"Khóc cái gì chứ? Không phải đang rất sướng sao hả?"
"..."
"Giọng của cô quả thật là có mê lực đấy!"
Tiếng nấc lên theo nhịp một cách yếu đuối, ủy mị nhưng lại vô cùng tuyệt vọng của nữ nhân bên dưới. Cứ mỗi lần người đàn ông ấy di chuyển một cách bạo dạn, lại như thể có ngàn mũi dao xuyên thẳng vào thân thể khiến toàn thân cô đau nhói đến phát khóc.
"Xin anh, đừng....."
Giọng cô run run, vang lên nho nhỏ như thỏ thẻ bên tai, cơ thể tê dại chẳng còn sức chống cự chỉ đành buông xuôi mặc đối phương. Bàn tay mềm mại bấu chặt vào ga giường đến sắp bật máu.
Vì sao cô gái nhỏ bé ấy lại phải chịu những đắng cay này?
Vì sao vậy chứ?
"Không phải ban đầu rất muốn kết hôn với tôi sao?"
Chu Linh bị dày vò cả đêm, mãi đến khi tỉnh giấc sau cơn mỏi mệt cũng đã nhìn thấy tờ mờ sáng. Hơi ấm cùng mùi hương mạnh mẽ trên chiếc giường rộng rãi ấy đã tản đi và biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại một mình cô với chiếc giường lạnh lẽo, cô độc.
Thì ra cái ngày mà những người phụ nữ luôn hằng ao ước, mặc lên người chiếc váy cưới long trọng đó lại chính là nỗi kinh hoàng với cô gái nhỏ.
Khóe mắt trực trào dịch nước mặn mà chua xót, Chu Linh quấn chặt mền vào người, khóc nghẹn ngào cho đến khi không thể khóc tiếp lại thiếp đi.
Một đám cưới linh đình, to lớn như vậy cuối cùng cũng chỉ là sự trút giận của người chồng mới cưới đang say xỉn. Cuối cùng thì thứ mà tất cả con gái đều ao ước, đối với cô lại là một bi kịch chỉ mới bắt đầu.
Thì ra cuộc đời của đứa con gái lại đơn giản như vậy, thứ giá trị nhất một đời lại trao cho chính người bản thân không trân quý.
Chu Linh mở nhẹ mi mắt, cho đến khi tỉnh hẳn mới nhẹ ngồi dậy để chuẩn bị vệ sinh cá nhân với cơ thể đau nhức, toàn những vết hôn chi chít trên người.
"Thưa cô Chu, cậu Trần có dặn dò chúng tôi, sáng nay đưa thuốc giảm đau cho cô uống."
Chu Linh mặc một chiếc đầm dài, vải trơn không có tiết có vài phần giản dị. Hơn nữa lại dài qua gối để tiện vận động.
Gương mặt cô có vài phần hốc hác, không đáp lời chỉ nhẹ nhàng cầm lấy viên thuốc trên tay rồi ngoan ngoãn uống hết. Chỉ tiếc tối hôm qua hắn say rượu lại còn chút lý trí sử dụng biện pháp an toàn, nếu không có lẽ sáng nay thứ thuốc vô bổ này lại chính là thuốc tránh thai khẩn cấp.
"Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị, cô Chu muốn ăn thì đi hết hành lang, xuống cầu thang là sẽ thấy phòng bếp. Nếu cô có bất kì khó khăn nào có thể nói với chúng tôi."
Chu Linh gật nhẹ đầu vẫn kiên quyết không mở miệng nói chuyện, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình, liền quay gót bước vào phòng ngủ. Trên chiếc bàn đầu giường, xuất hiện tấm hình cưới ngọt ngào giữa hai người khiến cô khẽ nhếch miệng.
Không phải hạnh phúc...
Mà là thương xót!
Cuộc sống của cô vốn dĩ bình yên, chỉ trong một đêm lại trở thành một thảm kịch mà có trốn đến tận trời cũng không thể tránh được.
Chu Linh ngồi xuống mép giường, đôi mắt long lanh nhìn ra phía cửa sổ như thể một con chim đang tự do lại bị nhốt vào lồng.
Ngột ngạt và cô quạnh.
"Cô Chu, chúng tôi đã hâm nóng thức ăn mang lên cho cô, xin cô hãy mở cửa."
Chu Linh ngồi yên trên giường, trong đầu cô bây giờ chỉ biết bản thân đang ở biệt thự riêng của Trần Quân Thụy - con trai trưởng của gia tộc nhà họ Trần, cũng chính là người thừa kế khối tài sản kếch xù của gia tộc này.
Cô vốn dĩ là tiểu thư đài cát nhà họ Chu, là đứa con út của gia tộc nhà họ Chu, chỉ mới hôm trước vẫn còn là cô gái ngây thơ, yêu đời không cần phải lo lắng điều gì mà bây giờ lại trở thành bộ dạng này.
"Các người đem xuống đi, tôi không muốn ăn."
Giọng nói nhỏ nhẹ thể hiện con người cô cũng rất đoan trang. Chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, những giấc mơ còn dở dang phía trước hiện tại như một câu cầu bị sụp đổ, khiến cô như rơi vào hố đen của cuộc đời mình.
Cớ sao cô lại trở thành như thế này vậy...
Chu Linh cố gắng quan sát xung quanh, mất một lúc lâu mới tìm ra chiếc điện thoại bị vứt dưới gầm giường. Bàn hình điện thoại của cô bể nát, có lẽ vì tối qua người đàn ông đó quá mạnh bạo, cầm lấy chiếc điện thoại của cô mà vứt không thương tiếc.
Khóa màn hình bật mở, hình ảnh đại gia đình họ Chu chụp chung với nhau tại Singapore được cô cài hẳn làm hình nền điện thoại, vừa nhìn thấy, Chu Linh tức khắc tâm trạng vui vẻ hơn một chút.
Không một tin nhắn chúc phúc, lại càng không có một cuộc gọi nhỡ nào từ gia đình. Nước mắt Chu Linh trực trào, cuối cùng không kiềm chế được mà lăn dài trên má.
Đến cả những người cô tin tưởng nhất cũng chẳng hề liên lạc đến cô, không hề hỏi han tâm trạng của cô về cuộc hôn nhân sắp đặt mà cô không hề có chút tình cảm nào.
Chu Linh gạt vội những giọt nước mắt đọng dài trên gò má ửng hồng, cô bấm số máy gọi ngay đến người thậm chí còn chẳng lưu trong danh bạ của cô.
Số máy bên điện thoại vừa nhấc máy đã khiến cho Trần Quân Thụy đang trong cuộc họp với cổ đông lớn của công ty đã phải chau mày nhăn mặt.
"Tôi muốn ly hôn!"
"Tôi muốn ly hôn!"
Sau khi kết thúc cuộc họp lớn với cổ đông, nhân viên trong công ty chỉ thấy bóng dáng người đàn ông cao to ấy đùng đùng nổi giận, bước chân gấp gáp phóng thẳng lên chiếc xế hộp màu đen trở về nhà gấp.
Chu Linh ngồi thẩn thờ giữa căn phòng rộng lớn xa lạ, chẳng có một chút đồ đạc nào quen thuộc lại cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Tiếng phá cửa vang lên mạnh bên tai khiến cô giận mình, Trần Quân Thụy với gương mặt tối đen tiến về phía cô, lớn giọng.
"Không phải một hai đòi kết hôn với tôi sao? Bây giờ giở giọng đòi ly hôn khi vừa kết thúc hôn lễ, cô điên à?"
Chu Linh nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn liền có chút sợ hãi, bàn tay không kiềm được mà run bật lên khiến nhịp tim cũng tăng cao. Bằng tất cả sự can đảm và kiên quyết của mình, Chu Linh đứng thẳng người dậy, cất giọng:
"Tôi không yêu anh, kết hôn thì có nghĩa lý gì? Chúng ta chỉ vì hôn ước hai bên, không yêu nhau thì âm thầm ly hôn, không phải anh cũng muốn sao?"
Trần Quân Thụy nghiến chặt răng, bàn tay co lại thành nắm đấm từ bao giờ. Dường như sự tức giận của hắn không thể kiểm soát, giọng nói ngày càng to hơn.
"Nếu muốn ly hôn thì đi mà năn nỉ gia đình hai bên. Đây là quyết định của cô, tôi không liên quan đến. Còn nếu cô muốn về biệt phủ nhà họ Chu thì cút khỏi mắt tôi."
Quân Thụy tức giận đến đỏ mặt, mu bàn tay đều nổi hết gân máu, đến cả đôi mắt cũng đỏ ngầu. Chu Linh rưng rưng nước mắt, chỉ biết nhìn những người hầu đứng đằng sau cũng sợ hãi trước hắn.
Cô che giấu bàn tay đang run rẩy của mình, xoay lưng cầm lấy chiếc điện thoại rồi rời đi. Hắn cắn chặt răng không quay đầu nhìn lại, sau đó cũng xoay lưng rời khỏi căn phòng tân hôn giữa hai người.
Chu Linh trở về căn nhà quen thuộc của bản thân từ nhỏ đến lớn, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn hẳn. Chắc chắn ba mẹ chỉ bận lo việc công ty nên quên mất liên lạc với cô mà thôi.
"Có phải may mắn không? Vừa gả con Linh đi thì cổ phiếu của công ty lại tăng vọt. Bà nghĩ xem, có phải chúng ta còn dựa dẫm vào gia đình chồng của nó nhiều không?"
"Nuôi từ nhỏ đến lớn cứ tưởng lại vô tích sự, thế mà lại được việc hơn cả chị cả của nó cơ."
Chu Linh vặn tay nắm cửa, vừa hay lại lọt tai những lời nói tưởng chừng như cô sẽ chẳng bao giờ nghe được của chúng những người mà cô hết mực yêu thương và tin tưởng.
"Ủa em gái, mới làm hôn lễ có một hôm lại quay về rồi sao? Là do bên đó khắt khe với người tự do như em đúng không?"
Người chị gái Chu Lan đúng lúc trở về nhà, lại nhìn thấy cô em gái nhỏ của mình lấp ló trước cửa nhà chẳng dám vào.
Từ trước đến nay nhà họ Trần luôn kín tiếng, thậm chí khi tổ chức hôn lễ, chú rể cũng là người đến trễ. Mọi người đều không rõ mặt của Trần Quân Thụy, nhưng tiếng vang về hắn lại đồn rất xa, nhất là sự nóng tính của mình.
Chu Linh rưng rưng quay lưng lại nhìn người chị gái mình yêu thương. Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn, chị gái vẫn luôn hà khắc với cô, đột nhiên tháng trước lại về nhà khóc lóc đòi hủy hôn với nhà họ Trần. Nhưng vì công ty gia đình cô đứng trước bờ vực phá sản cần có sự giúp đỡ của nhà họ Trần hắn nên phải bắt ép cô lấy Trần Quân Thụy.
Chu Lan là người cứng đầu, muốn một là phải có một, khi nhỏ vừa thấy con trai lớn Trần gia lại một hai đòi kết hôn ước, thế nhưng giờ đây chính cô ấy là người hủy hôn ước, có lẽ là vì tin đồn có thật về hắn.
"Em về lấy một ít đồ rồi lại đi, nhưng em thấy không cần thiết nữa rồi."
Chu Linh không muốn nghe thêm một điều gì nữa, chỉ muốn nhanh chân bỏ đi thật xa, xa cái biệt thự của người chồng sắp đặt của cô, xa cả gia đình của cô.
Từ nhỏ cô rất ít khi tiếp xúc người lạ, có lẽ vì tính cách có phần rụt rè của mình, vì thế đến hiện tại cô không có một người bạn bên cạnh để trút bầu tâm sự.
Chu Linh mang chiếc đầm ngủ dài ngang gối đi khắp nơi trong thành phố cứ như đứa trẻ lạc lõng đi lang thang khắp nơi. Chiếc điện thoại gần như bị vỡ nát, Chu Linh ngồi xuống ghế đá, cười đắng trước những sự việc đau khổ liên tục ập đến chỉ trong vài ngày qua.
Bóng dáng cô gái mảnh khảnh bước vào bên trong căn biệt thự sang trọng trước mắt, từng bước chân đau đớn như có gai đâm vào.
"Cô Chu về rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn tối, cô vào ăn cùng với cậu Trần luôn cho nóng ạ!"
Đôi mắt to tròn của Chu Linh lướt nhẹ khắp biệt thự, rồi lại cụp mắt dừng hẳn lại ở bóng dáng cao to ngồi thưởng thức buổi tối một cách yên lặng.
Chu Linh phớt lờ câu nói của người hầu trước mặt, chỉ vô thức nhấc từng bước nặng nề lên những bậc cầu thang lạnh lẽo.
"Đừng có ngu ngốc nữa, đã đến tận nơi xác nhận bộ mặt thật thì buồn cái gì?"
Giọng nói băng lãnh vang lên, đâm thẳng vào trái tim mỏng manh yếu đuối của cô gái nhỏ. Đối với cô mà nói, đây chính là thất bại lớn nhất của cuộc đời mình.
"Tôi không ly hôn nữa, anh muốn làm gì thì làm đi."
Cô đáp lời, trong giọng nói khẽ phát ra âm thanh run rẩy, cột hơi không vững. Đã hơn một ngày cô vẫn chưa ăn uống gì, thế nhưng lại không cảm thấy đói.
Có lẽ anh không biết rằng, trước khi bước vào nơi đây, Chu Linh đã từng là một cô gái yêu đời như thế nào.
Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, Chu Linh nhắm chặt mắt, nhớ lại từng câu, từng chữ của ba mẹ cô vang vọng bên tai, một lần nữa khiến cả cơ thể cô mềm nhũn, khó thở vì tuyệt vọng.
Đêm nay người đàn ông ấy không đến phòng ngủ cùng cô, lại khiến cô cảm thấy có vài phần nhẹ nhõm. Nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt, Chu Linh lại nghe thấy những lời nói, nhìn thấy những hình ảnh vào tối hôm qua và cả sáng hôm nay khiến bản thân ám ảnh.
"Thưa cậu Trần, cô Chu đột nhiên bất tỉnh, sốt miên man kéo dài cả đêm, sáng nay chúng tôi phát hiện ra thì cô ấy đã sốt hơn 40 độ rồi. Cậu về gấp đi!"
"Thưa cậu Trần, cô Chu đột nhiên bất tỉnh, sốt miên man kéo dài cả đêm, sáng nay chúng tôi phát hiện ra thì cô ấy đã sốt hơn 40 độ rồi. Cậu về gấp đi!"
"M* kiếp! Lại chuyện phiền phức gì nữa? Tôi đang bận, đừng gọi lại. Cô ta bệnh thì gọi bác sĩ, tôi không có trách nhiệm!"
Quân Thụy tắt điện thoại, hắn không đoái với tới người vợ mới cưới hôm qua, trên tay còn chẳng thèm đem chiếc nhẫn cưới trang trọng nhất cuộc đời.
Hiện tại hắn đang dùng máy tính để quan sát tình hình cổ phiếu và doanh thu của công ty, không rảnh rỗi để lắng nghe những chuyện khác
*Reng...*
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh mép bàn lại vang lên, hắn nổi điên đến tắt nguồn điện thoại, chỉ dán chặt mắt vào màn hình máy tính rất căng thẳng.
"Cậu Trần, bà Trần vừa gọi đến, bảo chuyển điện thoại cho cậu nghe máy."
Trần Quân Thụy vừa nghe đến hai từ "bà Trần" liền sao lãng, hắn lập tức mở nguồn điện thoại thì đã phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trước đó.
"Alo mẹ? Có chuyện gì sao?"
Giọng nói trầm khàn kiềm chế sự nóng nảy trong người, dường như so với lúc ban nãy lại có vài phần dịu dàng.
"Vợ cậu nhập viện truyền nước biển từ sáng đến giờ mà cậu vẫn ngồi lì trên cái công ty rác đó, khóa máy à? Về đây mà xem con dâu của tôi bị cậu hành hạ đến mức ngất xỉu thế này, về đây tôi sẽ tính chuyện với cậu."
Quân Thụy day day mi tâm bất lực, rốt cuộc việc xem xét quá trình làm việc lại bị gián đoạn chỉ vì một chuyện cỏn con mà hắn còn chẳng thèm mảy may tới. Hắn lao nhanh vào xe, nhanh chóng lái đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Vừa thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, bà Trần không kiềm được liền tiến đến đánh mạnh vào vai thằng con trai ngổ nghịch của mình một cái, chỉ tay về phía Chu Linh đang nằm bất động trên giường bệnh mà la lối:
"Cậu chăm sóc con dâu tôi kiểu gì vậy hả? Sao nó lại thành ra nông nổi này?"
Bà Trần tức giận đến đỏ cả tai, vừa nói xong với hắn lại tiến đến giường bệnh ngay để vuốt ve yêu thương Chu Linh.
Quân Thụy không rõ, vì sao gia đình mình lại yêu thương Chu Linh đến vậy. Thậm chí ông nội còn muốn đến tận đây thăm cháu dâu nhưng vì tuổi già mà bị ngăn cản.
Hắn thầm nghĩ, nếu lúc tổ chức hôn lễ, người mặc váy cưới không phải cô mà là Chu Lan thì họ có yêu thương như vậy không?
"Còn đứng đó làm gì? Đến đây chăm sóc con bé đi."
Quân Thụy thở dài, gượng gạo tiến đến ngồi xuống cạnh giường bệnh của Chu Linh. Mãi cho đến tận hôm nay, hắn mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô.
Da thịt mềm mại, ngũ quan hài hòa, đôi mắt lại to tròn sắc sảo. Mặc dù hắn không thích kiểu người yếu đuối như Chu Linh nhưng cũng phải xuýt xoa công nhận vẻ đẹp trời cho của cô.
Chu Linh mệt mỏi tỉnh dậy, nhìn thấy hắn và bà Trần đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho mình thì có chút bất ngờ.
"Chu Linh, con tỉnh rồi sao? Thấy trong người ổn hơn chút nào không?"
Gương mặt bà Trần lo lắng, sốt ruột hỏi thăm liên tục sau khi cô tỉnh dậy. Cô giấu đi cơn đau đầu dữ dội, chỉ nhẹ mỉm cười lắc đầu nhìn bà.
"Ba mẹ tôi không đến sao?"
Giọng nói thỏ thẻ, nhỏ dần chỉ đủ lọt vào tai Quân Thụy. Đôi mắt hắn cụp xuống, không muốn nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của cô, nhỏ giọng.
"Không đến! Đừng hy vọng."
Giọng Quân Thụy băng lãnh, lại cứng nhắc rơi thẳng vào tai cô. Thì ra mọi thứ cô nghĩ đều là đúng. Tâm trạng cô xuống dốc không phanh, dường như có tảng đá lớn đè thẳng lên người.
"Mẹ à, con hơi mệt, mẹ về trước đi mẹ, con không sao đâu."
Giọng Chu Linh thều thào, nhẹ nhàng nhưng lại mang chút trong trẻo. Cô vẫn chưa có thời gian tiếp xúc nhiều với ông bà Trần, vì thế cô cũng không thể nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên nhất cho dù họ có thật sự đối tốt với cô.
"Mẹ về trước, Chu Linh, thằng Thụy có làm gì con buồn cứ gọi điện ngay cho mẹ."
Chu Linh cụp mắt, nhìn lên chiếc điện thoại màn hình đã bể nát. Bà Trần rất nhanh cũng chú ý đến, chiếc điện thoại đã cũ lại còn vỡ nát thì làm sao mà xài được.
"Quân Thụy, tối mai đưa Chu Linh về nhà chính ăn tối, ông nội muốn gặp hai đứa."
Bà Trần khoác chiếc áo ngoài màu đen sẫm rồi mở cửa rời đi. Căn phòng bệnh V.I.P yên lặng đến đáng sợ, Chu Linh không muốn tiếp chuyện, chỉ cất nhẹ giọng rồi lại nằm xuống giường.
"Anh về đi, tôi tự lo được."
Quân Thụy đứng quay lưng lại với cô, chỉ nghe thấy hắn khẽ cười khẩy một cái khinh miệt, giọng nói vang lên lại bị các vách ngăn tường vọng ngược lại.
"Lo được mà ngất xỉu đến nằm viện, cô báo tôi phải quay về chỉ để nhìn cái bộ mặt đáng thương hại của cô sao?"
Chu Linh không cất giọng, chỉ trở mình nằm xoay lưng lại, chỉnh cái chăn sát lên cổ rồi nhắm chặt mắt.
"Nghỉ xong thì lo về biệt thự, đừng làm phiền công việc của người khác. Tôi trả tiền viện phí rồi, tự bắt xe về nhà đi."
Quân Thụy sải bước rời đi, cánh cửa phòng đóng mạnh, lại càng khiến cho tâm trí Chu Linh hỗn loạn. Hắn lúc nào gặp cô cũng nổi điên lên như muốn bóp chết sinh mạng nhỏ này, càng khiến cô khiếp sợ.
Chỉ vài phút sau khi người đàn ông ấy rời đi, Chu Linh cũng tự giác sắp xếp đồ đạc rồi rời khỏi bệnh viện.
Chu Linh đứng trước cổng bệnh viện, quan sát xung quanh, liền thấy một chiếc xe Audi màu trắng chạy đến.
"Cô Chu, cậu Trần dặn tôi đưa cô về biệt thự."
Chàng thanh niên kéo cửa xe, mời Chu Linh bước vào bên trong. Đôi khi so với người chồng hơn cô bảy tám tuổi, tên lái xe này lại tốt bụng hơn hắn rất nhiều.
"Trông cô chủ tiều tụy hơn lúc trước khi gặp cậu chủ chúng tôi nhỉ?"
Ánh mắt Chu Linh nhìn gương mặt tuấn tú phản chiếu từ cáu gương chiếu hậu trong xe, sau đó cũng chỉ cụp mắt không quan tâm đến.
"Cô đừng buồn, cậu Trần từ nhỏ đã là người tham công tiếc việc, tính cách có hơi nóng nảy nhưng bên trong lại khá điềm đạm. Có khi bên ngoài hay la mắng, nhưng bên trong lại quan tâm."
Chu Linh vẫn cụp mắt, con ngươi nhìn ra đoạn đường đông đúc xa xăm. Anh ta có là gì đi chăng nữa thì cả hai đều không yêu nhau.
"Tôi chỉ muốn ly hôn."
Tên lái xe không bất ngờ, thậm chí lại còn bật cười khúc khích chẳng biết vì điều gì.
"Vốn dĩ hôn ước từ hai gia đình đều không theo ý muốn. Đáng ra cậu Trần sẽ lấy chị cả nhà họ Chu, cô sẽ kết hôn với con trai thứ nhà họ Trần..."
"Vậy tại sao lại kết hôn với tôi?"
"Cụ Trần đã lớn tuổi, ông chỉ muốn được nhìn mặt đứa chắt từ cậu chủ. Cậu Trần từng quen một người phụ nữ, nhưng cô ta không muốn cưới, song lại gặp chuyện hôn lễ, thế là cậu Trần bị ép chia tay và cưới cô."
Chu Linh rũ đôi mi cong dài, thì ra lý do hắn luôn hằn học với cô là vì cô người yêu bị ép chia tay. Nếu tin này đúng là sự thật, vậy thì hắn hận cô cũng phải, dù sao cô cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ của hai người họ chấm dứt.
"Nếu cụ Trần mất, có phải chúng tôi sẽ được tự do không?"
Chu Linh theo phản xạ mà bật miệng hỏi, lại chẳng nghĩ trước câu hỏi của mình lại nghiêm trọng ra sao.
Người tài xế nhân lúc dừng đèn đỏ, nghe thấy câu hỏi của Chu Linh gương mặt thoáng ngạc nhiên.
"Cô vẫn nghĩ mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy thôi sao?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play