[ DuongKieu ] Chúng Ta Vỗn Không Thuộc Về Nhau.
1. Mộng mị ?
Tiếng đôi chân va chạm với phía mặt đất đầy sự Thô Rát , Lạnh Gắt vang vộng khắp nơi như tiếng trống chiêng vang lên liên hồi .
Tiếng gió thổi hiu hút , cuồn cuộn lên tựa như hơi thở gất gáp của ai đó kêu liên tục , không ngừng nghỉ .
Thanh Pháp … Thanh Pháp!!
Tấm thân của một chàng thiếu niên trẻ hiện lên một cách rõ ràng giữa màn đêm tối mịt mù của cái đêm rét buốt , lạnh thấu xương thấu thịt .
Nguyễn Thanh Pháp.
Tch… // tạch lưỡi //
Nguyễn Thanh Pháp.
Con mẹ nó… Đường cụt rồi.
Cậu (Thanh Pháp) tỏ ra sự tức giận , khó chịu qua từng câu nói cho đến các biểu hiện .
Hiện tại , Cậu đang lạc vào một nơi mà Cậu chẳng hề biết đến đó , một Nơi xa lạ nhưng lại quen thuộc đến lạ kì .
Vùng đất nơi đó thực sự chình đắm trong bóng đêm , sương tối ; cảm giác lạnh sống lưng đến phát sợ .
Không một ánh trăng mờ ảo .
Không một giọng người kêu vang .
Chỉ có một thanh âm phức tạp vang vọng .
Trần Đăng Dương.
Tôi thấy em rồi … Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Mày…Mày..- // lí nhí , chất giọng nhỏ dần //
Trần Đăng Dương.
Em bỏ tôi đi , để tôi sống như loài thú hoang trong lồng sắt lạnh lẽo.
Trần Đăng Dương.
Em nghĩ rằng tôi sẽ quên em sao ?
Nguyễn Thanh Pháp.
Anh … Mày là ai!?..
Nguyễn Thanh Pháp.
Đăng Dương chết rồi!…Tao thấy mà.
Trần Đăng Dương.
Không , Kiều.
Trần Đăng Dương.
Anh không chết!
Trần Đăng Dương.
Anh chỉ chết với thế giới nhưng chưa từng chết với em!
Trần Đăng Dương.
// ép Cậu vào bức tường //
Cơ thế Hắn (Đăng Dương) cao lớn dồn ép lấy thân thể Cậu mà dồn đến mép tường lạnh lẽo .
Ánh mắt Hắn vô hồn nhưng lại ấm áp một cách khó hiểu .
Trần Đăng Dương.
Th-anh Ph-áp…
Trần Đăng Dương.
T-hanh Phá-p…
Chất giọng Hắn nãy giờ vỗn rõ ràng , nhẹ nhàng thì giờ lại không ràng mạc , rè rè như chiếc Vô tuyến cũ .
Bỗng như … từng tấm lưng của Hắn … Đăng Dương lại mọc ra một núi cánh tay dài như những rễ cây cổ đại .
Trần Đăng Dương.
Ở lại đây với tôi đi nào , Kiều à.
Cánh tay Hắn không chờ đợi mà ôm chầm lấy Cậu , đôi tay siết chặt lấy eo Cậu như không muốn chia lìa .
Như sợ Cậu biến mất mãi mãi .
Nguyễn Thanh Pháp.
Con mẹ nó….Không!!
Nguyễn Thanh Pháp.
// gào thét //
Trần Đăng Dương.
// siết chặt hơn , không nói gì nà chỉ cười //
Hắn nở nụ cười đầy hoang dại , như một con thú mới săn thành công mục tiêu của nó vậy .
- Em không Thoát Khỏi Tôi đâu -
- Đây là Duyên Số đôi Ta!!! -
- Mãi Mãi Không Lìa Xa nhau -
Nguyễn Thanh Pháp.
// ngồi bật dậy //
Nguyễn Thanh Pháp.
Mình.. mình lại mơ về nó rồi..
Nguyễn Thanh Pháp.
… // trầm mặc //
Cậu ôm lấy bản thân mình , Cậu co mình vào góc của chiếc đệm êm ái .
Cơ thế Cậu vỗn dĩ đã khá nhỏ con , giờ còn co mình lại một góc nhỏ thì lúc bấy trông Cậu chẳng khác nào một kẻ chạy trốn sự thật . Một Chú Thỏ con cô đơn với nỗi trống trải rộng lớn .
Đôi tay Cậu trắng nõn , từng ngón tay thon dài bị ai điều khiển như Những con Rối gỗ , liên tục cọ sát vào làn da tựa em bé kia ; từng vết cào dài từ từ hiện ra , từng vệt máu cũng từ đó mà chảy theo vết cào cấu kia .
Ánh mắt Cậu không một màu sắc , nó chỉ có sắc đen sâu thẳm của tận đáy vực sâu , không một lối thoát .
Ánh nắng ban mai dần dần chiều qua Cơ Thể nhỏ bé kia , nó nhẹ nhàng lướt qua tựa tấm lụa tơ tằm mềm mại đang được thếu rệt lên qua bàn tay điêu luyện của các nghệ nhân lão làng .
Tạo nên khung cảnh như hư không , một thiên thần gián trần với nỗi sợ sẹt mơ hồ .
Viox.
Xin chào Độc giả đến với bộ truyện này nhé!
Viox.
Tôi là Viox , hay còn có thể gọi là Cáo .
Viox.
Đây là “đứa con” đầu của tôi :D , mong mọi người không có ác cảm với nó.
Viox.
Chúc Độc Giả có trải nghiệm tốt với các Chapter sắp tới.
Viox.
Hẹn gặp lại ở các Chapter sau.
2. Cãi Nhau.
Nguyễn Thanh Pháp.
// Self-harm bản thân mình trong vô thức // ….
Nguyễn Thanh Pháp.
Ức..hức..
Tiếng gõ cửa chối tai vang vọng . Chất giọng trầm ấm ai đó được cất lên đính kém với sự quan tâm .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hức…hức.. // thu bản thân mình lại , tiếng khóc lại nhỏ hơn //
Chất giọng nãy giờ vỗn ổn định giờ lại mất kiểm soát ngay tức khắc .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hức … ức.. // giọng như nghẹn lại //
Phạm Bảo Khang.
Thanh Pháp!! // xông vào //
Bảo Khang - Anh trai Họ của Cậu đã Phá cánh cửa phòng ngủ của Cậu mà Tiến vào không chút do dự .
Khuôn mắt vuông góc - sắc cạch của Bảo Khang hiệu rõ sự lo lắng , cảm xúc phản ứng mạnh .
Nguyễn Thanh Pháp.
Hức … A-Anh.. Hạt Dẻ?.. // ngước mặt lên với đôi mắt xưng đỏ lên vì khóc , ngấn lệ //
Phạm Bảo Khang.
Bé Dâu. // lao vào ôm Cậu mà vỗ về //
Phạm Bảo Khang.
Anh đây … em không phải sợ.
Ánh mắt Bảo Khang vẻ trìu mếm , nhẹ nhàng . Đôi lông mày nhíu nhẹ lại đôi chút .
Bàn tay thô rát to lớn cứ vội vã mà ôm lấy tấm thân Thanh Pháp nhỏ bé đang thu mình kia . Tấm lưng kia vốn vững trãi , giờ đang cố gắng che chở cho cơ thể nho nhoi như con gấu bông .
Nguyễn Thanh Pháp.
Anh ơi.. Hức.. E-Em sợ.. // vùi mặt vào lòng Bảo Khang trong sợ sẹt //
Phạm Bảo Khang.
Không sao .. có anh đây rồi. // xoa nhẹ má tóc xanh biển mềm mại của Cậu rồi hôn lên đó //
Phạm Bảo Khang.
Ngoan , ngủ đi.
Phạm Bảo Khang.
Tí anh gọi Thằng Tuấn Duy với mấy đứa khác đến chơi với em nhớ?
Nguyễn Thanh Pháp.
// lắc đầu //
Nguyễn Thanh Pháp.
Không … hức.. phiền mọi người-ười lắm..
Phạm Bảo Khang.
Thôi nào.. Ngoan , ngủ đi. // vỗ nhẹ lưng Cậu tựa ru ngủ //
Nguyễn Thanh Pháp.
Ưm.. sụt.. sịt.. // ngưng khóc , bị ru ngủ //
Mắt Bảo Khang nãy giờ nhẹ nhàng , lúc này lại thay đổi một cách nhanh chóng . Vừa rồi nhẹ nhàng bấy nhiều thì ngay bây giờ đen đi bấy nhiều phần .
Kể cả sắc mắt Bảo Khang cũng vậy , nó tối sầm lại như cơn giông bão sắp cập kề cái chết đối diện .
Đặng Thành An.
Yo? Thằng chó Hungarry kia .
Trần Minh Hiếu.
Bọn này tới rồi đây.
Phạm Bảo Khang.
Má tụi bây.. nhỏ cái Volume lại.
Phạm Bảo Khang.
Em Họ bố mới ngủ xong.
Đặng Thành An.
Hửm? Kiều á hả.
Phạm Bảo Khang.
Vâng thưa cái thằng một mẩu.
Đặng Thành An.
Moá mày!? // tính lao lên Decao Bảo Khang //
Lâm Bạch Phúc Hậu.
// túm người Thành An lại trước khi có án mạng //
Lâm Bạch Phúc Hậu.
Từ từ coi thằng Gà Bông này.
Đặng Thành An.
Bà nội mày nữa , thả bố ra.
Đinh Minh Hiếu.
Thôi đi , Negav.
Đinh Minh Hiếu.
Mày mà quậy nữa là tao vứt hết đống Chân Gà Cung Đình đi đấy.
Đặng Thành An.
!! // nghe xong thì ngồi im hẳn //
Trần Minh Hiếu.
Đ.ụ má , miếng ăn là miếng tồi tàn đéo bao giờ sai đối với mày , An ạ.
Trương Thanh Vỹ.
Có mấy đứa mà ồn cỡ đó.
Trương Thanh Vỹ.
// bất lực //
3. Bàn Bạc.
Viox.
Lại là tôi đây , Viox:D.
Viox.
Tình hình thì cái bộ này Plop muốn bay màu. 🥰
Viox.
Khong ai doc ca… tu viet tu doc .
Trương Thanh Vỹ.
Bây im hết coi.
Trương Thanh Vỹ.
Nói cặc gì nói lắm thế đell biết.
Thanh Vỹ - Con người này cuối cùng cũng chịu chấm dứt mọi chuyện này trong sự ô nhiễm âm thanh .
Nghe Thanh Vỹ nói xong thì ai cũng chịu im lặng , không phải vì nể Anh ta - Trương Thanh Vỹ .
Mà là vì cái tính cách có phần không ổn định của Anh Ta . Chỉ cần thứ gì đó vượt qua mức quy định cho phép của Thanh Vỹ thì Anh ta sẽ nổi điên lên mà lao vào đánh đập những người làm vượt quá mức cho phép của Anh ta .
Nếu ai dám phản khánh lại lời Anh ta thì có cái kết không mấy tốt đẹp . Cái kết chỉ có thể là cái Chết .
Mà … “Quỷ dữ” phải chơi với “Quỷ Dữ” khác nhỉ?..
Phạm Bảo Khang.
Về lại vấn đế chính giùm tao , cãi nhau một lần nữa thì mời biến hộ.
Lâm Bạch Phúc Hậu.
Nói mẹ mày nhanh lên.
Phạm Bảo Khang.
Như chúng mày và tao đã biết-
Đặng Thành An.
Biết rồi nói chi Ba??
Phạm Bảo Khang.
Mụ nội mày. // tụm cái mỏ của Thành An //
Phạm Bảo Khang.
Im coi , học đell đâu cái kiểu nhảy mẹ vào họng người ta thế hả?
Đặng Thành An.
Ệ Ẹ Ao!! Ả Ao A // hét //
Phạm Bảo Khang.
Ờ! // thả tay ra khỏi cái mỏ hỗn của Thành An //
Phạm Bảo Khang.
Mày mà nói xàm nữa là tao cấm mày sang nhà tao chơi.
Đặng Thành An.
Nhưng em mày rủ tao sang thì sao? // cười nhếnh mép //
Thành An - Cậu ta nở ra nụ cười đắc trí mang theo tính mỉa mai không hề nhẹ . Cậu ta biết , Thanh Pháp - Cậu không có nhiều bạn bè vì hầu như ai mà chơi với Cậu cũng đều bị Ông Anh Họ nào đó đì cho không dám chơi với Cậu .
Nhưng Thành An không phải kiểu lợi dụng tình bạn này . Chỉ là Cậu ta muốn cho Ông Anh Họ nào đó hiểu ra vấn đề về mối quan hệ của Thanh Pháp với mọi người xung quanh nên mới nói như vậy .
Phạm Bảo Khang.
Chắc gì nó đã rủ mày? // nhíu mày //
Đôi lông mày của Bảo Khang nhíu lại đôi chút , vừa đáp lời Thành An vừa tiện tay nhâm lấy điếu thuốc lá trên bàn .
Bảo Khang nhìn Đặng Thành An với ánh mắt sâu thẳm , nó cứ như một hoạ sĩ tài giỏi mà hoạ lên bức tranh sống động về cái Đáy của Đại Dương bao la ; khó đoán và trần lặng .
Bảo Khang - Anh biết và hiểu rõ ý đồ của Đặng Thành An mồm miệng khéo leo trước mắt bản thân mình . Nhưng Anh cũng chẳng rảnh mà đáp lời nói từ miệng Cậu ta .
“ Cái Mỏ nó thì hỗn chết mẹ ra , ai muốn trả lời? “
Đặng Thành An.
Hừm… // liếc //
Phạm Bảo Khang.
Thôi , vào lại đi chứ thằng An Giang này làm chậm tiến triển bỏ mẹ ra.
Đặng Thành An.
// liếc muốn đi thay con mắt mới //
Phạm Bảo Khang.
Như bọn mày và mấy đứa lồn kia đã biết.
Phạm Bảo Khang.
Mà do hôm nay thiếu nên tao bàn với tụi bây trước.
Phạm Bảo Khang.
Pháp - Em gái tao đã từng có người yêu cũ và nó đã Chết.
Phạm Bảo Khang.
Trần Đăng Dương.
Phạm Bảo Khang.
Mất đến nay cũng đã Ba năm trời.
Phạm Bảo Khang.
Nhưng cũng từ khi nó mất thì em tao nó cũng bắt đầu bị các cơn ác mộng bám theo dai dẳng không nguôi.
Trần Minh Hiếu.
Và nguồn gốc những cơn ác mộng là do thằng Đăng Dương.. // gả người ra sau ghế dài , tay đan lại với điếu thuốc //
Minh Hiếu lười biếng mà gả mình ườn ra chiếc ghế Sofa lông mềm mại , miệng thì nhàn nhạt nhả từng đợi khói trắng mù ra .
Lâm Bạch Phúc Hậu.
Vì do cái thứ tình yêu của nó quá to lớn , đến mức có thể coi là chiếm hữu một cách kì quái.
Đinh Minh Hiếu.
Nghe khác gì duyên Âm đell đâu.
Đinh Minh Hiếu.
Đeo bám không nguôi ngoai.
Đinh Minh Hiếu chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán chứ cũng chẳng biết làm gì cả bởi vì đấy cũng không phải lần đầu nói đến sự việc này nữa đâu .
Trương Thanh Vỹ.
Mới cả thầy về cũng vô ích.
Trương Thanh Vỹ.
Con mẹ nó thật chứ..
Thanh Vỹ tỏ ra hơi khó chịu vì làm gì , như thế nào thì nó cũng sẽ về lại cái quỹ đạo ban đầu dù đã tiển triển tốt hơn hay tệ hơn đi nữa .
Cứ như định mệnh sắp đặt vậy …
Một khi đã dây vào thì khó thoát ra khỏi sự áp đặt từ ban đầu của cuộc sống của sự Hà khắc đến Khắc nhiệt từ tay Tạo hoá .
Trong cái bấu không khí lạnh lẽo như muốn in hằn nay thì tiếng bước chân nhẹ nhành nhưng đủ phát ra tiếng động của ai đó vang lên như muốn xé toạng cả nơi lạnh lùng kia .
Bóng dáng ai đó lấp ló trong ánh sánh từ đèn điện mờ ảo nhưng đủ để nhìn rõ và nhận dạng ra là người nào .
Tiếng bước đó không ai khác mà chính là âm thanh vang từ đôi chân thuộc về Thanh Pháp .
Nguyễn Thanh Pháp.
Ah… em chào mọi người .. // bước xuống //
Cậu nở nụ cười nhẹ nhàng để đủ nói lên sự tinh tế trong từng cái bước , cái đi của mình .
Anh thấy Cậu Em Họ mà mình Thương yêu đang đi xuống thì cũng nhanh chóng ra đỡ lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em .
Phạm Bảo Khang.
Bọn anh làm em thức giấc sao?
Nguyễn Thanh Pháp.
À.. dạ không ạ.. // vội từ lời //
Đinh Minh Hiếu.
Chà? Mèo nhỏ.
Đinh Minh Hiếu thấy Cậu thì nhanh chóng dùng cái giọng trêu đùa để trêu Cậu chút .
Đinh Minh Hiếu.
Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm đi , người thì yếu muốn chết.
Nguyễn Thanh Pháp.
Hứ! Cái anh này.
Cậu chỉ biết bất lực mà chống hai tay lên eo , phống cái má “ tiểu bánh bao “ lên để nói lên sự khó chịu của mình với lời trêu này .
Lâm Bạch Phúc Hậu cũng chẳng ngồi im , Bạch Phúc Hậu cười cợi vài lời rồi mà lại vội góp gióng trong không khí vui vẻ này .
Lâm Bạch Phúc Hậu.
Ha.. mày trêu em thằng Hungarry ít thôi.
Lâm Bạch Phúc Hậu.
Nó đánh cho mày nhừ đòn.
Minh Hiếu cũng chẳng kém cạnh mà trả lời tiếp câu nói của Lâm Bạch Phúc Hậu .
Trần Minh Hiếu.
Khiếp , nói thế thì thằng Hai Khang nó đánh cho cả lũ đi Tour thăm quan Viện chơi chứ đùa.
Cậu thấy vậy thì cũng không ngại ngần mà đối tiếp Minh Hiều .
Nguyễn Thanh Pháp.
Haha.. mấy anh khéo đùa.
Nguyễn Thanh Pháp.
Ảnh cho mấy người ăn gà cởi trần chứ đùa.
Đặng Thành An.
Đúng là vợ Tổng Tài chân gà Cung đình Thành An có khác , nói chỉ có chuẩn.
Phạm Bảo Khang.
Rồi mắc gì bây làm luôn cái đại hội nấu tao thành ngỗng nướng tỏi vậy??
Nguyễn Thanh Pháp.
À, quên … Con Nê gíp này , lùn thì nín đi bạn.
Nguyễn Thanh Pháp.
Nào bạn rủ mình đi chơi đi rồi hẳn nói.
Đặng Thành An.
Ngày Mai , thứ Bảy ,Sáng sớm tao có hẹn đi đánh Pickleball với ông già Anh Quân , trưa thì đi dự hội thảo khoa nghiệm cứu thực vật học với ông già Hoàng Hùng , chiều thì đi chơi Golf với ông già Trường Sinh , tối thì ăn tiệc tại gia nhà ông già Thái Sơn thích ngoại tình với hai mươi con mèo các loại giống , còn đêm thì đi xem phim Em chưa mười tám với bốn ông già Quang Hùng , Văn Dương , Phong Hào và Quang Anh.
Đặng Thành An.
Tao lo cho mày từ A đến Á , Á đến Z ; không phải lo cái gì hết , từ trang phục quần áo đồ phụ kiện các thứ.
Đặng Thành An.
Mày có muốn đi cùng tao không?
Nguyễn Thanh Pháp.
Dạ , chồng , em đi ạ.
Trần Minh Hiếu.
Mắc gì mày rủ em ấy đi chi?
Trần Minh Hiếu.
Mà mày đi hội thì tao không nói , mắc gì đi hai mình.
Trần Minh Hiếu.
Má , anh em thì không rủ mà đi rủ em nhà người ta.
Trần Minh Hiếu.
Tình Anh em xạo lồn.
Viox.
Mỏi con mắt tôi rồiiii.
Viox.
Hẹn gặp lại độc giả.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play