Trăng Trên Sông Thu [Duonghung] [ Rhycap ]
Trăng Trên Sông Thu
t/g flop
tht sự rất cảm ơn mn đã ủng hộ và kiu shop lm truyện trên đây
t/g flop
thank you hai bn đã ủng hộ shop nha
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu cả nhà Trần
con trai giỏi giang nhà Trần
Quang Anh
Quang Anh
cậu út nhà Trần
Ăn chơi khét tiếng
Đức Duy
Đức Duy
Con duy nhất
Vàng bạc nhà Hoàng
Quang Hùng
Quang Hùng
Con trai nhà họ Lê
Chàng hát rong
Vào triều đại Trường Phong, tại một huyện nhỏ ven sông, có một vị quan trẻ mới được bổ nhiệm tên là Đăng Dương
Chàng xuất thân từ dòng dõi Nho gia, văn võ song toàn, nhưng tính tình điềm đạm, ít cười. Dân trong vùng kính trọng, nhưng cũng thầm nói: "Quan ấy lạnh như sương, chẳng gần gũi ai."
Một ngày thu, huyện mở hội thi thơ bên sông. Người dân tụ tập đông vui, ai cũng mang theo câu đối, thơ văn để dự thi
Trong số đó có một người lạ mặt – Hùng, một chàng hát rong đến từ phương Nam, dáng vẻ phong trần, đôi mắt sâu và giọng nói như gió thổi qua rừng trúc.
Hùng không thi để thắng, chỉ đọc lên bài thơ
Quang Hùng
Trăng không hỏi lòng ai, sông chẳng giữ hình bóng.
Người đi dưới trăng vàng, lòng ai có động không?
Quang Hùng
// nhìn thẳng vào mắt anh //
Đăng Dương
// ngẩn người //
Câu thơ khiến Dương ngẩn người. Lần đầu tiên trong đời, chàng thấy trái tim mình rung lên không phải vì đạo lý, mà vì một giọng nói – và một ánh mắt dám nhìn thẳng vào mình như thế
Sau hội, Dương cho gọi Hùng vào phủ, nói là muốn hỏi chuyện thơ. Nhưng rồi mỗi lần gặp, họ không chỉ nói về thơ – mà nói về trời, về đời, về những giấc mơ chưa bao giờ dám nói thành lời.
Quang Hùng
Ta lang thang khắp nơi chỉ mong có người nhớ đến ta dù chỉ một lần
Đăng Dương
// im lặng rất lâu //
Đăng Dương
//đáp lời em // Nếu người không rời đi ta sẽ nhớ người mỗi ngày
Tình cảm giữa họ lớn dần trong thinh lặng. Không ai dám nói ra, bởi thiên hạ chưa cho phép một vị quan yêu một kẻ hát rong. Nhưng những đêm trăng, người dân trong vùng vẫn thấy Dương đứng bên bờ sông, còn Hùng ngồi bên cây đàn, hát khẽ. Không ai chen vào – bởi tình ấy đẹp quá, không cần lời giải thích.
Một ngày, triều đình gọi Dương về kinh nhậm chức lớn. Trước khi đi, chàng đến tìm Hùng
Đăng Dương
Ngươi có muốn đi cùng ta không?
Quang Hùng
Ta là kẻ tự do. Nhưng nếu chàng giữ một chỗ cho ta trong tim, thì dù ở đâu, ta vẫn ở bên cạnh
Từ đó, người ta kể rằng, mỗi dịp rằm, bên sông thu ánh trăng vẫn lung linh, và nếu lặng nghe, sẽ nghe tiếng đàn vọng về từ một mối tình không tên – giữa một vị quan lạnh lùng và một chàng hát rong làm ấm cả trái tim
Đăng Dương
Mấy bn thấy t/g giỏi hk
Gió lặng, nước dậy
Từ ngày Hùng bước vào cuộc đời Dương, lòng chàng quan huyện như mặt hồ từng đóng băng giờ bỗng có sóng nhẹ. Nhưng không chỉ có Hùng là người duy nhất nhận ra sự thay đổi ấy
Đức Duy, thư đồng thân cận của Dương, người theo hầu từ thuở chàng còn là học trò.
(mặc dù là vàng bạc nhà Hoàng)
Duy trầm lặng, tận tụy và luôn đi sau một bước, nhưng trong ánh mắt lúc nào cũng dõi theo Dương với một tình cảm không lời
Duy biết rõ từng thói quen, từng sở thích của chàng, thậm chí biết cả việc Dương thường thức trắng những đêm trăng – từ trước cả khi có Hùng
Hùng không ganh tị, chỉ âm thầm đau. Có một lần, thấy Dương nhìn theo Hùng với ánh mắt dịu dàng, Duy chỉ cúi đầu, nói
Đức Duy
Nếu có người khiến ngài cười, thì tôi sẵn sàng lui bước.
Đăng Dương
Duy, ngươi chưa từng ở sau ta. Ngươi luôn ở bên ta. Chỉ là... trái tim ta đã chọn một hướng khác mất rồi
Quang Anh, là quan phó do triều đình cử đến hỗ trợ. Trẻ, tài giỏi, xuất thân quý tộc, Quang Anhlà người thẳng thắn, hào sảng và dám nghĩ dám làm
Cũng là em trai của Dương
Dương đứng lên bằng thực lực và k muốn nhận công còn Quang Anh do thi nhiều và nhận công thay anh nên chức cao
Sau vài lần cùng xử án, cùng uống rượu, quang anh nói thẳng
Quang Anh
Nếu như anh cho phép, ta muốn cạnh anh không phải với tư cách đồng liêu, mà là... người ở bên... hức // say //
Đăng Dương
Ta biết ơn ngươi, Quang Anh.Nhưng trong lòng ta đã có một người
Mặc dù trên danh nghĩa hai người là anh em nhg tht ra Quang Anh là con nuôi của gia đình Dương
Cả gia đình đối xử bình đẳng nên chả bênh ai
Quang Anh cười, buồn nhưng không thất vọng
Quang Anh
Thế thì ta sẽ chờ, dù chỉ là để thấy ngài thêm một lần quay đầu lại.
Khi Dương rời huyện để về kinh, Hùng không đi cùng. Chàng vẫn muốn ở lại, sống tự do. Dương lên đường, mang theo trái tim nặng trĩu nhớ thương, nhưng biết mình không cô đơn.
Phía sau mây là ánh Trăng
Duy đi bên chàng, vẫn dịu dàng, vẫn yên lặng – như mặt nước luôn lặng lẽ phản chiếu ánh trăng.
Quang Anh không từ bỏ, vẫn gửi thư đều đặn, vẫn hy vọng một ngày sẽ được chạm đến trái tim từng khép lại.
Hùng – vẫn đàn bên sông, và mỗi đêm trăng, câu hát xưa lại vang vọng
Quang Hùng
Người đi dưới trăng vàng, lòng ai có động không?
Năm thứ ba từ ngày rời huyện, Dương giờ đã trở thành Thị Lang Bộ Hình – chức quan cao trong triều, chuyên xử những vụ án nghiêm trọng
Quyền uy có, địa vị có, nhưng đêm đêm, khi phủ quan đã tắt đèn, chàng vẫn ngồi bên án thư, tay cầm bài thơ cũ của Hùng, lòng như sông dậy gió.
Một ngày, một vụ án lớn xảy ra ở chính huyện cũ – nơi chàng từng sống. Dương được lệnh về điều tra. Khi quay về, nơi xưa vẫn thế, chỉ có lòng người là không yên.
Dân làng
1:Chàng hát rong đó sau đêm rằm năm ngoái thì không thấy nữa. Chỉ để lại một cây đàn và một bức thư không ký tên, đặt trước cổng phủ huyện cũ.
Quan Lâm tìm được thư ấy. Nét chữ nghiêng nghiêng, quen thuộc
“Người đã chọn con đường đi giữa triều đình, còn ta – chỉ hợp với sông gió. Ta không muốn trở thành ràng buộc trong bước tiến của chàng. Nếu có duyên, trăng sẽ lại soi cùng một dòng nước.”
Đăng Dương
Trăng sẽ lại soi cùng một dòng nước?
Tim Dương như bị bóp nghẹt
Duy, vẫn lặng lẽ bên cạnh, lần đầu lên tiếng
Đức Duy
Nếu ngài đau vì người ấy, hãy đi tìm người ấy. Thiên hạ rộng, nhưng lòng người chỉ có một chốn để quay về.
Quang Anh, biết chuyện, thở dài
Quang Anh
Ta cứ nghĩ chỉ cần chờ, chàng sẽ mỏi mệt rồi ngoảnh lại. Nhưng hóa ra… có người khiến chàng chẳng bao giờ mỏi.
Thế là Dương lên đường, rũ bỏ mũ quan, mang theo đàn và bài thơ cũ, đi dọc sông lớn về phương Nam, qua làng chài, phố thị, núi cao, biển rộng – đi tìm một người không hứa hẹn chờ, nhưng từng thắp lên ánh sáng trong đời mình.
Một đêm, tại một quán trà nhỏ ven bờ sông, có tiếng hát vọng ra
Quang Hùng
Lòng người như gió bay xa,
Chỉ mong một ánh trăng ngà chờ ai.
Dương bước vào. Giữa làn sương, Hùng ngồi đó, già dặn hơn, ánh mắt vẫn như xưa – nhưng giờ ánh lên niềm tin. Không cần nói một lời, họ chỉ nhìn nhau, và giữa hai người là ánh trăng thu vằng vặc – thứ từng chia cắt, giờ trở thành chứng nhân
Kết thúc phần này là cảnh Dương từ bỏ quan trường, mở một quán trà nhỏ cùng Hùng bên sông. Duy đi theo, làm người trông vườn, vẫn tận tụy như trước – nhưng lần đầu, nở một nụ cười thật sự. Quang Anh, vẫn làm quan, nhưng thỉnh thoảng ghé qua, uống rượu, đọc thơ, và cười
Quang Anh
V thế là trăng k còn lạc giữ sông nữa // cười //
Download MangaToon APP on App Store and Google Play