Đừng Cưng Tôi, Tôi Biết Mình Đẹp [AllVietnam]
Chương 1 ◉ Tiểu thư
Ngoài trời mưa. Một cơn mưa rả rích không lớn, nhưng dai dẳng, lạnh và bám riết như một bàn tay ai đó không muốn buông.
Phía sau khu dân cư cũ, nơi những bao rác ngập ngụa chất đống, một âm thanh khe khẽ cất lên từ đâu đó trong bóng tối.
Không ai nghe thấy. Hoặc có nghe thì cũng nghĩ đó chỉ là tiếng gió hú lẫn với tiếng rơi của nước mưa trên mái tôn gỉ sét.
Chỉ có duy nhất một cô gái dừng lại.
Cô mặc áo mưa mỏng, vai đeo chiếc túi vải bạc màu.
Vừa đi vừa áp điện thoại vào tai, than thở với ai đó rằng hôm nay khách đến xem mèo không ai chịu mua, vì mấy đứa "cưng" quá lại đắt. Cô thở dài, rồi... đứng khựng lại.
Nhã
"Khoan đã... là tiếng mèo hả?"
Tiếng kêu yếu ớt lại vang lên, đứt đoạn như một hơi thở đang vật lộn giữa rác thải và cái chết.
Nhã
"Chết tiệt… ai bỏ mèo con ở đây vậy trời?"
Cô gỡ chiếc túi khỏi vai, cúi người, tay gạt từng lớp bao nilon dơ bẩn sang một bên.
Cuối cùng, cô tìm thấy em – một cục thịt đỏ hỏn, run rẩy, mắt còn chưa mở.
Dây rốn vẫn vương trên bụng nhỏ, lấm lem mưa và mùi hôi thối.
Cô gái ôm em vào lòng, hoảng hốt:
Nhã
"Trời ơi... bé con... sao mà bé quá vậy nè..."
Em rên rỉ, chẳng còn sức phản kháng. Không phải vì em ngoan – là vì cái chết đang rình rập từng hơi thở em thở ra.
Cơ sở nuôi dưỡng và bán mèo mang tên MeowNest là một căn nhà nhỏ hai tầng, sạch sẽ và ấm áp hơn rất nhiều so với nơi em từng bị bỏ rơi.
Ngày đầu em được đưa về, bác sĩ thú y phải truyền sữa từng giọt bằng ống bơm, ủ em trong khăn nóng, đặt cạnh túi nước nóng để giữ thân nhiệt.
Người ta không ai dám tin em sống nổi. Có người nhìn qua còn khẽ lắc đầu: "Thôi, chắc không qua nổi đêm nay đâu… yếu lắm."
Em không biết vì sao mình lại sống, chỉ biết rằng giữa những cơn sốt lạnh buốt, giữa hơi thở mỏng manh như sợi chỉ treo lủng lẳng, em vẫn cố kêu một tiếng:
Dù nhỏ, dù vỡ, dù yếu đến mức chính em cũng không nghe thấy – tiếng kêu ấy, em vẫn cố phát ra.
Vì đâu đó trong lòng, em không muốn bị vứt bỏ một lần nữa.
Tháng đầu tiên trôi qua. Em mở mắt.
Hai con mắt to tròn, đen láy – không phải xám, không phải vàng nhạt, mà đen như trời đêm, đen như mực hòa với nước.
"Trời ơi… mắt con này đẹp quá!" – Một nhân viên trong trại reo lên, khẽ vuốt ve đầu em.
Bộ lông em bắt đầu mọc đều, trắng muốt như bông tuyết đầu mùa. Mềm, mượt, và dài hơn mấy đứa mèo cùng lứa.
"Đây là mèo Angora hả? Hay lai gì mà đẹp dữ vậy chị Nhã?"
Cô gái – người đã nhặt em về từ bãi rác – mỉm cười, vuốt đầu em khi em đang nằm ngoan trong ổ chăn mềm:
Nhã
"Không biết. Nhưng xinh như này thì gọi là… tiểu thư trắng tuyết nhỉ?"
Câu đó, có lẽ không ai để ý, nhưng em ghi nhớ suốt đời.
Em không hiểu lắm về từ "tiểu thư". Nhưng có vẻ... nó rất hợp với mình.
Lúc đầu, em rất ngoan. Ai bế cũng nằm im. Ai đút cũng ăn. Ai vuốt ve cũng dụi vào lòng họ.
Em cứ tưởng mình là một trong số hàng chục con mèo được nuôi ở đây – ngoan ngoãn, dễ thương, sẵn sàng để được ai đó chọn mua.
Một ngày nào đó sẽ về một ngôi nhà nào đó, làm thú cưng của ai đó.
Ngày qua ngày, cơ thể em lớn dần. Lông trở nên mượt mà hơn, trắng như tuyết, dày như tơ. Nhưng càng lớn, em càng hiểu rõ một điều – em đẹp.
Một ngày nọ, lúc em còn đang chải bộ lông mềm mại của mình bên gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong đó, em mới giật mình nhận ra – mình chẳng giống bất cứ con mèo nào trong đây cả.
Không chỉ bộ lông dài thướt tha, không chỉ đôi mắt đen láy như đêm, mà còn cái vẻ kiêu kỳ ẩn sau đôi mắt đó.
Một chút dịu dàng, nhưng quá lạnh lùng. Một chút thân thiện, nhưng lại mang vẻ lạnh giá khó gần. Em nhìn mình trong gương rồi tự hỏi:
Việt Nam
"Tại sao mấy con mèo này lại có thể gọi mình là 'mèo'? Mình là gì đây?"
Một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau, kéo em khỏi những suy nghĩ miên man.
Nhã
"Đang ngắm mình đấy à?"
Là Nhã – cô gái từng nhặt em về từ bãi rác, cũng là người chăm sóc em từ khi em chỉ là một cục lông đỏ hỏn, yếu ớt.
Cô hay đứng nhìn em như thể đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật, và hôm nay cũng vậy.
Mắt cô dịu dàng, nụ cười như có chút gì đó kỳ lạ khi nhìn em.
Em chẳng nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn cô. Một cái liếc mắt lạnh nhạt đủ để khiến cô khựng lại một chút. Nhưng rồi, cô chỉ mỉm cười và thở dài:
Nhã
"Đúng là tiểu thư mà... Cứ như một cô công chúa vậy."
Em chẳng hiểu hết được lời cô nói, nhưng "tiểu thư" thì sao? Được rồi, em sẽ thử xem sao.
Kể từ hôm đó, em bắt đầu thay đổi. Không còn là chú mèo con dễ thương, ngoan ngoãn.
Mỗi khi có người tới vuốt ve, em chỉ ngẩng đầu lên, mắt lạnh lùng nhìn họ, rồi quay đi, đuôi vung vẩy đầy kiêu ngạo.
Dần dần, em phát hiện rằng chẳng ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của mình.
Cái gì cũng phải có giá trị, phải không? Em đẹp, em có quyền. Ai không biết điều này thì chỉ có thể nhìn từ xa.
Một buổi chiều, khi Nhã đang bận rộn dọn dẹp các gian hàng, một khách hàng mới bước vào cơ sở.
Đó là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài hơi nghiêm nghị, nhìn qua có vẻ như không phải là người mua mèo thường xuyên.
Tuy nhiên, khi ánh mắt anh ta rơi vào em, anh ta dừng lại, ánh mắt sáng lên. Cảm giác này là gì…?
“Con mèo này… giá bao nhiêu vậy?” – anh ta hỏi, giọng hơi nghiêm túc.
Nhã cười cười, bày một chút lạ lẫm:
Nhã
“Ôi, con này à? Cái này… có thể nói là… em ấy hơi đặc biệt.”
Em nhìn anh ta từ trên cao, không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt đen láy chớp nhẹ, như thể đang đánh giá từng ngóc ngách của người đàn ông đó.
Cảm giác trong lòng em lúc này là… không ai xứng đáng.
Anh ta mỉm cười nhẹ, nhưng khi nhìn thấy em vẫn chỉ ngẩng đầu lạnh lùng, anh ta lại khẽ cau mày. Nhã cũng nhìn theo, thở dài một hơi:
Nhã
"Đừng có nhìn nó như vậy. Nó chẳng thích ai đâu. Con mèo này… cái gì cũng có thể mua được, nhưng mà… không phải dễ dàng đâu. Nó chọn bạn lắm đấy."
Lời nói của Nhã như một lời cảnh cáo, nhưng em chẳng mấy quan tâm.
Em đẹp. Ai chẳng phải quỳ xuống trước sắc đẹp này? Mà dù có quỳ, em cũng chẳng thèm nhìn.
“Vậy… cho tôi xem thử nó có thật sự đáng giá như lời cô nói không,” anh ta nói, không quá tò mò nhưng trong mắt lại có sự tò mò không thể che giấu.
Em không thích sự tò mò đó, nhưng vẫn nở một nụ cười khẽ, tự mãn:
Đó là cách em phản ứng, không cần tốn sức, chỉ một tiếng meo nhẹ. Nhưng trong đó là một lời nhắc nhở: “Mày không xứng đâu.”
Nhã nhìn em, ánh mắt như có chút khó chịu, nhưng lại không thể trách em được. Cô chỉ lắc đầu một cách bất lực.
Nhã
“Em ấy kiêu lắm, anh đừng mong…”
Ngày nào em cũng đẹp, ngày nào em cũng chảnh như thế, và thế giới này bắt đầu thấy em như một tiểu thư mèo.
Nhưng em đâu chỉ biết đẹp. Em còn có thể khiến những kẻ “không xứng” biết mình đang đứng trước ai.
Xấu trai s1tg
Sigma sigma boy😝😝
Xấu trai s1tg
Truyện mới ra lò ngay đêm
Chương 2 ◉ Chuộc
Buổi chiều hôm đó, cơ sở nuôi mèo chìm trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, ánh nắng rơi trên những chiếc chuồng inox sạch bóng, phản chiếu lấp lánh như thứ ánh sáng chói lòa từ thiên đường mèo.
Em nằm trên chiếc đệm riêng, xếp cao hơn lũ còn lại, bộ lông trắng như tuyết trải dài như suối lụa.
Cằm em tựa lên chiếc chân thon dài, ánh mắt đen sâu không đáy như giếng cổ, kiêu sa nhìn đời như thể chẳng có gì đáng để quan tâm.
Tiếng bước chân vang lên – không hề vội vàng, mà mạnh mẽ, chắc chắn. Hệt như tiếng giày của một vị vương giả đang bước lên sân khấu quyền lực.
Nhã từ trong chạy ra. Mắt cô mở to.
Hoa Kỳ. Một cái tên đủ khiến dân tình mất ngủ.
Siêu sao nổi tiếng khắp toàn cầu. CEO của tập đoàn Eagle Nest, chuyên về công nghệ, giải trí và bất động sản.
Gã đẹp trai đến mức khiến ảnh thẻ cũng được đem đi trưng bày như poster. Và bây giờ – gã đứng ở đây. Trước em.
Gã cao, vai rộng, mái tóc trắng được cắt gọn với phần mái xéo phủ nhẹ trán, vuốt nhẹ sang một bên, lộ ra cặp mắt xanh thẳm như đại dương.
Nhưng thứ khiến cả căn phòng im bặt là… đôi cánh đại bàng trắng xóa, to chà bá, đang xòe nhẹ sau lưng.
Gã không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn quanh. Rồi dừng lại ở… em.
Giọng trầm khàn vang lên, nghe như tiếng dội từ vực sâu.
Nhã
“À, vâng! Là… Việt Nam.”
Nhã
“Nhưng mà, ẻm… là đực nha.”
Gã nhướng mày, lặp lại, thấp giọng:
Đôi mắt xanh ánh lên một tia hứng thú khó tả. Như thể vừa phát hiện ra một viên ngọc hiếm mà lại... có gai.
Gã tiến tới, chậm rãi. Mỗi bước chân của gã đều khiến không khí xung quanh như bị nén lại.
Em ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thản nhiên, chẳng buồn né tránh.
Chà… một gã biết bay. Lông trắng, mắt sáng. Nhưng vẫn không đẹp bằng em.
Hoa Kỳ quỳ xuống trước chuồng, khẽ gõ nhẹ.
Hoa Kì
“Tiểu thư, muốn về cung điện với ta không?”
Em không đáp. Chỉ xoay mặt sang bên, liếc gã bằng nửa con mắt.
Nhã
“Thường không thích người lạ đâu. Ai tới gần cũng bị lườm chết khiếp.”
Gã nói, môi nhếch lên thành một nụ cười đầy khiêu khích.
Rồi từ trong chiếc áo vest xa xỉ, Hoa Kỳ rút ra — một hộp pate. Nhưng không phải loại thường. Đó là La Royale No.5, món pate thượng hạng làm từ gan ngỗng, cá hồi tươi, trứng cá đen và nấm truffle trắng – loại mà một thìa có giá bằng một tháng lương trung bình.
Cả lũ mèo xung quanh rít lên khe khẽ, mắt long lanh như lên cơn nghiện.
Nhưng em? Em chỉ liếc hộp pate một cái, rồi… ngáp.
Nhã há hốc mồm. Hoa Kỳ ngẩn người.
Hoa Kì
“Con mèo này bị hư mũi hả?”
Gã không bỏ cuộc. Lần đầu tiên trong đời, một con mèo không thèm nhìn gã. Mà lại còn đẹp như thế này.
Gã đã từng chinh phục những đỉnh cao xa xôi, những ngôi sao chảnh nhất Hollywood – nhưng con mèo này…
Nó là thử thách. Và gã thích chinh phục.
Tối hôm đó, gã không về. Mà thuê luôn phòng quan sát để ở lại “trò chuyện” với em.
Mỗi giờ, gã lại bày ra một món mới: sữa tươi hữu cơ nhập Pháp, cá ngừ sống Nhật Bản, bánh quy mèo xách tay từ Ý. Nhưng em? Em vẫn ngoảnh mặt đi.
Hoa Kỳ ngồi đối diện, ánh mắt sáng như thợ săn:
Hoa Kì
“Rồi em sẽ về với ta, tiểu thư.”
Hoa Kì
“Không phải vì đồ ăn, mà vì ta.”
Em liếc gã. Rồi… từ từ nhấc chân liếm bộ lông dài trên vai. Nhẹ nhàng, thong thả. Bỏ lơ.
Gã bật cười, thở ra một hơi:
Hoa Kì
“Ừ. Em đẹp. Em có quyền.”
Đêm đã khuya, căn phòng chỉ còn ánh đèn vàng ấm dịu từ phía hành lang hắt vào.
Hoa Kỳ vẫn ngồi đó, một tay chống cằm, tay còn lại cầm hộp thức ăn nguyên bản mà chẳng ai thèm đụng vào.
Bao nhiêu mồi ngon quý hiếm đặt dưới chân em đều đã nguội ngắt.
Việt Nam vẫn uể oải nằm cuộn tròn, chóp tai động đậy khẽ mỗi khi có tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Hoa Kì
“Em là hoàng hậu à…”
Gã lẩm bẩm, ánh mắt nheo lại, sâu như đáy biển. Gã đang suy tính.
Chợt, Nhã quay lại, trên tay là tập hồ sơ.
Nhã
“Có chút thông tin nè.”
Nhã
“Vì em ấy ở đây cũng mấy năm rồi nên có ghi chú lại sở thích đặc biệt.”
Nhã
“Việt Nam… không thích đồ ăn lắm đâu. Nhưng mê mẩn một thứ…”
Nhã
“Loài côn trùng đó. Những con bướm to, màu sặc sỡ, đặc biệt là loại đuôi dài, ánh kim. Em ấy thấy là đuổi theo mê luôn. Có lần còn trèo cả lên người khách chỉ để vồ một con bướm gắn kim tuyến trên tóc giả…”
Gã im lặng. Rồi đột ngột đứng dậy, rút điện thoại, ánh mắt lóe lên như tia chớp:
Hoa Kì
“Liên hệ với bên nghiên cứu côn trùng. Tìm tôi loài bướm đẹp nhất, hiếm nhất có thể bay tự do, màu sắc như hoàng hậu, đuôi dài, cánh lớn. Giao gấp đến sáng mai.”
Khi ánh nắng vừa chạm tới song cửa, phòng nuôi mèo chìm trong một luồng ánh sáng lấp lánh kỳ ảo.
Gã trở lại, không mang pate, không mang cá hồi, mà mang… một cái lồng kính khổng lồ.
Bên trong, là một con bướm hoàng đế, loài sống sâu trong rừng nhiệt đới, đắt đến nỗi bảo hiểm cho nó còn cao hơn cả nhà người ta.
Cánh của nó chuyển từ tím sang hồng, lấp lánh như được phủ lớp ngọc trai. Mỗi khi vỗ cánh, ánh sáng dội ra như ngọc bị chẻ đôi.
Đôi tai trắng dựng lên. Em chống chân trước, trượt nhẹ xuống mặt đệm. Đôi mắt đen nhìn chăm chú, sáng long lanh lần đầu tiên.
Hoa Kì
“Cuối cùng cũng chú ý rồi à?”
Em không đáp. Nhưng từng bước, từng bước nhẹ như gió, em tiến lại gần. Mắt dán chặt vào con bướm.
Khi Hoa Kỳ mở lồng ra, con bướm tung cánh bay lượn, vòng một vòng quanh phòng.
Em nhún người. Một cú nhảy cao gọn gàng. Em đáp lên vai gã.
Nhẹ. Mềm. Như một cái vuốt ve từ thiên thần có móng vuốt.
Gã cứng người trong một tích tắc.
Việt Nam không liếc gã một cái, chỉ ngẩng đầu, vươn cổ, dõi theo con bướm đang bay.
Hoa Kì
“Ta chuộc em bằng cánh bướm. Vậy em là gì đây? Công chúa hoa ư?”
Việt Nam quay đầu, ánh mắt nửa thách thức, nửa kiêu kỳ, rồi… khẽ meo một tiếng.
Một tiếng duy nhất. Nhưng Nhã bên cạnh suýt ngã quỵ.
Nhã
“Ôi trời ơi! Em ấy chịu lên người ổng rồi! Việt Nam chịu lên vai người ta rồi!”
Hoa Kì
“Về nhà với ta nhé.”
Em liếc nhìn con bướm, lại nhìn gã. Một giây. Hai giây. Rồi không biết có phải thật hay không, cái đuôi trắng dài ấy… vẫy một cái nhè nhẹ.
Xấu trai s1tg
Sì má boi bòi bói si
Chương 3 ◉ Lạnh
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự trắng mang kiến trúc châu Âu, cao ngất với hai tháp vòm và những ô cửa kính lớn đến nỗi có thể nhìn thấy bầu trời phản chiếu.
Trên mái là phù điêu hình đại bàng dang cánh—biểu tượng của tập đoàn do Hoa Kỳ đứng đầu.
Việt Nam vẫn ngồi gọn trong lòng gã. Lông em mềm, trắng như tuyết, cổ đeo một chiếc nơ lụa xanh có đính ngọc trai. Đôi mắt đen long lanh, vẫn còn ánh nhìn đề phòng và... một chút tiếc nuối.
Việt Nam im lặng. Không phản ứng gì với câu hỏi.
Nhưng gã biết, từ lúc xe rẽ vào con đường lót đá hoa cương ấy, đôi tai em đã nhúc nhích từng đợt như radar bắt sóng.
Mỗi chi tiết đi qua đều không lọt khỏi mắt mèo nhỏ.
Cánh cổng lớn mở ra, hai hàng vệ sĩ mặc vest đen cúi đầu. “Chào mừng cậu chủ… và chủ nhân mới.”
Hoa Kỳ chỉ nhếch môi, bước vào trong như thể mang theo báu vật.
Căn phòng được chuẩn bị cho em ở tầng ba—rộng bằng cả một căn hộ.
Rèm lụa trắng, gối nhung xanh biển, tường vẽ tay toàn cảnh bầu trời lộng gió.
Chính giữa, là cái giường mèo… được lót bằng lông thú cao cấp, bên cạnh là tháp trèo, tủ kính toàn đồ chơi cao cấp, và một lồng kính trưng bày… bướm.
Phía trên, treo bức tranh chân dung một con mèo trắng – vẽ theo đúng dáng em đang nằm gác cằm, ánh mắt kiêu sa. Dưới bức tranh, thêu dòng chữ:
"Ngự Thất của Việt Nam – chỉ dành cho duy nhất một vì sao."
Hoa Kỳ đặt em xuống giữa tấm thảm.
Hoa Kì
“Đây là lâu đài của em.”
Việt Nam quay một vòng. Đuôi em vung nhẹ. Mặt không biểu cảm, nhưng bước chân nhẹ hơn, và… tai cụp bớt.
Gã không nói gì. Chỉ bước ra ngoài, ra hiệu cho người giúp việc tránh xa.
Ngày thứ ba, vệ sĩ thứ hai bị cào rách áo. Trợ lý thứ tư bật khóc vì... bị mèo lườm.
"Thằng bé ấy..." – một quản gia già lắc đầu – "như có thể nhìn thấy bên trong lòng người vậy."
Việt Nam không bao giờ tấn công vô cớ. Em ngồi gọn trên đệm lông, dáng vẻ lười biếng nhưng mắt cứ lia từng người ra vào.
Một kẻ mới bước vào, vẻ mặt cười cười, tay định sờ vào lọ nước hoa đắt tiền trên kệ.
Một móng vuốt lạnh như băng xẹt ngang, để lại vết xước rõ trên tay người nọ. Em chẳng cần rút lại vuốt, chỉ ngẩng mặt, chớp mắt một cái.
Người kia lắp bắp bỏ ra ngoài. Cửa vừa khép, Việt Nam đã lại ngáp dài, nằm dài ra như thể chưa từng động đậy.
Hoa Kỳ từ sau lưng nhìn thấy hết. Gã không ngăn. Ngược lại, môi còn cong lên vì... tự hào.
Hoa Kì
“Thông minh. Rất đúng gu ta.”
Ban đêm, mọi thứ đều đẹp. Nhưng không có Nhã.
Chiếc đệm lông vẫn êm, phòng vẫn sáng rực, nhưng Việt Nam không ăn gì cả.
Em nằm quay mặt vào tường, ánh mắt trống rỗng. Cái đuôi dài chỉ khẽ co lại một nhịp chậm rãi, như tiếng thở buồn.
Nhưng một cánh bướm giấy—bằng tay người ta gấp từ giấy note của Nhã—rơi ra từ góc giường.
Sáng hôm sau, một chiếc ti vi được lắp vào góc phòng. Không phải để xem phim.
Nhã
“Này~ công chúa nhỏ của chị! Nhớ chị hong?”
Đôi mắt Việt Nam sáng lên.
Em chạy tới, cào nhẹ màn hình. Một cái meo khẽ bật ra. Rồi em dụi đầu vào màn hình như thể có thể chui vào được.
Hoa Kỳ đứng sau, tay khoanh lại, khóe môi cong cong:
Hoa Kì
“Giải pháp tạm thời. Nếu em ngoan, ta sẽ xây cầu truyền hình riêng cho em với Nhã, 24/7.”
Ngày hôm đó trời đột ngột trở lạnh.
Cả thành phố như bị gói trong một lớp sương mù trắng đục.
Trong căn phòng xa hoa tầng ba, điều hòa vẫn để ở mức trung bình như mọi ngày.
Nhưng Việt Nam không chịu ăn, cũng không ra khỏi ổ lông của mình.
Lúc đầu ai cũng nghĩ em chỉ lười, hoặc giận dỗi như thường lệ.
Chỉ khi quản gia phát hiện đệm lông bị thấm ướt do nước nôn, họ mới hốt hoảng gọi bác sĩ thú y đến.
Hoa Kỳ đang dự một hội nghị ở tầng dưới thì bị kéo ra gấp.
Khi gã bước vào phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy là hình ảnh con mèo trắng của mình đang run lẩy bẩy, cuộn tròn đến mức chỉ còn một cục bông nhỏ, lồng ngực phập phồng rất nhẹ.
"Em ấy bị sốt nặng. Có thể là do chuyển thời tiết... hoặc, có một chấn thương tâm lý liên quan đến cái lạnh." – bác sĩ nói khẽ.
Gã đứng lặng một lúc, ngón tay siết lại.
Sau cùng, em được đưa vào phòng ngủ của Hoa Kỳ. Gã không cho ai động vào nữa.
Việt Nam nằm trong một ổ chăn dày mềm nhất, nhưng vẫn run. Đôi mắt đen mở he hé, mơ màng như thể chẳng nhận ra ai.
Mỗi khi một cơn gió lùa nhẹ, em lại co người, bấu chặt vào khăn trải như thể đang chiến đấu với điều gì đó vô hình.
Gã bước lại, định vuốt em—thì một móng vuốt yếu ớt vung lên, như phản xạ tự vệ.
Hoa Kỳ dừng lại. Trong lòng gã là một nỗi khó hiểu… và hoang mang.
Một sinh vật luôn kiêu ngạo, thanh cao, không bao giờ cho ai chạm vào trừ khi được phép… lại đang nằm như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Nhã
“Xin lỗi, tôi bận quá. Nhưng… Việt Nam không chịu được lạnh. Năm đó tôi nhặt được em ở bãi rác, đúng giữa mùa đông tuyết rơi. Cái hộp em nằm bên trong dính máu, mèo mẹ bỏ rơi. Lúc ấy em còn đỏ hỏn, khóc không ra tiếng…”
Nhã
“…Tôi đã tưởng em sẽ chết.”
Giọng cô khẽ run. Hoa Kỳ nắm chặt điện thoại.
Nhã
“Lúc ấy tôi chỉ là sinh viên, lấy khăn quấn em trong lòng suốt đêm. Sau đó, mỗi lần trời lạnh, em lại co rút vào người tôi. Em không chịu nổi mùa đông. Chỉ cần có một vòng tay đủ ấm, em mới không hoảng loạn.”
Cuộc gọi kết thúc, và căn phòng lại chìm vào im lặng.
Khi gã quay về phòng, em vẫn nằm đó.
Đôi mắt đen ấy nhìn gã, chậm rãi. Rất chậm. Rồi—
Một âm thanh khàn khàn, yếu ớt. Không có mũi cao ngạo, không có ánh mắt chảnh chọe, chỉ là một con mèo trắng nhỏ bé đang cầu cứu.
Gã ngồi xuống, đưa tay bế em lên. Lần đầu tiên, Việt Nam không phản kháng. Em dụi vào ngực gã, run rẩy, hai tay ôm lấy cổ áo vest.
Hoa Kì
“Lạnh lắm à? Không sao, có ta rồi.”
Gã ôm em ngủ cả đêm. Trong lòng, em rúc sát, thân thể nhỏ dần ấm lên.
Và đúng như bản chất muôn đời của một con mèo kiêu kỳ—sáng ngày thứ tư, Việt Nam ngồi chễm chệ trên đầu giường, đang dùng chân chải chuốt bộ lông đã trắng muốt trở lại.
Gã bước vào, tay cầm pate và chăn mới.
Em nhìn một cái. Không thèm liếc đến chăn.
Một tiếng lạnh nhạt, rõ là: “Đặt đó đi, ta tự ăn.”
Hoa Kì
“Vừa mới ôm ngủ ba ngày liền.”
Gã bật cười, đặt đồ xuống.
Hoa Kì
“Giờ chảnh lại rồi?”
Việt Nam phớt lờ, nhưng đuôi vẫn ve ve nhẹ—như cố tình ra vẻ không thèm quan tâm, nhưng lòng thì vui lắm.
Xấu trai s1tg
ba chương r ấy bốn h rồi ấy mình ơi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play