[Doogem] Đêm Lạnh
#1. Đêm nhớ ai?
Hải Đăng và Hoàng Hùng đã chính thức về chung một nhà được hai năm. Hai năm ngập tràn những yêu thương, sẻ chia và cả những khoảnh khắc bình yên mà họ từng nghĩ sẽ chẳng gì có thể phá vỡ. Nhưng gần đây, tình yêu ấy như vướng phải một lớp sương mỏng, không rõ ràng nhưng đủ để cảm nhận sự xa cách đang len lỏi từng ngày.
Phải chăng là do công việc? Có lẽ vậy. Hải Đăng dạo này quay cuồng với những rắc rối ở công ty, hết họp hành đến xử lý khủng hoảng, đi sớm về khuya. Những bữa tối chung giờ cũng trở thành xa xỉ, và căn nhà cứ vắng tiếng cười của cả hai.
Hoàng Hùng không trách, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác tủi thân. Em vẫn lặng lẽ dọn dẹp, chăm chút từng góc nhỏ trong căn phòng — nơi từng ngập tràn hơi ấm của Đăng. Tối nay cũng vậy, em một mình thu dọn lại tủ sách, sắp xếp lại chiếc áo khoác Đăng để quên hôm trước… vừa làm vừa ngóng tiếng bước chân quen thuộc nơi cửa.
Em không giận. Chỉ là… nhớ.
Và rồi, đúng lúc Hoàng Hùng đang đứng bên khung cửa sổ, nhìn đèn đường vàng vọt rọi xuống mặt đường ướt, thì… một tiếng "cạch" vang lên nơi cửa chính.
Vì đang lơ đễnh, vừa nghĩ ngợi vừa lau lại mặt bàn, nên khi nghe tiếng mở cửa bật lên đầy bất ngờ, Hoàng Hùng giật mình. Tay em lỡ va trúng mép bàn, khiến chiếc bình hoa — chiếc bình mà Hải Đăng trân quý nhất — đổ nghiêng và rơi xuống đất.
Tiếng vỡ chát chúa xé toạc cả không gian yên tĩnh. Những mảnh sứ trắng xanh văng tung tóe trên nền gạch. Hùng chết lặng.
Đó không chỉ là một món đồ trang trí. Đó là kỷ vật cuối cùng mà mẹ Hải Đăng để lại cho anh, là thứ anh luôn lau chùi cẩn thận, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc như một cách gìn giữ ký ức. Và giờ… nó đã tan vỡ ngay dưới tay Hùng — chỉ vì một khoảnh khắc lơ đễnh.
Hải Đăng bước vào, chưa kịp cởi áo khoác đã thấy những mảnh vỡ rải đầy dưới chân. Ánh mắt anh sững lại, rồi lặng lẽ chuyển sang gương mặt đang thất thần của Hoàng Hùng.
Đỗ Hải Đăng
Gem… em làm cái quái gì vậy? /giọng anh trầm xuống, không giấu nổi sự tức giận xen lẫn mệt mỏi/
Đỗ Hải Đăng
Anh đi làm, công việc đã đủ áp lực rồi, em ở nhà thì đừng nghịch ngợm nữa. Đến chiếc bình hoa của mẹ anh… cũng không để yên. Tha cho anh đi, được không? Anh mệt rồi.
Hoàng Hùng như bị giáng một cú mạnh vào tim. Đôi mắt em hoảng loạn, tay run lên, miệng lắp bắp. Em không cố ý. Em chỉ nhớ Đăng quá, chỉ muốn dọn dẹp cho Đăng về thấy nhà ấm áp một chút… Nhưng giờ, tất cả thành thảm họa.
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo… em… em xin lỗ–
Đỗ Hải Đăng
Đủ rồi mà. /giọng Đăng sắc như lưỡi dao cắt ngang lời xin lỗi, lạnh lùng đến nghẹt thở/
Anh quay lưng, bước nhanh ra cửa mà không nhìn lại. Cánh cửa khép lại sau lưng anh kèm theo một tiếng "cạch" rất khẽ… mà như sấm đánh bên tai Hoàng Hùng.
Em bé chỉ biết đứng đó, giữa căn phòng im lặng, ôm lấy mảnh vỡ trong lòng bàn tay — đau từ trong ngực, đau đến từng ngón tay run rẩy.
Tối hôm đó, căn nhà im lìm hơn mọi khi. Không còn tiếng nói cười của hai người mỗi đêm, không còn vòng tay ấm áp mà Đăng vẫn dùng để ôm Hoàng Hùng vào lòng. Hải Đăng nằm quay mặt vào tường, mắt mở trừng trừng, nhưng lòng thì rối như tơ vò. Anh nhớ lại ánh mắt hốt hoảng của em khi đứng giữa đống mảnh vỡ. Nhớ lại giọng nói run run định nói xin lỗi, nhưng lại bị anh cắt ngang. Ba năm bên nhau, anh chưa từng lớn tiếng với em, chưa từng để em thấy tủi thân như hôm nay.
Đỗ Hải Đăng
Chết thật, mình quá lời rồi.
Cảm giác lo lắng dâng lên khi nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ sáng, mà Hoàng Hùng vẫn chưa về phòng. Đăng bật dậy, mở cửa, đi vội xuống cầu thang. Khi đến gần phòng khách, một tia sáng mờ le lói khiến anh khựng lại.
Ánh đèn pin nhỏ chiếu lên mặt bàn, nơi có những mảnh sứ vỡ được xếp lại một cách vụng về. Giữa ánh sáng ấy là em – Hoàng Hùng – đang cúi đầu cặm cụi dán từng mảnh vỡ, tay run run, máu rỉ ra từ ngón tay bị cứa, nhưng em không hề dừng lại.
Cảnh tượng ấy khiến tim Hải Đăng thắt lại.
Đỗ Hải Đăng
Gem… em đang làm gì vậy, đưa tay anh xem.
Đăng bước vội tới, nắm lấy bàn tay bé nhỏ, mắt anh đau đớn nhìn vết xước chằng chịt, máu đỏ thẫm từng đầu ngón tay.
Hùng ngước lên nhìn anh, và chỉ trong khoảnh khắc, nước mắt em bé tràn ra không kiềm được. Em khóc nấc, vừa sợ, vừa tủi thân.
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo ơi… đừng giận em…
Huỳnh Hoàng Hùng
Hic… em không cố ý đâu… chỉ là… chỉ là em muốn sửa lại cho anh...
Huỳnh Hoàng Hùng
Em nhớ anh...
Hải Đăng siết chặt tay em vào lòng, giọng anh dịu đi, như gió nhẹ sau cơn giông.
Đỗ Hải Đăng
Thôi nào, ngoan… theo anh lên phòng băng tay, rồi mình nói chuyện sau nhé… Anh xin lỗi vì đã quát em, ngoan, đừng khóc nữa…
Hải Đăng nhẹ nhàng bế em lên phòng, từng bước như sợ em đau thêm. Đặt em ngồi lên giường, anh rút tủ lấy hộp y tế, rồi cẩn thận thổi nhẹ vào từng vết thương như xoa dịu, vừa băng tay vừa trách yêu
Đỗ Hải Đăng
Khuya rồi còn không chịu đi ngủ, lại còn làm đau bản thân thế này. Em đau, anh không chịu được đâu, có biết không? /giọng anh vừa dịu dàng vừa trách móc như đang vỗ về một đứa trẻ cứng đầu/
Là Đăng của em rồi… là Đăng mà em thương biết bao – vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm em đến vậy. Hùng không kiềm được nữa, nước mắt em bé lại rơi, em nhào vào lòng anh mà nức nở.
Huỳnh Hoàng Hùng
Doo ơi… em xin lỗi… Tại em mà… mà… hic… Doo đừng giận, đừng giận em nhé, em sẽ sửa mà…
Đăng siết em vào lòng, tim anh nhói lên khi thấy gấu nhỏ của mình khổ sở đến vậy. Anh nhẹ xoa đầu em, giọng trầm ấm.
Đỗ Hải Đăng
Gem, nghe anh này… Anh xin lỗi. Anh không giận em đâu. Là lỗi của anh… Anh để em cô đơn quá lâu rồi. Gem ngoan, không có lỗi gì cả, biết không?
Hùng ngẩng lên, mắt hoe hoe nước, lí nhí hỏi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Vậy… bình hoa của anh thì sao? Em làm vỡ rồi…
Hải Đăng khẽ mỉm cười, buông em ra một chút, nâng gương mặt nhỏ xíu lên bằng hai tay, cúi xuống hôn nhẹ lên môi em một cái rồi nói đầy ân cần.
Đỗ Hải Đăng
Bình hoa vỡ thì anh mua cái khác. Còn em… em chỉ có một thôi. Em bị thương rồi, anh biết làm sao đây hả, gấu nhỏ? /rồi lại đặt thêm một nụ hôn nữa như dỗ dành đứa nhỏ đang tội nghiệp vì yêu/
Huỳnh Hoàng Hùng
Huhu… Đăng ơi… em nhớ Đăng lắm. Đăng có thể đừng đi làm nữa được không?
Đỗ Hải Đăng
Được… được, chiều em mà. Nhưng bây giờ thì đi ngủ được chưa, khuya rồi đó gấu nhỏ.
Huỳnh Hoàng Hùng
Vâng ạ…/ em bé đáp ngoan ngoãn/
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh ôm em ngủ nhé ạ..?
Đăng không nói, chỉ vòng tay ôm lấy eo em, kéo em vào lòng thật chặt.
Hải Đăng hôn lên mái tóc mềm.
Đỗ Hải Đăng
Gấu nhỏ ngủ ngoan… yêu em.
Huỳnh Hoàng Hùng
Vâng… yêu Doo nhiều lắm ạ…/em rúc đầu vào ngực anh, giọng nhỏ như mèo con/
Và tối hôm đó, không ai biết… chỉ họ biết, rằng cái bức tường vô hình đã tan chảy. Trong căn phòng ấy, hai trái tim lại gần nhau thêm một chút… và tình yêu thì chưa bao giờ thôi dịu dàng như thế.
cá nhỏ
Lần đầu viết thể loại như này, mọi người hoan hỉ cho mình nhé. Mong mọi người thích ạ.
cá nhỏ
Mình thấy bài nhạc này hay lắm, cả nhà nghe hết nhạc nhé🥺
#2. Để quên em
Huỳnh Hoàng Hùng
Mình.. chia tay đi.
Đỗ Hải Đăng
Được, nếu đó là điều em muốn.
Không một giọt nước mắt, không một lời níu kéo, không một chút do dự. Họ đã rời xa nhau như thế.
Hoàng Hùng nằm lặng lẽ trong phòng bệnh. Những nhành hoa trắng được đặt ở đầu giường, mùi thuốc sát trùng vẫn còn vương vất khắp nơi. Em ngủ mê man hai ngày rồi. Các y tá bảo có một người đàn ông cứ ngồi bên em suốt, lặng lẽ cầm tay, đôi mắt đỏ hoe.
Nhưng giờ, bên giường không có ai cả.
Bỗng cơn mộng kéo đến như sóng ngầm – không báo trước, không một lời cảnh báo.
Trong giấc mơ, em thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa lau, gió lồng lộng và trắng xóa, như thế giới chỉ còn mỗi hai màu trắng - xám. Ở đó, có anh.
Hải Đăng đứng cách em chỉ vài bước, ánh mắt đầy mong chờ nhưng lại không dám bước đến gần. Anh vẫn như xưa – đôi mắt thẳm sâu chứa cả bầu trời từng là của riêng em.
Anh cất giọng. Nhẹ như gió nhưng đủ khiến em bật khóc.
Đỗ Hải Đăng
Anh xin lỗi...
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì điều gì? /nghẹn ngào/
Đỗ Hải Đăng
Vì ngày ấy không giữ em lại. Vì anh ngu ngốc. Vì anh yêu em, nhưng lại làm em tổn thương.
Anh rướn tay ra phía em, nhưng rồi lại rụt về. Ánh mắt anh dằn vặt, như thể chính anh cũng đang giằng xé giữa việc chạy tới và việc buông tay.
Đỗ Hải Đăng
Em biết không...
Đỗ Hải Đăng
Anh đã tập nói câu 'đừng đi' hàng trăm lần trong đầu. Nhưng khi đứng trước em, anh không thể mở miệng. Anh sợ nếu giữ em lại, em sẽ hối hận. Anh thà để em đau, còn hơn thấy em dằn vặt vì anh...
Em không thể đáp lại. Em chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt, nhưng đôi chân em như bị đóng đinh tại chỗ.
Đỗ Hải Đăng
Anh đã mơ về ngày này nhiều lần... nhưng mỗi lần em đều quay lưng và đi mất. Chỉ có lần này... em ở lại.
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì lần này... là giấc mơ của em.
Hải Đăng nhìn em, mắt đỏ hoe.
Đỗ Hải Đăng
Thế thì... hãy để anh ôm em lần cuối, được không?
Huỳnh Hoàng Hùng
"Trong mơ, em đã tha thứ cho anh..."
Khoảnh khắc anh ôm em vào lòng, em cảm thấy mọi thứ vỡ òa. Em vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm mà em đã cố quên suốt thời gian qua. Cánh đồng lau im bặt, gió ngừng thổi. Chỉ còn tiếng tim anh đập từng nhịp, từng nhịp... khắc vào trái tim em.
Trần nhà bệnh viện lạnh lẽo. Nắng sáng yếu ớt xuyên qua rèm. Em quay mặt sang bên, giường vẫn trống.
Hoàng Hùng ngồi bật dậy, tay ôm ngực, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.
Em bật khóc như chưa từng được khóc. Giấc mơ ấy... chân thật đến đau lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng
"Anh à... nếu em mơ thêm một lần nữa, liệu anh có đến không?"
Em vừa cầm lấy điện thoại, màn hình còn chưa kịp sáng hẳn, thì... cánh cửa phòng bệnh khe khẽ mở.
Một dáng người quen thuộc bước vào, tay ôm túi cháo còn ấm, áo sơ mi nhàu, mắt thâm quầng.
Em chết lặng, tim đập thình thịch đến nghẹt thở.
Anh đứng đó, chân chôn chặt nơi ngưỡng cửa. Cả hai nhìn nhau, như cả thế giới đang ngưng thở.
Từ khoảnh khắc đó, em biết – tất cả chưa bao giờ là mơ.
Anh đã đến, đã ôm em. Đã nói như thế với em thật.
Hải Đăng tiến lại gần, nhưng không dám ngồi xuống. Anh nhìn em, môi mím chặt rồi ấp úng.
Đỗ Hải Đăng
Anh... chỉ là anh nhớ em quá, nên mới...
Đỗ Hải Đăng
Nếu em không thích, anh sẽ rời đi ngay. Anh chỉ... vừa chăm sóc em một chút thôi.
Giọng anh run lên, như thể chỉ cần em lắc đầu, anh sẽ tan biến.
Em bật khóc, chẳng kịp lau nước mắt, chẳng nói thêm một lời.
Em bật phắt dậy, chạy đến ôm chầm lấy anh, ghì chặt, như sợ nếu lơi tay, anh sẽ biến mất mãi mãi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Sao bây giờ anh mới đến hả... /nức nở/
Hải Đăng sững người trong giây lát, rồi ôm em thật chặt. Tay anh áp lên lưng em, vỗ nhẹ.
Đỗ Hải Đăng
Anh xin lỗi... anh về rồi. Anh sẽ không đi đâu nữa. Không bao giờ nữa...
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Ánh nắng đầu tiên sau nhiều ngày xám xịt xuyên qua ô cửa sổ, rọi lên hai con người đang ôm lấy nhau – như minh chứng cho một lần tha thứ, một lần quay lại.
Hùng vẫn ôm chặt Đăng, nước mắt còn vương nơi khoé mi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh thật sự đã ở đây suốt mấy hôm nay sao?
Đăng gật, rồi nhìn vào mắt em.
Đỗ Hải Đăng
Ừ... Ngay khi nghe tin em nhập viện, anh bỏ hết để chạy tới. Mỗi tối, anh ngồi bên cạnh giường em... Anh lau trán cho em khi em sốt cao, cầm tay em khi em co giật nhẹ vì mê sảng. Em cứ gọi tên anh trong cơn mơ, mấy lần làm anh bật khóc.
Đỗ Hải Đăng
Anh còn kể cho em nghe mấy chuyện cũ nữa... em không nhớ gì hết sao?
Đỗ Hải Đăng
Anh kể em nghe cái lần đầu mình đi dã ngoại, em còn té sấp mặt vì mải đuổi theo con bướm, rồi lần sinh nhật em giận anh nguyên ngày vì quên tặng bánh kem...
Đỗ Hải Đăng
Thật ra anh nhớ hết... chỉ là ngày đó, anh không dám nhận ra mình sai. Không dám hạ mình giữ em lại. Nhưng khi thấy em nằm đó, không mở mắt, không mắng anh, không cười nữa... anh sợ lắm, Hùng à.
Đỗ Hải Đăng
Anh sợ mất em lần nữa, là mất mãi mãi.
Hùng ngước lên nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ, lấp lánh niềm đau cũ trộn lẫn với ấm áp vừa được chạm vào.
Huỳnh Hoàng Hùng
Em cũng sợ... Sợ giấc mơ kia là thật, còn khoảnh khắc này chỉ là tưởng tượng.
Đăng nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên má Hùng, thì thầm.
Đỗ Hải Đăng
Không phải mơ nữa đâu... Anh đây. Là thật. Em có thể chạm vào anh, đẩy anh đi, hoặc... giữ anh lại.
Hùng không nói gì thêm. Cậu nắm lấy tay Đăng, siết chặt.
Cái siết đó, là lời giữ lại đẹp nhất trần gian.
Dưới ánh nắng mỏng như tơ đầu ngày, khi bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay người từng tưởng mãi mãi xa nhau, Đăng hiểu ra rằng mọi nỗi đau, mọi giấc mơ dang dở, mọi lần giả vờ mạnh mẽ buông tay—chỉ là để anh biết: cả ngàn lần cố gắng để quên em, cũng không bằng một lần được em ôm lại.
cá nhỏ
Chương này mình viết lúc nổi hứng thui, nên có thể chưa hay lắm.
cá nhỏ
Cả nhà thông cảm nhé ạ🥺.
#3. Đồ đáng ghét!
Trong một trường mẫu giáo nọ, có hai bạn nhỏ là Hải Đăng và Hoàng Hùng – nổi tiếng là "oan gia trời định". Ở đâu có Đăng là y như rằng có Hùng chí choé bên cạnh. Hai bạn giành nhau đủ thứ, từ chỗ ngồi, đồ chơi cho tới cả phần ăn luôn!
Huỳnh Hoàng Hùng
Nè nhe, chỗ này tớ ngồi trước đó!
Đỗ Hải Đăng
Thì ai bảo cậu bỏ đi chi, hổng giữ là người khác ngồi thôi, Hùng ngốc quá à!
Huỳnh Hoàng Hùng
Hải Đăng là đồ đáng ghét đáng ghét đáng ghét nhất thế giới luôn!!!
Đến giờ ăn trưa, Đăng bị cô mắng vì cứ nghịch hoài mà không chịu ăn cơm. Hùng ngồi gần bên, thấy vậy liền le lưỡi trêu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Lêu lêu. Hải Đăng bị mắng vì không ăn cơm trưa, nhõng nhẽo hihii
Đăng quê quá trời, tai đỏ ửng như quả cà chua, liền giật hộp cơm của Hùng chạy biến đâu mất tiu.
Đỗ Hải Đăng
Cô ơiii, phần cơm trưa này con xin ạaaa!
Huỳnh Hoàng Hùng
HẢ?? Hải Đăng!!! Trả cơm lại cho tớ!! Đồ đáng ghét x 100 lần!!!
Đỗ Hải Đăng
Bắt được tớ rồi bọn mình nói chuyện tiếp nháa
Hùng nhỏ con nên có chạy lại người ta đâu, đành lủi thủi đến lấy hộp cơm khác chứ biết làm sao giờ. Vừa đi, trong lòng em vừa âm thầm "ghét" Hải Đăng thêm 1 chút!! Đúng là đáng ghét thật đó!
Một hôm, Đăng đứng tám chuyện với bạn khác.
cá nhỏ
Nè Đăng, sao cậu cứ hay chọc Hùng hoài vậy?
Đỗ Hải Đăng
Thì... nhìn thấy là muốn chọc thôi.
cá nhỏ
Tớ tưởng Đăng thích Hùng nên mới trêu chứ? Hai cậu dễ thương quá trời luôn mà.
Đỗ Hải Đăng
Ể!! Thích gì mà thích, xí! Là... là ghét! Ghét lắm cơ, thấy mặt là hổng muốn nhìn luôn á!
Xui xẻo làm sao, đúng lúc đó Hùng đi ngang qua, nghe được hết trơn. Tự nhiên thấy buồn cả ngày luôn. Tưởng chí choé vậy là chơi thân, ai dè Đăng ghét mình thiệt…
Ngày hôm sau, bạn nhỏ Hùng bị sốt nên nghỉ học luôn. Hải Đăng cả buổi không tìm thấy Hoàng Hùng, liền lại góc lớp hỏi nhỏ với cô giáo.
Đỗ Hải Đăng
Cô ơi, sao hôm nay bạn Hùng không tới ạ?
Cô giáo ngạc nhiên lắm, cứ tưởng hai nhóc nhỏ này ghét nhau lắm cơ.
???
Bạn Hùng bị sốt nên nghỉ một hôm rồi. Mà Đăng hỏi chi, nhớ bạn à?
Đỗ Hải Đăng
Đâu có!! Chỉ là... là... con hỏi cho biết thôi...
Lúc quay về chỗ ngồi, Đăng cứ lơ ngơ nhìn chiếc ghế trống cạnh mình, rồi lại thở dài cái phì. Bình thường cứ bị Hùng giành bút màu, giờ có cả hộp mà không ai tranh, lại thấy buồn buồn. Lúc ăn cơm, nhìn thấy miếng chả cá cuối cùng trong hộp mà cũng không ai giành, Đăng hổng thèm ăn nữa, đẩy khay cơm qua một bên.
Đỗ Hải Đăng
Có Hùng ở đây chắc là lại chí choé, lại hét toáng lên... hừm...
Đăng lẩm bẩm một mình, rồi gục đầu xuống bàn thở dài thườn thượt như ông cụ non.
Không có Hùng, Đăng nhớ người ta thật rùii. Thế là tan học, chạy đến nhà bạn Hùng ngay.
???
Ủa, Đăng tới chơi hả? Bạn Hùng đang ở trên phòng á con.
Đỗ Hải Đăng
Vâng ạ! /nói xong là chạy vù đi luôn/
Huỳnh Hoàng Hùng
Mẹ vào đi ạa
Cánh cửa mở ra, Hùng ngơ người luôn.
Huỳnh Hoàng Hùng
Ủa? Hải Đăng??
Huỳnh Hoàng Hùng
Đến đây chi?
Đỗ Hải Đăng
Thì..thì nghe nói cậu bị bệnh, tới thăm cho biết chứ bộ...
Huỳnh Hoàng Hùng
Hả? Nhưng Đăng nói ghét tớ mà… sao còn tới?
Đỗ Hải Đăng
Hở? Tớ có nói vậy hả?
Huỳnh Hoàng Hùng
Có chứ! Nói với bạn "cá" đó! Rằng tớ chán ghét gì gì đó nữa...
Đỗ Hải Đăng
Trời ơi, không phải vậy đâu...
Huỳnh Hoàng Hùng
Chứ là sao? Không nói rõ là tớ đuổi về thiệt đó!
Đỗ Hải Đăng
Rồi rồi rồi. Nói thì nói nè...
Huỳnh Hoàng Hùng
Nói lẹ đi /bĩu môi/
Đỗ Hải Đăng
Tớ thương Hùng đó, chịu chưa? Tại tớ hổng muốn mấy bạn khác biết nên nói đại vậy thôi, ai dè Hùng nghe được hết trơn.
Hùng ngại đỏ cả mặt luôn rồi, tên Hải Đăng đáng ghét này thế mà đang tỏ tình em hả??
Đỗ Hải Đăng
Không nghe rõ thì để tớ nói lại–
Huỳnh Hoàng Hùng
Thôi nghe rồi mà!! Huhu ngại chết mất!!!
Phòng của Hùng có con gấu nhồi bông to chà bá nằm cạnh gối. Đăng nhìn nhìn rồi buột miệng hỏi.
Đỗ Hải Đăng
Con gấu này... cậu vẫn ôm ngủ à?
Huỳnh Hoàng Hùng
Ờ thì... có sao hông?
Đỗ Hải Đăng
Không, dễ thương mà... Giống Hùng.
Đăng ngồi xuống cạnh giường, hai đứa im lặng một chút. Rồi Đăng quay qua, nói nhẹ.
Đỗ Hải Đăng
Thế giờ Hùng tính sao?
Đỗ Hải Đăng
Còn ghét tớ nữa không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Hỏi thẳng vậy luôn á? Thế giờ tớ bảo cậu đáng ghét đáng ghét lắm lắm lắm luôn thì sao?
Đỗ Hải Đăng
Hổng sao, tớ biết mà.
Miệng thì nói vậy thôi chứ Hải Đăng ỉu xìu cả rồi. Hai mặt xị xuống như cún con đang sắp khóc.
Đỗ Hải Đăng
Thế giờ tớ về, Hùng ở đây vui vẻ nhá..
Nói xong là quay người định đi luôn mà.
Em Hùng bất lực với cún con này luôn.
Huỳnh Hoàng Hùng
Nè nè! Nói vậy là bỏ đi thiệt á hả?
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhà tớ không phải muốn đến là đến, đi là đi vậy nha!
Đỗ Hải Đăng
Nhưng Hùng bảo ghét tớ rồi mà, ở lại Hùng cũng đâu có thích tớ được đâu..
Huỳnh Hoàng Hùng
Ai bảo không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Hải Đăng là đồ đáng ghétttt! Đã thế còn đại ngốc nữa!!
Đỗ Hải Đăng
Ừ thì ngốc... ngốc mà thích Hùng thì được hông?
Hùng úp mặt vô gối, lí nhí nói.
Huỳnh Hoàng Hùng
Thì... được. Tớ cũng hổng ghét Đăng đâu... Nhưng Đăng phải hứa là không trêu tớ quá đáng nữa!
Đỗ Hải Đăng
Tớ hứa... là sẽ trêu nhẹ nhàng hơn!
Huỳnh Hoàng Hùng
Aa cái tên này! Lần này là ghét thật ý!
Hôm sau Hùng đi học lại, mặt mày tươi rói như bông hướng dương. Vừa vô lớp, em đã thấy Đăng đứng chờ sẵn ở cửa, tay giấu sau lưng cái gì đó.
Đăng chìa ra một con gấu bông màu nâu, mắt tròn xoe, tai cụp cụp siêu đáng yêu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Ủa... sao lại cho tớ?
Đỗ Hải Đăng
Thì... người ta cho tớ, tớ không thích nên cho Hùng. /Đăng nói xong quay mặt đi, tai đỏ ửng/
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảm ơn àa.
Hùng cười lí nhí, ôm con gấu vào lòng như báu vật. Nhưng trong bụng thì biết tỏng rồi – hôm qua lúc đi về, Hùng thấy Đăng cứ lượn lờ mãi ở tiệm gấu bông gần bãi đất trống, mặt căng thẳng như đang thi quốc tế. Là Đăng chọn kỹ lắm mới ra được con gấu này – chọn để tặng mình. Tim Hùng lúc đó như muốn nhảy khỏi lồng ngực luôn á.
Cả ngày hôm đó, em nhỏ cứ ôm con gấu theo khắp nơi. Ngay cả lúc học cũng để nó ngồi cạnh trong ngăn bàn, lâu lâu lại nhìn xuống mỉm cười tủm tỉm.
Giờ ra chơi, có bạn khác thấy vậy liền chạy tới hỏi:
cá nhỏ
Sao nay Hùng có gấu bông dễ thương quá dọ, cho tớ mượn ôm thử với được hông?
Huỳnh Hoàng Hùng
Àa... tớ không chắc nữa...
Hùng ngập ngừng, rồi giả bộ thở dài.
Huỳnh Hoàng Hùng
Hình như có ai đó hổng cho mất rồi á.
Nói xong liếc nhẹ qua phía Đăng, thấy Đăng đang lắc đầu nguầy nguậy, làm ra vẻ nghiêm trọng lắm.
Bạn nhỏ kia thấy thế cũng “à à” hiểu ý, liền không đòi nữa. Còn Hùng thì cúi đầu che miệng, cười tới nỗi hai má phúng phính đỏ bừng bừng.
Hải Đăng lúc ấy đứng từ xa, nhìn thấy vậy cũng cười ngốc theo, hai tay đút túi, đá đá gót chân xuống nền gạch.
Tặng được một con gấu mà như tặng cả bầu trời vậy á. Thôi thì tặng cho người thương nên vui vậy cũng dễ hiểu he!
Từ đợt đó, Hùng thấy Đăng bớt đáng ghét đi một chút... Cũng biết là có người suốt ngày chí choé, gây gổ với mình nhưng thật ra là đang thương mình quá trời luôn. Đáng yêu!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play