mặt. Kỳ Vân thì lặng lẽ ngồi bên kia chỉnh lý hợp đồng, sắp xếp lịch họp, kiểm tra lại các email tồn đọng.
Thời gian trôi đi chậm chạp, từng nhịp gõ bàn phím, tiếng giấy lật và tiếng điện thoại rung nhẹ hoà vào nhau như một bản hoà tấu khô khốc, tẻ nhạt và ngột ngạt.
Kỳ Vân cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng. Ban đầu chỉ là một cơn đau âm ỉ sau gáy, rồi dần dần thân nhiệt tăng nhẹ, tay chân trở nên lạnh ngắt, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lòng bàn tay. Mỗi lần cúi người lấy tài liệu, trước mắt anh đều tối sầm đi trong một hai giây ngắn ngủi. Nhưng Kỳ Vân cắn răng chịu đựng, không để lộ bất kỳ biểu hiện bất thường nào.
Đến gần bốn giờ chiều, cơn choáng váng càng lúc càng dữ dội hơn, bàn tay cầm bút cũng run lên không khống chế. Không chịu nổi được nữa, Kỳ Vân khẽ cúi đầu xin phép:
“Chủ tịch, tôi ra ngoài lấy nước.”
Lục Duật Thần chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
Kỳ Vân quay người rời khỏi văn phòng, từng bước chân như đang dẫm lên mặt đất mềm nhũn.
Trong khu vực phòng nghỉ nhân viên, ánh đèn vàng nhạt dịu dàng hơn. Kỳ Vân mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng mát lạnh, vặn nắp, uống từng ngụm nhỏ để dằn cơn khô khốc đắng ngắt đang trào lên cổ họng.
Làn da của anh tái nhợt, đôi môi mất đi màu máu.
Đúng lúc ấy, trợ lý bộ phận pháp lý cũng đi đến phòng nghỉ nhân viên lấy nước. Thấy Kỳ Vân dựa vào bàn thở dốc nhẹ, cô ấy vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi:
“Thư ký Kỳ, anh không sao chứ? Trông anh xanh xao quá…”
Không chờ Kỳ Vân trả lời, đồng nghiệp đã tự nhiên đưa tay sờ trán anh, giật thốt lên nói: “Anh sốt rồi, mau xin nghỉ về nhà đi.”
Kỳ Vân ngẩn ra một lúc.
Sốt sao?
Nhưng anh lập tức nở một nụ cười nhạt, khéo léo tránh đi: “Không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi, tôi quay lại làm việc đây.”
Đồng nghiệp còn định khuyên thêm, nhưng Kỳ Vân đã cầm chai nước quay người rời khỏi phòng nghỉ, bước từng bước cố gắng đi về văn phòng chủ tịch.
Thời gian trôi chậm như kéo lê từng sợi tơ bạc trên bức tường lạnh lẽo, Kỳ Vân cúi đầu làm việc, bút máy lướt đi đều trên từng trang giấy. Cơn choáng váng và mệt mỏi không hề giảm bớt, thậm chí còn ngấm ngầm tồi tệ hơn.
Khi kim đồng hồ chỉ tới chín giờ, tập tài liệu cuối cùng cũng được ký duyệt đánh dấu xong xuôi, Lục Duật Thần lạnh nhạt giao cho anh một ánh mắt ngắn ngủi, sau đó cầm áo khoác, lặng lẽ rời khỏi văn phòng,
Kỳ Vân nhìn theo bóng lưng ấy, chỉ yên lặng thu dọn những bản kế hoạch dang dở, chỉnh lý lại từng tập hồ sơ, mãi đến khi mọi thứ hoàn tất, anh mới đứng dậy. Một cơn choáng váng bất ngờ ập tới, tầm nhìn trước mắt lảo đảo, méo mó như thuỷ tinh nứt.
Anh dựa tay vào mép bàn, xoa xoa hai bên thái dương để bản thân tỉnh táo đôi chút. Một lát sau, Kỳ Vân loạng choạng rời khỏi văn phòng, hành lang hai bên vắng lặng như tờ, chỉ còn tiếng giày da nện trên nền đá.
Anh đi vào thang máy, cánh cửa kim loại khép lại với một tiếng cạch khẽ khàng. Kỳ Vân tựa lưng vào vách thang máy, mồ hôi ứa ra trên trán, thấm ướt cổ áo sơ mi, hơi thở vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ Vân nhắm mắt, tựa trán vào mặt kính lạnh buốt, cái lạnh giúp anh giữ lại chút tỉnh táo mong manh.
Ting—
Thang máy dừng ở tầng hầm B2, cửa mở ra, luồng gió đêm lạnh buốt ùa vào. Bãi đỗ xe ở tầng hầm vắng lặng, chỉ còn vài ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên khắp không gian trống trải, Kỳ Vân chậm rãi lê từng bước, mỗi bước chân đều nặng như đeo chì, cơ thể nghiêng ngả, hơi thở rối loạn, thị lực mờ nhoè đến mức không còn nhìn rõ đâu là đường đi, đâu là ảo ảnh.
Khi chỉ còn cách chiếc xe vài bước nữa thôi, một cơn choáng váng bất ngờ ập tới. Trước mắt Kỳ Vân tối sầm, anh cảm thấy cả thế giới chao đảo, cơ thể không còn nghe lời nữa.
Anh ngã xuống.
Có điều thay vì ngã xuống nền xi măng lạnh lẽo, một vòng tay mạnh mẽ kịp thời đón lấy anh. Kỳ Vân ngã thẳng vào lòng hắn, không còn chút sức lực. Cơ thể anh nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt, đôi môi khô nứt bật ra tiếng rên rỉ rất khẽ, một vệt đỏ ửng khác thường lan trên gò má báo hiệu một cơn sốt cao đang dày vò cơ thể.
Lục Duật Thần siết nhẹ cánh tay quanh cơ thể mềm oặt ấy, hắn thở dài rất khẽ: “Đúng là phiền phức.”
Giọng điệu lạnh nhạt như đang trách móc, nhưng ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Kỳ Vân lại tối đi đôi chút. Hắn cúi xuống, bế ngang Kỳ Vân lên. Dáng người cao gầy của Kỳ Vân trong vòng tay hắn trở nên nhỏ bé, mong manh lạ thường. Hơi thở nóng bỏng từ cơ thể Kỳ Vân phả lên cổ hắn mang theo mùi hương hoa mộc lan trắng nhạt nhoà, yếu ớt như sắp tắt.
Một chiếc xe đen bóng đứng chờ cách đó không xa, tài xế lập tức bước xuống, kinh ngạc nhìn chủ tịch đang bế một người trong tay, nhưng anh ta không dám nhiều lời, cung kính mở cửa xe.
Lục Duật Thần đặt Kỳ Vân nằm vào ghế sau, cài dây an toàn cho anh. Sau đó hắn ngồi sang bên cạnh, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn anh.
“Chủ tịch, chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
---
Chiếc xe sang màu đen chậm rãi dừng lại trước một cánh cổng lớn bằng sắt uốn, phía sau là một khuôn viên biệt thự riêng nằm giữa lòng thành phố. Trong sân biệt thự, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đã đứng đợi sẵn bên cạnh một quản gia già.
Hắn mở cửa xe bước xuống, vòng qua bên kia, nhẹ nhàng bế Kỳ Vân lên. Quản gia già tiến tới, cúi đầu: “Chủ tịch đã về.”
Lục Duật Thần khẽ gật đầu, bế Kỳ Vân đi vào nhà, bác sĩ nhanh chóng bước theo sau hắn.
Biệt thự của Lục Duật Thần được xây theo phong cách cổ điển, rộng lớn nhưng đơn điệu, tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám, phản ánh đúng tính cách trầm tĩnh lạnh lùng của chủ nhân. Bức tường màu kem nhạt, sàn gỗ bóng loáng, ánh đèn vàng nhạt từ đèn chùm pha lê chiếu xuống cầu thang rộng thênh thang khiến không gian càng thêm trống trải.
Lục Duật Thần dễ dàng bế Kỳ Vân lên tầng hai, tiến thẳng tới phòng ngủ nằm ở cuối tầng hai. Hắn đặt Kỳ Vân nằm xuống giường, chăn đệm mềm mại như muốn nhấn chìm cơ thể của người đang bất tỉnh. Kỳ Vân vô thức cau mày, hơi thở run rẩy thoát ra từ đôi môi tái nhợt.
Bác sĩ lập tức tiến tới, đặt chiếc hộp y tế xuống bên cạnh giường, bắt đầu lấy ra dụng cụ đo nhiệt độ, kiểm tra mạch đập và hơi thở của Kỳ Vân.
Lục Duật Thần khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc nhìn về phía thư ký đang nằm mê man trên giường.
Bác sĩ kiểm tra xong, quay sang Lục Duật Thần, giọng điềm đạm: “Cậu ấy sốt rất cao, có dấu hiệu kiệt sức nghiêm trọng do làm việc quá sức và căng thẳng kéo dài, cần nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục.”
Lục Duật Thần trầm ngâm một giây, lặng lẽ gật đầu: “Kê đơn thuốc cho quản gia chuẩn bị. Qua phòng khách đợi tôi một lát.”
Bác sĩ cúi đầu, nhanh chóng thu dọn dụng cụ bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại, đưa không gian trở về im lặng.
Lục Duật Thần bước tới gần giường, đứng yên nhìn Kỳ Vân. Mái tóc đen hơi rối phủ trên trán anh, hắn vô thức vươn tay định vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà đó, nhưng giữa chừng lại dừng lại.
Lục Duật Thần xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, hắn nói nhỏ với quản gia đứng bên ngoài cửa phòng: “Chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”
Quản gia cung kính cúi người: “Vâng, chủ tịch.”
Lục Duật Thần bước xuống phòng khách, bác sĩ riêng của hắn đã chờ sẵn trên chiếc ghế sofa da đen, trên bàn đã đặt đầy đủ dụng cụ kiểm tra cho Lục Duật Thần sau kỳ nhạy cảm. Hắn đi tới, ngồi xuống đối diện bác sĩ, đưa cánh tay phải ra để ông ấy đo huyết áp và lấy mẫu máu.
Sau một hồi, bác sĩ thu dọn dụng cụ, báo cáo: “Chỉ số pheromone của ngài rất ổn định, các chỉ số sinh lý khác cũng bình thường, nhưng ngài mới trải qua kỳ nhạy cảm nên cần nghỉ ngơi thêm, tránh tiếp xúc với pheromone quá nồng trong thời gian này.”
Lục Duật Thần rũ mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn sofa. Một lúc sau, hắn cất giọng, trầm thấp hỏi: “Nếu tôi trải qua kỳ nhạy cảm với ai khác, người đó có chịu ảnh hưởng tệ không?”
Bác sĩ khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua gương mặt của Lục Duật Thần như muốn đọc thấu điều gì đó, nhưng rồi chỉ cúi đầu suy tư đáp: “Dựa trên lý thuyết nghiên cứu ít ỏi về Engima hiện giờ, vì Engima có thể phát ra pheromone mạnh gấp nhiều lần Alpha bình thường, nên nếu đối phương không có khả năng đề kháng cao sẽ rất dễ bị mất cân bằng horrmone, suy yếu thể lực, trong trường hợp nặng rất có thể dẫn đến tổn thương lâu dài.”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, bác sĩ dừng lại mấy giây, dè dặt mà đầy ý thăm dò hỏi: “Ngài đã trải qua kỳ nhạy cảm với ai sao?”
Lục Duật Thần nhấc mắt lên liếc nhìn bác sĩ, ánh nhìn sắc như dao lạnh lướt qua khiến bác sĩ cảm nhận được áp lực ngột ngạt.
“Không, chỉ là giả thiết thôi.”
Bác sĩ nghe hắn nói vậy thì lập tức cúi đầu, không dám hỏi thêm. Ông ta thu dọn dụng cụ, cúi người chào Lục Duật Thần rồi im lặng rời đi.
Lục Duật Thần dựa lưng vào sofa, ngửa đầu lên nhìn trần nhà. Góc cạnh gương mặt của hắn chìm trong bóng tối khiến đường nét càng thêm lạnh lùng, xa cách. Nào ai biết được khi bác sĩ cất lên câu hỏi ấy, hình ảnh một người nào đó đã chớp qua rất nhanh trong tâm trí hắn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play