[Domicmasterd / Rhycap] Huyết Kết Luân Hồi
Chuyển trường
*abc*:Suy nghĩ
/abc/:Hành động
"abc":Nói nhỏ
💬:Nhắn tin
📲:Gọi điện thoại
~~:Dẹo
~:Khêu khích
❄:lạnh lùng
Mưa rơi nặng hạt , bầu trời xám ngoét phủ kín ngôi trường cổ kính như một tấm màn tang lạnh lẽo. Cổng trường Trung học Cổ Linh mở ra với tiếng bản lề cọt kẹt như tiếng than vãn của ai đó từ địa ngục trở về. Trần Đăng Dương đứng yên dưới tán ô, ánh mắt đượm lạnh nhìn qua tấm biển trường cũ kỹ đã gỉ sét nơi dòng chữ "TRƯỜNG TRUNG HỌC HỒNG LÂM" lờ mờ như được vẽ bằng m.á.u
Lần chuyển trường thứ năm của Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
*Ngôi trường thứ 5 rồi sao*
[Trường THPT Hồng Lâm -- Sáng thứ Hai, tiết học đầu tiên]
[Lớp học 10A4 -- Dãy phòng học phía Tây]
Lê Quang Hùng
💬 Chào các bạn! Mọi người nhớ mang bài tập hôm qua nhé.
Nguyễn Quang Anh
💬 Yên tâm đi, anh Hùng, em nhớ rồi mà
Hoàng Đúc Duy
💬 Anh Hùng luôn lo xa thế nhỉ! Cảm ơn nha
Lớp học bắt đầu, tiếng giáo viên giảng bài vang lên, nhưng những ánh mắt cứ đổ dồn vào cậu học sinh mới chuyển đến, đang đứng ở cửa lớp. Cậu có dáng vẻ lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm, tóc đen dài vừa qua vai, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào bảng như không hề quan tâm đến xung quanh.
Cô giáo
/cười nhẹ, gật đầu với cậu học sinh mới/
Cô giáo
Các em, đây là Trần Đăng Dương, bạn mới chuyển đến lớp chúng ta. Chào bạn Dương đi nào
Lớp 10A4
/đồng thanh/ Chào bạn Dương!
Trần Đăng Dương
/ngắn gọn, mắt vẫn dán vào bảng/Chào!
Chuyện sẽ không có gì đặc biệt nếu không phải là khi Dương vào lớp, Hùng người ngồi bàn đầu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu chớp mắt mấy lần, rồi lặng lẽ nhìn Dương từ phía sau
Lê Quang Hùng
💬Có gì lạ lắm với thằng Dương này không?
Nguyễn Quang Anh
💬Chắc là cậu ta mới chuyển đến thôi, sao vậy?
Hoàng Đúc Duy
💬 Không biết… Mình có cảm giác không ổn với cậu ấy…
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Cả lớp đứng dậy chuẩn bị đi ăn sáng.
Lê Quang Hùng
/cười thân thiện/ Cậu mới chuyển đến đúng không? Mình là Hùng, có thể giúp gì cho cậu không?
Trần Đăng Dương
/chỉ nhìn thoáng qua/ Không cần❄
Dương bước đi về phía cửa lớp, không một lời chào hay đáp lại lời Hùng. Hùng vẫn đứng im, hơi ngơ ngác trước sự lạnh lùng đó.
[Trưa -- Căn-tin trường Hồng Lâm]
Hùng ngồi cùng Quang Anh và Duy, vẫn cảm thấy không thoải mái sau khi gặp Dương.
Nguyễn Quang Anh
Thằng Dương có vẻ không hòa đồng lắm nhỉ?
Hoàng Đúc Duy
/nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ/
Không phải chỉ không hòa đồng đâu, mình cảm thấy nó có gì đó kỳ lạ
Lê Quang Hùng
/chợt nhớ đến đôi mắt lạnh lùng của Dương, lắc đầu/
Cái ánh mắt đó... làm mình hơi rờn rợn…
Bỗng nhiên, Dương đi vào căn-tin một mình, im lặng, tay cầm khay đồ ăn, ánh mắt vẫn không biểu cảm
Lê Quang Hùng
/vô thức đứng dậy ,cười/
Lê Quang Hùng
Ê, Dương! Cậu ăn trưa cùng bọn mình nhé!
Trần Đăng Dương
/quay lại nhìn, không cười, không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái/
Cảm ơn.
Hùng ngơ ngác đứng lại, rồi quay sang Quang Anh và Duy, mắt mở to như không hiểu gì.
Nguyễn Quang Anh
/cười khẩy/
Cậu không thể ép người ta trở nên thân thiện được đâu, Hùng.
Hoàng Đúc Duy
Nhưng mà… Dương không giống người bình thường… Cậu ấy nhìn vào mình, mình có cảm giác bị thẩm vấn ấy
Trong khi cả ba đang trò chuyện, Dương đã chọn một bàn trống ở góc khuất căn-tin, ngồi một mình. Chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn trên trần chiếu xuống khuôn mặt của cậu, làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh ấy.
[Chập tối -- Sau giờ học]
Hùng đi qua hành lang, khi bắt gặp Dương đang đứng trước một cửa phòng nhạc cũ. Cửa phòng không khóa, nhưng không ai thường xuyên đến đó. Dương đứng đó, lặng lẽ quan sát
Lê Quang Hùng
/nhẹ nhàng đến gần/
Cậu định vào phòng này à?
Trần Đăng Dương
/giọng khẽ, không quay lại/
Không cần. Nhưng có cái gì đó gọi tôi
Hùng ngập ngừng, rồi bất ngờ, cánh cửa mở ra với một tiếng kẽo kẹt. Bên trong, mọi thứ đều tối đen, chỉ có tiếng vang của một bản nhạc cũ không ai chơi. Dương không nói thêm gì, bước vào trong, ánh sáng từ hành lang dần mất dần
Lê Quang Hùng
/lo lắng, gọi theo/
Dương! Cậu đi đâu vậy?
Dương đứng trước một cây đàn piano cũ, nhìn vào bàn phím đã mòn vẹt, thở dài. Ánh sáng từ đèn vàng le lói chiếu lên từng ngón tay của cậu.
Trần Đăng Dương
/khẽ lẩm bẩm/
Đúng là nơi này… không thể tránh được.
____________________________
Bí ẩn phòng nhạc
Tác giả
Truyện sẽ ra vào mỗi 2 ,4 ,6,7 .Mỗi bữa 2 chap
Tác giả
Mọi người đọc truyện thấy hay thì like giúp mình nha
Hùng đứng ngoài cửa phòng, vẫn không dám bước vào. Cả người cậu đều căng thẳng. Bên trong, chỉ có âm thanh của cây đàn piano vang lên từng nốt nhạc nhẹ nhàng, nhưng lại mang cảm giác rùng rợn không thể tả.
Lê Quang Hùng
💬 Duy! Quang Anh! tao cảm giác có chuyện gì đó kỳ lạ trong phòng nhạc này. Dương vào rồi không ra nữa. Tao không dám vào một mình.
Hoàng Đúc Duy
💬Mày lo lắng quá rồi! Nhưng... tao cũng thấy có gì đó không ổn. Đợi chút, tao tới ngay
Nguyễn Quang Anh
💬Mày ở đó chờ tụi tao tới
Hùng bước gần lại cửa hơn, nhưng vẫn ngập ngừng. Bỗng nhiên, cửa tự động mở ra, như có ai đó kéo ra vậy.
Lê Quang Hùng
/hốt hoảng, gọi lớn/
Dương! Cậu có sao không?!
Bên trong, chỉ có không gian tĩnh mịch, không có ai trả lời. Nhưng… một luồng khí lạnh từ bên trong ùa ra, làm tóc gáy của Hùng dựng đứng.
[Một lát sau -- Anh và Duy cũng đến]
Hoàng Đúc Duy
/nhìn Hùng/
Sao rồi? Vẫn chưa thấy Dương bước ra hả?
Lê Quang Hùng
Không. Nhưng… mình nghe tiếng gì đó rất lạ.
Nguyễn Quang Anh
/bước tới gần cửa, đẩy nhẹ/
Lùi lại. Tao vào kiểm tra.
Bên trong, Dương đang đứng trước cây đàn. Nhưng giờ, sau lưng cậu là… một cô gái. Tóc dài, mặt cúi xuống, thân thể trong suốt.
Hoàng Đúc Duy
/thì thầm/
…Có… có người đứng sau cậu ấy!
Lê Quang Hùng
/tay nắm chặt/
Là… ma?
Nguyễn Quang Anh
/giữ Duy lại/
Đừng tới gần. Mày không thấy mắt cô ta không có con ngươi à?
Cô gái bắt đầu nói. Giọng cô ta như vọng ra từ cổ họng rách nát, đầy đau đớn.
Hồn ma nữ
Chết… rồi… nhưng… chưa yên…
Hoàng Đúc Duy
/bám chặt tay Quang Anh/
Anh… tao sợ…
Nguyễn Quang Anh
/giữ chặt Duy trong tay/
Không sao. Có tao ở đây.
Dương xoay người, mặt vẫn bình tĩnh như thể đã quen với việc này từ lâu.
Trần Đăng Dương
Các cậu lui ra. Cô ta chỉ muốn truyền đạt… Một sự thật bị lãng quên
Lê Quang Hùng
Dương… cậu đang nói chuyện với ma à?
Trần Đăng Dương
Không chỉ nói chuyện. Tôi còn cảm nhận được họ… Và cả nỗi đau họ để lại
Đột nhiên, đèn trong phòng vụt tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Một tiếng cười khẽ vang lên không rõ là khóc hay cười. Gió lùa qua làm các tấm rèm bay phấp phới dù không có cửa sổ nào mở
Hoàng Đúc Duy
/giọng nghẹn, mắt nhắm chặt/
Quang Anh… đừng bỏ tao…
Nguyễn Quang Anh
/ôm Duy sát vào người/
Không ai tách được mày khỏi tao đâu đừng lo!!
Dương rút từ túi áo ra một vật nhỏ sợi chỉ đỏ buộc bùa và ném thẳng vào cây đàn. Một luồng sáng xanh bùng lên, tỏa ra khắp phòng. Hồn ma thét lớn rồi tan vào hư vô
Trần Đăng Dương
Cô ấy sẽ không yên nghỉ… cho đến khi người gây ra cái c.h.ế.t thật sự bị lộ diện.
[Lúc này -- im lặng bao trùm căn phòng]
Hùng vẫn còn run, Duy được Quang Anh ôm trong tay, trong khi Dương quay mặt đi, đôi mắt vẫn lạnh như băng, nhưng sâu trong đó… là thứ gì đó đang sôi sục.
Lê Quang Hùng
/nhỏ giọng/
Dương… cậu rốt cuộc là ai?
Trần Đăng Dương
/❄/Người duy nhất trong trường này… có thể thấy được những gì các cậu luôn cố giả vờ không tồn tại.
Bí ẩn phòng nhạc
Tác giả
Cho tui xin 1 like nha
Lê Quang Hùng
💬 Cả đêm qua tao không ngủ được…
Hoàng Đúc Duy
💬Tao cứ nghe tiếng đàn vọng lại trong đầu… Như thể nó vẫn đang gọi ai đó
Nguyễn Quang Anh
💬Đêm nay, tụi mình không được để Hùng ở một mình. Dương đâu?
Lê Quang Hùng
💬Cậu ấy đến trường sớm rồi… Nói là muốn kiểm tra thứ gì đó.
[Tại thư viện trường -- ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ kính mờ]
Dương đang lật từng trang sách cũ, tay đeo găng, mắt chăm chú. Trên bàn là một tấm ảnh đã úa màu.
Ảnh chụp một nhóm học sinh đứng trước phòng nhạc. Nhưng… không có ai trong ảnh cả. Chỉ là bức tường, cây đàn, và cái bóng mờ sau rèm.
Trần Đăng Dương
/thì thầm/
Chụp người sống… nhưng chỉ thấy kẻ c.h.ế.t
[Hành lang lớp học -- giờ ra chơi]
Hùng đang đứng ở cửa lớp, nhìn ra sân. Ánh mắt xa xăm. Quang Anh và Duy bước tới.
Hoàng Đúc Duy
Mày đang nghĩ đến Dương hả?
Lê Quang Hùng
Không biết… Nhưng tao thấy cậu ấy buồn. Mắt cậu ấy lúc nào cũng như đang nhớ về ai đó.
Nguyễn Quang Anh
/nhìn Hùng, giọng bình thản/
Có khi Dương đến đây không chỉ vì chuyển trường đâu.
Dương bước lại từ xa, tay vẫn cầm bức ảnh cũ.
Trần Đăng Dương
Tối nay. Tụi mình phải quay lại phòng nhạc
Lê Quang Hùng
Hả!? Nhưng hôm qua....
Trần Đăng Dương
/ngắt lời/
Cô ấy chưa đi. Tao thấy dấu...
Hoàng Đúc Duy
/sợ run, níu tay Quang Anh/
Tao… tao không muốn quay lại
Nguyễn Quang Anh
/nhìn Duy, nhẹ nhàng/
Nếu mày không đi… tao sẽ không để mày một mình.
Duy đỏ mặt nhẹ nhưng vẫn sợ.
Lê Quang Hùng
*Giờ này mà còn tình cảm *
Trần Đăng Dương
*Họ coi mình là không khí hả trời *
Trần Đăng Dương
*Mắc ói quá à*
[Tối hôm đó -- cả nhóm trở lại phòng nhạc, mang theo đèn pin và máy quay]
Căn phòng vẫn im lặng như hôm qua. Cây đàn vẫn ở đó. Nhưng giờ, trên ghế… là một tấm ảnh mới tinh, vừa được in ra.
Lê Quang Hùng
/cầm lên, tay run/
Là… tấm ảnh hôm qua tụi mình đứng đây. Nhưng… không có ai cả
Nguyễn Quang Anh
/nhìn kỹ bức ảnh/
Khoan… Có gì đó phía sau rèm…
Dương kéo tấm rèm ra. Một hàng chữ được khắc bằng móng tay hiện ra trên tường, chữ ngoằn ngoèo run rẩy:
Lê Quang Hùng
/hốt hoảng/
Tên!? Cô ấy bị xóa tên à!?
Trần Đăng Dương
/nhìn chăm chăm lên tường/
Không chỉ xóa… Cô ấy chưa từng tồn tại trong hồ sơ trường. Giống như… chưa từng sống.
Nguyễn Quang Anh
/trầm giọng/
Có ai đó đang cố chôn giấu một học sinh… đã c.h.ế.t ở đây.
Hoàng Đúc Duy
Nhưng tại sao…?
Bỗng, đàn piano vang lên một nốt cực lớn. Cả phòng tối sầm. Tấm ảnh trên tay Hùng bốc cháy, cháy thành tro ngay trong tay cậu.
Hoàng Đúc Duy
/la lên/
CHÁY! Nó tự cháy!!
Dương ngay lập tức lấy bùa chú, ném xuống đất. Một vòng tròn sáng bao quanh cả nhóm. Một tiếng hét thất thanh vọng ra từ trong đàn.
[Sau khi yên tĩnh lại, cả nhóm thở hổn hển]
Lê Quang Hùng
/mắt rưng/
Dương… nếu mình không gặp cậu, có khi giờ này mình…
Trần Đăng Dương
/nhìn Hùng, nhẹ giọng hơn thường ngày/
Tao sẽ không để mày bị gì đâu.
Hoàng Đúc Duy
/nép sát vào Quang Anh/
…Tối nay, ngủ chung được không
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Nhưng mày phải ôm tao, không được ôm cái gối nữa
Dương mở điện thoại. Có một tin nhắn ẩn, không ai biết từ đâu gửi tới.
“Mày là đứa duy nhất thấy được. Cứ cứu từng người đi… Rồi đến lượt mày.”
Dương nắm chặt điện thoại. Không một biểu cảm trên mặt. Nhưng tim… đập nhanh hơn thường lệ.
___________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play