Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hệ Thống Linh Hồn: Ta Chơi Nát Cái Hệ Thống Chó Má Này

1. Con yêu papa nhất

[Chương 1: Con muốn ăn tim của papa.]
----
Sở Vy An vốn là một người cuồng em gái chính hiệu. Sở Kiều Vy dám nói mèo là chó, nói chó là mèo thì Sở Vy An không bao giờ chấp nhận cậu hay người khác nói ngược lại.
Cả hai anh em vốn dĩ là trẻ không cha, không mẹ. Khi Sở Vy An lên 4 tuổi, Sở Kiều Vy còn là 1 đứa bé sơ sinh chưa biết gì thì cả hai đã được đón vô trại trẻ mồ côi.
Mọi người xung quanh luôn thương sót cho hai đứa trẻ.
"Đúng là đáng thương. Cha thì giết hại mẹ rồi tử tự, để lại hai đứa trẻ, đúng là dại dột."
Nhưng đâu ai biết rằng, chính mắt Sở Vy An đã chứng kiến mọi thứ.
Chứng kiến cảnh người cha luôn ôn nhu, hiền lành, thậm chí cậu còn cho rằng cha sợ mẹ, lại có thể ra tay giết mẹ chứ.
Trong khoảnh khắc cậu thấy nụ cười méo mó trên gương mặt cha, đôi tay cầm con dao đâm 13 nhát lên người mẹ, róc sương, róc thịt. Máu tươi nhuốm đỏ cả căn phòng khách, thân hình mẹ nhão nhét, nát bấy, máu thịt lẫn lộn, chộn lẫn không ra hình người, chỉ chừa duy nhất là cái đầu của mẹ. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn là sự xinh đẹp ấy, nhưng khuôn mặt ấy sao lại đầy hoảng sợ thế kia.
Cái cổ của cha vặn vẹo, quay đầu mỉm cười, dịu dàng nói với cậu.
"An An dậy rồi à con, để papa đi nấu đồ ăn cho con nhé."
Giọng nói vẫn vậy, khuôn mặt vẫn vậy, chỉ có nụ cười và tia sáng trong mắt là khác hẵn.
"An An nhà ta muốn ăn gì nè."
Cha cậu đứng dậy, trên tay vẫn cầm con dao, từng bước tiến gần lại cậu. Khi mọi thứ chỉ cách còn 5 bước chân, thì cánh tay nhỏ bé dơ thẳng lên, ngón tay bé nhỏ chỉ vào người cha của mình.
Cậu bé mỉm cười đầy vui vẻ, giọng nói đầy chờ mong nói với cha mình.
Sở Vy An
Sở Vy An
Con muốn ăn tim của papa, papa móc ra cho con đi.
Sở Vy An
Sở Vy An
Nha ?
Cậu bé nghiêng cái đầu nhỏ bé, đầy chờ mong nhìn người cha của mình, đôi con ngươi đầy ý nghĩ thích thú.
Cha cậu đứng sững người lại, rồi buông một nụ cười đầy vui vẻ.
"Được thôi, con trai yêu dấu của pa."
Nói xong, không cần nghĩ ngợi. Cha cậu đã đâm con dao vào ngực mình, khoét một lỗ lớn, không kiêng dè mà dùng tay moi trái tim mình ra, dâng cho đứa con trai của mình.
Cậu bé mắt sáng bừng lên, vỗ tay khen ngợi.
Sở Vy An
Sở Vy An
Wowww
Sở Vy An
Sở Vy An
Papa tuyệt thật đấy.
Sở Vy An
Sở Vy An
Con yêu Papa nhất.
Cùng với tiếng vỗ tay của cậu, cha cậu cũng ngã khuỵu xuống.
Sở Vy An
Sở Vy An
A...
Sở Vy An
Sở Vy An
Tiết thật đấy...
Sở Vy An
Sở Vy An
Sao đi sớm vậy...
Sở Vy An
Sở Vy An
Chưa chơi đã gì cả.
Cậu tiết nuối, đôi chân nhỏ nhắn dẫm lên trái tim trong tay cha, dẫm lên máu thịt của mẹ, đi đến ôm cái đầu xinh đẹp của mẹ, vui vẻ nói.
Sở Vy An
Sở Vy An
Mẹ à.
Sở Vy An
Sở Vy An
Món quà sinh nhật tuyệt vời thật đấy.
Sở Vy An
Sở Vy An
Nhưng mà tiết ghê, con vẫn muốn ăn bánh kem mà mẹ làm.
Sở Vy An
Sở Vy An
Mẹ nợ con một lần nhé.
Cậu bình tĩnh ôm đầu mẹ mình, tiến lại điện thoại gọi điện cho cảnh sát.
Giọng điệu cậu run rẩy, đầy sợ hãi. Nhưng biểu cảm trên mặt cậu, lại bình tĩnh, không có một giọt cảm xúc.
Sở Vy An
Sở Vy An
Alo...
Sở Vy An
Sở Vy An
Cháu muốn báo án.
Sở Vy An
Sở Vy An
Bố cháu giết mẹ cháu rồi ạ.
----
[hết chương 1]

2. 10 năm sau

[Chương 2: Cái tên Sở Kiều Vy vốn dĩ không tồn tại]
---
Hai anh em họ Sở bắt đầu sống ở trại trẻ mồ côi.
Nhưng vào sinh nhật tròn 16 của Sở Vy An, thì em gái yêu dấu lại mất tích. Giống như Sở Kiều Vy vốn dĩ không có trên đời.
Sở Vy An tìm em gái mình cả một ngày ròng rã, hỏi biết bao nhiêu người, ngay cả viện trưởng cậu cũng tìm đến, nhưng câu trả lời nhận lại luôn là câu.
"Hả ? Em gái nào ? Từ trước đến giờ chỉ có mỗi cháu mà."
Cậu im lặng, không đáp.
Cho dù cậu đã lẻn vào phòng viện trưởng, lục tung đống hồ sơ. Thì thông tin nhận được, cũng chỉ có cái tên Sở Vy An. Giống như Sở Kiều Vy vốn không tồn tại.
Không tìm được ? Cũng không cần tìm nữa.
Có một đứa trẻ khá thân thiết với cậu, cũng như thích em gái cậu rất lâu, không kìm được mà hỏi.
"Lỡ chỉ do cậu ảo giác thì sao ? Cái tuổi này tưởng tượng ra mấy thứ linh tinh cũng là chuyện bình thường."
Tưởng tượng sao ? Tiếc thật đấy, thứ cậu tự tin nhất là trí nhớ của mình. Lấy đâu ra 2 chữ tưởng tượng.
Khoảnh khắc đó, cậu biết rằng.
"À, chắc đám đó mang con bé đi rồi."
"Hay là, phá nát chúng đi ?"
---
Thành phố Z, năm 2025.
Sở Vy An, 26 tuổi.
Chàng trai xinh đẹp, đúng, là xinh đẹp. Vẻ ngoài của cậu như một búp bê sứ, nếu mà so sánh với hoa hậu, cậu dư sức đạp đổ hết chén cơm của các hoa hậu, diễn viên, người mẫu sắc đẹp.
Đôi con ngươi đen láy, nhưng lại phủ một lớp màng khó đoán, sâu hun hút nhìn chằm chằm vào 1 vết nứt sâu trên tường, trong một con hẻm nhỏ.
Sở Vy An kéo mũ chùm đầu xuống, che khuất cả nữa khuôn mặt.
Sở Vy An
Sở Vy An
Người thứ 63 trong tháng.
Sở Vy An
Sở Vy An
Con hàng này, càng ngày càng không kiêng dè gì.
Sở Vy An
Sở Vy An
Nhưng cũng vì vậy, mà lỗ hỏng càng lớn.
Sở Vy An nhếch miệng cười, tiện tay dùng con dao trong tay, khắc lên tường, hình một con bướm nhỏ.
Cậu rề rà vuốt ve con bướm ấy, cảm giác gồ ghề chân thật.
Nhìn vào tấm bảng đồ thành phố, đã chi chít những dấu chấm đỏ, cậu bật cười nhưng trong đôi mắt, mốt ý vị cười cũng không có.
Sở Vy An
Sở Vy An
10 năm rồi...
Sở Vy An
Sở Vy An
Vào lần tiếp theo.
Sở Vy An
Sở Vy An
Chúng ta sẽ gặp lại~
Sở Vy An quay người bước đi, bước chân từng bước càng nghiêng ngang, ngông cuồng.
---
[Hết chương 2]

3. Ướt rồi...

[Chương 3: Đi đêm lắm có ngày gặp ma.]
---
Tạ Hành, một ông chú 30 tuổi. Nói là ông chú nhưng anh lại trông khá đẹp trai, trong 10 người thì chắn chắn Tạ Hành xứng đáng được debut.
Chỉ là quần thâm mắt anh hơi (rất) đậm, khuôn mặt xanh xao tiều tụy, trông như sắp tạch bất cứ lúc nào.
Tạ Hành mệt lã sau 3 hôm thức khuya tại công ty thì giờ anh mới có thể quay lại căn nhà thân thương, dù nó chỉ là một căn hộ nhỏ.
Thân là một nô lệ tư bản, điều kiện kinh tế eo hẹp, căn hộ của anh nằm khá xa, dân cư khá thưa thớt, đường vô thì nhỏ hẹp, lại còn tối.
Nếu không phải vì đồng tiền thì Tạ - siêu sợ ma - Hành sẽ không bao giờ bén mãn đến nơi này.
Anh đi từng bước vào trong, đôi mắt muốn híp lại vì buồn ngủ, chiếc áo sơ mi trắng bây giờ đã khá nhăn nheo, nhưng vẫn không lấn át được sự đẹp trai này.
Một cơn gió lạnh lướt ngang qua như nói rằng "Ồ, hé lô, đi đêm lắm có ngày gặp ma nhóa".
Sóng lưng anh lạnh buốt, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Khuôn mặt đầy bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu niệm phật.
//tí tách//
Âm thanh nước chảy đột nhiên vang lên. Dù bây giờ trời rất quang, thậm trí còn có thể thấy những vì sao tinh tú.
Tiếng nước chảy bắt đầu ngày càng mạnh, giống như một trận mưa lớn.
Tạ Hành rùng mình tháo giác nhìn xung quanh. Nhưng lại không phát hiện chỗ nào có nước.
Cảm giác lạnh lẽo, truyền từ chân lên đến đỉnh đầu, khiến cho các dây thần kinh của anh như co lại.
Tạ Hành
Tạ Hành
Ướt rồi...
Đôi giày của anh và ống quần, không hẹn mà ướt đẫm, dù dưới chân anh hoàn toàn không có giọt nước nào.
Nhưng cảm giác ướt át, lạnh lẽo lại dần dần tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Từ đôi giày đến ống quần lan rộng lên trên, ướt đẫm cả 1 vùng áo sơ mi.
Tạ Hành như chết sững tại chỗ.
Không phải anh không muốn chạy, mà là không thể chạy.
Tạ Hành
Tạ Hành
...
Trong một giây đó, điều duy nhất anh nghĩ đến.
Tạ Hành
Tạ Hành
"...tạch thật mà chưa xin phép nghĩ thì có bị trừ lương không ta."
Áo sơ mi chỉ còn vài giây nữa thôi là ướt sẫm, thì một cảm giác lạnh lẽo khác, truyền đến từ vai.
Tạ Hành khựng lại rồi đưa mắt nhìn xuống, thì thấy một bàn tay đặt lên vai mình.
"Xin--"
Chữ xin chào chưa kịp bật ra thì đã bị tiếng hét của ai đó lấn át.
---
[Hết Chương 3]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play