Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Blue Lock ] Nếu Một Ngày Ta Lướt Qua Nhau.

1. Anh, giữa muôn người.

Có những lần gặp gỡ, dù không lời, cũng đủ để người ta nhớ mãi.
Lần đầu ta gặp nhau vào một buổi chiều đầy nắng hạ, sân trường rộn rã, tiếng gọi nhau lẫn trong tiếng cuời đùa, và cả tiếng thở dài chưa kịp tan trong nắng.
Anh lẫn trong đám đông học sinh, cao hơn người khác một cái đầu. Vóc dáng anh thẳng, vai gầy nhưng không yếu ớt, mà như gói gọn cả một sức sống bền bỉ trong im lặng. Mái tóc cắt ngắn đơn giản, đôi mắt cam sâu thẳm dưới hàng mi dài rợp bóng. Gương mặt anh ưa nhìn, không phải theo kiểu quá nổi bật, nhưng cứ nhìn lâu một chút sẽ thấy dịu dàng như một buổi chiều mát rượi.
Áo sơ mi trắng khoác trên người anh hơi nhàu, ống tay xắn cao hờ hững để lộ cánh tay rắn rỏi. Anh đeo balo một bên vai, dáng đi nhanh nhưng không vội vàng, mỗi bước chân như có một nhịp điệu riêng.
Người ta có thể lướt qua anh mà chẳng để tâm, nhưng em thì khác. Em thấy trong từng cử chỉ ấy một thứ gì đó trầm lặng và nỗ lực. Như thể anh không cần ai công nhận, cũng không cần ánh đèn soi tới anh chỉ âm thầm bước đi, sống bằng sức mạnh từ chính mình.
Có lần, trong giờ ra chơi, em thấy anh chơi bóng dưới sân. Bóng đá với anh không phải để khoe khoang. Mỗi pha chuyền, mỗi cú sút đều chắc chắn, gọn ghẽ như được rèn giũa bằng bao nhiêu tháng năm kiên trì.
Nhưng giữa những trận đấu ấy, em cũng thấy những lúc anh khựng lại, khẽ đưa tay ôm lấy mắt, cau mày như nuốt chặt một cơn đau không ai thấu.
Lòng em lúc đó, tự dưng siết lại. Một cảm giác xót xa, vừa dịu dàng vừa bất lực.
Em không quen anh. Bọn em, thậm chí, chưa một lần nhìn nhau thật rõ. Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh đó đã nằm yên trong lòng em từ ngày hôm ấy. Và mỗi lần nhớ lại, vẫn như thấy anh giữa muôn người: lặng lẽ, bền bỉ, và một chút... cô đơn.
Amamiya Misora
Amamiya Misora
.....

2.

Ban đầu, em nghĩ lòng mình chỉ thoáng xao động thôi. Nhưng rồi, càng ngày em càng nhận ra mắt mình cứ vô thức tìm anh giữa sân trường rộng lớn ấy.
Em bắt đầu để ý những điều nhỏ nhặt, rất nhỏ.
Chẳng hạn như... anh thường mặc áo sơ mi trắng hoặc xám nhạt, tay áo xắn gọn tới khuỷu như đã quen thuộc. Cách anh hay khẽ cúi đầu khi ai đó gọi, đôi lúc mỉm cười rất nhẹ. Nụ cười không phải để gây ấn tượng, mà như một phản xạ tự nhiên, dịu dàng.
Anh cư xử với mọi người rất tốt. Nhất là với những bạn nữ. Không phô trương, không giả vờ, chỉ đơn giản là một câu hỏi thăm, một cái nhường đường, một ánh nhìn quan tâm đúng mực.
Em nhìn thấy tất cả.
Amamiya Misora
Amamiya Misora
Tất nhiên, tui đâu có mù?
Từng chút một. Không phải vì ghen hay vì mong ngóng anh chỉ đối tốt với mình. Mà là... em mừng. Mừng vì biết anh là người tử tế, tử tế từ chính tâm hồn.
Có những ngày, trời đổ mưa nhẹ. Anh đội áo khoác lên đầu cho mấy bạn cùng lớp chạy nhanh vào dãy hành lang, còn mình thì ướt sũng.
Dáng người cao gầy đứng đó, tay áo ướt đẫm, tóc cũng ướt bệt lên trán. Nhưng anh chỉ cười, cái cười mỏng nhẹ như một vệt sáng xuyên qua mây xám.
Em đứng ở góc xa, lòng bỗng dưng chùng lại. Muốn tiến tới, muốn lấy một chiếc khăn khô chìa ra cho anh.
Nhưng em đâu quen anh. Em chỉ là một người xa lạ, lặng lẽ ôm những điều nhỏ bé ấy vào lòng.
Cứ thế, từng ngày trôi qua. Mỗi điều nhỏ anh làm, mỗi bước anh đi, mỗi lần anh ngẩng mặt lên đón nắng đều như để lại trong lòng em một vết xước dịu dàng.
Em nghĩ, có lẽ tình cảm cũng bắt đầu như vậy đó. Không ồn ào, không rực rỡ. Chỉ là từng mảnh yêu thương bé xíu, bé xíu, lặng lẽ đắp thành một bầu trời thương nhớ.

3.

Anh lúc nào cũng xuất hiện trước mắt em một cách vững vàng. Dù có mệt, cũng chỉ lặng im chịu đựng. Dù có đau, cũng chỉ cắn răng mà bước tiếp.
Nhưng có những khoảnh khắc, em nhận ra anh cũng chỉ là một người con trai bình thường, có những nỗi bất lực giấu sau ánh mắt tưởng như kiên cường đó.
Chiều hôm đó, trời nắng vàng như rót mật xuống sân trường. Bọn con trai lại tụ tập đá bóng như mọi khi, tiếng cười tiếng gọi rộn ràng vang khắp sân. Anh cũng ở đó, bóng áo sơ mi mỏng bám lấy người, đôi chân chạy không ngừng nghỉ.
Em ngồi trên lan can tầng hai, chống cằm nhìn xuống, không định làm gì cả. Chỉ đơn giản là muốn được thấy anh, giống như một thói quen.
Bỗng nhiên, giữa trận đấu, anh khựng lại. Đôi tay anh đưa lên ôm lấy thái dương, rồi chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu. Không ai để ý, người ta cứ tiếp tục chơi, cứ tiếp tục hò reo.
Chỉ mình em chết lặng.
Em có thể thấy gương mặt anh nhăn lại, anh nhắm nghiền đôi mắt, như đang chiến đấu với một cơn đau không ai thấu. Cái dáng vẻ đó, cao lớn mà đơn độc giữa sân bóng mênh mông làm lòng em như có ai bóp nghẹn.
Liệu có ai biết rằng, đằng sau nụ cười của anh là những nỗi sợ?
Sợ một ngày đôi mắt này không còn theo kịp những giấc mơ tuổi trẻ, sợ một ngày phải rời xa quả bóng, rời xa thứ mà anh yêu.
Em ngồi yên, nắm chặt tay lại. Muốn chạy xuống hét lên: “Anh ơi, đừng gồng mình nữa!” Nhưng rốt cuộc chỉ biết nuốt tất cả vào lòng, như nuốt cả bầu trời đang rạn vỡ.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên em hiểu. Thương một người là chỉ cần thấy người đó đau, lòng mình cũng không còn nguyên vẹn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play