Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ DuongCapDuong ] Người Chồng Thứ Hai?

Chương 1 : Người chồng hoàn hảo

+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Hì...
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Nhìn tên là hiểu chứ nói gì:)
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Lưu ý Dù có 2 Dương nhưng vẫn là 1 Dương nên đừng thắc mắc Dương kia là ai nha
___
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương ơiii
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đói rồi../ nũng nịu /
Giọng Đức Duy vang lên ngái ngủ, ngọt lịm như viên kẹo tan giữa trưa hè.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tỉnh rồi à? Ra đây anh nấu cháo cho ăn.
Đăng Dương từ bếp bước ra, tay còn vướng tạp dề, mỉm cười hiền.
Duy dụi mắt, tóc rối bù, lết từng bước ra khỏi phòng ngủ như con mèo con.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có bỏ hành không đó?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không có.
Đăng Dương đặt tô cháo lên bàn, kéo ghế cho em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Biết em ghét mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn nóng không ta?
Em thổi nhẹ một cái, rồi húp thử.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vừa miệng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm...ngon!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Như anh vậy á.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dẻo miệng.
Dương cười, cúi xuống hôn lên trán em một cái.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cuối tuần đừng có ăn bậy nữa nghe chưa?Dạo này anh thấy em hơi gầy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh sợ em bay mất hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ,em mà bay mất là anh cũng bay theo đó.
Hai người ngồi ăn với nhau trong gian bếp nhỏ, ánh nắng rọi qua cửa kính làm cả căn phòng ngập trong màu vàng mật ong. Cuộc sống của họ sau kết hôn không quá xa hoa, nhưng lại ngọt ngào đến mức khiến người khác ghen tị.
Duy vẫn nhớ rất rõ… ngày cưới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc đó.... anh vừa quỳ xuống em đã khóc luôn rồi. / nhai bánh mì /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lúc đó anh còn chưa nói gì thì em đã ' Em đồng ý ' rồi. / nhướng mày /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì tại em đợi lâu quá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ chắc...Anh sẽ không cầu hôn em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngốc!
Dương vòng tay qua ghế, kéo Duy vào lòng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em là thứ quý giá nhất của anh.
Đức Duy cười khúc khích, dựa đầu vào vai chồng mình. Trái tim em ấm áp đến mức như muốn tan ra.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh!...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình sẽ mãi mãi như vậy nhé?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm...mãi mãi.
___
Buổi tối. Cả hai nằm trên giường, đèn ngủ màu vàng cam hắt ánh sáng dịu dàng lên trần nhà. Đăng Dương ôm Đức Duy từ phía sau, ngón tay luồn qua mái tóc mềm của em, mân mê từng lọn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngày mai em có lịch quay đúng không? / thì thầm /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừa...quay một clip nhỏ,xong rồi rảnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đón em nha?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ,nhắn anh trước khi xong việc.
Đức Duy xoay người lại, vòng tay ôm eo chồng. Gương mặt em kề sát ngực Dương, giọng nói khẽ khàng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Dương này...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu một ngày… em nhìn thấy anh mà cảm giác lại khác thường thì sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Khác thường? / cau mày /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kiểu...gương mặt giống nhưng không phải anh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em mơ mộng cái gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không biết... chỉ là tự nhiên em thấy sợ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sợ mất anh...
Dương im lặng vài giây, rồi nghiêm túc đáp.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em nhìn kỹ đi. Cả đời này… chỉ có một người đàn ông mang tên Trần Đăng Dương yêu em như thế này thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy em yên tâm rồi ~ / bật cười /
___
Sáng hôm sau, Dương đi làm từ sớm. Duy ở nhà thu dọn đồ quay.
Em vừa đi xuống phòng khách thì thấy Đăng Dương đang ngồi trên ghế sofa, cầm tách cà phê, ánh mắt dõi ra cửa sổ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ủa? / giật mình /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh chưa đi làm hả?
Người kia quay đầu lại mỉm cười.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh quên tài liệu,quay lại lấy.
Duy chạy lại,ôm cổ anh từ phía sau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ngồi vậy nhìn đẹp trai dữ!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm.../ hơi trầm /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sáng nay em thơm quá..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh khen hay chọc em đó?
Duy phụng phịu, hôn lên má chồng một cái.
Ngay khoảnh khắc đó—cửa mở.
Đăng Dương bước vào.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đức Duy!
Cả người Duy cứng đờ. Em quay phắt lại nhìn “người chồng” đang bị ôm kia.
Mắt em mở to. Tim đập hỗn loạn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh...là ai?!
Người kia chỉ cười rất nhẹ.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh là Dương mà?
Duy lùi lại, ngã phịch xuống sofa, đầu óc rối tung. Trước mặt em… có hai người Đăng Dương.

Chương 2 : Anh là ai?

___
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Duy! Lại đây!
Giọng Đăng Dương thật gấp gáp, ánh mắt anh đỏ lên khi thấy em mình đứng sát vợ.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Đứng yên đó!
Người đàn ông phía sau.Hắn giữ lấy tay em, kéo nhẹ.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh là chồng em mà?
Đức Duy ngẩng đầu nhìn người đang giữ tay mình, rồi nhìn sang người vừa bước vào. Tim em đập dồn dập, không kịp phân biệt nổi cảm xúc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không...không thể nào. / lùi lại /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại có...gai người giống nhau y hệt vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh mới là Đăng Dương!
Người vừa vào nhìn chằm chằm người kia.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Buông em ấy ra, Trần Hoàng Dương!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Dương?? / sững sờ /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đó là em trai song sinh của anh.
Đăng Dương bước nhanh lại, kéo Duy ra khỏi vòng tay hắn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi... anh định nói sớm hơn nhưng chưa có cơ hội.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...em chưa từng biết..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ. Anh định giữ kín luôn. Hắn… không nên xuất hiện trong đời em.
Hoàng Dương cười nhẹ, một nụ cười khiến em ớn lạnh.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Vậy mà anh lại để em dễ dàng vào nhà vậy sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là bất ngờ ,không hoan nghênh.
Đức Duy ngẩn người nhìn hai gương mặt giống nhau gần như tuyệt đối. Mái tóc, ánh mắt, làn da… tất cả đều quen thuộc đến rợn người. Nhưng chỉ cần nghe giọng, em lập tức nhận ra ai là chồng mình.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Duy! / nắm tay em /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng để nó lại gần em nghe chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Tại sao lại giống nhau đến vậy?
Duy lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chúng anh là song sinh. Hắn đổi tên khi sang Hàn, cắt đứt liên lạc với gia đình mấy năm nay.
Hoàng Dương đứng một bên, vẫn thản nhiên dựa vào tường.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chẳng lẽ.... Chỉ một ly cà phê sáng cũng không được mời sao? / nhếch môi/
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Dù sao anh dâu cũng đã ôm anh trai nhầm suốt 5 phút rồi còn gì.
Duy sững người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...Em tưởng đó là Đăng Dương..
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Ừ,cảm giác được ôm thật lắm đúng không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cút khỏi nhà tao,Ngay! / siết chặt tay Duy /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ah...
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Không. Em chưa tìm được chỗ ở. / nhún vai /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Ít ra cũng cho em ở tạm vài hôm. Không lẽ để em ngủ ngoài đường?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh...Để anh ta ở lại đi../ ngập ngừng /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dù gì cũng là...em trai anh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không. Em không hiểu nó—...
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chỉ vài hôm thôi.
Hoàng Dương cắt lời, ánh mắt lướt qua gương mặt Duy như đang chiếm đoạt.
___
Tối hôm đó, không khí trong nhà lạnh như băng.Đức Duy ngồi một góc ghế sofa, hai tay đan vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn ai. Đăng Dương thì đứng ngoài ban công hút thuốc – một việc anh rất ít khi làm, trừ khi đang tức giận hoặc lo lắng.
Hoàng Dương thì như không có chuyện gì, đang ăn trái cây trong bếp, thậm chí còn vừa nhai vừa hỏi:
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh dâu à,mai có rảnh không? Em mời đi ăn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.../ im lặng /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng gọi em ấy là 'anh dấu'. / bước vào /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em ấy là vợ tao.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chứ không phải em cũng từng được Duy ôm rồi à? / cười /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Tình cảm lắm đó~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Câm miệng! / gằn giọng /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em về phòng trước! / bật dậy /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đi với anh.
Đăng Dương bước nhanh lại, khoác vai Duy, cố ý chắn tầm mắt của em trai mình.
___
Đèn phòng ngủ vừa tắt, Đăng Dương ôm Đức Duy vào lòng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em vẫn còn rối đúng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm...
Duy gật đầu, đầu vùi vào ngực anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi... vì đã nhầm lẫn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải lỗi của em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là lỗi của anh...khi đã không bảo vệ em kỹ. / hôn lên má em /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng từ giờ… dù nó có ở trong nhà, cũng không được để hắn đến gần.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết rồi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nó...không phải người tốt,Duy à. / thở dài /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng… gương mặt anh ấy giống anh quá. Em sợ mình lại… không phân biệt được.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không sao. Em chỉ cần cảm nhận bằng tim. Kẻ khiến em thấy an toàn… mới là anh.
Duy vòng tay ôm chặt lấy chồng, mắt vẫn không ngủ được. Trong lòng em, thứ cảm giác bất an vẫn len lỏi không tên.
___
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Giờ là 00h33'
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Ngủ ngon nhaa

Chương 3 : Cảm giác xa lạ

+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
+1 máy yêu ra truyện hơn ra chap
Chào buổi sángg
___
Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà vẫn đặc quánh như đêm qua.Đức Duy mở mắt dậy thì thấy giường bên cạnh trống rỗng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dương..?
Em gọi khẽ,nhưng không ai trả lời.
Em lê chân xuống, vừa mở cửa ra thì...
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chào buổi sáng, anh dâu!
Duy giật mình. Người đối diện là Hoàng Dương – tóc còn hơi ướt, áo sơ mi trắng mở cúc cổ, tay đang cầm một ly sữa nóng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đăng Dương... đâu rồi?
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Đi làm rồi. / cười nhạt /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh ấy nhờ em đưa sữa cho anh.Em làm đúng lời thôi. / đưa /
Duy không cầm ly ,chỉ nhìn.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Em không tin anh? / đổi xưng hô /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Gương mặt giống nhau, mà sao cảm giác lại khác?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Anh không giống anh ấy chút nào.
Duy quay đầu, định đóng cửa.
Nhưng Hoàng Dương đã đặt tay chặn cửa.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Em chưa uống sữa mà?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh lui ra đi../ lùi lại /
Hoàng Dương nhướng mày, nhưng rồi cũng thả tay, lùi ra một bước nhỏ.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chắc hôm qua em mơ thấy ác mộng, nhìn sắc mặt em hôm nay không tốt.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Em cần ai đó nói chuyện không?Không phải anh ấy bận suốt sao? / cười nữa miệng /
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần...
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Vậy thì ít nhất... đừng trốn tránh. Em là vợ anh ấy, nhưng anh là em trai anh ấy. Chúng ta sống chung một nhà, sớm muộn gì em cũng phải quen với anh thôi
Duy ngẩng đầu, chạm đúng ánh mắt lạnh như băng kia. Không có tia ấm áp nào trong mắt hắn, chỉ có sự tính toán và... ham muốn?
Em lùi bước về phía giường, tim đập loạn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra ngoài!
Hoàng Dương cười khẽ rồi bước đi.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Uống sữa đi,nguội là hết ngon đấy.
Cánh cửa khép lại, Duy ngồi sụp xuống giường, tim vẫn chưa ngừng đập.
___
Buổi trưa, Đức Duy đang ngồi ăn cơm một mình thì điện thoại vang lên. Tin nhắn của Đăng Dương:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh bận họp đột xuất. Em ăn trưa trước nhé. Tối anh về sớm.
Duy chưa kịp trả lời thì phía sau đã vang lên tiếng ghế kéo.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh dâu,ăn trưa một mình vậy sao?
Duy ngẩng đầu, Hoàng Dương đang kéo ghế ngồi xuống cạnh, tay cầm tô mì vừa nấu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh định làm gì? / cảnh giác /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Ăn cơm. / nhún vai /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Em nhìn anh như nhìn tội phạm thế??
Duy đẩy ghế đứng dậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ăn xong rồi.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Chưa gì đã dậy? / giữ tay em lại /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Ít ra cũng nên cho anh ngồi ăn cạnh em một lần chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bỏ tay em ra! / cố rút tay ra /
Hoàng Dương không siết chặt, nhưng ánh mắt lại đầy thách thức.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Em sợ anh..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Anh không giống Dương.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Câu đó em nói hồi sáng rồi!
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Nhưng nói hoài cũng không thay đổi sự thật: anh vẫn là người có thể chạm vào em.
*Chát!—
Đức Duy tát mạnh một cái.
Cả nhà im phăng phắc.Hoàng Dương đưa tay sờ má, rồi bật cười.
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Lần đầu tiên có người tát anh.Mà còn đẹp như vậy đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không được phép động vào em!
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Vậy em thử nghĩ xem, nếu một ngày anh trai anh không về nhà nữa thì sao?/ cúi sát tai em /
Trần Hoàng Dương
Trần Hoàng Dương
Anh có thể thay thế vị trí đó không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không bao giờ!
Duy vùng mạnh, đẩy hắn ra rồi chạy lên lầu, trái tim như muốn nổ tung vì sợ hãi và bối rối.
___
Tối hôm đó, khi Đăng Dương về nhà,Duy không nói một lời. Em chỉ ôm anh thật chặt từ phía sau khi anh đang thay đồ trong phòng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Duy? / xoay người /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có chuyện gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...Nếu một ngày nào đó anh bỏ rơi em thì sao?
Đăng Dương cau mày, rồi ôm lấy em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sẽ không có ngày đó,không bao giờ anh bỏ rơi em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em...thật sự rất sợ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có phải nó...đã nói gì với em không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
.../ im lặng /
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh sẽ không để nó làm gì em. Anh thề.
Nhưng trong lòng Đức Duy, một nỗi bất an vô hình vẫn cứ gặm nhấm từng nhịp tim.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play