12 giờ đêm.
Trong công viên Mầm Xanh.
Những chiếc xích đu không ngừng đung đưa. Nếu ai có việc về muộn đi ngang qua đây, đôi khi vô tình nhìn vào, họ thấy cũng lạ lắm.
Có người nhẹ vía hơn nghe cả tiếng cười nắc nẻ của trẻ nhỏ. Nhưng nhìn vào...thì chẳng có đứa trẻ nào.
Bên trong.
Không phải một đứa, hai đứa chơi xích đu mà có rất nhiều trẻ đang chơi cầu trượt và ngồi xe rồng nữa.
Ở phía cầu trượt.
Cái bóng này thoăn thoắt leo lên, cái bóng khác thẳng chân, dang hai tay vịn thành cầu trượt xuống. Chỉ có mỗi việc leo lên và trượt xuống nhưng lũ nhóc rất vui, tiếng cười vang vọng cả công viên về khuya.
Trên chiếc xe rồng.
Có năm bé ngồi lắc lư. Có lẽ, thấy rồng chạy hơi chậm không có sướng nên một bé trai nhảy xuống ra phía sau đẩy để rồng chạy được nhanh hơn.
"Các cậu thấy mát chưa?"
"Mát rồi á Mạnh Hùng!"
Ba bé gái cười tít cả mắt. Các em hát vang bài "Em đi chơi thuyền."(Tác giả: Trần Kiết Tường)
"Em đi chơi thuyền trong Thảo Cầm Viên
Chim kêu hót mừng chào đón xuân về
Thuyền em thuyền con vịt nó bơi bơi bơi
Thuyền em thuyền con rồng nó bay bay bay
Má dặn em ngồi yên khi đi chơi thuyền..."
Hát đến đây...như rơi vào khoảng lặng. Các em không hát nữa mà bắt đầu thút thít vì bỗng dưng nhớ mẹ cồn cào.
"Mẹ ơi...con nhớ mẹ lắm!" Ba bé gái ngồi phía trước ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm thút thít.
"Các chị còn có mẹ để nhớ là vui rồi...Như em nè mới buồn...chẳng biết mẹ mình là ai!"
Ba em ngoái đầu nhìn xuống chiếc ghế cuối. Bé gái nhỏ xíu mặt mũi tèm lem, mặc chiếc áo phông cũ kĩ, chiếc quần lủng mấy lỗ đang ngồi chống tay buồn hiu.
"Sao thế Niềm Vui? Ai mà chẳng có mẹ!"
Cô bé có tên Niềm Vui đôi mắt buồn rười rượi, em mếu máo: "Nhưng em không có!"
Em là một thai nhi bị mẹ phá bỏ khi em vừa tròn 3 tháng. Ngay giây phút vị bác sĩ bảo: "Con gái nha chị!"
Mẹ của Niềm Vui chẳng suy nghĩ lấy nửa giây, nói luôn với bác sĩ: "Tôi muốn phá thai!"
Từ một sinh linh bé nhỏ vừa mới tượng hình nằm trong bụng mẹ, Niềm Vui đã bị móc bỏ, quăng đi không chút thương xót.
Em được các anh chị tình nguyện viên nhặt được trong đống rác trước phòng khám phụ sản nơi mẹ em phá thai.
Cảm thương em, họ đặt em vào một chiếc hộp nhỏ, rồi chôn bên cạnh một nấm mồ lớn trong nghĩa địa.
Họ khấn rằng: "Nếu có kiếp sau, niềm vui sẽ đến với con!"
Bé con thích hai tiếng 'niềm vui" nên em tự đặt cho mình một cái tên. Đó là Niềm Vui.
Không phải em muốn kiếp sau mình được vui vẻ như tâm nguyện các anh chị tình nguyện viên hoặc muốn mình mang niềm vui đến cho ai đó...Mà đơn giản em thích vì em...nhận ra trên thế gian này vẫn còn có người thương em hơn bố mẹ em.
Hồn em quanh quẩn nơi phòng khám, rồi theo những đứa trẻ cũng bị mẹ phá bỏ lang thang khắp nơi. Vào một đêm mưa, em bị cảm và lưu lại chốn này cho đến bây giờ.
Cũng giống như bao đứa trẻ khác, em cũng mong tìm được bố mẹ.
Một là để biết bố mẹ mình mặt mũi ra làm sao? Có giống mấy chú, mấy thím đồ tể không mà sao nỡ giết con không thương xót? Hai là em muốn biết tại sao họ tạo ra em mà không thương em, không muốn em có mặt trên trần đời?
Phải chăng em xấu xí dị tất bẩm sinh? Hay em là kết quả tình yêu ngoài ý muốn?
Dẫu như thế nào...em cũng muốn biết tại sao?
Nhưng....
"Cha ơi, cha ở đâu?
Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"
Em không biết họ ở đâu mà tìm.
Cách Công viên Mầm Xanh 100 mét.
Trong căn nhà ba tầng khang trang, đầy đủ tiện nghi, một bé trai đang khóc ăn vạ: "Bố ơi, chị Hai đánh con!"
Người bố đang cắm đầu vào máy tính, không nhìn đã vội mắng: "Ngọc, quỳ úp mặt vào tường!"
Bé gái có tên Ngọc tầm 10 tuổi không dám cãi nửa lời liền đứng lên đi quỳ. Có lẽ, việc này quá thường xuyên nên chỉ cần nghe bố nói thế, em đã biết mình quỳ úp mặt ở góc nào.
Việc đó làm hai bé gái còn lại bất bình. Một em nói: "Bố thật thiên vị. Chị Hai có làm gì Út đâu? Chị Hai đang giúp nó xây lầu, nó giật mạnh miếng xếp hình trong tay chị Hai rồi trúng chứ bộ!"
Thằng em Út mới 3 tuổi nhưng láu cá. Nó cốt luôn miếng xếp hình vào đầu chị gái vừa méc tội với bố, rồi lại la toáng lên: "Bố, chị Ba nhéo con!"
"Nga, con cũng đi quỳ mau!" Ông bố vẫn không nhìn lên dù chỉ một chút đã quát to hơn: "Mấy đứa vịt giời này ăn có mỗi việc chơi với em, chơi cũng không xong. Biết vậy móc quăng cho rảnh nợ."
Trong trí óc non nớt của tụi nhỏ, chúng chẳng hiểu hai từ 'móc quăng' là gì nên dù có buồn cũng chỉ là thoáng qua.
Còn lại bé nhỏ, nó chẳng dám ngồi gần đứa em trai. Nó lén nhìn bố, nhìn cục vàng của bố mẹ, rồi lặng lẽ đi quỳ cùng hai chị.
"Ngà, sao em lại quỳ? Bố có phạt em đâu?"
Nó nhìn chị Hai, trả lời tỉnh bơ: "Đàng nào không tới phiên em. Em quỳ luôn với mấy chị sớm chút cho vui!" Chứ có ngồi đằng kia cũng chỉ tổ ăn cốt, ăn quát.
Gà mới gáy tàn canh ba, lũ trẻ trong công viên đã lần lượt kéo nhau ra về.
Đây là khoảng thời gian thích hợp để tụi nhỏ về nhà thăm bố mẹ. Ăn bánh, uống sữa bố mẹ để phần chưng trên trang thờ, rồi ngủ.
Riêng Niềm Vui vẫn ngồi trên chiếc xe rồng chôn mặt vào hai lòng bàn tay thút thít. Mái tóc lưa thưa bám đầy bụi đất không che giấu được bờ vai nhỏ đang không ngừng run lên từng cơn.
"Khuya rồi, sao cậu không về nhà mà ngồi đây khóc?" Một bé trai tầm tuổi đứng vịn thành ghế nhìn Niềm Vui không chớp.
Em ngẩng gương mặt ướt đẫm, đôi mắt sưng vì khóc nhiều, nấc lên nghẹn ngào: "Tớ không có nhà!"
Câu bộc bạch xót xa của cô bé khiến cậu chạnh lòng. Cậu thở dài, đút mông ngồi lên ghế đối diện: "Tớ hiểu nỗi lòng của cậu...Vì tớ cũng giống cậu...Tớ không có nhà!"
Niềm Vui nhìn chăm chú mặt mũi cậu bạn mới, rồi nhìn xuống bộ quần áo sạch sẽ thơm tho cậu ấy đang mặc, em không tin cậu ấy giống hoàn cảnh như mình. Bởi, có đứa trẻ nào không có bố mẹ mà quần áo sạch sẽ thơm tho như thế không?
Em nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc: Cũ mèm, hôi hám thôi đã đành, đàng này quần đã mòn thủng mấy lỗ. Bộ quần áo này em nhặt được khi tình cờ đi qua đám hóa vàng của một gia đình vào ngày mồng ba Tết. Tính đến nay, nó che nắng, che gió cho em gần nửa năm rồi. Nên ngoài phần gối và mông đã rách, những chỗ khác cũng bắt đầu bạc màu, sờn mỏng sắp tét ra. Nhiều khi Niềm Vui cảm thấy em giống mấy đứa trẻ mồ côi lang thang xin ăn đầu đường xó chợ. Cơm không đủ no, áo quần không đủ ấm. Trông te tua giống như mấy sơ mướp!
Còn cậu ấy?
"Cậu không cần nói thế để an ủi tớ đâu! Có nhà để về, có bố, có mẹ là một niềm vui lớn, cậu đừng vì tớ mà nói vậy không nên!" Niềm Vui lại vùi mặt vào tay khóc tiếp.
Bé trai đang đứng mặt buồn buồn, cố giải thích: "Tớ nói thật đó! Tớ là trẻ mồ côi!"
"Thế bố mẹ và người thân của cậu đâu?" Niềm Vui ngẩng mặt nhìn cậu bạn mới, càng nhìn em càng không tin: "Cậu nói xạo...quần áo cậu trắng phau thơm tho như thế kia mà?"
Cậu bé 'à' lên một tiếng, có vẻ đã hiểu lí do, cậu đứng lên xoay một vòng, rồi che tay tiếc lộ ní mật: "Tớ tranh được hôm qua đấy!"
"Tranh á? Ở đâu?" Nếu có thể em cũng muốn tranh một bộ chứ quần áo em sắp rách hết rồi.
Cậu bé nào hiểu nỗi lòng của Niềm Vui, cậu nhiệt tình khoe: "Hôm qua ở đầu đường bên kia có đám giỗ con trai 5 tuổi của họ, họ đốt nhiều quần áo đẹp và tiền bạc lắm, tớ nhào vào tranh với thằng bé chủ nhà được một bộ này.
Chứ nếu không...hôm nay cậu chẳng thấy mới đẹp đẽ như này đâu...mà như con báo hoa í. Bẩn. còn hơn đồ của cậu nữa!"
Niềm Vui bước xuống, săm soi bộ đồ đẹp của cậu bạn. Chiếc áo phong màu xám, chiếc quần sọt rin màu đen rất đẹp. Em có chút tiếc: "Giá như hôm qua..tớ đừng sốt thì hay biết mấy! Có thế giờ này...tớ đã có một bộ quần áo đẹp!"
Cậu bé bật cười: "Cậu là con gái mà!" Con gái sao tranh đồ của con trai?
Niềm Vui nguýt cái: "Quần áo gì cũng được, miễn lành là được!" Em xoay cho cậu bạn xem: "Quần áo tớ sắp hư hết rồi thấy chưa?"
Một bé tủi thân, một bé bùi ngùi thương bạn. Hai đứa nhỏ ôm nhau khóc thút thít cạnh chiếc xe rồng.
Khóc mỏi mắt, hai đứa trèo lên ghế ngủ quên luôn một giấc.
Đâu đây tiếng gà gáy rộ báo hiệu sắp tàn canh năm, Niềm Vui giật mình tỉnh giấc, em đập cậu bạn ngủ say bên cạnh: "Dậy đi thôi cậu ơi! Trời sắp sáng rồi!"
Trời vừa rạng đông, từ trong công viên có hai đứa trẻ nắm tay nhau đi về một khu bán đồ ăn sáng.
Hai em muốn tới sớm kiếm chút cơm thừa, cháo cặn ai đó ăn không hết bỏ lại.
Muốn tồn tại sống qua ngày...những đứa trẻ không nhà, không bố mẹ như Niềm Vui đều áp dụng phương pháp này để sinh tồn.
Hai em đến một quán bánh canh gần Trường học Tiểu học đứng chực ngoài cửa quán.
"Nè, cho tớ biết tên cậu được không?" Chờ lâu hít mùi thơm càng đói bụng, bé trai tìm chuyện hỏi bạn gái.
Niềm Vui nuốt xuống ngụm nước bọt thèm thuồng hương bánh canh hẹ chả cá: "Tớ là Niềm Vui. Còn cậu tên gì?"
Cậu bé mím môi: "Tớ không có tên, cậu cứ gọi đại tớ là gì cũng được!"
Cái tên rất quan trọng. Nên Niềm Vui không thể đặt bừa. Em vắt óc suy nghĩ những cái tên em nghe được ở lớp Mẫu giáo nhỡ A5. Em tâm đắc một cái tên, nên chốt: "Vậy từ giờ tớ gọi cậu là Khải Thành!" Cái tên này, em thường nghe cô giáo gọi lắm. Rất hay!
"Cảm ơn cậu, Niềm Vui!" Cậu bé ôm lấy Niềm Vui xúc động. Vậy là từ bây giờ...cậu đã có tên. Một cái tên không có họ nhưng đối với cậu...như vậy là đã đủ rồi.
"Tí nữa có ai ăn thừa, tớ nhường hết cho cậu...coi như thưởng công cậu khai sinh cho tớ một cái tên ha!"
Niềm Vui cười tít mắt gật đầu: "Ừm!"
Em cảm thấy rất vui như lúc nghe các anh chị tình nguyện viện khấn linh hồn em kiếp sau được siêu thoát!
Trời vừa rạng sáng, âm hồn già trẻ lang thang cơ nhỡ chực ăn ở quán mỗi lúc một nhiều. Họ đứng trước mặt quán chỉ chực người phàm ăn còn hay ai đó gõ thìa mời là tranh nhau nhào vô.
Niềm Vui và Khải Thành bị đẩy vào một xó. Em lo sáng nay mình lại đói. Niềm Vui còn lạ gì cảnh các cô hồn tranh ăn, có khi họ đẩy em ngã, rồi vô tình giẫm cả lên người em. Gặp những lúc như vậy, em chỉ biết nằm co ro, đưa tay che đầu tránh được nhiêu mừng bấy nhiêu. Ban đầu, em rất sợ nhưng qua vài lần bị đẩy xô giẫm đạp, em quen dần với cảnh kiếm ăn của giới ma đói không có người thân. Họ cũng giống như em thôi nên chưa bao giờ em giận ai.
"Sáng nay đói tiếp là cái chắc!" Niềm Vui thở dài. Bao nhiêu cô hồn thế kia em tranh không có nổi.
Khải Thành cầm tay em: "Cậu yên tâm, có tớ ở đây! Tớ giỏi lắm!"
Niềm Vui nhìn cậu bạn cười cho cậu ấy vui, chứ em biết một đứa trẻ 4 tuổi có giỏi đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ.
6 giờ.
Người vào quán càng đông. Vì quán nằm gần Trường Tiểu học nên phần lớn khách vào là phụ huynh và học sinh. Ai cũng tập trung lo ăn, lo nhắc nhở con mình ăn nhanh cho kịp giờ học. Có người bố, người mẹ thương con, cẩn thận bón cho con từng thìa.
Những tô bánh canh nóng hổi liên tiếp bê lên, sợi bánh mềm mại, trong tô có ít miếng chả cá, vài trứng cút và rải đều lá hẹ xanh cực kì bắt mắt. Mùi rất thơm. Ăn vào chắc là rất vừa miệng. Niềm Vui tứa nước miếng.
"Ngon quá cậu nhỉ?" Đôi mắt em dán chặt vào tô bánh canh bạn gái ngồi gần mình, nuốt nước miếng nói với Khải Thành.
"Ừm!" Tuy có hơi mất mặt con trai nhưng Khải Thành phải thừa nhận điều đó. Đã bao giờ cậu được ăn ngon đâu nên thèm là đương nhiên.
"Ước gì tụi mình có một tô ha!" Niềm Vui đưa tay lau khóe miệng, ánh mắt tưởng tượng về một miền cổ tích, nơi em có bố hoặc mẹ đưa đi ăn sáng như các bạn trong này.
"Lúc đó, tớ sẽ tự ăn không cần bố, mẹ đút!" Có bố mẹ nuôi cho ăn là ngon lắm rồi.
Chẳng bù cho bây giờ...thèm ơi là thèm. Đói ơi là đói...
Cái bụng nhỏ ăn bữa đói bữa no càng đói cồn cào. Em nhìn chăm chú vào bạn nhỏ.
"Mẹ ơi, con không ăn đâu?" Bé gái nhìn thìa bánh canh mẹ kề sát miệng lắc đầu nguầy nguậy.
"Con ngoan, ráng ăn tối mẹ cho đi công viên chơi nha!" Người mẹ dịu dàng dỗ dành.
"Mẹ mua cho con đồ chơi nữa nhé!" Có dịp vòi vĩnh, bé gái tranh thủ đòi thêm.
"Ừ, con ngoan ăn hết, tối muốn gì mẹ mua!"
Có đồ chơi dụ hoặc nên bé gái ăn rất ngon miệng. Mới đó tô bánh canh chỉ còn lại ít nước.
Người mẹ vừa bỏ xuống, Khải Thành canh me nãy giờ nhanh tay bê liền. Dù trước một bàn tay khác chỉ một giây nhưng phần ăn thừa này đã thuộc về cậu.
Khải Thành mừng rơn, quay sang đưa tô cho Niềm Vui: "Này, cậu...ăn đi!"
Niềm Vui không có nghe, mắt em đang mải miết nhìn chằm chằm vào người mẹ và bé gái mới ăn xong. Càng nhìn em càng có cảm giác thân quen. Gương mặt này, đôi mắt này, chiếc mũi nhỏ và cả cái miệng này nữa...Em như thấy ở đâu rồi.
Cảm giác thân thuộc này khiến em không thể rời mắt.
Người mẹ thanh toán tiền, rồi vội vàng nắm tay con ra khỏi quán. Niềm Vui vô thức đi theo.
"Nè, nè, cậu đi đâu đó? Cậu còn chưa ăn sáng miếng nào mà!" Khải Thành bê tô chạy theo. Lúc đi ngang qua các cô hồn, dù che giấu rất kĩ tô nước thừa nhưng vẫn bị ai đó giật mất đi. Cậu không có thời gian cũng không đủ sức để tranh lại nên đành thôi.
"Niềm Vui à!" Khải Thành cố sức đuổi theo cái bóng nhỏ ở phía trước.
Niềm Vui đang tập trung chạy theo một chiếc xe máy, em sợ lạc mất giữa dòng xe cộ tấp nập nên em không nghe tiếng Khải Thành gọi. Em chạy theo chiếc xe máy còn Khải Thành thì chạy theo em.
Đuổi kịp đến nơi vừa lúc người mẹ vẫy tay chào tạm biệt con vào trường, bà vội vàng lên xe rời đi ngay khi bóng con vừa qua cổng.
Niềm Vui lại chạy theo chiếc xe.
"Niềm Vui à!" Khải Thành vừa tới lại quay ngược chạy theo nhỏ bạn. Cậu cũng không biết tại sao mình lại làm thế?
Mãi nhìn chiếc xe máy nên Niềm Vui chẳng để ý dưới chân. Em trượt phải vỏ chuối ai đó vất ra lề đường.
"Rầm!" Thân thể ngã xuống đau đến điếng hồn nhưng đầu em chưa một giây cúi xuống. Em nhìn theo chiếc xe máy, gắng gượng cơn đau chống tay lồm cồm bò dậy.
"Cậu sao thế?" Khải Thành đã đuổi kịp. Cậu đỡ Niềm Vui, đôi mắt ngập đầy ý lo.
"Mau!" Niềm Vui chỉ tay về phía trước: "Cậu mặc tớ, mau đuổi theo chiếc xe SH đỏ đó cho tớ!"
Khải Thành thoáng chần chừ vì cậu vừa thấy hai khuỷu tay Niềm Vui có máu.
"Mau lên cậu!" Niềm Vui giục.
Khải Thành đành bấm bụng chạy theo. Niềm Vui lê cái chân đau tập tễnh đi sau.
Em có linh cảm...Đó là mẹ...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play