Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sau Mọi Gian Khó, Chúng Ta Vẫn Mãi Bên Nhau [RhyCap]

Chương 1

Ánh đèn chói lóa. Hương pheromone nồng nặc trong không khí. Một sàn đấu giá ngầm bí mật, nơi các Omega bị coi là món hàng được đem ra mua bán, chỉ có giời Alpha cấp cao mới đủ tư cách bước vào
Hoàng Đức Duy, 18 tuổi, bị tiêm thuốc kháng pheromone, đôi mắt đờ đẫn, thân thể gầy gò nhưng vẫn không che được vẻ đẹp thanh tú dịu dàng- đúng kiểu Omega hiếm mà giới Alpha đang khao khát
Cậu được đẩy lên sàn, cổ tay còn in vết dây trói. Bên tai là tiếng đấu giá viên hô to:
Đấu giá viên
Đấu giá viên
Omega nam, nguyên sơ, chưa từng được đánh dấu, tuổi vị thành niên- khởi điểm : 1 tỷ!
Cả khán phòng rộ lên tiếng xì xào
Một Omega nam nguyên sơ gần như tuyệt chủng. Giá càng lúc càng bị hét lên chóng mặt.
Giữa đám đông, một người đàn ông mặc vest đen cao lớn, gương mặt điển trai, nhưng lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao- Nguyễn Quang Anh- giơ tay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
500 tỷ
Không ai dám lên tiếng nữa
Đức Duy ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của người đã "mua " mình. Đôi mắt ấy không có chút cảm xúc nào- như thể cậu chỉ là một món đồ chơi cần được sở hữu
Cậu không biết.... chính giây phút đó, định mệnh đau đớn của cuộc đời mình bắt đầu
_________________
Âm thanh cửa sắt đóng sầm lại phía sau, khiến Đức Duy vô thức rùng mình
Căn phòng rộng đến mức lạnh lẽo, được trang trí theo tông màu đen - xám như chính không khí nơi này
Trên chiếc giường lớn phủ chăn lụa đen là một bộ quần áo sạch sẽ, được gấp gọn gàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thay đi
Giọng người đàn ông vang lên sau lưng , sắc lạnh như lưỡi dao. Đức Duy quay lại, bặt gặp ánh mắt sắc sảo của Quang Anh- chủ nhân mới của mình
Quang Anh tiến lại gần, từng bước chân vững chãi và đầy uy hiếp. Anh dừng lại trước mặt cậu, mắt lướt nhanh từ đầu đến chân
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải kiểu tôi thích!
Anh nói giọng nhạt như nước lã
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng pheromone của cậu tương thích với tôi đến mức lạ thường . Tôi không cần cảm xúc, chỉ cần chức năng
Đức Duy siết chặt nắm tay, cắn răng chịu đựng. Cậu biết rõ, phản ứng lúc này chỉ khiến bản thân chịu thêm đâu đớn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn đã nhắc
Cậu đáp khẽ, mắt không rời khỏi nền gạch dưới chân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ làm đúng chức năng mà anh cần
Quang Anh khựng lại trong một giây-rất nhanh, rồi bước qua cậu.Anh không nói thêm gì, chỉ để lại một câu lệnh:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Pheromone của tôi không ổn định. Cậu có 3 ngày để chuẩn bị. Sau đó, tôi không muốn nhìn thấy sự chống đối
Cánh cửa đóng lại lần nữa, gọn gàng, dứt khoát
Đức Duy đứng một mình trông căn phòng lạnh, hơi thở chậm rãi nhưng nặng nề. Cậu nhìn bộ quần áo trên giường, rồi tự bật cười. Một tiếng khô khốc, không mang nổi cảm xúc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải người... chỉ là đồ vật thôi mà

Chương 2

______________________
Đêm đầu tiên ở biệt thự của nhà họ Nguyễn. Không ai làm phiền cậu, nhưng Đức Duy biết rõ, đó không phải sự tử tế - mà là sự thờ ơ tuyệt đối. Cậu không cần quan tâm, vì vốn dĩ, thân phận của mình chưa bao giờ là thứ được ai coi trọng
Mùi thuốc sát trùng vẫn còn vương trong phòng, len lỏi vào mọi hơi thở, làm nhòe cả những ký ức cậu cố chôn giấu
Trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, một mảnh ký ức ùa về....
" Thằng Omega này đúng là rác rưởi! Không biết nhục là gì à?"
" Bố mẹ mày bán mày rồi, còn nghĩ mình có quyền chọn sao?"
"Tiêm cho nó liều gấp đôi. Để xem còn dám giãy nữa không."
Đức Duy bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trán. Tay run nhẹ, ngón tay co quắp lại thành nắm đấm nhưng không đủ sức để đánh vào đâu cả. Cậu ngồi co ro nơi góc giường, hít thở thật sâu
Một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Không phải tiếng gõ lễ độ, mà là kiểu ... ra lệnh
Quang Anh bước vào mà chờ sự cho phép
Ánh mắt anh hơi tối khi thấy cậu đang co người trên giường, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt còn hoảng loạn. Nhưng biểu cảm đó chỉ thoáng qua- ngay lập tức bị thay thế bởi vẻ đẹp lạnh lùng quen thuộc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu ổn không?
Anh hỏi, nhưng giọng khô khốc, không màng ý quan tâm
Đức Duy bật cười thành tiếng- một kiểu cười gằn. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ổn? Làm công cụ ổn chứ ? Hay là ... pheromone tôi còn đủ dùng không?
Quang Anh khựng lại. Anh không trả lời, chỉ tiến lại gần, cúi người, nâng cằm Đức Duy lên bằng hai ngón tay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng dùng giọng đó với tôi!
Anh lạnh lẽo nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết rõ mình đang ở đâu
Đức Duy đẩy tay anh ra, ánh mắt đục ngầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cơ thể này... từ lâu đã không còn thuộc về tôi. Nhưng ít nhất... tâm trí này, tôi chưa giao cho anh
Một giây
Quang Anh đứng dậy , ánh mắt khó đoán, rồi quay đi. Giọng anh vang lên trước khi bước ra cửa:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng vượt giới hạn.Tôi không có hứng chơi trò tâm lý
Cánh cửa đóng lại lần nữa
Đức Duy ngồi yên trong bóng tối. Cậu vuốt nhẹ cổ mình - nơi chưa từng có dấu răng - nơi lẽ ra minh chứng cho tình yêu, thì với cậu, chỉ là dấu hiệu cho quyền sở hữu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thân thể này ... Tôi chưa từng muốn có

Chương 3

__________________
Buổi sáng ở biệt thự nhà họ Nguyễn không có nắng. Trời sầm sì như tâm trạng của những kẻ sống trong đó
Đức Duy bước xuống phòng ăn, động tác máy móc. Trên bàn có sẵn bữa sáng, nhưng không ai chờ cậu. Người giúp việc cúi đầu, không ai dám nói chuyện với cậu- Không phải vì cậu là chủ, mà vì cậu là ..." người của Nguyễn Tổng"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(thì thầm) Không phải người... chỉ là công cụ
Cậu ăn từng miếng cháo nguội lạnh. Đầu óc trống rỗng Hôm qua, bác sĩ đã đến khám, xác nhận pheromone của Quang Anh bắt đầu hỗn loạn- nghĩa là " vai trò " của Đức Duy sắp bắt đầu. Cậu không hỏi chi tiết. Không cần
Tiếng bước chân vang lên. Quang Anh xuất hiện trong bộ âu phục sẫm màu, cà vạt cài thẳng tắp, đôi mắt sâu hút mang theo uy lực của 1 Alpha cấp S
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay có bữa tiệc nhỏ. Cậu đi theo tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng. Tôi sẽ đóng vai một công cụ thật tốt
Quang Anh liếc nhìn cậu, ánh mắt tối sầm một thoáng. Nhưng anh không đáp lại
Buổi tôi- Dạ tiệc giới Alpha
Ánh đèn chùm rực rỡ, âm nhạc du dương. Đức Duy đứng bên cạnh Quang Anh như 1 cái bóng - không lên tiếng, không biểu cảm
Một vài Alpha tiến tới, ánh mắt thăm dò nhìn cậu từ đầu đến chân
Alpha lạ
Alpha lạ
Nguyễn Tổng, đây là Omega của anh? Trông.... khá nhợt nhạt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy không ở đây để nói chuyện với ai
Alpha lạ
Alpha lạ
(Cười khẩy) Được rèn luyện kỹ thật. Không khác gì búp bê
Đức Duy không phản ứng. Cậu rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt ly rượu, môi nhếch nhẹ nhàng 1 nụ cười tần nhẫn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Búp bê không biết đau, càng không biết phản kháng. Hoàn hảo đúng không?
Quang Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt khó đoán
Khi buổi tiệc kết thúc, trên xe trở về, không ai nói gì. Sự im lặng dày đặc như sương đêm
Đến khi xe dừng, Quang Anh đột ngột lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không bảo cậu phải trả lời như thế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh muốn tôi đóng vai làm công cụ. Tôi đang làm rất tốt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ tôi cần 1 món đồ chơi biết nói móc?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(Cười nhạt) Vậy thì lần sau tôi sẽ im lặng hoàn toàn. Công cụ mà - chỉ cần tồn tại, đúng không?
Quang Anh siết chặt tay. Một thoáng tức giận lướt qua, nhưng anh không nói gì nữa
Cánh cửa xe mở ra. Đức Duy bước xuống trước, bóng lưng nhỏ bé lọt thỏm giữa bóng tối rộng lớn của khu biệt thự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh xem tôi là công cụ - tôi sẽ là công cụ hoàn hảo nhất. Không cần long tự trọng. Không cần yêu thương ( lẩm bẩm 1 mình)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play