Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cô Bảo Mẫu Nhỏ Của Hoàng Tử

Chap 1: Dòng sữa ngọt ngào

Đền Linh Nham vào giữa mùa hè.

Thẩm Liên Hương ôm tiểu hoàng tử đang khóc vì đói vào lòng, dưới sự chỉ dẫn của thị nữ, vội vã bước vào một thiền thất để cho tiểu hoàng tử ăn.

Đứa bé ba tháng tuổi không thể chịu đói. Tiểu hoàng tử khóc đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân đẫm mồ hôi, tiếng khóc thê lương khiến trái tim nàng như bị xé nát.

Khi bước vào phòng thiền, Liên Hương không quan tâm đến bất cứ điều gì, vội vàng vén vạt áo lên.

Vì thời tiết oi bức, nàng đi bộ từ chính điện về, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo lót cũng ướt sũng.

Tất nhiên, không thể cho tiểu hoàng tử bú như vậy được. Trước hết, nàng phải lau rửa sạch sẽ để cho đứa bé bú.

Thị nữ Đào Duệ nhìn quanh phòng, phát hiện không có nước, vội vàng chạy ra ngoài lấy nước.

Lúc này, tiểu hoàng tử lại đái dầm, mà ở đây lại chẳng có tã để thay. Lục Lưu không khỏi lo lắng, mắng nhẹ.

- Người hầu ở đây làm việc thế nào vậy? Trong phòng thiền này không có thứ gì chuẩn bị cho tiểu hoàng tử cả. Nếu Mama Bùi biết chuyện này, chắc chắn bà ấy sẽ lột da bọn họ ra cho mà xem. Thẩm di nương, trước hết hãy chăm sóc tiểu hoàng tử, ta sẽ quay lại xe ngựa lấy đồ.

Nói xong, Lục Lưu vội vàng chạy ra ngoài như một cơn gió.

Liên Hương hiện giờ cảm thấy rất khó chịu vì ngực sưng tấy, sữa chảy ra ngoài, nhưng nàng không thể cho tiểu hoàng tử bú lúc này. Tiểu hoàng tử há to miệng khóc đến lạc giọng, tiếng khóc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Tiểu hoàng tử là con út của hoàng đế và hoàng hậu hiện tại. Không chỉ có địa vị cực kỳ cao quý, mà thái tử và hoàng tử đều vô cùng yêu thương và trân trọng người em trai nhỏ này.

Khi Thái tử biết tin hoàng đế và hoàng hậu đã sinh hạ tiểu hoàng tử trong chuyến đi đến Quảng Lăng, ngài ấy lập tức phi ngựa hết tốc lực, không nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến Quảng Lăng.

Hoàng hậu do tuổi tác lớn và sức khỏe yếu nên hoàng đế đưa bà đến một hòn đảo giữa hồ để tĩnh dưỡng. Vì hoàng tử còn quá nhỏ nên Thái tử Vân Tuỳ Vũ phải ở lại Quảng Lăng để chăm sóc.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, thái tử đang bận giải quyết chiến sự ở thành Mặc đã về Quảng Lăng để đưa tiểu hoàng tử đến chùa Linh Nham cầu phúc.

Nếu tiểu hoàng tử chết đói hoặc bị bệnh vì khóc quá lâu, Liên Hương e rằng hậu quả cả gia đình nàng thật sự không gánh nổi.

Liên Hương vô cùng lo lắng, mồ hôi chảy như dòng nước thấm ướt cả cổ và ngực nàng, dù khăn tay có ướt đẫm đến đâu cũng không thể lau khô nổi.

Nàng nhìn thấy chiếc tách trà trên bàn, liền vắt sữa vào đó rồi nhẹ nhàng đút cho tiểu hoàng tử uống.

Tiểu hoàng tử vì quá đói nên ăn rất nhanh. Chưa đầy một hơi, cậu bé đã uống hết một tách sữa. Khi Liên Hương chuẩn bị vắt thêm cốc sữa thứ hai, cánh cửa đột nhiên mở ra, tiếng "kẽo kẹt" vang lên, một bóng người bước vào.

Liên Hương nghĩ đó là Đào Duệ, nàng không ngẩng đầu lên mà nói.

- Đào Duệ, cuối cùng cô cũng trở về rồi, mau lau giúp tôi đi, tiểu hoàng tử đói quá, ăn hết sữa trong chén rồi.

Cả sự chú ý của nàng đều dồn hết vào tiểu hoàng tử. Khi nàng nhận ra có người đứng yên trước cửa mà không nhúc nhích, nàng vốn luôn dịu dàng nhưng trong thời khắc này lại không thể không vội vã thúc giục.

- Đào Duệ, mau đến đây, tiểu hoàng tử không thể đợi thêm được nữa...

Câu nói im bặt giữa chừng vì vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, tuấn mỹ, uy nghiêm đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

Khuôn mặt này vừa lạ vừa quen. Nàng vừa mới nhìn thấy ở đại điện. Đó chính là Thái tử!

Thân thể Liên Hương lập tức cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ và hoang mang vô cùng, nàng vô thức ôm tiểu hoàng tử quay lưng lại.

Thái tử không biết nàng đã đưa tiểu hoàng tử đi để cho ăn sao? Sao ngài ấy lại đến phòng nghỉ của tiểu hoàng tử vào lúc này?

Tâm trí nàng trở nên trống rỗng, cảm giác xấu hổ dâng lên, toàn thân như đang bốc cháy.

- Bệ hạ, nô tỳ đang cho tiểu hoàng tử ăn...

Phòng thiền không lớn và không có màn hình che chắn. Khoảng cách từ cửa đến giường chỉ vài bước chân. Liên Hương tự hỏi... liệu Thái tử có nhìn thấy cảnh nàng vắt sữa cho tiểu hoàng tử hay không.

Nhưng lúc này nàng chẳng còn thời gian nghĩ nhiều nữa. Điều nàng lo lắng nhất chính là... liệu Thái tử có nhìn thấy nàng cho tiểu hoàng tử uống sữa bằng tách trà rồi trừng phạt nàng không.

Vân Tùy Vũ đứng trước cửa, dáng người cao lớn, uy nghiêm. Đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn như hồ băng của anh ta nhìn chằm chằm vào tấm lưng đẫm mồ hôi của Liên Hương, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi sáng cơ thể mỏng manh, ướt đẫm của nàng. Lớp vải mỏng rộng đã thấm đẫm mồ hôi, bám chặt vào thân thể nàng, tôn lên đường nét thanh tú, quyến rũ động lòng người.

Vừa bước vào phòng, Vân Tuỳ Vũ đã nhìn thấy cảnh tượng này. Da nàng trắng như ngọc, mịn màng, thân hình mềm mại như một quả đào chín mọng, phủ đầy sương sớm, vừa tinh tế lại vừa e lệ, quyến rũ đến khó tả.

Nhưng nàng lại đặt tay lên nơi nhạy cảm đó... Cảnh tượng kích thích như vậy khiến khuôn mặt Vân Tuỳ Vũ trở nên u ám. Hắn ghét nhất là loại người dùng những thủ đoạn hèn hạ để quyến rũ hắn.

Nàng là người đầu tiên dám làm vậy!

- Ngươi thật to gan.

Vân Tuỳ Vũ lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói của hắn trầm lạnh, như huyền băng ngàn năm.

- Lại dám dùng lý do cho tiểu hoàng tử ăn để vào phòng thiền của ta.

Liên Hương sợ hãi đến mức run rẩy. Nàng quỳ xuống ôm tiểu hoàng tử, mồ hôi không ngừng chảy xuống chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh, cổ áo bị kéo xộc xệch để vắt sữa giờ đây lại trễ xuống thấp thoáng có thể thấy được tấm lưng quyến rũ của nàng.

- Xin... Xin bệ hạ thứ lỗi... Thần toàn thân đều đổ mồ hôi, phải tắm rửa sạch sẽ trước rồi mới có thể cho tiểu hoàng tử ăn. Đào Duệ đã đi lấy nước rồi. Tiểu hoàng tử thực sự đói, nên thần… mới phải vắt sữa vào tách trà để đút sữa cho ngài ấy.

Giọng nàng run lên vì sợ hãi, xen lẫn hoang mang tột độ.

Lông mày của Vân Tuỳ Vũ khẽ nhíu lại, ánh mắt càng thêm âm trầm. Nha đầu này, đây là đang giả vờ ngây thơ, trong sáng trước mặt hắn sao?

- Là ai cho phép ngươi bế tiểu hoàng tử đến thiền thất của ta?

Thì ra nơi này chính là chỗ nghỉ ngơi của thái tử. Khó trách trong phòng không hề có đồ dùng dành cho tiểu hoàng tử.

- Điện hạ, thần... thần thực sự không biết... Là Đào Duệ và vài người khác dẫn thần đến đây...

Liên Hương hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng. Nét mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người loạng choạng quỳ rạp xuống đất. Tách trà trong tay vẫn còn nửa chén sữa, suýt nữa đã đổ xuống.

Cơn sợ hãi và hoảng loạn khôn cùng khiến nàng gần như bật khóc.

Nàng mới tới chùa Linh Nham chưa được bao lâu, thậm chí còn không biết thiền thất của tiểu hoàng tử nằm ở đâu.

Ai mà ngờ được Đào Duệ và Lục Lưu lại sốt ruột đến mức đưa thẳng nàng vào thiền thất của thái tử cơ chứ.

Lúc này, tiểu hoàng tử không kịp bú sữa, đã ngửa cổ khóc lớn. Tiếng khóc non nớt mà vang dội, khiến lòng người rối loạn.

Liên Hương quýnh quáng rót vội nửa chén sữa trong tách cho tiểu hoàng tử, nhưng đứa bé mới chỉ uống được một ngụm liền lại khóc, dường như không thể chờ thêm được nữa.

- Thái tử... thái tử, thần...thần chưa từng vào thiền thất, cũng không biết đâu là nơi nghỉ của tiểu hoàng tử. Hơn nữa, tiểu hoàng tử... không thể chịu đói lâu thêm...

Giọng nàng run rẩy, xen lẫn tiếng nức nở.

Nhìn qua cũng đủ thấy đáng thương vô cùng.

Vân Tuỳ Vũ lúc này mới nhớ lại.

Di nương cũ trên đường đi đột nhiên phát bệnh, nên mới gấp gáp thay người.

Liên Hương vừa đến ngay trước khi buổi cầu phúc bắt đầu, căn bản không thể phân biệt được phòng nào là của ai, chỉ có thể đi theo thị nữ dẫn đường bên cạnh tiểu hoàng tử.

Thoáng nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh như băng của thái tử cũng dịu đi một chút.

Có vẻ như... quả thực nàng vô tội.

Hắn khẽ liếc về phía nàng một cái, ánh nhìn vẫn mang theo chút không vui, rồi dùng cằm ra hiệu về phía ấm trà đặt trên bàn, ý bảo nàng dùng nước suối trong đó rửa sạch mồ hôi trên người.

Chap 2: Quyến rũ ngài ấy

Liên Hương quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch pha chút đỏ bừng, đôi mắt long lanh phủ sương mờ ướt át, gương mặt đẫm mồ hôi. Dung mạo nàng không hề tầm thường, trái lại, giống như nụ hoa ven bờ nước vừa hé nở, cánh hoa mỏng manh ướt đẫm sương xuân, trong sáng như vầng trăng non tỏa ánh huy hoàng dịu nhẹ, thanh tú động lòng người.

Hiển nhiên thái tử không hiểu rõ nỗi khổ tâm của nàng.

Ngay khi Vân Tùy Vũ bước vào, ánh mắt liền không tự chủ dừng lại nơi nàng. Giờ phút này, khi hắn bất ngờ nhìn thấy gương mặt kia, đặc biệt là đôi mắt thuần khiết trong veo ấy, ánh nhìn hắn bất giác dao động.

Tựa như cơn giận dữ cùng ghê tởm đang kìm nén trong lòng ngực phút chốc tan biến như tuyết dưới ánh mặt trời.

Thái tử khẽ siết chặt tay, cố nén cảm xúc đang cuộn trào.

- Trong ấm trà có nước suối sạch.

Giọng nói khàn khàn khẽ vang lên, rồi hắn đưa tay đóng cửa phòng lại.

Liên Hương biết rõ, nước suối này được lấy từ Linh Tuyền cổ, sáng sớm mỗi ngày đều có người đặc biệt đưa về cung thái tử. Nguồn nước ngọt lành thanh khiết, chỉ dành riêng cho thái tử và tiểu hoàng tử dùng, vô cùng quý giá.

Nay thái tử lại để nàng dùng nước ấy lau rửa người, nhưng dù nước suối có trân quý đến đâu, sao có thể sánh bằng sự quý giá của tiểu hoàng tử?

Nàng không dám suy nghĩ nhiều, vội vã mặc lại xiêm y, bế tiểu hoàng tử đến bên bàn vuông. Nàng rót nửa ấm nước suối vào chiếc tách khác, làm ướt khăn tay rồi vắt khô lau sạch cơ thể. Sau đó, nàng nhẹ nhàng đút vào miệng hoàng tử bé.

Vừa nếm được vị sữa ngọt lành, tiểu hoàng tử liền nín khóc.

Cậu bé bú rất nhanh, từng âm thanh “ực ực” vang lên, nếu ở gần còn có thể nghe thấy tiếng nuốt rõ ràng.

Chẳng mấy chốc, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Ngoài tiếng chuông mõ đều đều vọng từ ngoài cửa sổ ra thì chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của tiểu hoàng tử khi bú sữa.

Vân Tùy Vũ đi đến ngồi bên chiếc bàn vuông, rót phần nước suối còn lại trong ấm ra chén, từ tốn nhấp từng ngụm.

Liên Hương ngồi quay lưng về phía giường, co ro trong góc, vừa hổ thẹn vừa sợ hãi, hơi thở cũng vì thế mà trở nên gấp gáp.

Việc cùng thái tử ở chung một phòng trong khi đang cho tiểu hoàng tử bú khiến nàng vô cùng lúng túng và xấu hổ. Hai vành tai nàng đỏ ửng như máu.

Nghĩ đến cảnh ban nãy thái tử đẩy cửa bước vào, trông thấy nàng tay cầm tách trà, tay kia đang vắt sữa cho tiểu hoàng tử, lòng nàng rối bời, mặt cũng đỏ bừng như bị thiêu đốt.

Điều khiến nàng không yên nhất, chính là mình đã vô ý xông vào thiền thất của thái tử.

Nàng chợt nhớ lại lời nhắc nhở của Triệu thị vệ khi còn làm thị nữ cho phủ thái thú rằng...làm vú nuôi trong phủ quyền quý, không chỉ cần có sữa tốt mà còn phải học cách vứt bỏ sự thẹn thùng của nữ nhi.

Dẫu sao làm vú nuôi cũng không giống làm thị nữ. Nhiều chủ nhân rất yêu thương con cái, sẽ quan sát lúc vú nuôi cho tiểu chủ bú, chỉ để nhìn xem tiểu chủ có ăn no, ăn khỏe hay không.

Nghĩ đến đây, mặt nàng lại càng đỏ hơn, tựa như vừa bị vẩy phấn hồng, thầm nghĩ chẳng lẽ lát nữa thái tử sẽ đến nhìn tiểu hoàng tử ăn?

Nếu thật như vậy… nàng nên làm gì?

Thái tử muốn xem tiểu hoàng tử ăn uống ra sao, nàng sao có thể ngăn cản?

Hơn nữa, nàng chỉ là một quả phụ mất chồng, trong nhà còn có một đứa con hai tuổi. Nàng là trẻ mồ côi, bây giờ lại góa bụa, nàng vốn đã không còn gì để giữ.

Tỷ họ nàng nói, nếu có thể làm vú nuôi cho tiểu hoàng tử và giữ được vị trí trong cung, chờ con nàng lớn lên, sẽ có nhiều cơ hội tìm được một chỗ đứng trong cung.

Cơ hội thế này, nàng sao có thể bỏ lỡ? Dù có xấu hổ cũng đành nghiến răng chịu đựng, giả vờ không hay không biết.

Huống hồ, thái tử đến đây là để gặp tiểu hoàng tử, chứ đâu phải để gặp nàng. Nàng sợ gì chứ? Dù sao nàng cũng đã là quả phụ, không còn trong trắng, cũng không thể tái giá.

Nghĩ vậy, nàng liền kéo vạt áo, che bớt phần lộ ra trên người, hít sâu một hơi, thầm chuẩn bị tâm lý nếu thái tử thật sự muốn đến gần xem.

Nhưng đến cuối cùng… trong lòng nàng vẫn là sợ hãi cùng xấu hổ…

Chỉ mong thái tử đừng tới gần quá.

Vân Tùy Vũ đưa mắt nhìn về phía Liên Hương. Nàng co ro nơi góc giường, rụt rè như một nhành đào dại mềm nhẹ bên vệ cỏ ven đường, chực chờ bị gió xuân quật ngã.

Thời tiết dường như ngày càng oi ả hơn. Vân Tùy Vũ uống vài chén nước suối mát lành, rồi khẽ vươn tay nới lỏng cổ áo.

Trên vách thiền thất có treo một bức họa chữ “Thiền” viết bằng mực đen, tiếng chuông ngân vang vẳng lại từ chính điện xa xa...

Cả căn phòng chìm trong khí tức an yên và tĩnh mịch.

Đôi tay dài thon của Vân Tùy Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mép chén, động tác thong thả như đang suy tư, nhưng sóng ngầm trong lòng hắn lại cuộn trào không dứt, hồi lâu không thể lắng xuống.

- Ăn từ từ thôi, tiểu hoàng tử, không cần vội đâu mà...

Liên Hương dịu giọng dỗ dành đứa bé trong lòng, ánh mắt lo lắng đầy xót xa.

Có lẽ là do khí thế của thái tử quá mức bức người, hoặc cũng có thể vì danh tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn của người đã khiến nàng kinh sợ. Ở chung một phòng với thái tử khiến cả người nàng như bị áp lực đè nặng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, lưng cũng lạnh ngắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nàng thầm mong Đào Duệ và Lục Lưu sớm quay lại, đưa nàng rời khỏi nơi đây.

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Liên Hương cứ ngỡ là Đào Duệ và mấy người kia đã trở lại, liền vội ngẩng đầu.

Không ngờ vừa ngẩng lên lại chạm ngay vào ánh mắt sâu hun hút của thái tử.

Đôi đồng tử đen láy kia như dày đặc đêm tối, ánh nhìn sắc lạnh tựa lưỡi dao, khiến người khác không khỏi khiếp sợ.

Liên Hương giật mình, mặt tái nhợt, hoảng hốt cúi đầu, trái tim như đánh trống, “thình thịch” không ngừng, cả người run rẩy.

- Vào đi.

Vân Tùy Vũ thu ánh mắt về, cánh môi mỏng khẽ nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo.

Cánh cửa mở ra. Người bước vào là quản sự Bùi thị, trên tay mang theo một thùng nước ấm cùng y phục, tã lót dự phòng cho tiểu hoàng tử.

- Nô tỳ tham kiến điện hạ. Đào Duệ và Lục Lưu dẫn Thẩm di nương nhầm vào thiền thất của điện hạ. Nô tỳ đã phạt hai người họ đứng dưới nắng nửa canh giờ.

Nói tới đây, Bùi thị hơi dừng lại, rồi cung kính tiếp lời.

- Nhưng giờ trời đang nắng gắt, tiểu hoàng tử mới ba tháng tuổi, thân thể còn yếu, không nên chịu cảnh lắc lư qua lại. Nô tỳ cả gan xin điện hạ cho phép Thẩm di nương cùng tiểu hoàng tử ở lại tịnh thất này nghỉ ngơi, còn điện hạ tạm chuyển sang thiền thất bên cạnh...

Bùi thị cúi đầu nói, lời lẽ đúng mực, không thấp hèn cũng chẳng ngạo mạn. Mẫu thân bà từng là người hầu hồi môn của Hoàng hậu, theo chủ nhân nhập cung. Bản thân Bùi thị hầu hạ Vân Tùy Vũ từ năm chàng mười tám tuổi, địa vị trong phủ cũng chẳng phải tầm thường.

- Ừ.

Vân Tùy Vũ khẽ hừ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Bùi thị khẽ liếc nhìn Liên Hương đang thu mình ở góc giường, cơ thể còn hơi run rẩy, rồi ôn tồn nói.

- Hãy chăm sóc tốt cho tiểu hoàng tử.

- Vâng… Bùi thị.

Liên Hương khẽ gật đầu, ôm tiểu hoàng tử vào lòng, rụt rè đáp lời.

Cánh cửa lại khép lại. Liên Hương tựa lưng vào vách tường, khẽ thở ra một hơi thật dài. Áp lực đè nặng trong đầu như được tháo gỡ, cảm giác như người đang chìm dưới đáy nước bỗng dưng được kéo lên bờ, lần nữa hít thở được không khí.

Thế nhưng… nàng vẫn không thể hiểu nổi vì sao ánh mắt thái tử khi nhìn nàng… lại mang theo cảm xúc kỳ lạ đến vậy.

Chap 3: Cô goá phụ nhỏ

Trời đang vào mùa mưa.

Mới một khắc trước nắng còn chang chang, khắc sau mây kéo mịt mù, mưa đổ ào ào.

Mưa vừa dứt, tiểu hoàng tử đã ăn no và tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn. Đôi mắt trong veo như hồ thu khẽ đảo qua lại, miệng cười khanh khách với Liên Hương, âm thanh non nớt ngọt ngào đến mức có thể tan chảy cả lòng người.

Nàng chưa từng nhìn thấy tiểu hoàng tử trước đây, nay được ngắm kỹ lại thấy hàng lông mày và nét mặt đứa nhỏ này lại có vài phần giống với thái tử.

Quả nhiên là huynh đệ ruột thịt.

- Thẩm di nương, tiểu hoàng tử đã tỉnh rồi sao?

Bùi thị đẩy cửa bước vào, giọng nói ôn hòa.

- Vâng, tiểu hoàng tử vừa mới tỉnh giấc.

Liên Hương nhẹ giọng đáp, cơn mưa đã làm không khí trở nên mát mẻ dễ chịu. Nàng thầm nghĩ chắc cũng đến lúc nên rời đi, liền đứng dậy bế đứa bé.

- Hồ sen sau núi vừa nở một đóa sen hai sắc sau cơn mưa. Đó là điềm lành. Thái tử điện hạ muốn đưa tiểu hoàng tử đến xem.

Bùi thị nói, giọng điệu tuy dè dặt nhưng ánh mắt hiền hòa.

- Cũng là dịp để ngươi bẩm báo với điện hạ về kế hoạch dưỡng dục tiểu hoàng tử trong mấy tháng tới.

Liên Hương gật đầu. Chị họ của nàng từng nói, nếu có thể chăm sóc tốt cho tiểu hoàng tử, được giữ lại làm nhũ mẫu chính, không chỉ bản thân nàng mà cả con trai nàng sau này cũng có thể có chỗ tốt nương nhờ trong phủ.

Không thể nói là đại phú đại quý, nhưng chí ít cũng tốt hơn việc lớn lên chỉ có thể đi bán thịt nuôi thân.

Vì thế, dù trong lòng còn ngổn ngang e dè, nàng vẫn ôm tiểu hoàng tử đi theo bước chân Bùi thị, men theo hành lang gấp khúc đến hồ sen phía sau núi.

Vân Tùy Vũ lúc này đang đứng trước hồ sen, thân khoác trường bào gấm màu lam nhạt, phong thái xuất chúng. Tóc đen dài được buộc gọn sau đầu bằng ngọc quan bích, cả người toát lên khí chất lạnh lùng cao quý, lại mang vẻ phong nhã tựa tranh vẽ.

Gió thoảng qua, tà áo tung bay, bóng dáng ấy dù chỉ nhìn từ phía sau cũng khiến người ta ngẩn ngơ vài phần.

Liên Hương bế tiểu hoàng tử bước đến trước mặt thái tử, cúi người hành lễ.

Tiểu hoàng tử mới mấy tháng tuổi, dĩ nhiên chẳng hiểu gì về hoa sen hai sắc, càng không biết cái gì là điềm lành. Cậu bé chỉ hồn nhiên đưa mắt nhìn quanh, rồi lại vùi mặt vào bàn tay nhỏ mũm mĩm mà mút lấy mút để.

Trong hồ, một đóa sen nở rộ, nửa trắng tinh như tuyết, nửa đỏ rực như lửa, nổi bật giữa lớp lá xanh thẫm, đẹp đến ngẩn ngơ.

Vân Tùy Vũ xoay người, ánh mắt rơi xuống đứa bé đang nằm trong lòng Liên Hương. Trong con ngươi thường ngày lạnh nhạt ấy thoáng hiện lên tia dịu dàng hiếm có, khiến gương mặt cương nghị trở nên ôn hòa hơn đôi phần.

Có lẽ bởi mới hồi cung từ nơi binh đao khói lửa, lại thêm khí thế cương quyết của người từng chinh chiến sa trường, nên sự hiện diện của thái tử đối với Liên Hương mà nói thực sự là một áp lực nặng nề. Nàng chỉ mong làm xong bổn phận, rồi lập tức lui ra, không dám dây dưa lâu.

Thế nên nàng vội vã nêu lên kế hoạch chăm sóc tiểu hoàng tử trong mấy tháng tới, lòng chỉ mong nói nhanh cho xong để được rời xa khí thế bức người của thái tử.

Nào ngờ, đúng lúc ấy, Vân Tùy Vũ khẽ cúi người, vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đôi chân nhỏ xíu của tiểu hoàng tử.

Liên Hương lập tức như nín thở, toàn thân căng cứng, bất giác lui về sau nửa bước.

- Sao không nói tiếp?

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, làn môi mỏng của Vân Tùy Vũ khẽ nhúc nhích, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của đứa trẻ.

- Dạ… tiểu… tiểu hoàng tử…

Liên Hương lắp bắp, gương mặt ửng đỏ, hai tai nóng bừng. Thái tử ở ngay trước mặt khiến nàng càng thêm bối rối, không nhớ nổi vừa rồi mình đã nói đến đâu.

Nàng ấp úng mãi chẳng nên lời, bộ dạng khẩn trương đến mức làm tiểu hoàng tử trong lòng nàng bật cười, đôi chân nhỏ không ngừng đạp lên vì vui thích.

Nụ cười ấy để lộ ra lúm đồng tiền cạn trên má, vừa đáng yêu vừa mềm mại, so với đóa sen hai sắc giữa hồ cũng không kém phần mỹ lệ, thậm chí còn có vài phần vượt trội, khiến lòng người ngây ngất.

Liên Hương lúc này mới sực nhớ ra lời mình đang nói dang dở, liền tiếp tục nói tiếp, giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng như gió xuân.

Lông mày và ánh mắt của Vân Tùy Vũ khẽ động, nhưng lại chẳng thèm để tâm đến nàng. Chàng vươn tay, đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào bên má phúng phính của tiểu hoàng tử.

Chẳng rõ là do tay Thái tử vốn đã chai sạn vì năm tháng rong ruổi nơi sa trường, hay do vô tình dùng sức quá mạnh, khiến làn da non nớt của đứa trẻ bị đau, mà khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn rạng rỡ bỗng chốc ỉu xìu, môi cong lên, biểu cảm tủi thân như sắp khóc đến nơi.

Liên Hương vội vỗ nhẹ vào lưng tiểu hoàng tử, cúi đầu dỗ dành.

- Tiểu hoàng tử đừng khóc, người kia là ca ca của con đó...

Nhưng tiểu hoàng tử cứ như thể vừa bị chịu ấm ức ghê gớm, cương quyết không chịu nín. Cậu nức nở khe khẽ, biểu cảm đáng thương, nhưng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.

Liên Hương làm sao không hiểu ý đứa bé này. Nàng biết, tiểu hoàng tử muốn nàng hát để dỗ dành.

Thế là nàng cất giọng, một khúc hát khe khẽ ngân vang, dịu dàng như nước mưa thấm lá sen, tựa tiếng suối róc rách giữa rừng, lại giống áng mây lững lờ trôi trên trời cao.

Tiếng hát hòa quyện với sắc sen tươi đẹp, gió mát và cảnh hồ thanh tịnh, khiến người ta như rơi vào một giấc mộng mùa hạ yên bình. Âm điệu ấy chẳng quá cầu kỳ, nhưng lại mang một loại mê lực khiến lòng người say đắm, tựa như từng câu từng chữ đều có thể chạm tới đáy tim, khiến người ta không thể không dừng lại lắng nghe.

Tiểu hoàng tử vừa nghe thấy tiếng hát liền im bặt, đôi mắt tròn xoe ngây thơ chăm chú nhìn về phía Liên Hương.

Không ngờ vị nhũ mẫu này lại có bản lĩnh thực sự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play