[NutHong] Hẹn Hò Chốn Công Sở
chap 1
Vừa vào làm chưa đầy một tuần, Hong đã trở thành “chủ đề nóng” của phòng thư ký – không phải vì tài năng, mà là vì số lần bị tổng giám đốc quát đến nỗi mấy cây cảnh văn phòng cũng rung rinh lo lắng thay.
Nut – tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng với tính cách lạnh lùng, cầu toàn – chẳng ưa gì kiểu người như Hong: ngây ngô, hậu đậu, hay nói linh tinh. Nhưng chẳng hiểu sao, người được đề cử làm thư ký riêng cho anh lại chính là cậu trai nhỏ nhắn hay líu ríu này.
Nnutdan
Cậu vừa gõ sai tên đối tác trong thư mời “Jonathan” không phải “Jonathen”
Hongshihoshi
Dạ… Em xin lỗi sếp…
Hongshihoshi
Em sửa lại rồi ạ. Em… đánh máy nhanh quá…
Nnutdan
Cậu đánh máy nhanh để làm gì nếu không kiểm tra lại?
Hongshihoshi
Em sai rồi ạ. Em rút kinh nghiệm lần sau
Nut ngẩng đầu khỏi màn hình, liếc về phía cửa kính phòng mình. Hong đang đứng ngoài, cầm hồ sơ che mặt, dáng điệu như con mèo con vừa làm vỡ chén.
Lạ thật. Người gì đâu vụng về đến thế mà vẫn… không bị ghét nổi.
Không… Nut lắc đầu. Cậu ta chỉ khiến mình mệt thêm thôi.
Hôm đó Nut làm việc liên tục đến tận trưa. Khi anh nhìn đồng hồ thì đã hơn 1 giờ. Bên cạnh, một hộp cơm gọn gàng được đặt khẽ trên bàn.
Hongshihoshi
Em để cơm trưa của anh trên bàn rồi đó ạ.
Hongshihoshi
Em không biết anh thích ăn gì nên nhờ chị phòng bếp làm món dễ ăn nhất.
Hongshihoshi
À… nhớ hâm nóng nha sếp. Không là đau bao tử đó!
Một thư kí giửi cơm trưa cho sếp, lại còn dặn dò i như mẹ nhỏ. Thật là…
Nnutdan
Tôi không cần cậu nhắc phải ăn thế nào
Hongshihoshi
Dạ… em biết rồi… em chỉ lo thôi
Lần đầu tiên, Nut cảm giác bản thân phản ứng hơi thái quá
Tối hôm đó, Nut vẫn còn ở văn phòng. Trời mưa, thành phố trở nên yên ắng đến lạ.
Hongshihoshi
Em xin lỗi nhưng em để quên laptop trên bàn…
Hongshihoshi
Anh còn ở công ty không ạ??
Hongshihoshi
Em lên lấy nhanh rồi về liền ạ
Nut ngả người ra ghế, nhìn dòng tin nhắn và… bật cười khẽ.
Nnutdan
Cậu đúng là phiền phức
Hongshihoshi
Em biết mà… Em hậu đậu quá… Em hứa lần sau sẽ cẩn thận hơn
Nnutdan
Lên đi. Tôi mở cửa
Mười phút sau, Hong xuất hiện với áo khoác trùm kín đầu, tóc ướt sũng. Cậu líu ríu xin lỗi, rồi quay đi lấy đồ. Khi đi ngang qua bàn, Nut khẽ gọi:
Hongshihoshi
À… chưa ạ. Em lo tìm đồ nên quên ăn
Nnutdan
Ở lại ăn. Tôi gọi thêm một phần rồi
Lần đầu tiên, Hong thấy Nut cười. Không rõ là cười vì ngán ngẩm, hay vì gì khác.
Chỉ biết tim cậu đập hơi lệch một nhịp.
chap 2
Bữa tối đó diễn ra trong không khí… hơi ngượng ngập. Không ai nói gì nhiều, ngoài tiếng gõ đũa chạm vào hộp cơm văn phòng.
Nut ăn chậm rãi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hong đang ngồi cách một bàn. Cậu ta cúi đầu ăn nghiêm túc, mặt hơi ửng đỏ, giống như học sinh bị gọi phụ huynh nhưng vẫn cố gắng ngoan ngoãn hết sức có thể.
Nnutdan
Mắt cậu dính cơm kìa
Hong ngẩng lên, lúng túng quẹt quẹt mắt, suýt làm rơi cái nắp hộp cơm xuống sàn.
Hongshihoshi
Em… em không để ý… Trời đất ơi quê quá…
Nut đưa cho cậu tờ khăn giấy, ánh mắt vẫn không rời khỏi cái kiểu luống cuống vụng về kia. Một bên má Hong dính cơm thật. Cái cách cậu đỏ mặt rồi lúng túng chùi mãi không hết lại khiến Nut bật cười.
Còn Hong thì há hốc miệng, không hiểu sao tổng tài khét tiếng khó tính lại có thể… mỉm cười với mình.
[22:38PM – Ứng dụng chat nội bộ]
Nnutdan
Cậu về tới nhà chưa?
Hongshihoshi
Dạ rồi ạ! Cảm ơn sếp vì hộp cơm… và cả khăn giấy nữa…
Hongshihoshi
Em sẽ không để mắt dính cơm nữa đâu!
Nnutdan
Ít ra như vậy tôi còn biết cậu đang ăn thật.
Nnutdan
Không cần hiểu. Ngủ đi.
Hongshihoshi
Dạ! Ngủ ngon anh Nut!
Nut gác điện thoại xuống bàn, khẽ thở dài.
Nnutdan
“Phiền thật. Nhưng mà… sao mình lại mong tin nhắn của cậu ta như vậy?”
Sáng hôm sau, Hong đến văn phòng sớm mười lăm phút như thường lệ. Cậu vui vẻ, cười toe với chị lao công, chào mấy anh bảo vệ, rồi nhanh chân lên tầng trên, định pha cho sếp một ly cà phê như mọi ngày.
Hongshihoshi
Tự dưng tối qua anh ấy nhắn tin hỏi “về nhà chưa” luôn á? Mấy người ơi, có phải em sắp bị đuổi không?
Hong kể lể với chị phòng bếp, mắt tròn như cái chén.
Hongshihoshi
Em lo quá trời!
Nhân vậy phụ
Em sắp bị đuổi… vô tim ổng đó.
Hong chớp mắt, không hiểu gì.
Nut bước vào văn phòng lúc 8:15. Ly cà phê nóng để sẵn trên bàn. Bên cạnh là một tờ giấy note vẽ hình con gấu nhỏ đang… cầm bảng “Cố lên sếp ơi!”.
Anh nhíu mày, xé tờ giấy bỏ vào ngăn kéo. Nhưng không vứt đi.
[Ứng dụng chat – 10:42AM]
Hongshihoshi
Em đang đứng ở tầng 3, chờ bản in từ phòng thiết kế ạ!
Nnutdan
Cậu nên ở trong văn phòng tôi. Không phải lang thang cả công ty như thế.
Hongshihoshi
Nhưng em in cho anh mà…
Nnutdan
Lý do không hợp lý.
Nnutdan
Tôi không thuê cậu để xem cậu chạy khắp nơi.
Hongshihoshi
Dạ… em về ngay ạ…
Nut gập điện thoại, tỏ vẻ khó chịu. Nhưng thật ra… anh vừa thấy Hong cười nói với một nhân viên nam bên phòng thiết kế. Cậu ta còn đưa tay phủi gì đó trên vai áo Hong.
Nnutdan
“Phiền phức thật. Sao lại bực?”
Buổi trưa, Hong mang cơm lên cho sếp. Vẫn là hộp cơm ngăn nắp, đầy đủ thịt cá rau như thường lệ.
Hongshihoshi
Anh ăn cơm nha. Không ăn là em méc chị bếp đó.
Nnutdan
Cậu nghĩ mình thân thiết với tôi đến mức đó à?
Hongshihoshi
Dạ… không ạ. Em chỉ… quan tâm thôi. Em… xin lỗi.
Nnutdan
Cậu là thư ký. Không phải bạn tôi.
Nnutdan
Làm việc nghiêm túc. Đừng hành xử như trẻ con.
Hong lặng thinh, gật đầu.
Cậu không hiểu mình sai ở đâu.
Còn Nut, sau khi cậu đi khỏi, lại khẽ mở hộp cơm ra. Bên trong có một mảnh giấy nhỏ.
“Hôm nay có canh rong biển nha, tốt cho bao tử đó sếp!”
Nut thở dài. Cậu ta hậu đậu, trẻ con, nói nhiều, lơ ngơ…
Và rõ ràng, đang khiến anh thấy phiền mỗi ngày một nhiều hơn.
chap 3
Sáng thứ Hai, văn phòng nhộn nhịp hẳn. Hôm nay công ty có buổi ký kết với đối tác lớn, và Hong, với vai trò thư ký của tổng giám đốc, phải chạy đôn chạy đáo kiểm tra mọi thứ.
Nhân vật phụ
Hong ơi, cho anh mượn file thuyết trình nhé.
Nhân vật phụ
Hong, lát nữa mình cùng đi lấy bảng tên khách mời nha?
Cậu thư ký nhỏ bận rộn, cười tươi như hoa, chạy qua chạy lại giữa các phòng ban. Còn Nut thì từ trong phòng họp kính, lặng lẽ nhìn qua lớp cửa.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống khi thấy Hong cười với cậu nhân viên bên bộ phận PR – người vẫn hay lén lút nhìn Hong mỗi giờ ăn trưa.
[Ứng dụng chat – 10:13AM]
Nnutdan
Cậu làm việc hay đi phát nụ cười vậy?
Hongshihoshi
Em chỉ chào mọi người và đưa tài liệu thôi mà ạ…
Nnutdan
Cậu có biết mình là thư ký riêng của ai không?
Hongshihoshi
Dạ… của anh Nut ạ.
Nnutdan
Vậy thì nên làm cho đúng vị trí. Không cần phải thân thiết với cả công ty.
Hongshihoshi
Em xin lỗi anh. Em không cố ý.
Nut nhìn chằm chằm màn hình. Không hiểu sao, chỉ một đoạn tin nhắn của Hong cũng khiến anh im lặng rất lâu. Rồi lại gõ thêm một dòng, rõ ràng là bâng quơ.
Nnutdan
Tôi không cần một người thư ký thích gây chú ý.
Buổi chiều, mọi chuyện diễn ra trơn tru. Lễ ký kết kết thúc thành công, ai cũng nhẹ nhõm.
Hong ôm tập tài liệu quay lại phòng Nut, cười tít mắt:
Hongshihoshi
Xong rồi đó anh! Mọi thứ ổn hết. Em về chỗ nhé!
Nnutdan
Đợi đã. – Nut ngước lên.
Nnutdan
Tối nay ở lại kiểm tra hồ sơ quý với tôi.
Hongshihoshi
Ơ… dạ, nhưng em có hẹn ăn mừng với mấy anh bên phòng PR…
Nnutdan
Tôi cần người hỗ trợ. Và tôi là cấp trên của cậu. Được chứ?
Hong hơi bối rối, nhưng rồi gật đầu.
Hongshihoshi
Dạ. Vậy em ở lại.
Cậu không biết rằng, phía sau ánh mắt lạnh lùng kia, Nut vừa xóa một tin nhắn chưa gửi.
Nnutdan
“Cậu không cần ăn mừng với ai hết. Chỉ cần ở lại chỗ tôi là được.”
Nhưng… tổng tài lạnh lùng không nói mấy câu như vậy.
Văn phòng hôm nay yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng Hong… lẩm bẩm một mình.
Hongshihoshi
Cột này cộng sao ra số âm trời…
Hongshihoshi
Á, xóa mất cả sheet rồi!!
Hongshihoshi
Thôi chết rồi chết rồi chết rồi…
Nut từ trong phòng ngẩng lên. Nhíu mày.
Nnutdan
Cậu đang làm sổ sách hay tập múa miệng?
Hongshihoshi
A… em xin lỗi, em sẽ im lặng ạ! – Hong lập tức nín thinh như con mèo bị dội nước.
Hongshihoshi
A! Em tìm được file bị mất rồi! Hay ghê!
Hongshihoshi
Xin lỗi… em quên là em đang im lặng…
Nut siết cây bút trên tay. Anh không nói gì. Nhưng đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến bàn Hong.
Nnutdan
Ghế của tôi. Ngồi không nổi.
Hongshihoshi
Hả…? Nhưng em… đang làm…
Nnutdan
Đổi chỗ. Cậu về ngồi trong phòng tôi.
Nnutdan
Hay là cậu muốn ngồi luôn trên nóc tủ?
Hongshihoshi
Em… em đi ngay ạ!
Hong hớt hải ôm laptop chạy vào phòng sếp. Còn Nut thì… đứng cạnh bàn cậu thêm vài phút, nhìn chằm chằm bàn phím và ghế ngồi, không hiểu vì sao hôm nay nó lại gây khó chịu đến thế.
[Ứng dụng chat – 16:41PM]
Nnutdan
Làm việc thì làm. Đừng “dễ thương” nữa.
Nnutdan
Tôi không cần thư ký dễ thương. Tôi cần thư ký giỏi.
Hongshihoshi
Em đâu có cố dễ thương đâu ạ…
Nnutdan
Khỏi cần cố. Cậu là vậy rồi.
Nnutdan
Nhưng đừng để tôi thấy nó ảnh hưởng tới công việc.
Hongshihoshi
Dạ… em hiểu…
(Nhưng mà em vẫn chưa hiểu lắm…)
Nut đọc đoạn cuối, khẽ thở dài.
Không hiểu gì hết… nhưng lại khiến người ta mệt mỏi vì cứ phải để tâm.
Cuối ngày, Hong cúi đầu xin lỗi lần nữa rồi chạy vụt đi vì trễ chuyến xe. Nut đứng trong phòng, nhìn bàn làm việc trống trơn.
Thiếu ồn ào. Thiếu tiếng thở dài. Thiếu luôn một người dễ thương phiền phức.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play