( All Hàng ) Nợ Máu, Nợ Tình, Em Đều Trả
Chương 1
Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cánh cổng sắt khổng lồ của trang viên Trịnh Xuyên. Từng họa tiết hoa văn cổ kính ẩn hiện dưới ánh trăng lạnh lẽo, giống như nơi này không dành cho kẻ yếu tim. Tả Hàng ngồi ở ghế sau, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn qua cửa kính. Cậu không sợ chỉ là không biết mình sắp bị nhốt trong chiếc lồng nào.
Đa nv
Cậu chủ nhỏ, đến rồi.
Đa nv
/ cúi đầu mở cửa, giọng điệu lễ phép mà không mang theo chút nhiệt độ. /
áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt xinh đẹp gần như trung tính, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng nguyên thủy. Cậu không hề mang theo hành lý vì chẳng có gì để mang. Ký ức cậu, nếu có, thì chỉ toàn máu.
Cánh cổng mở ra chậm rãi. Trang viên Trịnh Xuyên rộng lớn đến mức có thể nuốt trọn một ngọn núi nhỏ. Những ánh đèn vàng lặng lẽ chiếu sáng lối đi lát đá. Từ xa, bóng người đứng thành một hàng dọc theo bậc thềm tất cả đều là đàn ông, dáng vẻ mỗi người đều như bước ra từ một bức tranh khác biệt.
Người đầu tiên bước tới, cao lớn, gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc như dao
Trương Cực
/ không nói gì, chỉ nhìn Tả Hàng từ đầu đến chân bằng ánh mắt vô cảm. /
Trương Cực
Kể từ hôm nay, em sống ở đây. Nghe theo lệnh của bọn anh.
Tả Hàng
/ cúi đầu. Không phản kháng /
không ngẩng mặt, cũng không tỏ ra nhu nhược. Chỉ im lặng.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau. Chu Chí Hâm người đàn ông có mái tóc rối nhẹ, đôi mắt cười như nước suối mùa xuân bước đến gần, đưa tay nâng cằm cậu lên
Chu Chí Hâm
Nhóc con ngoan thật đấy, ai mang em tới đây vậy?
Tả Hàng
/ không trả lời. /
Tô Tân Hạo, người đứng tựa bên cột đá, chậm rãi bước lại gần. Ánh mắt anh sắc bén như sói
Tô Tân Hạo
Không cần biết ai mang tới. Chỉ cần ngoan ngoãn, sống lâu. Còn nếu không
Trương Tuấn Hào
Không thì sao?
Trương Tuấn Hào
/ lười biếng vươn vai, tóc rối, áo sơ mi mở hai nút. /
Trương Tuấn Hào
Cậu ấy đẹp thế này, giết đi thì tiếc quá.
Trương Trạch Vũ
/ liếc nhìn Tả Hàng, khoanh tay đứng phía sau, trầm mặc. /
Gương mặt anh tuấn nhưng ánh mắt đầy chiếm hữu.
Tả Hàng cảm nhận được điều đó ngay từ ánh nhìn đầu tiên như thể anh đã coi cậu là của riêng mình, bất kể tình nguyện hay không.
Trương Cực
Dẫn cậu ta về phòng.
Một người hầu đến gần, mời Tả Hàng đi theo. Nhưng đúng lúc cậu bước chân lên bậc thang
Trương Tuấn Hào
Em tên gì?
Trương Tuấn Hào
Cái tên nghe mềm như bánh bao vậy. / cười khẩy /
Tả Hàng
Nhưng không dễ nuốt đâu.
Cả năm người đàn ông đều dừng lại một chút. Tả Hàng không sợ hãi, nhưng cũng không khiêu khích. Cậu không yếu, nhưng cũng chẳng mạnh là loại khiến người ta dễ lầm tưởng rằng mình có thể bẻ gãy, cho đến khi máu chảy từ chính tay mình.
Căn phòng của Tả Hàng nằm ở dãy phía Đông, xa khu chính. Cửa sổ rộng, giường lớn, mọi thứ đều xa hoa đến mức không tưởng. Nhưng trong lòng Tả Hàng, chỉ là cái lồng sơn son.
Tả Hàng
/ Cậu bước đến bên cửa sổ, kéo rèm. /
Gió thổi qua mái tóc mềm. Phía xa xa, dãy núi đen như con thú khổng lồ đang ngủ.
Tả Hàng
/ mở vạt áo, nơi bả vai trái có một hình xăm nhỏ /
một chữ “Diệt” bằng mực đỏ. Vết sẹo bên cạnh đó như nhắc nhở cậu rằng nơi này không phải nhà. Chưa từng là.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Người bước vào là Trương Trạch Vũ. Không gõ cửa. Không báo trước. Anh đứng đó, cao lớn, bóng anh che gần hết ánh đèn trần.
Tả Hàng không hề kinh ngạc. Cậu ngồi trên giường, tay đặt nhẹ trên chăn.
Trương Trạch Vũ
Xem thử em là dạng gì. / cười nhạt, bước đến gần. /
Trương Trạch Vũ
Bề ngoài thì mềm mại, bên trong liệu có rắn không?
Tả Hàng
/ không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh. /
Trương Trạch Vũ
/ cúi xuống, đưa tay chạm vào cổ cậu, áp sát thì thầm /
Trương Trạch Vũ
Nếu em là lưỡi dao, anh sẵn sàng đổ máu để giữ em.
Tả Hàng
/ nhìn anh, rất lâu. Rồi mỉm cười /
nụ cười không phải của một thiếu niên yếu đuối, mà là của kẻ từng bước qua ranh giới sống chết
Tả Hàng
Vậy thì đừng trách khi em cắt trúng tim anh.
Chương 2
Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi vào phòng qua rèm cửa. Nhưng Tả Hàng đã tỉnh từ lâu. Cậu chưa từng là người ngủ sâu từ nhỏ đã luyện cách ngủ với một mắt mở, tim đập chậm và tai không bỏ sót bất cứ chuyển động nào.
Trạch Vũ rời khỏi phòng trước bình minh, không nói lời nào sau đêm im lặng căng thẳng ấy. Cảm giác như anh đến chỉ để thử xem “con thỏ” này có cắn người không. Và Tả Hàng đã cho anh câu trả lời vừa đủ để khiến anh không dám xem thường.
Tả Hàng
/ bước xuống nhà /
nhà bếp đã được chuẩn bị đầy đủ đồ ăn sáng, nhưng không khí có chút ngột ngạt.
Tô Tân Hạo
/ đang ngồi ở bàn chính, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh tanh như nước giếng sâu. /
Tô Tân Hạo
/ nhìn cậu từ đầu đến chân /
Tô Tân Hạo
Nghe nói em không khóa cửa đêm qua.
Tả Hàng
/ không phản ứng. Cậu ngồi xuống, bình thản cắt một miếng bánh mì. /
Chu Chí Hâm
Thì ra em còn không sợ ai mò vào ban đêm? Hay là em thích vậy?
Tả Hàng
/ nhìn anh, cười nhẹ /
Tả Hàng
Cửa khóa hay không, ai muốn vào vẫn vào thôi. Khóa cửa là để ngăn người tử tế.
Chu Chí Hâm
/ hơi khựng lại. /
Trương Tuấn Hào
/ ở phía xa ngáp dài, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tả Hàng, đầy hứng thú /
Trương Tuấn Hào
Khá đấy. Càng ngày càng thấy em không đơn giản.
Trương Cực
/ từ ngoài bước vào, mang theo khí lạnh từ buổi sáng. /
Trương Cực
Từ hôm nay, mỗi người sẽ thay phiên quản lý em một tuần.
Tô Tân Hạo
Không phải đồ vật mà chia ca như trông trẻ.
Trương Cực
Nhưng cũng không phải người bình thường để được tự do. / nhìn cậu /
Trương Cực
Cậu ở đây theo điều kiện. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cậu không nói gì. Cậu biết mình chỉ là “món hàng đặc biệt” trong thỏa thuận giữa các thế lực. Có quyền lợi, thì sẽ có ràng buộc.
Trương Cực
Tuần này, Tô Tân Hạo chịu trách nhiệm.
Tô Tân Hạo
/ hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao lướt qua Tả Hàng /
Tô Tân Hạo
Tốt. Tôi cũng muốn xem, cậu ngoan được đến mức nào.
Buổi chiều, Tả Hàng bị ép đến phòng tập bắn nơi đầy mùi thuốc súng và kim loại lạnh lẽo. Tô Tân Hạo đứng sau cậu, tay anh vòng qua, giữ lấy tay cậu trên khẩu súng.
Tô Tân Hạo
Từng cầm súng chưa? / môi kề sát tai cậu. /
Tả Hàng
Súng thật. Bắn trúng.
Tô Tân Hạo
/ nhướn mày, cười nhạt /
Tả Hàng
Ngực trái một người đàn ông.
Tô Tân Hạo
Còn sống không?
Tả Hàng
Không. Anh ta chết trong ba phút.
Bàn tay Tân Hạo khựng lại một giây. Anh không nói gì nữa, chỉ siết tay cậu chặt hơn.
Viên đạn găm trúng hồng tâm.
Tô Tân Hạo
/ nhìn khẩu súng, rồi nhìn cậu, mắt anh trở nên nghiêm túc hiếm thấy. /
Tô Tân Hạo
Em không giống đứa được nuôi trong nhung lụa.
Tả Hàng
Vì em không được nuôi bằng nhung lụa. / mỉm cười, xoay người bước đi. /
Tả Hàng
Mà bằng lưỡi dao và dây trói.
Tả Hàng
/ ngồi trong thư viện của trang viên /
ánh đèn vàng ấm chiếu lên gương mặt trắng như sứ. Cậu đang đọc sách y học cổ. Làn da mỏng manh, ngón tay thon dài, khiến cậu trông như một con búp bê đắt giá.
Tô Tân Hạo
/ bước vào, ướt mưa, ánh mắt sâu hun hút. Anh nhìn cậu một lúc lâu /
Tô Tân Hạo
Em thực sự là ai?
Tả Hàng
/ lật sách, không ngẩng đầu /
Tô Tân Hạo
Không. Em là ai trước khi trở thành Tả Hàng?
Câu hỏi khiến không gian lạnh hẳn.
Tả Hàng
/ khựng lại. Mắt vẫn dán vào trang sách /
Tả Hàng
Là một cơn ác mộng chưa kết thúc. / thì thầm /
Anh đứng yên. Không biết vì sao, lần đầu tiên anh thấy đau lòng.
Chương 3
Buổi sáng trời trong vắt sau một đêm mưa. Không khí trong trang viên mang mùi cỏ non và đất ẩm. Cảnh yên bình, nhưng trong lòng Tả Hàng chưa từng có phút giây nào thực sự thả lỏng.
Hôm nay là ngày Tả Hàng được “thử nghiệm” khả năng sinh tồn. Tô Tân Hạo ra lệnh đưa cậu vào khu rừng phía sau trang viên khu vực rộng gần 10 hecta, đầy địa hình phức tạp và cạm bẫy.
Tô Tân Hạo
Không ai giúp em. Tự tìm đường ra trong 2 tiếng. Nếu không, sẽ có hình phạt.
Cậu không phản đối. Cậu chỉ lấy áo khoác và dao găm được cấp không thêm gì nữa.
Cậu di chuyển dễ dàng qua các lối mòn, tránh bẫy bằng kỹ năng đã từng được dạy từ khi còn bé. Động tác không nhanh không chậm, ánh mắt quan sát từng chuyển động nhỏ trong bụi rậm. Nhưng chính sự tự tin ấy khiến cậu sơ sẩy.
Trong lúc lách qua một bụi cây gai, lưỡi dao găm của cậu vướng lại. Cậu khẽ kéo mạnh lưỡi dao bật ra, nhưng đồng thời tay trái bị rạch một đường sâu trên mu bàn tay.
Máu bắt đầu nhỏ xuống cỏ.
Tả Hàng
/ cau mày, lập tức xé vạt áo băng lại. /
Nhưng cơn choáng nhẹ ập đến cậu biết mình mất cảnh giác.
Khi Tả Hàng quay về đúng giờ, bước chân hơi loạng choạng. Mọi người đều có mặt ở sân sau trang viên. Và lần đầu tiên, cả năm người đều phản ứng không như Tả Hàng nghĩ.
Trương Tuấn Hào
/ chạy lại /
Trương Tuấn Hào
Tay em chảy máu kìa! Là ai làm?
Chu Chí Hâm
/ bước tới ngay sau, lặng lẽ rút khăn tay ra chấm máu /
Chu Chí Hâm
Đau không? Ai cho mấy người chơi trò săn mồi với em hả?
Tô Tân Hạo
/ nhìn thấy, mặt lập tức trầm xuống. Không nói một lời, anh gọi người mang hộp y tế./
Tay anh lạnh, nhưng khi băng bó lại cẩn thận đến mức không ai nhận ra đó là kẻ từng ném cậu vào rừng như món hàng thí nghiệm.
Trương Trạch Vũ
/ từ xa đi tới, ánh mắt quét qua Tả Hàng dừng ở vết thương rồi bất ngờ siết cằm cậu /
Trương Trạch Vũ
Lần sau bị thương, phải báo ngay. Biết chưa?
Giọng anh trầm trầm, không to, nhưng cực kỳ đáng sợ. Như thể nếu Tả Hàng không gật đầu, thì điều chờ đợi cậu sẽ không phải là rừng mà là nhà giam.
Trương Cực
/ không nói gì. Anh chỉ đứng từ xa, ánh mắt lạnh tan băng chợt dao động một chút. Khi tất cả đã lo xong /
Trương Cực
Không được để em ấy một mình nữa.
Tối hôm đó, Tả Hàng ngồi trên ban công phòng mình, tay vẫn băng vết thương. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao. Có chút buồn cười.
Cậu từng nghĩ mình chỉ là món đồ trong trò chơi của họ. Nhưng hóa ra đồ vật mà trầy xước một chút, cũng khiến cả năm người rối loạn đến vậy.
Tả Hàng
/ nhắm mắt, để mặc gió lùa vào áo mỏng. /
Nhưng rồi có tiếng bước chân quen thuộc.
Trương Cực
/ Anh đứng sau cậu, bóng anh đổ dài, phủ lấy thân hình mảnh mai của Tả Hàng. /
Trương Cực
Có đau không? / trầm thấp /
Tả Hàng
/ không trả lời. /
Trương Cực
Có thể từ đầu anh đã sai. Tưởng rằng em không cần ai thương xót. Nhưng em cũng có máu, có thịt, có vết thương.
Tả Hàng
/ cười nhạt, không quay lại /
Tả Hàng
Đừng lo, em còn nhiều máu lắm. Có thể chảy bao nhiêu cũng được.
Lần này, chính Trương Cực là người im lặng rất lâu.
Cuối cùng, anh cúi đầu, thì thầm
Trương Cực
Không. Anh không cho phép em chảy thêm giọt máu nào nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play