Em Là Cô Giáo Vùng Cao
Nơi rừng núi gọi tên anh
Mùa đông đầu tiên của Sa, khi cô trở lại Tây Bắc sau mười mấy năm xa quê, không lạnh như cô nghĩ. Những áng mây bồng bềnh lững lờ trôi giữa các triền núi, mùi khói bếp len lỏi giữa những nếp nhà sàn, và cả tiếng trẻ con ríu rít bên sân trường mới khiến tim cô dịu lại sau bao năm sống giữa phố thị xô bồ.
Sa, cô gái dân tộc Thái, 19 tuổi – sinh ra ở một bản nhỏ thuộc vùng lòng chảo Mường Lò, nhưng từ năm ba tuổi đã theo mẹ về Hà Nội. Lớn lên nơi đất khách, nhưng chưa phút nào cô quên nguồn cội. Vì thế, khi vừa tốt nghiệp Trung cấp Sư phạm, cô xin nguyện vọng duy nhất: trở về Tây Bắc dạy học.
Ngày đầu tiên nhận lớp, cô gặp anh.
Anh – Khánh – 27 tuổi, trung úy công an, mới được chuyển công tác từ thành phố lên vùng cao. Con trai độc nhất của một gia đình trâm anh thế phiệt ở dưới xuôi, có bao nhiêu người mơ lấy làm chồng. Nhưng Khánh chọn đi theo tiếng gọi trái tim – anh muốn làm cảnh sát nhân dân, sống và cống hiến nơi biên giới.
Ông Trịnh
“Lên đó làm gì? Ở nhà bố mẹ cưới vợ cho, mở công ty riêng mà làm,” – bố anh đã quát lớn hôm anh đưa đơn xin đi. Nhưng Khánh chỉ lặng lẽ nhìn lên dãy núi phía xa, ánh mắt kiên định: “Con muốn đi, vì ở đó người ta cần mình.”
Sa và Khánh gặp nhau trong một chiều mưa, khi chiếc xe máy của cô chết máy giữa đoạn đường bùn lầy. Anh dừng xe lại, không nói nhiều, chỉ tháo áo khoác trùm lên vai cô. Ánh mắt hai người chạm nhau – lạ lẫm, nhưng rất quen…
Có lẽ, núi rừng đã bắt đầu viết nên câu chuyện của họ từ khoảnh khắc đó.
Từ hôm đó, Sa và Khánh gặp nhau thường xuyên hơn – không phải vì cố tình, mà vì nơi đây nhỏ lắm. Một con đường đất đỏ dẫn từ bản xuống trường, từ đồn công an qua sân chợ, chỉ cần một lần ghé qua, thế nào cũng thấy người quen.
Mỗi lần gặp, Khánh thường dừng xe, hỏi một câu đơn giản:
Khánh
"Cô giáo Sa hôm nay có mệt không?”
Sa
Còn Sa, vẫn giữ thói quen mỉm cười nhẹ, lắc đầu:
“Không mệt, tụi nhỏ hôm nay ngoan lắm.”
Cứ thế, lời chào cũng hóa thân quen.
Vào một buổi chiều cuối tháng ba, khi rừng ngập trong sắc trắng của hoa ban, Khánh rủ Sa đi lên đỉnh đồi Mù Nú, nơi có thể nhìn thấy cả thung lũng bên dưới.
Khánh
"Ở đây buổi tối nhìn sao đẹp lắm,” anh nói, tay đút túi áo, ánh mắt xa xăm.
Sa
“Vậy mà em chưa từng leo lên…” Sa nói nhỏ, giọng có chút tiếc nuối.
Họ ngồi đó, giữa ngàn hoa ban, gió lùa qua mái tóc Sa làm Khánh nhìn không rời mắt. Không phải vì cô quá đẹp, mà vì trong mắt cô, có thứ gì đó rất trong, rất yên. Như bản làng này, như chính cái nơi anh đã chọn để bắt đầu một phần đời.
Khánh
Khánh lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho cô.
“Ăn đi, kẹo ở dưới xuôi đấy. Nhưng chắc không ngon bằng kẹo ngô em hay mang cho bọn nhỏ.”
Sa
Sa bật cười, tiếng cười nhẹ như gió lướt qua mặt lá:
“Em thích kẹo này hơn. Vì nó... có vị của Hà Nội.”
Họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn xuống thung lũng mờ sương. Không cần nói thêm gì, nhưng tim ai cũng thấy ấm lên giữa cái se lạnh miền cao.
Ảnh các nh vật ở trên pin nhé mn
Chiếc lá thư giấu kín
Từ hôm đi đồi Mù Nú về, Sa thấy lòng mình như có thêm một góc nhỏ… để nhớ. Cô không nói với ai, cũng chẳng viết ra, nhưng tối về, trong quyển sổ bìa hoa cúc ép khô, lại xuất hiện những dòng chữ nghiêng nghiêng:
Sa
“Hôm nay anh lại đứng chờ em trước cổng trường. Anh chẳng nói gì nhiều, chỉ cười và đưa tay giữ hộ chiếc nón bị gió thổi bay. Em thấy tim mình cũng bay theo, ngơ ngẩn như con chim vừa biết tập hót.” Sa viết
Những dòng thư ấy, Sa không định gửi cho ai. Chúng chỉ là mảnh cảm xúc bé nhỏ, len lén cất trong lòng, như cách cô vẫn giữ những bức ảnh cũ mẹ chụp cho ở bản xưa, hay như hương thơm của hoa ban khô, cài giữa trang vở.
Khánh thì khác. Anh không viết, nhưng hành động của anh lặng lẽ hơn cả ngàn lời nói.
Có lần trời mưa, anh mang chiếc áo mưa đến treo lặng lẽ ở cột gỗ đầu lớp học. Hôm sau, anh sửa lại cánh cửa lớp đã lỏng bản lề mà chẳng ai hay. Rồi hôm nữa, anh đứng trước cổng chờ cả tiếng đồng hồ chỉ để đưa Sa về, vì nghe đài báo tối có sạt lở nhẹ ở đoạn dốc.
Không ai nói ra điều gì, nhưng cả bản nhỏ hình như ai cũng thấy.
Bà Lự, chủ quán nước dưới chân dốc, cười tủm tỉm bảo:
“Con trai đồn công an này… chắc phải lòng cô giáo từ kiếp trước rồi. Mỗi lần nhìn nhau, cứ như sương giăng trên mặt suối ấy.”
Sa đỏ mặt, còn Khánh chỉ cười, rồi quay đi, nụ cười ngập trong vành tai đỏ ửng.
Mỗi người đều có một cách để giữ lấy những điều chưa dám nói. Với Sa, đó là những trang nhật ký không tên. Với Khánh, đó là những việc nhỏ không ai nhờ. Nhưng giữa miền núi lặng yên này, hai trái tim đang lặng lẽ viết nên câu chuyện của riêng họ – không lời, nhưng sâu hơn cả lời nói.
Sáng thứ Bảy, cả bản rộn ràng như mở hội. Phiên chợ chỉ họp mỗi tuần một lần, nên ai cũng mặc váy áo đẹp, mang rau rừng, trứng gà, mật ong… ra đổi lấy muối, mì, dép mới.
Sa đưa học trò xuống chợ, bọn trẻ ríu rít như chim. Chúng chưa từng thấy xe đạp, chưa từng nếm thử kẹo bông gòn hay được chụp ảnh. Cô giáo trẻ, giữa những gian hàng mộc mạc, dạy tụi nhỏ cách trả giá, cách nói “cháu cảm ơn” khi được cho thêm quả ớt hay quả lê rừng.
Giữa đám đông, Khánh xuất hiện.
Anh mặc thường phục, vai đeo túi vải, tay xách bó rau rút. Vừa thấy Sa, anh nheo mắt cười:
Khánh
“Cô giáo Sa bận quá nhỉ, đi chợ mà thành cả đoàn học sinh.”
Sa
“Vâng, em bảo các con tuần này học tốt thì cho xuống chợ chơi,” cô đáp, tay khẽ lau mồ hôi trên trán đứa bé đang níu áo mình.
Khánh
Khánh nhìn một lúc, rồi hỏi nhỏ:
“Em có mệt không? Anh mua nước mận cho.”
Lần đầu tiên, Sa không từ chối. Cô nhận chai nước, uống một ngụm, thấy mát rượi tận tim.
Chiều về, lũ trẻ ngồi cả trên thềm lớp, đứa nào cũng ôm chặt món quà nhỏ: cái bút màu, quyển sổ hình con voi, đôi dép nhựa. Sa ngồi viết sổ đầu bài, nghe tiếng cười ngoài sân vang vọng như gió qua khe núi.
Cô chợt nhớ lại lần đầu đứng lớp – 20 đứa trẻ, 5 đứa chưa thuộc bảng chữ cái, 2 đứa không biết tiếng Kinh. Nhưng sau ba tháng, cả lớp đều đọc được dòng chữ cô viết:
Sa
“Học để lớn lên, để đi xa, để quay về.”
Và chính cô cũng đang sống như thế – học để hiểu lòng người, lớn lên để yêu một người bình yên như mảnh đất này.
Người lạ trong lớp
Sáng thứ Hai, trời mù sương, bản nằm im như ngủ vùi trong chăn trắng. Sa đến lớp sớm, vừa quét sân vừa nhẩm bài dạy. Hôm nay cô dạy chữ “T” – T như Trường, như Thầy, như Tình thương.
Lũ trẻ lục tục đến lớp, chân lấm bùn, tay ôm cặp sách giấy. Sa vui nhất là khi thấy Mùa – cậu bé nhỏ nhất lớp – hôm nay cũng đi học sau mấy hôm ốm. Mùa ngồi vào bàn, đôi mắt sáng long lanh:
“Cô ơi, hôm nay dạy con chữ gì đẹp nhất nhé!”
Sa
Sa mỉm cười, gật đầu:
“Chữ đẹp nhất là chữ em viết bằng cả trái tim.”
Đang lúc giảng bài, ngoài cửa lớp vang lên tiếng bước chân lạ. Sa ngước lên, ngạc nhiên: là Khánh.
Khánh
Anh đứng đó, tay ôm một thùng nhỏ, áo còn dính bụi đường.
“Anh… đi ngang qua, tiện ghé,” – anh gãi đầu, rồi cúi xuống mở thùng.
Bên trong là một chồng vở mới, bút chì, thước kẻ… tất cả là đồ quyên góp từ bạn bè dưới xuôi gửi lên.
Khánh
“Anh nghĩ bọn nhỏ cần cái này hơn là kẹo,” Khánh nói, mắt nhìn lũ trẻ đang ngơ ngác.
Sa
Sa không nói gì, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay. Cô bước tới, nhẹ giọng:
“Cảm ơn anh. Không chỉ vì mấy quyển vở… mà vì anh luôn hiểu bọn em cần gì.”
Khánh chỉ cười. Anh không nói, nhưng ánh mắt dành cho cô có thứ gì đó ấm áp hơn cả lửa trong bếp.
Buổi học hôm ấy, Sa cho học sinh vẽ tranh tự do. Mỗi đứa vẽ một ước mơ. Có đứa vẽ nhà sàn to đẹp, có đứa vẽ cái cầu treo chắc chắn bắc qua suối. Mùa thì vẽ một người đàn ông mặc áo công an đang bế bạn nhỏ vượt qua suối.
Sa
Sa cười:
“Mùa, ai đây thế?”
“Là chú đẹp trai hay đứng ngoài lớp ngó cô đấy ạ,” Mùa nói tỉnh bơ, cả lớp phá lên cười.
Sa đỏ bừng mặt. Còn Khánh – người vừa cúi xuống sửa cái cửa sổ lỏng bản lề – chỉ lặng lẽ cúi đầu hơn một chút… để che nụ cười không giấu được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play