[DooGem] Vở Kịch Của Anh
1 : Xiềng xích lụa trắng
Không phải cơn mưa dịu dàng như lời tiễn đưa của đất trời, mà là thứ mưa dày đặc và lạnh buốt, phủ lên thành phố tấm màn tang tóc.
Ngay cả thiên nhiên dường như cũng không nỡ chứng kiến một cuộc hôn nhân không tình yêu, một màn kịch đẫm máu được gói ghém trong lụa là và ánh đèn pha lê.
Hoàng Hùng ngồi im trước gương trong phòng chuẩn bị.
Gương mặt anh phản chiếu mờ nhạt giữa ánh đèn trắng lạnh.
Mái tóc được vuốt gọn gàng, lớp trang điểm nhạt che đi phần nào vẻ mệt mỏi, nhưng không thể che nổi ánh nhìn trống rỗng trong đôi mắt ấy.
Anh mặc vest trắng, gọn gàng như một chú rể hoàn hảo.
Một con cờ được đóng khung.
Một con rối đang chờ người giật dây.
Trợ lý riêng của cha anh bước vào, đưa đến trước mặt anh bản sao của hợp đồng hôn nhân.
Không phải một lời chúc, không phải một câu hỏi, mà là một tờ giấy lạnh lùng định đoạt cả cuộc đời anh.
"Thiếu gia, xin ký tên. Mọi thứ đã được sắp xếp".
Hoàng Hùng không nhìn tờ giấy, cũng không nhìn người đàn ông kia.
Anh chỉ chậm rãi thở ra, cười nhẹ, một kiểu cười trào phúng đầy cay đắng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cha tôi đã ký chưa?
"Rồi. Cả bên Đỗ Thị cũng đã đóng dấu chính thức. Hôn lễ hôm nay chỉ là hình thức."
Hoàng Hùng cúi đầu, nhìn xuống đôi tay mình đang run nhẹ.
Anh đã từng nghĩ mình có thể kiểm soát cuộc đời.
Anh tài giỏi, anh sắc bén, từng dám từ chối mọi sự sắp đặt.
Nhưng anh không ngờ… chính cha mình lại là người đẩy anh vào ngục tù này.
Vì lợi ích. Vì quyền lực. Vì liên minh giữa hai đế chế.
Và vì một kẻ như Hải Đăng.
Tên tuổi đó không ai trong giới thương trường là không biết.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, thông minh đến đáng sợ.
Đàn ông, đàn bà đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Mọi thứ hắn ta muốn, hắn ta đều sẽ có bằng mọi cách. Và lần này, là anh.
Con trai duy nhất của Huỳnh Gia, người được gả đi như một món quà liên minh.
Tiếng nhạc cưới vang lên, nhạt nhòa giữa tiếng mưa nặng hạt.
Ánh đèn hội trường rọi xuống lễ đường dài lộng lẫy như hoàng cung.
Hai hàng ghế danh dự đầy những khuôn mặt quen thuộc:
Chính trị gia, doanh nhân, truyền thông — tất cả đều đang chứng kiến một “cuộc hôn nhân hoàn hảo".
Hải Đăng đứng chờ sẵn ở cuối lễ đường.
Cao lớn, thâm trầm, sắc lạnh như tòa thành không thể công phá.
Ánh mắt anh ta khóa chặt lên người Hoàng Hùng khi anh tiến đến, từng bước nặng nề như đang bước về phía đoạn đầu đài.
Khi hai người đối diện nhau, Hoàng Hùng không nhìn Hải Đăng.
Anh chỉ nhìn vào khoảng không vô định giữa hai người.
"Trao nhẫn,” người dẫn lễ nói.
Bàn tay lạnh của Hải Đăng nắm lấy tay anh, đeo vào ngón áp út chiếc nhẫn bạch kim được chế tác riêng. Bàn tay ấy siết hơi mạnh, như muốn nhắc anh nhớ: từ giờ, em là của tôi.
Và Hoàng Hùng, với một chút phản kháng cuối cùng, chỉ cười khẽ, đôi môi nhếch lên như thể khinh thường:
Huỳnh Hoàng Hùng
Lúc nào chán thì nhớ trả tôi về. Đừng quăng như một món đồ vỡ.
Hải Đăng không đáp, nhưng ánh mắt anh ta tối lại, sâu như vực.
Tối hôm đó, trong căn phòng cưới rộng lớn, chỉ có một ngọn đèn vàng nhạt được bật.
Hải Đăng đứng bên cửa sổ, nhìn mưa vẫn chưa dứt.
Sau lưng, Hoàng Hùng ngồi im trên giường, tay siết lấy mép chăn.
Hải Đăng cất tiếng, giọng hắn trầm thấp, đủ để rạch một vết lạnh vào tim người kia.
Đỗ Hải Đăng
Bắt đầu thấy sợ rồi à?
Hoàng Hùng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Huỳnh Hoàng Hùng
Không. Chỉ thấy tiếc.
Huỳnh Hoàng Hùng
Tiếc cho anh. Vì anh nghĩ có thể giữ được tôi bằng một tờ giấy.
Hải Đăng quay lại, bước từng bước chậm rãi về phía giường.
Đôi mắt sắc như dao cứ nhìn chằm chằm vào con người gầy gò đang ngồi thẳng lưng chống đỡ cả thế giới đó.
Anh ngồi xuống, đưa tay nâng cằm Hoàng Hùng lên, nhẹ như đang chạm vào thủy tinh, nhưng trong mắt lại là sự chiếm hữu tuyệt đối.
Đỗ Hải Đăng
Giữ em bằng giấy tờ?
Đỗ Hải Đăng
Không, Hoàng Hùng. Tôi sẽ giữ em bằng mọi cách.
Hoàng Hùng không trả lời. Chỉ là trong đôi mắt ấy, lần đầu tiên ánh lên một tia sợ hãi mơ hồ.
Không phải vì lời đe dọa, mà vì anh biết từ giờ phút này, anh đã thực sự mất quyền kiểm soát cuộc đời mình.
2 : Bản án cuộc đời
Trước khi mọi thứ bắt đầu, Hải Đăng và Hoàng Hùng là hai đường thẳng song song
Một người ở đỉnh cao quyền lực, một người mang vẻ trầm ổn cô độc giữa lấp lánh hào quang
Hải Đăng, người thừa kế duy nhất của Đỗ thị, từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trên bìa tạp chí kinh tế
Sắc lạnh, quyết đoán, chưa bao giờ thất bại
Hắn không chỉ nắm giữ quyền lực tài chính, mà còn là nỗi khiếp sợ của giới thương trường
Không ai dám đối đầu, cũng không ai đủ tư cách đến gần
Cuộc sống của hắn là lịch trình dày đặc, những cuộc họp kéo dài, những thương vụ bạc tỷ, và những người tình không tên không mặt. Hắn không cần tình yêu. Chỉ cần kiểm soát
Hoàng Hùng, con trai út của Huỳnh thị, từ nhỏ đã được nuôi dạy như một “hậu duệ xứng đáng”
Nhưng anh không có khát vọng quyền lực như cha
Anh thích tĩnh lặng, thích âm nhạc, từng mơ ước trở thành nghệ sĩ
Ước mơ đó bị bóp nghẹt từ khi anh bước chân vào Đại học Kinh tế theo yêu cầu của gia tộc
Dù sống trong nhung lụa, Hoàng Hùng luôn cảm thấy lạnh
Không phải vì thiếu thốn vật chất, mà là vì thiếu tự do
Hơn một tháng trước hôn lễ, cuộc gặp mặt chính thức giữa hai gia tộc diễn ra trong phòng họp riêng tại khách sạn năm sao
Buổi gặp không khác gì một buổi thương thảo hợp đồng
Huỳnh tổng ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt nghiêm khắc, không biểu cảm
Bên kia là Đỗ tổng cùng Hải Đăng, người mà hôm đó lần đầu tiên Hoàng Hùng gặp mặt
Anh nhớ rất rõ: cánh cửa mở ra, và Hải Đăng bước vào, bộ vest đen vừa vặn, khí chất sắc lạnh như có thể đông cứng cả căn phòng
Ánh mắt của Hải Đăng quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại nơi Hoàng Hùng
Chỉ một thoáng thôi, nhưng ánh nhìn đó khiến sống lưng anh lạnh toát
Hoàng Hùng không được hỏi ý kiến
Anh chỉ ngồi đó, lưng thẳng, tay nắm chặt dưới bàn
Một trợ lý đưa bản hợp đồng liên doanh mới giữa hai tập đoàn
Điều kiện ràng buộc: hôn nhân giữa người thừa kế hai bên, để củng cố niềm tin và quan hệ lâu dài
Lúc ấy, Hoàng Hùng nhìn cha mình, ánh mắt như van xin:
Huỳnh Hoàng Hùng
" Con không muốn "
Nhưng ông ta không nhìn lại. Như thể anh chưa từng tồn tại như một con người, chỉ là một quân cờ được đẩy ra đúng lúc
Đỗ Hải Đăng
Em không muốn à?
Giọng Hải Đăng vang lên, lạnh mà trầm, cắt ngang bầu không khí
Hoàng Hùng quay sang nhìn người đàn ông ấy ,đôi mắt kia như đang thăm dò, như đang đùa cợt
Huỳnh Hoàng Hùng
Chẳng ai hỏi tôi muốn hay không
Đỗ Hải Đăng
Tôi không thích những con cờ có ý kiến.
Anh biết lúc đó mình nên phản ứng
Không thể phá vỡ thế cờ được vạch sẵn bởi hai người đàn ông quyền lực nhất thành phố
Sau buổi gặp hôm ấy, mọi thứ diễn ra như guồng máy đã chạy:
thiệp cưới được phát, truyền thông đưa tin, lễ cưới sắp đặt
Hoàng Hùng chỉ còn cách chờ đến ngày định sẵn, như một tù nhân đợi ngày hành quyết không có bản án, không có luật pháp, không có lối thoát
3 : Đêm đầu,tim cuối
Tiệc cưới kết thúc lúc gần nửa đêm
Ánh đèn pha lê trong sảnh tiệc lần lượt tắt đi, nhường lại cho sự yên tĩnh lạnh lẽo của căn biệt thự xa hoa
Nơi mà từ hôm nay, Hoàng Hùng sẽ gọi là “nhà”
Anh ngồi thẫn thờ trên mép giường, tay vẫn nắm chặt vạt áo vest trắng đã nhăn
Căn phòng quá rộng, ánh đèn quá dịu, nhưng tim anh đập nhanh như đang ở mép vực
Vest đã tháo, cà vạt nới lỏng, gương mặt không chút cảm xúc
Hắn khép cửa lại, từng bước tiến gần, từng bước như dồn Hoàng Hùng vào tường bằng thứ áp lực vô hình
Đỗ Hải Đăng
Em tưởng tôi quên à?
Anh không đáp. Chỉ nhìn vào đôi mắt kia , lạnh và trống rỗng, không một tia thương xót
Đỗ Hải Đăng
Em nghĩ đây là hôn nhân chỉ để làm cảnh?
Hắn cúi xuống, tay nắm lấy cằm anh, ép buộc ánh mắt phải nhìn thẳng hắn
Huỳnh Hoàng Hùng
Chẳng phải nó là cảnh thật sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
Một vở diễn
Huỳnh Hoàng Hùng
Một hợp đồng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh cần tôi đóng vai, tôi đã làm.
Hắn cười khẽ. Không phải nụ cười dịu dàng. Mà là nụ cười của một kẻ đang cầm dao mổ từng lớp da của đối phương
Đỗ Hải Đăng
Em quên mất ai là người có quyền ở đây rồi à?
Hắn đẩy Hoàng Hùng ngã xuống giường, cả thân thể cao lớn phủ lên
Huỳnh Hoàng Hùng
A-anh định làm gì?
Hoàng Hùng hoảng, cố đẩy ra, giọng run lên
Hắn nói, như thể một tuyên bố quyền sở hữu
Đỗ Hải Đăng
Em không còn thứ gì để giữ nữa đâu, Hoàng Hùng
Hắn ghé sát vào tai cậu, thì thầm như rót độc
Đỗ Hải Đăng
Kể cả cơ thể này… cũng không còn là của em nữa
Anh cứng người , muốn vùng dậy. Nhưng ánh mắt hắn đã khóa chặt mọi phản kháng
Trong đôi mắt ấy không có tình cảm. Chỉ có sự chiếm hữu
Huỳnh Hoàng Hùng
TÔI GHÉT ANH
Hoàng Hùng hét lớn, giọng run run, vừa giận vừa sợ
Đỗ Hải Đăng
Ghét cũng phải nằm cạnh tôi
Hắn đáp, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên
Ngoài cửa sổ, thành phố lặng lẽ ngủ
Nhưng bên trong căn phòng kia, một người đang bị thức tỉnh không phải bởi ái tình, mà bởi hiện thực nghiệt ngã:
Anh đã thật sự bị trói buộc vào người đàn ông này
Download MangaToon APP on App Store and Google Play