[ Văn Chu] Em Không Cần Biết Yêu Là Gì, Chỉ Cần Biết Anh Sẽ Không Đi
gặp nhau trong cơn mưa
Lưu Diệu Văn anh không phải là người dễ dàng dừng lại vì ai đó. Anh vốn sống cuộc đời khép kín thích sự ổn định và không thích sự can thiệp vào chuyện của người khác
Nhưng một ngày anh đang trên đường đi làm, bãi lớn ập tới mưa rơi như trút, gió thổi mạnh đến mức khiến mọi người phải tìm nơi trú ẩn
Khi anh chạy vào một cửa hàng nhỏ ven đường ánh mắt anh vô tình chạm phải một cậu bé đứng dưới mái hiên gần đó
cậu ngồi co ro, trên người chị mặc áo sơ mi cũ kỹ, trên tay là một chiếc túi rách, mái tóc đen rối mù, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong. Cậu nhìn Lưu Diệu Văn một lúc rồi vội vàng quay đi
anh không hiểu sao mình lại hỏi. Anh không phải kiểu người hay hỏi han người lạ nhưng trước sự cô đơn trong ánh mắt của cậu anh không thể không quan tâm
Cậu bé không trả lời ngay lập tức chỉ lắc đầu, rồi quay người ra nhìn ngoài cửa như kiểu đang đợi ai đó. Không có ai, trời vẫn mưa như trút nước
Anh cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng anh bước lại gần người áo khoác khoác lên người cậu
Lưu Diệu Văn
Đi với tôi, đừng đứng đây một mình
Cậu bé không phản đối, không hỏi gì cả chỉ im lặng, lặng lẽ đi theo anh, bước chậm chạo như không cong sức lực
lúc đoa anh không biết rằng quyết định của anh sẽ thay đổi cuộc đời của hai người
sau một buổi tối tồi tệ và những cơn ác mộng, cậu tỉnh lại trong căn phòng lạ. Đầu đau, cơ thể mệt mỏi nhưng có cảm giác ấm áp và an toàn bao phủ xung quanh
cậu không. biết mình đã đi đâu nhưng cảm giác được cham sóc khiến cậu thấy nhẹ nhõm
Lắng nghe cậu bé ngốc nghếch
Lưu Diệu Văn đã thay cho cậu những bộ quần áo sạch sẽ, cho cậu ăn cháo và đặt cậu lên giường để nghỉ ngơi
Anh không nói nhiều, chỉ im lặng ở bên cạch cậu, làm những việc nhỏ như đắp chăn cho cậu và cho cậu uống nước
Mấy ngày sau tình trạng của cậu đã ổn định hơn, Lưu Diệu Văn quyết định nói chuyện bới cậu
Cậu nhìn anh một lúc rồi trả lời
Chu Chí Hâm
...Chu Chí Hâm
Lưu Diệu Văn
Em bao nhiêu tuổi rồi
Cậu chớp mắt một hồi sau mới trả lời
Lưu Diệu Văn không thể không nhăn mặt. Cậu chỉ trông như đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi. Không có vẻ hì là một người mười bảy tuổi cả
Lưu Diệu Văn
Em học ở đâu?
Chu Chí Hâm
Không...em không đi học
Một khoảng lặng sau đó, Lưu Diệu Văn lên tiếng nhẹ nhàng, an ủi
Lưu Diệu Văn
Vậy từ giờ em sẽ học ở đây cùng anh. Anh dạy em
Chu Chí Hâm không đáp, mắt cậu sáng lên như có một tia hy vọng vừa lóe lên trong tâm trí cậu
Ngày qua ngày Lưu Diệu Văn dạy cậu từ những điều cơ bản nhất: đọc, viết, cách sử dụng các đồ đạc trong nhà. Cậu bé ngây ngô đôi khi ngốc nghếch, nhưng lại học rất chăm chỉ
Khi cậu đọc được một đoạn văn ngắn và hiểu nó đôi mắt cậu sáng lên như thể vừa đạt được thành tựu lớn
Chu Chí Hâm
Anh Diệu Văn em làm được rồi / reo lên /
Lưu Diệu Văn
Tốt lắm tiếp tục như vậy / mỉm cười vỗ nhẹ đầu cậu/
Cứ như vậy ngày qua ngày tình cảm của hai người bắt đầu nảy sinh
Anh không chỉ lag một người thầy mà dần trở thành bạn, người bải vệ và đôi khi là duy nhất của cậu có thể tin tưởng. Cậu càng ngày càng mở lòng dù vẫn có những khoảnh khắc sợ hãi và ám ảnh về quá khứ
Một hôm khi Lưu Diệu Văn chuẩn bị đi ra ngoài
Chu Chí Hâm
Anh .... sẽ đi lâu không?
Lưu Diệu Văn
Chắc không lâu đâu, em đợi anh nhé
Cậu khẽ đáp rồi im lặng một lúc lâu, đôi mặt cậu có chút buồn như thể đang có thứ gì kìm nén bên trong
Một người ngốc, một người thầy
Anh dừng lại, quay lại nhìn cậu,mỉm cười
Lưu Diệu Văn
Em biết không
Lưu Diệu Văn
nếu em không ở đây thì anh cũng không có gì để làm
Lưu Diệu Văn
Vì vậy em luôn phải ở đây cùng anh
Chu Chí Hâm
em không muốn em bỏ anh đi // ngẩng lên đôi mắt sáng lên rồi lại cúi xuống //
Lưu Diệu Văn
Anh sẽ không bỏ em đi // kiên định //
Dù anh có cố gắng bao bọc, chăm sóc, dạy dỗ cậu nhưng vết thương tâm lý cậu đã trải qua không thể nào lành nhanh chóng. Những đêm cậu giật mình thức giấc, thở hổn hển giống như cơn ác mộng đó vẫn đeo bám
Cứ mỗi sáng cứ thấy mặt trời xuyên qua khe cửa anh lại thấy cậu ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, nhưng luôn cố gắng nở nụ cười khi anh nhìn vào
cậu vẫn không thể nói ra những cảm xúc trong lòng. nhưng đổi mắt cậu đầy sự mong đợi, như thể chỉ cần anh không rời đi thì cả thế giới này đã đủ
Mỗi ngày anh đều dành thời gian dạy cậu học. Dạy từng chữ cái, dạy từng con số. Lúc đầu cậu rất khó khăn khi nhận ra từng ký tự trên trang giấy.
Cậu ngây ngô không thể nhớ nổi tên mình, dù tên " Chu Chí Hâm " đơn giản nhưng cậu bé lại quên đi như một câu đố khó
Đôi lúc cậu ngồi im lặng đôi mắt trống rỗng, không hiểu vì sao mình lại không làm được như những đứa trẻ khác
Lưu Diệu Văn
không sao, anh sẽ dạy em từ từ // kiên nhẫn giải thích //
Anh cảm thấy từng ngày qua, mối quan hệ giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn. Không phải chỉ là người thầy và học trò nữa. Anh không chỉ là người dạy cậu học mà còn là người che chở, là điểm tựa duy nhất cho cậu trong thế giới này. Cảm giác này mới mẻ đối với anh, nhưng lại rất tự nhiên, cứ như thể cả hai đều tìm thấy nhau trong cái thế giới đầy hỗn loạn này.
Mỗi khi Chu Chí Hâm hiểu một bài học nhỏ, anh lại thấy cậu bé mỉm cười hạnh phúc như thể đạt được một thành tựu lớn lao. Những nụ cười ấy, đơn giản nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc, khiến anh không thể không cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play