Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Việt Chi Mạt Thế Chủ Nhân Thực Vật

Chương 1 sách rơi vào đầu

Dược Vương cốc quanh năm linh khí xung túc, linh thảo linh dược mọc quanh khắp núi, đến cả trong các khe suối nhỏ chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy vài bông hoa sen đã sản sinh linh trí, đang vui vẻ đong đưa trên mặt nước.

Trên bờ những loại thảo dược cây cỏ hoa lá cũng đã sản sinh ra linh trí, có những con nghịch ngợm như nhân sâm thậm chí rút rễ ra khỏi mặt đất chạy khắp đất trên đất bằng, nhìn những linh thảo linh dược này chỉ cần là bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy cũng nảy lòng tham.

Dược Vương cốc từ mười năm trước đã thay đổi một vị chủ nhân mới, vị chủ nhân này được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân trong tam giới, đẹp đến mức hoa thấy hắn thì không dám nở, mặt trăng thấy hắn thì lủi sau mây.

Mà lúc này người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân đang ngồi trong mật thất, lật xem một quyển sách.

Mật thất được gắn đầy những bảo bối phát sáng lấp lánh, người ngồi ở chính giữa căn phòng mặc một thân áo trắng, tóc dài buông xuống như thác nước, dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt thôi đã đủ làm lòng người xao xuyến.

Nhưng hiện tại mỹ nhân đang chăm chú đọc một quyển sách, chân mày càng ngày càng cau lại khiến người ta chỉ muốn vuốt phẳng nếp nhăn kia, những phiền não không nên đến với một người xinh đẹp như vậy.

Giang Tình đích thực đang không vui.

Hai tiếng trước hắn đang chăm sóc tưới nước cho những linh thực trong vườn thì từ đâu rơi xuống một quyển sách, nhìn tên quyển sách- trọng sinh chi mạt thế-.

Lật ra trang đầu hắn thấy những dòng chữ như sau.

' truyện nhiều bug quá muốn một người được đọc giả công nhận để vào sửa chữa cốt truyện'.

' tại sao nhân vật chính đã trọng sinh rồi vẫn ngu như vậy, vẫn không chịu điều tra mà đã giết chết Giang Tình rồi'.

Giang Tình khi nhìn thấy cái tên được viết trên sách kia, chân mày khẽ nhếch vốn định vứt quyển sách cũ rích đi, nhưng khi nhìn thấy tên của hắn trong này hắn quyết định giữ lại đọc.

Quả thật mọi chuyện giống như trong bình luận nói, nhân vật chính được trọng sinh trước ngày tận thế một tháng chỉ lo thu thập vật tư, sau khi đến tận thế đã đón em trai Giang Tình đi cùng, cuối cùng ngu xuẩn tin lời kẻ gian đẩy Giang Tình vào miệng tang thi, sau khi biết được sự thật chỉ biết đau khổ.

Mà Giang Tình trong sách thật đáng thương cũng đáng tiếc, rõ ràng không làm gì nhưng bị trà xanh hãm hại, lúc cuối cùng vì muốn cứu nam chính, nhưng lại bị trà xanh ngăn cản khiến nam chính tưởng nhầm hắn muốn hại mình nên đã đẩy Giang Tình vào trong bầy tang thi.

Nhìn thấy kết cục như vậy Giang Tình chủ nhân của dược Vương cốc chỉ biết cười lạnh.

Cố gắng đọc hết quyển sách này, Giang Tình đọc xong chỉ muốn tức giận chửi rủa, nhưng đáng tiếc từ nhỏ hắn đã độc miệng có thể chửi người đến mức nhồi máu cơ tim nên sư phụ hắn, cũng là chủ nhân đời trước cửa dược vương cốc đã hạ một đạo cấm chế cho hắn, cấm hắn không được chửi thề.

Giang Tình tức giận vứt sách đi trực tiếp nằm xuống ngủ, ngày thường hắn đã ngủ từ khi trời tối đen, những hôm nay vì đọc quyển sách mất não này mà hắn đã ngủ muộn hơn thường ngày bốn tiếng đồng hồ.

Lúc hắn ngủ cảm giác như xung quanh bị biến dạng một chút nhưng cũng không để ý, khi tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm ở một nơi khác.

Nơi này nhà cửa xụp xuống đổ mặt đất lồi lõm, máy tươi thịt vụn tay chân của con người rơi khắp nơi, cây cối thì trở nên bẩn thỉu nhìn tổng thể chỉ khiến hắn thấy buồn nôn.

Lảo đảo đứng dậy cúi đầu thấy quần áo trên người đã thay mới, áo sơ mi quần tây tóc dài đến mông, quần áo dính chút máu đen.

Giang Tình nhìn quanh, thấy còn những người đang đi đứng với hình dạng kỳ lạ, hắn nhíu mày.

" đây là đâu?".

Những tang thi đang rải rác khắp nơi khi thấy hắn đều đồng loạt chạy đến bước chạy của chúng lão đảo cả người vặn vẹo, nhìn thấy như vậy Giang Tình đã đoán ra được vài phần.

' truyện nhiều bug quá muốn một người được đọc giả công nhận để vào sửa chữa cốt truyện'.

Nhớ lại câu đầu tiên khi hắn đọc chuyện có thể chắc chắn, hắn là người được đọc giả gửi đến để sửa chữa cốt truyện.

Giang Tình nhìn quanh thấy những tang thi đến gần khuôn mặt xinh đẹp loé lên tia hưng phấn, hắn vốn dĩ là một kẻ ngạo mạn, nhưng vì phải ở trong Dược Vương Cốc ít người, nơi mọi người ai nhìn thấy hắn đều phải hành lễ gọi hắn một tiếng" cốc chủ".

Nơi mà võ công đao kiếm là phụ, năng lực nhận biết thảo dược hành y học độc là chính mà hắn, từ nhỏ đã được sư phụ cốc chủ đời trước dạy y thuật, độc thuật cách nhận biết thảo dược.

còn năng lực phòng thân thì được phu quân của của sư phụ dạy, hắn còn nhớ có lần xuống núi cứu người gặp phải đệ tử của hợp hoan tông nghênh ngang đến trước mặt hắn muốn mang hắn về hợp hoan tông làm đạo lữ cuối cùng bị hắn đánh đến mức nghi ngờ nhân sinh, mỗi lần tên đó gặp hắn đều sợ hãi đi đường vòng.

Cũng từ đó danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đã được gắn lên người hắn, chứ không phải đệ nhất cao thủ tu tiên giới.

Sư phụ và sư công thấy một lần hắn xuống một lần núi mà người đến Dược Vương Cốc cầu thân đã nhiều đến mức có thể xếp quanh Dược Vương Cốc vài vòng, lúc đó hai người mới nhận ra.

Phải dạy cho hắn cách đánh nhau, những thứ dạy được thì phải dạy hết cho hắn, cuối cùng khi không còn gì để dạy nữa hay người kia cùng dắt tay nhau đi du lịch bỏ lại hắn với một vài đệ tử cùng nhau cai trị Dược Vương Cốc.

Giờ nhớ lại trong lòng hắn cũng thấy cay đắng.

Nếu biết thế hắn chắc chắn phải lấy hết số tiền tích cóp của hai người kia giấu đi.

tiếng gầm gừ của tang thi kéo hắn ra khỏi hồi ức, hắn bình tĩnh bước lên một bước cánh tay thon dài xinh đẹp đưa ra bóp lấy cổ một con trực tiếp vặn gãy tiếng rắc vang lên, tang thi mềm nhũn xuống.

Hắn cứ như vậy bóp cổ từng con, khi tang thi ngã xuống hết nhìn tất thảy hắn cười nhẹ.

Khuôn mặt xinh đẹp cười lên thật khiến người khác đồng lòng, nhưng đáng tiếc lại không có ai có thể nhìn thấy.

Tại nơi những tang thi ngã xuống tất xuất hiện một chiếc mặt trời nhỏ đang lơ lửng trên đó, theo những gì hắn đọc được trong tiểu thuyết thì đây chính là ánh sáng mặt trời dùng để tăng cấp dị năng.

Mặc dù trong sách không có viết nguyên chủ thức tỉnh dị năng gì nhưng hiện tại Giang Tình vẫn cầm lấy mặt trời nhỏ kia, vừa chạm vào mặt trời nhỏ lấp tức biến mất.

Mà Giang Tình có thể cảm nhận được trong lòng có thêm một thứ gì đó.

...----------------...

Lời của tác giả:

Thế giới tận thế lấy bối cảnh flants vs zombie, người dân sẽ thức tỉnh các loại dị năng có bản thể là các loại thực vật.

Chương 2 hoa hướng dương nhỏ trên đầu

Thế giới này được tác giả miêu tả rằng là dị năng sau khi thức tỉnh chính là động thực vật, ví dụ bạn có thể thức tỉnh ra một con mèo hay một con báo, cũng có thể thức tỉnh ra những thứ lợi hại hơn.

Giang Tình không hiểu rõ thế giới này nhưng không trở ngại việc cậu ra oai, cậu vốn là một người cao ngạo thích đánh nhau, ai không phục thì đánh cho phục, có ân báo ân có oán báo oán, vậy nên khi đến thế giới này cậu không có ý định sửa chữa lại cốt truyện.

Dám lợi dụng một kẻ như cậu để cứu vớt cái thế giới não tàn, mọi thứ đều do ngòi bút của một tác giả khống chế sao, nằm mơ!.

Sau khi giải quyết xong zombie Giang Tình cũng rời đi, cậu không có ký ức của nguyên chủ, nhưng cậu chắc chắn một điều nguyên chủ đã chết, lượng máu tươi tay chân ở dưới đất chính là nguyên chủ Giang Tình!.

Mặc dù hiện tại cậu mặc đồ khác những đây là thân thể của cậu sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể linh lực dồi dào, chỉ cần cậu muốn có thể dễ dàng phá hủy thế giới này.

Trên đường đi thấy có vài con zombie ngây ngốc đi qua đi lại, mỗi lần thấy người sống đi ngang đều nhào đến.

Khi đi đến đường chính cậu thấy cách hơn trăm mét có mấy chiếc hộp sắt được trang bị kỹ lưỡng, một hàng hộp sắt chạy băng băng trên đường, bên trong hộp sắt còn có người đang ngồi Giang Tình cố nhớ lại, hình như trong quyển sách - trọng sinh chi mạt thế- có miêu tả về những chiếc hộp sắt này.

đây chính là ô tô!.

kinh ngạc, thì ra ô tô được cải tạo chính là bộ dạng này, đoàn xe đến gần mới thấy Giang Tình đang đi dọc theo đường.

Mặc dù đã thấy Giang Tình nhưng người trong xe cứ đi hoài đi mãi mới đuổi kịp cậu.

Trong xe một thanh niên khuôn mặt đẹp trai trên đầu đang có một cây hoa hướng dương nhỏ đang đung đưa, trên bông hoa còn có mắt và miệng.

Cậu ta nói" Tiến sĩ người kia thật quái dị, nhìn đi chúng ta ngồi xe đuổi theo cậu ta hơn năm phút mới đuổi kịp".

Năm phút trước bọn họ đã thấy người kia một mình đi dọc theo đường, dựa theo tốc độ xe của họ thì phải rất nhanh có thể đuổi kịp mới phải, nhưng xe đi theo hơn năm phút rồi mới đuổi được kịp.

" hú người anh em, sao cậu lại đi ra ngoài đường một mình vậy không sợ bị người bắt cóc à". thanh niên trên đầu đội cây hướng dương ló đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay hỏi.

Giang Tình thấy hoa hướng dương trên đầu người kia đang đung đưa khẽ kinh ngạc, quả nhiên đây chính là dị năng, trong sách có miêu tả những người có dị năng là hoa hướng dương có thể tự động sinh ra mặt trời nhỏ.

Giang Tình rất đẹp, khi nhóm người trong xe nhìn thấy cậu đều ngẩn người, trong mắt lộ vẻ si mê không chút che dấu.

Giang Tình thấy vậy cười lạnh một chân đạp thẳng vào cột bê tông, một đạp của cậu trực tiếp khiến cây cột bê tông vỡ tung.

Nhưng người trong xe thấy vậy đều đồng loạt rụt đầu lại, không dám nhìn, thật sự không dám nhìn, mỹ nhân dù đẹp đến đâu nhưng tình cách độc như vậy không ai dám nhìn, chỉ sợ một khi không cẩn thận sẽ bị móc mắt ra.

Giang Tình nhìn thấy một đám không có tiền đồ như vậy trực tiếp cười lạnh " nhát gan".

Lệ Đình Phong trên đầu đội bông hoa nói" tôi không nhát gan, chủ yếu là do cậu".

Giang Tình cười lạnh, không nói gì.

Lúc này Lệ Đình Phong mới nói tiếp " người anh em cậu tên gì vậy cậu ăn gì lớn lên vậy sao mà đẹp thế".

Giang Tình người sống hơn trăm năm đây là lần đầu tiên có người dám gọi cậu như vậy.

Dù ở trong tu chân giới, cậu cũng có thể thấy ai không vừa mắt là đánh hôm nay cậu lại muốn đánh tên trên đầu mọc hoa kia.

" tôi là Giang Tình, còn có đừng gọi tôi là anh em, gọi tôi là ông nội".

Những người khác"......"

Sau khi lên xe cùng đoàn người kia Giang Tình mới phát hiện đoàn xe này là để hộ tống một nhà khoa học, chính là người ngồi ở bên cạnh cậu, tên là Tiêu Trường Uyên, người này mày kiếm mắt sáng trên mặt đeo một cặp kính gọng dày cộp.

Những người khác đều là quân nhân, bởi theo lệnh của cấp trên đến đón Tiêu Trường Uyên trở về thành phố A, tận thế ập đến người duy nhất có khả năng điều chế ra vắc-xin cũng chỉ có người này.

Nghe giới thiệu sơ lược Giang Tình cũng kinh ngạc, bởi trong sách có viết sau khi nhân vật chính Giang Trọng trùng sinh trở lại, ngu xuẩn tin lời kẻ gian đã từng bước giết hết những người của quân đội, và giết chết Tiêu Trường Uyên.

trong sách có mô tả rằng.

- Tiêu Trường Uyên là một thiên tài, từ nhỏ theo cha vào viện nghiên cứu sinh học, mười lăm tuổi đã vang danh trong giới được nhiều người biết đến, tính cách hắn quái dị sau tận thế những thứ như thuốc ức chế, dị năng dịch cũng là do Tiêu Trường Uyên tạo ra, sau khi bị Giang Trọng giết chết trong lòng hắn không có oán hận, chỉ có tiếc nuối, tiếc nuối vì hắn không kịp nghiên cứu ra vắc-xin-.

Nhớ đến dòng mô tả kia trong lòng Giang Tình cũng có chút hảo cảm với Tiêu Trường Uyên, người dù có bị giết chết vô cớ cũng không chút oán hận kia, nếu là cậu cậu chắc chắn sẽ oán hận dùng mọi cách để kéo theo những kẻ đó cùng chết!.

Người học y không nhất thiết là thánh mẫu, giống như những người trong Dược Vương Cốc, bọn họ từ nhỏ đã được dạy.

Cứu được thì cứu không cứu được thì không cần nhúng tay vào.

Nếu cứu người xong, người nhà không chịu trả tiền thì có thể trực tiếp khiến cho kẻ đó bị bệnh hoặc có thể độc chết kẻ đó.

Chính vì như vậy người trong thiên hạ mới không dám đắc tội với Dược Vương Cốc, ngươi có thể dẫn tông môn đi vây đánh tông môn khác, nhưng người tuyệt đối không dám dẫn người đến Dược Vương Cốc gây sự.

Trong Dược Vương Cốc chỉ có hơn trăm người nhưng hơn ngàn năm đều không ai dám quấy rối, là vì Dược Vương Cốc có thể cứu người cũng có thể giết người, hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ thâm độc, ngươi dám vào Dược Vương Cốc gây sự không biết sẽ chết thế nào.

Tiêu Trường Uyên quanh năm ở trong phòng nghiêm cứu nên không hiểu rõ mọi thứ xảy ra bên ngoài, nhưng dị năng của hắn nói cho hắn biết thiếu niên tên Giang Tình này rất mạnh.

Chương 3 bạn là loại thực vật nào nha?

Giang Tình ngồi trong xe nhìn Lệ Đình Phong vui vẻ nói chuyện, tính cách hoạt bát đến nỗi dù là một người ít nói như Tiêu Trường Uyên cũng phải tức giận bắt cậu ta câm miệng.

Giang Tình nghe Lệ Đình Phong kể về những chuyện thú vị trong quân đội, hành trình từ viện nghiên cứu đón được Tiêu Trường Uyên.

Nói nhiều đến mức hoa hướng dương trên đầu của cậu ta vốn đang ngủ cũng bị đánh thức, vừa mở mắt ra hoa hướng dương đã nhìn chằm chằm Giang Tình.

Hoa Hướng Dương " cậu là loại thực vật nào nha?".

Giang Tình sửng sốt, cây Hoa Hướng Dương này đang nói chuyện với cậu?!.

Giang Tình" mi... đang nói tao à".

Hoa hướng dương gật đầu dùng phiến lá gãi gãi đầu nói " nhìn cậu đẹp như vậy, chắc chắn bản thể của cậu cũng rất đẹp, trên đời này đẹp nhất chính là hoa".

Giang Tình"..." thật là ba chấm.

trong chiếc xe quân đội có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều là quân nhân tai thính mắt tinh có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của Giang Tình với hoa hướng dương.

Kỳ thật từ lúc tận thế ập đến người dân thức tỉnh dị năng, nhưng những dị năng được thức tỉnh ra có rất nhiều loại nhưng những dị năng đó đều đồng loạt có ý thức riêng, nếu dị năng phát hiện ký chủ gặp nguy hiểm sẽ trực tiếp thoát ly.

Tiêu Trường Uyên nghe thấy một người một bông hoa đang trò chuyện cũng lặng lẽ vểnh tai lên, người muốn biết nguyên nhân dị năng do con người thức tỉnh lại có ý thích nhất chính là hắn.

Giang Tình cũng kinh ngạc, trong sách không ghi rõ dị năng có thể nói chuyện.

Trong sách chỉ viết rằng dị năng có ý thức một khi phát hiện chủ thể gặp nguy hiểm hoặc tử vong sẽ trực tiếp rời đi.

Giang Tình cũng rất hứng thú " ồ tao là một bóng trăng trong nước á".

Hoa hướng dương nghi hoặc nghiêng đầu mặc dù không hiểu nhưng nó cảm thấy Giang Tình nhất định rất lợi hại.

Giang Tình thấy bộ dạng ngốc nghếch của nó hỏi thêm" tao nghe bảo dị năng bọn mày khi chủ thể gặp nguy hiểm hoặc tử vong sẽ rời đi".

Hoa hướng dương gật đầu nói" đúng đó do con người quá yếu ớt, nếu con người không nhanh chóng ngừng tụ ra mệnh hồn thì sớm hay muộn những dị năng cũng sẽ lựa chọn rời đi mà thôi".

Mệnh hồn!.

Những quân nhân và Tiêu Trường Uyên nghe vậy đều ngồi thẳng dậy, mặc dù không biết mệnh hồn là gì nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ Mệnh và Hồn là có thể hiểu rõ đây không phải là thứ mà người nào cũng có thể ngưng tụ được.

Hoa hướng dương nói đến đó thì gãi gãi đầu trên đầu nó lại xuất hiện một ánh nắng nhỏ, được Lệ Đình Phong thu vào túi.

Giang Tình cảm thấy khá hứng thú, Mệnh Hồn!.

Tiêu Trường Uyên nghe vậy vội vàng lấy giấy bút ra ghi ghi chép chép, Giang Tình nhìn hắn như vậy cũng cảm thán thật là nhà khoa học luôn muốn tìm hiểu mọi thứ.

Đang nói chuyện người lái xe đột nhiên lên tiếng nói" phía trước có một siêu thị, chúng ta vào trong thu thập chút vật tư rồi hẵng lên đường".

đoàn xe đều là quân nhân, chỉ cần nhận mệnh lệnh thì đều chấp hành nghiêm ngặt, còn có vài chiếc xe đi sau thấy đoàn xe phía trước dừng lại cùng dừng lại theo.

Cả đoàn người cộng lại hơn năm mươi người, hơn một nửa số người vào trong siêu thị tìm vật tư, còn một nửa số người ở lại canh xe và quan sát tình hình.

Giang Tình cũng xuống xe, từ lúc đọc sách cậu cậu đã tò mò về thế giới này rồi.

Lệ Đình Phong thấy Giang Tình đi xuống vội vàng xuống theo nói" Giang đại mỹ nhân chờ chút chờ tôi với, chỉ là đi tìm vật tư thôi mà cậu đi nhanh thế làm gì".

Lệ Đình Phong không hiểu, sao nhìn Giang Tình cứ như đi chơi không sợ gặp zombie sao?.

Nếu Giang Tình nghe được xuy nghĩ của cậu ta chắc chắn sẽ vỗ vai cậu ta gật đầu đồng ý.

Giang Tình là một người không chịu ngồi yên, vào trong siêu thị không tìm vật tư mà chỉ đi dạo xung quanh.

Những con tang thi lảo đảo khi nghe thấy âm thanh đều đồng loạt nhào đến, những quân nhân đồng loại triệu hồi thực vật.

Có người triệu hồi một cây đậu màu xanh, cứ một giây là bắn ra một hạt đậu, chỉ cần hai hạt đậu là có thể bắn rớt đầu một con.

Dị năng của những quân nhân rất đa dạng, có người thì là một khẩu súng gatling liên tục bắn ra đạn, trên thân súng còn có hai con mắt đen láy chớp chớp.

Mặc kệ những dị năng của những người này có bao nhiêu đa dạng, thì đều có một đặc điểm đó chính là có mắt có miệng.

Một cái dây Leo to đùng mọc ra một đôi mắt, một quả bí ngô mọc ra mắt miệng, có những dị năng được triệu hồi ra tính cách kiêu kỳ không chịu giết tang thi, giống như quả bí ngô kia.

Anh quân nhân kia tên là Lôi Trí Cường tức giận" bí ngô mau nhảy lên đè bẹp zombie".

Bí ngô màu xanh cười khinh thường " nhảy cái quần què, không thấy ông đây rất mập à, chỉ cần nhảy ông đây không mệt chắc".

Lôi Trí Cường nhìn mà tức cái lồng ngực gì đâu, anh ta là một người khô khan cả chửi cũng không chửi thắng một quả bí ngô.

Cuối cùng anh ta chỉ còn biết cầm lấy một cây gậy bóng chày bên cạnh đánh nát đầu con tang thi trước mặt.

Tận thế ập đến, những loại súng ống đạn dược đều có thể trở thành dị năng, hoặc tự động sản sinh ra ý thức.

Giống như cây gậy bóng chày trong tay Lôi Trí Cường, cây gậy bóng chày này mặc dù có ý thức nhưng lại không phải dị năng của ai cả, theo lẽ thường nó sẽ không để người khác khống chế nó.

Nhưng bóng chày là một môn thể thao về thể lực, mà Lôi Trí Cường là quân nhân người có thể lực tốt nên nó vui lòng giúp đỡ anh ta, một gậy vung lên đánh vào đầu tang thi chẳng khác gì đang đánh bóng, khiến gậy bóng chày vui vẻ.

Những con tang thi bị đánh chết cứ ba con thì lại sinh ra một hạt nắng nhỏ lơ lửng, những cái ánh sáng này chính là thứ giúp dị năng thăng cấp.

Dị năng cấp không cần mười nắng để tăng lên cấp một, muốn từ cấp một lên đến cấp hai thì phải cần ba mươi nắng.

Mà đại đa số trong nhóm người hộ tống Tiêu Trường Uyên thực lực toàn từ cấp một đến cấp hai, bọn họ không biết phải bao nhiêu ánh sáng mới có thể lên cấp ba.

Giang Tình thì nhẹ nhàng, mỗi bước đi của cậu luôn có thể né tránh những con tang thi kia, mỗi lần tay cậu dơ ra thì đều sẽ có một con bị bẻ gãy cổ chết tươi.

Chỉ riêng bên ngoài siêu thị thôi đã có hơn trăm con tang thi, hơn thế nữa còn có tang thi cấp một, tốc độ nhanh hơn, cũng khó giết hơn.

Quân nhân thức tỉnh dị năng là khẩu gatling tên Hứa Miễn anh ta là nhàn nhã nhất, chỉ cần cầm súng đạn tự nhả ra như mưa.

Không lo hết đạn, bởi những vũ khí này khi có trí tuệ đã tự động mang theo đạn dược không lo đánh nữa chừng phải dừng lại nạp đạn.

" Lão Miễn nói thật tuy đã thấy dị năng của ông rồi nhưng tôi vẫn hâm mộ khẩu gatling này của ông".

Là đàn ông ai cũng muốn cầm khẩu súng gatling liên tục nả đạn nhìn ngầu biết bao nhiêu.

...----------------...

Lời của tác giả :

Vốn ban đầu định chi dùng thiết lập của flanst vs zombie thôi nhưng nếu chỉ dùng như thế thì tui lại không hiểu rõ những thực vật trong game nên tui quyết định dùng hết tất cả các thứ có ngoại đời.

Ví dụ như súng ống đạn dược,linh hồn, động thực vật v.v...

à còn nữa, lúc thì gọi tang thi lúc thì gọi zombie không phải viết sai đâu nha, bắt đầu từ chương sau tui sẽ gọi theo một cái tên là tang thi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play