[ Quý X Bâng ] Dưới Cái Bóng Của Ngọc Quý?
"Thuộc Về Bâng!"
Ở một trường học nọ, cứ mỗi sáng thứ Hai, trong ngăn bàn của Quý đều xuất hiện một mảnh giấy nhỏ ghi chữ: "Hôm nay, tao sẽ lấy mọi thứ của mày."
Không ai biết ai đã viết. Quý cũng chẳng thấy ai khả nghi, chỉ biết đồ dùng cá nhân - từ cục tẩy cho đến cây bút yêu thích - dần dần biến mất theo lời nhắn đó.
Một lần, Quý giả vờ ngủ trên bàn để rình, nhưng tất cả những gì cậu thấy là một chiếc khăn tay rơi lướt qua khe cửa lớp, kéo theo tiếng cười khúc khích lạnh lẽo.
Chiếc khăn tay có thêu một cái tên rất nhỏ, rất mờ, gần như không thể đọc được: "Bâng."
Bâng? Cậu học sinh ngồi tận cuối lớp, luôn có vẻ ngoài lãnh đạm và ánh mắt buồn bã, nhưng lạ kì thay - đôi lúc lại nhìn Quý bằng ánh mắt như kẻ săn mồi.
Ngày hôm đó, sau tiết học cuối cùng, Quý phát hiện trong tủ đựng đồ của mình không chỉ thiếu đồ... mà còn có thêm một món: một sợi dây chuyền bằng bạc lạnh ngắt, trên mặt vòng có khắc chữ "Thuộc về Bâng."
Vào buổi chiều, khi Quý đi ngang hành lang tầng 3, cậu nghe tiếng gọi khẽ.
???
"Nếu đã đeo nó rồi... thì đừng hòng chạy khỏi tao."
Quý quay phắt lại, chỉ thấy một cánh cửa khép hờ, bên trong tối đen như mực, và... một mùi hương rất nhẹ, rất ngọt phả ra từ bên trong.
Không kìm được tò mò, Quý đẩy cửa vào - để rồi bị một bàn tay lạnh như băng túm lấy cổ tay, kéo mạnh vào trong.
Giọng cười quen thuộc vang lên bên tai cậu, rất gần.
???
"Từ bây giờ, mỗi bí mật của mày...đều thuộc về tao."
"Thuộc Về Quý!"
Sau lần đó, Bâng bắt đầu để ý Quý nhiều hơn, đôi khi thậm chí còn lén theo dõi cậu ta ra về sau giờ học.
Một buổi tối mua tầm tã, khi lén đi theo Quý qua mấy con hẻm khuất sau thành phố, Bâng tận mắt thấy Quý đứng trước một người đàn ông lạ mặt - rồi chỉ với một động tác nhanh như chớp, Quý siết cổ hắn ta bằng sợi dây bạc mảnh.
Bâng chết lặng tại chỗ. Đôi mắt Quý lúc đó không còn chút ấm áp nào, chỉ còn lại sự lạnh lùng chết chóc, như thể giết người chỉ là chuyện thường ngày.
Xác của người đàn ông nhanh chóng được giấu vào một chiếc xe tải đậu gần đó, và Quý quay lại, bước ngang qua chỗ Bâng đang nấp - nhưng cậu ta dừng lại, ánh mắt tối sầm, như đã biết có kẻ theo dõi.
Quý khẽ nói, giọng điệu trầm thấp, gần như ra lệnh.
Ngọc Quý
Tao ghét bị nhìn trộm."
Bâng bước ra, tim đập loạn, nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
Lai Bâng
"Ồ, không ngờ học sinh ngoan như mày cũng có sở thích... đặc biệt vậy đấy!"
Quý cười nhẹ, nụ cười vừa dịu dàng vừa rợn người.
Ngọc Quý
"Mày biết rồi thì sao? Muốn làm đồng phạm... hay nạn nhân?"
Bâng chưa kịp phản ứng, Quý đã rút từ túi áo ra một sợi dây chuyền bạc khác - giống hệt món Bâng từng tặng - nhưng mặt dây lần này khắc chữ "Thuộc về Quý."
Trong khoảnh khắc, Quý cúi xuống, ghé sát vào cổ Bâng, thì thầm giọng trầm khàn như vuốt ve.
Ngọc Quý
"Tao trả lại cho mày... nhưng theo cách của tao."
Quý đeo sợi dây chuyền đó lên cổ Bâng, siết nhẹ như đánh dấu, rồi lùi ra, ánh mắt ánh lên một tia chiếm hữu nguy hiểm.
Ngọc Quý
"Đừng thử tháo ra. Nếu mày tháo, tự biết kết cục... cũng đừng trốn thoát, tao sẽ tìm được mày, dù cho mày có trốn tận cùng thế giới."
Đêm đó, Bâng theo Quý đến một tiệm sách cũ bỏ hoang - cửa sau được khóa bằng một mã số kì lạ chỉ mình Quý biết.
Bên trong, trên bức tường bụi bặm phủ kín ảnh cũ, Bâng thấy tấm ảnh của chính mình, với dấu mực đỏ khoanh tròn và dòng chữ nguệch ngoạc:
"Số 19 - Món quà đặc biệt."
Và bên cạnh là một câu viết khác, mờ đến rợn người
"Sau 20 món quà, tao sẽ được tự do."
"XXXX - 236."
Sáng hôm sau, khi Bâng đến lớp, cậu thấy Quý vẫn ngồi ở bàn cũ, chống cằm nhìn ra cửa sổ như một học sinh ngoan điển hình - ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhè nhẹ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của một kẻ sát nhân đã giết người hôm qua.
Cả ngày hôm đó, Quý trò chuyện bình thường với bạn bè, làm bài tập đầy đủ, còn cho mượn vở chép bài - như thể 'con người' tối qua chỉ là ảo giác của riêng Bâng.
Nhưng khi Bâng cúi xuống kiểm tra sợi dây chuyền trên cổ mình, cậu phát hiện một chi tiết kì lạ: trên mặt dây, ngoài dòng chữ 'Thuộc về Quý' còn khắc thêm một dãy số rất nhỏ: "XXXX - 236."
Năm XXXX, các tài liệu cảnh sát ghi lại:
'Sát nhân hàng loạt không rõ danh tính đã ra tay sát hại 236 người trong vòng một năm. Không để lại dấu vết, không nhân chứng, mọi nạn nhân đều mất tích sạch sẽ.'
Và trong bức ảnh hiện trường thu nhập được, bóng lưng duy nhất xuất hiện trong máy quay an ninh là của một thiếu niên mặc đồng phục học sinh cấp ba - dáng người quen thuộc đến lạnh sóng lưng.
Bâng nhìn Quý đang hí hoáy ghi chép bài giảng trên bảng, ánh nắng chiếu lên tóc cậu ta thành quầng sáng mờ, hoàn toàn khác với bóng tối lạnh ngắt đêm qua.
Tim Bâng đập loạn trong ngực, không biết rốt cuộc mình đang bị kẻ săn mồi nhắm tới - hay chính mình mới là con mồi tự nguyện bước vào bẫy.
Bâng nói thì thầm, giọng nhỏ chỉ đủ mình cậu ta nghe.
Lai Bâng
"L-lạ vậy chứ... rõ là, mình biết hết rồi.. nhưng sao cứ lao đầu vào vậy!"
Lai Bâng
"M-mình bị làm sao vậy chứ!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play