Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllHung] Giả Cáo Để Yêu Em!

1.Giới Thiệu:>>

Con tác giả
Con tác giả
Áaaaaaa
Con tác giả
Con tác giả
Bộ kia chưa viết hết nữa mà đã có ý tưởng cho bộ mới rồi nè
Con tác giả
Con tác giả
Hé hé hehehehehehe
Con tác giả
Con tác giả
Thôi mợt quá..Zoo truyện
____
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng(Phone):Omega,16 tuổi,đáng yêu,lễ phép,ngoan,hiền,ngo(a)n
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
Trần Đăng Dương(Cáo):Ranh ma,1300 tuổi,đầu óc có phần đen tối,Figema
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương(Bống):23 tuổi,nuông chiều,mặc em làm loạn..tất cả anh lo,Figema
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đặng Thành An(Gíp):Alpha,16 tuổi,bạn của Hùng,mỏ hỗn
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu:Enigma,23 tuổi,bạn của Dương(Bống)
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng:Bạn của Dương(Bống):Enigma.Có thể hóa dạng cá mập,23 tuổi
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp(Xà Nữ,Kiều):Omega.Học cùng lớp nhưng lớn hơn Phone 1 tuổi,17 tuổi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh:Bạn của Dương(Bống):Figema,23 tuổi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy:Alpha,16 tuổi,bạn của Phone,đangiuu,HÍP HỐP
____
Cốt truyện:
Con tác giả
Con tác giả
Ai rảnh đâu lôi dô má?
Con tác giả
Con tác giả
Lôi dô là hết hư cấu roàii
Con tác giả
Con tác giả
DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung DuongHung
Con tác giả
Con tác giả
Hì hì hì:>>
Con tác giả
Con tác giả
Quẹc quẹc^^
Con tác giả
Con tác giả
Paipaii
Con tác giả
Con tác giả
À khoann
Con tác giả
Con tác giả
Này nữa nè:
Con tác giả
Con tác giả
Bé cáo:Dương Cáo đỏ:Không tiết lộ Linh miêu:Không tiết lộ Ken:Người theo đuổi Phone (em họ của Phone) Nhưng bị 2 cáo ngăn cản
Con tác giả
Con tác giả
Nếu có nhvat thì tớ cập nhật tiếp nhaa
Con tác giả
Con tác giả
Baii

Gặp Bé Cáo Trắng Bên Trong Khu Rừng?

Con tác giả
Con tác giả
Thật ra trong câu truyện này thì Phone lại là hầu^^
Con tác giả
Con tác giả
Trong 1 ngôi nhà ák độk,luôn hành hạ,đối xử tệ bạc với Phone
Chiều nay, bầu trời âm u lạ thường. Từng cơn gió lạnh quét qua những tán cây, báo hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống. Trong căn nhà lớn cuối con phố, gia đình ông bà chủ đang tất bật thu dọn, đóng kín cửa sổ để chuẩn bị đối mặt với cơn mưa dữ dội. Ai cũng vội vã, chỉ riêng một bóng dáng nhỏ bé đứng lặng lẽ trước bậc thềm — đó là Phone, cậu bé người hầu của gia đình. Phone vốn là một đứa trẻ ngoan.Nhưng trớ trêu thay,cuộc đời Phone không có nơi nương tựa được đưa về đây làm việc từ khi còn rất nhỏ. Cậu luôn chăm chỉ, siêng năng, thế nhưng hôm nay, chỉ vì một sơ suất nhỏ — làm đổ vỡ chiếc bình quý trong phòng khách — Phone đã bị ông chủ nổi giận, mắng nhiếc và đuổi thẳng tay ra khỏi nhà, bất chấp trời đang chuẩn bị mưa to. Không ai nhìn Phone thêm một lần nào nữa. Cánh cổng lớn đóng sầm lại sau lưng cậu, lạnh lùng và dứt khoát. Đứng bên ngoài, Phone ngước nhìn bầu trời xám xịt. Cơn gió đầu mùa lạnh buốt luồn qua lớp áo mỏng khoác trên cơ thể nhỏ bé của cậu. Cậu siết chặt hai bàn tay nhỏ bé, cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra. Không nơi nương tựa, không nơi ở, Phone đành lê từng bước nặng nề ra con đường đầy ắp người, tìm kiếm một khu rừng vắng để trú mưa Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, lạnh buốt như kim chích. Chỉ trong chốc lát, cơn mưa nặng hạt trút xuống dữ dội. Phone tìm được một 1 khu rừng nhỏ.Đẹp như trong cổ tích,cậu cố thu mình lại dưới tán lá dày. Người cậu run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Trong lòng Phone, một quyết tâm âm thầm lớn dần:"Dù thế nào, mình cũng sẽ vượt qua. Dù bị đuổi, dù mưa gió, mình nhất định phải sống, phải mạnh mẽ hơn" Trong tiếng mưa rào rạt và tiếng gió hú, cậu bé tên Phone ngồi đó, nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn và khắc nghiệt, nhưng tâm hồn cậu đã thắp lên ngọn lửa kiên cường đầu tiên. Đó sẽ là điểm khởi đầu cho một cuộc đời mới, mà chính cậu sẽ vẽ nên bằng đôi tay và nghị lực của mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hm..Thật đáng buồn khi bị đuổi ra khỏi ngôi nhà đấy nhỉ?..
Con tác giả
Con tác giả
Ê ê quên cái bảng này nữa
*abc*:Suy nghĩ "abc":Từ cần đọc láy hoặc nhấn mạnh //abc//:Hành động abc..:Mệt mỏi,buồn,chán nản,nói giọng uể oải 📲abc:Gọi điện/nhắn tin
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
*Cảm thấy ông trời cũng đang buồn cho mình nên mưa mới trĩu hạt..Hay do mình nghĩ nhiều?*
Bao nhiêu uất ức, tủi thân, bao lần bị quát mắng, bị lạnh lùng đối xử — tất cả dồn nén lại trong lòng cậu bé. Không kìm được nữa, Phone bật khóc. Cậu khóc òa lên giữa khu rừng vắng, tiếng khóc vang vọng trong màn mưa mịt mùng. Tiếng khóc ấy như xé toang bầu không khí lạnh lẽo, nặng trĩu của một buổi chiều tàn. Giữa cơn mưa, giữa tiếng nấc nghẹn ngào, Phone nghĩ đến cuộc đời mình: "Tại sao lại bất công như vậy? Tại sao mình không có nơi nương tựa, không có một mái nhà đúng nghĩa?"Nhưng rồi, qua những dòng nước mắt, một ý nghĩ khác dần len lỏi trong tâm trí cậu:"Nếu không ai cho mình chỗ đứng, thì mình phải tự tìm lấy. Nếu cuộc đời đóng cánh cửa này, mình phải mở một cánh cửa khác cho chính mình" Dần dần, tiếng khóc của Phone nhỏ lại. Cậu lau nước mắt bằng tay áo ướt sũng, ngẩng mặt lên đón những giọt mưa lạnh giá. Trong đôi mắt đỏ hoe ấy, đã le lói ánh sáng của một niềm tin mỏng manh nhưng mạnh mẽ. Một hành trình mới đang chờ đợi cậu, phía sau cơn mưa dài này.
Sau khi khóc một hồi lâu dưới gốc cây già cỗi, Phone cảm thấy đôi mắt mình sưng đỏ và cay xè. Gió lạnh và cơn mưa dường như cũng dịu đi phần nào, chỉ còn những hạt lưa thưa rơi xuống như lời an ủi mơ hồ từ bầu trời xám xịt. Phone đứng dậy, chậm rãi bước đi sâu hơn vào trong khu rừng. Cậu không biết mình đang đi đâu, cũng không nghĩ đến việc quay lại. Trong lòng cậu chỉ có một cảm giác trống rỗng và lạc lõng. Xung quanh, những thân cây phủ đầy rêu xanh, con đường mòn mờ ảo dưới màn mưa mỏng như tấm màn sương kỳ bí. Đang bước đi, Phone bỗng khựng lại. Dưới một tán cây thấp, cậu nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé đang cuộn tròn. Đó là một bé cáo — nhưng khác với những con cáo bình thường, bé cáo này có bộ lông trắng như tuyết, lấm tấm nước mưa,người run lên lẩy bẩy vì bản thân quá lạnh Phone tiến lại gần, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh. Bé cáo mở to đôi mắt đen láy nhìn cậu, ánh mắt xen lẫn sự cảnh giác và yếu ớt. Cả hai, một cậu bé lẻ loi và một chú cáo nhỏ đơn độc, đều dường như đang soi vào nhau hình bóng của chính mình. Không nghĩ ngợi, Phone cởi chiếc áo mỏng đang mặc, nhẹ nhàng bọc lấy bé cáo trắng. Cậu ôm nó sát vào lòng, vừa để sưởi ấm cho nó, vừa để tìm một chút ấm áp cho chính bản thân mình. "Bây giờ... chỉ còn ta với ngươi thôi" Phone thì thầm, giọng cậu khàn khàn nhưng dịu dàng. Bé cáo khẽ kêu một tiếng nhỏ, rồi rúc sâu vào lòng cậu. Giữa khu rừng mưa gió, giữa những lặng im lạnh lẽo, có một cậu bé và một chú cáo trắng đơn độc, tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn.
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//rúc vào ngực cậu//*Aww..Mềm quá:>*
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Đây có phải là ngực con trai không ấy?*
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Không thèm mặc áo khoác vậy chắc lạnh lắm..*
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Hmm..*//nhẹ nhàng quấn 9 chiếc đuôi vào người cậu//
Phone ôm chặt bé cáo trắng vào lòng, ngồi nép dưới gốc cây lớn giữa khu rừng thưa. Cơn mưa đã thưa dần, chỉ còn những giọt nước nặng trĩu rơi từ lá xuống mặt đất ẩm ướt. Gió lạnh luồn qua từng kẽ áo mỏng khiến cậu bé run lên từng hồi. Bàn tay cậu đã tê cóng, toàn thân lạnh ngắt như băng. Trong lúc Phone đang thở ra những hơi thở mỏng manh trong không khí giá lạnh, cậu chợt cảm nhận được một điều kỳ lạ. Bé cáo nhỏ trong lòng cậu bỗng khẽ cựa mình. Từ tấm thân bé xíu ấy, từng chiếc đuôi trắng muốt mềm mại từ từ xòe ra. Không phải một chiếc đuôi, mà là chín chiếc đuôi — óng ánh như sương bạc trong ánh sáng nhàn nhạt sau cơn mưa. Những chiếc đuôi ấy dịu dàng, nhẹ nhàng quấn lấy Phone. Một cái quấn ngang vai, một cái vòng qua lưng, những cái khác phủ quanh đôi chân và bàn tay cậu, như một tấm chăn ấm áp kỳ diệu. Phone kinh ngạc mở to mắt nhìn. Cậu không dám cử động mạnh, sợ làm bé cáo hoảng sợ. Nhưng cậu cũng không thể kìm được nỗi xúc động dâng trào trong lòng. Sự ấm áp từ những chiếc đuôi lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cái lạnh buốt giá và cả nỗi cô đơn đang gặm nhấm trái tim nhỏ bé. "Bé con... ngươi cũng lạnh lắm, đúng không?" — Phone thì thầm, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại như nhung của bé cáo. Chú cáo ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đen láy như có thể thấu hiểu mọi nỗi buồn của thế gian. Không một tiếng nói, không một cử chỉ phô trương, chỉ là những cái quấn đuôi nhẹ nhàng, nhưng với Phone, đó là sự an ủi dịu dàng nhất mà cậu từng nhận được từ khi còn bé đến giờ. Dưới bóng cây già, giữa khu rừng ngập nước và sương mù, Phone ngồi đó, ôm chặt bé cáo trắng có chín chiếc đuôi thần kỳ. Lần đầu tiên sau rất lâu, trong lòng cậu bé nhỏ bé ấy lại bùng lên một ngọn lửa mỏng manh của niềm tin:"Có lẽ... mình không còn cô đơn nữa"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hah..Bé dễ thương thật đấy //cười mỉm//
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Aww..Tan chảy mất thôi*
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//lấy 1 chiếc đuôi+vẩy vẩy vào moong cậu//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hửm?..Em muốn gì à?
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//gật nhẹ đầu+đứng lên//
Bé cáo trắng nhẹ nhàng nhảy khỏi lòng Phone, đáp xuống nền đất mềm ẩm. Và ngay khi bốn chân nhỏ chạm đất, ánh sáng quanh nó bừng lên trong nháy mắt. Trong tích tắc, hình dáng bé nhỏ ấy dần dần lớn lên — nhưng không phải thành một quái vật khổng lồ đáng sợ, mà là một con cáo trắng trưởng thành, thân hình thon dài, vững chãi, cao tới ngang ngực Phone. Bộ lông của nó trắng muốt, óng ánh như phủ một lớp sương bạc. Chín chiếc đuôi phía sau xòe rộng ra, đong đưa nhẹ nhàng như vũ điệu giữa rừng mưa. Đôi mắt cáo vẫn giữ vẻ ấm áp, dịu dàng như khi còn nhỏ, nhìn thẳng vào Phone không rời. Phone nín thở. Cậu lùi lại một bước bản năng, nhưng rồi dừng lại. Trong đôi mắt ấy không hề có chút đe dọa nào — chỉ có sự bình yên, giống như một người bạn cũ tìm về sau bao ngày xa cách. Cáo trắng tiến một bước tới gần Phone. Nó cúi đầu thấp, chiếc mũi lạnh chạm nhẹ vào lòng bàn tay cậu bé. Một cử chỉ đơn giản, nhưng chứa đựng sự tin tưởng sâu sắc. Phone chậm rãi giơ tay lên, khẽ vuốt ve đầu cáo. Lớp lông dày mềm mượt như nhung. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng cậu — vừa xúc động, vừa như có một sợi dây vô hình nối liền cậu với sinh vật trước mặt. Trong rừng sâu ẩm ướt, nơi chỉ còn tiếng lá xào xạc và những giọt mưa cuối cùng, Phone và con cáo trắng đứng đối diện nhau. Một cậu bé người hầu bị ruồng bỏ, và một sinh vật thần bí mang trong mình những bí mật chưa ai biết. Cuộc gặp gỡ ấy, không phải là sự tình cờ — mà như định mệnh
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//xoa nhẹ đầu cậu//..
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//rúc vào lòng cậu ngồi//
Phone đứng lặng giữa rừng, tay vẫn nhẹ nhàng đặt lên đầu cáo trắng. Gió rừng thổi qua, mang theo hương thơm mát lạnh của lá cây ướt nước. Cáo trắng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ánh lên ánh nhìn bí ẩn. Nó quay người lại, chậm rãi bước đi, rồi dừng chân ngoái lại như ra hiệu cho Phone đi theo. Phone do dự một chút. Nhưng trong lòng cậu, một tiếng gọi mơ hồ trỗi dậy — như thể sâu thẳm trong trái tim, cậu biết rằng mình phải tin tưởng sinh vật kỳ lạ này. Cậu bước theo. Cáo trắng dẫn đường, lướt đi nhẹ nhàng như một làn sương. Bàn chân nó gần như không phát ra tiếng động trên mặt đất mềm ẩm phủ đầy rêu xanh. Con đường trước mặt Phone dần trở nên khác lạ. Những cây cổ thụ mọc dày hơn, tán lá rậm rạp che kín bầu trời, chỉ để lọt lại những tia sáng yếu ớt như sương mờ. Tiếng côn trùng rừng đêm vang vọng xa xa, nhưng quanh Phone và cáo trắng, một vòng không khí lặng yên kỳ lạ bao bọc lấy. Đi sâu hơn nữa, Phone bắt đầu nhận ra xung quanh không còn là khu rừng bình thường. Những gốc cây cổ thụ mọc thành hình vòng tròn, những tảng đá phủ rêu xếp thành những hình thù kỳ lạ, như thể nơi đây từng được một bàn tay vô hình sắp đặt. Cuối cùng, cáo trắng dừng lại trước một bức tường đá phủ đầy dây leo. Nó dùng mũi chạm nhẹ vào tảng đá, và ngay lập tức, những dây leo bắt đầu rẽ ra hai bên, để lộ một lối đi nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người và một con cáo đi lọt. Phone tròn mắt kinh ngạc, ngập ngừng nhìn vào bên trong. Trong lòng cậu trào dâng một cảm giác vừa sợ hãi, vừa háo hức kỳ lạ. Cáo trắng ngoái đầu lại, đôi mắt như thúc giục, như vỗ về. Lấy hết can đảm, Phone bước theo sinh vật thần bí ấy vào lối đi mở ra từ lòng rừng sâu. Cậu không biết nơi ấy sẽ đưa mình đến đâu — nhưng trong trái tim nhỏ bé, Phone hiểu rằng đây là khởi đầu của một hành trình mà cậu không thể ngờ tới. Giữa màn sương mờ và ánh sáng lấp lánh xa xa, một câu chuyện mới đang chờ đón Phone, nơi sâu thẳm nhất của khu rừng bí ẩn.
Cuối cùng, họ đến một nơi an toàn. Đó là một hang động nhỏ, có những tảng đá lớn che mưa, và không khí ở đây thật ấm áp. Con cáo vẫy đuôi mời Phone vào trong, rồi cúi xuống, cào cào những chiếc lá khô tạo thành một tấm đệm mềm mại. Phone ngồi xuống, cảm thấy như một gánh nặng đã được trút khỏi vai. Cậu không hiểu tại sao con cáo lại giúp mình, nhưng trong lòng, cậu cảm thấy như đã tìm thấy một người bạn, một nơi nương tựa mới. "Cảm ơn," Phone nói, giọng nghẹn ngào. Con cáo nhẹ nhàng nhìn cậu, đôi mắt đầy sự cảm thông

Bên Trong Khu Rừng Và Ta Làm Quen

Con tác giả
Con tác giả
Thôii..Dô thẳng truyện luôn nhee^^
_____
Khi mưa đã ngừng rơi, khu rừng trở nên yên tĩnh lạ thường. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm rung rinh những giọt nước còn sót lại trên lá cây. Phone vẫn ngồi trong hang đá, cảm giác lạnh lẽo vẫn vương lại trên làn da, nhưng ít ra bây giờ cậu không còn cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng. Con cáo nhỏ, với bộ lông trắng muốt như tuyết, đứng gần bên cạnh, quan sát Phone. Cơ thể con cáo chỉ cao ngang ngực Phone, nhưng dáng vẻ của nó rất thanh thoát và mạnh mẽ. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt sáng và đầy sự hiểu biết, như thể có thể đọc thấu tâm tư của người đối diện. Phone cảm thấy một sự lạ lùng và ấm áp từ con cáo, mặc dù nó không thể nói chuyện như con người. Chỉ cần sự hiện diện của con cáo cũng khiến cậu cảm thấy bớt cô độc hơn. Cậu nhìn vào đôi mắt trong sáng của con cáo và, dù không có lời an ủi nào, cậu cảm thấy có chút yên bình. Con cáo lặng lẽ quay người và bắt đầu bước đi, cẩn thận dạo qua những bụi cây thấp trong rừng. Phone nhìn theo, rồi tựa như có một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng, cậu đứng dậy và bước theo con cáo. Không có lời nói nào, nhưng Phone hiểu rằng con cáo đang dẫn cậu đi đâu đó. Con cáo đi qua những con suối nhỏ, rồi tiến vào sâu hơn trong khu rừng, nơi có những cây cổ thụ lớn và cỏ mọc um tùm. Nó như một hướng dẫn viên thầm lặng, dẫn đường cho Phone giữa thiên nhiên hoang dã, qua những con đường chưa ai bước qua. Mặc dù cậu không biết nơi này sẽ đưa mình đến đâu, nhưng cậu cảm nhận được sự dẫn dắt nhẹ nhàng của con cáo. Cuối cùng, họ đến một vùng đất mở rộng trong rừng, nơi có những bãi cỏ xanh mượt và một hồ nước trong veo. Con cáo dừng lại ở đó, quay đầu nhìn Phone một lần nữa như thể muốn nói: "Tại đây, cậu có thể nghỉ ngơi." Phone cảm thấy một làn sóng cảm xúc ùa về. Dù không phải là nhà, nhưng nơi này có vẻ như là một nơi an toàn, một chỗ để bắt đầu lại, một nơi không có sự kỳ thị hay những quyết định vội vàng. Cậu ngồi xuống bãi cỏ, nhìn con cáo đang đứng bên hồ, bộ lông trắng sáng lấp lánh dưới ánh sáng nhẹ của hoàng hôn. Con cáo không nói, nhưng trong lòng Phone, sự hiện diện của nó đã đủ để khiến cậu cảm thấy rằng không phải ai cũng bỏ rơi mình. Và ít nhất, cậu có thể bắt đầu lại, nhờ vào một người bạn lặng lẽ trong rừng.
Khi bóng tối bắt đầu buông xuống, khu rừng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Mây vần vũ và những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu xuyên qua các tán cây, tạo nên một không gian huyền bí và bình yên. Phone vẫn ngồi trên bãi cỏ, cảm giác như đã tìm được một chút an yên giữa cơn bão của cuộc đời. Con cáo, với bộ lông trắng như tuyết, vẫn đứng cạnh bên hồ, nhưng lúc này nó quay lại, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. Đôi mắt ấy lặng lẽ, nhưng cũng đầy sự quan tâm và hiểu biết. Chỉ một chút chuyển động, con cáo bước đến gần Phone và dừng lại. Phone nhìn nó, rồi vô tình cảm nhận được một sự mệt mỏi dâng lên trong lòng. Cậu đã mệt lắm rồi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong khoảnh khắc đó, con cáo nhẹ nhàng tiến lại gần hơn và rụt đầu vào bụng Phone. Đó là một cử chỉ bất ngờ, đầy sự ấm áp và an ủi. Phone ngạc nhiên, nhưng không đẩy con cáo ra. Thay vào đó, cậu cảm thấy một cảm giác yên bình lan tỏa trong lòng. Con cáo không cần nói gì, nhưng hành động ấy như một lời an ủi không lời. Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, giữa bãi cỏ xanh, trong sự lặng lẽ của khu rừng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. Con cáo cuộn mình gần Phone, thân thể ấm áp, bộ lông trắng mềm mại. Dù nó không biết nói chuyện, nhưng hành động ấy thể hiện rõ ràng rằng con cáo đang muốn ở bên cậu, như một người bạn trung thành, một sự hiện diện lặng lẽ nhưng vững chãi. Phone nhìn xuống, cảm nhận hơi ấm từ con cáo lan tỏa qua bộ lông mượt mà. Cảm giác cô đơn, lo lắng và tuyệt vọng dường như đã phần nào tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng không phải lúc nào sự an ủi cũng đến từ lời nói, mà đôi khi chỉ cần một cử chỉ nhỏ bé, một sự hiện diện lặng lẽ là đủ. Cậu khẽ vuốt đầu con cáo, cảm ơn nó trong lòng. Mặc dù không có từ ngữ, nhưng sự kết nối giữa họ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//dùng 9 đuôi quấn lấy thân em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ưhm..Nhột
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Tôi..Tôi xin lỗi,sơ xuất quá..*
Con cáo với bộ lông trắng tinh khôi, 9 đuôi dài mượt mà vươn ra, nhẹ nhàng quấn quanh người Phone như một vòng tay ấm áp. Mỗi đuôi như một sợi tơ mềm mại, vờn quanh cổ, tay, và thân thể, tạo thành một lớp bảo vệ lạ lùng nhưng êm ái. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối,hoàng hôn buôn xuống những chiếc đuôi ấy phản chiếu một vẻ đẹp huyền bí, như những đám mây vươn dài, dịu dàng lướt qua không gian, mang đến cảm giác vừa gần gũi, vừa kỳ ảo, khiến Phone như lạc vào một thế giới mơ màng đầy huyền bí.
Khi ánh sáng cuối ngày dần khuất sau những ngọn cây, không gian xung quanh trở nên mờ ảo, và con cáo với 9 chiếc đuôi của nó vẫn quấn lấy Phone một cách nhẹ nhàng, như thể không muốn rời xa. Mỗi chiếc đuôi như một phần của chính thiên nhiên, mang theo hơi thở của đất trời, của sự sống và sự tĩnh lặng. Những chiếc đuôi ấy không chỉ bao bọc Phone, mà còn mang lại cho anh cảm giác như đang chìm đắm trong một thế giới khác, nơi mọi thứ đều bình yên, không còn ồn ào, không còn lo âu. Con cáo vẫn im lặng, không nói gì, nhưng sự hiện diện của nó như một ngọn lửa ấm áp, xua tan đi mọi sự lạnh lẽo trong lòng Phone. Đôi mắt của con cáo, trong sáng và sâu thẳm, ánh lên vẻ thông thái, như thể nó hiểu rõ những tâm tư trong lòng Phone, biết rõ những điều mà anh chưa kịp thổ lộ. Những chiếc đuôi mềm mại quấn quanh người Phone như một vòng tay bảo vệ, như thể muốn nói rằng: "Dù thế giới ngoài kia có bão giông thế nào, tôi vẫn ở đây, cùng bạn." Trong không gian tĩnh lặng, tiếng gió thổi qua những tán cây như một bản nhạc dịu dàng, và những chiếc đuôi của con cáo như những sợi dây liên kết giữa thiên nhiên và con người. Mỗi bước di chuyển của Phone, mỗi cử động nhẹ nhàng của anh, dường như đều được đồng điệu với từng chuyển động của những chiếc đuôi ấy. Cảm giác kỳ diệu này khiến Phone không còn cảm thấy đơn độc, không còn cảm thấy lạc lõng trong thế giới rộng lớn này. Anh như hòa mình vào từng nhịp thở của con cáo, vào từng làn gió mát lạnh, vào những tia sáng mờ ảo của buổi chiều tà. Cảm giác ấy, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như một lời nhắc nhở rằng dù có lúc cuộc sống khó khăn, chúng ta vẫn luôn có những điều kỳ diệu, những người bạn lạ lùng và những khoảnh khắc tuyệt vời, chỉ cần ta mở lòng đón nhận.
Dưới ánh trăng mờ ảo, những chiếc đuôi của con cáo càng thêm huyền bí. Khi gió đêm thổi qua, chúng như những làn sóng lặng lẽ vỗ về, nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc ngách của không gian. Cảnh vật xung quanh lúc này như lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Phone và những chiếc đuôi mềm mại vươn ra. Mỗi chuyển động của con cáo như một điệu vũ của thiên nhiên, uyển chuyển và đầy bí ẩn. Những chiếc đuôi ấy như đang nhảy múa, ôm lấy Phone một cách âu yếm, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Phone cảm nhận được từng làn sóng ấm áp từ những chiếc đuôi, như thể nó truyền đến anh sự bình an và sự kết nối sâu sắc với thiên nhiên. Mỗi chiếc đuôi không chỉ là sự bảo vệ mà còn là một lời an ủi, như thể con cáo đang chia sẻ những điều mà Phone chưa bao giờ thổ lộ. Đôi mắt sáng ngời của con cáo vẫn nhìn anh, như một lời hứa rằng sẽ luôn ở bên cạnh, dù thế giới có thay đổi ra sao. Chính trong khoảnh khắc ấy, Phone như không còn là một người, mà là một phần của cơn gió, của những chiếc đuôi vờn quanh mình, của vũ điệu bí ẩn mà con cáo mang đến. Mọi thứ dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng, khiến anh cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới không có thời gian, nơi chỉ có sự tĩnh lặng và an yên. Trong thế giới ấy, không có bất kỳ nỗi lo nào, không có bất kỳ cám dỗ nào, chỉ có sự yêu thương vô điều kiện và những khoảnh khắc thanh tịnh. Mỗi chiếc đuôi như một sự kết nối sâu sắc giữa Phone và thiên nhiên, giữa con người và thần thoại. Dù không nói thành lời, con cáo với 9 chiếc đuôi ấy đã mang đến cho Phone một bài học về sự kiên nhẫn, về sự đồng cảm và về tình yêu thương vô điều kiện. Khi những chiếc đuôi mềm mại quấn lấy anh, không chỉ là sự bảo vệ mà là sự an ủi, như một lời thì thầm rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua, chỉ cần ta biết trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại và mở lòng đón nhận những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hm..Dẫn tôi lại vào hang có được không?
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//nhẹ nhàng gỡ đuôi trên người em ra+gật nhẹ đầu//
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//di chuyển lên phía trước//
Bỗng dưng nó dừng lại..Như thể muốn nói:"Đi nhanh này..Tôi dẫn anh đi"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À ừm..//đi theo//
____
Con tác giả
Con tác giả
Sao sao^^
Con tác giả
Con tác giả
Nó sao^^

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play