[ AllKira ] Kết Thúc.
- Chương 1 -
Trong căn phòng nhỏ, ánh nắng lười biếng trườn qua rèm cửa, rọi vài tia yếu ớt lên tấm chăn lộn xộn. Đồng hồ báo thức bắt đầu rung lên.
Một cánh tay từ dưới chăn vung ra, đập “bốp” vào cái đồng hồ đang nhảy chồm chồm trên bàn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Năm phút nữa.. Chỉ năm phút nữa thôi-
Cậu rút tay vào trong, cuộn người lại như con mèo lười, gối đầu lên chiếc gối cũ mềm oặt.
Trong mơ hồ, tiếng mưa hôm qua vẫn vọng lại trong trí nhớ - ẩm ướt, lạnh và nặng nề.
Chiếc đồng hồ vẫn không ngừng kêu. Tiếc là chẳng ai thèm để ý đến nó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đừng có kêu nữa coi!?
Quát tháo chiếc đồng hồ chẳng tội tình gì, cậu mắt nhắm mắt mở nhìn xem hiện tại đã là mấy giờ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Mới có 7 giờ chứ mấy..
Kira bật dậy như bị ai tạt nước vào mặt. Chăn bay xuống đất. Mắt cậu trợn trừng nhìn cái đồng hồ, rồi nhìn lại mình trong gương.
Tóc dựng ngược, áo ngủ nhăn nhúm, hai bên má còn hằn rõ dấu gối.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chết mẹ, ngủ quên rồi!!
Cậu vội vàng lôi từ tủ ra cái áo sơ mi nhàu nhĩ, mặc chồng lên áo thun.
Trong lúc cài khuy, cậu giẫm phải cái điện thoại rơi dưới đất.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ấy- sao mà xui vậy nè!?
Cậu khập khiễng nhảy bằng một chân, miệng rên rỉ, tay thì cố gắng tìm hai chiếc vớ - một nằm dưới bàn học, chiếc kia treo tòng teng ở… cành cây xương rồng gần cửa sổ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Mình đã làm gì tối qua vậy trời.."
Vừa đi vừa xỏ vớ, cậu hỏi vọng xuống dưới.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ba ơi! Mẹ ơi! Sao không ai gọi con dậy hết vậy?
Không có tiếng trả lời. Ngôi nhà vẫn trống rỗng như mọi ngày.
Cậu khựng lại một nhịp, cười khẽ, giọng chùng xuống.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Quên mất.. Mình có bao giờ cần ai gọi đâu..
Một thoáng yên lặng. Rồi cậu bật dậy lần nữa, vớ lấy cặp, nhét ổ bánh mì khô cứng vào miệng và lao thẳng ra cửa.
Trên bàn, tấm ảnh cũ chụp một cậu bé đứng một mình giữa sân trường vẫn nằm nghiêng ngả, phủ bụi mờ.
Âm thanh của đôi giày va chạm liên tục với mặt đất vang vọng khắp con đường vắng.
Kira vừa chạy vừa thở dốc, cặp xộc xệch trên vai, mái tóc vẫn còn rối như tổ quạ sau giấc ngủ hỗn loạn.
Chiếc bánh mì nguội ngắt đã bị cắn mất nửa, vẫn còn lủng lẳng trên tay.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Thôi xong rồi.. Giờ này chắc tụi nó điểm danh luôn rồi.."
Trường học hiện ra sau khúc quanh, cao lớn và sừng sững như một pháo đài màu xám lạnh.
Sân trường gần như trống không. Lá cây bay lác đác dưới ánh nắng mờ nhạt đầu ngày, tạo nên một vẻ yên tĩnh bất thường khiến lòng Kira thoáng chùn lại.
Cậu rón rén bước qua cổng trường, lách người né cái camera giám sát treo lơ lửng trên cao.
Ánh mắt len lén như một tên trộm vặt lẻn vào nơi không được chào đón.
Cánh cổng sắt khép lại phía sau lưng cậu với một âm thanh rền vang bất ngờ khiến tim cậu suýt nhảy khỏi lồng ngực.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Á- trời ơi, cái trường gì đâu mà hù người ta hoài vậy!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đi trễ cũng không yên nữa!
Dưới tầng một, vài cánh cửa lớp đã đóng. Từ xa xa, có tiếng thầy giám thị quát vọng.
?
Cậu kia, đang làm gì đó!?
Kira giật mình, hoảng hốt nhìn quanh. Không kịp suy nghĩ, cậu lập tức… bỏ chạy.
Đôi giày cậu vang lên lạch cạch trên nền gạch. Cặp sách quăng quật theo từng bước chân. Kira lách người rẽ vào lối đi nhỏ sau dãy phòng học, tim đập loạn nhịp.
?
CẬU NGHĨ CẬU CHẠY THOÁT ĐƯỢC À!? ĐỨNG LẠI NGAY!
Tiếng giám thị vang vọng phía sau, mỗi bước chân nặng nề càng khiến không khí trở nên gấp gáp.
Kira thở hổn hển, tay giữ chặt quai cặp như sợ nó tuột mất.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Không đứng lại đâu! Em trễ học thôi mà, đâu phải tội phạm!!
?
Chạy nữa là tôi ghi vào sổ đen đấy!
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thì thầy ghi đi, ghi hoài cũng đen thôi!
Cậu rẽ vào hành lang phụ - nơi chẳng mấy học sinh đi qua. Dưới chân là những vệt nước đọng từ cơn mưa hôm qua, trơn trượt và bốc mùi ẩm mốc. Kira suýt trượt ngã khi phanh gấp trước khúc cua gấp.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Cái trường hay cái mê cung vậy trời?"
Cậu liếc nhanh ra sau.. giám thị vẫn đuổi theo. Khuôn mặt đỏ bừng vì giận, tay lăm lăm cuốn sổ phạt như thể muốn dùng làm vũ khí.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Đừng thấy nữa.. Cho em sống với!
Kira chui qua lối đi giữa hai dãy tủ chứa đồ thể chất, tim đập thình thịch bên tai.
Mùi gỗ mục và sơn cũ bốc lên nồng nặc. Cậu cúi rạp người, lách ra khỏi khe hẹp rồi phóng thẳng về phía sau trường.
Cuối cùng, sau vài khúc ngoặt, cậu dừng lại ở một hành lang đã cũ kỹ, cột bê tông nứt nẻ, vết rêu loang lổ. Không có tiếng bước chân đuổi theo nữa.
Cậu gục lưng vào tường, thở dốc.
Kira cười mệt mỏi, lau trán. Trên môi vẫn còn vụn bánh mì lúc nãy chưa kịp ăn hết.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hah- ổng mà biết mình tên gì.. Chắc trừ hạnh kiểm luôn quá..
Cậu hé mắt nhìn quanh, khi chắc chắn đã an toàn, mới từ từ đứng dậy.
Sân trường phía sau yên tĩnh đến kỳ lạ, không còn tiếng giày giám thị, cũng chẳng có âm thanh học sinh nào. Chỉ có tiếng lá cây sột soạt và ánh nắng rơi nghiêng qua ô cửa sổ bụi mờ.
Đang tính quay về lớp thì ánh mắt cậu chợt bị thu hút bởi một thứ.
Cuối hành lang, khuất sau chỗ góc tường nứt vỡ, là một cánh cửa mà cậu chưa từng thấy. Gỗ đen, xước xát, nhưng… sạch một cách kỳ lạ. Tay nắm bằng đồng cũ kỹ, ánh lên sắc vàng lặng lẽ trong nắng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ở trường mình có cái cửa này à?
Trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng thay vì lùi lại, cậu lại bước tới. Tiếng giày vang lên chậm rãi, rền vang trong hành lang vắng lặng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Có khi nào là phòng kho cũ không nhỉ?
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Ngốc thật, đã trốn đi rồi còn tò mò mấy thứ linh tinh."
Tiếng giày vẫn vang. Mỗi bước, không khí xung quanh như đặc lại. Gió lặng. Tiếng ve im bặt.
Cậu chợt đứng khựng lại. Một tiếng thì thầm khe khẽ như vỡ ra trong đầu.
Cậu xoay người lại - trống không. Không một bóng người.
Rồi quay lại nhìn cánh cửa. Chỉ còn vài bước nữa là chạm tới.
Cậu đưa tay lên, khẽ chạm vào bề mặt gỗ.
Một phần trong cậu muốn rời đi, nhưng một phần lại như bị kéo tới. Không thể cưỡng lại.
Cậu cười nhạt, cố trấn an mình.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chắc bên trong toàn mạng nhện thôi nhỉ.. Mở ra xem tí chắc không sao."
Ngón tay siết nhẹ lại. Tay cầm lạnh đến tê buốt, như băng đá ngấm qua da thịt. Kim loại xù xì khiến lòng bàn tay rát nhẹ, nhưng cậu vẫn xoay chậm.
Một tiếng khẽ như chìa khóa tra đúng ổ. Nhưng rõ ràng, cánh cửa này không hề khóa.
Một khe hở nhỏ mở ra. Từ trong khe hở, một luồng khí lạnh phả ra, kéo theo mùi ẩm mốc nhàn nhạt như sách vở cũ ngâm lâu trong tầng hầm.
Ánh sáng từ bên trong không vàng, không trắng mà là một sắc xám đục như tro bụi, tĩnh lặng đến lạ thường.
Kira ngập ngừng trong một khắc cuối cùng, rồi đẩy cửa rộng ra.
Tiếng bản lề rít lên chói tai, kéo dài từng giây như cào vào màng nhĩ. Không khí xung quanh như nén lại.
Cậu nhíu mày, chân vẫn chưa bước vào. Nhưng rồi.. một lực kéo vô hình ập đến, không mạnh mẽ, nhưng dai dẳng như trọng lực nhẹ nhàng hút về phía trước.
Cậu chỉ kịp lùi một bước. Nhưng khi định xoay người…
Cánh cửa sau lưng sập lại. Đột ngột. Thô bạo.
Thấy cánh cửa như không lại sập, cậu hoảng loạn chợp lấy tay nắm cửa mà vặn liên hồi.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Cái tay nắm này lúc nãy mở dễ lắm mà.."
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Sao bây giờ không nhúc nhích gì hết zẫy!!?"
Cánh cửa đã sập lại sau lưng, nhưng Kira vẫn chưa dám bước hẳn vào. Cậu đứng nơi ngưỡng cửa, mắt mở lớn, cố gắng nhìn rõ khung cảnh trước mặt - nơi ánh sáng mờ đục đang lan ra như làn sương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
L-Là hành lang trường học!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Không.. Không phải, ở đây có gì đó khác lắm.."
Sàn gạch xám bạc, vẫn là kiểu ô vuông cũ kỹ cậu đi qua mỗi ngày. Tường trắng hơi ngả vàng, bảng thông báo treo nghiêng một góc quen thuộc.
Trên tường còn dán tờ giấy khen đã phai màu của lớp 10A2 - lớp cũ của cậu năm ngoái.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Mọi thứ đều đúng vị trí, nhưng cảm giác này là gì nhỉ?"
Không có âm thanh nào. Không có tiếng thầy cô nói chuyện. Không tiếng học sinh chạy đùa. Không tiếng chuông.
Không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, như thể toàn bộ nơi này bị bao phủ bởi một lớp kính khổng lồ, chặn mọi âm thanh và hơi thở sống.
Các cửa sổ hai bên hành lang mở hé, rèm trắng lay động nhẹ. Nhưng không phải gió. Không khí bên trong không có gió. Thứ lay động đó giống như bị ai đó vô hình khẽ chạm vào - nhè nhẹ, đều đặn.
Kira bước chầm chậm vào, tiếng bước chân cậu vang lên lẻ loi, vọng lại từ các bức tường rỗng như tiếng vọng trong hầm mộ.
Ánh sáng từ trần nhà không phát ra từ bóng đèn. Không có nguồn sáng nào cả.
Căn hành lang sáng bằng một thứ ánh sáng xám nhạt như sương mù, tràn ra từ… chính bầu không khí. Một ánh sáng không rõ nguồn gốc.
Cậu tiến tới gần lớp học bên trái. Tấm bảng tên vẫn còn: 11C3. Lớp của cậu hiện tại. Nhưng cửa sổ lớp tối om, như bên trong không có gì - không người, không bàn ghế, không ánh sáng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cái quái gì vậy.. Rốt cuộc mình đang lạc vào chốn hoang nào rồi!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chỗ này chả có ai.. Giờ sao đây trời.."
Cậu nuốt khan. Bầu không khí im ắng đến rợn người, khiến từng hơi thở cũng trở nên xa lạ.
"Em đang tìm gì ở đây vậy? Học sinh mới?"
Một giọng nói vang lên đột ngột, trầm và khàn, như có gì đó cố tình bị đè nén phía dưới từng chữ. Kira giật bắn người, quay phắt lại.
Một người đàn ông đứng cách cậu không xa - cao lớn, khoác áo vest đen thẳng nếp, trên tay cầm một cuốn sổ điểm đã cũ, bìa sờn mép.
Khuôn mặt ông ta lạ lẫm, nhưng ánh mắt lại khiến Kira lạnh sống lưng: sắc lạnh, không cảm xúc, như đang soi thấu tâm can.
?
Ta là giáo viên chủ nhiệm lớp em - lớp 11C3.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ơ.. Thầy biết tên em?
?
Chẳng có gì là ta không biết cả.
?
Ngay cả việc em chọn mở cánh cửa đó.
- Chương 2 -
Tiếng gọi khẽ, như một mệnh lệnh vang vọng từ trong lòng ngực.
Kira đứng lặng, hơi thở bị gió lạnh cắt đứt, khi ánh mắt chạm vào người đàn ông trước mặt - giáo viên chủ nhiệm mà cậu chưa từng gặp bao giờ, nhưng lại biết tên cậu, biết cậu đã mở cánh cửa, biết... quá nhiều điều.
?
Bài kiểm tra đầu tiên của em sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Ông ta bước tới gần, bóng ông kéo dài trên nền gạch xám như một vết cắt nhòe máu.
?
Ở ngôi trường này, mọi thứ em nhìn thấy không còn đáng tin cậy nữa.
?
Ta đã tạo ra hàng trăm thực thể - robot mang hình dáng học sinh, giáo viên, thậm chí… là bạn bè tương lai của em.
?
Chúng thông minh, linh hoạt, và nguy hiểm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Cha này đang nói nhảm cái gì vậy?"
?
Nhiệm vụ của em là phải tìm ra năm người thật duy nhất đang mắc kẹt trong ngôi trường này.
Giọng nói của giáo viên vang vọng, đều đều như thể chỉ đang đọc một quy tắc máy móc.
Kira đứng yên. Một tia khó hiểu lướt qua mắt cậu, rồi vụt tắt, thay bằng vẻ thờ ơ pha lạnh lùng.
Cậu chậm rãi bước lên một bước, đối mặt với người đàn ông kia.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tại sao em phải làm điều đó? Em đâu có chọn đến đây.
Người đàn ông ấy chỉ nhìn cậu, không đáp.
Kira hít một hơi sâu, rồi gần như gằn lên.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Dù có là hiệu trưởng đi nữa thầy cũng không có quyền gì bắt em phải tham gia cái ‘trò chơi’ bệnh hoạn này.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Em không phải học sinh ở đây. Em không muốn thi. Em không muốn đi tìm ai cả!
Ngay lúc đó — BÙM! — bức tường bên cạnh nổ tung thành tro bụi, một con robot mang hình người bước ra, khuôn mặt cười nham nhở, nhưng đôi mắt vô hồn.
Cảnh tượng đó như đập thẳng vào lý trí Kira.
Người đàn ông vẫn bình thản nói.
?
Nhưng ở nơi này, mọi lối ra đều được khoá bằng 'ý chí tồn tại'.
?
Người không muốn tồn tại sẽ bị nuốt chửng.
?
Người muốn sống… phải vượt qua.
?
Thế giới này là bài kiểm tra lớn nhất. Em không đi lạc. Em được chọn.
Ánh mắt Kira run lên. Cậu lùi lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu như bị buộc phải thức tỉnh trong một giấc mơ kỳ lạ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nếu em không làm theo..?
?
Thì em sẽ trở thành một phần của nơi này. Không còn ‘Kira’.
?
Chỉ còn… một cái xác trống rỗng.
?
Được rồi, không đôi co với em nữa.
?
Hãy nhớ kĩ năm cái tên này.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Này, em đã nói là em không làm mà!?
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thầy đừng có quá đáng!
Thế nhưng người đàn ông ấy đứng bất động sau lời tuyên bố lạnh lùng. Bầu không khí như đông cứng lại, chỉ còn tiếng tim Kira đập mạnh giữa lồng ngực.
Cậu vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những điều kỳ quái mình vừa nghe thì…
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chờ đã! ít nhất cũng phải giải thích rõ chuyện gì đang xảy ra chứ!?
Cậu vừa bước lên một bước, bàn tay khẽ đưa ra, nhưng..
Ngay khi tay cậu gần chạm vào tà áo choàng màu xám tro của người kia, không khí quanh ông ta bỗng vỡ ra như bề mặt của một tấm gương.
Một vệt nứt nhỏ… rồi lan rộng, nhanh chóng xé rách không gian xung quanh ông như thủy tinh bị gõ mạnh.
Những mảnh vỡ vô hình đó phát sáng lên bằng ánh bạc lạnh lẽo.
Mắt cậu mở to, còn chưa kịp thốt lên.
Cơ thể ông ta vỡ tan thành từng mảnh khói đen, xoắn lại giữa không trung.
Không có tiếng hét, không có dấu hiệu đau đớn. Chỉ là một sự tan biến lạnh lùng, như thể ông ta chưa từng tồn tại.
Cậu đứng sững tại chỗ, gió nhẹ lướt qua, mang theo dư âm của một mùi hương kỳ lạ, hơi ngai ngái như mực in, hòa lẫn với thứ gì đó ngọt ngấy.
Tất cả đều trở nên trống rỗng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Ông ta.. Biến mất rồi sao?"
Một âm thanh sắc lạnh vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến Kira giật mình.
Trước mặt cậu, giữa không khí, một khối lập phương trong suốt xuất hiện rồi xoay chậm lại, ánh sáng đỏ rực bắn ra từ các cạnh của nó.
Trên bề mặt, hàng chữ số hiện lên rõ ràng:
• 03:00:00
• Thời gian còn lại: Tìm ra năm người thật.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Đệt, tại sao mình phải làm cái này chứ.."
Tuy trong lòng ngổn ngang phản kháng, nhưng nhìn những con số đỏ rực đang chậm rãi trôi đi trên khối lập phương, Kira biết - cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu siết chặt tay, cảm giác lành lạnh của mồ hôi rịn ra dưới lòng bàn tay như lời cảnh tỉnh.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chỉ cần tìm được năm người… rồi mình sẽ tìm được lối thoát.
Kira lặp đi lặp lại như một câu thần chú, hy vọng nó có thể khiến lòng mình yên ổn hơn.
Rồi cậu bắt đầu bước đi, không rõ mình nên đi đâu. Trường học bỗng dưng trở nên lạ lẫm, các hành lang dài hun hút như dẫn đến một chiều không gian khác.
Đèn huỳnh quang lập lòe phía trên đầu, bầu không khí đặc quánh như bị giam lại bởi lớp kính vô hình.
Ngay lúc ấy, như có một thứ trực giác âm thầm thôi thúc, Kira ngoái đầu nhìn về phía cuối dãy hành lang phía tây.
Một cánh cửa sắt lớn, han gỉ và khép hờ. Biển hiệu trên đầu mờ gần hết, nhưng cậu vẫn đọc được dòng chữ cũ kỹ: "Nhà kho thiết bị cũ – Không phận sự miễn vào."
Một cảm giác lạ lẫm len lỏi. Không phải là nỗi sợ - mà là một sự kéo ghì kỳ quặc.
Cậu không hiểu vì sao, nhưng bước chân cứ như tự dẫn cậu đến đó.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Linh cảm của loài mèo không bao giờ sai, chắc chắn có ai đó đang ở đây."
Kira đặt tay lên tay nắm cửa. Nó lạnh như băng, khiến ngón tay cậu tê buốt. Cậu hít một hơi thật sâu, tay siết chặt lại. Và rồi…
Cánh cửa nhà kho kẽo kẹt mở ra, một làn hơi ẩm mốc ùa vào.
Mùi bụi, gỗ mục và kim loại hoen gỉ phả lên mũi, khiến Kira nheo mắt lại.
Không gian bên trong tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ những khe cửa đổ xuống sàn nhà lát đá.
Cậu bước vào, từng bước một, tiếng giày vang vọng lên như dội lại chính tiếng tim mình.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Xin chào.. Có ai đó ở đây không?
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nếu là con người thì lên tiếng đi chứ..
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tui là người tốt, không phải người xấu đâu-
Bỗng một mùi kim loại hoen gỉ trộn lẫn với hơi ẩm mốc sộc lên mũi khiến cậu phải nín thở.
Góc xa, một dáng người đứng im lặng quay lưng lại.
Cậu hơi run, từng bước thận trọng tiến đến.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Này.. Cậu là người à?
Cậu chỉ kịp bước thêm một bước thì-
Một bóng đen lao tới, nhanh như cú đánh úp trong đêm. Kira giật người lùi lại, tim nện mạnh trong lồng ngực.
Một thanh sắt rít lên, đánh chéo từ trên xuống, suýt trúng vai.
Cú đập giáng xuống sàn, làm bụi tung lên từng lớp. Cậu đưa tay chắn theo phản xạ, cổ tay tê dại vì lực chấn động.
Không kịp hoàn hồn, đối phương đã lao tới lần nữa, động tác liền mạch như một cỗ máy chiến đấu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chết tiệt, thằng này khỏe gớm vậy?"
Một cú đá quét ngang. Kira vội nhún người nhảy lùi lại, lưng suýt đập vào thùng gỗ phía sau.
Cậu không kịp suy nghĩ - chỉ có thể đưa tay lên che chắn, nắm chặt thanh gỗ mỏng nhặt được lúc nãy để cản đòn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi không muốn đánh nhau.. Không có ý xấu gì đâu!
Tuy đã nói đến vậy nhưng đối phương lại vờ như chẳng nghe thấy mà tiếp tục lao về phía cậu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Lạ nhỉ? Nếu là robot thì.."
Trong lúc đang suy nghĩ thì một đòn đánh khác lại giáng xuống, lần này nhắm vào ngực.
Kira đẩy người sang bên, trượt chân một chút nhưng vẫn đứng vững.
Mà là cậu muốn biết.. Ai đang tấn công mình, và lý do là gì.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cậu không lên tiếng. Nhưng cậu nghe tôi nói, đúng không?
Giữa bóng tối, ánh sáng lờ mờ của trần nhà hắt xuống kẻ đối diện – một thân hình cao hơn cậu nửa cái đầu, khuôn mặt giấu kín sau chiếc mặt nạ xám lạnh.
Không có giọng nói, không có biểu cảm. Chỉ có động tác nhanh, mạnh và dứt khoát.
Kira nín thở, nghiêng đầu tránh một cú đánh thẳng, rồi lách người vòng ra sau. Mỗi bước chạy đều bị chặn bởi đòn phản công ngay lập tức.
Dù cậu gần như bị áp đảo. Nhưng từng cú né, từng lần đỡ gọn gàng của Kira, đều chính xác đến từng ly.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Thật sự không muốn nói gì với tôi luôn sao~
Đáp lại chỉ là một cú đấm thẳng vào mặt.
Kira xoay đầu né kịp, nhưng vẫn bị sượt má. Một vệt nóng rát trượt qua làn da. Cậu nghiêng người, ngã xuống sàn nhà để giả vờ yếu thế.
Thùng gỗ phía sau đổ xuống, phát ra tiếng ầm lớn. Kira ôm vai, thở gấp, mắt hơi mở to như thể hoảng loạn tột độ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Từ từ.. Dừng tí đi, vì đỡ đòn của cậu mà tôi ngã rồi này-
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chúng ta nói chuyện không được sao..
𝐊𝐢𝐫𝐚
À quên nữa, robot thì làm sao nói chuyện được nhỉ~
Nghe cậu nói vậy, đối phương liền dừng lại.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chỉ cần thêm mấy giây nữa thôi.."
Kira bật dậy, phóng về phía cánh cửa, thân hình nhỏ lao vút qua khe ánh sáng như một cơn gió.
Phía sau lưng, bóng đen vẫn đứng đó - bất động, như đang quan sát lại cậu.
Tiếng bước chân vang dội dọc hành lang dài khi Kira lao khỏi nhà kho, hơi thở hổn hển nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao.
Cậu quay người, không chần chừ, đẩy mạnh cánh cửa cũ kỹ về sau.
Tiếng vang lớn dội cả lên trần nhà. Cánh cửa đập vào khung đến nỗi bụi rơi lả tả như cơn mưa xám xịt.
Kira dựa lưng vào đó, bàn tay vẫn còn run - không phải vì sợ, mà vì một ván kịch nghẹt thở vừa hạ màn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hah- diễn ổn đấy.. Kira.
Cậu tự lẩm bẩm, nhếch mép cười mỉa.
Ánh mắt cậu tối lại, sắc như lưỡi dao cạo. Cậu cúi xuống, đặt tay lên ngực như trấn an nhịp tim.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cậu che giấu cũng vô ích, tôi đã thấy từ giây đầu rồi.
Hình ảnh vết thương đỏ rớm máu lướt qua đầu cậu là một vết nứt trên lớp ngụy trang hoàn hảo ấy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Chỉ cần cái sơ hở nhỏ xíu đó thôi..
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cũng đủ để vạch trần rồi.
Cậu ngước nhìn trần nhà, giọng lạnh nhạt.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Cậu giả làm robot, cậu tấn công tôi không chút do dự, cậu giấu mình kỹ thật đấy.
Rồi ánh mắt cậu dần cụp xuống, trầm hơn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Nhưng cậu đâu thể nào che giấu nổi vết thương trên tay mình đâu chứ?
Ngay lúc ấy, một tiếng “cạch” khẽ khàng vang lên sát bên phải.
Từ trong bức tường đá xám gần đó, một ô vuông nhỏ bật mở, và bên trong… là một khẩu súng ngắn gọn, lạnh lẽo, đặt yên trên đệm nhung đen.
Cùng lúc đó, màn hình phía xa bật sáng trở lại, dòng chữ đỏ hiện lên từng nét rành rọt.
• Giai đoạn mới bắt đầu.
• Luật chơi thay đổi: Tìm và loại bỏ 5 người thật còn lại.
• Lưu ý: Chỉ có 5 viên đạn.
• Thời gian còn lại: 2 giờ 28 phút 43 giây.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Chuyện này là sao nữa đây..?"
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Khẩu súng kia nữa.."
Khẩu súng nằm yên lặng trong chiếc hộc vừa bật ra từ bức tường xám lạnh, như thể nó đã đợi sẵn cậu từ lâu.
Ánh sáng mờ của hành lang hắt xuống mặt kim loại đen nhám khiến nó như một con thú săn mồi nằm im phục kích, chỉ chờ thời khắc xé toạc linh hồn kẻ cầm nó.
Kira đứng chết lặng, ánh mắt dán chặt vào thứ vũ khí nhỏ bé ấy. Không nhúc nhích. Không một lời nào được thốt ra.
Thứ kim loại kia chẳng động đậy, thế mà lại như đang thì thầm một bản án — không phải dành cho người khác, mà là cho chính cậu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hah- sao mọi chuyện.. Lại thành ra thế này..?
Mắt cậu cụp xuống, dừng lại ở ổ đạn đang mở. Năm viên đạn xếp ngay ngắn như thể chúng được đúc ra từ sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cậu có thể tưởng tượng rõ — từng viên sẽ xuyên qua một cơ thể sống, rồi khiến nó biến mất ngay trước mắt mình.
Một cơn rùng mình lặng lẽ chạy dọc sống lưng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Tại sao phải là mình chứ.."
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Tại sao mình phải làm chuyện này?"
Bàn tay cậu giơ lên, ngập ngừng như chạm vào một con rắn độc.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua thân súng – lạnh buốt, sắc như dao, và cậu cảm giác như nó đang rít lên trong tâm trí mình.
Đột ngột, giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên – lạnh như băng nhưng xen lẫn vẻ thích thú.
?
Em đã sống sót khỏi người đầu tiên.
?
Nhưng bây giờ, mọi thứ mới thật sự bắt đầu.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Ông lại đang bày trò gì nữa!?
?
Đây không còn là trò tìm người nữa. Giờ là trò đoán người. Năm người thật… em chỉ có đúng 5 viên đạn.
?
Nếu bắn đúng – họ biến mất khỏi nơi này.
?
Nếu bắn sai… em sẽ là người biến mất khỏi thế giới đó.
?
Haha- thật là kịch tính đúng không nào~
𝐊𝐢𝐫𝐚
Họ không chết.. Đúng không?
?
Ai mà biết? Nhưng nếu em không chơi… đồng hồ vẫn sẽ chạy.
Kira cúi đầu, nhìn viên đạn đầu tiên được nạp vào ổ súng.
Một tiếng "cạch" vang lên, vang vọng trong hành lang trống rỗng.
Cậu nhắm mắt, lưng vẫn dựa vào cánh cửa lạnh lẽo sau lưng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Khi nào chuyện quái quỷ này mới kết thúc đây.."
- Chương 3 -
Cậu đứng dậy, quay lại cánh cửa. Mở hé nó ra, thật chậm.
Không khí bên trong vẫn nặng nề như trước. Bóng người kia đứng đó, lưng xoay về phía cậu, vai hơi khựng lại như đang thở gấp — vẫn còn tin cậu đã bỏ đi.
Cậu không gọi. Không gây chú ý.
Và cũng vì biết… nên tay cậu mới run đến vậy.
Kira từ từ nâng khẩu súng lên. Cổ tay cậu hơi căng, từng khớp ngón tay siết lấy báng súng như đang cố giữ lại chút kiên định cuối cùng.
Cậu không lập tức bóp cò, chỉ đứng đó, giương súng, và… nhìn.
Ánh mắt lướt qua cánh tay người ấy, nơi vết thương khi nãy từng rỉ máu. Một vết cắt không sâu, nhưng là bằng chứng sống. Là sự thật không thể phủ nhận.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Nếu mình bóp còi, người đó sẽ chết."
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Nhưng nếu mình hạ súng.. Người chết sẽ là mình."
Nơi này không có luật lệ.
Chỉ có sự lựa chọn giữa sống và chết. Và những kẻ bước sai - sẽ không có cơ hội sửa sai lần nữa.
Lòng bàn tay ướt mồ hôi, trán cũng ẩm, cậu không sợ, không hẳn. Chỉ là…
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Bắn một người biết chắc là thật.."
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Là phản bội lại chính mình.. Phải không?"
Trong một khoảnh khắc, tay cậu hơi hạ xuống. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt trầm lại. Một tiếng thở dài rất nhẹ trượt khỏi môi.
Cậu giương súng lần nữa. Tay cứng lại.
Cò súng được kéo căng. Một nốt lặng bao trùm.
Tiếng súng vang lên, lạnh hơn cả gió đêm.
Và người kia tan biến, như sương mù bị thổi bay dưới ánh nắng. Không máu, không đau đớn. Chỉ còn lại khoảng trống câm lặng.
Kira vẫn đứng yên một lúc. Tay rũ xuống. Khẩu súng nặng trĩu như mang theo vết nứt đầu tiên trong lòng cậu.
Tiếng “cạch” vang lên khô khốc khi Kira đóng chặt cánh cửa sau lưng mình. Mùi ẩm mốc từ tường xi măng lâu năm bám chặt lấy hơi thở cậu.
Bàn tay vẫn còn run nhẹ vì dư chấn của việc bóp cò, vì quyết định đầy miễn cưỡng… và cả vì cơn ám ảnh khi nhìn thấy hình ảnh người kia tan biến trước mắt.
Khẩu súng nặng trĩu như một thứ gông cùm gắn vào tay cậu. Bốn viên đạn còn lại… tương đương với bốn sinh mạng.
Cậu ngẩng đầu lên, hành lang trước mắt tối như mực.
Những chiếc đèn trần nhấp nháy bất định, vài bóng đã nổ tung để lại dây điện trơ trọi như rễ cây khô.
Kira đưa tay sờ lên bức tường cạnh mình, như đang dò đường trong mê cung không lối thoát.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Bốn người.. Còn bốn người nữa..
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Hah- Đến khi nào mình mới thoát ra đây.."
Đôi giày va nhẹ vào một vũng nước đọng từ trần dột, khiến âm thanh vang vọng cả hành lang.
Cậu ngẩng đầu. Một biển chỉ dẫn mờ chữ “Khu nhà cũ – Khu lớp học số 7 đến 12” hiện ra lờ mờ dưới ánh sáng chập chờn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hmm.. Có thể họ ở đây nhỉ..?
Không phải vì logic. Mà vì linh cảm—cái thứ đã từng cứu cậu nhiều lần trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, và lần này, nó thì thầm rằng hướng ấy có người đang chờ.
Kira rảo bước, mỗi nhịp tim như đồng điệu với tiếng giày vang lên trong im lặng.
Có tiếng gì đó cào nhẹ lên tường từ đằng sau, nhưng cậu không quay lại.
Cậu quen rồi — cái không khí ngột ngạt, những âm thanh không lý do, sự hiện diện vô hình bám riết trên gáy.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hồi nãy hên mới tìm được một người..
𝐊𝐢𝐫𝐚
Lỡ bên trong là robot thì sao?
Nghĩ lại cảnh con robot hồi nãy lao ra khỏi bức tường nở nụ cười thân thiện với Kira cũng đủ khiến cậu lạnh sóng lưng.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao giờ."
Cánh cửa lớp học số 7 hiện ra cuối hành lang như một bóng ma. Nó khép hờ, đủ để ánh sáng màu cam từ bên trong rọi ra một đường mờ dưới sàn gạch.
Tay siết chặt khẩu súng giấu trong áo, Kira bước từng bước chậm rãi về phía cửa, hơi thở nín lại.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Thiên lý ơi, mong trời phật phù hộ cho con qua kiếp nạn này.."
Cậu đưa tay đẩy cánh cửa thật khẽ, từng chút một, không để phát ra tiếng động. Nhưng vừa lúc ấy..
Một giọng trầm vang lên đột ngột, rõ ràng như chờ sẵn.
Cánh cửa bật mở một cách kỳ lạ, như có bàn tay vô hình đẩy nó ra.
Ánh sáng từ trong phòng làm cậu chói mắt trong tích tắc. Khi tầm nhìn rõ ràng hơn, cậu thấy hai người đang đứng đó.
Một người đang ngồi vắt chân trên bàn phía xa khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẫm như màn đêm chậm rãi dõi về phía cậu.
Mái tóc đen mềm xõa xuống trán, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Gương mặt cậu ta lạnh lùng, nhưng giọng nói vang lên lại mang theo chút đùa cợt uể oải.
?
Cậu bạn nhỏ này đang làm gì ở đây thế?
?
Này này, đừng sợ như vậy.. Tôi chưa làm gì cậu mà?
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hai cậu.. Là người à?
Căn phòng rơi vào im lặng. Mỗi người đều giữ nguyên vị trí, chỉ có đôi mắt là dõi theo nhau, ngầm đánh giá.
Người có mái tóc đen rủ nhẹ trước trán, đôi mắt xanh đêm sâu thẳm và lạnh lẽo như đáy vực cười khẽ. Nghiêng đầu về phía người còn lại, giọng pha chút chế giễu.
?
Kìa, White- cậu ta hỏi tụi mình có phải người thật không kìa?
?
Nên trả lời sao đây nhỉ?
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Hỏi hay đấy. Nhưng mà... nếu bọn tôi là robot, cậu nghĩ mình còn đứng nguyên ở đó được không?
Cậu chàng có mái tóc trắng rối nhẹ, mắt đen sâu thẳm, da hơi ngăm và khuôn mặt rõ góc cạnh. Cậu đứng tựa tường, môi hơi cong nhìn người trước mặt mình đang khó xử.
Kira ngập ngừng, ánh mắt chuyển từ người này sang người kia.
Ánh sáng nhá nhem khiến họ càng trở nên khó lường.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi không đùa. Nếu hai người là thật…
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi không muốn lại làm tổn thương một ai nữa..
Giọng cậu nhỏ dần, xen lẫn là một chút nghèn nghẹn ít ai nghe được.
Chàng trai tóc đen rời khỏi bàn, bước từng bước chậm rãi tiến về phía Kira.
Đối phương cao hơn, bóng đổ dài nuốt lấy thân hình nhỏ của cậu.
?
Tổn thương? Cậu nghĩ tụi này dễ tổn thương lắm à?
White nghe thế khẽ nhúc nhích, nhưng không rời khỏi tường. Anh ta lẩm bẩm.
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Nếu muốn biết thật giả… thì thử đi, bắn một phát là rõ.
Kira đứng đối diện hai người con trai trong căn phòng cũ kỹ ấy, cổ họng khô khốc đến khó chịu.
Cậu không còn phân biệt rõ đâu là mùi ẩm mốc, đâu là mùi mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng mình.
Mắt vẫn không rời hai người kia, nhưng tay đã siết chặt chuôi súng đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch.
Tên tóc đen - người vừa mở miệng trêu chọc ban nãy nhìn cậu chằm chằm, như thể thích thú trước sự căng thẳng đang căng ra từng sợi trong ánh mắt Kira.
?
Cậu bạn này lạnh lùng quá nhỉ, lại còn không thèm trả lời cơ.
Đối phương nghiêng đầu, lười biếng chống tay vào thành bàn, nụ cười nhàn nhạt như khói.
?
Này, White, cậu nghĩ cậu nhóc này có đang lên kế hoạch giết tụi mình không?
White chẳng buồn đáp, chỉ nhướn mày nhìn Kira bằng ánh mắt lạnh như đá núi.
Mái tóc trắng của cậu ta rũ xuống trán, lấp lửng giữa vẻ bất cần và đe dọa.
Ánh mắt ấy làm Kira cảm thấy… như thể mình bị nhìn xuyên qua tận trong xương.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi chỉ muốn chắc… hai người có phải là người thật không.
?
Câu hỏi đó nghe buồn cười thật đấy.
?
Nếu tôi bảo "không", cậu có tin không?
?
Nếu tôi bảo "phải", cậu có bắn luôn không?
?
Sao nào, cậu nhóc dễ thương?
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Được rồi đó, Toàn- anh đừng có doạ người nữa.
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
White đừng căng thẳng thế chứ, làm mất vui đấy.
Toàn và White đứng đối diện, ánh mắt như muốn mổ xẻ tâm trí Kira.
Còn cậu, vẫn giữ chặt khẩu súng trong tay áo nhưng không vội lấy ra.
Mồ hôi túa nhẹ nơi thái dương, nhưng bên trong cậu chợt có một dòng ký ức lóe lên — đoạn đối thoại giữa một người từ lần gặp trước đó.
"Nhớ kĩ năm cái tên này.."
Giọng ông thầy như vang vọng lại đâu đó trong đầu. Kira chớp mắt, khẽ siết tay lại, như cố gói trọn đoạn ký ức mong manh ấy.
Cậu nhìn thẳng vào người tóc đen – có lẽ là Toàn.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Tôi từng nghe tên hai người rồi.
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
Oh? Lại còn có người nhắc đến tụi tôi cơ á? Vinh dự ghê ta.
White vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt hơi hẹp lại. Kira để ý được điều đó. Cậu không nói tiếp, chỉ cúi đầu thấp hơn một chút, như thể đang nghĩ ngợi.
Vậy thì… nếu là người thật, sao họ lại muốn đẩy cậu vào thế chết chóc này?
Không khí như ngưng đọng. Họ không nói gì. Kira cũng không lên tiếng ngay. Tay cậu ướt đẫm mồ hôi, nhưng khẩu súng vẫn giữ chặt, lòng bàn tay run lên rất khẽ.
𝐊𝐢𝐫𝐚
Hai người.. Biết nhau từ trước à?
Chàng trai tóc đen chậm rãi ngước nhìn cậu. Không có biểu cảm, nhưng trong đáy mắt kia là thứ gì đó… gần như sự sống.
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
Biết chứ, từ hồi năm đầu tiên huấn luyện. Thằng đầu trắng kia suýt làm nổ cả phòng kỹ thuật.
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
Còn định kéo tôi theo chết cháy.
Kira khẽ giật mình, định mở miệng hỏi tiếp thì người tóc trắng đã phì cười, không kìm được.
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Này này, đừng có mà nói sai. Em nhớ là ở hành lang phía đông..
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Buổi sáng hôm đó, em lỡ làm rơi cuốn sổ vào đầu anh. Anh quay lại trừng em như thể sắp giết người đến nơi.
Cả hai đều nhìn nhau, không ai nhường ai.
Một chi tiết nhỏ, nhưng đánh trúng điều cậu đang chờ đợi - một mảnh ký ức mâu thuẫn.
Không phải dữ liệu. Không giống như thứ gì đó được cài sẵn.
Nếu là robot thì sẽ trả lời giống hệt nhau. Đồng bộ, chính xác. Không có “nhớ sai”. Không có tranh cãi.
Nhưng người - con người thật.. thì có.
Ký ức của con người không hẳn lúc nào cũng đúng, sẽ có những lúc nó sai lệch.
Nhưng chính khi cậu còn đang siết chặt tay súng, mắt rũ xuống cân nhắc việc ra tay, thì giọng của người tóc đen đột ngột trầm lại.
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Cậu hỏi rất nhiều, nhưng từ nãy đến giờ lại chẳng chia sẻ điều gì về bản thân.
𝐖𝐡𝐢𝐭𝐞
Cậu là ai? Được đưa vào đây bằng cách nào? Thử thách của cậu là gì?
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
Cậu đang thử bọn tôi?
𝐓𝐨𝐚̀𝐧
Hay.. Chính cậu mới không phải người thật?
Một khoảnh khắc đóng băng trong không gian.
Đây không còn là cuộc tra khảo một chiều nữa.
Ánh mắt của cả hai giờ đã chuyển từ phòng thủ sang truy sát.
Kira khựng lại, hơi thở nghẹn ngang cổ. Cậu không thể để lộ suy nghĩ.. vì họ nói đúng.
Cậu chưa từng nói gì. Và nếu họ là người thật, thì những câu hỏi đó là tự nhiên. Nhưng nếu họ là giả, thì đây là đòn phản công rất nguy hiểm.
𝐊𝐢𝐫𝐚
"Giờ mình không còn dành thế chủ động nữa rồi.."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play