Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ALLKIDING]+Oneshot+ Những Con Mèo Hoang Dại Khờ...

[BD] LANIXIUS × KIDING: Cơn Sốt Đêm Bão [H]

Kiding - Em Lanixius - Anh Fusue - Hắn – Có đoạn Lanixius ngôi thứ nhất – Kid có đoạn là ngôi thứ nhất
Trời nổi giông từ chiều. Từng cơn gió quất rát vào buồm, thổi tung nước mưa vào cả bên trong khoang tàu. Bọn thủy thủ lo chống chọi với sóng dữ, còn anh… lo giữ em khỏi cơn sốt đang thiêu đốt thân thể bé nhỏ ấy. Em nằm đó, trán nóng rực, tóc ướt mồ hôi và mưa hòa vào nhau. Cái áo sơ mi trắng dính bết lại, vết xước bên vai vẫn chưa khô máu, và em rên khẽ. Mỗi lần em thở dốc, anh lại nín thở theo
Anh đã thấy em liều mạng trong trận chiến hồi chiều nay – lao ra đỡ cho hắn một nhát chém. Em không nhìn anh, không nghĩ đến hậu quả. Tất cả những gì em thấy, là hắn đang gặp nguy hiểm. Dù em chưa từng nói… nhưng ánh mắt em dành cho hắn, không thể giả được. Cái cách em gọi tên hắn trong mơ – vừa khẽ, vừa thổn thức… tim anh như bị ai bóp nghẹt.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Fusue... đừng đi... ở lại với tôi... //ôm tay hắn//
Từng chữ như mũi dao cắm thẳng vào lồng ngực anh. Anh ngồi bên giường, tay nắm lấy tay em, cảm nhận những ngón tay lạnh ngắt co giật trong cơn mê. Lần đầu tiên, anh thấy bản thân bất lực đến thế. Không có bão nào ngoài kia dữ dội bằng cơn ghen trong lòng anh lúc này. Nhưng anh không có quyền trách em… bởi vì em chưa từng hứa gì với anh cả.
Anh chẳng biết anh đã yêu em từ bao giờ. Cũng không biết, mỗi lần em gọi tên hắn, là thêm một lần anh chết dần trong câm lặng.
Anh cúi xuống, đặt khăn ướt lên trán em. Bên ngoài sấm chớp giật tung trời, nhưng trong khoang tàu chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt của em và nhịp tim đập chệch nhịp của anh. Chẳng biết mưa sẽ tạnh lúc nào, cũng như chẳng biết… anh sẽ còn đủ can đảm để ở lại cạnh em đến bao giờ.
Sáng hôm sau, bầu trời trong đến kỳ lạ. Mặt biển phẳng lặng như thể chưa từng có cơn bão nào vừa đi qua. Nhưng trong anh, cơn sóng vẫn chưa lặng. Em tỉnh dậy lúc bình minh. Mắt em còn mờ đục, giọng em yếu ớt:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
L-Lanixius //với tay//
Trái tim anh khựng lại trong một nhịp
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Ừ, là tôi đây //nắm tay em//
Anh trả lời, cố giữ giọng thật bình thản, như thể cả đêm qua anh không ngồi đây, lặng lẽ lau mồ hôi và nghe em gọi tên một người khác
Em chớp mắt. Bối rối. Hơi ngại ngùng. Có lẽ em nhớ gì đó trong cơn mê. Có lẽ em đã nhận ra em không nên gọi tên hắn khi nằm trong tay anh. Nhưng rồi, cánh cửa bật mở.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Kiding!!? //đập cửa chạy vào//
Hắn đến – Fusue. Mái tóc rối tung vì gió biển, áo còn vương vài vết muối, nhưng nụ cười lại sáng rực như nắng đầu hè. Em ngồi bật dậy, dù vẫn còn run, ánh mắt sáng bừng. Anh thấy ánh sáng trong mắt em – và nhận ra... nó chưa từng dành cho anh...
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Tôi nghe thằng Phú Triệu báo cậu tỉnh lại nên tôi đã chạy tới ngay
Hắn bước đến, không thèm nhìn anh một cái, mà cúi xuống đặt tay lên trán em như thể là người duy nhất có quyền chạm vào em.
Em cười – dịu dàng, ấm áp, và… đầy hy vọng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Cảm ơn cậu. Hôm qua… tôi tưởng mình sẽ không qua nổi.
Anh đứng dậy, tay buông lỏng. Cái khăn đắp trán em cả đêm rơi xuống sàn, ướt đẫm.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tôi ra ngoài một lát //nói khẽ, không đợi em đáp lại//
Bước chân anh nặng trĩu khi đi dọc hành lang tàu. Ánh nắng đâm thẳng vào mặt, chói chang và gay gắt. Nhưng có thứ còn đau hơn… là cái cách em lướt qua anh, nhẹ như cơn gió mà anh không bao giờ níu lại được.
Anh đã ở đó cả đêm, nhưng mặt trời của em lại chiếu về một hướng khác. Và trong ánh sáng của hai người, anh chỉ còn là cái bóng.
Từ sau ngày em tỉnh lại, anh ít gặp em hơn. Không phải vì anh không muốn, mà vì mỗi lần đứng gần em, anh lại thấy chính mình nhỏ bé và lạc lõng. Em hay đi cùng hắn – Fusue, người luôn có câu bông đùa để khiến em cười, người biết nói những lời dịu dàng anh chưa từng học cách thốt ra.
Anh chọn đứng ngoài rìa – trên cột buồm, dưới khoang tàu, giữa những lưới cá tanh nồng và những khẩu đại bác cũ kỹ. Nơi chẳng ai tìm đến, trừ khi gặp nguy hiểm. Nhưng từ đó, anh thấy được mọi thứ. Thấy em cười với hắn. Thấy em ngủ gục trong phòng lái. Thấy hắn nhìn em… nhưng ánh mắt ấy không giống ánh mắt của người đang yêu. Nó có gì đó… thăm dò. Lạnh. Tính toán.
Và rồi một ngày, anh thấy hắn lén mở két sắt của thuyền trưởng khi em rời phòng. Chẳng ai khác biết. Anh không báo em. Không báo cả thuyền trưởng – là em. Anh chỉ… âm thầm khóa lại sau lưng hắn, giấu mọi dấu vết.
Vì anh biết, nếu em biết được… em sẽ đau.
Em có vẻ nhận ra điều gì đó thay đổi. Mỗi lần em đi ngang qua, mắt em dừng lại lâu hơn một chút. Mỗi lần gọi tên anh, giọng em khẽ khàng hơn. Có lần, em đứng dựa lan can, nhìn ra biển, rồi hỏi...
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Cậu dạo này tránh mặt tôi à?
Anh cười, như một cái gật đầu không tiếng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Không đâu. Chỉ là cậu bận quá, tôi không tiện chen vào.
Em nhìn anh rất lâu. Nhưng không nói gì. Em chưa từng hỏi thêm. Em sợ điều gì đó? Hay… em sợ biết được điều em không muốn biết?
Đêm hôm đó, tàu dừng ở một hòn đảo hoang để bổ sung nước ngọt. Anh theo dõi Fusue – như đã nhiều đêm trước. Và lần này, hắn gặp một nhóm lạ mặt trong rừng. Tiếng vàng bạc, bản đồ, tên em… tất cả đều bị đem ra thương lượng.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Nếu lấy được kho báu, thì thằng đó chẳng còn giá trị gì nữa //Hắn nói không do dự//
Tay anh siết chặt chuôi dao. Nhưng anh không bước ra. Không kết thúc hắn ngay lúc đó. Anh không thể làm vậy, khi em vẫn còn cười vì hắn.
Ngày hôm sau, trời vẫn nắng. Em vẫn cười, vẫn vô tư đứng chỉ đạo thủy thủ chỉnh buồm. Và hắn – vẫn đi bên em như một người bạn đồng hành trung thành. Chỉ có anh – tay dính bùn và máu từ rừng tối đêm qua – vẫn đứng lặng trên cột buồm, mắt nhìn xuống.
Anh không phải là người em chọn. Nhưng anh nhất định… sẽ là người giữ em nguyên vẹn, dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì
Em vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng ấy. Ngay cả khi hắn chẳng làm gì xứng đáng với nó. Em không biết, mỗi bước chân hắn đi trên boong tàu này… là một nhát kéo căng trong lòng anh. Anh từng nghĩ, chỉ cần ở bên em, âm thầm bảo vệ, như một kẻ vô hình thôi là đủ. Nhưng không… từng phút em tin hắn, từng cái chạm tay vô tình, từng cái liếc mắt của hắn lên làn da em… chúng đang giết anh từng mảnh
Anh không phải người tốt. Anh chưa từng là một thằng tử tế. Nếu anh là người tốt, tối qua anh đã báo em chuyện hắn phản bội. Nhưng anh im lặng. Anh muốn để em đau. Muốn để em thấy hắn thật sự là ai… và chạy về phía anh. Tình yêu trong anh – nó không trong sạch. Nó có ghen tuông, có chiếm hữu, có cả hận. Và tệ hơn cả… là anh biết mình không hối hận về điều đó.
Tối đó, em đứng tựa lan can, gió biển tạt vào mái tóc rối. Em thấy anh, và lần đầu tiên – em chủ động gọi
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lanixius. Cậu có gì giấu tôi đúng không
Ánh mắt em không còn trong suốt như trước. Nó vẩn đục, đau, và chờ đợi một điều mà em sợ sẽ đến. Anh cười nhẹ. Gió làm chiếc áo khoác lính thủy bay phần phật sau lưng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Có. Nhưng cậu chưa sẵn sàng để biết đâu.
Em siết chặt thanh gỗ lan can. Giọng em trầm xuống – rất khẽ, nhưng từng từ như chém vào tim anh
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi không muốn bị ai thương hại… càng không muốn bị ai yêu như thể tôi là đứa không biết gì
Anh nhích lại gần. Tay anh đặt lên vai em, lần đầu tiên sau nhiều tuần – là cái chạm có chủ đích.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Tôi không yêu cậu như đứa không biết gì. Tôi yêu cậu như kẻ đáng lẽ không được yêu ai.*
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Vì nếu cậu biết tôi đã nghĩ gì mỗi lần nhìn thấy cậu nằm cạnh hắn… có lẽ cậu sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa*
Phía sau là sóng biển. Dưới kia là hố đen mặn mòi nuốt mọi xác tàu mục nát. Nhưng đứng ở đây, cạnh em, đối mặt với sự thật… lại là vực thẳm lớn nhất.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi không biết phải tin ai nữa
Anh không đáp. Chỉ siết vai em – lần đầu tiên, không phải với tư cách một thuyền viên. Mà là một kẻ đang yêu, điên cuồng, mù quáng và tuyệt vọng.
Từ hôm đó, em không còn cười nhiều nữa. Mỗi lần ánh mắt anh chạm vào em, em không quay đi như trước – mà nhìn thẳng, rất lâu. Như thể đang tìm điều gì đó trong mắt anh. Như thể… em muốn xác nhận những gì anh nói hôm đó, là thật. Như thể… em đang sợ nó đúng.
Chỉ có một điều em không biết: Mỗi lần em nhìn anh như thế, là một lần anh muốn kéo em vào ngực mình. Không phải để hôn. Không phải để dịu dàng. Mà để giữ chặt. Đến mức em không thể chạy đi đâu nữa.
Futanki, hắn đã bắt đầu để ý. Hắn không ngu. Chưa từng ngu. Hắn biết cách giả vờ nhu hòa, vờ như yêu em, nhưng tay vẫn luôn lén ghi chép hành trình tàu, tọa độ kho báu, cả mật mã két sắt mà em từng vô tình lẩm nhẩm. Và giờ đây, khi hắn thấy em đứng bên anh nhiều hơn, im lặng nhiều hơn, ngơ ngác nhiều hơn – hắn nhìn anh bằng ánh mắt như muốn lột da.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Cậu đang thay đổi, Kiding. //giọng nhẹ như không, nhưng mắt thì tối lại//
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Từ bao giờ cậu để gã(Lanixius) đó bước vào mắt cậu vậy?
Em không trả lời. Chỉ lặng lẽ siết cổ tay áo mình. Và lần đầu tiên – không phủ nhận.
Tối đó, có người lẻn vào phòng anh. Dao kề cổ. Tay siết chặt. Giọng Futanki – sát bên tai:
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Mày nghĩ chỉ cần đứng đó như chó giữ cửa là sẽ có được em ấy sao?
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Đừng tưởng tao không biết ánh mắt mày nhìn nó như muốn xé toạc ra.
Anh cười, dù máu từ vết cứa bên cổ đang chảy ấm xuống xương quai xanh.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Ít nhất… ánh mắt tao là thật
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Còn mày… chỉ nhìn em ấy như một phần thưởng sau kho báu.
Hắn siết chặt thêm. Anh không nhúc nhích. Không chống trả.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Mày sẽ không nói chuyện này với nó? //gằn giọng//
Anh không đáp. Chỉ nhìn hắn – rất lâu. Không sợ hãi. Không nhân nhượng. Và rồi nói một câu, rất khẽ:
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Mày nhầm. Em ấy đã bắt đầu tin tao rồi.
Sáng hôm sau, cổ anh quấn khăn. Em hỏi, anh bảo "bị dây thừng cứa".
Em im lặng. Nhưng anh biết – em không tin. Và lần đầu tiên… em chạm vào anh trước. Chỉ là một cái vuốt nhẹ trên cổ, qua lớp vải. Tay em run.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lần sau… nếu có chuyện gì, đừng giấu tôi nữa.
Giọng em nhỏ. Nhưng rõ ràng. Anh muốn nói: "Anh chẳng giấu gì cả, chỉ là sợ khi em biết, em sẽ đau." Nhưng rồi, lại chỉ nói:
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Trong lòng, anh biết: cơn bão lần này không ở ngoài biển nữa. Nó đang tới từ trong tàu – từ trái tim, dối trá và tình yêu bị vặn vẹo.
Mọi chuyện bắt đầu rối lên từ sáng hôm đó. Có tin rò rỉ: một phần bản đồ kho báu đã biến mất khỏi két sắt. Chìa khoá chỉ em có. Mật mã chỉ em biết. Nhưng người cuối cùng rời khỏi khoang là hắn – Fusue Em hỏi anh:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Có ai ra vào khoang hàng tối qua không?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Anh nhìn thẳng vào mắt em rồi đáp// Có
Em chờ đợi một cái tên. Nhưng anh không nói.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Cậu thấy rồi mà, đúng không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Em bước lại gần, ánh mắt run rẩy// Tôi cần biết ai đã phản bội.
Anh im lặng. Vì nói ra… nghĩa là làm em đau. Nhưng không nói… nghĩa là để hắn thắng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tại sao cậu không nói gì?
Giọng em nghẹn lại, không còn là thuyền trưởng – mà là một người đang chực vỡ ra giữa hai kẻ đàn ông: một bên là người em yêu, một bên là người… luôn lặng lẽ yêu em. Anh quay mặt đi. Gió biển buốt hơn thường ngày.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Vì tôi muốn cậu tự thấy. Không phải từ miệng tôi* //nhìn em không nói gì//
Vài tiếng sau, Fusue quỳ một gối giữa boong, tay giơ ra, nụ cười méo mó
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Em nghĩ gì? Tôi sao?
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Lanixius mới là kẻ gài bẫy. Hắn ghen. Hắn muốn phá bọn mình
Hắn nói giỏi. Rất giỏi. Giọng ấm, ánh mắt long lanh – đến mức Blun, Fuzan, Phú Triệu và Cross bắt đầu nhìn nhau, không biết nên tin ai.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Hắn ta yêu em đến mức sẵn sàng đốt cả con tàu này chỉ để giữ em bên mình đấy.
Em đứng giữa hai người – không nói. Mắt em đỏ lên. Em nhìn anh. Và trong một khoảnh khắc… tim anh ngừng đập.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lanixius… Có thật là cậu…?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Không phải câu hỏi. Là một cú đâm* //siết tay//
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Không
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Nếu tôi muốn cướp cậu khỏi hắn, thì tôi đã làm từ đêm đầu tiên cậu gọi tên hắn trong mê sảng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Nhưng nếu cậu phải hỏi câu đó… có lẽ cậu đã không còn tin tôi nữa. //quay lưng bỏ đi//
Đêm đó, biển lặng. Nhưng mắt anh không thể nhắm. Trong đầu chỉ còn một điều...
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Nếu em chọn hắn, anh sẽ không can ngăn. Nhưng nếu em chọn anh… anh sẽ không để em rời đi lần nữa.*
Em tránh anh sau ngày hôm đó. Không rõ ràng. Nhưng anh cảm nhận được. Giống như một con dao ngắn được giấu sau lớp áo khoác – không đâm, nhưng vẫn lạnh ngắt ở lưng. Em đi cùng hắn nhiều hơn. Dường như cố tình. Cười nhiều hơn. Nhưng mỗi lần lướt qua anh, mắt em vẫn dừng lại – chỉ nửa giây. Vừa đủ để anh biết… em đang thử.
Em muốn biết, anh có nổi điên không.
Anh nổi điên thật. Đêm đó, anh chờ em trên boong trên – nơi không ai lên sau nửa đêm. Khi em bước tới – một mình, như thường lệ – anh bước ra khỏi bóng tối, như thể từ biển đêm bò lên. Không nói gì. Em giật mình.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lanixius...?
Anh không trả lời. Chỉ nhìn em. Nhìn rất lâu. Rồi bước lại. Từng bước một. Em lùi. Nhưng lùi một bước, anh tiến hai.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Đừng lại gần. Tôi không muốn-
Anh chạm tay vào cằm em, nâng lên. Tay anh lạnh. Mắt anh nóng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Cậu tránh tôi. Cậu tin hắn. Cậu nghi ngờ tôi
Giọng anh trầm, khàn, đè xuống từng nhịp tim của em.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Vậy tại sao… mắt cậu vẫn tìm tôi trong đám đông?
Em mím môi, muốn quay mặt. Anh không cho. Tay siết lại. Không mạnh. Nhưng đủ để buộc em ngẩng lên.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi không yêu cậu //thì thầm//
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Anh cúi xuống, rất gần. Trán gần chạm nhau// Tôi biết... Nhưng cậu cũng chưa bao giờ yêu hắn, đúng không?
Im lặng. Rất lâu. Biển dưới kia như nín thở. Anh nghiêng mặt. Lần đầu. Một cái hôn chạm rất nhanh – không phải môi, mà là hõm cổ
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Xin lỗi… Tôi không còn chịu nổi nữa.
Em đẩy anh ra. Nhưng tay em yếu. Rất yếu. Và anh nhận ra – em đang run. Không phải sợ. Mà là… không rõ mình đang muốn gì.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi không thuộc về ai hết. Cậu cũng đừng thuộc về tôi
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Anh bật cười. Nhưng không vui// Tôi chưa từng thuộc về ai. Chỉ là… nếu phải dấn vào địa ngục vì một người – tôi muốn đó là cậu
Đêm đó, em không nói thêm lời nào. Em đi. Không chạy. Nhưng sáng hôm sau, em không ở bên Fusue nữa. Em ngồi một mình trên đuôi tàu, mắt nhìn ra biển. Và lần đầu tiên… em chủ động nhìn anh. Không né. Không thử. Không sợ.
Anh phát hiện ra điều đó vào một buổi sáng rất bình thường. Gió lặng. Trời trong. Em mặc áo trắng, đứng dựa lan can như mọi ngày. Nhưng khi em xoay người… một mép áo mở ra – hé vết bầm tím dưới xương quai xanh. Chỉ một thoáng. Nhưng mắt anh không lầm.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Kiding... //giọng thấp//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Em quay lại, gượng cười// Gì vậy? Bộ mặt cậu như muốn giết người vậy
Anh không đáp. Chỉ bước tới. Rất gần. Tay anh nâng vạt áo em lên – nhanh hơn phản ứng của em.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Đừng—!
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Hắn làm?
Em im lặng. Nhưng ánh mắt em là lời thú nhận rõ ràng nhất. Anh cười. Không phải vì buồn cười.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Cậu vẫn ở hắn... Dù hắn đánh cậu?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tôi không cần ai dịu dàng với tôi //khẽ nói// Nhưng cậu… cậu sinh ra không phải để ai đó để lại dấu trên người như thế.
Đêm đó, anh không ngủ. Không ăn. Chỉ đứng trên boong, tay siết chặt chuôi kiếm ngắn đeo hông. Một cơn giận dày vò, không nổ tung – mà ngấm như muối mặn vào vết thương chưa lành. Em không chạy đến bên anh. Nhưng… em để lại một mảnh giấy nhỏ dưới cửa khoang:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Đừng ra tay. Tôi sẽ tự cắt đứt.
Hôm sau, Fusue không rời phòng cả buổi. Cửa đóng kín. Có tiếng đập mạnh. Có tiếng rượu vỡ. Có tiếng hắn gầm lên
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Mày nghĩ mày là ai hả, Kiding?! Một thằng nhóc ướt tai mà khiến cả bọn tao xoay vòng?!
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Nằm lê lết dưới đất có dính chút máu// ....
Khi hắn bước ra – môi chảy máu. Mắt đỏ như quỷ. Anh lao tới, không hỏi. Không đợi. Chỉ một cú đấm – đủ để máu hắn tràn ra từ khóe miệng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Lần sau mày chạm vào Kid… tao sẽ chặt tay mày //tức giận//
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
//lau máu, cười// À… cuối cùng cũng không nhịn nữa hả? Vậy tốt. Tao cũng mệt rồi.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
//quay sang em, nụ cười rất nhẹ – nhưng gớm ghiếc// Em chọn hắn? Tốt thôi. Nhưng nhớ nhé, Kiding – tình yêu của hắn còn nguy hiểm hơn cả nắm đấm của tao.
Tối hôm đó, em bước vào phòng anh. Không gõ cửa. Không báo trước. Em chỉ nói một câu:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lanixius, giữ tôi đi. Một lần thôi.
Và lần đầu tiên… em là người chạm trước
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Cậu chắc chứ
Em không nói. Em chỉ tiến tới, đưa tay lên cổ anh, kéo anh cúi xuống. Và hôn. Không phải nụ hôn nhẹ. Không còn gì do dự.
Lưỡi em đẩy vào miệng anh, ướt và gấp gáp, mùi muối biển, mùi rượu còn vương từ chiều – tất cả làm anh muốn siết em đến nát. Tay anh trượt vào trong lớp áo mỏng. Lưng em nóng rực, nhấp nhô từng nhịp thở. Khi ngón tay chạm đến hõm lưng, em cong người, bật ra một âm rất khẽ
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
…ưm… đừng nhẹ thế…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Em muốn mạnh à?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Không – em muốn thật.
Anh đẩy em ngồi lên bàn. Lớp áo cuối cùng rơi xuống sàn. Ngực em phập phồng, đầu ngón tay anh lướt từ cổ, dọc xương ức, xuống dưới.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
A— Lanixius…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Cậu vẫn có thể thở giữa sóng to gió lớn, vậy sao lại rên lên chỉ vì tôi chạm vào thế này
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
…ngậm miệng… và tiếp tục đi…
Anh hôn lên cổ em, cắn nhẹ vào phần da mềm nơi bả vai. Em giật mình, thở dốc
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Ha~ a-đừng… chỗ đó… nhạy...
Anh không dừng. Môi trượt từ cổ xuống ngực. Một bên môi anh mút lấy đầu ngực đã căng cứng, tay còn lại giữ hông em, ép sát về phía mình. Em rướn lên, cả thân người cong lại
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
A~ ư… chết tiệt…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Vẫn còn sức mắng… tốt…
Chỗ đó của em chạm vào anh, ướt và nóng. Chỉ một lớp vải mỏng giữa hai người. Chỉ một cú kéo là... Anh siết lấy eo em thì thầm
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Kiding...
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Ưm~ Ừ...
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Lần này, nếu tôi vào… sẽ không rút ra dễ dàng nữa
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
...Vậy thì vào đi...
Em rên thật sự khi anh tiến vào. Âm thanh bị em cắn răng ghìm lại – nhưng vẫn bật ra vài tiếng khàn khàn
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
A~ hộc… chậm thôi… chưa quen…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Không phải lần đầu…
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lần đầu… mà tôi thật lòng muốn…
Anh không biết mình bắt đầu di chuyển lúc nào, chỉ biết cơ thể em đón lấy từng đợt va chạm – đầu ngón tay cào lên lưng anh, miệng rên giữa hơi thở đứt quãng
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Ư-ha~ sâu… nữa… //ôm cổ anh//
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Cậu đẹp lắm… lúc rên~
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Im… đi… Lanixius… chết tiệt… Ức- Ah~
Khi mọi chuyển động dồn dập cuối cùng cũng chững lại, em nằm bẹp trên bàn. Mồ hôi ướt lưng, má ửng đỏ, mắt nửa khép, môi hé mở khẽ thở
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi ghét cái cách cậu nhìn tôi như thể tôi vừa là người yêu vừa là tù nhân vậy...
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Vì cậu là cả hai
Anh cúi xuống, đặt lên ngực em một nụ hôn cuối.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tối nay, cậu là của tôi. Ngày mai, cậu vẫn là thuyền trưởng
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Còn anh thì sao?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tôi vẫn sẽ là kẻ giữ bí mật về tiếng rên đêm nay… suốt đời.
Ngôi thứ nhất – Kiding --- Mắt tôi mở ra giữa mùi gỗ ẩm và muối mặn, ánh sáng sớm xuyên qua khe rèm. Tôi không còn mặc gì. Tấm chăn nửa đắp nửa trượt khỏi hông, để lộ cả những vết đỏ bầm và dấu tay còn in trên ngực. Lưng tôi nhức, chân rã rời. Còn trong tôi vẫn còn... hơi ấm của anh.
Anh không nói lời yêu, không hỏi tôi có hối hận hay không. Chỉ là... cứ thế giữ tôi cả đêm. Lúc tôi rên, lúc tôi siết chặt, lúc tôi gào tên anh như thể không còn giữ nổi một phần kiêu hãnh nào của thuyền trưởng
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi đã không đẩy cậu ra //thì thầm//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Cũng không gọi tên người khác... //cắn môi nói//
Tôi quay đầu sang. Anh vẫn còn ở đó – nằm nghiêng, tay ôm lấy eo tôi như thể sợ tôi biến mất trong giấc mơ. Tóc rối, ngực trần, trên cổ còn vài vết cắn tôi để lại trong lúc không kiểm soát.
Tôi nhớ mình đã nói gì đêm qua
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Ah~ vào đi... Sâu hơn nữa... Tôi muốn bị cậu giữ lại...
Tôi đã rên như vậy. Van nài như vậy. Nhưng tại sao... giờ tôi lại thấy đau lòng?
Fusue hiện lên trong đầu tôi như một vết sẹo cũ bị xé lại. Hắn chưa bao giờ hôn tôi như vậy. Chưa bao giờ nhẹ tay với tôi. Chỉ biết kéo tôi vào góc tàu, bịt miệng tôi và... Tôi từng nghĩ đó là yêu. Nhưng Lanixius... không làm tôi đau. Anh chỉ yêu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Tôi đáng để được yêu sao?*
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Hay chỉ là một con búp bê đêm qua được anh dùng để khỏa lấp?*
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Không. Anh nhìn tôi… như thể tôi là một con người.*
Tôi xoay người, đối mặt anh. Mắt anh vẫn nhắm, nhưng tay siết chặt eo tôi hơn một chút – như thể nhận ra tôi đã thức.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tỉnh rồi à? //giọng khàn//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Ừm…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Đau không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Cả người.
Anh mỉm cười. Tôi không. Tôi nhìn anh, rất lâu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Lanixius...
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Gì vậy?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Nếu mai tôi quay lại bên hắn… cậu sẽ làm gì?
Ánh mắt anh dịu lại, nhưng bên trong là lớp thép lạnh đang dần hình thành
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Tôi sẽ không ngăn cậu. Nhưng cậu đừng mong tôi nhìn cậu như tối qua nữa
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Tôi cười nhẹ. Cười như một kẻ vừa tự kết liễu hạnh phúc mỏng manh vừa chớm nở// Vậy để tôi nằm thêm một chút… Trước khi rời khỏi vòng tay cậu mãi mãi
Anh không trả lời. Chỉ cúi xuống hôn lên trán tôi – như một lời tạm biệt không phát ra tiếng.
Tôi trở lại khoang tàu dưới hầm khi mặt trời chưa lên hẳn. Mắt ai cũng ngái ngủ, nhưng Fusue thì không. Hắn đứng tựa vào cột gỗ, ánh mắt nhìn tôi như lột da từng lớp..Tôi không mặc đồng phục, chỉ có chiếc áo sơ mi mượn tạm từ Lanixius – cổ áo rộng, che không nổi vết đỏ nơi xương quai xanh.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Trễ nhỉ //Giọng hắn khàn, không phải vì thiếu ngủ//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Tôi không cần báo cáo với anh giờ giấc.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Cổ em... //bước lại, ngón tay chạm lên da em//
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Thuyền trưởng mà để người khác đánh dấu thế này à? //gào lên//
Tôi đẩy tay hắn ra – quá muộn. Hắn đã thấy. Vết cắn. Dấu ngón tay. Cả cái cách tôi hơi khép chân khi bước. Hắn cười khẽ. Không giận. Không hét. Chỉ nghiêng đầu, như thể đang nghĩ xem mình nên tha thứ hay giết người.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Là hắn? //hỏi, dù không cần đáp án// Lanixius… đã vào trước tôi à?
Tôi không nói gì. Lỗi không nằm ở tôi. Cũng không hẳn ở hắn.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Em có thể rên trong tay hắn… Nhưng sẽ rên vì tôi đêm nay.
Hắn đẩy tôi vào tường, ngay dưới khoang hàng. Cổ tôi bị giữ, tay ghì vào hông, nụ hôn của hắn không dịu dàng – là cắn xé, là chiếm hữu.
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Hắn hôn ở đây à? //liếm nhẹ hõm cổ rồi cắn vào// Tôi sẽ để lại dấu mới. Trên vết cũ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Fusue… dừng //rít lên// Tôi không phải lãnh thổ để các anh chiếm qua chiếm lại
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Không //ghé sát tai em nói, giọng trầm// em là người của tôi từ đầu. Tôi chỉ đang lấy lại thôi.
Tôi không phản kháng. Nhưng cũng không đáp lại. Thứ hắn có được là cơ thể tôi. Nhưng hắn không biết... người tôi gọi tên trong đầu suốt lúc đó là ai.
Ngôi thứ nhất – Lanixius --- Tôi đứng ở mũi tàu, nhìn mặt biển. Lặng. Không gió. Giống như tôi lúc này. Có người báo: Kiding vừa ở dưới hầm với Futanki. Dấu vết chưa kịp mờ, đã có dấu mới. Tôi không ghen. Không đau. Chỉ… mệt.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
*Anh biết em sẽ quay về. Vì anh không phải lựa chọn dễ chịu. Anh không làm em đau, nên em nghĩ anh không đủ sâu.*
Tôi bước xuống khoang chứa hàng. Nơi còn mùi rượu và mồ hôi. Nơi tôi nghe thấy em rên đêm trước. Nơi tôi thì thầm tên em như một kẻ mất trí.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Lần này… //tự nói, móng tay cào lên mặt bàn nơi em đã nằm// anh không đợi nữa.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Nếu em để kẻ khác hôn lên vết anh đã hôn… anh sẽ để gió cuốn trôi cả ký ức đó xuống biển.
Tôi cười, như kẻ điên vừa thoát khỏi giấc mộng. Em có thể chọn ai cũng được. Chỉ là đừng mong anh sẽ dịu dàng… nếu gặp lại.
Ngôi thứ nhất – Kiding --- Tôi nằm dưới hắn. Tay hắn đang lùa vào tóc tôi, môi hôn từ cổ xuống ngực. Hơi thở hắn nóng rực. Nhưng người tôi lại lạnh. Tôi vẫn rên, vẫn cong lưng, vẫn gọi tên hắn như một thói quen. Mọi thứ vẫn “đúng quy trình” như trước. Chỉ có lòng tôi... lệch nhịp.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Fusue... //gọi khẽ// Anh nghĩ… chúng ta còn như cũ không?
Hắn dừng lại một nhịp. Rồi vẫn hôn tiếp. Hắn không trả lời. Hoặc không dám. Bởi vì hắn biết. Tôi đang tìm một câu trả lời mà cả hai đều sợ.
Khi hắn rút ra khỏi tôi, nằm xuống bên cạnh và thở dốc, tôi không quay đầu lại. Tôi nhìn lên trần tàu. Ánh sáng đèn mờ vàng nhạt. Gỗ kêu cọt kẹt vì sóng đập. Cảm giác chạm vào da hắn… không còn khiến tôi run lên như trước
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Em có mệt không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Gật đầu//
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Anh sẽ không làm mạnh như trước nữa đâu //vuốt tóc em// Anh biết em… sợ. Anh đang học dịu dàng hơn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Fusue...
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
[。𝔽𝕦𝕤𝕦𝕖 |𝔹𝔻|⁠。]
Hửm?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Anh có nghĩ... nếu em không sợ, thì hôm nay người ôm em sẽ là Lanixius không?
Hắn không trả lời. Còn tôi thì bật khóc. Không vì đau. Không vì tiếc. Chỉ vì… tôi đã mất một người, khi vẫn cố giữ một người khác.
Trên đảo nghỉ chân hai ngày, chúng tôi neo tàu ở vịnh Raburos. Gió biển nhẹ, trời xanh không tì vết. Tôi thấy Lanixius ngồi trong sân một y quán gần đó, tay băng lại cổ tay – chắc vừa giúp ai bốc hàng bị trượt. Một người đang ngồi cùng anh – cười tươi, nói chuyện thoải mái. Họ không chạm nhau. Nhưng ánh mắt họ... đã đủ để tim tôi siết lại.
Anh cười. Không phải kiểu cười nửa môi thường thấy. Mà là kiểu cười mà tôi đã từng ngỡ… chỉ em mới có.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Anh quên em thật rồi sao? Dễ dàng như vậy sao, Lanixius?*
Tôi quay lưng đi, cắn môi chặt đến bật máu.Tim tôi đau đến muốn rút ra mà bóp nát.
Tối hôm đó, tôi nghe tin: Lanixius nộp đơn rời tàu. Lý do: “Muốn yên ổn sống trên đảo, giúp việc cho y quán.”
Không ai ngăn anh. Không ai đủ tư cách – kể cả tôi.
Anh để lại trong khoang tôi một mảnh khăn cổ – màu đỏ thẫm, vẫn còn vết máu của tôi từ đêm hôm đó. Không một dòng chữ. Không một lời chào
Tôi bật dậy. Chạy ra boong tàu. Trời mưa. Fusue gọi tên tôi phía sau. Tôi không nghe. Không muốn. Tôi chỉ chạy. Vì nếu không đuổi theo, tôi sẽ không bao giờ thấy anh nữa.
Tôi thấy anh đang bước trên bến cảng, áo choàng đen ngắn, tay xách túi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
LANIXIUS!!?
Anh dừng lại. Quay đầu. Gió hất mái tóc anh ra sau. Mắt anh... trống rỗng.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Em đến làm gì?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Thở dốc, ướt sũng mưa, mắt đỏ hoe//Đừng đi
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Anh không còn gì để làm trên tàu đó.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Vậy thì mang em theo.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Bật cười, nhẹ, buồn// Em nói gì vậy, thuyền trưởng?
Tôi bước tới, nắm lấy tay anh – tay từng giữ tôi suốt đêm đó
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Đừng cười với người khác như đã từng cười với em
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Đừng để em thấy anh sống hạnh phúc mà không có em
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Vì nếu anh không còn đau… thì em sẽ là kẻ duy nhất chết chìm.
Lanixius nhìn tôi. Lâu. Rất lâu...
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Em có chắc... rằng mình còn cần anh?
Tôi siết chặt tay anh. Lần đầu tiên, tôi không nói dối cảm xúc mình.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Không có anh… em không biết còn là ai nữa.
Tôi quỳ gối giữa sàn gỗ căn phòng trọ tạm của anh trên đảo. Ánh đèn dầu vàng nhạt. Cửa sổ mở, gió biển lùa vào thốc lạnh. Tôi không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi trắng – của anh – cài đúng một nút duy nhất.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Anh có ghét em không? //Em hỏi, mắt không nhìn thẳng//
Anh không trả lời. Tay cầm ly trà, ngồi tựa lưng vào mép giường. Tôi trườn tới, đầu tựa lên đùi anh. Mắt anh khựng lại. Tim tôi đập mạnh.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Nếu anh muốn hận… thì cứ hận. Nhưng xin đừng rời đi mà chưa chạm vào em một lần nữa.
Tôi đặt môi lên đùi anh qua lớp vải. Lưỡi tôi kéo dọc khe rãnh. Anh không nói gì, chỉ đặt ly trà xuống bàn.
Tay anh nắm tóc tôi. Không thô bạo. Không vồ vập. Chỉ... siết. Tôi ngẩng lên, mắt đỏ hoe, miệng hé
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Em xin anh…
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Hãy lấy lại thứ em từng để lạc mất trong vòng tay người khác.
Lúc anh kéo tôi ngồi lên đùi, tôi run lên thật sự. Không phải vì sợ. Vì biết… lần này anh sẽ không nhẹ nhàng như đêm đầu. Tay anh siết lấy eo tôi, kéo tôi ngồi hẳn xuống – không chần chừ. Không hỏi
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Em đã sẵn sàng từ lúc chạy theo anh dưới mưa
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
Vậy thì đừng để em phải gọi tên anh trong giấc mơ nữa.
Mỗi cú thúc vào, anh đều siết chặt hơn – như muốn đóng dấu rằng
– Đây là anh. – Không phải hắn. – Không ai khác được chạm vào em lần nữa.
Tôi rên, nhưng không vì đau. Tôi khóc, nhưng không phải vì yếu đuối.
Là vì cuối cùng, em đã thuộc về đúng người
Sau cùng, tôi nằm trong vòng tay anh – mồ hôi trộn lẫn nước mắt, cơ thể mỏi rã rời, nhưng tim thì… yên ổn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Em sẽ không rời tàu nếu anh còn ở đó*
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
*Và em sẽ không nằm với ai… nếu không phải là anh.*
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Vuốt tóc cho em, giọng có chút khàn khàn// Cơ thể em vẫn quen phản xạ với hắn… nhưng tim em, thì lại cứ gọi tên anh. Đáng lẽ anh nên hận em…
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Rúc vào ngực anh lẩm bẩm// Nếu anh hận em, thì sao còn giữ em dịu dàng như thế…
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Em biết anh đã nghĩ gì khi nhìn anh cười với tên y sĩ đó không?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Anh muốn cắn nát môi em… để em không cười với ai ngoài anh
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Giật nhẹ áo anh// Em không cần ai khác nữa. Chỉ cần anh giận em, đụng em… rồi ôm em đến sáng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Giọng khẽ run, môi chạm xương quai xanh anh// Lần sau... đừng để em chủ động nữa. Em mềm lòng nhanh lắm.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Cười nhẹ, ôm chặt em// Anh không cho em cơ hội lần sau đâu. Lần tới, em sẽ không rên nổi để mà xin nữa.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Thở mệt, giọng lí nhí// Nếu em đi lạc... anh có tìm em nữa không?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Tay siết eo em// Không để em đi nữa. Lạc đâu, anh kéo về đó.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
…Dù là từ giường tên khác.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//khản giọng, nép vào cổ anh// Anh đã làm đau em… mà em vẫn muốn được đau thêm, nếu là từ tay anh.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//ghé sát tai em// Thì em cứ rên nữa đi… anh chưa có ý định dừng đâu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//khóe môi run run// Tay anh to thật… lúc giữ em không cho bỏ chạy, em sợ đến phát khóc.
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
Sợ rồi vẫn cong lưng dâng hết cả người. Em nên sợ bản thân mình hơn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
…Anh không định hỏi em còn nhớ tên hắn không à?
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
[。𝕃𝕒𝕟𝕚𝕩𝕚𝕦𝕤 |𝔹𝔻|。]
//Ánh mắt tối lại// Không cần hỏi. Vì đêm nay, em chỉ biết gọi mỗi tên anh.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 |𝔹𝔻|。]
//Mỉm cười buồn// Nếu lần đó em chọn anh… liệu mọi thứ có khác không?
NovelToon
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Không cho quá 6000 chữ
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon
Mlem

[AU] FUTANKI × KIDING: Bản Hoà Tấu Của Hai Trái Tim

Kiding - Cậu Futanki - Anh Fu lớn tuổi hơn Kid Futanki - 25 tuổi Kiding - 22 tuổi
Chapter 4: [BD] LANIXIUS × KIDING: Cơn Sốt Đêm Bão [H] ★8/19★ Chapter 5: [AU] FUTANKI × KIDING: BẢN HOÀ TẤU CỦA HAI TRÁI TIM ★9/19★
1 hoa = 2chap 1 cà phê = 8chap 1 vote = 5chap Còn quà tặng = xu thì gấp ba
✧ At the beginning of the story ✧
Âm nhạc luôn tồn tại giữa sự sống và cái chết. Những nốt nhạc vang lên trong đêm, giữa thành phố rực đèn và cơn mưa phùn như rắc bụi bạc xuống lòng người, khiến anh ngỡ mình đang nghe tiếng thở dài của một linh hồn chưa siêu thoát.
Lần đầu tiên anh nghe thấy nó là lúc đứng trên mái một tòa nhà, tay còn dính m.á.u của người đàn ông vừa g.i.ế.t. Anh không nhớ gương mặt nạn nhân. Chỉ nhớ, tiếng dương cầm vang lên từ tầng 27 của toà RuneSky lặng như một lời cầu siêu bị nuốt vào hư không.
Anh không phải người tin vào định mệnh. Nhưng tối đó, anh đã đứng yên rất lâu, lắng nghe cho đến khi bản nhạc tắt giữa chừng — như người chơi đã từ bỏ giữa câu hát dang dở.
Ba ngày sau, anh gõ cửa căn hộ 2706, nơi âm thanh ấy phát ra.
Người mở cửa là một chàng trai có mái tóc nâu hạt dẻ dài ngang gáy, mặc chiếc áo len trắng rộng thùng thình. Cậu ấy không hề ngạc nhiên. Ánh mắt như băng mỏng trên mặt hồ — trong suốt, đẹp, nhưng không phản chiếu lại gì cả.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu là Kiding Wonderland?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vâng
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi là Shihasami Futanki. Tôi đến vì hợp đồng cậu đăng.
Một cái chớp mắt. Một giây im lặng. Rồi....
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi tưởng không ai nhận.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi không phải ai...... Tôi là sát nhân.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tốt. Tôi cũng không cần người bình thường.
Câu nói ấy đáng lẽ nên khiến anh cảm thấy có gì sai. Nhưng không. Nó giống như một lời mời.
Và rồi, anh bắt đầu sống trong căn hộ của Kiding. Một vệ sĩ không hỏi lý do, không ràng buộc, không cảm xúc. Nhưng từng ngày trôi qua, anh bắt đầu nhận ra… chính cậu mới là người cần được bảo vệ nhất. Không phải bởi kẻ thù bên ngoài, mà bởi chính cái vực sâu trong lòng mình.
Cậu nói không nhiều. Cậu chơi nhạc vào đêm, uống trà vào sáng, và cả ngày thì lặng thinh nhìn mưa rơi qua cửa kính. Anh từng nghĩ mình là kẻ không cảm xúc, nhưng đứng trước người con trai ấy, anh lại có cảm giác mình là lũ lụt. Bởi cậu hoàn toàn là một khoảng trống không đáy.
Một đêm nọ, sau khi chơi xong một đoạn Chopin ngắt giữa, Kiding đứng dậy, rót rượu trắng vào ly thuỷ tinh, rồi bất ngờ hỏi anh:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh giết người đầu tiên vì gì?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
//Nhìn cậu, không né tránh//
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Vì tò mò xem mình có cảm thấy gì không khi kết liễu một sinh mạng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Và anh thấy gì?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không gì cả. Cũng như khi nghe nhạc của cậu. Đẹp, kỹ thuật… nhưng không có linh hồn.
Kiding khựng lại, ánh mắt hơi lay động. Cậu ngồi xuống đối diện anh, gác chân lên ghế, rượu nghiêng nhẹ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi mất linh hồn vào năm mười lăm tuổi. Trong một vụ cháy.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi sống. Mọi người khác thì không. Kể từ đó… mọi âm thanh trong tôi đều trở nên vô nghĩa.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
//Gật nhẹ// Tôi hiểu. Nhưng cậu biết không, sự trống rỗng cũng là một nốt trầm. Và nếu chơi đúng lúc, nó làm nên bản hòa tấu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh đang có gắng chữa tôi sao?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không //nhìn thẳng vào mắt cậu// Tôi chỉ không chịu được khi thấy một bản nhạc muốn sống mà bị bóp nghẹt bởi chính người tạo ra nó.
Kiding im lặng rất lâu sau câu đó. Rồi cậu đứng dậy, bước vào phòng, đóng cửa. Nhưng lần đầu tiên từ khi anh đến đây, anh nghe thấy tiếng nhạc… vang trọn vẹn đến cuối.
Ngày hôm sau, cậu bỏ mật khẩu máy tính, để mặc anh đọc những bản nhạc viết dở. Những trang partiture rối rắm, chứa đầy chú thích nguệch ngoạc:
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Đoạn này nghe như tiếng khóc trong lồng ngực
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Nếu tôi còn trái tim, nó sẽ đau ở chỗ này
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Giả sử tôi yêu ai đó…
Anh đọc hết. Cảm giác như đi vào một mê cung. Không phải mê cung của lý trí — mà của một trái tim đang cố giả vờ không tồn tại.
Một tuần sau, anh đưa cậu rời khỏi căn hộ lần đầu tiên.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Chúng ta đi đâu?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Nhà hát bị bỏ hoang. Có một cây dương cầm cổ. Tôi muốn nghe cậu chơi ở nơi đó.
Cậu không từ chối. Trên sân khấu phủ bụi, Kiding đặt tay lên phím đàn. Mỗi nốt cất lên như vang trong căn nhà của những hồn ma – ám ảnh, ám ảnh đến mức chính anh cảm thấy… mình đang tan ra.
Đoạn kết của bản nhạc ấy không có âm thanh.
Cậu ngồi đó, tay buông thõng, mắt nhắm. Môi thì thầm như mộng:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi sợ, Futanki… Nếu tôi cảm thấy thật, tôi sẽ vỡ
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
//Bước đến, đặt tay lên vai cậu// Vỡ thì vỡ. Nhưng khi cậu vỡ, tôi sẽ ở đó để hứng từng mảnh
Kiding ngẩng lên. Trong đôi mắt ấy lần đầu tiên có nước. Một giọt. Chỉ một giọt. Nhưng đủ để làm anh biết mình đã bước vào được nơi sâu nhất của một linh hồn tưởng chừng đã chết.
Kể từ đêm ở nhà hát bỏ hoang, Kiding bắt đầu thay đổi. Không rõ rệt, không vội vã. Nhưng anh nhận ra điều đó trong từng chi tiết nhỏ nhất — cậu pha trà ngọt hơn, để cửa sổ mở nhiều hơn, và đôi khi bật nhạc không lời khi làm việc.
Những bản nhạc không còn vô hồn nữa. Chúng có vết xước. Có hơi thở. Có cơn run rẩy như tiếng tim ngập ngừng đập trở lại.
Nhưng đồng thời, những cơn ác mộng cũng bắt đầu.
Nửa đêm, anh bị đánh thức bởi tiếng đàn chệch tông.
Anh lao vào phòng Kiding. Cậu đang đập tay vào phím đàn, mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Dừng lại! Kiding!
Cậu giật mình, như vừa rơi khỏi vực sâu. Mắt cậu long lanh mồ hôi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi... nghe thấy tiếng họ. Những đứa trẻ trong trại. Gọi tên tôi. Rồi... lửa. Lửa... khắp nơi.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Chuyện gì đã xảy ra trong vụ cháy năm đó?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
//Cắn môi// Tôi… là người đã gây ra vụ cháy...
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
//Trái tim khựng lại một nhịp//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không cố ý //thì thào, giọng khàn đặc//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi chỉ... muốn chạy trốn. Tôi thắp một que diêm, tưởng mình có thể đốt cái thế giới giam cầm mình trong đó. Nhưng... ngọn lửa không dừng lại. Nó ăn sạch mọi thứ. Chỉ mình tôi sống.
Anh bước lại, ôm lấy cậu. Cơ thể cậu run lên, lạnh buốt, và lần đầu tiên, anh nghe thấy tiếng cậu khóc nghẹn bên tai mình.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi tưởng rằng nếu tôi chết theo, thì tất cả sẽ được tha thứ. Nhưng tôi lại sống. Và từng nốt nhạc tôi viết sau đó… đều là để tự trừng phạt
Sau đêm đó, anh biết mình đã sa vào. Không còn là bảo vệ, không còn là khách trọ. Mà là... người đang dần để trái tim bị kéo vào cơn xoáy của một tâm hồn vỡ vụn.
Nhưng rồi, một chuyện đã xảy ra. Một người từ quá khứ của anh xuất hiện: Isaac Lerna, trùm giao dịch hợp đồng sát thủ ngầm. Kẻ từng nuôi anh lớn lên, dạy anh cầm dao — và cũng là kẻ đã ra lệnh giết nạn nhân đầu tiên năm mười tám tuổi.
Isaac xuất hiện ở quán bar, khi anh đang quan sát mục tiêu cũ theo thói quen.
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
-Isaac- Futanki. Mày biến mất như một cơn gió. Tao cứ tưởng mày đã chết.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi không còn làm việc nữa
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
-Isaac- Mày biết mày không có quyền ‘không làm việc’. Mày là thứ tao tạo ra
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi có thứ quan trọng hơn rồi.
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
-Issac- Một thằng nhạc sĩ điên? Kiding Wonderland à? Tao biết nó. Tao còn biết giá cái đầu nó đang cao thế nào trên chợ đen
Anh nắm chặt ly thủy tinh, tay rớm máu.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Đụng vào cậu ấy, và tôi sẽ giết mày. Không theo hợp đồng. Mà theo bản năng.
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
-Isaac- //cười khẩy// Rồi xem mày bảo vệ hắn được bao lâu
Anh quay về căn hộ trong mưa. Nhưng cánh cửa đã mở toang.
Không đèn. Không nhạc. Không một dấu hiệu Kiding còn ở đó.
Trên cây đàn chỉ còn một mảnh giấy, viết nguệch ngoạc:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Đừng tìm tôi. Tôi không xứng đáng với âm nhạc, với cuộc sống, với bất kỳ ai. Nếu anh ở lại, anh sẽ chết vì tôi. Cảm ơn… vì đã cho tôi nghe một bản nhạc sống. – Kiding.
Căn phòng lạnh ngắt như bị rút mất linh hồn. Anh ngồi xuống ghế, chạm vào phím đàn. Lần đầu tiên trong đời, anh khóc. Không vì máu. Không vì tội lỗi. Mà vì... cậu không còn ở đó.
Anh mất ba ngày để lần ra dấu vết đầu tiên. Kiding là người muốn biến mất, nhưng cậu quên một điều — âm nhạc không thể im lặng. Những nốt nhạc cậu để lại, vô thức hay cố ý, chính là manh mối.
Một đoạn video lan truyền trong giới nghệ sĩ ngầm: một người đàn ông tóc nâu hạt dẻ biểu diễn trên cây dương cầm cũ kỹ trong một khu trại tị nạn. Đôi mắt ấy, bàn tay ấy, chính là Kiding.
Không phải ở RuneSky. Mà ở biên giới phía Bắc — nơi chiến tranh tạm lắng, nhưng những kẻ trốn chạy vẫn bị rượt đuổi bởi cả ký ức và đạn lạc.
Anh đi, không báo trước. Không vũ khí, chỉ có một bản nhạc mà Kiding từng viết dở, gấp lại trong túi áo trong.
Kiding không ngạc nhiên khi thấy anh. Cậu đang ngồi giữa đám trẻ mồ côi, dạy chúng đánh nhịp bằng nắp lon và những hộp thiếc gỉ sét. Trông cậu gầy hơn, nhưng ánh mắt… cũng có một loại bình yên xa lạ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh... đến rồi à
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu biết tôi sẽ đến?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi hy vọng. Nhưng cũng sợ
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tại sao?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vì tôi vẫn muốn anh sống
Anh bước lại gần, quỳ xuống trước mặt cậu. Tay anh khẽ chạm tay cậu, cảm thấy cái lạnh quen thuộc như lần đầu tiên họ chạm nhau trong căn hộ tầng 27.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu nghĩ mình là gì trong mắt tôi, Kiding?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Một bản nhạc chưa hoàn thiện chăng?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không. Là đoạn điệp khúc tôi sợ nhất — nhưng cũng không bao giờ quên nổi
Cậu mím môi. Anh có thể thấy lòng cậu chao đảo, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Isaac sẽ đến sớm. Tôi nghe được tin. Anh phải rời khỏi đây
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không. Tôi đến để kết thúc.
Chiều hôm đó, Isaac thực sự xuất hiện. Với năm người. Vũ khí đầy đủ. Một hợp đồng: mang đầu Kiding về để thanh toán cho quá khứ Futanki đã từ bỏ.
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
[。ℕ𝕍ℙ/ℕℙℂ 𝔹𝕠𝕪。]
-Isaac- Mày phản bội tao, Futanki.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không. Tao chỉ chọn sống lần đầu tiên.
Trận chiến diễn ra giữa căn nhà kho cũ, nơi từng là trại nuôi trẻ mồ côi bỏ hoang. Một vòng luân hồi.
Anh hạ ba người. Nhưng viên đạn thứ tư găm vào vai trái anh, xuyên gần xương bả vai. Cánh tay anh tê liệt.
Kiding đứng giữa căn phòng, tay không, mắt tràn máu và lửa.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi từng nghĩ mình chỉ biết phá huỷ
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nhưng nếu tôi có thể cứu anh, dù chỉ một lần…
Cậu bật ra một tiếng hét, đẩy Isaac bằng một cú đập kim loại — chiếc khung đàn gãy — thẳng vào ngực. Tiếng kim loại rạn vỡ và tiếng xương kêu “rắc” vang lên như hợp âm lạc nhịp.
Isaac c.h.ế.t. Nhưng m.á.u Kiding cũng ướt đẫm ngực áo.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
//Lao tới// Cậu bị thương ở đâu?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Không phải m.á.u của tôi
Anh nhìn lại — vết đạn thứ hai… là ở bụng anh.
Cậu lảo đảo đỡ anh, rồi kéo tay đặt lên ngực mình.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nghe đi... tim tôi. Nó vẫn còn biết sợ. Biết đau. Biết yêu
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Đừng nói nữa. Cậu sẽ sống. Tôi—
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Không, anh nghe tôi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
//Nhón chân lên ôm cổ, kề sát tai anh// Tôi yêu anh, Futanki. Ngay từ lúc anh đứng trước cửa căn hộ đó... và nói mình là sát nhân.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Và tôi cũng yêu cậu... Kiding. Từ lúc cậu chơi bản nhạc dở dang đầu tiên...
Cậu mỉm cười. Lần đầu tiên. Một nụ cười thật. Không phải cười để giữ hình ảnh, hay che giấu gì.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vậy... tôi không cần hối tiếc nữa //ngất đi//
Anh tỉnh lại trong một căn phòng trắng. Trần thấp, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Ánh đèn trần chập chờn, ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn đủ để anh biết mình chưa chết.
Bên cạnh, cậu đang ngồi. Kiding. Vẫn còn sống.
Cậu gầy hơn trước, và có một đường băng trắng quấn quanh cánh tay. Áo sơ mi nhăn nheo, tóc rối. Nhưng mắt... vẫn là mắt của người chưa từ bỏ âm nhạc. Và chưa từ bỏ anh.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu...
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh đã ngủ 3 ngày rồi
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Còn cậu?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không ngủ. Tôi đã sợ rằng... nếu tôi chợp mắt, anh sẽ biến mất. Lại như trước đây
Anh định nói gì đó, nhưng cậu đã tiến lại gần, đặt tay lên trán anh.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Sốt vẫn còn nhẹ. Nhưng bác sĩ nói anh có thể hồi phục nếu nghỉ ngơi thêm vài tuần.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi ghét bệnh viện...
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi biết //cười nhẹ//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nên tôi đã chuyển chúng ta sang trại cứu thương gần vùng giáp ranh. Ở đây không có cớm, không có sát thủ, không có bản án. Chỉ có... người muốn sống tiếp
Một khoảng lặng dài. Rồi anh siết nhẹ tay cậu
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi đã sợ mất cậu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi cũng vậy
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi đã tưởng... đây là kết thúc.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Không //cúi xuống, thì thầm// Chỉ là đoạn ngắt... trước khi khúc cao trào bắt đầu.
Ba tuần sau, họ rời trại cứu thương.
Anh vẫn còn khập khiễng. Cậu vẫn còn câm lặng vào những buổi sáng mờ sương, như thể quá khứ vẫn ghì lên vai. Nhưng họ không nói nhiều về quá khứ nữa.
Họ đi về phía Nam. Về thành phố biển cổ tên Thierna Na Óige, nơi cậu từng nghe rằng có một nhà hát cũ, bỏ hoang gần hai mươi năm, đang được phục hồi để mở lại đêm diễn đầu tiên.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Nếu cậu có cơ hội biểu diễn lại… cậu sẽ chọn bản nào?
Cậu ngẫm nghĩ. Rồi cười.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Một bản chưa ai từng nghe
Nhà hát nằm bên vách núi đá, lộng gió, gió thổi vang những âm thanh lẫn mùi muối biển. Họ ở đó một tuần, giúp người ta quét bụi, lau đàn, sơn ghế.
Cậu lấy lại nhịp chơi đàn rất nhanh. Nhưng lần này... cậu không chỉ chơi.
Cậu viết. Một bản nhạc mới. Không tên. Không mô phỏng ai cả.
Chỉ có tiếng sóng. Tiếng gió. Và tiếng tim.
Ngày diễn ra đêm nhạc đầu tiên, sân khấu nhỏ, khách không nhiều. Hầu hết là dân vùng biển, vài người nghệ sĩ lang bạt, và những đứa trẻ ăn xin tụ tập phía sau sân khấu như thể một phép màu.
Cậu bước lên sân khấu, mặc áo sơ mi trắng và áo gile đen. Không lộng lẫy. Không cần.
Cậu ngồi xuống, và ngón tay chạm vào phím đàn. Đèn sân khấu tắt dần. Cả thế giới chỉ còn tiếng vọng giữa biển và gỗ mục.
Và cậu bắt đầu chơi.
Một bản hòa tấu không lời. Nhưng mọi người nghe thấy tất cả.
Nghe thấy một cậu bé từng đốt trại mồ côi vì muốn được tự do. Nghe thấy một kẻ sát nhân từng giết vì lệnh, nhưng đã từ chối giết vì yêu. Nghe thấy hai linh hồn vỡ vụn tìm thấy nhau trong thế giới chỉ có đổ nát và máu.
Nghe thấy... bản nhạc của hai trái tim.
Anh ngồi phía sau, trong bóng tối. Mắt không rời khỏi cậu. Từng nốt nhạc, từng chuyển âm, đều là lời tỏ tình không nói.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi yêu cậu //thì thầm// Cậu là bản nhạc mà cả đời tôi muốn được nghe đến tận phút cuối
Sau đêm diễn, họ không rời thành phố nữa.
Họ mở một lớp dạy nhạc nhỏ trong căn phòng đối diện biển. Những đứa trẻ mồ côi, nghệ sĩ lạc đường, thậm chí cả vài người từng có tiền án, đều đến học.
Cậu dạy cách viết bản nhạc đầu tiên. Anh dạy cách tự vệ. Cả hai đều không bao giờ nhắc đến tên Isaac nữa. Quá khứ không mất — nhưng không còn là xiềng xích.
Một ngày mùa thu, khi biển tĩnh lặng và lá đỏ vương đầy ban công, anh đặt một bản nhạc mới trước mặt cậu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Bản này gì vậy?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi chưa đặt. Nhưng tôi nghĩ… nó nên mang tên chúng ta
Cậu mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nốt nhạc đầu tiên.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vậy thì gọi nó là Bản Hòa Tấu Của Hai Trái Tim.
Buổi chiều đó, trời có mưa nhẹ. Kiding không bật đèn. Cậu ngồi giữa căn phòng chật hẹp, chỉ có ánh sáng từ khung cửa mờ đục hắt lên những phím đàn trắng xám. Những nốt nhạc rơi xuống, từng giọt, từng nhịp — như tiếng bước chân trên vũng nước đã cũ.
Anh ngồi đối diện, không lên tiếng. Đôi mắt dõi theo từng chuyển động của ngón tay cậu, như đang lắng nghe chính lòng mình bị bóc tách.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi từng muốn chết
Cậu nói, đột ngột, không báo trước
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Trước khi gặp anh
Anh không phản ứng ngay. Tim anh dội lên một tiếng vang không rõ, như ai vừa đánh mạnh vào dây cung đã căng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Khi đàn không còn đủ để tôi sống sót, khi âm thanh cũng không thể chữa nổi vết thương bên trong… tôi nghĩ, chắc mình chỉ là bản nháp hỏng mà ai đó quên xé //cười, nhưng mắt đỏ hoe//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Rồi anh xuất hiện. Đầy máu. Đầy nguy hiểm. Và đầy … chân thật.
Anh hít sâu. Đặt tay lên đầu gối, cố không siết chặt đến mức run lên. Những lời cậu vừa nói — anh không biết nên hạnh phúc hay đau đớn vì chúng.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu biết không…
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi từng nghĩ mình chỉ hợp với sự tàn lụi. Nhưng cậu làm tôi muốn tồn tại mà không phải trả giá bằng mạng sống của người khác.
Kiding không trả lời. Nhưng cậu ngả đầu vào vai anh. Lần đầu tiên, không do dự.
Mưa vẫn rơi, ngoài khung cửa. Trong căn phòng chật chội ấy, hai nhịp tim – một từng giết người để sống, một từng muốn chết để được yên – cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để ngân lên cùng một tiết tấu.
Tối hôm đó, anh tỉnh dậy lúc nửa đêm, không thấy Kiding đâu.
Chăn còn ấm. Nệm còn hơi người. Nhưng phòng trống rỗng.
Anh đứng dậy, không mang áo, chạy ra khỏi nhà. Tim đập hỗn loạn. Trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại: “Đừng bảo là cậu ấy lại biến mất.”
Anh tìm khắp con dốc, dọc bờ biển, đến cả căn phòng cũ nơi cậu thường tập đàn. Không có ai. Gió gào. Sóng giật mạnh.
Rồi anh thấy một vệt ánh sáng lập lòe giữa sân khấu bỏ hoang – nơi họ từng trốn tạm trong đêm đầu tiên chạy trốn. Một cây nến. Một bản nhạc đặt trên bục đàn gãy. Một bóng dáng nhỏ, run rẩy trong chiếc áo khoác mỏng.
Kiding ngồi đó, tay cầm mảnh giấy.
Anh bước tới. Nhưng cậu ngẩng lên trước. Đôi mắt sưng đỏ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi xin lỗi… //khàn giọng//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi định viết bản nhạc chia tay. Nhưng mỗi lần viết đến đoạn kết, tôi lại nghe thấy tiếng anh gọi tôi ở đâu đó.
Anh ngồi xuống, không hỏi thêm. Chỉ kéo cậu vào lòng.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu không cần viết đoạn kết.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vì sao?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Vì chúng ta chưa kết thúc.
Hôm sau trời hửng nắng.
Kiding bước vào phòng khách với tập bản nhạc dày hơn trước. Trông cậu khác lạ – không phải vì cậu đã thôi buồn, mà vì cậu đang gắng thắp lên thứ gì đó mong manh trong đôi mắt đã quá quen với bóng tối.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi muốn tổ chức buổi diễn cuối cùng
Anh đang uống cà phê, suýt làm đổ lên tay.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cuối cùng?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Phải. Một lần thôi. Rồi sau đó... nếu muốn rời đi, anh có thể
Anh không hiểu vì sao trái tim mình thắt lại.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi chưa từng nói sẽ rời đi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nhưng anh từng sống mà không có tôi. //cúi đầu//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi chỉ muốn, nếu phải kết thúc, thì ít ra... cũng là một bản kết đẹp.
Anh im lặng rất lâu. Rồi anh gật đầu.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi sẽ chơi cùng cậu. Dù không giỏi. Dù chỉ là người đứng sau.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh chỉ cần ở đó... Là đủ rồi.
Cả tuần sau đó, họ luyện tập trong im lặng.
Kiding viết gấp bản song tấu, hòa âm lại phần cuối bằng những hợp âm nghẹn ngào. Cậu không dùng từ “chia tay”, nhưng mỗi lần kết thúc đoạn điệp khúc, ánh mắt cậu lại lặng đi, như thể đang viết lời vĩnh biệt giữa những nốt nhạc.
Futanki ngồi bên, đôi khi chỉ để cầm nhịp, đôi khi chỉ để đun nước, nhưng chưa từng rời khỏi căn phòng suốt buổi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh có sợ khán giả không thích không?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi từng đối diện với họng súng, nên tiếng la ó không làm tôi ngại.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vậy còn sợ bị tôi bỏ lại không?
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Ngày biểu diễn đến. Nhà hát chỉ là một nhà kho cũ, nhưng được dọn sạch, đặt ghế gỗ thành hàng. Không có ánh đèn chuyên nghiệp, chỉ có dàn nến và ánh đèn dây leo treo lửng trên trần.
Khán giả không đông. Đa phần là người sống quanh khu cảng, vài đứa trẻ từng học nhạc, một số người già nhớ tiếng piano của Kiding.
Futanki ngồi phía sau cánh gà, mặc sơ mi trắng. Lần đầu tiên, anh thấy tay mình run.
Cậu bước ra giữa sân khấu.
Không giới thiệu. Không nói gì.
Chỉ đặt tay lên đàn
Và chơi
Nốt đầu tiên vang lên, mỏng như sợi gió. Rồi theo sau là chuỗi hợp âm dịu, nhưng bất an. Giai điệu như đang kể một giấc mơ bị vỡ giữa chừng, rồi được vá lại bằng tiếng thở dài.
Futanki biết – đây là câu chuyện của cậu.
Anh đứng lên, bước ra, ngồi xuống bên cậu khi đến lượt phần song tấu. Tay anh chạm vào phím đàn, chậm rãi. Không đúng nhịp, không trọn vẹn, nhưng chân thành.
Và cậu mỉm cười – nụ cười đầu tiên trong suốt nhiều tuần.
Đoạn kết không có cao trào.
Chỉ là hai nốt đơn vang lên đồng thời – một trầm, một cao – rồi tan vào im lặng.
Không ai vỗ tay ngay. Không ai đứng dậy. Mọi người như sợ phá vỡ khoảnh khắc đó.
Và rồi tiếng vỗ tay vang lên. Nhẹ. Rồi rộ thành từng đợt.
Kiding cúi đầu cảm ơn. Nhưng anh thấy đôi vai cậu đang run.
Tối hôm đó, anh thức dậy giữa đêm. Giường trống. Cửa phòng mở. Và trên bàn có một mảnh giấy, gấp vội.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh từng hỏi tôi sợ điều gì nhất.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Câu trả lời là: sợ yêu anh đủ để biến mất.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không muốn trở thành gánh nặng – không cho anh, không cho âm nhạc.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nếu ngày nào đó, bản nhạc vang lên trong tim anh – thì tôi vẫn còn sống, đâu đó
Tim anh siết lại. Nhưng không rượt đuổi. Không gào tên cậu trong đêm như lần trước.
Vì lần này… anh hiểu.
Hai tháng sau, anh nhận được một bưu phẩm nhỏ, không đề tên người gửi. Bên trong là cuộn băng ghi âm. Và một bản nhạc tay viết bằng nét chữ quen thuộc.
Kiding
Anh bật máy.
Tiếng đàn vang lên. Chậm. Nhịp nhàng.
Rồi đến tiếng cậu – lần đầu tiên anh nghe giọng cậu qua ghi âm:
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Chào anh. Đây là bản ‘Tái sinh’ – tôi viết sau lần cuối gặp anh. Nếu nó đến được tay anh… thì tức là tôi vẫn ổn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không biết sẽ đi đâu, nhưng tôi sẽ chơi ở bất kỳ đâu có người nghe. Và mỗi lần chơi, tôi sẽ tưởng tượng anh đang đứng phía sau, như lần đó.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Đừng tìm tôi. Hãy sống. Và nếu một ngày nào đó, tiếng nhạc dẫn anh quay lại nơi tôi đang ở… tôi sẽ chơi cùng anh một lần nữa.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Vẫn là tôi – Kiding Wonderland.
Anh không khóc. Chỉ tựa đầu vào máy phát, như thể đang tựa vào vai cậu.
Và anh nghe bản nhạc đó. Lặp lại. Lặp lại.
Cho đến khi trời sáng.
3 năm sau
Nhà hát nhỏ vùng ven biển có một đêm diễn đặc biệt: một nghệ sĩ piano trẻ bịt mặt, chơi những bản nhạc không tên. Khán giả nói: âm nhạc của cậu như có ai đang chơi cùng – vô hình, nhưng rõ rệt.
Một khán giả đặc biệt ngồi hàng ghế cuối. Áo khoác dài, vết sẹo cũ ở tay trái.
Trên bãi biển đêm sau buổi biểu diễn đơn độc của Kiding
Gió biển thổi qua những phím đàn đang lặng im. Kiding cúi đầu chậm rãi đóng nắp đàn, thì tiếng bước chân ai đó cắt ngang cát – quen thuộc đến đau lòng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Anh đến rồi à?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi đã nghĩ… nếu hôm nay anh không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ thôi hy vọng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Ba năm không tin tức. Ba năm không một lời từ biệt. Anh nghĩ tôi sống kiểu gì?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi ghét âm nhạc một thời gian. Vì từng nốt nhạc đều nhắc tôi nhớ đến anh.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi đã đi rất xa… nhưng không có nơi nào đủ ấm bằng cái nhìn duy nhất anh từng dành cho tôi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không quên được anh. Nhưng cũng không biết có nên tha thứ.
Anh tiến lại gần, cất lên chất giọng khàn đặc của bản thân
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi đã đứng sau hàng người rất lâu… Ngay từ bản nhạc đầu tiên.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không dám bước lên vì sợ… nếu cậu nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu sẽ không còn dịu như xưa.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi rời đi không phải vì muốn kết thúc. Mà vì tôi quá hèn để ở lại.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Cậu là ánh sáng đầu tiên tôi muốn giữ… và là người đầu tiên tôi thấy mình không xứng.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi từng nghĩ, kẻ như tôi không được phép có trái tim. Nhưng cậu khiến nó đập, và bây giờ… nó đau.
Giọng cậu gần như nghẹn lại
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi đã viết hàng trăm bản nhạc… nhưng chẳng bản nào dành cho ai khác ngoài anh.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi tưởng mình đã ghét anh. Nhưng hóa ra… tôi chỉ đang ghét cái phần mình vẫn yêu anh điên cuồng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi không cần anh giải thích, không cần biện hộ. Tôi chỉ muốn biết…
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Lần này, nếu tôi đưa tay… anh có nắm lấy không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Hay anh lại biến mất như một bóng tối không tên?
Anh không nói gì. Chỉ im lặng. Rồi tiến đến gần hơn, ôm lấy cậu vào lòng, thật chặt, như không muốn đánh mất một thứ giá trị mà bản thân đã tìm kiếm bấy lâu
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Tôi đã đi quá xa để hiểu rằng không nơi nào là nhà nếu thiếu cậu.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Nếu cậu còn để tôi bước vào… tôi xin sống nốt quãng đời còn lại để đền bù.
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
[。𝕊𝕙𝕚𝕙𝕒𝕤𝕒𝕞𝕚 𝔽𝕦𝕥𝕒𝕟𝕜𝕚。]
Không lời nào đủ. Nhưng cậu có thể để tôi… chơi bản hòa tấu này với cậu, đến cuối cùng không?
Cơ thê lẫn với giọng nói của cậu đang run nhẹ trong lòng anh
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Tôi sợ anh lắm… Anh biết không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nhưng tôi còn sợ mình sống mãi mà không có anh nhiều hơn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Nếu lần này… anh không rời đi nữa, thì tôi… cũng sẽ không bỏ chạy.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘 𝕎𝕠𝕟𝕕𝕖𝕣𝕝𝕒𝕟𝕕。]
Chúng ta viết lại đi. Bản hòa tấu này… không có nốt kết.
Hai người ôm nhau giữa nền trời tím muộn. Không ai nói thêm điều gì.
Nhưng trong im lặng đó, tiếng nhịp tim đồng điệu vang lên.
Không ồn ào, không hoàn hảo, nhưng đủ để gọi là âm nhạc.
Và rồi, một bản nhạc mới ra đời – không phải từ phím đàn, mà từ hai trái tim từng tan vỡ.
✧ End of short story ✧ ✧Happy Ending ✧
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Mấy hôm nay tôi chăm hơn rồi đấy ᕦ⁠(⁠ò⁠_⁠ó⁠ˇ⁠)⁠ᕤ
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
1 ngày là xong 1 chap rồi
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Khen tôi đi ✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Ai tặng quà thì nói tôi câu với để tôi còn tặng chap chứ cứ tặng xong im im vậy thì tôi không biết mà trả đâu

[PTLT] CROSS × KIDING: Dưới Cánh Rồng Là Lời Nguyền Của Tình Yêu

– Kiding-Flauros: Em – Cross: Hắn – Xino: Cậu – Blun: Y – Fuzan: Anh ⚠️CẤM SPAM LIKE KỂ CẢ LIKE BÌNH LUẬN!!!! NÓI AI TỰ NHỘT ĐỪNG ĐỂ TÔI NÓI THẲNG TÊN⚠️ ★10/50★ ❗Không theo nguyên tác đừng toxic❗
✧ At the beginning of the story ✧
Gió từ thung lũng thổi ngược qua những vách đá dựng đứng, mang theo mùi tro, máu và một mùi gì đó… đã cũ lắm rồi. Em không còn nhớ rõ mùi của bang hội Bình Minh trước kia là gì, chỉ nhớ, mỗi khi mở cửa gỗ mục dẫn vào sảnh chính, ánh sáng sẽ hắt lên những khuôn mặt rạng rỡ. Trong đó có hắn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Cross!
Khi ấy, hắn – con rồng cuối cùng còn sống sót – không mang vẻ u ám như sau này. Hắn hay ngồi bên bệ cửa sổ, đôi mắt vàng nheo lại nhìn các thành viên cười đùa dưới sân luyện tập. Dù luôn lạnh lùng, hắn không từ chối nhiệm vụ nào, cũng không bao giờ làm trái lời hứa. Kẻ khác sợ hắn, nhưng em – Kiding – chỉ thấy một nỗi cô đơn sâu trong đôi mắt đó.
Có lẽ vì thế, em đã yêu hắn
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Anh thích hắn?
Phú Triệu hỏi em vào một ngày tuyết rơi, khi bọn em trở về từ ngục băng phía Bắc.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Không phải ‘thích’, mà là ‘tin’ thôi //cười cười rồi xua tay//
Em trả lời vậy. Cậu không hỏi nữa.
Blun thì khác. Y nhìn em như thể em là một câu đố mà y không thể giải được. Có lần y uống rượu say, lẩm bẩm
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu là ta, ta sẽ không để cậu ấy rơi vào tay con rồng ấy. //lẩm bẩm một mình//
Fuzan chẳng nói gì. Anh chỉ lặng lẽ ném ánh nhìn qua vai em mỗi khi Cross đứng gần.
Bang hội Bình Minh từng là ngọn hải đăng cho những kẻ không nơi nương tựa. Em, Phú Triệu, Blun và Fuzan là những người đầu tiên gây dựng nên nó, cùng với Cross – người giữ sổ thánh chỉ và danh sách nhiệm vụ.
Rồi đến cái ngày định mệnh đó.
Chúng em rời đi – em, Phú Triệu, Blun, Fuzan – để lên thiên giới theo lệnh nhà vua, tiêu diệt một thế lực bóng tối đang đe dọa cõi trần. Cross ở lại để bảo vệ bang hội.
Khi trở về… Bình Minh chỉ còn lại một biển lửa.
Blun gào lên, gạt đống gỗ cháy rụi tìm những thân xác quen thuộc. Phú Triệu chết lặng. Fuzan siết nắm đấm. Còn em – em chỉ đứng đó, đôi chân không chịu bước thêm.
Ở giữa đống tro, một người đứng quay lưng lại, áo choàng sẫm máu, tay cầm cuốn sổ quen thuộc. Hắn – Cross.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tại sao?
Em hỏi, giọng khản đặc như đã gào trong im lặng suốt hàng giờ.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vì ta không còn tin bất kỳ ai
Hắn đáp, ánh mắt chẳng có chút do dự.
Từ ngày đó, em mang một biệt danh mới: Flauros – lửa đỏ của kẻ sát nhân. Người dân gọi em là kẻ phản bội, là kẻ đồng lõa với con rồng điên kia. Không ai biết rằng em đã chĩa rìu về phía hắn, đã rạch một đường qua ngực mình để niệm phong ấn cấm.
Không ai biết em đau đến mức nào khi chính tay mình cắt đứt những gì đã từng là tất cả.
6 năm trôi qua. Blun quay về vương quốc Ceremony, được lệnh mang đầu em về để chuộc tội. Fuzan – từ một thương nhân rách rưới – đã trở lại làm Ma vương hùng mạnh. Còn Phú Triệu… chết. Xác cậu bị một con quỷ tên Oronir chiếm giữ. Em phải giam ông ta trong tầng hầm suốt 5 năm để đàm phán với ông ta
Ông ta cười khổ, nhổ máu vào người em, và cuối cùng vẫn đồng ý.
---
Và rồi, em lại gặp hắn. Trong một cánh đồng hoa lavender. Hắn đứng đó, áo choàng bạc phất phơ trong gió, mắt nhìn về phía trời mờ sương. Không lời, không bước chân, không giận dữ. Chỉ là cái nhìn cũ kỹ, như chưa từng rời xa nhau.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//lặng lẽ// Ta tưởng… ngươi đã chết
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//khô khốc// Tôi cũng tưởng mình không còn trái tim để đập nữa.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vậy sao ngươi còn quay lại?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vì cậu vẫn còn ở đây.
Em không hỏi hắn đã sống thế nào suốt sáu năm qua. Cũng như hắn không hỏi em đã trải qua điều gì.
Hai người chỉ… cùng nhau bước đi, như chưa từng chia xa. Em biết đó là một ảo ảnh mong manh, một tiếng vọng từ quá khứ chưa chịu chết. Nhưng cánh đồng lavender vẫn trải dài dưới chân, hương thơm dịu nhẹ phủ lên từng bước chân cũ kỹ.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//thấp giọng// Ngươi không hề thay đổi.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Cười nhạt// Tôi đã thay đổi nhiều lắm rồi. Chỉ là… cậu không thấy được thôi.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ta thấy
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Thấy gì?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Sự cô đơn… giống như của ta.
Hắn và em tạm trú ở một ngôi làng nhỏ ẩn sâu trong rừng tùng phía Bắc. Người dân không biết em là ai, càng không nhận ra kẻ giết hàng chục chiến binh bang hội ngày ấy. Đêm đầu tiên ở lại, em đứng gác, tay đặt lên rìu, mắt không rời mái nhà gỗ thô.
Hắn nằm bên đống lửa, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn tỉnh. Lúc em quay đi, hắn khẽ hỏi
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ngươi còn giận ta không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi không biết.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//lặng thinh một lúc// Ta đã giết người. Họ không hiểu… Cái giá của việc hồi sinh loài rồng… là máu của niềm tin.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Còn cái giá của phản bội?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//thì thầm// Là ánh mắt của ngươi năm đó.
Chúng em tiếp tục đồng hành. Có lúc em nhìn thấy hắn mỉm cười khi bắt được một con chim nhỏ đậu trên vai. Có lúc hắn giơ tay chắn trước khi em bị mũi tên lạ bắn trúng.
Tuần thứ hai, chúng em chạm trán một nhóm lính hoàng gia. Trong đó, có một người em từng quen – Blun.
Nhưng những điều đó không thể xoá bỏ được tội lỗi xưa.
Y mặc giáp trắng bạc, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt sắc lạnh hơn bất kỳ ngọn giáo nào.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//gằn giọng// Ta tìm ngươi suốt năm năm trời… Flauros.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lặng người// Blun...
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vì cậu, bang hội sụp đổ. Vì cậu, Phú Triệu mất tích. Vì cậu, ta phải rời khỏi vương quốc với một lệnh truy nã chết tiệt! Giờ cậu còn dám đi cùng con quái vật ấy sao?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi… không thể bỏ rơi cậu ta. Không lần nữa.
Trận chiến nổ ra. Ánh kiếm chói loá, lửa của em xoáy vào cơn thịnh nộ của y. Hắn – Cross – đứng bên, không xen vào. Em biết hắn đang để em lựa chọn.
Sau một cú đánh mạnh khiến hai bên lùi lại, em quăng rìu xuống đất.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu cậu muốn giết tôi, cứ làm đi. Nhưng hãy nghe tôi trước.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Đừng hy vọng ta tha thứ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi không mong được tha thứ. Tôi chỉ muốn cậu biết… người đã thiêu rụi bang hội, không phải là tôi. Chính Cross đã làm, và tôi cũng đã chĩa rìu vào hắn.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vậy… tại sao giờ cậu lại bên hắn?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vì tôi yêu hắn. Và vì tôi biết, dù hắn từng sai, tôi không thể buộc tim mình thôi đập vì hắn.
Blun im lặng rất lâu. Y không rút kiếm ra nữa, nhưng ánh mắt vẫn còn nghi hoặc. Rồi y quay đi.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ta không thể quên… nhưng ta sẽ đi cùng cậu. Cho đến khi tìm ra sự thật cuối cùng.
Thế là, cả ba – em, hắn, và y – cùng bước về phía Bắc, nơi lời đồn về một con quỷ dữ đang dần lan truyền
Đêm đó, em thức trắng. Hắn ngồi đối diện bên kia lửa trại, hai tay đan vào nhau.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ngươi vẫn không thể giết ta, phải không?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi từng nghĩ… nếu giết cậu, tôi sẽ nhẹ nhõm. Nhưng…
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nhưng?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Mắt ngấn nước// Tôi không làm được. Vì tôi vẫn yêu cậu, Cross.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lặng người, khẽ đáp// ta biết. Và ta cũng vậy.
Trên bản đồ, vùng đất đó chỉ là một vệt xám – vết sẹo bỏ quên giữa ranh giới hai lục địa. Nhưng trong những lời đồn truyền miệng, nó được gọi là Màng Linh Hồn, nơi từng là cổng thông giữa nhân giới và cõi chết. Nay, nó là lãnh thổ của một Ma Vương – kẻ từng mang tên Fuzan.
Chúng em vượt qua những rừng gai tàn úa, nơi mọi thứ không còn mọc theo quy luật của tự nhiên. Cây cối trông như bị rút sạch máu, đất dưới chân rạn nứt vì ma khí chảy ngầm. Blun im lặng đi sau, thỉnh thoảng quay lại quan sát những cột khói ma lực xa xa. Cross lại chẳng nói gì từ lúc trời còn tối. Còn em, vẫn nắm chặt cây rìu hai đầu, lưng đẫm mồ hôi.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt chúng em, đứng dưới vòm đá rêu phong.
???
???
Ta đã đợi rất lâu… cậu vẫn giống như trước, Flauros.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//siết rìu, bước lên// Fuzan…
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Gầm khẽ// Ma Vương Fuzan. Vậy là đúng là ngươi.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giọng đều, sắc lạnh// Ngươi đã dùng những linh hồn rách nát để xây lại ngai vàng. Mùi máu của chúng vẫn còn vương trên áo choàng của ngươi.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Cười khẽ// Ta chỉ trả lại cho thế giới cái giá của sự phản bội. Còn ngươi, Cross – kẻ thiêu cháy giấc mơ của chính mình, lấy tư cách gì nói chuyện công lý?
Em đứng giữa cả ba – một bên là Cross, một bên là Fuzan, phía sau là Blun. Một khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ thôi, nhưng em có thể cảm thấy hơi thở của định mệnh đang trườn qua từng kẽ ngón tay mình.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi đến đây không phải để giết ai. Fuzan, tôi muốn biết... tại sao cậu không tìm đến tôi?
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//nhìn thẳng// Vì ta sợ. Sợ sẽ lại mềm lòng. Sợ rằng nếu nhìn vào mắt cậu thêm một lần nữa, ta sẽ không thể trở thành Ma Vương.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tại sao lại phải mạnh đến vậy? Anh đã từng… là người ấm áp nhất trong số chúng tôi.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Chỉ vì ta biết nếu không đủ mạnh… ta sẽ chẳng bao giờ bảo vệ được cậu.
Anh tiến tới gần em. Trong phút chốc, hơi thở hắn chạm vào cổ em – một luồng khí mát lạnh xen lẫn sát khí ma thuật.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//thì thầm// Ta không cần được đáp lại. Ta chỉ muốn cậu sống. Dù người cậu chọn là hắn, hay là cái chết.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//mím môi// Tôi sẽ sống. Vì tôi vẫn còn điều phải làm.
Phía sau, Cross lặng lẽ nắm chặt bàn tay, những móng vuốt rồng khẽ thò ra rồi rụt lại. Blun thì cúi đầu, không nói gì – nhưng y đã nghe tất cả.
Cuối cùng, Fuzan quay đi.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Địa ngục phía sau ta không dành cho kẻ yếu. Nhưng nếu cậu muốn, ta sẽ mở cổng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi muốn.
Chúng em cùng bước qua chiếc cổng ma thuật được mở ra giữa lòng đá. Bên kia, là Ngục Lệ Huyết – nơi giam giữ những linh hồn ràng buộc bởi nghiệp chướng chưa dứt. Và tại nơi tận cùng ấy, em lại thấy Phú Triệu.
Cậu ấy bị xích trên cây đá lạnh. Mắt nhắm, ngực phập phồng. Phía trước là một phong ấn máu – cái mà chỉ có chủ thể từng ký khế ước với Oronir mới giải được.
Em bước lên, chạm tay vào biểu tượng run rẩy ánh đỏ ấy.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Phú Triệu...
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Hét lên// Cẩn thận, nếu tên Oronir vẫn còn đó-
[。𝕆𝕣𝕠𝕟𝕚𝕣 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕆𝕣𝕠𝕟𝕚𝕣 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//cười vang// Flauros… ngươi đến rồi sao?
Em siết chặt tay. Trong khoảnh khắc đó, một làn khí bốc lên từ lưng em – thứ phép thuật cấm mà em đã dùng suốt 5 năm qua: Iharis – thuật xâm nhập tâm trí.
Em cắm đầu rìu xuống đất, nhắm mắt và thầm niệm.
Ánh sáng đỏ nhuộm khắp động. Em thấy mình lạc vào một khoảng tối vô định – đối diện với một cái bóng khổng lồ đang giữ lấy linh hồn của cậu-Phú Triệu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[Trong tâm thức] Thả cậu ấy ra… nếu không, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể đầu thai.
[。𝕆𝕣𝕠𝕟𝕚𝕣 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕆𝕣𝕠𝕟𝕚𝕣 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//gầm lên// Ngươi nghĩ ta sợ sao?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi biết sự thật. Anh không hoàn toàn điều khiển được Phú Triệu. Anh cần thân xác này… nhưng linh hồn cậu ấy vẫn tỉnh, vẫn kháng cự. Tôi sẽ làm điều mà không ai từng dám: cắt đứt khế ước máu.
Bằng toàn bộ ma lực, em thi triển dấu hiệu Iharis sâu hơn. Bóng tối bắt đầu tan rã, còn linh hồn Phú Triệu lộ ra giữa cơn loạn.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Thì thầm// …Bang chủ… Anh... thật sự quay lại…
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi đến để cứu cậu. Và lần này, tôi sẽ không rời đi nữa
Phép thuật hoàn tất. Em bật ngửa, ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng. Cross lập tức đỡ lấy em. Phú Triệu được giải thoát, khụy xuống, nhưng ánh mắt đã là của cậu ấy thật sự.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
...Anh thật điên rồ //mệt mỏi//
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi vẫn luôn nghĩ thế
Bầu trời xám chì nặng nề đè lên tán cây mục nát. Chúng em tìm được nơi trú chân giữa những cột trụ ngã đổ, nơi cỏ đã mọc vào từng vết rạn đá. Một ngôi đền xưa – dấu tích còn lại của thời đại Rồng. Cross không nói gì, chỉ đứng tựa vào một bức phù điêu vỡ nát khắc hình một con rồng đang ôm lấy trái tim của loài người.
Em đến gần, ngồi xuống bên cạnh hắn. Không ai mở lời.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//giọng thấp, mắt nhìn tay mình// Cậu có bao giờ… ước mình chưa từng gặp nhau không?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//ngước mắt, ánh vàng chậm rãi sáng lên// Không. Ta chỉ ước mình đừng yếu lòng đến mức quay đầu nhìn lại
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Vì sao cậu lại thiêu rụi bang hội?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giọng trầm, cười nhạt// Vì ta là một con rồng... Con rồng cuối cùng. Và sự tồn tại của ta bị nguyền rủa bởi chính những người mà ta bảo vệ.
Gió luồn qua khe đá rít lên như tiếng thở dài của quá khứ.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nhưng họ tin cậu. Họ dựng bang hội ấy cho cậu
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Sai rồi. Họ dựng nó cho chính họ. Cho cái danh ‘kẻ cứu rỗi nhân giới’. Ta chỉ là một con thú biết nói, là biểu tượng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Cậu có từng nghĩ đến tôi không?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
…Mỗi đêm. Ngươi là ngọn lửa duy nhất còn sót lại trong ký ức của ta.
Câu nói ấy khiến ngực em siết lại. Dù em từng ghét hắn, từng muốn giết hắn – em vẫn chưa bao giờ ngừng yêu.
Em quay lại, kéo áo khoác mình xuống vai, để lộ vết sẹo dài do ngọn lửa năm xưa. Bàn tay em run, nhưng mắt không rời hắn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Đây là thứ cậu để lại...?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Bước tới, ánh mắt tối dần// Ta không muốn ngươi mang nó…
Hắn siết lấy vai em, hơi thở như thiêu đốt. Mắt hắn ánh lên màu hổ phách cháy rực.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nghiến răng// Ngươi không biết ta đã phải dằn vặt thế nào khi rời bỏ ngươi. Ngươi là điều duy nhất khiến ta nhớ rằng ta từng có trái tim.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Khẽ thì thầm// Cậu không mất trái tim đâu… Chỉ là cậu giấu nó đi thôi.
Khoảng cách biến mất. Môi hắn chạm vào trán em – không phải một nụ hôn cuồng loạn, mà là cái chạm của nỗi đau không bao giờ nói hết. Lâu thật lâu sau, hắn mới buông ra.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu ngươi ở lại… ngươi sẽ chết.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu tôi rời đi… tôi đã chết từ lâu rồi
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nhìn sâu// …Vậy thì hãy ở bên ta. Dù là chỉ một thời khắc.
Em không trả lời, chỉ tựa đầu vào ngực hắn. Tiếng tim hắn vẫn còn – không rộn ràng, nhưng chậm rãi và thật. Tim của một con rồng đã yêu một con người.
Ở phía xa, Blun nhìn họ từ khoảng tối. Y khẽ nhắm mắt, thở dài. Bên cạnh, Phú Triệu vừa tỉnh lại, ngồi dựa vào cột đá.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Họ vẫn luôn như vậy nhỉ
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ừ. Dù kết cục có như thế nào... Họ vẫn sẽ cháy cùng nhau
---
Gió tuyết gào thét trên đỉnh đồi, nơi em và hắn đứng đối mặt. Máu vẫn còn thấm ướt tay áo em, nhưng thứ nhức nhối nhất không phải là vết thương – mà là ánh mắt Cross, trầm tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giọng trầm, lạnh// Ngươi nghĩ ta sẽ cảm kích vì ngươi đã đỡ lấy đòn đó thay ta sao?
Em mím môi. Bàn tay siết chặt lấy vết thương bên sườn, mùi máu tanh nồng quyện trong không khí lạnh cắt da.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Không. Tôi không cần cậu cảm kích. Tôi chỉ không muốn thấy cậu chết.
Hắn bước lại gần, bóng dáng phủ xuống tuyết trắng như bóng của dã thú trong rừng sâu.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ngươi vẫn không hiểu, đúng không, Flauros? Ta là rồng. Là giống loài bị cả thế giới căm ghét. Chết... có khi lại là giải thoát.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Ngẩng đầu, mắt không rời khỏi ánh nhìn của hắn// Vậy tôi sẽ không để cậu chết. Không phải vì tôi tin vào thứ công lý vớ vẩn... mà vì cậu là cậu
Khoảnh khắc ấy, gió dừng lại. Tĩnh lặng đến mức em nghe được tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng trên vai áo hắn. Cross im lặng. Hắn quay mặt đi.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lặng giọng// Ngươi thật ngu ngốc
Em cười khẽ
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ừ, tôi ngu thật. Cứ đâm đầu tin vào một kẻ phản bội.
Bất ngờ, Cross vung tay. Một vòng lửa đen xé gió bay sượt qua mặt em. Nó dừng lại trước khi chạm vào da em, như một cú thử phản ứng.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giận dữ// Vậy thì ngươi còn đi theo ta làm gì? Ngươi nghĩ ta sẽ quay lại con đường cũ sao?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Gằn giọng// Tôi không đi theo anh. Tôi đi cùng anh.
Một tiếng gầm dữ dội vang lên từ sau lưng. Blun vừa đạp tuyết xuất hiện, thanh kiếm trắng lóe sáng dưới ánh trăng.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Gầm lên// Cậu còn định chần chừ đến bao giờ, Kiding? Hắn từng thiêu rụi tất cả! Ngay cả những người chúng ta gọi là gia đình!
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Quay lại, lạnh giọng// Yên lặng, Blun. Tôi biết mình đang làm gì
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giận dữ// Cậu sẽ chết vì hắn, như một kẻ ngốc.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu cái chết ấy khiến tôi được sống đúng với trái tim mình, thì tôi không tiếc.
Y siết chặt kiếm, lùi lại. Bóng Xino cũng vừa đến, đứng bên cạnh Blun. Mắt Phú Triệu ánh lên vẻ do dự
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
...Anh chọn hắn?
Em nhìn từng người một – Phú Triệu, Blun, rồi Cross. Mỗi ánh mắt, mỗi nỗi đau, như những nhát chém khắc sâu lên ngực
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi không chọn ai. Tôi chọn lý do tôi còn tồn tại đến giờ phút này.
Gió nổi lên. Lửa trong mắt Cross dịu lại một thoáng, như thể trong sâu thẳm, hắn hiểu.
Sau trận cãi vã ngắn ngủi, không ai nói thêm lời nào. Em lặng lẽ bước tới trước, để lại dấu chân in hằn trên lớp tuyết trắng. Cross không ngăn lại, cũng không bước theo ngay. Nhưng em biết hắn sẽ đi sau. Vì ánh mắt ấy… chưa bao giờ rời khỏi lưng em.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Thì thầm với Blun// Hắn vẫn còn cảm xúc với anh ấy
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lạnh lùng// Cảm xúc không cứu được ai cả. Nó chỉ khiến người ta mềm yếu.
Y đeo lại kiếm lên lưng rồi bước theo. Phú Triệu nhìn theo một lúc, rồi cũng nối gót. Bốn người – không, ba người và một con rồng – cùng đi, chẳng ai nói gì. Nhưng khoảng cách trong lòng mỗi người… còn xa hơn cả những rặng núi phía trước
Họ nghỉ lại trong một hang động nhỏ gần biên giới. Ánh lửa lập lòe soi rõ gương mặt em – tái nhợt, đôi mắt trũng sâu. Vết thương bên sườn vẫn chưa lành. Blun ném một túi thảo dược cho em, không nói gì. Em bắt lấy
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nhỏ giọng// Cảm ơn.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Quay mặt đi// Tôi không muốn bị gọi là kẻ giết bạn
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Ngồi xuống bên em// Để em giúp… Em vẫn còn nhớ cách băng vết thương mà anh từng dạy.
Em gật đầu, ngồi im. Ngón tay cậu luồn qua vạt áo, nhẹ nhàng lau máu khô quanh mép vết thương. Mắt cậu lặng lẽ, dịu dàng hơn trước rất nhiều.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Thì thầm// Anh vẫn còn yêu hắn, phải không?
Em ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa hang. Tuyết vẫn rơi
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi không biết nữa. Nhưng nếu có ngày tôi chết, thì lý do sẽ là hắn.
Phía xa, Cross ngồi dựa vào vách đá, mắt khép hờ. Hắn nghe rõ từng chữ. Nhưng hắn không lên tiếng. Hắn không phủ nhận.
Đêm xuống. Lửa lụi dần. Em giật mình tỉnh giấc giữa đêm, khi nghe thấy tiếng bước chân.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giọng trầm, sát bên tai em// Dậy đi. Có chuyện
Em mở mắt, nhìn vào đôi mắt rồng phát sáng trong bóng tối
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Chuyện gì?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Có người theo dõi. Không phải người thường.
Em đứng dậy ngay, vết thương nhói lên, nhưng em không quan tâm. Phú Triệu và Blun cũng tỉnh dậy. Họ nhanh chóng hiểu tình hình và rút vũ khí. Bóng tối dày đặc, nhưng hơi thở tà ma lởn vởn quanh cửa hang – thứ khí tức không lẫn vào đâu được.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Lâu rồi không gặp.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Mới chỉ gặp vài ngài trước
Anh bước ra từ bóng đêm, áo choàng đen tung bay, đôi mắt tử viêm nhìn thẳng vào em
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Sao cậu ở đây?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Cậu theo dõi bọn tôi từ bao giờ
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Từ khi cậu còn tin rằng hắn đáng để hy sinh.
Anh liếc Cross. Hơi thở của hai thực thể quyền năng va chạm trong không khí, lạnh buốt và ngột ngạt.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ta đến không phải để đánh nhau. Ta chỉ muốn hỏi: nếu hắn phản bội một lần nữa, cậu có chết vì hắn lần thứ hai không?
Em im lặng.
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nhấn mạnh// Làm ơn... đừng chết nữa, Flauros.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Gằn giọng// Muốn thử xem ai chết trước không, Ma vương?
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nhìn y, cười nhẹ// Còn nóng tính như xưa.
Phú Triệu bước lên chắn giữa em và anh
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lạnh giọng// Dừng lại đi, Fuzan. Tôi không cần thêm quá khứ nào nữa.
Fuzan nhìn em thêm một lúc, rồi xoay người, khuất vào màn tuyết
Sáng hôm sau, Cross là người duy nhất chưa ngủ suốt đêm.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu anh còn là đồng đội, thì hãy rời khỏi đây. Bằng không…
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Bằng không ta sẽ biến ngươi thành vỏ rỗng một lần nữa?
Mặt Phú Triệu tái đi. Oronir... cái tên chưa kịp lắng đã bị xới lên. Cậu bước lùi lại, nghiến răng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Lặng lẽ, tiến đến// Anh đã nghe hết rồi phải không?
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ngươi nghĩ ta nên giết hắn?
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi nghĩ… anh nên nói thật cảm xúc của mình.
Hắn quay sang, đôi mắt ánh đỏ như than hồng tàn tro.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu ta nói… ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về ngươi… thì ngươi sẽ làm gì?
Em mím môi
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Tôi sẽ nói… tôi cũng vậy
Ánh lửa buổi sớm bùng lên, soi rõ hai bóng người đứng giữa tuyết trắng, chạm tay nhau trong lặng lẽ. Nhưng không ai biết, bình yên ấy – ngắn ngủi hơn cả một hơi thở.
Buổi sáng tưởng như yên ả ấy chỉ kéo dài đúng một giờ đồng hồ trước khi mùi khét của thuốc súng và máu tươi lan trong không khí. Tiếng kèn báo động vang lên từ phía nam dãy núi – quân lính của Ceremony đã tới
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nghiến răng, ánh mắt nghiêm trọng// Họ tìm ra rồi. Là truy binh từ hoàng gia.
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Kéo cung, mắt nheo lại// Không phải người thường... có một kỵ sĩ cấp cao đi đầu. Có vẻ là đại tướng.
Em đứng dậy, siết chặt rìu lửa hai đầu, mắt lạnh băng nhìn về phía chân trời. Cross bước tới bên cạnh em, cánh tay trần phủ lớp vảy rồng óng ánh đỏ máu.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Chúng ta không thể chạy mãi.
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ta sẽ đốt sạch tất cả nếu ngươi gật đầu
Em nhìn hắn, thật lâu
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Không phải hôm nay. Tôi muốn tự tay kết thúc.
Trận chiến bùng nổ. Tuyết nhuốm đỏ. Blun lao vào giữa kẻ địch như một cơn lốc trắng, kiếm chém dọc ngang. Phú Triệu từ trên cao, từng mũi tên bắn ra như mưa lửa.
Em chạm đất, rìu lửa rạch xuống. Đòn đầu tiên xé đôi một chiến binh giáp bạc. Tiếng thét vang vọng giữa núi rừng.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Gào lên// Fuzan! Ngươi đã báo tin, đúng không?!
Từ sau màn khói, bóng áo đen xuất hiện. Fuzan cười, tay chạm thanh đoản đao máu quỷ
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ta chỉ đưa thông tin. Là ngươi lựa chọn để lại dấu vết. Ta đang thử xem… liệu ngươi còn có thể sống sót thêm bao lâu nữa
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Ngươi muốn gì?
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔽𝕦𝕫𝕒𝕟 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Nhìn Cross// Muốn xem liệu ngươi có dám giết hắn – nếu đến lúc cần
Cross rống lên, hóa rồng giữa chiến trường. Một tiếng gầm khiến mặt đất nứt toạc, quân lính hoảng loạn bỏ chạy. Em nhìn theo hắn – đôi cánh rực lửa, bóng lưng cô độc giữa trời đông
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Vừa chém vừa hét// Cậu! Mau quyết định đi! Hắn sắp mất kiểm soát!
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Đỡ một đòn rồi lùi lại// Nếu Cross vượt giới hạn, hắn sẽ hủy luôn cả chúng ta!
Em nhắm mắt. Bước vào giữa tàn lửa, tiến về phía hình bóng khổng lồ đang gào thét
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Thì thầm// Anh… hãy nhìn tôi. Là tôi – Kiding. Là Flauros
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Giọng nghèn nghẹn// Ta… không thể dừng lại. Ngươi sẽ chết
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu tôi chết vì anh… thì ít nhất tôi cũng đã lựa chọn
Em chạm tay lên vảy rồng nóng bỏng, thì thầm một câu chú. Phép Iharis – lần cuối cùng em sử dụng. Một ánh sáng xanh lam bao trùm em và hắn.
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝕂𝕚𝕕𝕚𝕟𝕘/𝔽𝕝𝕒𝕦𝕣𝕠𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Hãy giữ lấy lý trí. Vì tôi
Ánh sáng tỏa ra, cuốn lấy cả hai
Mọi thứ mờ dần. Khi Blun và Xino tới nơi, họ chỉ còn thấy xác của những kẻ địch cháy đen… và ở giữa, là hai hình hài nằm bất động. Cross ôm lấy em, cánh bao phủ như một mái vòm che gió tuyết. Em đã ngừng thở. Mắt nhắm. Miệng vẫn còn máu.
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。𝔹𝕝𝕦𝕟|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Chạy đến, lắc đầu// Không... không thể nào…
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℙ𝕙𝕦́ 𝕋𝕣𝕚𝕖̣̂𝕦 |ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Quỳ xuống, thì thầm// Anh ấy đã giữ lời hứa. Bằng cả mạng sống
Cross vẫn ôm lấy em, không động đậy. Lửa trong mắt hắn đã lụi tàn. Tuyết rơi lên vai, nhưng hắn không hề rung động
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Khàn giọng// Ta xin lỗi. Ngươi luôn là kẻ duy nhất nhìn thấy thứ còn sót lại trong ta. Và ta đã giết ngươi
Một giọt nước mắt rồng chảy xuống má em – lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng hắn khóc
Một tình yêu bị cấm… đã kết thúc như thế. Giữa tuyết trắng, máu đỏ và lửa tàn. Nhưng trong cái chết, có lẽ em đã tìm được điều mà cả đời sống sót cũng không mang lại: Bình yên
---
Một năm sau.
Biên giới phía bắc bị đóng băng vĩnh cửu. Không ai dám đặt chân đến nơi ấy nữa. Người ta đồn rằng một con rồng sống trên đỉnh núi, cô độc, không ăn, không ngủ, không rời khỏi chốn băng giá
Đó là hắn – Cross
Hắn vẫn giữ bên mình mảnh dây chuyền gãy đôi của em—Kiding. Vẫn đến mỗi nơi họ từng đi qua, từng bước như lặp lại ký ức
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
//Thì thầm với gió// Ngươi từng là ánh lửa duy nhất soi rọi cõi lòng ta...
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nhưng ta đã không giữ được ngươi
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
[。ℂ𝕣𝕠𝕤𝕤|ℙ𝕋𝕃𝕋|。]
Nếu có kiếp sau, Flauros, ngươi có thể tha thứ cho ta không?
Tuyết đáp xuống vai hắn. Gió thì thầm, như mang giọng nói em về trong hơi lạnh
"Nếu có thể... tôi vẫn sẽ chọn cậu, Cross"
Cross nhắm mắt. Và trong im lặng, hắn cười – lần đầu tiên sau một năm – nhưng là nụ cười đau đớn nhất trần gian.
✧ End of short story ✧ ✧Sad Ending ✧
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
NovelToon
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Haha tôi nói là làm mà
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Sad Ending là do tôi tức vì bị mất file soạn truyện thôi
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Chứ ban đầu là Happy Ending
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Tôi đăng chậm hơn 1 ngày là vì lý do đó đó
NovelToon
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Có lẽ chắc là tôi không viết đủ 6000 chữ với 400 ô thoại được rồi
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Mọi người thông cảm cho tôi nhé (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
NovelToon
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Tối qua có lẽ tôi đã viết xong rồi nhưng sắp sinh nhập anh Kira nên ngồi vẽ
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Ảnh chưa duyệt bài viết của tôi 😭
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
[。𝕂𝕒𝕙𝕒𝕣𝕦 |𝕓𝕦𝕝𝕝𝕤𝕙𝕚𝕥|。]
Nên đăng trên dis

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play