Chạm Tay Vào Giấc Mơ Anh [Duongkieu]
chap 1: lần đầu chạm mặt
1. Trần Đăng Dương
Tuổi: 19 tuổi
Ngoại hình: Cao 1m83, thân hình cân đối, làn da trắng nhưng không yếu ớt, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh, nụ cười nửa miệng đầy thách thức.
Tính cách: Lạnh lùng, bất cần, ít nói, sâu sắc. Ngoài lạnh trong nóng, có phần bất cần đời nhưng thực chất lại rất dễ tổn thương.
Hoàn cảnh gia đình: Sinh ra trong một gia đình từng hạnh phúc, nhưng bố mẹ ly thân khi anh còn rất nhỏ. Anh lớn lên giữa hai bên gia đình nội ngoại, thiếu hụt tình cảm thật sự.
Quá khứ tình cảm: Là một "chap boy" chính hiệu. Anh từng quen, từng yêu nhiều cô gái, nhưng chưa từng thực sự yêu ai bằng cả trái tim. Đối với anh, yêu đương chỉ như một trò chơi vô nghĩa.
Nội tâm: Không còn tin tưởng vào tình yêu thực sự, trong lòng luôn giằng co giữa khao khát yêu thương và nỗi sợ bị tổn thương.
2. pháp Kiều
Tuổi: 18 tuổi
Ngoại hình: Cao 1m70, dáng người thon gọn, đôi mắt to tròn, làn da trắng ngần, gương mặt dịu dàng thuần khiết.
Tính cách: Hiền lành, trong sáng, tinh tế nhưng không yếu đuối. Sở hữu trái tim ấm áp và rất kiên định với những điều mình tin tưởng.
Hoàn cảnh gia đình: Sinh ra trong một gia đình gia giáo, là con 1, có đầy đủ bố mẹ yêu thương, dạy dỗ cô trong môi trường nghiêm túc nhưng ấm áp.
Quá khứ tình cảm: Chưa từng yêu ai. Dù có rất nhiều người theo đuổi, cô vẫn giữ trái tim mình nguyên vẹn, vì cô tin rằng tình yêu thật sự không thể dễ dàng tìm thấy.
Nội tâm: Cô mơ về một tình yêu trong sáng, thủy chung. Tin rằng sẽ có một người duy nhất thật sự thuộc về mình.
Pháp kiều
Tôi tên là Pháp Kiều.
Hôm nay, tôi chính thức trở thành tân sinh viên của Đại học Kinh Tế Quốc Dân khoa quản trị kinh doanh với số điểm là 29,3 một con số mà ai cũng ao ước
Cánh cổng lớn màu trắng bạc hiện ra trước mắt tôi như một giấc mơ thật đẹp mà tôi đã ấp ủ từ lâu.
Ánh nắng đầu thu dịu nhẹ phủ lên bậc thềm, nhuộm vàng từng kẽ lá trên những hàng cây cổ thụ hai bên lối đi.
Tôi nắm chặt quai túi, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức, từng bước từng bước chầm chậm tiến vào ngôi trường mới.
Con đường lát gạch dưới chân tôi nghe rì rào tiếng lá khô vỡ vụn.
Các anh chị sinh viên khoá trên đang bận rộn hướng dẫn tân sinh viên làm thủ tục nhập học.
Nụ cười, tiếng gọi nhau í ới, và cả sự náo nhiệt trẻ trung bao phủ khắp sân trường.
Tôi mỉm cười nhẹ, tự nhủ phải ghi nhớ khoảnh khắc đẹp đẽ này thật kỹ.
Bố mẹ đã dặn tôi, dù có đi đâu, cũng phải giữ lấy sự dịu dàng và lòng tự trọng của chính mình.
Tôi siết nhẹ chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, tự động viên mình thêm lần nữa.
Bất giác, ánh mắt tôi khựng lại.
Ở phía xa góc sân trường, dưới bóng râm của một cây bằng lăng tím, có một người con trai đang đứng đó.
Anh khoác trên mình chiếc áo thun đen đơn giản, quần jeans bạc màu, ba lô đeo hờ hững một bên vai.
Gương mặt anh rất sáng, góc cạnh sắc nét, ánh mắt hơi cụp xuống như chẳng hứng thú với xung quanh.
Tôi nhận ra ngay, anh ấy không phải tân sinh viên.
Có lẽ là khoá trên.
Ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt anh.
Tôi vội vàng cúi xuống, tim đập thình thịch, không hiểu sao lại có chút bối rối kỳ lạ.
Tôi bước nhanh hơn, cố gắng tìm đến dãy phòng ghi danh như trong giấy hướng dẫn.
Mọi người xung quanh dường như cũng để ý đến anh.
Tôi nghe loáng thoáng mấy cô gái bàn tán:
"Trời ơi, anh Trấn Đăng Dương kìa!"
"Anh ấy nổi tiếng lạnh lùng nhất khoa quản trị kinh doanh đó
"Đẹp trai mà như băng vậy, ai dám lại gần..."
Tôi hơi ngớ người ra một chút.
Cái tên Trấn Đăng Dương, thì ra là vậy.
Tôi chưa từng nghe, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có một cảm giác rất khó gọi thành lời.
Như một sự chú ý vô thức, như một sợi dây vô hình đang kéo tôi dừng lại, nhìn thêm lần nữa.
Nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu xua đi.
Tôi đến đây để học hành, không phải để mơ mộng.
Hơn nữa, tôi chưa từng yêu ai.
Tôi không muốn vì một ánh nhìn mà trái tim mình bị xao động lạ lùng như thế này.
Vừa định quay đi, bỗng nhiên có một quả bóng bay lạc hướng, bay thẳng vào đầu tôi.
tôi kêu nhỏ theo phản xạ lùi về phía sau
trước khi tôi kịp ngã 1 cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng kéo lấy tôi.
Mùi hương từ người anh thoang thoảng làm tôi chưa kịp thích nghi nó có mùi như mùi gỗ, cảm giác rất ấm và thu hút
chap 2: người con trai lạnh lùng ấy
tôi ngẩng đầu và lần nữa chạm vào mắt anh ấy...
Trần Đăng Dương anh chau mày nhìn tôi, mặt lạnh tanh như không hề có chút ấm áp nào.
Đăng Dương
"đi đứng cẩn thận"
Giọng anh trầm thấp không hề mang theo chút dịu dàng.
Pháp kiều
" xin lỗi... cảm ơn anh..."
Anh không trả lời chỉ lạnh lùng buông tay tôi ra rồi quay bước đi
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng . Chưa gì đã gây rắc rối ngay ngày đầu tiên...
Tôi ôm túi sách, vội vã bước nhanh vào khu ghi danh, mong rằng sẽ không ai chú ý đến sự vụng về vừa rồi.
Nhưng trái tim trong lồng ngực tôi cứ đập loạn nhịp không chịu nghe lời. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy sự hiện diện của một người lạ lại mạnh mẽ như vậy.
Một cảm giác vừa xa lạ, vừa đầy tò mò.
Tôi tự nhủ, có lẽ chỉ là nhất thời thôi.
Tôi đâu dễ dàng rung động vì ai.
Tôi là Pháp Kiều – cô gái suốt mười tám năm qua chưa từng yêu đương, giữa muôn vàn lời tỏ tình vẫn lặng lẽ từ chối hết thảy.
Tôi sẽ không dễ dàng vì một ánh nhìn, một lần va chạm mà thay đổi đâu.
Nghĩ vậy, tôi thở ra thật nhẹ, ép bản thân tập trung vào công việc trước mắt.
Dù sao, đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi mà.
Chẳng có gì đâu, phải không?
Buổi sáng hôm ấy, nắng nhẹ rơi vàng trên mái ngói cũ của trường Đại học
Tôi bước chậm trên hành lang dài, tay ôm chặt tập tài liệu tuyển sinh vừa được phát.
Những tiếng cười rộn rã vang lên quanh tôi, trẻ trung và đầy sức sống.
Tôi mỉm cười nhỏ, chậm rãi tìm kiếm phòng học đầu tiên trong đời sinh viên.
Cửa lớp học mở hé.
Bên trong, sinh viên đã ngồi lác đác, từng nhóm nhỏ trò chuyện.
Tôi khẽ hít một hơi, rồi bước vào, nép người chọn một góc gần cửa sổ.
Lát sau, thầy chủ nhiệm — một người đàn ông trạc tuổi ba tôi — bước vào.
Thầy nở nụ cười hiền từ, ánh mắt ấm áp quét qua từng gương mặt.
"Chúng ta sẽ chia nhóm thực hành nhỏ ngay từ buổi học đầu tiên," thầy nói.
Tiếng xôn xao vang lên, ai nấy đều háo hức.
Tôi thì lặng lẽ siết chặt ngón tay vào vạt váy dài.
Nhóm thực hành... Tôi sẽ phải làm việc với ai đây?
Tôi chưa quen ai cả.
Thầy đọc từng cặp một.
Mỗi cái tên vang lên, đều là những khuôn mặt tôi còn xa lạ.
Cho đến khi...
"Pháp Kiều - Trấn Đăng Dương."
Tôi ngẩng mặt lên.
Ánh mắt tôi ngay lập tức bắt gặp ánh nhìn của một người con trai.
Anh ngồi phía cuối lớp, khoanh tay hờ hững, tựa người vào ghế.
Ánh nắng xiên qua cửa sổ, hắt lên những đường nét gương mặt lạnh lùng gần như hoàn hảo.
Đôi mắt ấy, thản nhiên, xa vời, không một chút cảm xúc.
Tôi nhận ra anh ngay.
Người con trai đã đỡ tôi.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Không phải vì gì khác, chỉ là... sự trùng hợp này khiến tôi bất ngờ quá đỗi.
Anh lười biếng đứng dậy, tay đút túi quần, chậm rãi tiến về phía tôi.
Những ánh mắt khác trong lớp dõi theo anh — ngưỡng mộ, thầm thì, ghen tỵ.
Tôi vụng về đứng lên, cúi đầu nhẹ như một thói quen.
"Chào bạn..." tôi lắp bắp, giọng nhỏ như một con mèo.
Anh chẳng đáp lời.
Chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi quay người bước ra ngoài, ý bảo tôi theo sau.
Tôi vội vàng ôm tập sách, lon ton bước theo.
Cảm giác lúng túng như một con thỏ nhỏ bị lạc giữa đồng cỏ xa lạ.
Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn đá cạnh sân trường, nơi những chiếc lá vàng rơi đầy trên vai áo.
Anh rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chẳng buồn liếc nhìn tôi.
Không khí im lặng đến ngột ngạt.
Tôi siết nhẹ góc váy, lấy hết can đảm lên tiếng:
Pháp kiều
"Chúng mình... sẽ cùng chuẩn bị bài diễn cho tiết học thực hành phải không?"
Anh khẽ nói một tiếng, ngắn ngủi và lạnh băng.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, mắt liếc trộm.
Bên dưới lớp áo sơ mi rộng, vóc dáng anh cao gầy, nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ kỳ lạ.
Gương mặt ấy, từng đường nét như được tạc bởi ánh sáng và bóng tối đan xen.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh quay đầu.
Ánh mắt sắc lạnh chạm thẳng vào tôi, khiến tôi vội vã cúi gằm mặt.
Đăng Dương
"Tôi sẽ tập luyện một mình"
Giọng anh khô khốc, không chút mềm mại.
Pháp kiều
"Nhưng... thầy yêu cầu phải có sự phối hợp tự nhiên mà?"
Anh không đáp.
Chỉ nhún vai như thể chẳng mấy quan tâm, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Tôi ngồi im, bàn tay nắm chặt góc váy đến trắng bệch.
Một cảm giác xa lạ trào lên trong lòng ngực.
Hụt hẫng.
Bối rối.
Và... chút gì đó chua chát.
Anh rõ ràng không muốn hợp tác với tôi.
Hay nói đúng hơn... Anh chẳng hề muốn hợp tác với bất cứ ai.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi nhặt chiếc lá vàng rơi trên bàn đá.
Cố gắng mỉm cười, dù trái tim tôi chùng xuống kỳ lạ.
Pháp kiều
"Vậy... tôi sẽ tự chuẩn bị kịch bản trước. Khi nào cần, bạn cứ gọi tôi."
Nói rồi, tôi quay người bước đi.
Bóng nắng trải dài trước mặt, kéo theo chiếc bóng nhỏ bé của tôi đổ dài trên nền gạch.
Đằng sau, tôi không ngoái đầu lại, nhưng cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân anh đuổi theo.
Có lẽ, trong thế giới của Trấn Đăng Dương, tôi chỉ là một sự tồn tại mờ nhạt.
Chẳng khác nào một cơn gió nhẹ thổi qua đời anh.
Nhưng tôi không biết, khoảnh khắc ấy...
Khi tôi cẩn thận nhặt lấy chiếc lá vàng ấy, ánh mắt anh đã khẽ động.
Rất khẽ.
Như một gợn sóng nhỏ chạm vào mặt hồ tưởng chừng lạnh băng
chap 3: ánh mắt biết cười
kiều được bố mẹ mua cho 1 căn chung cư nhỏ xinh ở gần trường để tiện đi lại
đang trên đường trở về nhà thì kiều sờ tay xuống túi quần để tìm điện thoại nhưng ko thấy đâu.
cô loay hoay lục cặp để tìm điện thoại của mình
xong cô nhớ ra lúc ở lớp đã để quên điện thoại trong ngăn bàn
trời lúc này đã chập tối kiều vội vã chạy đến trường để lấy điện thoại nhưng bác bảo về đã đóng cửa từ lâu
cô đứng trước cổng trường bối rối không biết làm thế nào, vì có nhiều file quan trọng trong điện thoại để làm bài tập mà cô chưa chuyển sang cho máy tính.
Bỗng nhiên có một cánh tay đặt lên vai cô... bóng dáng to lớn che khuất ánh đèn đường. kiều hơi giật mình quay người lại...
cô đứng hình mất 5s trước giọng nói trầm ấm và đôi mắt hút hồn như biết cười của người con trai đối diện
trên người anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen và đeo 1 chiếu balo
Pháp kiều
" sao lại có người đẹp trai như vậy nhỉ"
Đăng
hình như em là tân sinh viên đúng không, anh ở trong nhóm tình nguyện viên đó, em có việc gì cần anh giúp không.
giờ cô mới để í đến dây đeo cap của anh, trên đó có ghi: tình nguyện viên Đỗ Hải Đăng
Pháp kiều
Dạ...em để quên điện thoại trên lớp ạ mà giờ này bác bảo vệ đóng của mất rồi
Đăng
Em có cần gấp không, để mai lấy có được không em, vì an ninh ở trường cũng tốt lắm á chưa ai báo mất đồ bao giờ
Pháp kiều
Em cần gấp anh ạ, tại em có nhiều file quan trọng để làm bài báo cáo, ngày mai em phải nộp cho thầy rồi. Anh có cách gì không giúp em với
Đăng
Giờ cũng là 7h tối rồi, em đã ăn uống gì chưa
Đăng
vậy em ngồi đây chờ anh 1 chút nhé
kiều chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo lại ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần cổng trường
anh chạy anh sang circle k đối diện, đi vào đó tầm 5p
trên tay anh cầm 1 chiếc cơm nắm và một hộp sữa vị dâu... anh chạy lại đưa cho cô...
Đăng
Này, em ăn tạm nhé anh gọi cho bác bảo vệ rồi, bác ấy bảo có việc bận nên không có ở trường 30p nữa bác ấy sẽ quay lại, em cố chờ chút nhé.
Anh bóc cơm nắm cho cô, thao tác nhẹ nhàng khéo léo, sau đó anh đưa cho cô...
kiều nhận lấy và cảm ơn anh rối rít
Pháp kiều
Em cảm ơn anh ạ, hết bao nhiêu tiền để em gửi lại anh với?
Đăng
thôi anh không lấy đâu, coi như là anh mời em đi, để sau em mời lại anh cũng được 😙
Pháp kiều
dạ thế cũng được ạa
lúc này kiều cũng đã đói do buổi trưa cô không kịp ăn gì, cô vui vẻ ăn ngon lành nắm cơm
2 người ngồi trên cùng 1 chiếc ghế đá
kiều thì ăn, còn anh thì nhìn ngắm kiều ăn. Chính anh cũng đã bị thu hút bởi sự xinh đẹp nhẹ nhàng của kiều
vài phút sau anh lên tiếng
Đăng
Anh tên là Đỗ Hải Đăng, anh là sinh viên năm 2 của khoa quản trị kinh doanh. Còn em ?
cô hơi bất ngờ vì anh học cùng khoa với mình nhưng hôm nay trong lớp lại không nhìn thấy anh
Pháp kiều
Em tên là Nguyễn Pháp kiều, em cũng học khoa quản trị kinh doanh, mà sáng nay em không có thấy anh trong lớp
Đăng cũng bất ngờ và nói với cô bằng khuôn giọng hào hứng
Đăng
Tại sáng nay anh có buổi làm bài trải nghiệm cùng câu lạc bộ nên không đến lớp
Pháp kiều
À, thì ra là vậy
Đăng
Nghe trong nhóm lớp mọi người bảo thầy đã phân nhóm để làm bài trải nghiệm, anh vẫn chưa có nhóm, em cho anh vào nhóm cùng được không
cô không suy nghĩ nhiền liền đáp:
Pháp kiều
Có gì anh chỉ bảo em với nhé
Đăng
Oki, có gì không hiểu hay thắc mắc thì cứ bảo anh
vừa dứt lời tiếng còi xe máy của bác bảo về vang lên //bíp bíp//
bác bảo vệ
Đăng ơi, chiều khóa này, nhanh giúp bác với bác có việc bận
hai người chạy tới cảm ơn bác bảo vệ
Pháp kiều
cháu cảm ơn bác ạ
bác bảo vệ nhìn thấy kiều liền nói
bác bảo vệ
bạn gái cháu hả Đăng
2 người hơi giật mình khi nghe bác nói thế, anh liền nói
Đăng
dạ không phải bác ơi đây là em sinh viên mới cháu tình cờ gặp nên giúp thôi ạ
kiều không nói gì, cô hơi ngại nên má cô hồng lên
bác bảo vệ
bác đùa thôi, hai đưa mau vào lấy đồ đi rồi đem chiều khóa treo vào phòng bảo vệ cho bác , bác đang có việc gấp bác đi trước nhé
bác bảo vệ vừa gạt chân chống xe máy vừa nói:
bác bảo vệ
nhớ khóa cửa cẩn thận nhé
Đăng và kiều nhanh chóng lên lớp để tìm điện thoại
sau khi lấy xong 2 người khóa cửa cẩn thận đem treo chiều khóa trong phòng bảo về rồi ra về
ra đến cổng trường, anh bảo:
Đăng
nhà em có gần đây không, hay anh đưa em về nhé
Pháp kiều
dạ thôi ạ, nhà em ở tòa trung cư đối diện ạ, cách có mấy trăm mét thôi. Anh không cần đưa em về đâu
Pháp kiều
Em về trước nhé cũng gần 8h r bai bai anh
kiều quay mặt đi nhanh chóng bước về phía trước
kiều dừng chân quay mặt lại nhìn anh
Đăng
em chưa có trong nhóm lớp đúng không
Đăng
add fb anh đi để anh thêm em vào nhóm lớp cho tiện
kiều đưa acc fb của mình cho Đăng
Đăng
rồi oki, anh cho em vào nhóm rồi nhé
Pháp kiều
dạ vâng em cảm ơn anh
Pháp kiều
em về đây ạ, hẹn gặp lại anh vào sáng mai baibai
Đăng nhìn cô chạy dần khuất bóng
Đăng
cô ấy thật xinh đẹp...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play