Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Im Lặng, Nữ Phụ Độc Ác Sống Dậy Rồi

Sinh nhật cuối cùng (1)

" chị em không cố ý đâu, chị tha lỗi cho em có được không ?".- Phù Vân ngồi trên nền đất lạnh lẽo vươn tay tới cầu xin, gương mặt cô ta bị rượu vang đổ ướt đẫm. Chiếc váy trắng cũng loang lổ trông đến sợ.

Cố Thanh Thanh ngồi chễm trệ trên cao ngó xuống, tâm trạng cô chẳng tốt đẹp hơn là bao. Người đàn bà trước mặt là nữ chính trong truyền thuyết, cô ta - người phụ nữ trong mộng được Huỳnh Hữu Minh chở che. Nhìn bây giờ xem, đang quỳ gối cầu xin cô đấy thôi

" em không cố ý làm đổ rượu đâu, em xin lỗi..."

" đứng lên đi, cô đang cầu xin cho ai xem đấy."- Cô đã cho người kéo cô ta lên nhưng chẳng hiểu vì sao lại cứ cố chấp dập đầu như vậy. Cô không ác nhưng cô ta luôn khiến cô phải nổi lòng căm ghét.

Người đàn bà này thì có gì hơn cô, không cha mẹ không người thân. Chỉ sống bằng sự cố gắng bươn chải từng ngày vậy mà... tại sao lại có thể có được trái tim của người đàn ông cô yêu cơ chứ?

Sức khỏe của Thanh Thanh không đủ để đứng dậy kéo Phù Vân lại gần, cô muốn nhìn thử một lần mình thua người này ở điểm gì. Mấy năm qua người bầu bạn bên anh là cô, người chịu tủi nhục bất chấp yêu anh là cô... nhưng tại sao cô vẫn thua? Cô cũng lương thiện mà,nhưng sao phải chịu cái danh nữ phụ độc ác mà người đời dúi vào tay ?

" tôi rất mệt rồi ! Phù Vân nhìn tôi này, cô xem tôi còn giống người không ? Cô có biết tại sao tôi thành ra như này không ? Vì sự hy sinh cho Huỳnh Hữu Minh đó." - Càng nhìn cô ta khóc cô lại càng thêm tức giận, cô dành chút sức lực ít ỏi của mình để gào lên, bộc lộ nội tâm đã rách nát của bản thân.

"ai cho cô cái quyền chiếm đoạt tất cả của tôi chứ? Nếu không phải cô xuất hiện tôi đã cưới được anh ấy rồi, nếu không phải cô chiếm đoạt đi tình cảm của Minh thì... tôi đã hạnh phúc rồi. Cô nhìn đi ai mới là người phải khóc."

Hộ lý bên cạnh thấy cô tức giận thì cố gắng làm dịu đi, bởi hiện tại cô không thể mất kiểm soát thế này được. Cô bị ung thư rồi, là ung thư cổ tử cung. Không cứu được nữa, thời gian sống của cô sắp không còn.

Là thiên kim tiểu thư, Cố Thanh Thanh sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cô được dạy dỗ cẩn thẩn, thông thạo nhiều thứ tiếng, thuần thục nhiều kĩ năng. Là viên ngọc sáng trong mắt mọi người.

Cô có tình yêu rất đẹp với người bạn thanh mai trúc mã, tưởng như bọn họ sẽ bên nhau mãi mãi nhưng đến cuối cùng người ta vẫn chọn bỏ cô lại. Cố Thanh Thanh chật vật níu kéo, cô bỏ bê danh tiếng của mình lao vào anh như con thiêu thân. Sau cùng vẫn là thua cái danh nữ chính của Phù Vân.

" cút đi, càng xa càng tốt. Mang anh ta đi đi, tôi không cần nữa. Đừng ở đây làm bẩn ngày tháng cuối đời của tôi "

Giờ thì cô buông tay được rồi, dù sao cố gắng sẽ càng khiến người khác coi cô là phản diện. Giọng nói người phụ nữ thều thào bất lực nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự buông bỏ, có vẻ cô đã không còn cần thứ tình yêu của anh nữa rồi.

Xung quanh im bặt, chẳng ai dám hé răng nửa lời, bởi thế nào đi chăng nữa Thanh Thanh vẫn là thiên kim nhà họ Cố. Quyền lực của gia đình cô lớn lắm không ai dám đàm tiếu trước mặt. Hộ lý ở bên cạnh nhận được lệnh thì đẩy chiếc xe lăn đi rời đi. Đám đông cũng dần quay về chỗ của mình.

......................

Ngày hôm nay là sinh nhật tròn 25 tuổi của cô. Bữa tiệc được tổ chức long trọng với sự góp mặt của rất nhiều người nổi tiếng.

Dẫu cơ thể yếu ớt nhưng vì hy vọng được đón sinh nhật lần cuối cùng thật trọn vẹn với ba mẹ bạn bè Thanh Thanh đã cố gượng dậy chuẩn bị tươm tất nhất có thể.

Cô trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình chiếc váy dạ hội màu đen tuyền. Dù đã gầy đi nhiều, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống nhưng khi sửa soạn lên cô vẫn toát ra thứ khí chất của công phượng.

Định bụng sẽ cố gắng tự đi nhưng cô đau quá, cuối cùng vẫn phải ngồi xe lăn đến bữa tiệc. Ba mẹ Cố đã đến từ trước, ông bà cũng tiều tụy đi không ít nhưng hôm nay lại cố cười tươi cho con gái vui.

" Thanh Thanh cậu đến rồi.Để tớ xem gái yêu của tớ nào, cậu đẹp quá đi!" - Khương Linh là bạn thân từ hồi học cấp ba của cô, người con gái này rất nhiều năng lượng. Nếu cô không vui đều có thể tìm cô ấy nói chuyện. Chưa kể đến chuyện A Linh còn rất hiếu chiến, chính là đóng vai bạn thân của nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.- " A Tài đâu sao cậu lại ở đây một mình ?".

" Anh ấy đang đi vệ sinh, đi thôi tớ đưa cậu vào ". - Cô được đưa vào trong, mọi người vừa nhìn thấy đã tay bắt mặt mừng chào đón nhân vật chính. Liếc mắt nhìn một lượt cô lại không thấy Huỳnh Hữu Minh đâu, có lẽ anh không đến dự rồi. Nhưng...phía cuối khán phòng hình như là Phù Vân thì phải, cô ta hôm nay cũng được sửa soạn khá xinh đẹp đó chứ. Nhìn người phụ nữ đối địch với mình cô chỉ cười lạnh rồi quay đầu đi.

" Thanh Thanh cậu khoẻ hơn chưa ? Chúc mừng sinh nhật, hôm nay cậu đẹp lắm đó"

" A Thanh, nhìn cậu thế này tụi mình vui lắm"

...Đám bạn của cô hớn hở chạy đến, bọn họ rất vui khi thấy cô thế này. Không còn ủ dột như thời gian trước. Gương mặt ai cũng tươi tắn làm cô cũng vui lây.

Như được truyền thêm năng lượng tích cực vào người, Thanh Thanh được một dịp thoải mái. Dù không thể đứng lên nhảy nhót cùng bạn bè mình được nhưng cô vẫn không cảm thấy buồn, trái lại còn vui vẻ cười đùa.

Đến phần trao quà, lần lượt bạn bè thân thiết bước tới, bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư nhà tài phiệt nên chẳng lạ lẫm khi quà cáp đều là những thứ đắt đỏ.

Phù Vân khẽ len lên phía trước một chút, cô ta thay anh mang quà tới. Đúng thật chỉ có Hữu Minh hiểu cô nhất, món đồ anh chọn lần này là một hộp mô hình toàn hoa. Bên trong có một ngôi nhà nhỏ xíu nằm ở trung tâm, quả thực nó rất đẹp. Món đồ này là điều ước năm ngoái của cô anh vẫn nhớ nhưng anh- người cô muốn nhất lại không cần cô nữa.

Sinh nhật cuối cùng (2)

"chị Thanh Thanh, anh Hữu Minh tặng chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ!". Cô ta rất dịu dàng, toát lên dáng vẻ của một gái ngoan giản dị mộc mạc. Phù Vân nhỏ nhẹ đưa món quà tới trước mặt cô.

"cảm ơn anh ấy hộ tôi, còn món quà này phiền cô mang về giúp. Cứ nói với anh ấy tôi đã không còn thích thứ này nữa rồi". Cô yên lặng hồi lâu cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà nói ra câu nói đau lòng nhất. Thật ra không phải là cô không thích mà đúng hơn là không cần món quà từ Huỳnh Hữu Minh nữa. Gương mặt cô điềm tĩnh, thậm chí còn có thể cười, trông có vẻ rất tươi nhưng thực chất lại đau đến xé lòng.

Phù Vân có hơi ngại chần chừ rút tay về, đột nhiên cô ta bất ngờ ngã ngửa ra sau, một kẻ nào đó đã đẩy thì phải. Cả người lao vào tháp rượu khiến nó đổ xuống vỡ tan,may mắn có người kịp lôi Phù Vân ra trước khi cô ta hứng trọn lấy đống thủy tinh ấy. Gương mặt non nớt bàng hoàng ngồi thụp xuống, chính Thanh Thanh cũng kinh sợ trước cảnh tượng vừa rồi.

Rượu đỏ thẫm ngấm vào chiếc váy trắng loang lổ trông đến hãi,kịp định thần cô ta đã lo lắng rối rít xin lỗi. Không biết có phải vì cảm thấy có tội không, Phù Vân nức nở quỳ dưới chân cô. Thật chướng tai gai mắt !

Cảnh sau đó chắc mọi người cũng biết, thật khó coi! Cũng vì điều này mà bữa tiệc sinh nhật vốn vui vẻ của cô bị phá hỏng, Cố Thanh Thanh cho người đưa cô ta đi thay đồ. Rất nhanh mọi thứ được dọn dẹp trả lại không gian yên tĩnh nhưng không khí nhộn nhịp hồi nãy đã không còn.

Cuối bữa tiệc,khi khách mời đã về bớt Huỳnh Hữu Minh mới xuất hiện. Dáng vẻ của anh không khác ngày thường mà cũng có thể nói là anh chưa từng thay đổi kể cả khi ở bên cạnh cô. Thanh Thanh ngồi ở góc phòng, cô chơi mệt rồi nên nhờ người đẩy lại đây để nghỉ.

" Thanh Thanh, chúc mừng sinh nhật em !Xin lỗi, anh có chuyến công tác đột xuất không thể về kịp". Hữu Minh tiến lại gần, hình như không ai để ý đến anh ta thì phải. Ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói vẫn trầm ấm nhẹ nhàng khiến con người ta cảm nhận như được yêu." cảm ơn anh!". Cô lịch sự đáp lại,dù sao giữa họ vẫn là tình cảm bạn bè từ bé không thể một lần là trở mặt... thực ra cũng không nỡ trở mặt.

" Hữu Minh, chúng ta nói chuyện chút được không?". Huỳnh Hữu Minh đẩy cô ra ban công, có lẽ sinh nhật cô vào giữa tháng nên lần nào cũng có thể nhìn thấy trăng tròn vành vạnh. Gió đêm thổi qua làm bay mái tóc cô, Thanh Thanh trầm ngâm nhìn xa xăm. Dáng vẻ này thật lạ lẫm với Hữu Minh, trước giờ anh ta chưa từng thấy cô gái này như thế

" em đã khoẻ hơn chưa ? Còn đau lắm không?"

" em đỡ hơn nhiều rồi nhưng chỗ nào cũng đau hết. Hữu Minh,anh có đang hạnh phúc không?"

" Thanh Thanh, anh đang hạnh phúc. Anh mong em mau khỏe và cũng có được hạnh phúc như vậy ". Câu nói này thật khiến cô bật cười, anh ta ngây thơ đến thế hay là đang an ủi cô vậy.

" em sẽ hạnh phúc vậy nên anh cũng cứ vậy nhé. À...sau này nếu có thể đừng xuất hiện trước mặt em được không? Dù sao em cũng đã yêu anh nhiều lắm nên không dễ dàng buông tay đâu". Cô nói ra rất nhẹ nhàng,không còn muốn làm náo động lên như trước. Không biết Huỳnh Hữu Minh nghĩ gì, anh ta không trả lời im lặng mãi đến khi cô nói thêm mới phá tan sự yên tĩnh.

" chúng ta...sau này cứ coi như chưa từng quen biết đi"

"Thanh Thanh,anh xin lỗi! Mọi chuyện phải đẩy đến nước này sao em?". Cô nghe nhưng không trả lời, đôi mắt mệt mỏi nhìn ngắm bầu trời đêm tĩnh mịch." Được,anh hứa với em sau này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Chỉ cần em mạnh khỏe, hạnh phúc là được. Xin lỗi em!". Nói rồi anh rời đi, dẫn theo cả Phù Vân biến mất khỏi tầm mắt của cô. Anh ta đã trả lại bầu không khí trong lành cho Cố Thanh Thanh.

Một tuần sau, trong bệnh viện bác sĩ hớt hải chạy vào trong một căn phòng VIP. Lần lượt cấp cứu cho một tiểu thư mắc bệnh nặng. Nhưng sự cố gắng của họ vẫn chẳng thể kéo lại sự sống cho cô gái trẻ đó, tiếng ngân dài của máy đo nhịp tim một đường thẳng cứa ngang qua trái tim của bậc làm cha mẹ. Cố Thanh Thanh đã rời đi sau chuỗi ngày đau khổ. Mẹ Cố khóc ngất trước phòng bệnh của con gái, Cố Nam Hoàng mất kiểm soát liên tục gọi tên chị của mình...Cố gia chìm trong tang thương trước cái chết của vị tiểu thư danh giá.

Gia đình,bạn bè thương tiếc đến viếng, nhìn bức di ảnh của cô mà ai cũng nhói lòng. Cố Thanh Thanh cười tươi, gương mặt rạng rỡ nhưng lại khiến nhiều người rơi nước mắt. Cô mãi mãi dừng lại ở tuổi 26 của cuộc đời.

Ngày chôn cất, Huỳnh Hữu Minh có đến nhưng anh ta lại không dám bước vào. Gương mặt hốc hác cùng râu riu lởm chởm cho thấy người đàn ông này đã sốc thể nào. Là anh ta đã khiến cuộc đời của cô trở nên tồi tệ thế...làm sao còn mặt mũi đến viếng. Vả lại,đã hứa với cô rồi,có chết cũng không có tư cách gặp mặt.

Thanh Thanh thấy hết, cô thấy tất cả vì cô mà đau lòng cô ôm lấy bố mẹ mình,an ủi cậu em trai bướng bỉnh, xoa dịu cô bạn thân tinh nghịch nay với gương mặt ướt nhoà nhưng...không một ai cảm nhận được cả. Cô cũng thấy người cô từng yêu tha thiết hèn mọn đứng từ xa nhìn, coi như để anh ta day dứt một đời đi.

Nhưng cô còn quá nhiều vướng bận, mãi đến khi cô chết rồi mới biết được sự thật Lạc Phù Vân chẳng phải trẻ mồ côi gì cả. Cô ta là con riêng của Cố Kiểm Kì - bác ruột của cô, bọn họ cấu kết với nhau hòng chiếm đoạt tài sản nhà họ Cố.

Cô ta thâu tóm Cố thị, khiến gia đình cô lưu lạc sống khổ cực. Ép chồng mình phải kí giấy chuyển nhượng tài sản...cướp lấy mọi thứ. Sau cùng vì muốn để một đường lui cho ba mẹ Cố, Hữu Minh phải dùng tài sản đánh đổi. Anh ta tìm đến mộ cô rồi tự vẫn ở đấy. Thanh Thanh chứng kiến tất cả dù căm hận cũng không thể làm được gì. Vì bỏ lỡ nhiều lần đầu thai cô bị đày làm vong hồn vất vưởng ở nhân gian, mọi thứ tốt đẹp đều bị bọn họ phá hoại.

Cô hận Cố Kiểm Kì, cô hận Lạc Phù Vân. Cô muốn trả thù bọn họ, muốn họ phải cảm nhận đau khổ mà gia đình cô phải chịu

Sống lại lần nữa

Tiếng đồng hồ quả lắc ở đâu đó đột nhiên vang lên, âm thanh đều đều rồi bỗng chốc lại trở nên dồn dập. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ như có từ trường hút linh hồn Cố Thanh Thanh vào bên trong.

Mở mắt ra lần nữa cô bị ánh sáng mặt trời bên ngoài làm chói mắt, tiếng nhạc quen thuộc vang bên tai. Thanh Thanh bất ngờ ngồi bật dậy, cảm nhận được sự ma pháp của da thịt, và ..."đây là nhà?". Cô đang ở trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng như chưa từng có cuộc hỗn loạn nào ở đây cả.

" cái đó... sao lại ở đây? Mình... mình chết rồi mà..." Bức tranh phong cảnh được treo trên tường khiến cô càng thêm sợ hãi. Không thể tin được tại sao mình lại có thể thấy những thứ này, vội vã lục tìm điện thoại." ngày... ngày 2/4/2024, mình đang ở quá khứ?". Chuyện điên rồ nào cũng có thể xảy ra, cô biết mình được sống lại rồi con người có thể trùng sinh sao?

Thanh Thanh vui sướng chạy ra khỏi phòng, việc đầu tiên mà cô làm đó là đi tìm bố mẹ của mình. Cô nhớ họ rồi! Giọng nói quen thuộc làm cô tiểu thư rưng rưng xúc động, đó là tiếng mẹ đang nói chuyện." Thanh, con dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi!". Mẹ cô vẫn thế, bà vẫn quan tâm cô từng chút một, vậy mà trong quá khứ cô lại cãi lời bà để chạy theo thứ tình yêu mù quáng.

"con nhớ mẹ quá!" -"Ây con bé này, nay ăn phải cái gì không biết, ui buông mẹ ra nào !". Cô ôm chặt mẹ, may quá ông trời có mắt vẫn để cô có cơ hội sửa sai." Mới sáng ra mà hai mẹ con đã ôm nhau thắm thiết thế rồi à?" -" bố, bố ơi ! Con nhớ bố chết mất". Tiếng của bà cố thu hút hai mẹ con, cuối cùng cô cũng chịu buông mẹ mình ra." Ui cha,hahaha... mới gặp tối qua mà nhớ bố thế à? Muốn gì nói luôn nào?"

Hzzz... cô nhớ họ thật mà bố mẹ không tin, nhưng họ cũng không biết được cô con gái trước mắt ta phải trải qua những gì. Hai ông bà ngồi vào bàn mãi sau có mấy lon ton chạy theo. Sáng hôm ấy Cố Thanh Thanh được ăn sáng cùng bố mẹ mình sao chuỗi ngày làm ma vất vưởng.

Quay trở về phòng, cô nhìn bức tranh phong cảnh trước mắt mà sinh lòng chán ghét. Nó là món quà mà Huỳnh Hữu Minh đã tặng và được trân quý như báu vật trong suốt nhiều năm. Thật ra cô không hận anh vì sau cùng chuyện này đều là mình cô cố chấp, nhưng cô ghét anh. Ghét anh ta đã lừa cô để theo một người tồi tệ như thế. Càng nhắc cô càng thêm căm phẫn, bàn tay siết chặt những ngón tay bấu vào da thịt " Lạc Phù Vân, tôi trở lại rồi! Tôi sẽ khiến cuộc đời cô thê thảm hơn tôi của kiếp trước"

Gỡ bức tranh xuống rồi cất vào một góc, nếu ông trời lại cho cô được cơ hội làm lại nhất định cô sẽ sống thật tốt. Tận hưởng hết những gì cô từng bỏ lỡ trong đời và chắc chắn rằng sẽ trả đủ thậm chí là nhiều hơn những gì mà Lạc Phù Vân đã làm với gia đình cô.

Chợt nhớ ra ngày này chính là ngày Huỳnh Hữu Minh về nước sau chuyến công tác dài 3 tháng, cũng trong dịp này anh ta đã gặp Phù Vân. Nói đến anh cô lại nhớ về mối tình của hai người. Cô gặp anh năm mình 7 tuổi sau một lần chuyển nhà đến Thế Khang, thanh thanh rất thích người anh hơn mình 2 tuổi này. Lâu dần thứ tình cảm ấy sâu đậm hơn thôi thúc cô theo đuổi người thanh mai trúc mã.

Đến năm cô 20 tuổi, gia đình anh gặp biến cố, Thanh Thanh Nhân cơ hội này đã dùng quyền lực của gia đình mình để trói buộc Hữu Minh phải yêu cô. Sau cùng vì mắc hơn mà anh đã đồng thuận, họ yêu nhau được 4 năm khoảng thời gian đó vốn rất đẹp nhưng trong thoáng chốc anh lại gặp được ý trung nhân. Hai người họ đến với nhau cuối cùng dẫn đến kết cục thảm thương cho tất cả

Cố đại tiểu thư vì yêu sinh hận hóa thành nữ phụ độc ác trong mấy bộ tiểu thuyết thường gặp, bị người đời chỉ chỏ bàn tán nhận phải cái kết không toàn vẹn. Càng nhớ lại cô càng cảm thấy xót xa, nỗi đau thể xác ở kiếp trước vẫn còn in hằn trong tâm trí khiến nước mắt lăn dài trên má.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, trên màn hình biệt danh mà cô đặc riêng cho Huỳnh Hữu Minh xuất hiện. Lấy lại bình tĩnh cô nghe máy "Anh vừa xuống máy bay rồi, lát nữa sẽ tới nhà đón em đi ăn nhé!". Người đàn ông bên kia lên tiếng trước, giọng nói của anh trầm ấm nhẹ nhàng thật dịu lòng người.

"Anh về rồi sao? Không nói em trước để em ra đón". Cái giọng nói quen thuộc ấy từng làm có chết mê chết mệt giờ đây Thanh Thanh chẳng hề cảm thấy vui mừng nữa."Anh xong việc sớm nên đặt vé về luôn. Em chuẩn bị đi anh sẽ tới nhanh thôi!". Cách đối xử của anh thật khiến người ta hiểu lầm. Tại sao anh có thể đối xử tốt với cô thế nhỉ? Nó khiến cô lầm tưởng anh cũng yêu cô sâu đậm lắm đấy. Nếu là trước kia thì cố thanh thanh ta nhảy cẫng lên vì vui

rồi

"sắp gặp lại nhau rồi Lạc Phù Vân". Ở kiếp trước Hữu Minh đã giới thiệu cô ta là trợ lý mới của anh, cô không chút cảnh giác mà tin tưởng. Ai ngờ sau đó chính là tai họa phủ xuống đầu.

Cô vốn chẳng phải người hiền dịu, cũng không phải người thích phong cách dễ thương. Đại tiểu thư nhà họ Cố cá tính, ở cô tát lên thứ khí chất của con nha quyền quý, cao ngạo khó gần. Nhưng vì anh mà có thay đổi, từ cách ăn mặc tính cách nói chuyện đi đứng đều như thể một tiểu thư mong manh dễ vỡ. Nhìn tủ đồ của mình toàn mấy thứ dễ thương mà buồn cười,cô cười vì mình ngu ngốc đến lạ.

Tìm mãi mới thấy một món đồ trông trưởng thành hơn chút, một chiếc váy hai dây màu hồng được thiết kế riêng vừa nhẹ nhàng thanh tao vừa toát lên được vẻ quyến rũ sang trọng. Ngắm nghía có thể xinh đẹp được tái sinh này mà vui vẻ, cô đã từng rất đẹp trước khi mắc bệnh

"sống lại ở tuổi 24 phải khác hơn chứ "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play