Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Boygirl] Tháng Năm Có Em.

Chương 1: Gặp gỡ trong đêm mưa.

Thành phố về đêm thường yên tĩnh, nhưng đêm nay, tiếng mưa như cố tình trút xuống những tâm sự chẳng ai nói thành lời. Ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt sũng, tạo thành những vệt sáng mờ ảo, mông lung như ký ức.
Lâm Tố Như bước ra khỏi sảnh bệnh viện với áo blue đã dính lấm máu. Trên tay cô vẫn còn vết hằn đỏ từ đôi găng cao su siết chặt suốt sáu tiếng đồng hồ trong phòng mổ. Cô không rõ bản thân đã thức bao nhiêu tiếng, chỉ nhớ rằng bệnh nhân cuối cùng vừa được chuyển vào phòng hồi sức.
Một cơn gió lạnh lùa qua khe áo khiến cô rùng mình. Tố Như kéo cao cổ áo, rảo bước về phía mái hiên gần cổng bệnh viện. Mỗi khi ca trực kết thúc, cô thường đến đó. Không phải để hút thuốc, không phải để khóc, mà chỉ để ngồi yên, như một thói quen sinh tồn giữa cuộc sống quá nhiều áp lực.
Cô dự định ngồi mười phút, rồi vào lại phòng trực ngủ tạm đến sáng. Nhưng ông trời có vẻ không cho phép.
Một tiếng “két” bất ngờ vang lên. Chiếc xe Maybach màu đen bóng loáng dừng ngay trước mặt cô. Cánh cửa sau bật mở. Một người đàn ông mặc vest đen bước ra, cao lớn, khí chất sắc lạnh không giống người bình thường.
Cô khẽ cau mày. Người này… là ai?
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Cô là bác sĩ Lâm Tố Như?
Giọng nói trầm thấp vang lên, vừa bình thản vừa mang theo sức ép vô hình.
Tố Như gật đầu, ánh mắt cảnh giác
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi là bác sĩ. Nếu anh cần khám bệnh, xin mời đến quầy tiếp nhận. Tôi vừa kết thúc ca mổ.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi không đến để khám bệnh.
Anh ta bước gần hơn, từng bước nặng nề mà vững chãi. Dưới ánh đèn, gương mặt hiện rõ, sống mũi cao, cằm vuông, ánh mắt đen sâu đầy lạnh lẽo. Là kiểu người mà chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác mất tự nhiên.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi cần cô cứu người ngay bây giờ. Lập tức!
Câu nói của anh khiến cô giật mình, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Người nhà anh đang ở bệnh viện?
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Không,n gười của tôi đang ở một cơ sở y tế tư nhân, cách đây mười phút chạy xe, tình trạng nguy cấp. Bác sĩ ở đó không đủ năng lực, tôi cần cô.
Tố Như im lặng trong hai giây.
Lý trí nói rằng đây là người lạ, rằng đi theo một người không rõ lai lịch là hành vi thiếu an toàn. Nhưng bản năng lại thôi thúc cô không được quay lưng với sinh mạng.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tại sao là tôi?
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi đã tra hồ sơ, cô là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất ở đây, từng cứu sống bệnh nhân chỉ với 2% cơ hội sống. Tôi không tin vào may mắn, tôi tin vào kỹ năng, và cô có nó.
Câu nói của anh ta không mang ý tâng bốc, cũng chẳng có vẻ nịnh nọt. Nó giống như một quyết định kinh doanh, đánh giá, lựa chọn, thực thi.
Tố Như hít một hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Được, nhưng tôi cần dụng cụ, cần biết tình trạng bệnh nhân trước khi đến.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tất cả sẽ có trên xe, thời gian không còn nhiều, lên xe đi.
Cô không nói thêm gì, mở cửa bước vào xe. Mùi da cao cấp lẫn hương bạc hà nhè nhẹ phảng phất bên trong, như chính khí chất của người đàn ông kia, lạnh lẽo nhưng sạch sẽ đến mức đáng sợ.
Chiếc xe lập tức lướt đi trong màn mưa.
Không ai nói gì suốt đoạn đường. Người đàn ông bên cạnh chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, sống mũi cao thẳng như được tạc ra từ đá, hàm dưới cương nghị. Ánh sáng đèn đường phản chiếu vào mắt anh, nhưng thứ ánh sáng đó không thể chạm đến sâu trong đôi đồng tử ấy, nơi chỉ có lạnh lẽo và kiểm soát tuyệt đối.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tình trạng bệnh nhân?
Tố Như lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Anh ta quay sang, đáp ngắn gọn.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Nam, 28 tuổi, bị đâm xuyên bụng, mất máu nghiêm trọng, huyết áp giảm sâu. Đã tiêm truyền, nhưng bác sĩ ở đó lo không cầm được máu trong vòng 30 phút tới.
Tố Như khẽ cắn môi. Đây là tình trạng cực kỳ nguy kịch. Nếu đúng như vậy… họ thực sự không còn thời gian.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không hứa kết quả.
Người đàn ông gật đầu, không hề tức giận trước câu trả lời trung thực ấy. Trái lại, môi anh hơi nhếch lên, là một nụ cười mờ nhạt, gần như không thấy.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi không cần cô hứa, tôi chỉ cần cô làm được.
Lại là cách nói ra lệnh.
Tố Như không thích kiểu người như vậy, kiêu ngạo, kiểm soát và áp đặt. Nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể, người đàn ông này không đến vì một mạng người. Anh ta đến để giữ lại điều gì đó quan trọng hơn thế, có thể là sự sống của một người thân… hoặc là một phần linh hồn đã gần tan rã.
Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến một phòng khám tư nhân. Nhân viên y tế đã đứng đợi sẵn, mắt đỏ hoe, tay run rẩy.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Bệnh nhân đang chờ trong phòng phẫu thuật. Máy móc, không đầy đủ lắm, nhưng cô có thể yêu cầu bất cứ gì trong khả năng.
Tố Như không trả lời. Cô bước xuống xe, cởi áo blouse cũ, thay vội bộ đồ mổ khử trùng, đi vào bên trong. Trái tim đập dồn dập, không phải vì sợ hãi, mà vì cảm nhận được, một đêm mưa nay đã thay đổi tất cả.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi như trút.
Và người đàn ông kia, Trần Duy Tần, đứng lặng trước cửa phòng mổ, lần đầu tiên trong đời, không chắc chắn bất cứ điều gì.
- Hết chương 1.

Chương 2: Phẫu thuật sinh tử.

Mùi máu tanh xộc lên mũi ngay khi Lâm Tố Như bước vào phòng phẫu thuật tạm thời. Không gian nhỏ, máy móc cũ kỹ, ánh đèn phẫu thuật nhấp nháy mờ nhạt, chẳng thứ gì đạt tiêu chuẩn cho một ca mổ nội tạng nguy kịch.
Trên bàn, bệnh nhân là một người đàn ông trẻ, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, bụng bị đâm một nhát chí mạng. Máu vẫn đang chảy ra không kiểm soát, mặc dù băng ép và truyền dịch đã được tiến hành.
Cô siết chặt tay, tự trấn an mình. Đã từng mổ trên xe cấp cứu, từng xử lý trong rừng khi bị lũ cuốn. Cảnh này… vẫn chưa là gì cả.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi cần một dao mổ 10, chỉ khâu Prolene 4-0, kẹp cầm máu và mở thêm một bóng đèn phụ ngay phía đầu giường. Nhanh lên!
Y tá luống cuống làm theo. Trong lúc đó, cô đeo găng tay, khẩu trang và bắt đầu kiểm tra vết thương. Bệnh nhân đã rơi vào trạng thái sốc mất máu nghiêm trọng. Không nhanh… người này sẽ chết trên bàn mổ.
Cô không hỏi danh tính bệnh nhân. Lúc này, điều duy nhất cô cần làm… là giữ mạng cho anh ta.
Bên ngoài phòng mổ, Trần Duy Tần đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt sắc lạnh chưa từng rời khỏi cánh cửa đóng kín.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Phải sống, dù có thế nào… cũng phải sống.
Anh siết chặt nắm tay. Trong ký ức, những khuôn mặt lần lượt tan biến, cha mẹ, em trai, bạn thân… tất cả đều không giữ được. Nhưng người đang nằm bên trong kia là mảnh còn lại duy nhất của quá khứ. Nếu mất cả cậu ấy… anh chẳng còn gì để giữ lấy sự dịu dàng cuối cùng trong mình.
Đèn báo trên phòng phẫu thuật vẫn đỏ rực.
Thời gian trôi đi chậm đến ngột ngạt.
Trong phòng, mồ hôi ướt đẫm trán Tố Như. Cô đang khâu lại động mạch chủ bụng bị rách nặng, một vết thương không phải ai cũng dám đụng vào, bởi chỉ cần sai lệch một chút sẽ khiến máu trào ra như vỡ đập.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//lẩm bẩm// Không được chết, còn trẻ như vậy… chết là quá sớm.
Y tá đưa chỉ, bàn tay cô vẫn đều đặn khâu từng mũi, từng mũi. Giữa khung cảnh áp lực này, cô lại càng tập trung hơn bao giờ hết. Đó là bản năng của một bác sĩ, càng đứng giữa ranh giới sống chết, càng không cho phép mình run rẩy.
_____
Gần một tiếng sau.
Máy đo huyết áp phát ra tiếng “bíp” đều đặn trở lại. Nhịp tim của bệnh nhân dần ổn định.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Khâu vết mổ, truyền thêm 200ml huyết tương. Theo dõi chặt trong 24 giờ tới. Nếu không có biến chứng, sẽ ổn.
Cô tháo găng, gỡ khẩu trang, bước ra khỏi phòng mổ.
Bên ngoài, Duy Tần lập tức đứng dậy khi thấy cô.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Sao rồi?
Cô nhìn anh, giọng mệt mỏi nhưng kiên định.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tạm thời đã qua nguy kịch. Nhưng còn phụ thuộc vào khả năng hồi phục. Bệnh nhân mất quá nhiều máu.
Duy Tần gật đầu. Ánh mắt anh dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn cứng rắn
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Cảm ơn, cô làm tốt hơn tôi tưởng.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi không cần lời khen, tôi chỉ muốn về nghỉ.
Cô xoay người định đi, nhưng anh bất ngờ cất lời.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tên tôi là Trần Duy Tần.
Cô khựng lại. Cái tên ấy… không xa lạ với giới thương trường. Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trần thị, tài giỏi, tàn nhẫn và chưa từng thất bại trong bất kỳ thương vụ nào.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//nhíu mày// Trần Duy Tần? Tổng giám đốc Trần thị?
Anh bước tới, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Đúng, và tôi nợ cô một mạng người.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//lạnh nhạt// Tôi không nhận nợ từ người lạ.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Cô không cần nhận, tôi sẽ trả theo cách của tôi.
Cô không đáp. Mắt đối mắt, cả hai đều mang những tầng lớp cảm xúc sâu kín. Cuối cùng, Tố Như xoay người, bước thẳng ra ngoài mà không ngoái lại.
Anh đứng đó, nhìn bóng lưng cô khuất dần trong đêm mưa. Một người phụ nữ vừa kiên định, vừa lạnh lùng. Không phải kiểu phụ nữ dễ để lại ấn tượng, nhưng lại là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào anh mà không hề sợ hãi.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
//thầm nghĩ// "Lâm Tố Như… Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Và quả thật… họ sẽ gặp lại, rất nhanh.
- Hết chương 2

Chương 3: Cái giá của một lời hứa.

Trời vừa hửng sáng sau một đêm mưa kéo dài. Lâm Tố Như ngồi trên bậc thềm trước phòng y tế dã chiến, hai tay ôm lấy cốc cà phê đen đã nguội lạnh. Mắt cô trũng sâu vì mất ngủ, nhưng trong lòng lại kỳ lạ bình yên. Cứu sống một người, đôi khi chỉ cần thế là đủ để chống lại tất cả cảm giác mệt mỏi trong lồng ngực.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//thầm nghĩ// chắc chắn sẽ ổn...
Bệnh nhân hôm qua vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, dưới sự theo dõi sát sao. Cô đã ghé qua lúc bình minh, thấy nhịp tim ổn định và mạch máu đã dần co lại. Dù còn yếu, nhưng cơ hội sống đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô vừa uống một ngụm cà phê thì tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Không ngủ à?
Cô quay đầu lại, ánh mắt vẫn bình thản.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Chẳng ai ngủ được sau một ca phẫu thuật như thế.
Duy Tần bước tới, không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh cô. Anh cũng mang theo một ly cà phê, loại Americano không đường mà anh vẫn thường uống.
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Bác sĩ riêng của tôi từng nói: ‘Cứu một mạng người là trách nhiệm. Nhưng giữ một mạng sống lại là nghệ thuật.’ Cô có vẻ làm tốt cả hai.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//lạnh nhạt// Tôi không cần người khác khen tôi làm tốt, tôi chỉ cần bệnh nhân sống.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Cô thật sự không biết cậu ta là ai à?
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi không quan tâm, với tôi, bệnh nhân là bệnh nhân.
Duy Tần khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi không có chút khinh thường nào.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Người cô cứu… là em họ tôi, Trần Duy Khải. Là đứa em trai duy nhất mà tôi còn.
Tố Như không ngạc nhiên. Cô lặng lẽ gật đầu, tay siết nhẹ lấy cốc cà phê.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Thì ra là vậy...
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Cậu ta từng học y, vì một chuyện mà bỏ ngang. Nói là không chịu nổi cảm giác bất lực khi nhìn người khác chết trước mặt.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Không phải ai cũng có thể là bác sĩ.
Không khí lại chìm vào im lặng. Cô uống ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy phủi bụi trên áo blue.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Nếu anh đến chỉ để kể chuyện, thì xin lỗi. Tôi còn một ca mổ vào trưa nay.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi đến để đưa ra đề nghị.
Cô dừng lại. Quay đầu, ánh mắt hơi cau lại.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Đề nghị?
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Trần thị hiện đang xây dựng một bệnh viện tư nhân chuẩn quốc tế ở Đà Lạt. Chúng tôi cần một trưởng khoa ngoại, và tôi muốn mời cô.
Cô không bất ngờ. Với cái cách anh nhìn cô từ tối qua, cô đã đoán được sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc tiếp xúc kiểu này.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý chỉ vì cứu em trai anh?
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
//gật đầu// chỉ là một phần, phần còn lại là vì cô xứng đáng
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi không cần lời tâng bốc. Tôi làm ở viện tuyến tỉnh vì tôi muốn thế. Tôi không cần danh vị để thấy mình có giá trị.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Còn thu nhập? Còn trang thiết bị hiện đại? Còn môi trường nghiên cứu?
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
//cười nhẹ// Nếu tôi cần tất cả những thứ đó, tôi đã rời bỏ cái thị trấn nhỏ này từ 5 năm trước.
Duy Tần im lặng. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một người phụ nữ khiến anh không thể áp đặt hay điều khiển được. Cô giống như một khối băng không thể tan, dù người đứng trước mặt có là ai đi chăng nữa.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Vậy... cô cần gì?
Tố Như nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm và sắc.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi cần người nhà bệnh nhân đừng dùng tiền để ra giá cho lòng tin. Anh có biết không, đêm qua nếu tôi run tay chỉ một chút, em trai anh sẽ không sống nổi đến sáng?
Duy Tần siết chặt tay, đôi mắt thoáng gợn.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
Tôi không ra giá, tôi… muốn mời cô hợp tác. Bởi vì tôi biết nếu là cô, bệnh viện ấy mới có thể cứu được những người thật sự cần cứu.
Cô im lặng một lúc, rồi nói.
Lâm Tố Như
Lâm Tố Như
Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng đừng hy vọng tôi dễ thỏa hiệp.
Rồi cô quay đi, bước chậm rãi về phía phòng khám. Tấm áo blue trắng bay nhẹ theo gió sáng sớm.
Duy Tần đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô. Có gì đó trong lòng anh chậm rãi rung động. Không phải sự thán phục đơn thuần. Mà là một cảm giác… rất gần với tò mò. Rất gần với khao khát được bước vào thế giới của cô.
Trần Duy Tần
Trần Duy Tần
//lẩm bẩm// Lâm Tố Như… tôi sẽ khiến cô đồng ý, bằng cách của tôi.
- Hết chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play