Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ DuongHieu ] Máu Và Tình

Chapter 1 - NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG BÓNG TỐI

Sáng hôm ấy trời rất đẹp, nắng không quá gắt, gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ làm mùi thơm từ món trứng chiên lan khắp căn bếp nhỏ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ cho nhiều dầu quá, trứng cháy hết rồi kìa
Mẹ Hiếu
Mẹ Hiếu
Thế Hiếu làm thử coi nào? Khó lắm á nha! // đưa đũa cho Hiếu //
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, cùng nhau nhấm nháp món ăn sáng đơn giản. Em nhớ rõ nụ cười của mẹ khi đó, yên bình như mọi ngày. Không ai ngờ đó lại là lần cuối cùng em được nhìn thấy mẹ
Tối đó, trời đổ mưa rất to. Sấm sét ầm ầm như muốn xé toạc cả bầu trời. Điện cúp. Mọi thứ đột ngột chìm vào bóng tối.
Mẹ Hiếu
Mẹ Hiếu
Hiếu! Mau vào tủ trốn đi! Không được lên tiếng nghe chưa?! // đẩy Hiếu vào tủ //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ ơi… có chuyện gì vậy mẹ
Mẹ Hiếu
Mẹ Hiếu
Nghe lời mẹ! Dù có chuyện gì, đừng ra khỏi đây!
Mẹ vừa nói vừa ôm em thật chặt, rồi vội chạy sang tủ đối diện, mở cửa và bước vào
RẦM!!
Cửa phòng bật mở với một cú đá mạnh.
Tiếng bước chân giày da vang lên, dồn dập và nặng nề. Hiếu nín thở, co rúm người trong góc tủ tối đen, cố gắng không phát ra tiếng động.
Qua khe hở nhỏ xíu giữa hai cánh cửa, em thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo đen, gương mặt che khuất dưới chiếc mũ hoodie, tay cầm một con dao dài lấp loáng ánh bạc
Hắn dừng lại trước tủ đồ đối diện
Cạch!
Cánh tủ bật mở. Tiếng la hét thất thanh của mẹ vang lên
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
* MẸ!! *
Hiếu muốn hét, nhưng cổ họng như bị siết chặt, không phát ra tiếng nào
Phập! Phập!
Âm thanh của dao xuyên qua thịt. Mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến em nôn thốc nôn tháo trong tủ, nhưng vẫn cố lấy tay bịt miệng lại
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// đi quanh phòng // Tao biết mày đang trốn ở đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngoan ngoãn thì ra đây đi
Tim em như ngừng đập. Không khí lạnh ngắt
Không có tiếng trả lời. Hắn cười khẩy, chậm rãi bước tới gần
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì đừng trách tao
Bước chân dừng lại ngay trước chiếc tủ em đang trốn. Hắn dừng lại
Cạch!
Cánh tủ mở ra. Ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt em. Hắn nhìn em trừng trừng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// run rẩy //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chú...chú tha cho Hiếu đi mà // nức nở //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tha cho mày? // cười lớn //
Lưỡi dao trong tay hắn lướt nhẹ qua má trái em, để lại một đường rát buốt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tha cho mày thì tao được gì?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chú… chú muốn Hiếu làm gì cũng được…
Hắn bật cười. Một tràng cười khô khốc, kéo dài trong không gian ngột ngạt
Hắn ném con dao xuống đất, âm thanh kim loại chạm sàn vang lên chói tai. Bàn tay lạnh ngắt của hắn nâng cằm em lên, buộc em phải nhìn thẳng vào mắt hắn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì nhớ kỹ tất cả những gì xảy ra hôm nay, là do mày chọn!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương! Bống! nhớ cho rõ cái tên này đi // siết chặt cằm Hiếu //
Trời vẫn còn mưa
Sau khi hắn biến mất, em bò ra khỏi tủ, đôi mắt mở to, nhìn thân xác mẹ nằm bất động trong vũng máu đỏ sẫm
Từ đêm hôm đó, cuộc đời em không còn là một chuỗi ngày bình yên nữa. Em đã gặp ác quỷ... mang hình dạng con người
End chap 1
Puppy
Puppy
🇻🇳
Puppy
Puppy
Nghỉ lễ vui vẻ nha 🇻🇳

Chapter 2 - CĂN HẦM KHÔNG LỐI THOÁT

Đêm mưa không ngớt
Dưới ánh đèn pin lờ mờ, Hiếu run rẩy lết từng bước nhỏ, đi theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông ấy. Căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, cửa sắt nặng nề mở ra với âm thanh ken két rợn người. Bên trong lạnh lẽo và ẩm thấp đến mức từng hơi thở phả ra cũng thấy lạnh buốt
Dương đẩy em vào trong. Một sợi xích sắt dài đã chờ sẵn ở góc tường. Không một lời giải thích, hắn lạnh lùng cúi xuống, khóa chặt mắt cá chân em bằng ổ khóa lớn
Cạch!
Âm thanh kim loại vang lên, như giam cầm luôn cả linh hồn nhỏ bé của Hiếu trong căn hầm tối này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngồi im đấy. Đừng có mà giở trò ngu ngốc
Em gật đầu lia lịa, thu mình lại như một chú thỏ con bị dồn vào góc
Hắn rút ra một điếu thuốc, bật lửa. Ánh sáng đỏ bập bùng từ đầu điếu thuốc hắt lên khuôn mặt lạnh băng của hắn
Mùi khói thuốc nồng nặc nhanh chóng tràn ngập khắp căn hầm kín. Em nhăn mặt, nhích người lùi xa hơn
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// nhăn nhó //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chú...chú đừng hút thuốc nữa được không ạ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hiếu...thấy khó chịu lắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// nheo mắt, quay đầu nhìn em chằm chằm //
Bốp!
Hắn bóp chặt mặt em, siết mạnh đến mức má em đỏ bừng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tao hả? // gằn giọng //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hiếu xin lỗi chú! Hiếu không dám nữa! Chú đừng giận... Hiếu hứa sẽ ngoan mà! // lắt đầu liên tục //
Dương buông mặt em ra như vứt một món đồ chơi cũ nát. Em ngã phịch xuống nền đất lạnh ngắt
Không thèm nói thêm lời nào, hắn với tay lấy con dao nhỏ trên bàn. Lưỡi dao sắc loáng
Hiếu mở to mắt, lùi sát vào tường, tay chân run bần bật
Không chần chừ, Dương khẽ lướt lưỡi dao một đường mảnh trên cánh tay em
Xoẹt
Một vệt đỏ lập tức hiện lên, máu rịn ra, chảy thành dòng nhỏ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ưm.. // nhăn mặt //
Dương nhìn vệt máu đỏ tươi trên da em, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Hắn cười khẩy, cúi xuống nhìn em từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy từng tấc da thịt trắng trẻo ấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày biết mày ngon lắm không nhóc?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Chú... chú muốn ăn Hiếu ạ? // ngơ ngác ngẩng đầu lên, rưng rưng //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// bật cười //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày muốn tao ăn mày theo kiểu nào? // nhả khói thuốc phả thẳng vào mặt em //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// đưa tay che mũi, lắt đầu // Hiếu... Hiếu không biết... Chú... chú đừng ăn Hiếu...
Dương bóp mạnh đầu em, ghì em sát vào ngực hắn, mùi thuốc lá và mùi sắt của máu hòa quyện lại khiến em nghẹt thở
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nghe kỹ đây nhóc!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Từ bây giờ, mày sống hay chết... là do tao quyết định
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// Cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã //
Hắn nhìn em rồi cười nhạt, vỗ nhẹ vào má em như vỗ vào một con thú cưng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhớ kỹ đi Hiếu. Tao là tất cả của mày rồi!
Ánh đèn tù mù nhấp nháy trong căn hầm, bóng hai người đổ dài trên bức tường xám xịt. Hiếu biết... kể từ đêm đó... em đã rơi vào địa ngục không lối thoát
End chap 2
Puppy
Puppy
Đánh giá giúp Puppy điii 🫶🏻

Chapter 3 - HÌNH PHẠT CHO KẺ HƯ

Buổi tối đó, hắn rời căn hầm để làm nhiệm vụ. Trước khi đi, hắn tháo xiềng nơi chân em ra, như thể biết chắc rằng dù có tháo ra, em cũng chẳng trốn được. Hiếu ngồi bó gối trong góc phòng, mắt ngước nhìn cánh cửa kim loại nặng nề hắn vừa khóa lại
Một lúc lâu sau, em liếc quanh, phát hiện bên dưới một giá sách cũ kỹ có một lối đi nhỏ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
* Trốn bằng lối nhỏ đó được không nhỉ?..*
Hiếu thầm nghĩ, tim đập thình thịch vì hy vọng le lói. Không do dự thêm giây nào, em chui người qua lối nhỏ đó
Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Sàn nhà ướt ướt, lạnh lạnh, nhưng vì trời tối quá nên em không thấy rõ đó là thứ gì. Cố gắng không nghĩ nhiều, Hiếu cắn răng bước tiếp
Một ánh sáng le lói hiện ra ở cuối lối. Hiếu mừng rỡ, chạy ào về phía ánh sáng ấy
Nhưng đến nơi...
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Á-! // suýt ngã quỵ xuống //
Trước mắt em, những thi thể đẫm máu bị treo lủng lẳng trên móc sắt
Những ngón tay bị cắt rời chồng chất thành từng đống. Dao, kéo, búa, cưa... tất cả các loại dụng cụ tra tấn đều nhuốm đỏ một màu khủng khiếp
Chân em mềm nhũn ra, run lẩy bẩy không thể bước nổi nữa. Cổ họng như bị ai bóp nghẹt, muốn thét cũng không thét nổi
Đột nhiên...
Bộp!
Một bàn tay ấm nóng đập lên vai em
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hay nhỉ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Muốn trốn khỏi tao à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không... không phải... // lắt đầu lia lịa //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Hiếu...Hiếu chỉ..
Hắn không thèm nghe hết câu. Hắn bế xốc em lên vai, như bế một bao cát nhẹ bẫng
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Á! Chú..chú thả Hiếu xuống! // vùng vẫy, đấm vào lưng hắn //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// cười khẩy // Muốn sống thì khôn hồn mà ở yên đi. Đi lung tung tao chặt đứt hai chân của mày bây giờ!
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Không! Hiếu...xin lỗi chú! Hiếu không... trốn nữa mà! // nức nở //
Bép!
Một tiếng tét mông vang lên giòn giã
Cái tát đau rát chạy dọc từ mông lên tận sống lưng khiến em bật ra một tiếng rên khẽ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Á..!
Hắn vác em thẳng về căn hầm chính, thô bạo quăng em xuống sàn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần sau, còn dám tự ý đi đâu nữa không? // gằn giọng //
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// ôm mông, vội vàng lắc đầu lia lịa // Hiếu... Hiếu không dám nữa! Chú đừng giận Hiếu mà...
Không trả lời, hắn lôi sợi xích cũ ra, lạnh lùng khóa chặt cổ chân em lại vào góc tường
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// nhìn hắn, rưng rưng // Chú... chú ghét Hiếu rồi đúng không?..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// lườm em // Ngậm miệng lại
Hiếu cắn môi, cố gắng kìm nén những tiếng nấc. Hắn vẫn quay lưng về phía em, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, lấy thuốc lá ra hút. Căn hầm một lần nữa chìm trong mùi thuốc nồng nặc và bầu không khí nặng nề
Một lúc lâu sau đó hắn mới lên tiếng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày chỉ được phép nhìn tao. Chỉ được phép nghe lời tao
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
// sụt sịt // Vâng... Hiếu nghe lời chú mà..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
// phả thuốc, cười nhạt // Tốt
Hiếu siết chặt tay, tim đập loạn trong lồng ngực. Em biết... từ giây phút này, cuộc đời em đã hoàn toàn nằm trong tay kẻ điên rồ đó rồi
End chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play