"Tô Lan, em đợi anh, anh sẽ cứu em ra!"
"Tôi..."
"Hãy tin anh, giờ anh đi sắp xếp, rất nhanh thôi anh sẽ đưa em rời khỏi đó. Đợi anh nhé!"
Tuýt tuýt tuýt...
Mang tâm tình hoảng hốt vì đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tô Lan ngơ ngác nhìn điện thoại đã im lìm mà thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn.
Đây... Rốt cuộc là chuyện gì?
Sao mới ngủ một giấc mà cô đã tỉnh lại ở một nơi xa lạ, còn trong một thân thể xa lạ không phải của mình. Đã thế còn bắt phải một cuộc gọi chẳng hiểu ra làm sao, cái gì mà cứu... Làm như cô bị giam cầm...
Tô Lan vừa nghĩ tới đây đã thấy cổ chân bị một sợi dây xích cực kỳ khoa trương khóa lại.
Mắt cô chữ O, mồm chữ A.
"Vụ gì đây..."
Cô động động cổ chân, nghe tiếng dây xích ma sát phát ra tiếng vang chói tai mà hoang mang vô độ.
Lần theo sợi dây, Tô Lan nhìn thấy đầu còn lại của nó nối với một chân của chiếc giường cô đang nằm. Có vẻ nó đã được trường kỳ khóa lại, mặc dù bản thân vòng xích đã được lót thêm một lớp bông mềm chu đáo khiến cho nó không làm trầy cổ chân trắng mịn của cô nhưng vẫn để lại một vết đỏ chói mắt.
Tô Lan ngẩn người nhìn nó, bỗng nhiên một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập tới khiến cô không chịu nổi ngã xuống giường.
Trong cơn đau đầu, Tô Lan thấy mình rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Cô nhìn thấy căn nhà mình ở trước đây, bản thân cô lúc này vẫn nằm trên chiếc giường quen thuộc nhưng không còn hơi thở.
Tô Lan choáng váng nhìn mẹ của cô phát hiện mình đã chết, khám nghiệm ra mới biết là do cô làm việc quá sức, lao lực mà chết... Nói thật là Tô Lan chưa từng nghĩ mình sẽ chết theo kiểu này. Mỗi năm có rất nhiều người chết vì lao lực, nhưng cô không nghĩ nó lại xảy ra trên người cô, một cô gái còn đang trong độ tuổi đẹp, có công việc đàng hoàng còn đang trên đà thăng quan tiến chức, có nhan sắc. Thứ duy nhất không được hoàn mỹ là cô đang gánh một khoảng nợ lớn thay cho người cha khốn nạn đã vào tù.
Mẹ của cô, người phụ nữ cả đời sống trong nhung lụa chưa chịu khổ bao giờ không có khả năng làm việc nặng nhọc, mọi gánh nặng đổ dồn lên người cô.
Những khi làm việc quá sức cô còn có một ao ước muốn được sống làm một con cá muối chân chính, không cần phải làm gì, chỉ cần ăn rồi nằm phè phởn.
Trong lúc nhìn mẹ mình đau khổ làm tang lễ cho mình, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên chao đảo, đến lúc hoàn hồn Tô Lan đã thấy căn phòng mình vừa ở hiện ra trước mặt. Trong căn phòng đó, một người con gái xinh đẹp nhưng lạ lẫm bị khóa lại bằng xích sắt lớn, trên tay cô cầm một lộ thuốc ngủ chẳng biết lấy từ đâu ra. Rõ ràng đây chính là người cô đã nhập vào trước đó sau khi chết vì lao lực.
Khi Tô Lan thấy cô ấy định mở nắp lọ thuốc thì từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông chạc tuổi ba mươi. Để Tô Lan nói thì đó là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp trong suốt kiếp làm người vừa qua. Là bạn trai lý tưởng Tô Lan ao ước mà mãi chẳng thấy.
"Tô Lan..."
"Anh đừng lại đây!"
Trong cái nhìn chăm chú của cô, người đàn ông kia vừa mở đã bị cô gái nọ xua đuổi như đuổi tà. Sắc mặt anh ta khó coi lắm nhưng vẫn đồng ý không lại gần cô.
Có điều cô gái kia lại không lĩnh tình, oán hận nhìn anh nói lời cay độc: "Tạ Duẫn, tôi nói cho anh biết dù tôi có chết cũng sẽ không thuận theo anh đâu!"
"Nếu anh không muốn tôi chết thì hãy thả tôi đi!"
"Coi như tôi van cầu anh!"
Sắc mặt người đàn ông bây giờ đã tái xanh, trông lại có chút đáng sợ trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Nhưng Tô Lan có thể nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt anh khi cô gái kia nhìn anh hoảng sợ co rúm lại. Đến hiện tại cô có thể đoán được cô gái kia chết như thế nào, rõ ràng là chết vì uống quá nhiều thuốc ngủ. Mặc dù cô rất không hiểu, nhìn cô gái kia đâu có vẻ là người can đảm như vậy.
Có điều sau đó Tô Lan đã hiểu vì sao.
Sau một hồi giằng co, ngược thân ngược tâm đầy máu chó, người đàn ông nọ rốt cuộc chịu hết nổi sự chống đối của cô gái mà giận dữ bỏ đi. Tô Lan có thể nhìn thấy anh ta rất nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến nổi tay nắm cửa đều bị anh ta dùng nhiều sức vặn hư, rời đi là cách anh ta kiềm chế không trút giận lên người cô gái. Thật sự là một người đàn ông tốt quá mà, mặc dù hành vi cưỡng ép giam cầm này có vẻ biến thái quá. Nếu một người đã không yêu mình thì có cưỡng ép cũng đâu có hạnh phúc.
Dù sao thì sau khi anh ta đi, cô gái kia náo loạn trên giường một hồi thì kích động nghĩ quẩn lôi hộp thuốc ngủ ra, đổ vào miệng mấy chục viên, Tô Lan nhìn mà hoảng. Đời trước dù vất vả lắm Tô Lan còn chưa muốn tự sát như vậy.
Nhưng có thể là chỉ có chút can đảm như vậy, qua vài giây cô gái kia đã hối hận, hoảng sợ móc họng mình. Có điều khi đó đã muộn rồi.
Cuối cùng cô gái đó chết, đúng lúc Tô Lan ở hiện thực cũng chết nên cô đã nhập hồn vào người cô ấy. Nhưng cô gái ấy lại không may mắn như vậy trở thành cô ở bên kia. Có điều việc uống quá nhiều thuốc ngủ cũng để lại di chứng quá lớn khiến Tô Lan đau đầu đến mức hồn phách cũng trở nên hỗn loạn như này.
Tô Lan sợ lắm, dù cho việc nhập hồn vào xác một người khác rất đáng sợ nhưng nó không bằng nổi sợ khi nghĩ mình phải chết lần nữa. Cô không muốn chết đâu.
Ý chí cầu sinh khiến linh hồn đang trôi nổi của cô lần nữa nhập vào cơ thể của cô gái kia. Nhưng cơn đau đầu vẫn còn tồn tại, Tô Lan đành phải bất chấp nguy cơ bị người ở đây phát hiện ra linh hồn bên trong thân xác này đã thay đổi cố gắng nhón tay nhấn cái nút đỏ ở đầu giường như những cái nút cô thường thấy ở bệnh viện.
Rõ ràng cô đã đoán đúng, thứ này có công dụng như cái nút gọi khẩn cấp kia thật.
Không bao lâu sau, khi ý thức của cô đã mơ hồ thì người đàn ông mà cô thấy lúc nãy đã xuất hiện.
Tô Lan chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt nửa tức giận nửa lo lắng vô cùng của anh thì triệt để hôn mê. Thời điểm đó trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Xin lỗi anh đẹp trai vì đã khiến anh lo lắng. Đợi qua khốn cảnh lần này tôi sẽ không khiến anh phải lộ ra vẻ mặt này nữa.
Chuyện sau đó thế nào Tô Lan không hề biết.
Cô chỉ biết khi cô tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình vẫn ở trong căn phòng nọ, trên chân vẫn bị xích trói lại.
Có khoảnh khắc không hiểu vì sao cô cảm thấy rất ba chấm. Anh trai à, thật ra anh có tính S phải không, thích chơi giam cầm đến vậy. Chẳng lẽ thế này rồi cô còn có thể chạy trốn à?
Nhưng Tô Lan cũng chỉ suy nghĩ vớ vẩn một chút đó thôi, sau đó cô không khỏi thở phào nhẹ nhỏm vì bản thân vẫn còn sống. Thật sự dọa người mà.
Nhưng mà giờ cô phải làm sao?
Ở bên kia cô đã chết rồi, chính cô tận mắt nhìn thấy mẹ mình đem mình đi hỏa thiêu, cơ hội sống lại bên kia là bằng không. Thật ra cô cũng chẳng lưu luyến gì cuộc sống lao lực trước đó. Về phần mẹ cô, người phụ nữ đó sẽ không đau lòng quá lâu đâu. Mà bởi vì cô chết vì lao lực cũng xem như tai nạn lao động nên mẹ cô đã nhận được một khoảng tiền bồi thường kếch xù, dựa vào số tiền đó bà ấy có thể sống tốt nếu không phá của sau khi trả hết số nợ còn lại của cha cô.
Nhưng còn cô... Phải ôm một thân phận khác, lỡ người khác phát hiện cô không phải Tô Lan kia...
Không nói đâu xa, tạm thời cô không có khả năng biết được thân phận xã hội của cô gái này, cũng không thể tiếp xúc với người thân của cô, nhưng còn có người đàn ông tên Tạ Duẫn kia, anh ta nhất định biết Tô Lan trước đây, mặc dù chưa quen thuộc anh nhưng cô cảm thấy mình sẽ không qua mặt được anh. Để hắn biết cô đã chiếm lấy thân thể của người yêu hắn thì... Tô Lan không dám nghĩ đến hậu quả.
Tô Lan mãi suy nghĩ quá nhập tâm, không nhận ra trong phòng xuất hiện thêm một người.
"Em đang nghĩ gì vậy Tô Lan?"
"Á trời ơi!!"
Tô Lan bị dọa cho hoảng sợ bất giác hét lên một tiếng.
Tiếng hét của cô quá chân tình thật cảm khiến Tạ Duẫn cũng giật cả mình, nét mặt trở nên quái dị.
Tô Lan bị anh nhìn như thế thì chột dạ, không dám nhìn vào mắt anh nhỏ giọng nói: "Anh đến lúc nào vậy, sao không nói một tiếng, dọa tôi giật mình hà..."
"..."
Không hiểu sao tự nhiên Tạ Duẫn lại thấy buồn cười.
Có điều ngay sau đó ánh mắt anh liền trở nên sâu thẫm, nhìn cô đầy ngờ vực.
Tô Lan bị ánh mắt này nhìn càng hoảng tợn nữa: "Anh, anh nhìn gì vậy..."
Tạ Duẫn vẫn nhìn, ánh mắt càng thâm sâu.
Tô Lan bị nhìn đến hoảng hốt, cái gì mà giả dạng cũng quên, vừa hô lên vừa lấy trùm đầu mình lại: "Anh đừng có nhìn tôi nữa!"
"..."
Tạ Duẫn nhìn một cục tròn trên giường, dù biết người trước mặt rất không đúng nhưng anh vẫn thấy buồn cười.
Có thể là Tô Lan mà anh biết chưa từng cho anh sắc mặt tốt chứ đừng nói ngồi nói chuyện như vậy với anh. Mỗi lần gặp anh Tô Lan đều không la thì hét, tránh né anh một cách cuồng loạn như thể hít chung bầu không khí với anh sẽ chết.
Nhưng nếu Tô Lan không phải Tô Lan mà anh biết thì những cố chấp xuống thời gian qua của anh sẽ thành một trò đùa?
Mặc dù nếu phải nói cho rõ ràng thì anh đã thích Tô Lan ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, thích vẻ ngoài của cô lại không phải do thích tính cách của cô, tựa như tất cả những thứ anh làm lúc này không phải vì thích vì yêu mới làm. Anh tự nhận anh có tính chiếm hữu cao, nhưng anh vẫn biết cưỡng ép không có kết quả. Có thể chuyện đến nông nỗi này là do anh đã dùng sai cách thức ngay từ đầu, nhưng anh phải đảm bảo Tô Lan khỏe mạnh nguyên vẹn mà sống.
Nghĩ như vậy, Tạ Duẫn nhìn cục u trên giường, lấy điện thoại từ trong túi quần gọi đi.
"Alo, bác sĩ Mạc."
Dù sao anh cũng không biết nên lý giải tính huống bây giờ thế nào, thôi thì cứ tìm người có chuyên môn đến giải quyết đi.
Tô Lan đang bối rối giấu mình trong chăn không hiểu sao mãi không thấy người ngoài kia có động tĩnh gì bỗng nhiên nghe thấy cách nói này thì hơi sững sốt.
Này là... Đang nói chuyện điện thoại?
Tô Lan ngờ vực, bất giác ló đầu từ góc chăn ra.
Có thể khoảnh khắc cô ló đầu liền đối diện với ánh mắt sâu thẫm của người đàn ông. Tô Lan vội vàng rụt cổ về.
"..."
Tạ Duẫn không biết khóe miệng anh đang giương lên, nhìn chằm chằm cái khe đang lén lút hé ra mà tưởng như mình đã giấu kín lắm. Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra, anh khẽ khụ một tiếng, đường hoàng nói với người bên kia: "Bác sĩ Mạc, tôi cần ông đến đây một chuyến, hình như Tô Lan không được bình thường lắm."
"..."
Anh mới không bình thường ấy.
Tạ Duẫn cố mím khóe môi đang muốn giương lên nữa khi cảm giác được một luồng hơi thở oán giận đang bốc ra từ cái khe kia, tiếp tục nói với bên kia: "Vâng, cô ấy không cư xử như bình thường."
"..."
Tôi biết đó, anh không chịu ngược thì không chịu được đúng không.
Anh phải thích cái cách cư xử của Tô Lan trước đây chứ gì, tôi biết mà, hừ hừ.
...Nói thì nói vậy thôi nhưng Tô Lan vẫn biết Tạ Duẫn không có ý đó. Nghĩ đến bản thân chưa gì đã bại lộ, cô bất giác dỏng tai lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài.
Vì sợ bỏ qua điều gì mà vô tình ló ra quá nhiều, bại lộ nửa bên sườn mặt trắng nõn có phần tái nhợt vì vừa tự tử bất thành khiến người ta nhìn mà thương tiếc trước mắt người đàn ông kia. Còn có đôi mắt tinh ranh láu cá đang đảo tới đảo lui.
"...Khụ, tạm thời tôi chỉ thấy cô ấy có chút khác thường... Không, phải nói là tính cách thay đổi rất nhiều. Có phải là bị thuốc ngủ làm hỏng đầu rồi không?"
"..."
Anh không ngừng bán bổ người khác ngay trước mặt người ta như vậy có được không.
Tạ Duẫn nhịn cười: "Vâng, tôi đợi ông tới lại nói."
Nói xong câu này anh cúp máy.
Cũng cùng lúc đó cái khe nhỏ kia đã bị che lại, cũng giấu luôn người bên trong không cho anh thấy một chút gì.
Tạ Duẫn bình thản ngồi xuống cái ghế bên giường nhìn cục u trên giường, nói: "Tôi sẽ không làm gì em, ra đây đi."
Ở trong chăn, Tô Lan đang bận nghĩ hình như giả bộ bị hỏng đầu, mất trí nhớ cũng là một lý do hay bỗng nhiên nghe thấy giọng của Tạ Duẫn thì giật mình.
Có điều... Lời anh nói có thể tin được không?
"Tôi chỉ ngồi ở đây thôi."
"..."
Được... Tin anh một lần đó. Dù sao không có anh thì tôi đã tèo rồi.
Sau đó Tạ Duẫn nhìn thấy cái ụ kia động động, rồi một cái đầu nhỏ bù xù ló ra, xuống dần đến con mắt, cái mũi, cái miệng... Đôi má bởi vì núp trong chăn bị ngộp nên có chút ửng hồng càng khiến cho khuôn mặt nhỏ trở nên động lòng người. Mép chăn dừng lại ở chiếc cằm tinh xảo thì không xuống nữa. Người con gái trên giường siết mép chăn cảnh giác nhìn anh, dáng vẻ như một con thú nhỏ đang dè chừng con sói bự... Khụ, anh không phải sói.
Tạ Duẫn nghiêm mặt nói: "Em nhớ tôi là ai không?"
Tô Lan nhìn anh, ngập ngùng gọi cái tên kia: "Tạ, Tạ Duẫn?"
Vẻ mặt Tạ Duẫn hơi giãn ra, lại hỏi: "Vậy em thì sao?"
Tô Lan vẫn rập khuôn đáp: "Tô Lan."
Có thể thông qua cách trả lời, Tạ Duẫn khẳng định được nhiều điều nhưng anh không nói ra, vẫn tiếp tục hỏi: "Ba mẹ em tên gì?"
Lần này người con gái kia ngơ ra.
Ngơ thì thôi, cô còn vô tội nhìn anh chớp chớp mắt.
"..."
Tạ Duẫn cảm thấy tim mình bị cô đánh trúng một cái.
Nếu không phải anh kiểm soát sắc mặt tốt thì đã đánh mất vẻ nghiêm nghị rồi.
Anh khụ khụ mấy tiếng trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không nhớ ba mẹ tên gì?"
Cái đầu nhỏ bù xù kia gật gật.
Cô gái nhỏ rụt rè hỏi: "Anh có thể nói cho tôi biết không?"
Tạ Duẫn không trả lời mà hỏi: "Ngoài tên ra em có biết mình bao nhiêu tuổi, học thức thế nào, nghề nghiệp ra sao không?"
Tô Lan thành thật lắc đầu.
"Vậy còn tôi?"
Vẫn lắc đầu.
Cô chỉ biết anh qua ký ức trước lúc chết của "Tô Lan" thì làm sao mà biết những thứ khác, Tô Lan nói thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn vô tội nhìn anh, nôm bất lực lại đáng thương biết bao.
Xem ra thật sự hỏng đầu rồi, Tạ Duẫn thầm nói trong lòng. Anh đổi một cách nói, hỏi: "Nói vậy em chỉ nhớ tôi, nhớ tôi tên Tạ Duẫn, nhớ mình tên Tô Lan, còn lại không nhớ gì nữa?"
Tô Lan không biết suy nghĩ trong lòng anh, cô chỉ gật đầu xem như đồng ý với cách nói của anh.
Chỉ có điều, không biết cô có cảm nhận sai hay không, cô cảm thấy khi cô gật đầu người đàn ông kia có vẻ vui lắm.
Chuyện này có gì vui nhỉ... Chắc cô sai rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play