[Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Quá Tấu Hề] Góc Nhìn Của Kẻ Thua Cuộc.
chap 1
Nam nhân kia bước vào phòng ta, không một chút phòng bị mà thậm chí cón có một chút... Sót thương?
Hắn đứng cạnh giường ta mà hỏi, giọng hắn trầm ấm nhưng lại mang một vẻ kì lạ khó chịu.
Ta không nói gì mà nằm đó lắc nhẹ đầu, có lẽ việc được nhận vào đây là điều ta rất bất ngờ chăng?
???
Vậy ta đi ra trước đây.
Hắn ta nhìn ta một cái rồi quay người rời đi, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng lại khiến cho ta có cảm giác lạc lõng.
Sau khi nam nhân kia đi thì trưởng lão của nguyệt thanh tông đột ngột đi vào làm ta hốt hoảng và luống cuống muốn đứng lên hành lễ.
Vân Ngân
Con cứ nằm đó đi.
Người đàn ông đó điềm đạm, ông nhìn ta với ánh mắt dịu dàng... Nhưng có lẽ ta đã thấy rõ được sự thâm sâu trong đáy mắt ông.
Ta lắc đầu không nói gì, bởi có lẽ nếu mở miệng ra thì ta chắc chaens sẽ không nói được gì bây giờ.
ông ta im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói ra một cái tên.
Vân Ngân
Vân Thước. từ này con sẽ có tên Vân thước, được chứ.
Giọng điệu của ông ta không giống như đang hỏi mà lại giống hệt như ép buộc ta phải thích cái tên đó.
Lần này ta đã lấy lại tinh thần bèn mở miệng nói.
Vân Thước
đa tạ trưởng lão.
Giọng nói nhẹ nhàng và yếu ớt đến nỗi khiến ông ta có chút mềm lòng.
Vân Ngân
Vậy con nghĩ ngơi đi, nếu có việc gì không hiểu thì đến tìm các sư huynh và sư tỷ của con.
Có lẽ ông ta sợ ta làm phiền nhỉ?
chap 2
Ta nhìn ông ta quay đầu đi, từng của chỉ và động tác của ông ta đều được thu vào mắt của ta.
đến cả nụ cười ấy, một nụ cười toan tính.
Vân Thước
"vậy là ta không còn bị vứt bỏ nữa sao..."
Ta nhìn ra cửa sổ, trăng đêm nay rất tròn nhưng lại rất tối. khung cảnh có chút khiến ta có chút cảm giác nguy hiểm, nguy hiểm đến khó tả.
ánh trăng mờ nhạt chiếu vào căn phòng nhỏ làm nó trở nên có chút lấp lánh.
Nhưng kì lạ, cơ thể ta lại bất giác rùng mình.
Nó làm ta bồn chồn và lo lắng cho những điều sắp đến.
Vân Thước
"đi ngủ đi ngủ, không nghĩ nhiều nữa."
Cơ thể nhỏ nhắn của ta nằm xuống chiếc giường kia, nhưng lại làm ta khó ngủ bởi một thứ gì đó vốn không thuộc về ta.
Vì không ngủ được ta bèn đứng dậy rồi đi ra một cái ao nước lớn ở phía xa, cơ thể ta đi lại cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Ta đi đến cạnh hồ nước đó rồi nhìn xuống... Vẫn là gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó nhưng ta lại có cảm giác ghét bỏ, ta ngước lên trời tự hỏi vì sao ông ta lại đưa ta về tông môn và nhận làm đệ tử.
Nhưng sau một thân cây lớn đằng xa có một người đàn ông cười lạnh rồi nói một câu không đầu không cuối.
Vân Thước
//giật mình// "gì vậy chứ..."
Ta sững người nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần mà quay về ngủ.
Cánh cửa được mở ra một cách khẽ khàng để cho người bên trong không thức giấc.
Hắn đứng cạnh nhìn ta ngủ một lúc lâu... Hắn do dự điều gì?
chap 3
Cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm mà đưa thứ gì đó vào cơ thể ta.
Sau khi hắn đi được một lúc thì ta bật dậy, ta mơ hồ cảm giác có thứ gì đó đang dần chiếm lấy cơ thể bản thân mà cắn răng tự hủy linh căn của bản thân.
Cứ thế cực phẩm thủy linh căn bị ta hủy một cách dễ dàng, nhưng cơ thể ta lại không như ý muốn của ta.
Ta ho ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống khỏi chiếc giường kia, cơ thể yếu ớt dường như không còn một chút sức lực nào.
Vân Thước
//chống tay cố gắng đứng dậy// "không sao... Không sao cả, không ai biết ta có linh căn gì đâu.."
Nước mắt ta không kìm được cứ thế mà tuôn ra ào ạt.
Ta cắn răng cố không để tiếng động phát ra, nhưng có lẽ tiếng động vừa nãy đã có người chú ý đến.
???
Này, có ai ở bên trong không?
Ta ngậm miệng không phát ra tiếng động gì vì ta biết, ta biết rằng một khi ta mở miệng ra thì những tiếng nấc đó sẽ phát ra.
Người ngoài cửa không nghe thấy tiếng động gì bên trong thì cũng nói một câu xin phép rồi mở cửa đi vào.
Người đó là một cô gái nhìn trông rất đẹp, cô ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ và đôi mắt màu vàng kim lấp lánh.
Cô ấy bước vào hoảng hốt khi thấy khung cảnh trong phòng liền lúng túng chạy đến đỡ ta, cô hệt như mặt trời trong đêm tối ấy.
Một mặt trời sống thực thụ.
Diệp Kiều
M- muội có sao không!?
Vân Thước
Ta... Không sao.
Giọng nói của ta rất nhỏ, gần như là không thể nghe thấy.
Nhưng cô ấy vẫn có thể mơ hồ xác định được những lời ta đang nói, cơ thể cô ấy rất ấm áp.
Nếu so sánh với cơ thể lạnh toát của ta thì ta có thể biết được rằng cô ấy là người sống còn ta thì giống một thứ nửa sống nửa chết.
Diệp Kiều
để ta đi lấy nước vào lau máu trên sàn cho, muội cứ yên tâm nằm nghĩ ngơi đi.
Nói xong cô ấy liền chạy đi để lại ta ngồi ngẩn ngơ trên giường nhìn theo bóng lưng người ấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play