[Ma Đạo Tổ Sư_ AllTiện]_/Ký Nguyệt/ (记月)
_/Chương 1/^(Giang Trừng tự Vãn Ngâm)^
[name]: [Ma Đạo Tổ Sư_ AllTiện]_/Ký Nguyệt/ (记月)
________________
[Mô tả]:...
—Thiếu niên dương quang ấy — kẻ bị gọi là tà ma ngoại đạo trong miệng các tu tiên thế gia
Y không sai. Sai là thế giới này, là định kiến chôn vùi nhân tâm, là đạo lý được những kẻ mang danh "chính đạo" tô vẽ bằng máu và lệ người vô tội
Y bị bức đến hồn phi phách tán, thân xác chẳng còn nguyên vẹn. Ngay cả cơ hội luân hồi cũng bị tước đoạt
Và rồi… y bị mắc kẹt vĩnh viễn trong trường hà thời gian, nơi không có ánh sáng cũng chẳng có kết thúc
Bọn họ yêu y
Y là dương quang trong mắt họ, là tia lửa nhỏ nhoi trong đêm tuyết phủ, là ánh mặt trời hiếm hoi giữa mùa đông buốt giá.
Y ấm áp, y rực rỡ, y khiến người ta muốn tiến đến… rồi lại tan biến nhanh như một giấc mộng
Y là chấp niệm
Là bạch nguyệt quang đời họ
Là ánh trăng sáng mà cả đời cũng không thể chạm tới
Nếu có một cơ hội trọng sinh…
Bọn họ thề sẽ bảo vệ y.
Dẫu phải nghịch thiên, đạp đạo, quay lưng với thế giới — cũng nguyện vì y mà sống, vì y mà chết
__________
[Couple]: AllTiện/Ngụy Vô Tiện
[Lưu ý]:
—Kim Lăng (Như Lan) là đệ đệ thân sinh của Kim Tử Hiên
—Lam Nguyện (Tư Truy) là Kỳ Sơn Ôn Thị huyết mạch, nhưng chính tay Lam Khải Nhân đêm về nuôi nấn cùng 2 huynh đệ Lam Thị
—Lam Cảnh Nghi là hài tử bên Cô Tô Lam Thị 1 nhánh chính
—Lam Nguyện (Tư Truy) Kim Lăng (Như Lan) và Lam Cảnh Nghi nhỏ hơn Lam Trạm 2 tuổi và Giang Trừng 1 tuổi
Trạch viện Vân Mộng vào giờ Mão, sắc trời hãy còn nhàn nhạt xám tro, tà dương chưa hé rạng, sương sớm vẫn chưa tan, đọng thành từng giọt nhỏ li ti nơi đầu ngọn trúc, nơi bờ mái cong cong, nơi từng tấm ngói rêu phong lâu ngày chưa quét
Gió xuân hiu hắt lướt qua như bóng người mộng du, làm hàng liễu ven hồ run rẩy khe khẽ, từng chiếc lá mềm như tơ mảnh chạm nhau kêu lên thanh âm xào xạc rất khẽ, rất khẽ — như tiếng ai thì thầm nơi hư không, buốt lạnh mà tĩnh mịch
Giữa dãy hành lang dài rợp bóng trúc, đột nhiên vang lên tiếng bước chân hấp tấp, xen lẫn tiếng hô hoán đứt quãng
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
Giang Tông Chủ! Giang Tông Chủ—!! _/Chạy đến/
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
Có người cầu kiến đến từ Cô Tô Lam Thị
Là thanh âm non nớt của một tiểu đệ tử, dẫu cố giữ nhịp thở mà vẫn không giấu nổi sự vội vã trong lời gọi. Mỗi bước hắn chạy như dẫm lên mặt nước yên tĩnh, phá vỡ không khí thanh u trong thoáng chốc
Bên trong thư phòng phía đông, rèm trúc buông lơi, một làn hương đàn nhè nhẹ vấn vít trong không khí, vờn quanh một thân ảnh cao lớn khoác tử bào, đang ngồi trầm mặc sau án thư
Người ấy chính là Giang Trừng, đương kim tông chủ Vân Mộng Giang thị
Nghe tiếng bước chân gấp gáp vọng tới, hắn không ngoảnh lại, chỉ hơi chau mày, lạnh lùng hừ khẽ một tiếng
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Vân Mộng Giang Thị cấm chạy nhanh
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Chạy như bay thế thật không ra thể thống gì
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Luyện tập thường ngày đem cho cẩu ăn rồi à! _/(giọng hơi gắt lên)
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Nếu không làm được, ta đem ngươi hảo hảo luyện tập thật tốt
Âm cuối vừa rơi, lòng người đã lạnh đi vài phần
Giang Trừng vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt sâu tối lướt qua dòng chữ trên trục thư, thần sắc lãnh đạm như chưa từng có ai bước vào
Tay hắn khẽ lật trang, động tác nhàn nhã mà ung dung. Tà áo dài màu tử la nhẹ lay động theo mỗi cử chỉ, như cánh bướm tím chao nghiêng trong gió sớm, vẽ thành một vòng cung ưu nhã đầy uy nghiêm
Tiểu đệ tử bước vào, lập tức quỳ sụp xuống đất, thân hình run nhẹ
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
Đệ tử biết tội, hồi sẽ đi lĩnh phạt _/(toát mồ hôi)
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
Nhưng… nhưng nơi chính sảnh, cái kia có hai vị từ Cô Tô Lam thị cầu kiến
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
Sự thật rất gấp, nên mới hấp tấp _/(mồ hôi ướt đẫm má)
Vân Mộng Giang Thị [云梦江氏]_
"chắc sẽ tin mà nhỉ.. Tông chủ Cái kia mình không muốn ngài ấy luyện tập cho đâu"
Âm thanh nghèn nghẹn, như ngậm đá trong miệng, khúm núm, dè dặt đến đáng thương
Hắn run không phải vì lạnh. Mà là vì sợ
Ai có thể hiểu được tâm trạng của một tiểu đệ tử tu vi thấp kém, mới nhập môn chưa tròn hai mùa trăng, nay lại bất ngờ được lệnh truyền tin với hai vị công tử Lam thị
Một là sát thần Cô Tô, ánh mắt lạnh như băng tuyết đầu đông, lời chưa thốt đã khiến người như ngừng thở — người còn lại vẻ ngoài ôn hoà như ngọc, nhưng ẩn dưới nụ cười nhã nhặn ấy là sự u trầm khiến kẻ khác bất giác mà rét run
Đối mặt với hai kẻ ấy, một trước một sau, đứng nơi chính sảnh Vân Mộng như thể khách mà không phải khách, chẳng cần nói lời nào, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tim phổi kẻ khác thắt lại từng hồi
Tiểu đệ tử nào dám nán lại nửa khắc? Vừa nghe truyền xong đã co chân bỏ chạy, chẳng khác nào bị quỷ dữ rượt sau lưng
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Ừ
Một tiếng đáp thản nhiên, lạnh nhạt vang lên trong không gian im ắng như tờ
Giang Trừng rốt cuộc cũng đứng dậy. Không vội vã, cũng chẳng thong dong, chỉ là một sự chuyển động trầm ổn đến mức khiến người ta phải ngẩng đầu mà chú ý
Hắn vung tay áo, cuốn trục thư lại một cách cẩn thận. Ngón tay thon dài, sắc nét như chạm khắc từ băng sương, hành động mỗi bước đều có khuôn có phép
Đặt trục thư vào giá gỗ bên cạnh, khoảng cách không sai lệch một ly, như thể thế gian này không có việc gì đáng vội hơn sự chỉnh tề
Khoé mắt liếc qua lớp bụi mỏng vừa tích tụ nơi mép giấy, ánh nhìn lạnh lùng thoáng dừng lại chớp nhoáng, tựa như một ký ức nào đó vụt lên trong lòng, song cũng chỉ như bọt nước, chưa kịp hiện hình đã tan
Hắn xoay người, bước khỏi thư phòng
Gió xuân lướt qua vạt áo, kéo theo một làn hương thanh lãnh lặng lẽ khuếch tán
Bước chân hắn trầm ổn mà ung dung, như đi trong lễ tế, không chậm không nhanh. Tựa như hắn đang không đi gặp khách, mà chỉ là đang tản bộ giữa nội viện quen thuộc, không chút khẩn trương
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Lam thị Cô Tô… Là ai tới?"
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Lam Vong Cơ? Hay là… Lam ****"
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Kẻ đến không mời, lòng mang toan tính, chẳng ai là bằng hữu chân thành"_/(sắc mặt trầm xuống)
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Lễ có thể giữ, nhưng đồ… miễn bàn"
Giang Trừng ngẩng đầu, ánh mắt dừng nơi mái ngói phủ sương. Một cánh liễu rơi xuống tay áo tím, lặng lẽ
Hắn giơ tay phủi đi, cũng giống như phủi sạch mọi dính líu năm xưa — lạnh lùng, quyết đoán, không lưu tình
Hắn là Giang Trừng, tự Vãn Ngâm
Tâm ngữ chung nan tố, duy dư vãn tự ngâm
(Lời trong lòng không thể thốt, chỉ đành lặng lẽ ngâm nga một mình)
Từ khi còn rất nhỏ, khi những đứa trẻ cùng lứa còn đang đùa nghịch bên bờ Vân Mộng, hắn đã khoanh tay đứng sau lưng phụ thân, học cách cúi đầu trước trưởng bối, học cách hành lễ không sai một ly, học cách trở thành người kế thừa
Là đích tử Giang thị, hắn sinh ra đã gánh trên vai trọng trách — là tương lai, là mặt mũi, là hi vọng của cả một gia tộc
Phải cứng cỏi, không được mềm yếu
Phải chính trực, không được tuỳ hứng
Không được để lộ tình cảm
Quen với việc sống như một thanh kiếm — lạnh lẽo, cô độc, bén nhọn
Thứ duy nhất cho phép hắn có được là trách nhiệm. Thứ duy nhất hắn được phép tin vào là lý trí
Chưa từng có ai hỏi hắn: "Ngươi muốn gì?"
Cũng chưa từng có ai bảo hắn: "Ngươi có thể sai"
Một ngày, giữa những năm tháng cô độc ấy, một ánh sáng từ đâu đó đã soi rọi vào tảng băng nơi đáy hồn hắn
Một người xuất hiện, không phải kẻ khiến hắn kính phục, cũng chẳng phải ai đáng để cảnh giác…
Mà là một thiếu niên cười rạng rỡ như nắng sớm, đôi mắt sáng rực như sao trời, cử chỉ bất cần mà chân thành, lời nói trêu chọc mà đầy sức sống
"Giang Trừng, ngươi luôn luôn lạnh nhạt như vậy, có khi nào buồn không?"
"Cả ngày nghiêm mặt, ngươi không mỏi sao?"
Người ấy phá vỡ tất cả mọi quy tắc, mọi rào cản hắn dựng lên
Người ấy bước vào tim hắn như thể nơi đó vốn dành cho người ấy mà sinh ra
Giang Trừng hắn… phạm giới rồi
Hắn đã yêu
Không phải một nữ tử đoan trang yểu điệu, mà là một nam nhân
Là người hắn nên gọi là sư huynh
Là người mà cả thiên hạ đều căm ghét, đều xem là kẻ tà ma
Hắn đã yêu.
Một tình cảm trái luân thường, trái với cả cái tu chân giới này
Một tình cảm… không nên có
Lẽ ra hắn đã định chôn nó suốt đời dưới đáy lòng, như chôn một bí mật hổ thẹn. Nhưng vận mệnh đâu để yên
Vân Mộng Giang thị bị diệt môn trong một đêm
Tỷ tỷ hắn Giang Yếm Ly nữ tử hiền thục nhất đời, đã bị Kim gia một kiếm xuyên tâm, ngã xuống giữa vũng máu lạnh buốt
Ngày hôm đó, trời mưa
Mưa không ngừng
Mưa rơi lên thi thể nàng, rửa sạch máu, nhưng không rửa nổi đôi mắt vẫn còn mở to vì chưa hết kinh hoàng
Giang Trừng đã quỳ giữa chiến trường, ôm lấy tỷ tỷ, gào lên như dã thú
Nhưng trời cao vẫn lạnh như băng
Như thể nỗi đau của hắn… chưa đủ sâu để động lòng
Hắn tưởng, như vậy đã là tận cùng đau khổ
Năm hắn hai mươi mốt tuổi, chính mắt hắn chứng kiến người ấy người hắn từng muốn giấu yêu thương suốt đời — bị vạn quỷ xé xác, hồn phi phách tán
Không còn nguyên thể, không còn hồn phách
Ngay cả một tia tro tàn… cũng không kịp giữ
Giang Trừng đứng đó, bên bờ Loạn Táng Cương, đôi mắt mở trừng nhưng lệ không rơi nổi
Cái còn lại chỉ là một cái xác biết đi
Hắn còn Giang Thị
Hắn còn thù máu chưa trả
Hắn còn lời hứa với tỷ tỷ trước lúc lâm chung
Suốt mười ba năm, hắn sống như một cỗ rối.
Mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ, dạy đệ tử, xử lý vụ sự, viết thư, ứng tiếp khách khứa… từng động tác đều hoàn hảo
Nhưng ai biết, đêm đến hắn lại ngồi một mình trong thư phòng, nhìn trăng mờ qua rèm trúc, rót rượu một mình, uống đến tận khi gục xuống
Năm nay, hắn ba mươi tư tuổi
Người ta hỏi, hắn cười mà không đáp
Hắn có thể nói thế nào đây?
Nơi trái tim hắn, thiếu niên năm ấy vẫn đứng đó, dương quang vạn trượng… mà cũng là vết thương không thể lành
Giang Trừng hắn, cả đời chưa từng thật sự sống. Cũng chưa từng thật sự chết
Chỉ là mãi mãi mắc kẹt… giữa yêu và hận, giữa dằn vặt và chấp niệm, giữa ánh sáng đã tắt và bóng đêm chưa tan
Không có 5 cmt không có chương
_/Chương 2/^(Cổ Trục Tam Đoạn)^
Chính sảnh Vân Mộng hôm ấy, ánh sáng mờ từ song cửa hắt vào, phản chiếu lên nền đá bóng loáng
Mùi hương trầm thoảng nhẹ trong không khí, xen lẫn một chút hương sen từ sân viện đưa vào, lạnh mà nhạt, khiến người ta càng thêm cảnh giác
Giang Trừng bước vào, ánh mắt quét qua hai thân ảnh khoác bạch y thêu vân trạch lam sắc. Không hề hành lễ rườm rà, hắn đi thẳng đến chủ vị, ngồi xuống một cách thản nhiên
Dù sao đây là địa bàn của hắn, hắn là chủ nhân của Vân Mộng, hà cớ gì phải tỏ ra khách khí?
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Hai vị Lam đại công tử đây _/lạnh giọng/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Vân Mộng ghé thăm, không biết là có việc chi a. Thật sự thiến ta tựa hồ tò mò
Giọng hắn chậm rãi, lạnh lẽo như mặt hồ khi chưa nổi gió
Ngồi đối diện hắn là một nam tử phong tư tuấn nhã, nho nhã như ngọc, dáng ngồi ngay ngắn mà tự nhiên. Người ấy chính là Lam Hoán, tự Hi Thần, Đại công tử Cô Tô Lam thị — người được tu chân giới ca tụng là đệ nhất phong hoa, ôn hòa, khéo léo, giỏi xử thế
Lam Hoán mỉm cười.
Nụ cười ấy ôn nhu vừa đủ, khóe môi cong lên chuẩn mực, giọng nói êm dịu
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Giang tông chủ hiểu lầm rồi. Ta và đệ đệ chỉ là đi ngang, thuận tiện ghé qua thăm hỏi mà thôi _/mỉm cười/
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Thật sự không có chuyện gì
Nghe thì đúng lễ, đúng mực, đúng khuôn
Nhưng trong mắt Giang Trừng, nụ cười ấy quá mức giả tạo. Nó không chạm đến đáy mắt, lại mang theo một thứ gì đó như chế nhạo, như xa cách được che giấu sau vẻ hòa nhã
Hắn híp mắt, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, giọng điệu không kiêng nể
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Ta không nghĩ Cô Tô Song Bích lại rảnh rỗi đến mức tìm ta để thăm hỏi đâu nhỉ? _/nhếch môi/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Với… chúng! ta! đâu! có! thân!? _/nhấn mạnh/
năm chữ cuối, hắn cố ý nhấn từng tiếng, như một thanh kiếm sắc lướt qua khe hở của sự khách khí.
Cả ba vốn chẳng thân thiết gì
Lam Trạm hắn còn từng đối thoại đôi ba câu, nhưng Lam Hoán? Từ những năm ở Cô Tô học tập, hai người gần như không giao thiệp. Về sau cũng chỉ vài lần gặp trong những buổi yến tiệc, nói không quá ba câu
Hắn không tin vị Đại công tử kia là loại người "gặp ai cũng thân"
Nếu không vì Ngụy Anh, ba người có lẽ còn xa lạ hơn nữa
Lam Hoán vẫn giữ nguyên nụ cười, giọng đều đều
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Chúng ta thật sự chỉ là thăm hỏi, Giang tông chủ nghĩ nhiều rồi _/bảo trì nụ cười/
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
"...."
Vẫn là giọng ấy, vẫn là nét cười ấy
Giang Trừng trong bụng không biết đã thầm cười lạnh bao nhiêu lần— đã không muốn cười thì đừng cố mà cười, kiểu miễn cưỡng ấy trong mắt hắn chẳng khác gì một sự chướng mắt
Hắn đứng dậy, tay khẽ phủ vạt áo, nói ngắn gọn
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Nếu vậy, hai vị cứ tự nhiên. Ta… sẽ không làm phiền _/đứng phắt dậy/
Hắn vừa định bước đi, thì giọng nói trầm lãnh như gió tuyết đầu đông vang lên
Lam Trạm [Tự Vong Cơ_Hàm Quang Quân]_
Giang tông chủ _/giọng gã trầm/
Hắn dừng chân, quay đầu lại
Người vừa lên tiếng chính là Lam Trạm, Lam nhị công tử. Từ khi hắn bước vào, vị này vẫn ngồi trầm mặc, không thèm mở miệng nửa câu, ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta quên mất sự hiện diện
Giang Trừng nhìn thẳng vào đôi mắt như băng tuyết của y, giọng bình thản nhưng ẩn ý rõ ràng
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Lam nhị công tử đây… có việc gì chăng?
Trong lòng hắn vẫn nghi hoặc
Thăm hỏi ư? Không đời nào
Mười ba năm nay, ngoài những dịp yến hội hắn buộc phải tham dự, cả hai bên chưa từng ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc. Thậm chí, trong tiệc còn chưa chắc đã đối thoại một câu
Hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn và cả hai vị Cô Tô Song Bích nói nhiều đến vậy
Lam Trạm giờ đây đã mở lời chẳng khác nào trao cho hắn một bậc thang để bước xuống
Và Giang Trừng, vốn không phải kẻ ngốc, sẽ không bỏ qua cơ hội nghe cho rõ. rốt cuộc Cô Tô Song Bích— à phải là Cô Tô Lam thị… muốn gì
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
_/ngồi xuống/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
....
Không khí trong chính sảnh Vân Mộng, từ khi Giang Trừng vừa ngồi xuống, đã âm thầm mang theo một luồng áp lực khó tả
Hương trầm vẫn cháy, khói lam nhẹ cuộn trong không khí, song chẳng ai còn cảm thấy hương thơm ấy êm dịu chỉ thấy nặng, dày, và lạnh
Lam Trạm [Tự Vong Cơ_Hàm Quang Quân]_
Thứ đó… đang ở trong tay ngài, phải không?
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
_/thoáng ngạc nhiên)
Lần đầu tiên trong đời, y nói nhiều hơn ba chữ khi đối thoại với Giang Trừng
Một câu dài, mỗi chữ đều mang trọng lượng
Giang Trừng hơi nhíu mày.
“Thứ đó” — hắn đương nhiên biết là gì.
Hắn cũng biết, nó quả thật đang ở trong tay hắn. Nhưng hắn là người thế nào?
Chưa cần nói đến chuyện giao ra hay không, chỉ riêng việc trả lời câu hỏi này… đã chẳng có lý do gì hắn phải làm
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"ha~ muốn lấy ư, cũng phải có mạng để lấy chứ"_/cười lạnh trong lòng/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Thứ đó nếu bị lấy đi khác gì đưa cả Vân Mộng Giang Thị vô 'vòng vây' của ông ta"
Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua hai người đối diện, khoé môi nhếch lên lạnh lẽo
Trong đáy mắt, một tia châm biếm hiện lên rồi vụt tắt. Thì ra, Cô Tô Song Bích các ngươi hôm nay đến đây là vì thứ đó
Vân Mộng Giang thị, từ bao đời nay, không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi
Dù tiên tử hạ phàm cũng không thể khiến hắn mở tay trao vật trấn tông của gia tộc
Hắn dựa lưng vào ghế, thản nhiên đáp, giọng pha chút ngông nghênh, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Xin hỏi Lam nhị công tử… nhưng-
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Lấy gì để bắt ta phải trả lời?? _/mắt hơi híp lại_ miệng nở nụ cười mỉa mai/
Một câu hỏi nhẹ bẫng, nhưng bên trong là lời thách thức
Giang Trừng không nâng giọng, nhưng âm sắc ấy khiến nhiệt độ trong gian sảnh tựa hồ hạ xuống vài phần
Cả hai người đối diện không đáp ngay
Lam Trạm hơi nhíu mày, sát khí trong ánh mắt thoáng hiện như lưỡi kiếm mỏng lạnh
Lam Hoán… vẫn mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy không còn nhu hòa như ban đầu, mà giống một tấm mặt nạ nứt nhẹ ở khoé miệng — gượng gạo, cứng nhắc
Bầu không khí trở nên căng như dây cung
Một bên là khí lạnh tĩnh mịch của Lam Trạm, một bên là phong thái ôn hòa nhưng ẩn đao của Lam Hoán
Còn giữa chính sảnh, Giang Trừng ngồi thẳng lưng, sắc diện bất biến, tựa như người điều khiển nhịp thở của cả gian phòng.
Lam Hoán rốt cuộc cũng cất lời, giọng vẫn như đang trò chuyện giữa buổi trà đàm
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Giang tông chủ… đây là đang muốn "độc chiếm" ư? _/nheo mắt/
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
_/Khóe môi anh khẽ cong/
Nhưng ta nhớ… ngài chỉ giữ một phần ba mà thôi. Liệu… một phần ba ấy có đủ không?
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
"chưa nói đến vật dẫn, một phần ba cuốn vẫn nằm trong gia tộc cấm địa"
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
"ta không tin y có thể hoàn thành"_/mỉm cười/
Câu nói tựa nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như mũi nhọn đâm thẳng vào trọng tâm
Lời uy hiếp đã rõ rành rành.
Nếu không có đầy đủ ba phần, trận pháp kia vốn không thể khởi động
Và nếu muốn đủ ba phần… Giang Trừng dù có kiêu ngạo đến đâu, cũng không thể một mình thực hiện
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
...._/nổi gân xanh/
"Thứ đó" — chính là Cổ Trục Tam Đoạn
Không ai rõ nó được tạo ra từ bao giờ, do ai chế tác. Chỉ biết, từ khi xuất hiện trong tu chân giới, nó đã được truyền tụng là vật nghịch thiên. một khi hợp nhất, có thể xoay chuyển thời gian, đưa người quay về quá khứ
Cả tu chân giới, tiên môn bách gia, không ai không thèm khát
Nhưng số phận của nó lại bị xé thành ba đoạn
Phần đầu trong tay Cô Tô Lam thị
Phần giữa do Thanh Hà Nhiếp thị giữ
Phần cuối thuộc về Vân Mộng Giang thị
Ba gia tộc ấy, từ khi có được phần của mình, đều xem như vật trấn tông, canh giữ nghiêm mật, không tiết lộ nửa chữ với bên ngoài
Không ai dám để lọt ra tin tức, bởi nếu một đoạn rơi vào tay kẻ khác, hai phần còn lại lập tức trở thành mục tiêu công khai của cả tu chân giới
Bề ngoài, chính đạo giữ thể diện, không công khai tranh đoạt. Nhưng trong bóng tối… sóng ngầm chưa bao giờ dừng
Sự cân bằng mong manh ấy, chỉ cần một gợn sóng nhỏ, sẽ lập tức vỡ nát
Gian sảnh yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió vù vù ngoài hồ sen sân viện
Giang Trừng chậm rãi đặt tay lên tay vịn ghế, ngón tay gõ nhịp rất nhẹ — nhưng mỗi tiếng vang lại như đang gõ thẳng vào tim hai người đối diện
Trong mắt hắn, không có khiếp sợ. Chỉ là tức giận và tia thích thú khó phát hiện
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Các ngươi muốn thứ đó để làm gì… _/mỉm cười/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Và đổi lại, các ngươi có gì xứng đáng để ta đưa cả 1 Vân Mộng Giang Thị "vào"?
_/Chương 3/^(vật dẫn đã có sẵn... là sao?)^
Trong gian sảnh, hương trầm vẫn cuộn lên từng dải mỏng như tơ, nhưng mùi thơm thanh lãnh ấy lúc này đã trở nên nặng nề, tựa hồ mỗi làn khói đều chứa mùi thuốc súng vô hình
Giang Trừng ngồi thẳng, tay đặt trên tay vịn, đôi mắt mang sắc lạnh, khóe môi nhếch thành một đường cong mỉa mai
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Ha~… các ngươi đừng nghĩ rằng ta sẽ đem nó giao cho các ngươi đấy nhá _/cao ngạo/
Thanh âm không lớn, nhưng mỗi chữ như nện xuống nền đá, rắn rỏi và tuyệt đối không khoan nhượng
Ánh mắt hắn quét qua từng người, dừng lại một khắc trên khóe môi cong cong của Lam Hoán, rồi lạnh lùng tiếp lời
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Chưa nói đến việc bị tu chân giới nhắm vào
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Chỉ riêng chuyện Vân Mộng Giang thị bị cuốn vào đám bầy nhầy mà các ngươi gây ra, ta đã không thể chấp nhận _/gương mặt tối sầm/
Hắn không phải người hiền lành, nhưng cũng chẳng phải hạng ác nhân không còn nhân tính như tên cẩu Kim Quang Thiện
Nếu hắn muốn, hắn có thể khiến tu chân giới này gà bay chó sủa, kinh thiên động địa
Nhưng bắt hắn đem mạng của toàn bộ đệ tử Vân Mộng, cùng bao nhiêu sinh linh trong tông môn, đặt vào một ván cược không biết thắng bại?
Hắn cũng từng muốn hồi sinh y người đã để lại trong hắn một khoảng trống không bao giờ lấp đầy
Hắn từng mơ phụ mẫu, tỷ tỷ có thể sống lại, để mọi bi kịch kia chưa từng tồn tại
Nhưng… Vân Mộng Giang thị là nhà của y, cũng là nhà của hắn
Đệ tử trong môn là con người bằng xương bằng thịt, có quyền được sống
Hắn… không có quyền định đoạt sinh tử của họ chỉ vì một ước vọng của riêng mình
Không khí lặng đi một nhịp
Lam Hoán bỗng bật cười thành tiếng, vẫn nhã nhặn, nhưng lời thốt ra như một lưỡi đao ẩn sau dải lụa
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Thanh Hà Nhiếp thị… đã đồng ý rồi
Một câu thôi, mà khiến Giang Trừng khựng lại
Là Thanh Hà Nhiếp thị do tên Nhiếp Hoài Tang kia nắm quyền sao?
Hắn không nghĩ y sẽ gật đầu
Và sự đồng ý ấy hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn
Một thoáng, ký ức về Nhiếp Hoài Tang hiện lên hệt như một con cẩu ranh ma, bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích
Việc đưa cả gia tộc vào một canh bạc lớn… đối với y vốn chẳng phải chuyện khó đoán
Nhưng Nhiếp Hoài Tang không phải loại liều mạng mù quáng
Y thận trọng, tỉ mỉ, chuyện đã làm là phải nắm chắc, tuyệt không để biến cố ngoài ý muốn xảy ra.
Việc dùng “Cổ Trục” là nước cờ rủi ro cực lớn
Vậy mà y lại chấp nhận…
Điều này, khiến Giang Trừng vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ bất an
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
"Y đây là đang làm gì… Là nắm chắc, hay chỉ đang thử vận may?"
_/ánh mắt thoáng tối lại/
Lam Hoán nhẹ nghiêng đầu, chất giọng như gió xuân mà ẩn chứa thép cứng
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Thế… ý của Giang tông chủ là như thế nào? _/cao giọng/
Gương mặt thanh tú, khóe môi cong lên đúng mực, không lệch một ly. Đôi mắt nheo nhẹ, thoáng hiện ánh sáng nhẫn nại của kẻ săn mồi, khí chất ôn nhu như ngọc lại càng khiến dung mạo anh trở nên xuất chúng
Nhưng sâu trong đó, Giang Trừng nhìn thấy rõ là tính toán tỉ mỉ, cùng một chút kiêu ngạo bẩm sinh không thể che giấu
Giang Trừng híp mắt, ánh nhìn chậm rãi xoáy sâu vào vị Cô Tô đại công tử trước mặt
Rõ ràng người này không cho hắn đường nói "không"
Nếu hắn từ chối, đó chẳng khác nào tuyên chiến với cả Cô Tô Lam thị và Thanh Hà Nhiếp thị
Và điều khiến hắn khó chịu nhất chính là việc Lam Hoán tựa hồ rất hưởng thụ thế cục này
Giang Trừng khẽ gõ ngón tay xuống tay vịn, giọng trầm thấp
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Vật dẫn… thì sao?..
Chỉ bốn chữ, đã nói rõ thái độ — hắn đồng ý
Nếu phải lựa chọn giữa việc lập tức kết oán với hai đại gia tộc hoặc cùng họ lên một con thuyền, lựa chọn thứ hai… chí ít có thể khiến hắn chủ động hơn
Cùng lắm…
Nếu mọi chuyện đến đường cùng, hắn sẽ đồng quy vu tận với tiên môn bách gia
Bởi hắn… đã chán ngấy đám "chính đạo" cẩu nịnh ấy từ lâu
Lam Hoán khẽ nghiêng người, môi nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Giang tông chủ quả nhiên… sảng khoái a~
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Vật dẫn… thì ngài không cần lo. Chẳng phải là đã có rồi sao?
Hắn đặt chung trà xuống bàn, tiếng sứ chạm vào mặt đá phát ra một âm thanh rất nhẹ, nhưng trong không khí này lại tựa tiếng khóa cửa khép chặt, không để ai lui bước
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
?
Hai chữ “đã có” rơi xuống như một viên sỏi ném vào mặt hồ phẳng lặng. Giang Trừng khẽ cau mày
Nếu phần đầu của Cổ Trục nằm trong tay Cô Tô Lam thị ghi chép về lai lịch, công dụng, những điều cần lưu ý khi lập trận pháp, và… vật dẫn
Phần giữa của Thanh Hà Nhiếp thị — chỉ dẫn chi tiết cách vẽ trận
Thì phần cuối — hắn giữ, chỉ dẫn cách kích hoạt và duy trì vận hành
Nghĩa là… phần hắn giữ hoàn toàn không nhắc gì đến vật dẫn. Hắn chưa từng biết nó là gì. Nhưng Cô Tô Lam thị thì biết
Lam Hoán chậm rãi tiếp lời, giọng nhẹ như gió nhưng mỗi chữ như đóng đinh
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Vật dẫn… là một thứ được gọi là hệ thống
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Trong Cổ Trục, nó được miêu tả là… "một chuỗi dữ liệu kỳ lạ"
Hắn khẽ nhướn mày, khóe môi cong thêm một chút
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
Chẳng phải… chúng ta đã có một vật dẫn như thế rồi sao?
Câu nói khiến Giang Trừng khựng lại. Một hình ảnh lóe lên trong đầu hắn
Phải. Hắn nhớ ra rồi. Người ấy… chính là vật ký sinh của thứ gọi là hệ thống kia
Giọng hắn thấp xuống, mang chút kinh ngạc lẫn mỉa mai
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Ý ngươi là… Lam Như Yên? _/thích thú/
Giang Trừng [Tự Vãn Ngâm]_
Ả ta là muội muội thân sinh của các ngươi đấy, các ngươi… nỡ sao? _/mỉa mai/
Trong gian thất, không khí chùng xuống. Lam Trạm chỉ hơi nhíu mày, đôi mắt đen trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sóng ngầm
Lam Hoán thì im lặng trong một nhịp dài, rồi thản nhiên đáp
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
"Ả ta" không phải muội muội của ta
Lam Hoán [Tự Hi Thần_Trạch Vu Quân]_
"Ả chỉ" là một kẻ đoạt xá, đầu óc ngu xuẩn đến đáng thương _/nhún vai/
Lam Như Yên — tam tiểu thư của Cô Tô Lam thị
Mười tám năm trước, khi Ngụy Anh qua Cô Tô đàm học một tháng, nàng bỗng rơi xuống nước bất tỉnh. Khi tỉnh lại, nàng… đã không còn là nàng
Trước đó, nàng là người ngưỡng mộ Ngụy Anh nhất
Vậy mà vừa mở mắt, nàng lập tức vu cáo Ngụy Anh đẩy mình xuống nước. Chuyện nực cười ở chỗ vào thời điểm đó, Ngụy Anh đang bị Lam Trạm giám sát chép phạt, làm sao có thể ra tay?
Nhưng nàng ta lại nghĩ thiên hạ đều ngu. Không chỉ vu oan, nàng còn liên tục tìm cách hãm hại Ngụy Anh
Giọng nói ỏng ẹo, lối hành xử nửa vời khó hiểu, khiến bất cứ ai tiếp xúc lâu đều thấy rờn rợn
Và rồi, nàng ta nói ra điều khiến Lam Trạm — kẻ vốn nổi tiếng mặt liệt — cũng phải lộ rõ sự ghê tởm
Nàng thẳng thừng thổ lộ mình "tâm duyệt" với chính ca ca ruột của mình, Lam Trạm
Loạn luân trắng trợn, lại nói chẳng hề che giấu, còn cho rằng đó là "định mệnh"
Thậm chí, nàng còn tự xưng mình là người "xuyên không" từ một thế giới khác, trong đầu có "hệ thống", không phải muội muội của bọn họ, và… hoàn toàn có thể kết hôn với Lam Trạm
Tin tức này, dù không được lan truyền công khai, nhưng gần như cả Cô Tô Lam thị và một số công tử, tiểu thư của các thế gia đều nghe phong thanh
Có kẻ coi là trò cười, có người bàn tán với vẻ ghê tởm, cũng có vài kẻ cho rằng nàng bị điên.
Chẳng ai tin nàng… trừ Lam Hoán, Lam Trạm và một số ít người khác
Bởi vì… những biểu hiện của nàng thực sự quá giống một kẻ bị đoạt xá
Cả hai huynh đệ đã nhiều lần tìm cách đưa muội muội thật sự trở về nhưng đều thất bại
Ngược lại, Lam Như Yên cứ tưởng không ai tin lời mình, lại càng ngang nhiên bám riết, quấn lấy Lam Trạm
Sự ghê tởm trong mắt Lam Trạm, Giang Trừng từng thấy rõ
Mà lúc này… hắn cũng hiểu vì sao cả hai lại sẵn sàng đem nàng ra làm "vật dẫn" cho một trận pháp nguy hiểm đến thế
Download MangaToon APP on App Store and Google Play