Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Biến Dị Câm Lặng

Chap 1: Tần Số 14.8

Tg ( Author )
Tg ( Author )
hi mn 👋
Tg ( Author )
Tg ( Author )
đây là một bộ phụ đc tui làm ra trong lúc rảnh
Tg ( Author )
Tg ( Author )
vì là bộ phụ nên tui sẽ ưu tiên truyện chính nên sẽ làm hơi chậm
Tg ( Author )
Tg ( Author )
với lại đây là lần đầu tui làm truyện thể loại tận thế, kinh dị nên sẽ có nhiều thiếu sốt mong mn thông cảm và nếu thấy ko hay thì hãy đọc bộ khác đừng ném đá .
Tg ( Author )
Tg ( Author )
đc rồi tới đó thôi
Tg ( Author )
Tg ( Author )
Vô truyện
Chương 1 : Tầng Âm
Khi mọi thứ trở nên im lặng, là lúc tụi nó bắt đầu nói.
-Ngụy Từ, ghi chú trong quyển vở dính máu, trang đầu tiên.
....
2 giờ 17 phút sáng. Tầng 9 – khu chung cư bỏ hoang. Tôi nằm nghiêng, tai trái áp xuống nền gạch nứt. Đầu tôi không đau, chỉ có âm thanh vang vọng.
14.8 Hz – tôi ghi lại trong sổ, bên cạnh một dòng viết nguệch ngoạc khác:
Âm thanh dưới ngưỡng nghe → chúng di chuyển bằng cột sống.” – Ghi chú tay chưa rõ tác giả, tìm thấy trong hồ sơ DAWN-PROTOCOL, mục 7-A, đánh dấu: BỊ CẤM CÔNG BỐ
Đa số người sẽ không nghe thấy. Nhưng tôi thì khác.
Tôi sinh ra với tật. Một cái đầu quá ồn, và một thế giới quá im. Người ta gọi đó là bệnh, tôi gọi đó là bộ lọc.
Mẹ từng nói tôi "không bình thường". Tôi không chơi với ai. Tôi không hiểu nét mặt, không thích tiếng động, không nhìn vào mắt người khác quá 3 giây. Nhưng tôi nghe thấy những thứ mà không ai nghe được.
Giống như tiếng cười phát ra từ ổ điện, hay lời thì thầm đến từ bên dưới sàn gạch, hoặc… … âm thanh của máu người rơi từng giọt lên thùng sắt trống rỗng
....
Hôm nay, dưới sàn có chuyển động. Không phải chuột. Không phải côn trùng. Chuyển động theo chu kỳ, có nhịp, có “mục đích”. Và… có tiếng đếm.
…ba mươi mốt… ba mươi hai…
Đếm từ dưới đất lên. Mỗi một giây trôi qua, thứ đó đến gần hơn.
Tôi bật dậy. Căn phòng vẫn tối. Chỉ có đèn pin treo lơ lửng trên dây điện trần nhà chớp nháy theo nhịp… không phải điện – nhịp tim của thứ gì đó. Tôi không quan tâm. Thay vào đó, tôi bước tới radio
Loại analog, cổ điển, hai nút xoay, ăn pin cũ. Tôi để sóng ở 70.3 MHz – tần số mà tôi phát hiện từ đợt xác người trong bếp vẫn còn thở mà không có phổi. Sóng trắng. Nhiễu điện. Nhưng xen lẫn trong đó là tiếng gió thổi… từ trong tường.
Tôi ghi chú:
70.3 MHz → Gió từ phía không có cửa
14.8 Hz → Dưới sàn, sinh vật chưa được định danh. Có thể là "Dạng G: Loài Cúi Thấp"
Tủ lạnh cười lúc 1:42 sáng
Không mở tủ
Không mở mắt nếu tiếng cười vang lại lần thứ hai
....
Trước kia tôi từng nói những thứ này với bác sĩ. Ông ta nhìn tôi như thể tôi là vấn đề. Không sao. Tôi biết mình là vấn đề – nhưng cũng là lời giải duy nhất cho thế giới đang rối loạn này.
Bác Sĩ Tâm Lý
Bác Sĩ Tâm Lý
Sao cậu lại nghe thấy mấy thứ đó?
Hỏi khi Ngụy Từ 7 tuổi, vẽ ra biểu đồ âm thanh phát ra từ thi thể động vật sau khi chết.
Tôi nhớ ánh đèn trắng trong phòng khám. Chói mắt. Tôi không trả lời. Tôi chỉ úp hai tay vào tai, rồi nói khẽ:
Ngụy Từ
Ngụy Từ
Bởi vì tụi nó không muốn ai khác biết…
....
Lạch cạch. Một tiếng động nhẹ bên ngoài hành lang. Không phải bước chân. Quá nặng, quá chậm.
Tôi không mở cửa. Tôi chỉ bước tới gần, lấy bút, và vẽ một vòng tròn trước tay nắm cửa. Bên trong vòng là biểu tượng: ba dấu chấm hướng xuống, một đường thẳng chọc xuyên lên.
Biểu tượng này không ngăn được tụi nó, tôi biết. Tôi vẽ… chỉ để chúng biết rằng tôi biết chúng tồn tại. Và rằng tôi nghe thấy từng tiếng gân cổ chúng căng lên khi bò qua gạch lạnh.
....
Tôi trở lại bàn, mở sổ, thêm dòng cuối:
Quy tắc sinh tồn số 1: Không phản ứng với thứ không có mắt. Quy tắc số 2: Không nhìn vào khe hở dưới giường sau 2 giờ 30 phút. Quy tắc số 3: Nếu nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt nhưng không có xác chết – rời khỏi căn phòng, không đem theo thứ gì.
Tôi viết thật đậm. Vì tôi vừa nghe thấy tiếng nhỏ giọt… … mà nơi này đã không còn ai để chết từ hai hôm trước.

Chap 2: Các Tầng Sóng

Căn phòng lạnh lẽo không một ánh sáng ngoài ánh sáng mờ từ màn hình laptop. Ngụy Từ đứng giữa không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng lách tách từ bàn phím và những con sóng uốn lượn trên màn hình trước mặt. Cậu đã quen với sự cô đơn này, những ngày dài không có ai để giao tiếp, không có ai để chia sẻ sự kỳ lạ mà cậu cảm nhận được. Mọi thứ giờ đây chỉ còn lại những tần số không thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn cảm nhận được chúng.
Ánh sáng từ laptop làm tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, như thể nó đang chiếu sáng không gian bên ngoài thực tại. Ngụy Từ đã nghiên cứu rất lâu về những tần số dưới ngưỡng thính giác của con người, những âm thanh mà mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể tồn tại và ảnh hưởng đến thế giới xung quanh. Tần số 14.8 Hz. Con số đó đã ám ảnh cậu trong suốt nhiều tháng qua, nó xuất hiện ở mọi nơi, từ những cơn gió nhẹ nhàng đến những tiếng động kỳ lạ vang vọng từ đám mây đen ngoài kia.
Cậu chạm tay vào bàn phím, nhập dữ liệu vào phần mềm phân tích sóng. Màn hình sáng lên với một chuỗi sóng hình sin nhấp nhô, biểu hiện của tần số 14.8 Hz. Cậu nhìn chăm chú, một cảm giác quen thuộc và lạnh lẽo bao phủ lấy tâm trí. Đây là tín hiệu cậu đã thấy nhiều lần trước, nhưng chưa bao giờ trong điều kiện như thế này. Khi mọi thứ xung quanh trở nên im lặng, chúng vẫn ở đó, âm thanh không thể nghe thấy nhưng lại hiện hữu trong không khí.
Ngụy Từ
Ngụy Từ
Chúng di chuyển
Ngụy Từ thì thầm với chính mình. Câu nói này không phải lần đầu cậu nghĩ đến, nhưng lần này cảm giác mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu đứng dậy khỏi bàn làm việc, ánh mắt lướt qua căn phòng tối tăm, một không gian mà cậu dường như đã sống trong đó từ nhiều thế kỷ
Sự tĩnh lặng đã kéo dài quá lâu. Mọi thứ trong thế giới này đều đã im lặng, không ai còn nói gì, không còn ai để giao tiếp. Cả loài người đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối bao trùm khắp nơi. Nhưng ngay trong bóng tối ấy, những tín hiệu đó lại tồn tại. Chúng không phải là âm thanh của con người, nhưng lại giống như một tiếng thở dài từ một thế giới khác, từ một không gian khác, nơi những sinh vật mà cậu chưa bao giờ thấy đang dần di chuyển.
Cậu quay lại bàn làm việc, ánh sáng từ màn hình laptop chiếu lên bàn tay của mình. Tần số 14.8 Hz. Một lần nữa, cậu lướt tay trên bàn phím, nhưng lần này không phải để ghi lại thông số. Cậu đang cố ghi nhớ từng rung động nhỏ của nó. Có một điều gì đó trong đó mà cậu chưa thể hiểu hết, một mối liên kết mà cậu cảm nhận được, nhưng lại không thể nhìn thấy.
Sao em lại nghe thấy mấy thứ đó?
Câu hỏi của bác sĩ tâm lý vang lên trong đầu cậu, không phải lần đầu tiên. Đó là câu hỏi mà cậu đã từng bị hỏi trong quá khứ, khi còn là một đứa trẻ. Mỗi lần cậu cố giải thích về những âm thanh kỳ lạ mà mình nghe thấy, người ta lại nhìn cậu như một kẻ dị biệt, một kẻ có vấn đề về tâm thần. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.
Người ta đã nói cậu không bình thường, rằng tất cả những gì cậu nghe được chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng giờ thì không ai có thể nói như vậy nữa. Những âm thanh ấy không còn là sản phẩm của trí óc nữa, chúng đang ở đây, xung quanh cậu. Và cậu hiểu rằng chúng không chỉ đơn giản là tiếng động bình thường.
Cậu quay lại cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ. Không một ánh sáng, không một dấu hiệu nào cho thấy thế giới này từng là một nơi tràn ngập sự sống. Những thành phố đã hoang tàn, những con đường đã vắng lặng. Cả loài người giờ đây dường như không còn tồn tại, nhưng âm thanh vẫn ở đó.
Cậu cảm nhận được sự hiện diện của chúng. Chúng đến từ đâu? Và chúng muốn gì?
Ngụy Từ quay lại bàn làm việc, lại tiếp tục nhìn vào màn hình. Sóng âm vẫn chạy như những vệt sáng mờ, những đường sóng ấy giống như một dạng thông điệp nào đó, nhưng thông điệp đó cậu không thể giải mã.
Một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa sổ, như thể có gì đó đang dịch chuyển trong không gian, nhưng cậu không nhìn thấy gì. Cậu nhìn quanh, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Chúng đang đến gần.
Cậu lại quay về phía màn hình, một lần nữa nhìn vào tần số 14.8 Hz. Nó không chỉ là một con số. Đó là một tín hiệu, một con đường dẫn đến thứ gì đó mà cậu chưa thể hiểu hết.
Trong bóng tối tĩnh lặng, cậu biết rằng một cuộc hành trình mới đang bắt đầu. Nhưng lần này, sẽ không có ai có thể cứu cậu khỏi những gì đang đến. Chỉ có tần số, chỉ có những âm thanh không thể nghe thấy.

Chap 3 : Tần Số Chuyển Động

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh rọi qua các tấm kính vỡ của căn nhà cũ, Ngụy Từ lại một lần nữa lầm lũi rời khỏi căn phòng mình đã tạm coi là nơi trú ngụ. Cậu không muốn dừng lại lâu trong căn nhà này, nơi quá nhiều ký ức cũ đọng lại. Không phải vì cậu sợ, mà vì nỗi cô đơn đã làm cậu mệt mỏi. Cậu không tìm kiếm sự an toàn trong bốn bức tường, mà là tìm kiếm sự sống.
Từng bước chân của cậu vang vọng trên những con đường vắng tanh, nơi chỉ còn lại những phế tích của một thế giới đã từng lành lặn. Những chiếc xe cũ phủ đầy bụi, những tòa nhà chọc trời giờ đã sụp đổ, những biển hiệu lạ lẫm đã mờ nhạt, chỉ còn lại những vệt ký ức mờ nhạt như một ám ảnh.
Ngụy Từ không quan tâm đến những điều đó. Cậu chỉ quan tâm đến một điều duy nhất: tìm kiếm thức ăn. Cậu biết rằng mình không thể sống mãi trong cô đơn, không thể tồn tại mà không có thức ăn, nước uống, và các nguồn tài nguyên sinh tồn. Vậy nên, cậu quyết định lên đường, không phải vì muốn khám phá mà vì cần phải sinh tồn
Điều đặc biệt là, dù trong thế giới này, âm thanh đã trở thành thứ mà chỉ cậu mới có thể cảm nhận được. Những âm thanh kỳ lạ, những tần số thấp mà người khác không thể nghe thấy, lại là điều duy nhất cậu có thể nắm bắt. Nhờ khả năng này, Ngụy Từ có thể cảm nhận được sự chuyển động của thế giới xung quanh — không phải qua mắt, mà qua âm thanh.
Những bước chân của cậu dẫn dắt đến một khu vực kỳ lạ, nơi những tòa nhà hoang phế hòa lẫn trong những bóng tối dày đặc. Đây là chợ đen — một khu vực mà cậu chưa từng biết rõ nhưng đã từng nghe thoáng qua qua những tín hiệu sóng âm kỳ lạ. Có lẽ đây là nơi những người sống sót tụ tập, một nơi mà Ngụy Từ có thể tìm thấy thức ăn hoặc thậm chí là một người để nói chuyện.
Cảm giác của cậu rất mơ hồ, không chắc chắn, nhưng chính những tần số sóng âm ấy lại dẫn cậu đến đây. Càng tiến gần, cậu càng cảm thấy có một sự hiện diện lạ lùng trong không khí. Những âm thanh văng vẳng trong không gian, không thể giải thích được. Nhưng cậu biết, dù gì đi nữa, có điều gì đó đang chờ đợi cậu ở đây.
Khi bước vào trong khu chợ đen, Ngụy Từ ngửi thấy mùi hôi thối của sự mục rữa, nhưng cũng có mùi của những món ăn thô sơ. Cậu đi qua các cửa hàng đổ nát, nơi những người sống sót đang giao dịch những vật phẩm cũ kỹ. Họ nhìn cậu bằng ánh mắt hoài nghi, như thể cậu là một sinh vật kỳ lạ. Những bộ quần áo tả tơi, những cái nhìn đầy ám ảnh — tất cả đều như những con người bị bỏ quên trong thế giới này.
Ngụy Từ tiếp tục tiến về phía trước, cậu không cần phải nói gì. Cảm giác về những tần số kỳ lạ khiến cậu cảm nhận được có ai đó đang lẩn khuất trong bóng tối gần đó. Và rồi, ngay khi cậu đi qua một góc đường, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu, nhanh chóng chắn ngang lối đi.
Người đàn ông này có vẻ ngoài tàn tạ, mái tóc rối bù, và ánh mắt sắc lẹm, như thể đã nhìn thấy quá nhiều thứ mà người bình thường không thể chịu nổi. Anh ta đứng đó, không di chuyển, chỉ chờ đợi Ngụy Từ nói gì đó
Người đàn ông
Người đàn ông
Đến đây làm gì?
Giọng nói của anh ta khàn đặc, pha chút khinh miệt, nhưng có gì đó không bình thường trong âm điệu.
Ngụy Từ không trả lời ngay lập tức. Cậu đứng nhìn người đàn ông, cảm nhận được một thứ tần số lạ trong không khí, giống như một rung động rất thấp mà người này không hề nhận ra. Thực sự, người đàn ông này không phải là con người bình thường — cậu có thể cảm nhận được điều đó từ cách anh ta di chuyển, từ cái nhìn, từ từng âm thanh phát ra từ cơ thể anh ta
Ngụy Từ
Ngụy Từ
Tôi đang tìm thức ăn
Ngụy Từ trả lời đơn giản, giọng lạnh lùng như thể cậu không có gì phải giấu giếm. Cậu biết rằng, ở đây, tất cả đều đã mất đi sự tự nhiên của cuộc sống.
Người đàn ông
Người đàn ông
Thức ăn... Sẽ không có dễ dàng đâu.
Anh ta cười một cách nhạt nhẽo
Người đàn ông
Người đàn ông
Tốt hơn hết là mày nên học cách sống sót, vì chúng mày không thuộc về thế giới này nữa. Cái gì đó... đang đuổi theo mày
Ngụy Từ không hiểu ý nghĩa của lời nói này, nhưng lại cảm thấy một sự không an toàn từ người đàn ông này. Cảm giác âm thanh dưới ngưỡng nghe càng lúc càng dày đặc, giống như có một lực lượng vô hình đang quấn lấy không gian xung quanh, nhưng cậu không thể xác định chính xác là gì.
Người đàn ông
Người đàn ông
Mày có thể đi
Người đàn ông nói, nhưng không phải ra lệnh, mà giống như một lời cảnh báo. "Cảnh giác. Đừng để mình bị lạc"
Ngụy Từ không nói gì thêm và lặng lẽ bước đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Người đàn ông ấy không chỉ là một kẻ sống sót. Cậu có thể cảm nhận được điều đó qua âm thanh, qua sự tương tác của các tần số. Anh ta đã không còn là con người nữa. Một thực thể khác đang tồn tại trong cơ thể này, như một bóng ma, một phần của thế giới đã bị hủy hoại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play