Bao Lâu Đợi Chờ…?[DooGem]
Nộp sưu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
16t
Cha mất,một mình má nuôi hai anh em
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
18t
Được cha má yêu thương,được anh hai bảo vệ
Fic này liên quan một chút đến hồi xưa cái thời loạn lạc ấy
Fic này được ra đời bởi câu chuyện tình đáng yêu mà toi từng nghe kể
Trong một căn nhà mái lợp bằng rơm rạ
Má Hùng
Hùng ơi//gọi vọng ra//
Huỳnh Hoàng Hùng
//đang cho em ăn// Dạ má
Má Hùng
Mày ra chợ,mua cho má ít rau
Má Hùng
Để má nấu canh cho hai bây
Em cầm 5 hào trong tay,tung tăng lấy chiếc giỏ đan tre của má rồi chạy ù ra chợ
Huỳnh Hoàng Hùng
//đi chợ//
Ra chợ ,em ngó nghiên xem sạp bán rau đang ở đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
//ngó nghiêng//
Huỳnh Hoàng Hùng
//giật mình quay sang//
NVP
Mua cho bác bó rau đi con .Bửa nay ế quá chừng
Em nhìn năm hào trong tay mình.Rồi lại nhìn bó rau trước mắt
Bác bán rau nhanh chóng bỏ vào trong giỏ giúp em
NVP
Cảm mơn con nhé.Bửa sau ghé tiếp hen
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ //vẫy tay với bác bán rau//
Khi đang chuẩn bị về nhà,đột nhiên em thấy mọi người chạy tán loạn cả lên
Huỳnh Hoàng Hùng
Có chiện gì dậy?
Dọt lẹ đi! "Nó "sắp đến gòi đó!
NVP
//vội vàng thu dọn//Hổm rày có thấy bọn nó đến đâu.Sao bữa nay lại đến dậy trời
Huỳnh Hoàng Hùng
C-Cái gì cơ?
Chưa kịp để em hiểu mọi chuyện thì chân em đã vội chạy theo dòng người phía trước rồi
Đang chúi đầu chạy thục mạng thì bỗng em đâm sầm vào ai đó
Huỳnh Hoàng Hùng
//vội vàng xin lỗi rối rít//Xin lỗi xin lỗi
Nghe thấy giọng nói trầm ấm trên đỉnh đầu,em ngẩng đầu lên thì đụng trúng cằm của người đối diện
Huỳnh Hoàng Hùng
//luống cuống//Xin lỗi xin lỗi
Huỳnh Hoàng Hùng
//vội vã//Cho tui qua
Như chợt nhớ tới điều gì đó em vội vàng xin lỗi và chạy trối chiết về nhà
Không để ý tới gương mặt đang đau đớn kia
Em chật vật chen qua đám người đông đúc để về tới nhà vì em cảm thấy có gì đó không ổn xảy ra ở nhà mình
Khi em bước vào căn nhà mái lợp rơm đơn sơ của mình thì đã thấy má đang ôm bảo vệ đứa em trai mới được 5 tuổi của em,tay chân đều là những vết thương tích đang chảy máu,miệng má không ngừng cầu xin sự tha thứ từ người phía trước
Phía trước là một người đàn ông mặt mày hằm hằm ,trên tay cầm chiếc roi mây dài.Bên cạnh là những người lính canh đang nhìn má em bị đánh bầm dầm nhưng vẫn cố gắng bảo vệ đứa con bé nhỏ trong vòng tay kiên cường của một người mẹ
Má Hùng
//ôm chặt đứa con trong tay//Xin ông,xin ông hãy tha cho con tui
Giọng nói của má mang sự khẩn hoảng,cầu xin nhưng người đàn ông chỉ liếc nhìn má một cái rồi vung tay ,dùng roi mây quất vào gương mặt thanh tú nhưng nhợt nhạt của má
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng,đôi mắt ông nhìn người đang quỳ sụp dưới đất một cách khinh bỉ như nhìn một con súc sinh vậy
?
Tha à?MÀY THÍCH THA KHÔNG? //Vung roi//
Tiếng "chát" chát chúa từ chiếc roi mây vang lên làm em bừng tỉnh,vứt vội chiếc giỏ đan trong tay .Em vội tiến lên che chắn trước má ,ôm cả má và em trai trong vòng tay và không ngoài dự đoán,chiếc roi mây quật thẳng vào tấm lưng gầy yếu của em làm em suýt chút nữa không chống đỡ nổi
Má Hùng
//run rẩy//H-Hùng …
Huỳnh Hoàng Hùng
//nói nhỏ//Con hổng sao đâu má
?
LÔI THẰNG NÀY ĐI CHO TAO!!!
Giọng hắn rít lên,đám hạ nhân nghe thấy lệnh thì tiến tới.Mỗi người một tay dữ chặt em mà lôi xệch xệch ra ngoài trước ánh mắt kinh hãi của má em
Má Hùng
//gào khóc//ĐỪNG …ĐỪNG MANG CON TÔI ĐI MÀ!
Tên kia thấy má em gào khóc ầm ĩ liền giơ chân đá thẳng vào ngực má khiến thân thể má vốn đã suy nhược,một cú đá này cũng có thể khiến má ngã lăn quay ra đất.Nhưng má không từ bỏ ,lại lồm cồm bò dậy mà cầu xin hắn tha cho em
Hắn thấy má chướng mắt ,bèn đạp thêm phát nữa .Lần này,má ngã lăn quay vào bậc thềm khiến đầu bị chảy một vết máu dài
Tên kia nhìn thấy má thảm hại như thế,liền buông một câu
Rồi hắn quay lưng rời đi,để mặc má ôm đứa em trai năm tuổi trong lòng mà khóc ròng vì thương đứa con cả
Tý
Má má máu //bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào vết thương trên trán má//
Má Hùng
Có làm con sợ hông?
Nhìn đứa con trai bé bỏng trong lòng mình hiểu chuyện ,rồi lại nhớ tới đứa con cả không biết sống dở chết dở ra sao.Má càng khóc to hơn
Má Hùng
Má xin lỗi các con //khóc//
Má Hùng
Hông bảo vệ được hai đứa con của má
Má gục đầu vào vai một đứa trẻ năm tuổi ,nước mắt bắt đầu thấm lên chiếc áo cũ kĩ ,bạc màu đầy những vết vá vải của cậu bé.Nhưng cậu không để tâm đến nó,cậu vỗ vỗ đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào mái tóc xơ xác ,theo năm tháng mà bắt đầu lấm tấm bạc của má rồi an ủi
Tý
Hông hông má giỏi //bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu má//
Gương mặt nhợt nhạt giờ đây lại thêm sự tiều tụy nhưng đôi mắt ấy vẫn còn sáng rực khi nhìn đứa trẻ trước mặt mình
Má Hùng
//vội gạt đi nước mắt//Tý đói chưa con ?Má nấu canh rau cho con ha?
Má nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và cứng rắn của một người mẹ.Nếu má không cứng rắn,ai sẽ bảo vệ những đứa con bé bỏng của má đây?
Bữa cơm diễn ra chưa được bao lâu
Trước sự im lặng của hai má con,một mùi nồng nặc tanh tưởi từ đâu bay đến
Má nhìn thân thể gầy yếu của em,trên người đâu đâu cũng thấy giấu vết bị đánh đập,vết bầm tím đầy mình .Hai tên lính ném em xuống nền đất gạch,em như một cánh hoa đã tàn phai, héo mòn rồi từ từ xơ xác mà ngã phịch xuống,tạo nên tiếng động lớn ngay trước hiên nhà.Má nhìn cảnh tượng này mà lòng không khỏi xót xa,đau lòng cho đứa con trai mình
?
BA NGÀY SAU MÀ KHÔNG CÓ TIỀN NỘP SƯU THÌ MÀY TỰ BIẾT THẰNG CON MÀY ĐI!!
Hắn cùng với đám lính rời đi.Để lại một thân xác yếu ớt của em trước mặt má
Má Hùng
//vội vàng tiến lên đỡ em//
Đôi lông mi của em khẽ run lên.Khó khăn lắm mới mở được một chút thì lại ngất đi
Má nhìn những vết thương chồng chất lên cơ thể em như những vết cứa sắc lạnh vào trái tim yếu mềm của một người mẹ hiền
Má nhẹ nhàng đặt em lên phản nằm ,miệng kêu thằng Tý qua nhà bác Tư lấy ít thuốc.Còn má thì đút cho em từng thìa canh nhỏ
Má Hùng
//xúc một muỗng canh//
Má Hùng
//nhẹ nhàng đưa vào miệng em//
Má Hùng
Uống chút canh đi con
Cổ họng khô khốc của em lần lượt đón những muỗng canh ấm mà nóng má nấu
Chẳng bao lâu sau cũng hết một bát canh nhỏ
Em từ từ nhấc mí mắt.Cảm thấy đầu óc hơi choáng,má thấy em tỉnh thì hốc mắt lại hoe đỏ.Thằng Tý bên cạnh thì nhìn em không chớp mắt ,bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ bàn tay to lớn của em như một lời động viên
Huỳnh Hoàng Hùng
Con có sao đâu mà sao má lại khóc dậy trời?
Em nheo nheo mắt như cố thể hiện ý cười để má bớt đau lòng
Giờ em không thể cười nổi ,nếu không em đau chết mất.Nên em chỉ có thể đành nheo đôi mắt to tròn lại nhìn má để má an lòng
Má Hùng
Má dô dụng quá phải hông con?
Huỳnh Hoàng Hùng
//mở tròn mắt//Hông phải đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
Má đã một mình nui hai anh em con lớn lên mà
Huỳnh Hoàng Hùng
Sao má có thể dô dụng được chớ
Má Hùng
Má cảm ơn hai con đã đến bên má //ôm chầm hai anh em trong lòng//
Huỳnh Hoàng Hùng
Con mới là người phải cảm ơn má chớ
Huỳnh Hoàng Hùng
Nếu không có má.Làm sao mà tụi con sống nủi
Cảnh tượng ba người hòa thuận cứ diễn ra như vậy
Bữa nay ,thật sự …rất may mắn khi em có thể từ cửa tử trở về và vẫn ngồi đây,vẫn ở trước mặt má
Lấy ý tưởng từ tác phẩm "Tắt đèn "của tác giả Ngô Tất Tố
Mn thấy fic này được khong aa?
Kí ức mùi hương lúa
Vài ngày sau,em cũng đã bình phục hẳn
Dù vậy trên cơ thể em vẫn chằng chịt những vết sẹo xấu xí.Như nhắc nhở em về thân phận và giai cấp của mình
Sáng sớm tinh mơ ,khi gà còn chưa gáy .Em đã dậy sớm để phụ má thu hoạch lúa gòi
Nằm trên chiếc giường cọt kẹt như chỉ cần cử động mạnh chút là nó gãy ra liền.Em dù thân thể đau nhưng vẫn cố gắng đi xuống giường hết sức nhẹ nhàng để không làm tỉnh giấc thằng Tý đang nằm bên cạnh
Huỳnh Hoàng Hùng
//tỉnh giấc//
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhìn bên cạnh//
Thằng Tý vẫn đang ngủ say giấc bên cạnh em ,bàn tay nhỏ xíu của nó nắm chặt vạt áo của em làm em có chút khó khăn khi gỡ tay nó ra
Huỳnh Hoàng Hùng
//cẩn thận gỡ từng ngón tay //
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhẹ nhàng đặt chân xuống giường//
Huỳnh Hoàng Hùng
//xuýt xoa// "Đau thế trờiii"
Cuối cùng cũng xuống giường mà không làm thằng nhỏ thức giấc
Má đang chuẩn bị đồ để ra ruộng,thấy em dậy sớm như thế thì không khỏi ngạc nhiên
Má Hùng
Sao con hông ngủ thêm đi?
Huỳnh Hoàng Hùng
Con phụ má mà
Má Hùng
Không cần đâu,không cần đâu!Má mượn bác Hai con trâu gòi.Để nó kéo dề.Chứ người con như thế này má sợ…
Huỳnh Hoàng Hùng
Hỏng sao,con khỏe gòi mà
Huỳnh Hoàng Hùng
Thiệt mà má
Như sợ má đổi ý ,em nhanh tay khoác tay má rồi bắt đầu giở giọng làm nũng
Huỳnh Hoàng Hùng
//khoác tay má//Đi mà má,má cho con đi đi màaa
Huỳnh Hoàng Hùng
//lắc lắc tay//Con muốn giúp má màa
Huỳnh Hoàng Hùng
Má ơi má àa
Và má em luôn bất lực trước giọng làm nũng của em ,vậy nên chỉ đành đồng ý
Má Hùng
Nhưng má chỉ cho con gặt lúa thoi
Má Hùng
Vác lúa thì hông được
Má và em đi dọc con đường làng
Chưa đến nơi nhưng em đã ngửi thấy mùi hương lúa chín thoang thoảng đâu đây.Một sự hòa quyện giữa mùi hương của đất,của gió trời và mùi của tuổi thơ
Trên dọc con đường đi đến thửa ruộng,em tíu tít kể với má những câu chuyện hồi xưa .Cái hồi mà em còn quậy hết hồn hết día ,khắp người trong xóm hông ai là hổng biết em
Những đứa trẻ trong xóm đều do em cầm đầu.Gòi tạo thành một nhóm .Cứ đến tầm trưa hoặc xế trưa là băng nhóm của em đều đến trêu chó nhà khác làm chó họ mất ngủ ,sủa inh ỏm khắp xóm làm mọi người cũng mất giấc theo .Và sau đó em bị mẹ tét đít quá trời .Nhưng lúc đó em vẫn chưa chừa,vẫn trêu chọc và làm phiền mọi người tiếp cho đến khi vào một buổi chiều nọ,em và đám nhóc kia đi dọc con đường ruộng.Bỗng có đứa nghĩ ra ý tưởng
NVP
Chỗ kia là thửa nhà bà Ba.Hay mình đến đó chơi đi
Cứ tưởng bọn nhóc chơi đùa dui dẻ thế nào nhưng hông.Bọn quỷ nhỏ ngắt những bông lúa vàng ươm,có những bông còn thoang thoảng mùi sữa.Gom nó vào thành một bó gòi chạy dề nhà tặng cha má
Kết quả là khen ngợi thì hổng có nhưng mỗi đứa được những trận đòn nát đ ít và cha má còn phải xin lỗi bà Ba vì những trò nghịch dại của con nhỏ
Bà Ba
Nhưng bọn bây hông nên như thế
Bà Ba
Như thế là xấu lắm biết chửa?
NVP
Dạ tụi con xin lỗi bà Ba//cúi đầu//
Bà xoa đầu ân cần từng đứa rồi kêu cha má không đánh nó nựa
Từ đó trở đi là em hông quậy nữa.Một phần là do câu chiện đó.Một phần khác là do những đứa nhỏ kia đi di cư hớt gòi.Hông còn ai chơi dới em nữa…
Huỳnh Hoàng Hùng
//mỉm cười//
Mỗi khi nhớ đến chuyện này,em lại cảm thấy một sự ấm áp tràn trong lòng mình,nhưng cũng có một chút mất mát
Huỳnh Hoàng Hùng
"Hồi đó ,mấy đứa kia đi di cư hớt gòi.Hổng biết giờ bọn nó ra sao nhỉ"
Những đứa nhỏ kia phải rời xa quê hương của nó để đến với một nơi xa lạ,một nơi bọn nhỏ chưa từng đặt chân đến chỉ để trốn tránh quân ác ôn để sống sót.Chúng nó lúc nào cũng sống trong lo sợ ,ngày này cũng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa nóng sợ nếu một ngày nào đó bị phát hiện thì sẽ phải ch*t trong họng súng quân thù
Huỳnh Hoàng Hùng
"Hông biết con Sửu,con Mơ,thằng Huy thế nào gòi ta.Lâu hông gặp bọn nhỏ.Hông biết giờ bọn nó ga sao gòi"
Đang chìm trong dòng suy nghĩ,mùi hương lúa chín cùng giọng nói dịu dàng của má đã đưa em quay trở về thực tại
Trước mắt em ,cánh đồng lúa như một tấm vải dệt kim vàng óng trải dài khắp mọi nẻo đường hai bên .Những bông lúa trĩu nặng đung đưa theo gió tạo thành âm thành xào xạc như một bản nhạc đồng quê yên bình ,mộc mạc.Xa xa là những đàn cò trắng đang chao lượn trên bầu trời hửng sáng đang bắt đầu chiếu một vài tia nắng nhỏ ,điểm xuyết cho khung cảnh thêm sống động .Ở dưới là những người nông dân dù đang bận rộn gặt lúa nhưng vẫn trò chuyện rôm rả ,tạo được một cảm giác gắn kết gần gũi và rộn ràng mùa lúa chín khắp một vùng quê
?
A má thằng Hùng đến gòi đấy hử?
Má Hùng
//cẩn thận bước xuống// Chị với các bác đến sớm dậy
?
Cũng hông sớm lắm.Chị cũng dừa mới đến à
Huỳnh Hoàng Hùng
//xăn quần lên chuẩn bị xuống//
Má Hùng
Đứng ở trển đi con
?
Ơ sao thế ?Sao hông cho thằng nhỏ xuống
Má Hùng
Thằng con em đang bị chấn thương.Giờ cho nó xuống chỉ mệt nó thoi
Má Hùng cũng thật thà kể lại tường tận câu chuyện cho chỉ Tám nghe
?
Ôi trời,bọn này ác thật chớ.Đến thằng nhỏ cũng hổng tha
Má Hùng
//thở dài//Hôm bửa,lúa nó chưa đến mùa nên em chưa thu hoạch được.Ai dè đâu bọn nó đến sớm.Hông có lúa thì phải nộp bằng tiền.Mà chị biết đó ,cha thằng Hùng mất sớm,một thân em buổi hai đứa nhỏ.Bửa đói bửa no ,ba mẹ con còn chưa xoay sở kịp việc ăn chứ đừng nói đến mặc.Ấy vậy mà bọn cầm thú đó nó zẫn không tha,còn bắt em phải nộp tiền cho nó nữa chớ
?
Chậc chậc,bọn này cầm thú thật
Hai người đàn bà thì vẫn vừa làm việc vừa tán ngẫu, Em ở trển ngắt hoa dại ,ngửi mùi hương lúa chín vừa đưa tâm hồn vào khoảng không yên bình .Chưa tận hưởng đươc bao lâu thì tiếng thét chói tai của những người con gái tuổi đôi mươi làm em sực tỉnh
Huỳnh Hoàng Hùng
Gì dậy trời?//giật mình//
Ngoảnh đầu ra thì thấy một đoàn lính tầm 18-20 tuổi ,mặc bộ đồ màu xanh lá cây .Trên đầu là chiếc mũ tai bèo.Người nào người nấy đều nở nụ cười tươi với những người nông dân và vẫy chào họ.Duy chỉ có một người dù vẫn vẫy tay chào nhưng mặt lại nghiêm khắc đến lạ.Chỉ đến khi chào các bác lớn tuổi thì cậu mới nở nụ cười nhẹ ,còn đối với những cô thiếu nữ tuổi 18-20 thì mặt cậu vẫn không biểu cảm gì
Nhìn đoàn người đi qua ,em thắc mắc
Huỳnh Hoàng Hùng
"Ơ sao họ lại đến đây nhỉ?"
chị nào đó
//hét to//Anh ơiii
Một anh lính nghe tiếng gọi,vẫy vẫy đôi tay chai sần vì cầm súng với người con gái kia nhưng…
chị nào đó
//hét to//Anh ơiii.Cho em biết tên anh bên cạnh anh được không ạa
Mặt anh lính ỉu xìu ngay tức khắc,huých huých cánh tay vào người bên cạnh rồi trêu chọc
Đỗ Hải Đăng
// nhìn cô gái//
chị nào đó
Uii trai đẹp dề làngg
Đỗ Hải Đăng
//gật đầu nhẹ//
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhìn anh//
Huỳnh Hoàng Hùng
"Đẹp thiệt đó"
Thấy anh chuẩn bị rời đi ,em nhanh chóng nắm … mũ anh?Dù em cũng chả hiểu tại sao mình lại làm dậy
Huỳnh Hoàng Hùng
À anh ơi//Giơ tay nắm mũ//
Đỗ Hải Đăng
//bị kéo ngược lại//
Những người lính bên cạnh:??
Vậy là trong không gian bị ngưng đọng chỉ còn mùi hương lúa chín thơm ngát,Hùng đã để lại một kỉ niệm khó quên cho cả mình và Đăng…
Chuyện gốc nó sẽ là kéo rách áo cơ =))
Ý là toi viết motip kiểu này được khongg m.n
Bát cháo trắng
Một tiếng cười vang cất lên ,phá hỏng bầu không khí ngượng ngùng im lặng này
Ngay sau đó,mọi người cũng bắt đầu ồ ạt cười lớn
Mẹ em thì vừa cười vừa ngại đứa con tay vẫn đang nắm mũ của một anh lính đôi mắt chứa sự bối rối ,ngượng ngùng của em
Em thì vội vàng buông tay ra,đôi tai ửng lên một màu hồng nhạt,giọng nói ngọt ngào vang lên những câu từ lộn xộn
Huỳnh Hoàng Hùng
//vội buông tay// A con em à ờ em hông cố tình à cố ý đâu
Đăng nhìn người trước mắt thấp hơn mình một cái đầu,tay chân loạn xạ hết cả lên ,giọng nói lắp bắp mang theo chút gì đó sự run rẩy khó phát hiện
Đỗ Hải Đăng
//nhìn người trước mắt// Cậu sợ tôi à?
Ngay khi giọng nói trầm ấm quen thuộc kia vang lên ,em liền nhớ ngay cái hôm em đầm sầm vào ai đó ,dù không biết mặt nhưng giọng nói của người đó quá hay làm em nhớ mãi
Huỳnh Hoàng Hùng
//ôm đầu//Uii da
Đỗ Hải Đăng
"Sắp gãy răng đến nơi rồi"
Huỳnh Hoàng Hùng
//lùi lại một bước//
Huỳnh Hoàng Hùng
//cúi đầu //Xin lỗi ạ!
Em ngước lên lần nữa.Oa,nhan sắc này thiệt hông đùa được đâu á nha
Huỳnh Hoàng Hùng
//ngẩn ngơ//
Đăng nhìn em đang nhìn mình chăm chú liền không khỏi thắc mắc
Đỗ Hải Đăng
"Mặt mình có gì à?"
Thấy ánh mắt Hùng nhìn mình chăm chú như một đục một lỗ vào khuôn mặt mình.Đăng bèn nhỏ giọng lên tiếng
Đỗ Hải Đăng
Mặt tôi … có gì à?
Huỳnh Hoàng Hùng
Có nhan sắc á anh!
Khi câu trả lời được cất lên, lại thêm một sự im lặng nữa kéo đến
Huỳnh Hoàng Hùng
//ngơ ngác//Ơ không đúng ạ?
Tiếng cười của những người lính vang lên còn Đăng thì ngượng đỏ cả mặt
Mọi người mới nghiêm túc trở lại
Sau một hồi nghe những người lính nói thì những người nông dân cũng hiểu ra vấn đề
Vì nghe tin Tây đã đến nơi này nên chỉ huy đã điều họ xuống để giúp đỡ dân . Những người lính ở đây xin phép tá túc ở nhà người dân vài hôm để hoàn thành nhiệm vụ này
Tất nhiên ,người dân đều đồng ý và vô cùng nhiệt tình mời người lính vào nhà mình tá túc
Huỳnh Hoàng Hùng
//nghĩ ra gì đó//
Huỳnh Hoàng Hùng
//nắm một góc nhỏ ở áo//
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh ơi anh
Nghe thấy đằng sau có một giọng nói gọi tên mình, Hải Đăng quay người ra sau thì thấy ngay đôi mắt to tròn ,lấp lánh của Hùng đang chớp chớp với anh
Đỗ Hải Đăng
// xoa đầu //Có chuyện gì thế em?
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh đến nhà em nha
Đỗ Hải Đăng
Vậy anh cảm ơn em vì đã cho anh đến tá túc nhé//mỉm cười//
Khi em còn đang ngây người trước nụ cười của Đăng thì cậu bước đến bên má em ,vác những bó lúa vàng ươm còn mùi hương thơm dịu trên vai rồi hỏi em nhà em ở đâu để cậu vác dề.Má em thấy cậu đang vác bó lúa vừa to vừa nặng trên vai như vậy liền luống cuống,giọng nói có chút gấp gáp
Má Hùng
//luống cuống//Ấy cậu cứ để đấy đi.Tui có cộ lúa gòi mà.Cậu mới đi xa dề,nên nghỉ ngơi chút đi
Má Hùng
Hùng,con đưa cậu này vào nhà mình nghỉ ngơi đi con
Đỗ Hải Đăng
Bác cứ gọi con là Đăng ạ
Má Hùng
À dậy hả .Dậy Hùng,dẫn cậu Đăng dề nhà mình nghỉ ngơi đi con
Huỳnh Hoàng Hùng
Dậy còn má thì sao ?
Má Hùng
Má mài có xe gòi.Hông cần vác đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
Hoi má tủi già sức íu ,để con phụ má mang lúa lên xe
Má Hùng
Hông,mài còn đang bị thương.Má cấm mài đụng dô
Đỗ Hải Đăng
Vậy để con giúp bác
Chưa kịp để má em nói gì,Đăng đã nhanh tay vác những bó lúa trên vai rồi để dô trong cái xe trâu kéo má mượn nhà bác Tư
Chẳng mấy chốc,chiếc xe kéo cũng đã chất hết những bó lúa chín của má em
Má Hùng
Dậy là được gòi.Hùng,con dẫn Đăng dề trước đi.Chốc má dề sau
Nói rồi,em dẫn anh về nhà mình.Dọc con đường về làng,em kể cho Đăng nghe về sự tàn ác ,cầm thú của bọn quân thù,về những lần chúng đối xử với người dân ra sao,đánh đập ,nhục mạ như thế nào.Đăng nghe ,lòng ngập tràn ý hận,bàn tay thô ráp siết chặt lại run lên như cố kiếm chế cơn giận
Đỗ Hải Đăng
// siết chặt tay//
Em cứ kể lại những câu chuyện ấy mà không biết rằng đã có người mặt mày đen kịt đi ,ánh mắt rực lửa nung nấu một ý chí quyết tâm trả thù
Huỳnh Hoàng Hùng
A gần đến nhà em gòi nè
Huỳnh Hoàng Hùng
//chỉ tay //Đó anh thấy ngôi nhà bé bé ở kia hông?Nhà em đó
Nhìn theo hương tay em chỉ, Đăng thấy được một ngôi nhà nhỏ được lợp bằng rơm rạ mang vẻ đẹp mộc mạc,giản dị ,gần gũi như những người dân nơi đây.Vách nhà được làm bằng tre nứa đan chặt lại với nhau
Một ngôi nhà đơn sơ nhưng lại rất ấm cúng ,đơn giản nhưng lại khiến người nhìn khó lòng mà quên
Huỳnh Hoàng Hùng
Đây là nhà em
Huỳnh Hoàng Hùng
Hừm đúng hơn thì đây là nhà thứ 2 của em
Đỗ Hải Đăng
Ơ vậy nhà trước đó của em đâu?
Huỳnh Hoàng Hùng
//cười khổ//Bị bọn ác kia đốt rụi rồi…
Huỳnh Hoàng Hùng
Lúc đó…cha em còn đang bệnh nặng
Huỳnh Hoàng Hùng
Má em cùng em em đi mua chút thức ăn cho cha…
Huỳnh Hoàng Hùng
Lúc về đã thấy nhà bốc cháy ,khói đen ngùn ngụt ,cha em thì vì bệnh nặng liệt giường nên …không chạy được…
Giọng em khi kể lại câu chuyện này thì rất bình thản ,tự nhiên nhưng đôi mắt em lại đang ngập ánh nước ,lông mi em run run khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó
Huỳnh Hoàng Hùng
Khi mọi người đến dập lửa thì cha đã …
Đỗ Hải Đăng
//nhẹ giọng dỗ dành//Không sao, không sao đâu
Giây phút này ,Đăng chỉ muốn ôm chầm lấy cậu bé trước mặt.Một cậu bé mới 16 tuổi đã phải trải qua những điều khủng khiếp đến nhường nào vậy? Ấy vậy,dù trải qua rất nhiều thứ kinh hoàng trong tuổi thơ mình nhưng mà cậu vẫn giữ được một tầm hồn hồn nhiên vui tươi ,trong sáng đúng với tuổi của mình
Huỳnh Hoàng Hùng
//bất ngờ//
Em đứng im bất động trước cái ôm bất ngờ của Đăng.Không hiểu tại sao mà em muốn ôm thêm chút nữa.Có lẽ là do mùi hương lúa còn đọng lại?Hay do vòng tay ấm áp?Hay là do bao lâu rồi em mới có ai đó ôm mình?Em không biết! Chỉ biết rằng khi nhận thức được thì em cũng đã ôm anh thật chặt rồi và sau đó em ngửi được một mùi hương lạ
Một mùi… ừm hơi tanh tanh tựa như… máu?Ơ khoan cái gì cơ?MÁU Á?
Huỳnh Hoàng Hùng
//vội vã buông tay//
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh bị thương gòi,dô nhà đi để em băng bó cho
Huỳnh Hoàng Hùng
//kéo Đăng dô nhà//
Trong khi Đăng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu chuyện gì thì Hùng đã ấn ngay Đăng xuống chiếc giường cọt kẹt của em
Đỗ Hải Đăng
//ngơ ngác//Gì vậy??
Huỳnh Hoàng Hùng
Tý,lấy cho anh hai cái băng coi
Tý
//lật đật chạy//Dạ anh hai
Huỳnh Hoàng Hùng
//xắn tay áo Đăng//
Huỳnh Hoàng Hùng
//mở tròn mắt//Ôi trời ơi…
Đây là lần đầu tiên Hùng thấy một vết thương đáng sợ và kinh khủng đến thế.Đó là một vết thương bị đạn bắn trúng .Dù đã được băng trước đó rồi nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn khốc của chiến tranh
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhẹ nhàng gỡ miếng băng //
Huỳnh Hoàng Hùng
Có đau lắm không anh?
Đỗ Hải Đăng
Không đau đâu //mỉm cười//
Sau khi mở miếng băng,bên trong là một lỗ đạn bắn xuyên qua ,trông khá sâu nhưng may mắn là đã gắp đạn ra kịp thời
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhíu mày//Máu chảy nhiều quá
Đỗ Hải Đăng
Cũng không nghiêm trọng đến mức đấy đâu mà
Trước mắt má là cảnh tượng con trai mình đang chậm rãi,nhẹ nhàng băng bó vết thương của người lính.Đứa nhỏ bình thường trông trẻ con ,ương ngạnh nhưng bây giờ lại đang ân cần hỏi thăm về vết thương của người lính.
Con má lớn và trưởng thành thiệt gòi!
Má Hùng
Ơ Đăng sao thế con?
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ má mới dề
Đỗ Hải Đăng
Cháu chào bác ạ
Huỳnh Hoàng Hùng
Ảnh bị thương ở tay ấy má
Má Hùng
Dậy con cho cậu nghỉ ngơi đi
Má Hùng
Má đi nấu chút cháo
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh nghỉ ngơi đi.Chốc nữa có cháo em gọi anh dậy ăn
Đỗ Hải Đăng
Thôi để anh phụ bác
Huỳnh Hoàng Hùng
Hông phụ gì hết á.Anh đang bị thương mà.Để em xún phụ má
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh ở trển nghỉ ngơi hoặc ngủ chút đi
Huỳnh Hoàng Hùng
Kẻo mệt á
Huỳnh Hoàng Hùng
//xuống bếp//
Đỗ Hải Đăng
"Người dân ở đây nhiệt tình thật đó "
Tý
Anh tên gì dạ? //nghiêng đầu//
Đỗ Hải Đăng
Em cứ gọi anh là Đăng được rồi
Đỗ Hải Đăng
//xoa đầu Tý//
Đỗ Hải Đăng
"Cảm giác có em là thế này sao"
Huỳnh Hoàng Hùng
Tý ơi ra ăn nè
Huỳnh Hoàng Hùng
//bưng một bát cháo đến// Anh ăn chút đi nè
Đỗ Hải Đăng
// đỡ bát cháo//
Khi anh đang dơ tay định đỡ bát cháo thì máu lại thấm lên miếng băng trắng tinh em vừa băng cho anh.Bàn tay đang bưng bát cháo cũng run lên làm cho một ít cháo rơi xuống bộ đồ lính của anh
Huỳnh Hoàng Hùng
//cầm lại bát cháo//
Huỳnh Hoàng Hùng
Thôi tay anh đang bị thương
Huỳnh Hoàng Hùng
Để em giúp anh
Chưa để Đăng nói gì,em đã ngồi bên cạnh anh.Đôi tay thon dài ,gầy guộc dùng muỗng khuấy khuấy bát cháo trong tay
Huỳnh Hoàng Hùng
//xúc một muỗng//
Huỳnh Hoàng Hùng
//thổi nguội//
Huỳnh Hoàng Hùng
//đưa trước miệng anh//
Anh cũng phối hợp mà há miệng ăn từng muỗng cháo mà em đút cho.Hương vị ấm nóng ,quen thuộc bắt đầu tràn vào khoang miệng anh làm chóp mũi anh dần ửng hồng,đôi mắt đào hoa cũng có một lớp nước mắt mỏng như chỉ cần chớp mắt một cái là giọt lệ từ khóe mắt sẽ trào ra
Huỳnh Hoàng Hùng
Ngon đến mức muốn khóc luôn hả anh ?//cười//
Mùi vị này làm anh nhớ đến má của mình.Một người dịu dàng ,ân cần cũng đã từng đút cho anh từng miếng cháo khi anh ốm .Nhưng giờ đây … thì chắc không còn cơ hội được ăn cháo má nấu nữa rồi …
Download MangaToon APP on App Store and Google Play