Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Tô Chu - SuZhu ] Định Luật Độc Chiếm

Chương 1 — Đối Mặt

* - * : Suy nghĩ. // - // : Hành động có thể kèm theo biểu cảm nhân vật. " - " : Nói nhỏ - ,... ——— 💬 : Nhắn tin. 📱 : Gọi điện. ❄ : Lạnh - ,...
...
Xin chào, tôi là Chu Chí Hâm. Chắc hẳn khi các bạn đọc được những lời viết này bản thân tôi đang phải chịu sự khống thổ của cậu nhóc hơn tôi 2 tuổi, Tô Tân Hạo. Ngày đầu tiên tôi gặp Tô Tân Hạo là khi đang đi mua đồ, tôi rất ấn tượng với vẻ đẹp của em ấy kiểu nó thuần khiết ấy, nhìn giống như các Bạch Nguyệt Quang trong truyện. Em ấy lúc đó là người chủ động bắt chuyện với tôi, tôi cũng khá vui vẻ và chúng tôi có được wechat của nhau.
Nghe đây, đừng nghĩ rằng với ngoại hình của em ấy tôi diễn tả cho các bạn nghe thì tính cách em ấy cũng vậy, đừng tin vào ngoại hình của em ấy, đừng tin vạn lần đừng tin!! Không thì các bạn sẽ giống tôi. Em ấy và tôi không lâu sau cũng đã là người yêu, là em ấy tỏ tình tôi trước tôi cứ nghĩ rằng em ấy sẽ là một người " vợ " ngoan hiền, xinh đẹp, đảm đang.. Nhưng hoàn toàn ngược lại những gì tôi suy nghĩ.
Em ấy là giam lỏng tôi, dường như kiểm soát mọi hoạt động của tôi. Chỉ vì một lần tôi không nghe lời, em ấy lại xích tôi lại.. Haha. Tôi tự nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, cảm giác lúc đấy tôi bất lực thật sự tôi thấy bản thân mình không khác gì một con chó bị em ấy giảm lỏng bên mình.
Trong biệt thự có rất nhiều người hầu và quản gia, có mặt ở khắp mọi nơi trong biệt thự kể cả ngoài vườn. Xin cứ lờ họ đi. Tuyệt đối, không được cười với họ. Nhưng cậu có thể cười với chàng trai đứng đằng xa nhìn cậu và mỉm cười dịu dàng, nhưng nên nhớ rằng. Xin đừng tin bất cứ ai! Nhất là Tô Tân Hạo tôi thật sự rất sợ em ấy, tôi mong cậu sẽ không như thế khi bị em ấy nhốt ở trong phòng tối cả tuần như tôi đâu.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc các dòng này, mong rằng.. người đọc được sẽ không cần đến nó, vì tôi không muốn ai đó sẽ làm " Chu Chí Hâm " thứ hai phải chạy trốn trong tuyệt vọng. Nếu cậu gặp một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, hoặc đen đứng ngay cuối dãy hành lang mỉm cười nhìn bạn, xin vui lòng hãy chạy và đừng quay mặt lại để nhìn hắn thêm bất cứ lần nào!! Vì đó là.. Tô Tân Hạo.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cái quái gì thế này, tại sao lại có tên mình..? Mình đâu viết ra những thứ quái quỷ thế này.
Em hoảng loạn, Chu Chí Hâm đúng là tên em còn cái người tên Tô Tân Hạo kia không phải là học sinh cùng trường với em, người luôn đạt thành tích cao và luôn đứng nhất khối sao?
Thật sự rằng cậu ta có thể đáng sợ đến mức nào ? Đó chỉ là vẻ ngoài giả dối của cậu ta thật sự sao, hay đây chỉ là một trò đùa ?
Một bức thư vớ vẩn của ai đó trêu chọc cậu vì cậu thi luôn đứng sau Tô Tân Hạo ? Nhưng dù vậy cũng không đến mức bị trêu chọc như này.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Vớ vẩn thật sự, mình cũng chẳng gây thù chuốc oán gì với ai.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cứ lấy mấy chuyện này ra để hù dọa mình thôi.
Em bất mãn, em không biết là thật hay không nhưng vẫn động viên bản thân mình, tất cả chỉ là trò đùa.
Em đi về phía cửa phòng, mở cửa và đi ra nhưng thứ khiến em shock chính là..
Đây vốn không phải là nhà của em, nhìn thiết kế thì cũng đoán được đây là một căn biệt thự rộng lớn nhưng mà nó khá cũ kỹ.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Hửm.. // quay đầu theo bản năng //
Em theo bản năng quay lại, đây là một dãy hành lang như bức thư đã nói đúng.. Đây là dãy hành lang dài người đứng cuối hành lang đang nhìn em mỉm cười.
Là Tô Tân Hạo, em cảm thấy nó điên rồ quá đi mất.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Tô Tân Hạo ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Cuối cùng anh cũng gọi tên tôi rồi. // tiến tới //
Em nhìn hắn, hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng em liền nhớ tới bức thư liền lùi lại vài bước.
Hắn thấy vậy liền nhíu mày, bắt đầu đi nhanh hơn miệng thì nói duy nhất một câu : " Chu Chí Hâm, xin em đấy.. Đừng chạy nữa. "
Em nghe xong đầu liền cảm thấy trống rỗng, lúc tỉnh táo lại hắn đã đứng trước mặt em rồi.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
May quá.. Anh không chạy nữa rồi. // ôm lấy em //
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Như này là không được đâu !! // vùng vẫy //
Em cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại không được, hắn thấy em đẩy liền ôm chặt em hơn, hắn sợ em lại bỏ hắn đi mất.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Tân Hạo.. C-chúng ta không có thân nhau đến mức này. // đẩy hắn //
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh quên rồi sao.. ? Chúng ta là thanh mai trúc mã mà. // nhìn em //
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Sao cơ ?!
———
End chương 1.
Còn tiếp.

Chương 2 — Ai là kẻ nói dối ?

...
Chu Chí Hâm bây giờ không biết bản thân nên làm gì, hắn vốn được đồn là một tên học bá vừa khó gần vừa lạnh lùng.
Bây giờ trước mặt em thì cứ như cún con ngoan ngoãn, sợ bị chủ nhân bỏ rơi nó.
Chu Chí Hâm rất ít tiếp xúc với Tô Tân Hạo, nói chuyện dường như bằng không, đây là lần đầu tiên em nói chuyện với hắn.
Em gặp hắn là khi đi nhận giải thưởng, những lần gặp tình cờ khi đi ngang thư viện.
Vốn Chu Chí Hâm thật sự không quen với Tô Tân Hạo này, thế mà hắn cũng gọi em là thanh mai trúc mã ư ?
Trò đùa này thật sự không vui, em cảm thấy khá khó chịu với nó.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Chu Chí Hâm đừng sợ tôi nữa mà, tôi biết sai rồi.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Tôi xin anh đó, đừng chạy nữa.. Có được không ? // rươm rướm nước mắt nhìn em //
Chu Chí Hâm bây giờ cũng hoảng loạn, em được đưa vào tình huống gì thế này ? Không phải Tân Hạo nhìn rất ngầu sao.. Sao bây giờ cứ như biến thành một đứa nhóc bị giật kẹo mà uất ức thế này a.
Nhưng thật sự, với vẻ ngoài của Tô Tân Hạo nếu em không đọc qua được bức thư đó, chắc chắn bây giờ cũng đã bị vẻ ngoài đáng yêu nhìn là muốn che chở này của hắn dụ rồi.
Em cũng không tin nhưng dù gì trò đùa này cũng quá lố, em không muốn vướng thêm rắc rối nào nữa. Nhất là liên quan đến Tô Tân Hạo, nó rất phiền phức.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Học bá Tô, tôi đã nói rồi chúng ta không thân đến mức này.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Với cả tôi chưa từng nói chuyện với anh, đây là lần đầu tiên.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Tiểu Chu quên mất em rồi sao.?
Nghe được " Tiểu Chu " không hiểu vì sao đầu em lại đau nhói đi được, em không muốn nghe nó.
Không hiểu sao cơ thể em dường như không kiểm soát được nữa, chắc do não bộ bị ảnh hưởng không kiểm soát được hành vi của mình mà liền quát mắng hắn.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Đừng có gọi tôi như thế, tôi với cậu không quen.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Có hiểu không hả ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
A..Anh không nhớ.. Thật sao ?
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Nhớ ?
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu thì đáng để tôi nhớ à ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
...
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Là em sai.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Em không bảo vệ được anh trong vụ tai nạn giao thông đó.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Làm anh đau, anh bị tổn thương là lỗi của em.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Nhưng em biết lỗi rồi mà.. Anh tha lỗi cho em có được không .?
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Chậc.. Học bá cái gì mà nói xàm không thế này ? Mình bị tai nạn giao thông khi nào. *
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh bị chấn thương sau vụ tai nạn đó.. Em không nghĩ rằng vẫn còn ảnh hưởng tới bây giờ.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu nói xui xẻo gì đấy, tôi chưa từng bị tai nạn giao thông.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Tôi cũng chưa từng quen cậu, chúng ta vốn không phải là thanh mai trúc mã gì hết.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu nhầm người rồi Tô Tân Hạo!!
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh không tin em sao ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Thế anh thử xem, ngay tay áo phải của anh kéo lên một tí sẽ có vết xẹo do vụ tai nạn đó để lại.
Em tin chắc rằng bản thân mình vốn không bị tai nạn giao thông, đầu óc vẫn còn bình thường nhưng vẫn phải kiểm chứng cho cái tên nhà họ Tô này thấy.
Em kéo tay áo cao lên, nhưng thứ em nhận lại khiến em sụp đổ hoàn toàn.
Đầu óc em thật sự có vấn đề sao ? Vốn là sự thật ? Không phải bịa đặt ư ?
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
S..-- Sao có thể chứ.. ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Em nói rồi mà, tiểu Chu là bị tai nạn giao thông.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Em chỉ muốn giúp anh thôi mà, sao anh lúc nào cũng tránh né em.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Chuyện gì với cái cơ thể này của mình vậy nè .? *
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Tiểu Chu à, anh sao thế ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Sao lại không trả lời em ? // nhíu mày //
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Chu Chí Hâm ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
* Hah.. Vậy là đúng như kế hoạch rồi, vẫn là A Chí đáng yêu dễ dụ mà. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Chắc chắn là bị giở trò rồi, mọi chuyện nó mơ hồ quá nhất định mình phải tìm hiểu về chuyện này. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Và cái tên.. Tô Tân Hạo này nữa. * // nhìn hắn //
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Hửm ? Sao thế. // nhìn em cười //
———
End chương 2.

Chương 3 — Kẻ Giả Dối.

...
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu nói tôi là thanh mai trúc mã của cậu ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Ừm hứm, tất nhiên rồi. Anh không tin em à ?
Em nhìn thấy ánh mắt của hắn, dù ánh mắt của hắn rất kiên định nhưng có vẻ đó cũng không phải là cách để che đi tia hoảng loạn của hắn.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Vậy.. Tôi ghét gì ? Thích gì ? Cậu có biết không.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Để tôi xem, cậu trả lời như nào. *
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
* Chết rồi, lúc trước thật sự không để ý đến anh ta nhiều. *
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
* Làm sao mà mình biết được đây chứ ? *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu không trả lời được ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Không phải em không trả lời được, không phải anh bị tai nạn giao thông sao ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Đến cả em anh còn quên, em sợ anh sẽ thay đổi sở thích..
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Thì ghét với thích nếu anh thay đổi em cũng đâu biết được.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Cái tên này, nói cũng có lý. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Không phải cậu lớn tuổi hơn tôi sao ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Aah- Anh hiểu lầm rồi, em nhỏ hơn anh hai tuổi mà.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Như bức thư đó nói đúng là cậu ta nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng học bá Tân Hạo rõ là lớn hơn mình hai tuổi. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Không lẽ đọc có bức thư mà mình xuyên không rồi à ? *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Ừm.. Thế phòng của cậu ở đâu ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Ở cuối dãy hành lang, khi nãy anh thấy rồi mà. // úp mặt vào hõm cổ em //
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
* Thơm thật. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Ừ, tôi hơi đói liệu cậu có thể bỏ ra được không ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Hảo a. // luyến tiếc bỏ ra //
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Cậu.. Có thể dẫn tôi xuống bếp được không ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Haha.. Được thôi, không thành vấn đề. // cười vì sự ngốc nghếch của em //
Chu Chí Hâm thấy Tân Hạo cười thì mặt liền đỏ lên, em cũng biết ngại a.
Dù gì ở đây cũng không phải nhà của em, trong có vẻ khá thuận mắt nhưng thật sự nhìn rất lạ. Chả nhẽ em lại phải đi lục từng phòng để tìm kiếm phòng bếp sao ?
Em đâu rảnh đến mức đó, nhờ được hắn lúc nào thì hay lúc đó vậy dù gì giờ hắn cũng không làm gì quá đáng.
Nhưng nghĩ tới những đoạn viết trên bức thư đó, em cũng cảm giác hắn có gì đó rất đáng sợ.
Vẻ đẹp của hắn là thứ đã che mờ đi sự thật đó, cái sự thật mà chả ai muốn chấp nhận ?
Kệ vậy, dù gì cũng chưa chắc chắn được. Em cũng đâu thể vu oan cho hắn lỡ như hắn thật sự tốt với em thì sao, biết đâu bức thư đấy nửa thật nửa giả làm em lẫn lộn rồi lừa em một vố.
...
Xuống tới nơi, em thấy căn bếp khá là lớn trong cũng khá sạch sẽ. Nhưng không nghĩ rằng ở đây thật sự có đầu bếp riêng a.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh muốn ăn gì ? Tôi kêu người làm cho anh.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Tôi.. Ăn gì cũng được, đừng trứng, cần tây với cà chua là được.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Được.
Hắn tiến đến nói với người đầu bếp kia, rồi quay lại ngồi nói chuyện với em.
Trong hắn rất vui vẻ còn tự nhiên, bản thân em thì không.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Nhìn là thấy mưu mô, gian xảo rồi. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Cái gì mà tiểu Cừu trắng, ngốc nghếch, khả ái chứ ? *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Nhìn cậu ta.. Hơ, bỏ qua đi. *
Không lâu sau đồ ăn cũng được đưa lên, nhưng có vẻ hắn ta chả muốn đụng đũa.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
C--Cậu không ăn à ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Không, xem anh ăn là được rồi. // vui vẻ //
Ai lại không ngại khi mình đang ăn mà có người khác nhìn chằm chằm cơ chứ, dù đồ ăn có ngon, hợp khẩu vị đến mấy thì khi bị nhìn ai ăn vô đây.
Đơn nhiên là em cũng không phải là ngoại lê rồi.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Ai lại đi nhìn người khác ăn chứ, cậu không ngại.. tôi cũng biết vậy. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Tôi biết mình hảo soái rồi, xin cậu đừng có nhìn nữa trời ơi nhục chết lão tử rồi. *
Em khó chịu ra mặt, còn hắn cứ như con cún nhỏ vẩy vẩy đuôi khi thấy biểu cảm đó của em vậy.
Hắn khác gì tên điên không có liêm sỉ không chứ ?
À.. Còn biến thái nữa.
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Tôi.. Ăn no rồi, không ăn nữa đâu.
Hắn nghe xong lực tiếp cau mài lại mà nhìn em, rồi cất tiếng.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh chỉ mới ăn được một miếng thôi mà ?
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Đồ ăn không ngon, không hợp khẩu vị với anh sao ?
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
* Haha.. thế cậu thử để người khác nhìn chằm chằm khi đang ăn thử đi rồi xem ngon không. *
Chu Chí Hâm - Em
Chu Chí Hâm - Em
Không phải, do tôi ăn ít thôi.
Tô Tân Hạo - Hắn
Tô Tân Hạo - Hắn
Anh nói vậy khác gì anh nói anh chỉ ăn như con mèo không ?
Hắn nói xong đột nhiên đưa tay véo má em, kêu người dọn dẹp sau đó liền dẫn em lên phòng.
Trước khi đi hắn đã nói với đầu bếp trưởng rằng ngày mai không cần tới nữa, làm ông ta hoảng sợ.
Ai cũng biết tính hắn, một khi hắn nói vậy..
Người đó chắc chắn sẽ không yên, không sống nổi đến ngày mai đâu.
———
End chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play