Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[FREENBECKY] TÌNH

Giúp tôi...

Bữa tiệc diễn ra ở tầng thượng của khách sạn, ánh đèn lung linh, tiếng nhạc sôi động hoà vào tiếng cười nói ồn ào. Nàng đứng một mình ngay ban công, tay cầm ly cocktail màu hổ phách, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống mặt hồ bên dưới
Phục vụ
Phục vụ
Của cô đây *cười nhẹ, đặt trước mặt nàng ly rượu mới*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cảm ơn *nhấp một ngụm*
Mùi ngọt đầu môi tan chảy nhanh chóng thành vị cay nhè nhẹ nơi cổ họng. Ly này đậm hơn những ly trước, nhưng nàng cũng không để tâm
Lưng hơi tựa vào quầy bar, nàng dự định sẽ ngồi lại thêm chút nữa. Nhưng chưa đầy vài phút, nàng cảm thấy cơ thể mình trở nên khác lạ
Như có luồng nhiệt chậm rãi lan từ ngực xuống bụng, rồi dồn cả vào chân tay và đầu gối
Hơi thở gấp gáp
Mặt nóng bừng
Đầu choáng váng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Gì thế này… *khẽ cau mày, đưa tay xoa trán*
Tiếng nhạc như bị bóp nghẹt, tiếng người rì rào xung quanh cũng dần tan vào hư không. Cơn rạo rực không kiểm soát được đang thiêu đốt toàn bộ cơ thể nàng, khiến nàng gần như phát điên. Bằng chút lý trí cuối cùng, nàng chật vật đứng dậy, rời khỏi buổi tiệc, bước vào thang máy
Hành lang tầng 14 dài và vắng. Nàng bước loạng choạng, bàn tay vịn tường để giữ thăng bằng. Mỗi bước đi như giẫm trên mặt đất đang chảy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Phòng… đâu rồi…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nheo mắt nhìn các con số* 1407 gần rồi
Nhưng rồi… ánh mắt nàng bỗng dừng lại
Ở khúc rẽ phía trước, một cô gái vừa xuất hiện. Váy đen đơn giản, tay cầm điện thoại, đang bước nhẹ như thể không hề phát ra tiếng động. Mái tóc dài buộc thấp, dáng đi nhanh nhưng không vội vã
Nàng dừng lại một thoáng. Đầu óc quay cuồng. Tim đập mạnh đến mức đau nhói. Nàng cắn môi. Không thể chịu đựng thêm nữa
Phản xạ theo bản năng, nàng bước nhanh hơn - rồi vươn tay, chụp lấy cổ tay người kia.
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Này! Cô... *giật mình, quay phắt lại*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Giúp tôi… *thở dốc, mắt mờ hơi nước, bàn tay siết chặt cổ tay cô như níu lấy cứu tinh duy nhất giữa cơn hỗn loạn*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cau mày nhìn người trước mặt* Cô sao thế? Trông không ổn tí nào
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đừng đi… đừng bỏ tôi… *thì thào*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi không phải nhân viên khách sạn. Cô nhầm rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi biết...tôi không quan tâm *hổn hển*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi chỉ cần… một người. Ngay bây giờ…
Cô định rút tay ra, nhưng tay cô kia run rẩy, môi khô nứt, ánh mắt mờ mịt như sắp ngã gục
Cô đứng im trong vài giây, cảm giác nặng trĩu nảy lên trong ngực
Cô thở khẽ. Lúc ấy, cô không nghĩ nhiều đến vẻ ngoài xinh đẹp hay lời mời gọi kỳ lạ kia - mà chỉ thấy một người đang tuyệt vọng đến mức chẳng còn kiểm soát bản thân
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
…Cô ở phòng nào?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ ngẩng đầu, chỉ về phía trước* 1407…
Cô im lặng. Không nói thêm gì, cũng không giật tay ra nữa
Nàng lập tức kéo cô theo, gần như bấu chặt lấy tay cô để không ngã xuống. Mắt nàng không nhìn được rõ, chỉ cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh như một điểm tựa cuối cùng
Đến trước cửa phòng, nàng lảo đảo mở khoá. Cửa bật mở, ánh đèn phòng rọi ra một khoảng sáng vừa đủ
Cô vừa bước qua ngưỡng cửa thì bất ngờ bị cô kéo mạnh vào, rồi - một đôi môi nóng rực áp lên môi cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*mở to mắt*
Môi mềm, run rẩy. Một nụ hôn vừa vội vã, vừa bất lực, như thể nàng đang cố giữ chặt lấy cô trước khi rơi xuống vực sâu
Cô không nhúc nhích. Bàn tay khựng lại giữa không trung, còn chưa kịp phản ứng gì thì nàng đã rút môi ra, lùi một chút, tựa trán vào vai cô, thì thầm như mộng mị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chỉ một đêm thôi… xin đừng rời khỏi tôi…
Cô đứng im trong bóng tối, nghe rõ từng nhịp thở nóng hổi bên tai, từng run rẩy trong cái ôm yếu ớt ấy

Em đinh chạy đi đâu?

Đôi môi nàng vẫn còn run khi rời khỏi môi cô, hơi thở đứt quãng. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng tim đập của cả hai như va vào nhau
Cô còn chưa kịp nói gì thì nàng đã siết chặt lấy eo cô, kéo thẳng về phía giường. Cả hai ngã xuống nệm, nàng nằm trên, đôi mắt mơ màng đỏ hoe nhìn xuống
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Làm ơn… Cứ coi như là giúp một người đang tuyệt vọng đi… *thì thầm*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*siết nhẹ tay* Cô không tỉnh táo
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhưng tôi rất… rất cần cô *ngồi dậy, hai tay run rẩy nắm lấy vạt áo cô*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Xin cô…
Cô nhìn nàng. Một thoáng lặng người
Nỗi khao khát hiện rõ trong ánh mắt ấy, nhưng xen lẫn là nỗi sợ và sự yếu đuối đến nghẹn lòng. Cô chưa từng thấy ai vừa mạnh mẽ vừa tuyệt vọng như vậy. Không gợi cảm, không chủ động quyến rũ. Chỉ đơn giản là một người đang bám víu vào một tia cứu rỗi cuối cùng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đừng có hối hận đấy *giọng cô khàn khàn, lần đầu trầm xuống như cảnh cáo*
Chỉ trong một giây, cô lật người nàng nằm xuống dưới thân, hai cánh tay chống hai bên, hơi thở cô gần đến mức nàng cảm thấy từng lời nói như chạm vào da thịt
Nàng không nói. Nàng chỉ nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ cô, kéo xuống
Nụ hôn tiếp theo không còn là va chạm nhẹ nhàng nữa - nó sâu, cháy bỏng, cuốn theo cả cơn bốc hoả đang nhấn chìm nàng
Áo bị cởi bung, vải rơi xuống sàn. Tiếng thở xen lẫn tiếng chăn gối xô lệch. Cơ thể nóng hừng hực quấn lấy nhau trong cơn đói khát bản năng. Mỗi cái chạm của cô đều khiến nàng cong người, rên khẽ, nhưng không trốn tránh - nàng đón nhận tất cả, như thể đang đánh cược hết lý trí của mình vào đêm nay
Một đêm… chỉ một đêm thôi mà
Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng đèn
Còn bên trong căn phòng đó, hai người xa lạ đang cuốn lấy nhau như thể không tồn tại ngày mai
Sáng hôm sau
Nàng khẽ trở mình. Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng máy lạnh khe khẽ chạy
Đầu nàng đau như búa bổ. Nhưng thứ khiến nàng giật mình không phải cơn nhức đầu - mà là cái cảm giác trống rỗng trên cơ thể
Nàng mở choàng mắt
Tấm chăn hạ xuống một chút, lộ ra vùng da thịt lấm tấm dấu hôn kéo dài từ cổ đến tận bờ vai. Nàng vội kéo chăn lên, mặt đỏ bừng
Cảnh tượng đêm qua… không phải là mơ
Nàng đưa tay lên trán, cố lục lại ký ức. Từng hình ảnh mơ hồ lướt qua như đoạn phim bị tua nhanh - ánh mắt cô, hơi thở gấp gáp, giường đệm lộn xộn, cảm giác đau âm ỉ ở eo và chân khiến nàng không muốn động đậy
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Trời ơi… mình đã làm thật à…?
Nàng chống tay định ngồi dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, vừa nhấc lên đã muốn ngã nhào
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đau… *nhăn mặt*
Ngay lúc nàng đang định chống tay đứng dậy lần nữa, một cánh tay vòng ra từ sau lưng, kéo nàng trở lại giường
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em định chạy đi đâu? *giọng cô vang lên sát tai, khàn khàn, lười biếng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tính chối bỏ trách nhiệm hả?
Nàng trợn mắt, quay lại - và chạm phải ánh mắt còn chưa tỉnh hẳn của người con gái đêm qua
Một lúc lâu sau, khi hơi thở đã dần ổn định, nàng mới chậm rãi lên tiếng, giọng lạnh và đầy cố kìm nén
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Trách nhiệm gì? Tôi không bắt chị chịu trách nhiệm thì thôi… ở đó mà chị nói như chị mới là người thiệt ấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày*
Nàng quay mặt đi, rút tay ra khỏi chăn, vơ lấy túi xách dưới sàn. Lục một hồi, nàng rút ra một xấp tiền, đặt mạnh xuống cạnh gối
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Cầm tiền rồi đi đi. Từ giờ không ai nợ ai
Khoảng lặng kéo dài. Rất lâu sau đó, cô mới chậm rãi ngồi dậy. Gương mặt cô tối lại, ánh mắt hơi nhíu lại đầy khó chịu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhìn tôi giống loại người nhận tiền để làm mấy cái chuyện này à? *giọng cô trầm xuống*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đùa tôi sao?
Bàn tay cô siết nhẹ eo nàng, lực không mạnh nhưng đủ để nàng giật mình
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Bỏ ra! *cau mày, cố đẩy vai cô ra, muốn giữ khoảng cách*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chứ giờ chị muốn cái gì? Tiền cũng không chịu nhận, chị muốn sao?
Cô không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn nàng, im lặng một thoáng rồi mới chậm rãi nói, giọng bình thản
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi muốn em ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi đi. Còn chuyện đêm qua...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngừng một nhịp* Tôi sẽ chịu trách nhiệm
Nàng như nghe phải chuyện nực cười nhất đời. Nàng bật cười khẩy, gương mặt vừa đỏ vừa lạnh lùng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi không cần chị ch...
Nhưng chưa kịp dứt câu, nàng chống tay đứng lên, định bước khỏi giường thì cả người khụy xuống. Hai chân mềm nhũn như không còn sức, chỉ trong một tích tắc đã khuỵu hẳn xuống sàn, đập cả đầu gối
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Ah… *cắn môi, mặt nhăn lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cứng đầu! *giọng cô trầm xuống*
Cô bật dậy, vòng tay qua người nàng rồi nhấc bổng lên như chẳng tốn chút sức nào. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô bế trở lại giường
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đặt nàng xuống, kéo chăn lên ngang eo, vừa mắng vừa siết chặt quai hàm* Yên ở đây nghỉ ngơi. Tôi cấm em tùy tiện cử động khi chưa hồi sức!
Nàng mím môi, định phản bác nhưng ánh mắt lạnh mà nghiêm của cô khiến nàng nghẹn lại
Không khí giữa hai người căng như dây đàn
Cô vẫn nhìn nàng, một tay chống xuống mép giường, giữ nguyên tư thế áp sát. Gương mặt cô không còn vẻ trêu chọc, chỉ còn sự cứng rắn - và khó hiểu hơn hết, là ánh nhìn giống như… đang giữ lấy một thứ không nỡ buông

Em nghĩ tôi cần tiền sao?

Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cau mày, hất tay cô ra một cách khó chịu* Chị đừng có ra vẻ như mình tử tế. Tôi đã bảo là tôi không cần!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Đêm qua chỉ là tai nạn, tôi bị trúng thuốc, đầu óc không tỉnh táo, nên mới...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nghiêng đầu, nhìn nàng chằm chằm* Vậy là do em không tỉnh táo…?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cắn môi, tránh ánh mắt cô*
Cô hơi cúi người xuống, chống một tay cạnh đầu nàng, kéo khoảng cách lại gần đến mức nàng có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ cơ thể cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thế ai là người chủ động hôn tôi trước? Ai nắm áo tôi, đẩy tôi lên giường? *giọng cô vẫn đều đều*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*siết chặt tay*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ai là người van xin tôi ở lại…? Ai nói ‘làm ơn, giúp tôi đi’ với ánh mắt như sắp khóc ấy?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi còn chưa nói tới việc ai là người kéo tôi nằm xuống, cởi áo tôi, rồi nắm tay tôi không buông cả đêm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*im bặt*
Cô dừng lại, ánh mắt không còn lạnh nữa, mà có gì đó pha giữa buồn cười và bực dọc
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em tưởng tôi không muốn đi à? *nhướng mày*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi cũng đâu rảnh đến mức dây vào mấy rắc rối như em. Nhưng lúc em nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp sụp đổ ấy…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*giọng cô chậm lại, trầm hơn*...tôi lại không thể bỏ mặc được
Nàng siết lấy mép chăn, ngẩng lên nhưng ánh mắt có phần chao đảo. Nàng mím môi, như muốn phản bác nhưng không thể
Cô không nói sai câu nào
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị không cần phải nói ra hết như vậy *giọng nhỏ hẳn*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy em cũng đừng cố giả vờ như tôi ép em
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ngồi thẳng dậy, tay chống nhẹ lên đầu gối, ánh mắt vẫn không rời nàng* Tôi không cần em yêu tôi. Nhưng ít nhất...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
...đừng đối xử với tôi như thể tôi là món hàng em mua được bằng tiền
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cắn môi, ánh mắt rối bời*
Cô đứng dậy, quay lưng bước đến bên cửa sổ, khẽ kéo rèm lên. Ánh sáng dịu nhẹ buổi sáng tràn vào, chiếu lên bờ vai gầy gò của nàng vẫn đang ngồi co rúm trên giường
Thấy nàng im lặng, cô nhếch môi cười lạnh, vẫn không quay lại
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em tưởng tôi ngủ với em vì tiền sao?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi... *giật mình, ngẩng lên*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi cũng không phải loại người nhận tiền rồi ngủ với người này tới người khác *giọng cô trầm xuống, từng chữ bật ra đầy dứt khoát*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi đâu phải… điếm
Không khí lập tức nặng nề
Nàng há miệng, nhưng lại không nói được gì. Từ “điếm” như một cái tát thẳng vào mặt nàng - không phải vì cô gọi nàng như thế, mà vì cô đang nói về bản thân mình, với vẻ tổn thương không giấu nổi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*hít sâu một hơi, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đè ép* Em nghĩ tôi cần tiền sao? Danh vọng, địa vị? Tiền? Tôi đâu có thiếu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cái tôi thiếu, là lý do để ngủ với một người chẳng coi tôi ra gì
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị!
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đừng gọi tôi bằng giọng đó *cắt lời, bước lại gần giường*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nếu em chỉ xem tôi là một ‘tai nạn’, thì đừng tặng tôi tiền như kiểu bố thí. Tôi không cần
Nàng mím môi, tay siết chặt mép chăn đến trắng cả đốt ngón tay. Lồng ngực nàng phập phồng, vừa tức vừa nghẹn, vừa xấu hổ vừa không biết phải phản bác thế nào
Cô cúi người, chống một tay lên mép giường, ghé sát vào tai nàng, giọng đã nhẹ đi nhưng vẫn lạnh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nhưng cũng đừng quên… người kéo tôi vào phòng, là em
Nói rồi cô đứng dậy, rời khỏi giường, sải bước ra cửa. Nàng trừng mắt nhìn theo bóng lưng ấy, tim đập loạn xạ trong lồng ngực
Không khí trong phòng vẫn căng như dây đàn
Nàng cắn chặt môi, ánh mắt vẫn dán vào tấm lưng đang quay đi, tưởng như cô sắp rời khỏi phòng
Nhưng không cô dừng bước trước cửa, rồi xoay người lại. Không phải là ánh nhìn lạnh lùng như lúc nãy, cũng không phải là sự tổn thương phơi bày. Chỉ là ánh mắt… bình thản, nhưng cứng rắn
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em nằm yên đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngơ ngác* Ơ...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tôi đi lấy khăn và nước ấm
Nàng mấp máy môi định phản bác, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã vào phòng tắm. Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên, rồi cô trở ra với một thau nước nhỏ và khăn sạch
Nàng vẫn ngồi co người trên giường, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra
Cô đặt đồ xuống bàn, vắt nhẹ chiếc khăn trong tay. Cô ngồi xuống mép giường, không nhìn nàng, giọng dịu hơn nhưng không để phản kháng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đang sốt nhẹ, người cũng chưa sạch sẽ. Nếu còn một chút tỉnh táo thì đừng gồng lên nữa
Nàng mím môi, mắt nhìn cô đầy cảnh giác. Nhưng bàn tay kia đã luồn dưới lớp chăn, nhẹ nhàng kéo tấm vải lên để lộ đôi vai mảnh khảnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Tôi không cần chị làm mấy chuyện này *lắp bắp, hơi lùi lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em không cần, nhưng em không có lựa chọn ithản nhiên trả lời, tay vẫn tiếp tục lau*
Từng động tác của cô đều nhẹ nhàng, không quá thân mật, cũng chẳng hề lạnh nhạt. Chỉ là sự chăm sóc yên lặng, như một thói quen đã quen thuộc từ lâu
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*cứng người, môi vẫn mím chặt nhưng đôi mắt thì khẽ lay động* Chị… đang làm tôi khó xử
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*dừng tay một chút, rồi lại tiếp tục lau tay nàng, giọng vẫn không thay đổi* Khó xử à? Lúc em kéo tôi vào phòng, em đâu có nghĩ đến chuyện đó
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*nghẹn lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Giờ thì đừng nói thêm gì nữa. Đợi khi em đủ sức đứng lên… tôi mới tính tiếp với em

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play