[DooGem] Ánh Trăng Lặng Lẽ
Chap 1
Từ thời phong kiến, khi đất nước còn chìm trong khói lửa binh đao, lòng người ly tán, cõi bờ chia năm xẻ bảy, đã xuất hiện những con người làm nên truyền kỳ. Trong chốn giang hồ hiểm ác, kẻ mạnh sống, kẻ yếu vong, chính – tà khó phân. Và cũng từ trong loạn thế ấy, một truyền thuyết được viết nên – về một người mang vận mệnh thay đổi cả thiên hạ...
Ở một mảnh đất trù phú, nơi đồng ruộng xanh rì, sông ngòi uốn lượn như dải lụa mềm, có một dòng họ đã trị vì bao đời, giữ vững sự giàu mạnh và uy nghi của vùng đất ấy – dòng họ Đỗ danh giá.
Phủ Hội đồng Đỗ, dòng dõi lâu đời, cột trụ của vùng. Đỗ Hải Đăng – người mang phong thái trầm lặng điềm tĩnh như ánh trăng giữa trời đêm, thanh cao, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, ngôn từ ít ỏi nhưng lời nào cũng khiến kẻ khác nể sợ.
Bẩm sinh lãnh đạm, tính tình độc đoán, cử chỉ kiêu bạc, ấy vậy mà tài trí hơn người, mưu lược thâm sâu, khiến triều đình cũng phải dè chừng. Người đời thường ví y như sông lớn lặng lẽ trôi, nhưng ẩn tàng bên trong là dòng chảy mãnh liệt cuốn phăng tất cả.
Bên cạnh cậu hai Hải Đăng luôn có một nhóc hầu nhỏ tuổi – với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo như sữa, hai má phúng phính như trái đào chín, ánh mắt to tròn lúc nào cũng long lanh, vừa có chút tinh nghịch lại vừa ngoan ngoãn đáng yêu. Nhóc hầu ấy tên là Huỳnh Hoàng Hùng – người mà ai cũng gọi là “cục cưng của cậu hai Đăng”.
Người ta đồn rằng, nhóc hầu ấy là “bảo bối riêng” mà cậu Đăng giữ bên mình không rời suốt mấy năm qua, từ lúc Hùng chỉ mới chạm tuổi mười hai.
Tình cảm giữa hai người, có lẽ không đơn thuần chỉ là chủ - tớ.
Đỗ Hải Đăng
Dô đây cậu biểu
Hùng đang ngồi dưới hiên nhà phía sau vườn, nghe giọng cậu văng vẳng từ trong gian nhà chính vọng ra, em đứng dậy lon ton chạy vào.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu kêu em gì á?
Đỗ Hải Đăng
Em mần gì ngoài kia mà cậu kêu hông hay?
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ em ngồi ngoải đan vòng tay cho cậu
Vừa nói em vừa lấy vòng tay tự đan từ trong túi ra đưa cho cậu.
Đỗ Hải Đăng
/Cầm lấy/ Ừm đẹp lắm
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạaaa/cười hí hửng/
Đỗ Hải Đăng
Cậu với em đi lên hội đồng Trần
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ để Hùng đi/chạy đi/
Hắn nhìn theo bóng lưng em đi khuất trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả, em ở cạnh hắn tính đến nay cũng 4 năm. Nhưng tính cách vẫn vậy vẫn trẻ con như ngày nào.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu ơi cậuuuu
Huỳnh Hoàng Hùng
Em xong gòi nè mình đi thôi
Đỗ Hải Đăng
Đây để cậu xách/định lấy túi đồ từ em/
Huỳnh Hoàng Hùng
Ấy /giựt lại/
Huỳnh Hoàng Hùng
Đâu có được
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu là chủ để em xách được gòi
Đỗ Hải Đăng
Nay cãi lời cậu ha?
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng hỏng dám...
Đỗ Hải Đăng
Vậy đưa đây cậu cầm/xách túi/
Hắn xách túi đi trước em lon ton chạy phía sau, vừa ra gian nhà chính bắt gặp ngay ông bà Đỗ đang ngồi uống trà trên bộ tràng kỷ.
Bà Hội Đồng Đỗ
Hai bây đi đâu đó đa?
Đỗ Hải Đăng
Con với thằng Hùng qua làng bên có chút chiện
Bà Hội Đồng Đỗ
Ừm đi sớm về sớm nghe hôn
Huỳnh Hoàng Hùng
Thưa ông thưa bà con đi
Ông Hội Đồng Đỗ
Ừm/ nhấp ngụm trà/
Bà Hội Đồng Đỗ
Đi nhớ theo sát cậu nghe hôn
Bà Hội Đồng Đỗ
Không đi lạc lại khổ
Sunny[t/g]
Ai hóng fic này từ tuần trước
Sunny[t/g]
Tui biết đó nghen
Sunny[t/g]
Nay hứng gió xưa nha
Sunny[t/g]
tự nhiên mê cái vibe này
Sunny[t/g]
À quên có vài từ tui cố tình viết sai để đọc cho giống giọng miền Nam á
Sunny[t/g]
Không = hông hoặc hôn
Sunny[t/g]
Kiếm (tìm) = kím
Sunny[t/g]
tui chỉ viết trong thoại nhân vật thôi
Sunny[t/g]
còn cái khác mọi người cứ bắt lỗi
Chap 2
Trên con đường làng rợp bóng tre xanh, hai bên là cánh đồng lúa chín vàng thơm lừng, chiếc xe mui trần nhà Hội đồng lặng lẽ lăn bánh.
Bánh xe lướt qua mặt đất ẩm mịn để lại vệt dài trên con đường đất đỏ sau cơn mưa sớm. Tiếng vó ngựa trầm đều, hòa với tiếng lá xào xạc như bản nhạc dịu dàng của chốn đồng quê thanh bình.
Bên trong xe, cậu hai Đăng ngồi dựa lưng vào thành ghế, tay phải thong thả gõ nhịp trên thành xe, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài.
Bóng hàng cây lướt qua như dòng hồi ức chậm rãi, không ai dám cất tiếng quấy rầy. Bên cạnh nhóc Hoàng Hùng ngoan ngoãn ngồi thu mình một góc, tay ôm hờ một chiếc khăn lụa cậu vừa đưa, hai mắt cứ lén lút liếc nhìn người kia rồi lại vội vàng quay đi.
Chiếc xe chầm chậm tiến vào sân rộng lát gạch tàu đỏ au của nhà ông Hội đồng Trần – người bạn tri kỷ lâu năm của cậu cả Đỗ Hải Đăng. Bên ngoài, hàng cau cao vút nghiêng mình trong gió, mùi hoa ngọc lan thoảng trong không khí đầu hạ.
Vừa nghe tiếng bánh xe sỏi nghiến nhẹ trên nền gạch, đám gia nô trong nhà lập tức ùa ra như một làn sóng nhỏ. Người mở cửa xe, kẻ dọn hành lý, tất cả đều cúi đầu cung kính, không dám phát ra tiếng động quá lớn.
Quản gia
Cậu cả và cậu hai đang chờ cậu trong gian nhà chính
Ông quản gia già khom lưng báo, giọng run run vì vừa kính trọng vừa hồi hộp trước vị khách quyền quý.
Cậu hai Đăng chậm rãi bước xuống xe, áo dài nhung đen phủ nhẹ qua gót, ánh mắt sắc lạnh lướt qua mọi người mà chẳng cần cất lời, thế nhưng vẫn khiến ai nấy đều nín thở.
Ngay sau đó, nhóc Hùng nhẹ nhàng nhảy xuống theo, nhanh nhẹn bước tới bên cậu. Gương mặt em nhỏ rạng rỡ giữa nắng vàng, vô tư không chút e dè, như thể chẳng sợ ánh nhìn của bao người xung quanh.
Một vài gia nhân trong nhà họ Trần len lén nhìn rồi thì thầm:
Gia nô
Là nhóc Hùng đấy, hầu thân cận của cậu Đăng.
Gia nô
Nghe đâu... cậu hai quý nhóc ấy lắm.
Cánh cổng gỗ lim khép hờ phía trước, còn bên trong, tiếng đàn ai đó đang lướt nhẹ, như báo hiệu một cuộc gặp gỡ chẳng chỉ đơn thuần là khách đến thăm nhà.
Trên bộ tràng kỷ cậu cả - Trần Minh Hiếu, và cậu hai - Trần Đăng Dương đang ngồi chờ sẵn. Bên cạnh hai cậu là mợ cả - Nguyễn Thái Sơn , và mợ hai - Nguyễn Thanh Pháp.
Trần Minh Hiếu
Cậu hai mới tới đó hen
Đỗ Hải Đăng
Đi vào đây/ngoắt em lại/
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ/lon ton chạy theo/
Cậu hai Đăng đi vào ngồi, còn em thì đứng bên cạnh cậu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ thuii...
Đỗ Hải Đăng
Cậu nói em hông nghe? /nhíu mày/
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ hông có... em đâu dám
Nguyễn Thanh Pháp
Em cứ ngồi đi
Nguyễn Thanh Pháp
Có mần chi đâu mà sợ
Nguyễn Thái Sơn
Con nít nói không nghe là hư đó nghen
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ em ngồi... /ngồi cạnh cậu/
Nhóc Hùng ngoài việc là hầu cưng của cậu hai Đăng, thì cũng được mấy cậu mợ quý lắm. Bởi tính em dễ thương được cái nghe lời, ngoan ngoãn nên được lòng mấy mợ mấy cậu lắm.
Trần Đăng Dương
Chuyện bên xưởng gạo mày tính sao?
Đỗ Hải Đăng
Đứa nào mần được thì mần
Đỗ Hải Đăng
Làm biếng làm nhát thì đuổi
Trần Minh Hiếu
Bên tụi thằng Tí mới báo bọn thương gia mới nhập mớ vải đẹp lắm giá cả miễn bàn
Đỗ Hải Đăng
Để bữa nào tao đi thương lượng
Trong vùng này không ai là không biết ba cậu chơi thân từ bé, ngoài ra còn có cậu hai Nguyễn Quang Anh con trai một nhà hội đồng Nguyễn. Từ thời còn bé bốn người chơi cùng nhau, đến ngày lớn lần lượt từ cậu cả Minh Hiếu, cậu hai Đăng Dương và cậu hai Quang Anh đều lập gia đình.
Chỉ còn mỗi cậu hai Đăng vẫn chưa qua lại với bất kì ai, đối với cậu chỉ có công việc là hàng đầu. Ngoài nó ra chắc có mỗi nhóc Hùng là được cậu để ý đến.
Chap 3
Sau khi bàn xong việc em được mợ cả và mợ hai rủ ra sân vườn chơi. Không phân cao thấp, hay thân phận chủ tớ, họ coi em như bạn bè thân thiết, cưng em lắm.
Phía sau vườn nhà Hội đồng Trần là một hoa viên khoáng đạt, trải rộng như tấm thảm thiên nhiên thêu dệt bằng sắc hương đất trời. Những hàng trúc thanh mảnh nghiêng mình trong gió, lá lay khẽ tạo nên tiếng xào xạc dịu dàng như lời ru của mẹ.
Chính giữa là một hồ sen rộng, mặt nước phẳng lặng in bóng mây trời, sen hồng chen nhau nở rộ, tỏa hương ngào ngạt thơm mát cả khoảng không.
Ven hồ là những lối đi lát đá ong uốn lượn, hai bên trồng cúc họa mi, thược dược, cẩm tú cầu và mẫu đơn, mỗi loài một vẻ, đua nhau khoe sắc dưới nắng nhẹ đầu hạ.
Từng cơn gió nhẹ lướt qua như bàn tay vô hình mơn man mặt lá, mang theo hương hoa thoang thoảng quyện vào không khí. Gió khẽ đẩy những cánh sen rơi xuống mặt hồ, tạo thành những vòng sóng nhỏ lăn tăn như gợn suy tư.
Giữa không gian tĩnh lặng ấy, tiếng chim líu lo vang lên rộn ràng. Một đôi sáo nhỏ chuyền cành trên giàn tường vi, thỉnh thoảng cất tiếng hót lanh lảnh như đang trò chuyện cùng nắng.
Em và hai mợ ngồi trong căn chòi gỗ, hóng từng đợt gió lướt nhẹ qua mái tóc.
Nguyễn Thái Sơn
Nay thằng Duy không tới hả ta?
Nguyễn Thanh Pháp
Chắc xíu nữa nó tới
Nguyễn Thanh Pháp
Thằng này lúc nào hông trễ
Huỳnh Hoàng Hùng
Thôi hai mợ đừng có nói vậy
Huỳnh Hoàng Hùng
Xíu nữa mợ hai Duy tới liền hà
Nguyễn Thái Sơn
Hùng em ăn kẹo hông?
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ em ănnn/hí hửng/
Nguyễn Thái Sơn
Đây nè/đưa kẹo cho em/
Nguyễn Thái Sơn
Bữa mợ lên tỉnh mua zìa cho em
Huỳnh Hoàng Hùng
/Nhận bằng hai tay/ dạ Hùng cảm ơn mợ ạ/cười xinh/
Nguyễn Thanh Pháp
Coi kìa coi kìa hấy ghét hôn
Nguyễn Thanh Pháp
Cưng hết sức hà/véo má em/
Nguyễn Thái Sơn
Thằng Duy có khi lọt cầu hông chừng
Hoàng Đức Duy
Nè he nè he/chạy tới/
Từ trong gian nhà chính bóng dáng một chàng trai nhỏ trong bộ bà ba lụa, chạy ra phía sau vườn.
Hoàng Đức Duy
Tui biết mí người nói xấu tui mà/chống nạnh/
Nguyễn Thanh Pháp
Chưa kịp nói gì...
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhăm nhăm em chào mợ/khoanh tay/
Hoàng Đức Duy
Ủa Hùng em cũng ở đây hả?
Nguyễn Thái Sơn
Thằng này hỏi câu khờ ngang
Nguyễn Thái Sơn
Cục cưng của cậu hai Đăng mà
Hoàng Đức Duy
Ờ ha/gãi đầu/
Hoàng Đức Duy
Mà nãy em vô đâu thấy ổng đâu?
Nghe Duy nói cả đám mới ngớ người ra, nhưng thay vì bất ngờ họ lại quay qua chọc em.
Nguyễn Thanh Pháp
Ấy chết cha...
Nguyễn Thanh Pháp
Có khi ổng zìa bỏ Hùng ở lại với tụi mình hỏng chừng
Nguyễn Thái Sơn
Vậy anh phải bắt Hùng ở lại chơi với anh
Huỳnh Hoàng Hùng
Hỏng chịu đâu/mếu/
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng muốn zìa với cậu thôi hong ở đây đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu Đăng bỏ Hùng gòiiii
Từ gian nhà chính nghe tiếng là hắn biết có chuyện rồi, liền vội vàng đi ra. Ngoài sân trong căn chòi nhỏ nhóc cưng của cậu hai đang ngồi mếu máo gọi tên hắn.
Đỗ Hải Đăng
Ai mần chi mà em khóc?
Vừa thấy hắn em mếu máo chạy lại, nhìn thấy vẻ mặt của em Hải Đăng biết là em lại bị các mợ ghẹo rồi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu ơii..
Hắn đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc em. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Em... em chưa khóc...
Các mợ ngồi phía sau nhìn hai người họ, trên môi không giấu nổi nụ cười mà buông lời trêu chọc.
Nguyễn Thanh Pháp
Thấy chưa
Nguyễn Thanh Pháp
Mới ghẹo có xíu mà cậu hai đã lo sốt vó rồi
Nguyễn Thái Sơn
Cậu hai thương thế làm sao mà bỏ được
Hoàng Đức Duy
Kiểu này có khi cậu hai ở giá với em cả đời ấy chứ
Nguyễn Thái Sơn
Không đâu có lẽ nhỏ sắp làm mợ tới nơi
Ba người chỉ thì thầm với nhau hoàn toàn không để cho hắn và em nghe được.
Em quay ra sau nhìn ba người kia, khoanh tay đầu hơi cuối xuống.
Huỳnh Hoàng Hùng
Em thưa các mợ em zìa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play