Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

The Traveler

Chương 1: Lang Thang

? ? ?
? ? ?
Hự...
? ? ?
? ? ?
Đây... là đâu...?
Cậu tỉnh dậy sau một giấc mơ dài
Toàn thân đau nhức, mệt mỏi và kiệt sức
Cậu ta xoa xoa trán mình, cố nhớ ra điều gì đó
? ? ?
? ? ?
Phải rồi... tên mình là...
Raven
Raven
Raven...
Raven
Raven
Đói quá...
Raven
Raven
Phải tìm.. thức ăn..
Raven chật vật ngồi dậy
Không gian tối om này là nhà cậu
Như đã quen với màn đêm, Raven dễ dàng định hướng được đường đi đến bên tủ lạnh
Chỉ là..
Raven
Raven
Không có gì cả..
Raven
Raven
Đói quá...
Raven
Raven
Mình phải ra ngoài... tìm thức ăn...
Nghĩ là làm, cậu bước chậm rãi đến cửa
Và rồi một cái bảng to thu hút sự chú ý của cậu
Nó viết: "Cẩn thận quái vật!! ĐI KHẼ, NÓI NHẸ VÀ CÚI NGƯỜI XUỐNG!!!"
Đây là lời nhắc nhở tuyệt vời
Nhưng...
Raven
Raven
Ai viết nó vậy?
Raven
Raven
Mình không nhớ...
Raven
Raven
Có lẽ là chính bản thân mình chăng..?
Raven
Raven
Trên hết... phải tìm thức ăn...
Trong đầu Raven lúc này vô cùng hỗn độn
Những đoạn kí ức liên tục bị ngắt quãng
Cậu thậm chí không nhớ cha mẹ mình là ai, hay tại sao quái vật lại xuất hiện
Cậu chỉ biết duy nhất một điều:
Tìm thức ăn
Thế là, Raven đẩy nhẹ cánh cửa ra
Nhưng cậu không bước vội, chỉ thò đầu ra nhìn quanh
Đây là một con hẻm nhỏ
Toàn rác
Ngước lên bầu trời thì nó tối đen như mực
Raven
Raven
Trời tối rồi..
Raven
Raven
Bao giờ thì mới sáng...?
Raven
Raven
Mười năm chăng...?
Không nghĩ nữa, Raven bước nhẹ ra ngoài
Sau đó cúi thấp người xuống, di chuyển như một ninja
Cậu nhìn ra ngoài đường phố, những thứ sinh vật thối rữa lang thang khắp nơi
Raven
Raven
(Quái vật..)
Raven
Raven
(Chúng không thể nhìn thấy... chỉ đừng phát ra tiếng động...)
Raven
Raven
(Đi qua thôi...)
Raven băng qua bên kia đường
Nơi một cửa hàng tiện lợi an toạ
Cậu lặng lẽ bước vào trong lục lọi
Raven
Raven
(Toàn là hộp trống... vỏ lon.... nơi này hết dùng được rồi sao...?)
Nghĩ vậy, Raven mang theo chút hi vọng cuối cùng tiến vào kho
Tiếc là trong này cũng chẳng còn gì để ăn
Đồ thiu cũng không có
Cậu thở dài trong tâm trí, nhưng bề ngoài thì vẫn yên lặng như mặt hồ
Raven
Raven
(Đành đến nơi khác...)
-----------------------

Chương 2: "Tôi"

Raven
Raven
Hư...
Lại một lần nữa
Raven tỉnh dậy sau giấc mơ rất rất dài
Nhưng dù thế nào cậu cũng không thể nhớ được nội dung của giấc mơ ấy
Chỉ là..
Nó khiến tâm trạng cậu luôn u sầu
Raven lại ngồi dậy với cái bụng đói cồn cào
Cậu luôn ngủ trong tư thế ngồi, để khi có nguy hiểm thì có thể ngay lập tức trốn thoát
Dù cho căn phòng này chỉ có 1 cái cửa duy nhất..
Cậu ta lại tiến về phía tủ lạnh và kiểm tra thức ăn
Như mọi khi, chẳng có gì cả
Raven
Raven
Lại tìm... thức ăn....
Vì một lí do nào đó mà Raven bước chậm lại.... chậm lại... và đến khi dừng hoàn toàn
Raven
Raven
Bao lâu rồi...?
Raven
Raven
Mình đã lặp đi lặp lại hành động này bao lâu rồi?
Raven
Raven
Mơ thấy gì đó... tỉnh dậy... tìm kiếm thức ăn... chạy trốn... ngủ....
Raven
Raven
Mệt quá...
Raven
Raven
(QUÁ MỆT MỎI RỒI!!!!)
Cậu gục xuống
Có vẻ như
Việc phải không ngừng tìm thức ăn và trốn tránh quái vật đã khiến Raven sắp phát điên
Raven
Raven
Ha.....
Raven
Raven
Ngay cả việc gào thét lên cũng chỉ có thể làm trong suy nghĩ...
Raven
Raven
Nếu mình phát ra âm thanh quá lớn thì lũ xác sống sẽ tìm đến
Raven
Raven
Hoặc thậm chí là thứ gì đó tồi tệ hơn nữa...
Cậu ta lăn ra nằm ngửa
Mặc cho bụng đói cồn cào, Raven vẫn cứ nằm đó
Mắt cậu ta mờ dần như thể sắp buông bỏ
Raven
Raven
Tại sao mình lại ở đây...
Raven
Raven
Tại sao mình lại sinh ra ở thế giới này...?
Trong thoáng chốc
Mắt Raven liếc qua tấm bảng nhắc nhở
Thứ mà từ lâu cậu đã không còn để ý
Lúc này cậu nhìn thấy ở đó có một dòng chữ:
"Đừng vội từ bỏ, hãy thử chế tạo Tàu Du Hành đi rồi hãy làm điều đó"
Nó như thể một lời động viên sâu đậm vậy
Raven
Raven
Ai viết nhỉ....
Raven
Raven
Mà chẳng phải cái thế giới này chỉ có mỗi mình mình sao...?
Raven
Raven
Có lẽ đoạn kí ức ấy đã mất...
Raven
Raven
Được rồi tôi ơi...
Raven
Raven
Nghe lời cậu vậy!
----------------------------

Chương 3: Tàu Du Hành

Raven
Raven
.....
Tỉnh dậy một lần nữa
Nhưng không hiểu vì sao
Raven đã không còn cảm thấy mệt mỏi hay đói khát
"Giấc mơ ấy" cũng biến mất
Mà cậu dường như cũng không quan tâm đến những điều này
Cậu ta nhanh chóng ngồi dậy
Hai mắt sáng lên nhìn về phía trước
Bởi đó là...
Raven
Raven
Tàu Du Hành!
Raven
Raven
Nếu nó thực sự hoạt động..
Raven
Raven
Vậy thì mình sẽ được giải thoát
Raven
Raven
Còn nếu nó không thể
Raven
Raven
Vậy thì đó là lúc mình buông bỏ
Raven bước đến
Thoáng qua trên bức tường là vô số những đường gạch mà trước đây chưa từng có
Tổng cộng chính xác là 366 đường
Nó hẳn là tượng trưng cho số ngày
Có lẽ Raven đã khắc nó từ lúc quyết định chế tạo Tàu Du Hành
Mỗi ngày cậu không còn quan tâm đến sự mệt mỏi của cơ thể nữa
Quả cầu sắt này chính là TẤT CẢ của Raven
Mang theo toàn bộ hi vọng và cảm xúc
Raven bước vào trong
Mọi thứ bao trùm bởi một màu đen
Nhưng đôi mắt của Raven đã thích nghi với bóng tối từ lâu
Có thể thấy
Bên trong sở hữu vô vàng những thiết bị điện tử và máy tính kết nối với nhau
Nó là cả một năm trời
Raven
Raven
Và giờ...
Raven
Raven
Khoảnh khắc này...
Cậu kéo chiếc ghế trước máy ra ngồi vào
Dựa lưng vào đó và hít một hơi thật sâu
Sẵn sàng đón nhận thứ gọi là định mệnh
Dù kết quả ra sao
Thì đây cũng là kết thúc
Một là kết thúc cho địa ngục này
Hai là kết thúc cho cuộc đời của cậu
*cạch cạch cạch cạch...*
Tiếng gõ phím liên hoàn vang lên
Raven gõ ra dòng chữ "Goodbye The Hell, Say Hi To The Heaven"
Ngay lập tức toàn bộ thiết bị khởi động
Thắp sáng cả căn phòng
Những màn hình máy tính liên tục hiện lên nhiều mã lệnh "01"
Và ở chiếc máy tính trước mặt Raven
Nó đã hiện lên dòng chữ
"Travel?"
Và bên dưới là một bảng nhập
"Code:"
Raven
Raven
Đây rồi...
Raven
Raven
Chính là khoảnh khắc này...
6 chữ được nhập vào
"No Code"
Và phím enter được ấn xuống...
*cạch*
---------------------------

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play