[ Weak Hero Class ] My Hero
Chương 1
Những năm cấp hai ác liệt ấy , em nhớ mà , nhớ rất rõ.
Nhớ những ngày tháng bị bạo lực học đường từ thể xác đến tinh thần,bị chà đạp lên giá trị của chính mình mà em vẫn luôn cố giữ im lặng.
Sợ khi nói ra mà mọi chuyện vẫn không thay đổi.
Sợ khi nói ra thì mẹ của em , người đang phải điều trị bệnh từng tháng để giữ được mạng sống sẽ phải lo lắng.
Sợ bố em sẽ không an tâm để kiếm tiền.
Đối với em việc bị bạo lực không còn quá xa lạ với em nữa.
Em luôn tự ti vì bản thân của mình nên chưa dám bao giờ mở lòng với ai.
Bản thân em không có gì quá nổi bật,học lực cũng không quá ấn tượng mà còn có vẻ bề ngoài không ưa nhìn.
Nên những năm cấp hai với em như địa ngục trần gian.
Nhưng mùa hè ấy , em đã gặp được anh.
Mặc dù nghỉ hè nhưng đám bắt nạt vẫn luôn đeo bám , đánh đập em từng ngày nên em chưa bao giờ có một ngày nào được yên ổn.
Hôm nay , khi tất cả đã vượt quá giới hạn của em.
Em đứng trên tầng thượng một mình , đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm khoảng không , tay nắm chặt tờ giấy di chúc.
Có lẽ em nghĩ khi em chet rồi mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn với gia đình em và mọi người xung quanh.
Đôi mắt vô thức rơi lả chả những giọt nước mắt oán hận.
Khi em định nhảy thì phía sau một giọng nói vang lên như ông trời đã cố giữ em lại với thế gian này.
Ahn Suho
Có biết đứng trên đó nguy hiểm lắm không , lỡ trượt chân xuống thì mọi người bên dưới cũng gặp nguy hiểm lắm đấy.
Ahn Suho
Cô cũng biết doạ người nhỉ ? Tôi đang ngủ quay ra thấy cái bóng cô đứng chình ình trên cái lang cang rồi.
Ahn Suho
Súyt nữa hồn tôi thoát xác rồi.
Ahn Suho
Nào , đi xuống và về nhà.
Lee Hayoon
[nhìn chằm chằm]
Ahn Suho
Tôi á ? Thiên thần hộ mệnh vừa thức giấc.
Ahn Suho
Đừng vượt quá giới hạn.
Lee Hayoon
Tôi hết đường rồi.
Lee Hayoon
Xin lỗi phải khiến cậu nhìn thấy một người chet trước mắt.
Ahn Suho
Chết tiệt , con nhỏ điên này.
Ahn Suho
[ chạy lại vật cô ngã xuống nền ]
Lee Hayoon
[ nhìn chằm chằm ]
Ahn Suho
Đi về ngay hoặc tôi sẽ cho cậu nằm ở đây đến sáng.
Cánh cửa trên sân thượng mở ra , bác bảo vệ bưng một thùng đồ bước vào.
Nhân vật phụ
Bảo vệ : Bọn nhóc thời này hết nói nổi rồi mà.
Nhân vật phụ
Con trai mà đánh con gái nằm vật vã vậy hả ?
Nhân vật phụ
Hết chỗ đánh nhau rồi hả ?
Ahn Suho
Bác ơi , không phải vậy đâu.
Nhân vật phụ
Bảo vệ : Không lải nhải gì hết , anh chị đi xuống cho tôi khoá cửa tầng thượng lại.
Lee Hayoon
[ đứng dậy + phủi bụi ]
Lee Hayoon
Cháu xin lỗi , phiền bác rồi.
Nhân vật phụ
Bảo vệ : Biết phiền thì sau đừng dại dột như vậy.
Nói xong không cần ai phản ứng thêm , cô bước nhanh xuống tầng trệt của toà nhà 30 tầng.
Ahn Suho
Ê !! Đợi tôi , tôi chưa xử lý xong mà.
Nhân vật phụ
Bảo vệ : Cái gì !! Cậu còn muốn xử lý nữa à , hả ?!
Cậu chạy theo cô muốn đưa chiếc kẹp tóc lúc nãy rơi mà đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Ahn Suho
Chạy nhanh thật !
Thật ra nay cậu lên tầng thượng cũng có ý định giống cô nhưng khi cậu định nhảy thì cô bỗng bước vào làm cậu giật mình tìm một góc để núp vội.
Khi nhìn cô vội vã ghi giấy di chúc đã làm cậu nổi máu anh hùng.
Cậu cũng không còn ý nghĩ tutu nữa.
Cậu đã từ bỏ ước mơ thi đấu quyền anh để có thời gian làm thêm trang trải cho bệnh tình của mẹ.
Nhưng tất cả đã tiêu tan khi cậu đeo khăn tang.
Vậy là , mẹ bỏ cậu đi rồi.
Cả bố cả mẹ bỏ cậu đi rồi.
Cậu chỉ còn bà ngoại là lí do để sống tiếp thôi.
Vậy nên , khi gặp cô một ý chí , khát khao được sống đã nổi lên trong lòng cậu.
Cậu sẽ sống , sống thật trọn vẹn.
Chap 1 (C1)
Park Mintee
A a , Hayoon bé bỏng của mẹ.
Park Mintee
Sao lại đến đây rồi.
Park Mintee
[ đang chuyền nước ]
Nhân vật phụ
Ý tá : Dạ , hai mẹ con nói chuyện đi ạ , tôi xin phép.
Trong căn phòng rộng chỉ còn hai bóng dáng nhỏ bé nhìn nhau với những lọ thuốc lộn xộn trên bàn.
Lee Hayoon
Mẹ cảm thấy như thế nào rồi ạ ?
Park Mintee
A con bé này , mẹ không sao.
Park Mintee
Nhưng người nên hỏi là con , con làm sao vậy ? Có ổn không ?
Park Mintee
Sao người con bẩn vậy ?
Park Mintee
Vậy thì về đi nào , chắc bố con sẽ lo lắm đấy.[xoa đầu em]
Lee Hayoon
Bố , không đến thăm mẹ ạ ?
Park Mintee
[khựng] À , con bé này , thiệt tình.
Park Mintee
Con đang dỗi bố đấy à ?
Park Mintee
Nào lại đây [ dang tay ]
Em tiến lại , nằm trọn trong vòng tay của mẹ.Nếu như có thể , em muốn bật khóc thật to , giải toả hết bầu tâm sự trong lòng.Nằm trong vòng tay của mẹ , em có thể thấy sự vỗ về trong tâm hồn em.
Park Mintee
Nào , nghe mẹ.
Park Mintee
Con biết mà phải không , bé Yoon của mẹ ?
Park Mintee
Bố rất bận mà.
Park Mintee
Mặc dù bố mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn được.
Park Mintee
Nhưng, mẹ hứa sẽ không để con thiệt thòi tình cảm của gia đình.
Park Mintee
Hayoon của mẹ.
Mẹ ôm em trong lòng vỗ về em , xoa đi hết những phiền muộn trong em.
Hai mẹ con cứ vậy ôm nhau vỗ về đến tối muộn.
Park Mintee
Nào , muộn rồi con cũng nên về thôi , bố đang đợi con đấy.
Park Mintee
Bố vẫn đang đợi con ở nhà mà , hửm ?
Nói thì cảm thấy mắc cười , mẹ bị bệnh bố còn chả hay biết thì việc gì lại quan tâm đến đứa con gái tuỳ sống chết này cơ chứ ?
Vả lại ông ấy cũng chẳng mấy khi về nhà , chỉ có đôi lúc quên giấy tờ quan trọng hay về lấy đồ rồi lại rời đi.
Bố chưa bao giờ hỏi em có thông cảm với sự bận rộn của bố không.
Bố luôn cho rằng việc bố làm cảnh sát là một điều em nên cảm thấy tự hào và ngưỡng mộ.
Bố luôn nói xã hội rất cần bố nên bố không thể lơ là công việc.
Nhưng lại quên mất rằng bố đã dần mất đi trách nhiệm là một người chồng , người cha trong gia đình mà chỉ cố vun đắp hình ảnh một người " cảnh sát " giúp dân.
Em chưa bao giờ hâm mộ những gì bố làm.
Nhất là khi bố ngoại tình , bố đã bỏ rơi mẹ.
Nhưng em cũng không thể ghét bố.
Vì em là phiên bản nữ của bố.
Lee Hayoon
Vậy , mẹ giữ gìn sức khỏe nhé ?
Lee Hayoon
Con sẽ cố gắng thường xuyên đến gặp mẹ.
Lee Hayoon
Con chào mẹ , con về.
Em dựa lừng vào cánh cửa phòng bệnh , vô thức nước mắt rơi lả chả.
Ahn Suho
Ai nhìn quen vậy ?
Ahn Suho
Ê [ gõ vào đầu em ]
Lee Hayoon
[ ngước mắt lên nhìn ]
Lee Hayoon
Cậu ? Sao lại ở đây vậy ?
Ahn Suho
Tôi mới là người nên hỏi đó.
Ahn Suho
Cậu đến đây làm gì vậy ?
Ahn Suho
Ây ây , ê ê cậu định đổi địa điểm nhảy phải không ?
Ahn Suho
Ai da tự nhiên thấy mình thông minh thật [ vỗ tay ]
Ahn Suho
À cậu vẫn chưa bỏ ý định đó hả , nè cuộc sống còn nhiều điều để làm lắm đó.
Ahn Suho
Cậu đã ăn hết 10 cái bánh bao trong 5 phút chưa , đã thử chạy đua với chó chưa , ....
Ahn Suho
Ai da cậu còn chưa làm thân để ăn bánh của tôi mà đã có ý định đó rồi.
Lee Hayoon
Xin lỗi , tôi không có ý định như cậu nói.
Lee Hayoon
Và tôi cũng không muốn làm thân với cậu.
Lee Hayoon
[ quay lưng bước đi ]
Ahn Suho
Nè ! Tôi là Ahn Su-Ho
Ahn Suho
Nhớ rõ đấy , lần đầu tôi bị từ chối nên hơi bất ngờ đấy. [xoa gáy ]
Lee Hayoon
" Làm thân sao ? "
Lee Hayoon
[ quay lại nhìn cậu ]
Lee Hayoon
Nếu có duyên sẽ làm thân.
Bóng dáng của em dần khuất trên hành lang , còn cậu đứng dõi theo từng bước chân của em rồi cũng quay lưng tiến về một căn phòng bệnh nọ.
Cậu đến đây để chăm bà , do niềm đam mê làm bánh của cậu quá to lớn.
Nên cậu đã làm một mẻ bánh quy cho bà ăn thử , mà do nướng chưa kĩ và bỏ nhầm muối thay đường nên bà cậu bị táo bón rồi bị vi khuẩn đường ruột.
Nên phải nhập viện để rửa ruột.
Nên với vai trò là người cháu và là hung thủ nên cậu phải có trách nhiệm đi chăm bà mà khi cậu định ra ngoài hóng gió lại gặp con nhỏ hồi chiều cậu gặp.
Vậy mà gặp em , cậu đã làm toàn trò khùng điên trước mặt em mà quên trả chiếc kẹp tóc của em.
Vậy nhờ có chiếc kẹp tóc này , cậu chắc sẽ còn duyên gặp lại em.
Chap 2 (C1)
Một mình ngồi ở chạm xe buýt nhỏ giữa lòng đô thị tấp nập , hào nhoáng.
Em cảm thấy lòng mình cô đơn hơn bao giờ hết.
Ánh mắt chỉ biết nhìn xa xăm , đảo mắt liên tục.
Ồ , Seoul đẹp thật , quê hương mình đẹp thật , haha hoá ra chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng để che đậy đi sự mục nát của xã hội và pháp luật.
Pháp luật Hàn Quốc chưa bao giờ công bằng.
Vậy nên , việc bố em làm cảnh sát càng làm em chán ghét.
Không biết đã bao nhiêu chiếc xe buýt dừng rồi lại đi.
Chỉ có em vẫn ngồi im ở đấy.
Lòng bơ vơ giữa trời khuya , không muốn về nhà mà cũng chả biết đi đâu , em chỉ biết ngồi ở đấy thôi.
Lee Hayoon
Uhm , mình có nên thay đổi...?
Lee Hayoon
Sống như này , cũng chả khác gì chết mòn.
Chiếc xe buýt vừa đúng lúc dừng lại ở trạm ngay khi em vừa đứng dậy.
Lee Hayoon
" về thôi , còn biết đi đâu được nữa."
Sau khi xuống xe buýt , em lững thững bước đi từng bước chân nặng trĩu , em cũng không biết hôm nay mình bị làm sao nữa , cũng không ngờ chỉ cần phút dại dột là em đã kết liễu đời mình rồi.
Em đi một đoạn đường dài , sau đó rẽ sang một con đường khá rộng , là đường vào khu phố tập trung những nhà tài phiệt có tiếng ở Seoul.
Khu phố ở khá xa với trung tâm đông đúc được giới nhà giàu ưa chuộng vẻ thanh bình , yên tĩnh tại nơi đây.
Nên đã có một tập đoàn đứng ra xây dựng công trình những căn penthouse tại khu đất này rồi bán lại mỗi căn với giá đắt đỏ.
Và ở khu phố này , 24/24 đều có bảo về canh giữ và phải có thẻ chấp hành mới có thể vào được.
Lee Hayoon
A , thẻ mình để trong cặp không nhỉ.
Lee Hayoon
[ lục cặp ] đâu rồi nhỉ...?
Em vừa đi vừa lục mà không để ý mình đã đứng trước cổng vào của khu.
Khi em đang định bước thêm bước nữa thì bị một ông bảo vệ chặn lại.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Vị tiểu thư này , không thể bước vào khu này đâu.
Lee Hayoon
Dạ cho cháu xin lỗi với ạ , cháu lỡ làm mất thẻ vào rồi ạ . Bác châm trước cho cháu với ạ.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Xin lỗi cô , mỗi hộ gia đình , mỗi thành viên đều được phát một thẻ.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Nếu cô mất thì sáng mai có thể liên hệ bên bất động sản hoặc công ty để họ phát thêm cho cô.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ :Còn bây giờ cô phải có thẻ mới có thể vào được.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Cô hãy liên hệ với người nhà đến đây rồi hãy vào.
Lee Hayoon
" má , rắc rối vậy cha "
Lee Hayoon
" mình thì gọi cho ai được trời "
Lee Hayoon
[ rút điện thoại ra ]
Cô cầm chiếc điện thoại trên tay mà não trống không , không biết bây giờ nên gọi cho ai được.
Gọi mẹ cô thì không thể rồi.
Còn bố , có chết cô cũng không gọi một người như vậy đến giúp.
Mắt cô láo liếc khắp nơi , hết nhìn màn hình điện thoại rồi lại quay lên nhìn ông bảo vệ nghiêm nghị vẫn đứng chắn trước cổng vào.
Nhìn người đàn ông cứng rắn trước mặt , cô đành hạ cái tôi xuống để gọi cho người cha mà cô không xem là cha.
Sau khi ấn gọi , những hồi chuông vang lên ở đầu dây bên kia một đoạn dài sau đó mới có người nhấc máy.
Lee Yang Hyo
: Hayoon à con , sao vậy ? Con chưa ngủ à , đợi chút bố về , bố đang bận.
Lee Hayoon
: À...Không phải ạ , bố có thể về được không ạ ?
Lee Yang Hyo
: Hử , sao vậy ?
Lee Hayoon
: Con mất thẻ vào rồi.
Lee Hayoon
: Họ không cho con vào.
Lee Hayoon
: Bố về giúp con đi mà , làm ơn...
Cuối cùng cô cũng thở phào an tâm rồi.
Cô đứng đợi 5p thì đúng thật , một chiếc xe Audi A6 dừng trước cổng vào.
Từ trong xe , người đàn ông trung niên xuất hiện với vẻ ngoài uy nghiêm , cuốn hút nhưng vẫn lộ rõ phần vội vã.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Chào anh Lee.
Lee Yang Hyo
À đây là con gái tôi , tôi đảm bảo , các anh cho con bé vào đi ạ.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Ồ , ra là con gái anh Lee.
Nhân Vật Phụ
Bảo vệ : Tưởng ai chứ con gái anh thì không phải bảo đảm gì đâu , vào đi con gái. [ cười ]
Lee Hayoon
Vâng ạ , cháu chào bác. [ gượng cười ]
Lee Yang Hyo
Khoan đã , Lee Hayoon , lên xe vào với bố luôn.
Ông ngỡ ngàng nhìn đứa con trước mắt , sau đó chạy lại chiếc xe Audi A6 nhìn vào rồi nói với người bên trong.
Lee Yang Hyo
Quản lí Kang à , xin lỗi cậu hôm nay tôi không đi được rồi , cậu cầm xe tôi đi đi nhé.
Nhân Vật Phụ
Quản lí Kang : À , không sao đâu thanh tra , cảm ơn anh nhé , tôi về đây.
Hai người đưa mắt nhìn nhau cười rồi chiếc xe dần khuất sau con đường vào rồi tiến ra đường lớn.
Lee Yang Hyo
Lee Hayoon ! Đợi bố vớii
Lee Hayoon
" ông ấy để quên đồ ở nhà à ? "
Lee Yang Hyo
Hộc , con đi nhanh quá đấy. [ thở hồng hộc ]
Lee Hayoon
Bố , để quên gì ạ ?
Lee Yang Hyo
Hả ? [ ngớ người ]
Lee Yang Hyo
Con nói gì vậy , không phải vốn bố nên về nhà sao.
Lee Yang Hyo
Xin lỗi con , mấy nay nhiều vụ BLHĐ quá , bố không thu xếp thời gian về với mẹ con được.
Lee Yang Hyo
Bố có lỗi , bố rất xin lỗi hai mẹ con.
Em vẫn bước mặc ông vẫn đi bên cạnh hỏi thăm rồi lải nhải những điều em không muốn nghe.
Lee Yang Hyo
Mấy nay Hayoon đi học vui không ?
Lee Yang Hyo
Con có thiếu tiền không ?
Lee Yang Hyo
Con có ăn uống đầy đủ không ?
Lee Yang Hyo
Sao mấy nay nhìn con gầy vậy ?
Lee Yang Hyo
Haiz , mẹ đi đâu rồi Hayoon ? Mấy nay ba gọi bà ấy mà bà ấy không nhấc máy.
Lee Yang Hyo
Không biết giận dỗi gì nữa.
Lee Hayoon
[ dừng lại + nhìn ông ]
Lee Yang Hyo
Sao con dừng lại vậy , làm ba giật cả mình.
Lee Hayoon
Ba à , ông thật sự không biết mẹ ra làm sao hay là ông bị danh tiếng che mờ luôn mắt rồi ?
Lee Yang Hyo
Hả ?? Con nói gì vậy Hayoon ? Mẹ bị làm sao cơ , không phải bà ấy giận dỗi bình thường hả.
Lee Hayoon
Mẹ bị bệnh rồi , bà ấy đang điều trị mấy tháng rồi.
Lee Yang Hyo
[ chết lặng ]
Lee Yang Hyo
Sao không ai nói với ba vậy...?
Lee Hayoon
Không phải không nói.
Lee Hayoon
Mà là , ba không có thời gian nghe con nói.
Cô bước nhanh về căn penthouse có biển số nhà 139.
Rồi lững thững bước vào nhà.
Chỉ còn Yang Hyo vẫn ngẩn ngơ rất lâu rồi lại đưa ánh mắt đậm buồn nhìn lên bầu trời.
Những vì tinh tú hãy soi sáng cuộc đời của họ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play