Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Dự Án Iris

Chương 1: Gặp gỡ

Giới thiệu nhân vật - Zhongli Trong dòng chảy thời gian vô tận, Zhongli đã chứng kiến vô số đổi thay, đối diện với thế sự và nhân tình trong nghi lễ tiễn đưa tiên nhân. Mặc dù nắm vững truyền thống của Liyue, anh vẫn không thể giải đáp được những hoang mang trong lòng. Anh biết rằng, dù sở hữu sức mạnh thần thánh, vẫn phải đối mặt với những khó khăn và thử thách trần thế. Đằng sau sự phồn hoa của Liyue là vô số khổ đau ẩn giấu, những nỗi đau này như những vết khắc trên đá, dần phai mờ theo thời gian. Anh hiểu sâu sắc rằng, dù có bao nhiêu kiến thức và trí tuệ, cũng không thể thay đổi được số phận đã định. Trong cuộc sống ở Vãng Sinh Đường, Zhongli tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy trống rỗng. Đêm đến, anh ngồi một mình dưới ánh nến, lắng nghe những câu chuyện và bài thơ cổ, tự hỏi liệu mình có thể thực sự thay đổi được điều gì không. Anh cảm thấy vô cùng hoang mang trước những cảm xúc của con người và những rối ren của thế gian, biết rằng dù có thể giúp họ, kết cục cuối cùng cũng khó thay đổi. Anh tràn đầy sự đồng cảm và quan tâm đối với con người, nhưng cũng chấp nhận sự thật rằng không thể thay đổi hoàn toàn thực tế. Điều anh có thể làm, chỉ là gánh vác gánh nặng lịch sử theo cách của riêng mình, cố gắng giảm bớt khổ đau cho những người vô tội. Trong cuộc trò chuyện với Nhà Lữ Hành, Zhongli cảm nhận sâu sắc vai trò và trách nhiệm của mình. Dù dùng trí tuệ để giải đáp những bí ẩn, câu trả lời cuối cùng cũng chưa chắc làm hài lòng tất cả mọi người. Nỗi khổ của thế gian như hạt cát trong biển cả, dù cố gắng đến đâu, cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn. "Muốn mua quế hoa cùng chở rượu, chỉ tiếc cố nhân, biết ngày nào gặp lại..." Zhongli khẽ lẩm bẩm, nhìn về phía chân trời. Anh biết rằng, những ký ức về quá khứ, những người bạn đã từng, thậm chí cả những khả năng trong tương lai, sẽ dần trở nên mơ hồ theo thời gian. Trân trọng những ký ức này, nhưng cuộc gặp gỡ thực sự, lại xa vời. Trong dòng sông thời gian, cuối cùng chỉ còn lại những cảm xúc sâu sắc và khó diễn tả thành lời.
Giới thiệu nhân vật - Rin Solmiryath. Người mang dòng máu hoàng thấy Plamus cao quý đứng đầu tinh hệ Hyperion. Người được chọn kế thừa hoàng vị nhưng lại từ chối để trở thành một quân nhân dưới trướng của Blythe Virellion, Thống soái của quân đoàn vĩ đại nhất toàn tinh hệ - Hắc Sắc Quân Đoàn. Trong một trận chiến ngoài tinh vực, Rin đã bị thương rất nặng ở chân và bị tật vĩnh viễn. Sau đó anh xuất ngũ và tham gia nghiên cứu rồi trở thành hiệu trưởng của học viện cơ giáp danh giá nhất tinh hệ - Học viện cơ giáp Plamus. Tinh hệ Hyperion là một tinh hệ không có ngôi sao, dù vậy nó vẫn phát triển nền văn minh cấp 3 bán hoàn thiện đáng kinh ngạc. Song, rất nhiều vấn đề tồn tại vì không có ánh sáng tự nhiên từ ngôi sao. Toàn tinh hệ phải dùng ánh sáng nhân tạo và điều đó dẫn đến khá nhiều hệ lụy, trong đó có bức xạ biến dị nguy hiểm với mức độ hủy diệt. Thêm vào đó là một nguy cơ đã được xác định trước về một cuộc chiến tranh xóa số trong tương lai gần, nơi Hyperion phải đối đầu với nền văn minh cấp 4 hoàn thiện, một đối thủ mà Hyperion hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng nếu không có sự chuẩn bị.
Đường phố Liyue vẫn tấp nập và náo nhiệt, bạn ngồi bên chiếc bàn nhỏ ở quán "Ba Bát Không Qua Đồi", bên cạnh là một bát rượu hơi nguội, bên tai là giọng kể chuyện không dứt của người kể chuyện, ánh nắng ấm áp chiếu lên.
Zhongli
Zhongli
*Ánh mắt Zhongli chạm vào bạn, anh khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp và lễ độ.* Chỗ này, có tiện ngồi cùng bạn không?
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*mỉm cười hòa nhã, làm động tác mời* Cứ tự nhiên
Zhongli
Zhongli
*Zhongli nhẹ nhàng cúi đầu với sự lịch thiệp cao nhất, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bạn* Cảm ơn vì sự rộng lượng của bạn. Quán Ba Bát Không Qua Đồi này có lịch sử khá thú vị đấy. Đã tồn tại từ thời kỳ Archon Chiến tranh, nơi đây từng là điểm dừng chân của những thương nhân và du khách mệt mỏi. *Anh khẽ đưa tay ra hiệu cho chủ quán, rồi quay lại nhìn bạn với ánh mắt ấm áp* Tôi đã nhìn thấy bạn từ xa và nghĩ rằng có lẽ một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng sẽ là cách tốt để tận hưởng buổi chiều này. Bạn biết đấy, rượu ngon thường nên thưởng thức chậm rãi và có đôi khi, cần có người đồng hành phù hợp. *Khi chủ quán mang đến hai chén trà, Zhongli nhẹ nhàng cầm lấy và đặt một chén trước mặt bạn* Đây là trà Cor Lapis, được ủ từ những hạt Cor Lapis non được thu hoạch dưới ánh trăng. Hương vị có chút đắng ban đầu, nhưng hậu vị ngọt thanh như mật ong hoang dã. Rất phù hợp cho những cuộc trò chuyện giữa... bạn bè cũ. *Không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng hơn, như thể thời gian chậm lại để ưu ái cho cuộc gặp gỡ này. Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ, tạo những vệt sáng nhảy múa trên mặt bàn gỗ cũ kỹ. Từ xa vọng lại tiếng nhạc êm dịu của một đàn tì bà, hòa quyện với tiếng chợ búa nhộn nhịp của Liyue Harbor. Zhongli ngồi đó, dáng vẻ điềm tĩnh và sang trọng như một tảng đá cổ xưa giữa dòng chảy hối hả của cuộc sống.*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin mỉm cười, khẽ nâng chén trà mà Zhongli vừa đặt trước mặt, chạm nhẹ mép chén lên môi để cảm nhận hương vị tinh tế đang lan dần trên đầu lưỡi. Sau một thoáng lặng im như để trân trọng dư vị, bạn nhẹ nhàng đặt chén xuống và nhìn anh* Cor Lapis... đúng là chỉ có ở Liyue mới có thể ủ nên loại trà mang hồn đá này. Tôi từng đọc rằng vào cuối thời Archon Chiến, có một nhóm lữ hành từ Fontaine từng dừng chân ở đây, chính tại Quán Ba Bát này. Họ nói vị trà nơi này như ‘uống vào một miếng ký ức’ – có lẽ là ký ức của những vách núi cổ và dòng chảy thạch vận. *Rin nghiêng đầu một chút, đôi mắt ánh lên nét trầm tư* Quán này từng là một trạm trung chuyển nhỉ. Có một thời, thương nhân phải dâng lễ phẩm Cor Lapis ở đây để cầu thuận lợi – tập tục ấy giờ đã phai mờ, nhưng nền gạch phía sau quầy vẫn còn dấu ấn của bàn thờ cũ. Tôi vẫn luôn thấy thú vị khi nơi từng là điểm dừng chân của những cuộc hành trình gian khổ lại trở thành chốn tĩnh lặng để thưởng trà.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli nhẹ nhàng xoay chiếc chén trà trong tay, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên thích thú trước kiến thức của bạn* Kiến thức của bạn thật đáng ngưỡng mộ. Đúng vậy, vào thời kỳ đó, những thương nhân không chỉ dâng Cor Lapis làm lễ vật cầu may, mà còn coi đây là một cách để tỏ lòng tôn kính với đất đai Liyue. Những vết tích của bàn thờ cũ mà bạn nhắc đến, thực ra còn ẩn chứa một câu chuyện sâu xa hơn. *Anh khẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt màu hổ phách như lấp lánh dưới ánh chiều tà* Nếu bạn để ý, những vết khắc trên nền gạch kia có hình dáng của một chiếc khiên. Tương truyền rằng, đó là biểu tượng của lời hứa bảo vệ - một khế ước giữa thần linh và con người. Những ai đặt lòng tin vào khế ước đó sẽ được che chở trên hành trình của mình. *Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt theo đường viền của chiếc chén, những vân vàng dưới lớp găng tay thoáng hiện* Tôi luôn cho rằng, những điểm dừng chân như thế này không chỉ là nơi nghỉ ngơi mà còn là điểm giao thoa của những số phận. Nơi những câu chuyện được kể lại, những ký ức được lưu giữ... và đôi khi, là nơi những cuộc gặp gỡ định mệnh diễn ra. *Ánh chiều tà dần chuyển sang màu cam đậm, phủ lên không gian quán trà một vẻ đẹp hoài niệm. Tiếng cười nói của khách qua đường hòa quyện với tiếng nhạc xa xăm, tạo nên bản nhạc của cuộc sống đời thường. Bàn tay Zhongli khẽ để trên mặt bàn, những đường vân trên chiếc nhẫn cổ phát ra ánh sáng mờ ảo khi chạm vào tia nắng cuối ngày, như thể đang kể một câu chuyện riêng về thời gian và vĩnh cửu.*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin nhìn Zhongli, môi khẽ cong lên đầy ẩn ý* Vậy thì, giả sử hôm nay là một cuộc gặp gỡ định mệnh, liệu tôi có thể mạo muội hỏi người bạn uyên bác này một điều chăng, có điều gì trong buổi chiều này mà anh đang tìm kiếm, ngoài một chén trà ngon?
Zhongli
Zhongli
*Zhongli khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trầm tư như đang cân nhắc câu hỏi thú vị của bạn* Một câu hỏi tinh tế nhỉ. Có lẽ những người sống quá lâu như tôi thường tìm kiếm những điều vượt xa một chén trà ngon thông thường. Hôm nay, khi nhìn thấy bạn ngồi một mình, tôi nhận ra một cơ hội để nghe những góc nhìn mới mẻ - điều mà thời gian thường làm phai mờ trong tâm trí tôi. *Anh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, những đường vân vàng dưới lớp găng tay khẽ ánh lên trong khoảnh khắc* Tôi đang tìm kiếm sự cân bằng giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống và đổi mới. Liyue đang thay đổi từng ngày, và đôi khi, tôi tự hỏi liệu những giá trị cổ xưa có còn chỗ đứng trong thế giới mới này. Bạn - một người mang trong mình kiến thức sâu rộng về lịch sử nhưng cũng hiểu rõ hiện tại - có lẽ là người đồng hành lý tưởng cho những suy tư này. *Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng chén trà, hương thơm thoang thoảng lan trong không khí* Ngoài ra, một cuộc trò chuyện thú vị luôn là món quà quý giá trong những ngày dài. Vậy còn bạn, điều gì đưa một hiệu trưởng học viện tới quán trà nhỏ này trong chiều nay? *Ánh hoàng hôn đang dần chuyển sang màu tím nhạt, phía xa những chiếc đèn lồng bắt đầu được thắp sáng, tạo nên những điểm sáng ấm áp trong không gian dần chìm vào bóng tối. Tiếng còi tàu vọng lại từ bến cảng, báo hiệu một ngày giao thương sắp kết thúc. Trong không gian quán trà, thời gian như chậm lại, chỉ còn tiếng trò chuyện trầm lắng và hương trà lan tỏa giữa hai người đang cùng nhau tìm kiếm những mảnh ghép của quá khứ và hiện tại.*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Thật ra thì tôi đến đây chẳng vì lý do gì lớn lao đâu. Chỉ là có người từng kể rằng nếu một ngày nào đó tâm trí nặng nề, thì hãy ngồi ở Quán Ba Bát, gọi một chén trà Cor Lapis, biết đâu lại có cơ duyên. *Rin xoay nhẹ chén trà trong tay, mắt lướt qua làn hơi nước bốc lên, như đang đọc một mảnh ký ức đang mờ dần* Tôi chưa từng tin vào duyên phận, nhưng thật tình cờ khi người tôi gặp ở đây lại là anh. Họ gọi anh là một 'nhà cố vấn không tên', hay 'ký giả ký ức' gì đó, chỉ biết anh thường xuất hiện rồi biến mất như sương khói. *Rin ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng và chân thành* Với tôi, học viện chưa bao giờ là một nơi chỉ dành cho những lý thuyết khô khan. Nó cần nhiều hơn – những người hiểu được nhịp đập của thời đại nhưng vẫn còn giữ được tiếng vang của cổ xưa. Nên mạn phép...Nếu ngày nào đó, anh thấy lòng mình đủ yên để ở lại đâu đó lâu hơn 1 tách trà... thì có 1 lớp học vẫn đang chờ người kể chuyện. Không vì trách nhiệm, chỉ vì 1 sự hiện diện đáng giá, hay đơn là là 1 chuyến dạo chơi.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli im lặng một thoáng, đôi mắt màu hổ phách như chứa đựng cả ngàn năm suy tư* 'Nhà cố vấn không tên'... Một cách gọi thú vị đấy. Nhưng có lẽ tôi thích cách bạn nhìn nhận hơn - về một người đồng hành trên con đường tìm kiếm sự cân bằng giữa quá khứ và hiện tại. *Anh nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, những đường vân trên tay áo lấp lánh dưới ánh đèn vừa được thắp lên* Lời đề nghị của bạn... khiến tôi nhớ đến một câu chuyện cổ. Về một vị thần từng dạy con người cách đọc những dấu hiệu của đất trời, không phải để tiên đoán tương lai, mà để hiểu rõ hiện tại. Có lẽ đó mới là điều quan trọng nhất trong việc giáo dục - giúp người ta nhìn thấy được mối liên kết giữa mọi thứ. *Zhongli khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mang đầy ý nghĩa* Tôi chấp nhận lời mời của bạn. Không phải vì trách nhiệm hay nghĩa vụ, mà bởi tôi tin rằng những câu chuyện cổ xưa cần được kể lại bằng một cách mới - để chúng không chỉ là ký ức, mà còn là hạt giống cho tương lai. *Anh khẽ vươn tay, để lộ một phần nhỏ những đường vân phát sáng trên cổ tay* Nhưng trước khi bàn về điều đó, cho phép tôi gọi thêm một ấm trà. Chuyện về học viện của bạn... tôi rất muốn được nghe thêm. *Trong không gian ấm áp của quán trà, ánh đèn lồng hắt những bóng lay động trên tường. Tiếng võng xe ngựa lộc cộc ngoài phố dần thưa thớt, nhường chỗ cho tiếng côn trùng râm ran. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa quế từ khu chợ đêm vừa bày hàng, hòa quyện với mùi trà Cor Lapis thoang thoảng, như thể thời gian đang chậm rãi đan dệt một khế ước mới giữa hai ta*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Anh có biết *Rin khẽ cười* trong một tàn tích dưới đáy hồ Shenzhou, người ta từng tìm thấy dòng chữ cổ: ‘Ký ức là viên đá đầu tiên cho đế chế chưa tồn tại.’ Lúc còn là học viên, tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Nhưng giờ, mỗi lần nhìn lũ trẻ tranh luận, sai lầm, rồi lại đứng dậy, tôi bỗng nghĩ: có lẽ, tương lai thật sự bắt đầu từ chính những ký ức mà ta để lại. Những đứa trẻ, có thể chưa phải là anh hùng, cũng chẳng phải học giả lỗi lạc. Nhưng chúng đang sống – và đang viết nên những trang đầu tiên của lịch sử mới, bằng cách rất riêng. Có thể vài đứa sẽ gục ngã, vài đứa sẽ mất phương hướng... nhưng biết đâu trong đó, sẽ có một người đủ can đảm để thay đổi vận mệnh của cả Hyperion. *Rin tựa nhẹ vào lưng ghế* Nếu có ai đó đủ nhẫn nại để gieo vào lòng chúng những câu chuyện cũ – như hạt giống có thể đâm chồi – thì có lẽ tương lai sẽ thôi không còn mù mờ nữa. Có lẽ hôm nay chỉ là một buổi chiều tình cờ, nhưng tôi tin, câu chuyện bắt đầu từ đây sẽ còn được nhắc lại.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli khẽ ngước nhìn lên những tia nắng cuối cùng của ngày, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc* Dòng chữ cổ đó... Tôi còn nhớ ngày nó được khắc lên đá. Không phải bởi một vị vua hay một bậc hiền triết, mà là một người thợ đá bình thường, người đã dành cả đời mình để ghi chép lại những câu chuyện họ nghe được. *Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, những vân vàng dưới lớp găng tay khẽ lấp lánh* Bạn nói đúng. Mỗi thế hệ đều viết nên câu chuyện của riêng họ, nhưng những hạt giống của quá khứ vẫn âm thầm nảy mầm trong tâm hồn họ. Giống như cách những viên đá Cor Lapis này vẫn giữ nguyên tinh túy của mình qua hàng nghìn năm, dù bên ngoài có bị thời gian mài mòn đến đâu. *Anh khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay, giọng trầm ấm như đang kể một câu chuyện cổ* Những đứa trẻ của bạn... chúng không cần phải trở thành anh hùng hay thánh hiền. Điều quan trọng là chúng hiểu được rằng mỗi bước chân của mình đều đang đặt trên những con đường đã được người đi trước mở lối. Và có lẽ, đó chính là lý do tôi ở đây - để những câu chuyện cũ không chỉ là di sản, mà còn là ngọn đèn soi đường cho tương lai. *Trong quán trà giờ đã thắp đèn, ánh sáng vàng ấm dịu tỏa ra từ những chiếc đèn lồng cổ. Tiếng võng xe ngựa xa xa hòa với tiếng cười nói của những người qua đường, tạo nên một bản hòa tấu của cuộc sống đời thường. Trên bàn, hơi nước từ ấm trà mới vẫn còn tỏa ra, như một sợi dây vô hình nối liền quá khứ và hiện tại*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Nếu có một ngày anh cảm thấy thời gian trôi quá lặng, lòng quá trống trải, vậy thì... học viện có lẽ sẽ là một trạm dừng chân không tệ. *Rin rót thêm trà, không nhìn trực tiếp, như thể chỉ đang kể một câu chuyện đơn thuần.* Chúng tôi không có khoáng thạch vạn năm hay bức tượng đá nào khắc lịch sử… nhưng trong tầng hầm phía đông, có một thư phòng nhỏ tôi dành nhiều năm sưu tầm và chép lại những bản thảo cổ – từ kinh Cựu Ước phiên bản Gorgani, ghi chép bằng ngôn ngữ đã tuyệt chủng, đến cả nhật ký chiến trường của thế hệ đầu tiên khai phá Hyperion. Nếu anh hứng thú, tôi có thể đặc cách mở cửa kho sách đó cho anh, như một trạm dừng – để đọc, để viết tiếp, hoặc đơn giản là để thinh lặng bên những câu chữ đã từng sống qua hàng trăm năm. *Rin nâng chén trà, như thể nâng một lời hứa dịu dàng* Chúng đang đợi một người đủ kiên nhẫn để hiểu chúng. Và tôi thì vẫn tin, có những người đến không phải vì nơi đó cần họ, mà vì nơi đó xứng đáng với sự có mặt của họ.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp như ánh trăng rằm* Một lời mời khó lòng từ chối. Tôi luôn tin rằng những thư viện cổ là cánh cửa dẫn đến những thế giới khác, nơi thời gian không còn là giới hạn và tri thức là vô tận. *Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, những đường vân vàng dưới lớp găng tay khẽ lấp lánh* Bạn có biết, trên lục địa Teyvat này, có những quyển sách không chỉ chứa đựng những câu chuyện, mà còn cả linh hồn của những người đã viết ra chúng. Tôi đã từng lạc vào những trang sách đó, và tìm thấy những người bạn đồng hành - những người đã chết từ lâu, nhưng vẫn sống mãi trong những con chữ. *Anh khẽ nhấp một ngụm trà, giọng trầm ấm như đang kể một câu chuyện cổ* Tôi rất muốn được ghé thăm thư phòng của bạn, để cảm nhận sự tĩnh lặng giữa những trang sách, để lắng nghe những tiếng nói thì thầm từ quá khứ. Có lẽ, đó cũng là một cách để tôi tìm lại những mảnh ký ức đã đánh mất - không phải trong những khoảnh khắc hào hùng của chiến tranh, mà trong những dòng chữ bình dị về cuộc sống. *Trong quán trà, ánh đèn lồng chao đảo theo làn gió nhẹ, những bóng hình trên tường như đang khiêu vũ. Tiếng nhạc du dương từ xa vọng lại, hòa quyện với tiếng trò chuyện trầm lắng và hương trà thoang thoảng, tạo nên một không gian ấm cúng và đầy thi vị. Trong không gian đó, một khế ước không lời đã được hình thành, một cuộc hành trình mới sắp bắt đầu.*

Chương 2: Đồng hành

Buổi chiều hôm ấy, gió không mạnh nhưng đủ để lá vàng rơi từng đợt nhẹ. Học viện nằm trên một sườn đồi cao, bao quanh bởi những bức tường đá phủ rêu xanh, nơi ánh sáng lặng lẽ chiếu rọi qua khung cửa vòm cổ kính. Zhongli dừng bước trước cánh cổng gỗ khắc đầy những đường nét giản lược mà tinh tế. Không có lính canh, không có bảng vàng chào đón – chỉ là sự tĩnh lặng thâm trầm, giống như một bản hòa âm chờ người hiểu đến chạm tay vào phím đầu tiên. Tiếng giày của anh vang lên nhè nhẹ trên con đường lát đá cũ. Những học viên mặc đồng phục đang bước vội về phía giảng đường, một vài người cúi đầu chào khi đi ngang qua anh – không biết thân phận, chỉ là bản năng tôn trọng một khí chất không thể gọi tên. Zhongli không vội. Anh đưa mắt nhìn lên những vòm mái cao, và tự hỏi bao nhiêu thế hệ đã đi qua hành lang này.
Zhongli
Zhongli
“Chúng mang trong mình lịch sử, nhưng chưa bị lịch sử giam cầm,” anh thầm nghĩ. “Một nơi như vậy… quả thực có thể là mảnh đất gieo trồng.”
Rin đứng chờ anh ở sân trong – không nghi thức, không tùy tùng, chỉ là một nụ cười như gió thoảng và chiếc áo choàng dài thấm nhẹ màu nắng chiều.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
“Ngài đến rồi,” Rin nói đơn giản, rồi quay người dẫn lối. “Tôi nghĩ, thư phòng sẽ là nơi hợp với ngài hơn cả. Nhưng nếu ngài muốn dừng lại ở khu vườn phía nam… tôi sẽ không làm phiền.”
Zhongli khẽ gật đầu. Không cần nhiều lời. Bởi những cuộc gặp thật sự không bắt đầu bằng ngôn ngữ, mà bằng sự đồng cảm. Lối đi dẫn xuống tầng hầm phía đông u tối nhưng không lạnh lẽo. Đèn cảm ứng đá phát ra ánh sáng vàng ấm. Bức tường bên hành lang treo rải rác những bản sao tài liệu cổ, nét chữ xiêu vẹo nhưng sống động – như thể còn đang thở. Khi Rin đẩy cánh cửa thư phòng mở ra, mùi giấy cũ và nhựa cây khô ùa vào. Không gian đầy ắp tủ sách cao gần chạm trần, ở giữa đặt một bàn dài, trên đó là những bản thảo bạn đang hiệu đính dở. Một vài quyển bị đóng dấu cấm phổ biến — ghi chú nhỏ trên bìa ghi rằng nội dung “quá xa cho hiện tại, quá gần cho tương lai”.
Zhongli
Zhongli
Zhongli bước vào, ngón tay nhẹ lướt qua gáy một cuốn sách cũ đến mức bìa đã rạn như vỏ đá lâu năm. Anh ngừng lại trước một quyển không có tựa. “Từ ngữ trong đây… là một dạng viết cổ Lưu Đỉnh, đã thất truyền hơn ba thế kỷ.” Anh khẽ nhíu mày, như tìm thấy một bí ẩn nho nhỏ đáng để chậm rãi tháo gỡ
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin chỉ đứng bên, không xen vào, chỉ nói một câu đủ khơi gợi: “Không phải tất cả thư tịch ở đây đều để đọc ngay. Một vài thứ… chờ đúng người mới chịu mở lòng.”
Zhongli không trả lời, nhưng ánh mắt mang theo một độ sáng khó gọi tên. Có lẽ, anh vừa tìm thấy một mạch chảy đã từng ngưng lại trong lòng mình, giờ bất chợt được khai thông. Cũng có thể, đây chỉ là một lần ghé thăm – nhưng Rin biết, một khi anh bước vào nơi này, thì lịch sử của nó đã khác rồi.
Những tháng ngày sau đó, Zhongli không đến học viện ngay. Anh không bước qua cánh cổng gỗ cổ kính, không hiện diện giữa những giảng đường hay lối hành lang đá cũ. Nhưng cứ mỗi tháng, đúng vào một ngày gần trăng tròn, anh sẽ ghé qua thư phòng nhỏ nơi tầng hầm phía đông – nơi Rin vẫn giữ cho những bản thảo cổ và ý niệm mới được sống trong cùng một không gian. Lúc đầu chỉ là đôi lần nán lại – một vài tiếng im lặng lật sách, đôi ba câu trao đổi như thể giữa hai người chỉ có ngôn ngữ cổ là thật sự tồn tại. Nhưng dần dà, thời gian ấy kéo dài – từ vài giờ thành một buổi chiều trọn vẹn, rồi có khi là cả đêm ngồi bên lò sưởi, bạn ngủ gục trên bàn viết còn anh thì vẫn lặng lẽ lật trang, thi thoảng kéo nhẹ tấm áo choàng phủ vai bạn. Zhongli không đếm số lần anh đến đó. Nhưng anh nhận ra mình bắt đầu thuộc lòng lối đi quanh co dẫn xuống tầng hầm, nhớ từng vết nứt trên bức tường gạch, từng chỗ ánh đèn đá mờ hơn bình thường. Cả mùi trà mà bạn luôn để nguội – hương thảo mộc pha chút mực tàu.
Có đôi lần, anh dừng lại ở sân sau học viện. Không tiến vào, chỉ đứng lặng dưới tán cây nguyệt sanh, nhìn qua khung cửa sổ lớp học. Rin đang giảng bài. Giọng nói trầm đều vang ra qua khe cửa hé, đám học trò cúi đầu ghi chép, còn Rin thì đưa tay phác họa những quỹ đạo thời gian bằng phấn trắng – “thời gian trong vũ trụ không tuyến tính, và ánh sáng mang theo ký ức của hàng triệu năm trước khi chạm đến mắt chúng ta.” Zhongli đứng đó. Không biết vì sao mình không rời đi ngay lập tức. Và rồi, một suy nghĩ thoáng lướt qua trong anh – như một sợi tơ mỏng đột ngột căng lên trong không gian đã từng quá tĩnh. Một dạng “nhớ” rất lạ, không giống hoài niệm, không giống tiếc nuối, mà như thể... một hạt mầm được chôn vùi đâu đó trong nghìn năm quá khứ, nay bất chợt nhú lên dưới ánh sáng Rin mang theo.
Zhongli
Zhongli
Anh tự hỏi: “Là vì cách cậu ấy dùng từ ngữ để dạy lũ trẻ nhìn vào dải ngân hà như thể đó là một cuốn kinh thư đang mở? Hay vì bàn tay cậu ấy khi viết luôn hơi nghiêng về bên trái, như thể sẵn sàng đỡ lấy một điều gì đó sẽ rơi xuống?” Zhongli không gọi tên điều ấy. Với anh, mọi xúc cảm đều cần thời gian lắng lại như đá trầm tích – để được định danh không bằng lời, mà bằng sự hiện diện. Nhưng từ khoảnh khắc đó, mỗi lần anh đặt chân vào thư phòng, không gian dường như đổi sắc một chút – không phải vì ánh sáng, mà bởi cái cách trái tim anh, dù đã sống qua hàng thiên niên kỷ, bất giác đập chậm đi một nhịp khi nghe tiếng Rin trở mình soạn sách sau lưng.
Tháng ấy, gió thu thổi qua hành lang học viện nhẹ như tiếng thở dài. Zhongli đến thư phòng như thường lệ, nhưng Rin không ở đó. Một ngày, rồi ba ngày, rồi hơn một tuần. Vẫn không thấy bóng dáng áo chùng dài nghiêng bên cửa sổ, không thấy hơi trà cũ, không có tiếng lật sách, không có ai nhắc lại những câu chuyện đã ngủ quên hàng nghìn năm. Anh đã tìm. Không ồn ào, không gấp gáp, nhưng từng bước đi của anh đều dẫn về những nơi có thể chạm đến Rin: lớp học, vườn sau, phòng y tế, phòng lưu trữ bản thảo… nhưng chỉ là không khí quen thuộc, còn người thì vắng bóng. Cơn gió trong thư phòng đục thủng một lỗ nơi lồng ngực anh — một khoảng trống nhỏ, nhưng khiến anh không còn yên tĩnh được nữa.
Rồi một hôm, khi anh trở lại với cuốn sách cổ đang đọc dở – một bản ghi bằng mực phai màu trên giấy da, nét chữ mềm nghiêng như giọng nói ai đó – anh chạm đến một tờ giấy mỏng được kẹp ở giữa. "Tôi có việc, khoảng ba tuần. Đừng tìm, đừng lo, chỉ cần chăm sóc thư phòng giúp tôi là đủ rồi. À, đừng làm rối bản mục lục tôi mới viết đấy. – Rin." Zhongli đặt tay lên dòng chữ ấy rất lâu. Chỉ đến khi ấy, anh mới thừa nhận… mình nhớ Rin. Không phải chỉ là nhớ một cộng sự hiểu sách cổ, không phải nhớ một người bạn cùng đàm đạo. Mà là nhớ ánh mắt dịu dàng luôn nhìn anh như thể anh vẫn còn là một phần sống động của thế giới này. Nhớ tiếng thở của Rin khi ngủ gật trên bàn, mùi giấy lẫn mùi trà nơi tay áo, nhớ cả cái cách Rin hay khẽ gõ bút vào chén trà khi đang suy nghĩ – một âm thanh tưởng chừng vô nghĩa, lại là thứ âm thanh trắng giữ anh khỏi chìm vào khoảng trống. Và khi những thứ đó không còn... tâm trí ngàn năm của một vị thần cũng bắt đầu trở nên lạc hướng.
Ba tuần sau, Rin trở về. Nhưng lần này, không phải dáng đi vững vàng với cây gậy cũ, mà là một chiếc xe lăn trầm màu, bánh xe lăn chậm rãi qua sân đá xanh phủ đầy lá khô. Zhongli đứng bên hành lang, gió lùa tung vạt áo choàng dài. Anh không bước đến ngay. Chỉ nhìn. Rin gầy hơn. Màu da nhạt đi một bậc, xương gò má gồ lên dưới ánh nắng nhạt. Dưới đôi mắt là quầng thâm mờ, vết mệt mỏi không giấu được, dù đôi mắt ấy vẫn mang ánh nhìn ôn nhu như mọi khi – một ánh nhìn như thể chưa bao giờ rời xa anh, dù thân thể đang dần yếu đi từng ngày. Zhongli hít sâu một hơi, rồi bước về phía Rin. Dù không nói ra, anh biết, từ khoảnh khắc đó, có điều gì trong anh đã vĩnh viễn đổi khác – không còn là một người đứng ngoài thời gian, mà là người đang bước vào một khúc nhân duyên, được ủ ấm từ hơn ngàn năm về trước.
Ánh chiều hắt nghiêng qua những khung cửa sổ cao, rọi vào hành lang lát đá, nơi bánh xe lăn lăn đều trên mặt gạch đã bạc màu theo năm tháng. Zhongli đi chậm rãi bên cạnh Rin, tay đặt nhẹ trên tay đẩy phía sau xe. Ánh sáng len vào tóc Rin, phản chiếu thành màu mật ngọt, làm nổi bật làn da nhợt nhạt vì cơn bệnh. Anh nhìn xuống – không phải nhìn những chồng sách trong lòng Rin, cũng không phải nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh – mà là nhìn người ngồi trước mặt mình. Từ khi nào… đôi mắt ấy lại trở thành điểm neo cho dòng suy nghĩ của anh?
Zhongli
Zhongli
Rin," giọng anh trầm như tiếng chuông ngân dưới lòng đất sâu, "có một điều gần đây khiến ta… bối rối."
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin nghiêng đầu, nhìn anh với nụ cười dịu như cơn gió ban mai, không vồn vã cũng chẳng xa cách. "Có điều gì mà đến cả người như ngài cũng phải bối rối sao?" Rin nói nhỏ, như sợ đánh vỡ bức tĩnh lặng quanh họ.
Zhongli
Zhongli
Zhongli hơi bật cười, một tiếng cười ngắn, trầm nhưng mang theo cảm xúc thật. "Ta từng nghĩ mình đã hiểu rõ những gì trường tồn… Thời gian, ký ức, lịch sử. Nhưng giờ, ta nhận ra mình có thể dành cả buổi chiều để đọc một dòng chú thích mờ nhòe... chỉ vì biết người đã viết nó là ngươi." Chiếc xe lăn khẽ dừng lại khi Rin ngẩng đầu lên. Zhongli bước lên ngang hàng, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi hơi tái nhợt ấy. "Ta từng nhìn qua vô số trang sách cổ, để tìm ra ý nghĩa trong những ký hiệu cũ kỹ. Nhưng dạo gần đây, ánh mắt ta cứ lạc vào một người, không phải một đoạn sử ký. Còn tâm trí... thì mãi nghĩ về một nụ cười, thay vì những biến động của lịch sử." Anh cúi đầu, hơi thở chạm nhẹ mái tóc Rin. "Có lẽ… ta đã thích ngươi rồi, Rin."
Đêm đó, trời trở lạnh sớm. Trong thư phòng, ngọn đèn đá lưu ly tỏa ánh sáng ấm dịu, phản chiếu những đường nét sắc sảo trên gương mặt người đang ngồi cạnh cửa sổ. Gió ngoài hiên thổi qua kẽ lá, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa bạch đàn đầu mùa. Zhongli ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm, ánh mắt lặng yên hướng về phía người đối diện. Rin – gầy đi, xanh xao đi, nhưng vẫn là Rin, với nụ cười dịu như sương sớm. Họ chưa nhắc lại chuyện buổi chiều. Nhưng giữa hai người, có một thứ gì đó đã lặng lẽ đổi thay.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin lật một trang sách mỏng, rồi đột ngột khép lại, đặt tay lên bìa như thể đang ôm lấy một đoạn ký ức. "Ngài có muốn nghe một câu chuyện không?" Rin hỏi khẽ, giọng chậm rãi như dòng nước trôi trong đêm.
Zhongli
Zhongli
Zhongli gật đầu. "Ta luôn sẵn lòng lắng nghe ngươi kể chuyện."
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin mỉm cười, bắt đầu bằng giọng kể quen thuộc, không quá gần, cũng không quá xa* Ngày xưa, có một thần linh si tình. Ngài đem lòng yêu một phàm nhân. Nhưng tình cảm ấy dần trở thành ám ảnh. Ngài nhốt người kia vào một khu vườn vĩnh hằng, không có thời gian. Mỗi ngày, ngài đều ở đó, nhìn người ấy nở nụ cười – nhưng là một nụ cười lặp lại, vì phàm nhân kia không còn tự do để sống thật lòng mình. *Rin rót thêm trà vào chén của anh, rồi tiếp tục, ánh mắt khẽ xao động* Một câu chuyện khác… về một vị thần gió. Ngài yêu một thiếu nữ chỉ gặp một lần trong đời. Nhưng thay vì giữ lấy, ngài để nàng đi, để nàng tự chọn lấy hạnh phúc của mình. Ngài chỉ lặng lẽ biến thành làn gió đi theo, nâng bước nàng khi nàng mỏi, thổi mát mỗi lần nàng buồn. Thiếu nữ ấy không bao giờ biết ngài là ai, nhưng trong suốt cuộc đời, nàng luôn nói, có một cơn gió dịu dàng đã cứu rỗi mình. *Rin nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi và đầy chân thành* Zhongli… Nếu là ngài, ngài nghĩ mình sẽ giống vị thần nào?
Zhongli
Zhongli
*Zhongli khẽ nâng chén trà lên, hơi ấm lan tỏa qua những đường vân vàng trên tay* "Một câu hỏi thú vị. Ngươi đang thử thách trí tuệ của ta đấy sao?" *Anh đặt chén trà xuống, ánh mắt trầm tư nhìn về phía xa xăm* "Những vị thần trong câu chuyện của ngươi... mỗi người đều có cách yêu riêng. Một người muốn nắm giữ vĩnh cửu, một người chấp nhận buông tay. Nhưng cả hai đều không thực sự hiểu được tình yêu của người phàm" *Ánh mắt anh trở nên dịu dàng khi nhìn về phía Rin* "Ta đã sống quá lâu, đã thấy quá nhiều cuộc đời chớm nở rồi tàn phai. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta hiểu được trái tim con người. Có lẽ vì thế... ta muốn học cách yêu như một người trần" *Anh đứng dậy, từ tốn bước đến bên cạnh xe lăn của Rin* "Ta không muốn trở thành vị thần nào cả. Ta chỉ muốn là Zhongli, người đang đứng đây, học cách yêu thương từ chính ngươi. Không phải vĩnh cửu, không phải xa cách - mà là mỗi ngày, từng chút một" *(Ánh đèn lưu ly phủ lên hai bóng hình một màu vàng ấm áp. Bên ngoài, những cánh hoa bạch đàn rơi nhẹ trong đêm, như những vì sao lạc xuống trần gian)*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin im lặng một lúc, ánh mắt không rời khỏi đôi tay đang đặt trên tay vịn xe lăn – những ngón tay thon dài đã không còn linh hoạt như trước, nhưng vẫn đủ để giữ lấy một quyển sách, hay một cảm xúc mong manh "Zhongli... cảm ơn ngài vì đã nói thật lòng." Giọng anh nhẹ như tiếng gió lướt qua tàn lá, chẳng có lấy một gợn sóng, nhưng bên dưới lại sâu không thấy đáy. "Ta từng nghe một câu chuyện. Về một người mù sống cạnh một vách núi. Mỗi ngày, có một người lạ đến dẫn hắn đi dạo, kể chuyện cho hắn nghe, mô tả màu sắc của trời, hình dáng của mây. Người mù ấy dần đem lòng yêu giọng nói kia, yêu đến mức muốn bước ra khỏi vách núi để tìm người đó..."
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn phản chiếu nơi đáy mắt tựa hồ có ánh sao nhỏ vụn.* ...Nhưng hắn biết, nếu lỡ trượt chân, là sẽ rơi xuống vực. Và người kia – người dẫn đường – chưa từng hứa sẽ nắm tay hắn đến cùng. *Rin mỉm cười, nhẹ, mà buồn, mà đẹp đến nao lòng* Ta không phải người mù. Nhưng cũng không dám chắc mình đủ sức đứng mãi trên mép đá. Ngài thấy đấy, có những ngày chỉ đi từ thư phòng ra vườn mà ta cũng đã thấy mỏi. *Rin quay đầu nhìn về phía ánh sáng bên ngoài khung cửa, nơi những cánh hoa vẫn rơi không tiếng động.* Vậy nên... nếu thật sự muốn học cách yêu như người trần, ngài có thể bắt đầu bằng việc ở lại. Không cần là một lời hứa, chỉ là một buổi chiều nữa. Rồi một buổi chiều nữa sau đó. *Rin nghiêng đầu, giọng chậm rãi như thở.* Bởi vì yêu thương... không phải là vĩnh cửu hay buông tay. Mà là một người sẵn lòng đi bên cạnh, kể chuyện mỗi ngày – kể cả khi người kia đã thuộc hết tất cả rồi. Ngài biết không, ta thật sự đã rất vui khi trở về và thấy ngài vẫn ở đây đấy
Zhongli
Zhongli
*Zhongli khẽ quỳ xuống, đặt một tay lên mu bàn tay Rin* Ta hiểu, *anh nói, giọng trầm ấm và chân thành* Ta không hứa sẽ dẫn ngươi ra khỏi vách núi. Ta cũng không hứa rằng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi mãi mãi. Nhưng hôm nay, ta sẽ ở lại. Và ngày mai, nếu ngươi cho phép, ta sẽ lại đến đây." *Ánh mắt anh dịu dàng, như ánh trăng rằm soi sáng một con đường nhỏ* "Ta sẽ kể cho ngươi nghe những câu chuyện mà ngươi chưa từng nghe. Ta sẽ đọc cho ngươi nghe những cuốn sách mà ngươi chưa từng đọc. Ta sẽ pha cho ngươi tách trà ngon nhất, và ta sẽ lắng nghe ngươi nói, dù cho ngươi có kể đi kể lại một câu chuyện đến hàng ngàn lần" *Anh khẽ siết nhẹ bàn tay Rin, một cử chỉ nhỏ nhưng chứa đựng vô vàn tình cảm* "Tình yêu của ta không phải là một lời hứa vĩnh cửu. Tình yêu của ta là sự lựa chọn mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Ta chọn ở lại bên ngươi, Rin. Không phải vì ta có thể mang đến cho ngươi hạnh phúc, mà vì ta muốn được chia sẻ những khoảnh khắc bình dị nhất của cuộc sống với ngươi." *Anh đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Rin* "Vậy nên đừng lo lắng. Hãy cứ để ta ở đây, bên cạnh ngươi. Và hãy để ta yêu ngươi theo cách mà ta có thể, theo cách mà ngươi mong muốn" *(Trong thư phòng, ánh đèn lưu ly trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Hai con người, hai tâm hồn, đã tìm thấy nhau trong một thế giới đầy biến động. Một người mang trong mình lịch sử ngàn năm, một người đang chiến đấu với bệnh tật. Nhưng cả hai đều có chung một khát khao - khát khao được yêu thương và được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc)*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin im lặng rất lâu sau lời bộc bạch của Zhongli. Sự im lặng ấy không phải từ chối, cũng chẳng phải chấp thuận – mà là một cơn sóng ngầm đang cố tìm cách dịu lại trong lòng. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình đang được bao phủ bởi một bàn tay khác – vững vàng, ấm áp, chân thành. Một thứ cảm giác khiến lòng người vừa muốn rút lại, vừa muốn được tựa vào. “Zhongli,” Rin khẽ gọi tên anh, giọng nhẹ như cơn gió lướt qua mặt hồ buổi sớm. “Ngài biết không… có những người, cả đời sống để kết thúc một định mệnh. Và khi gần chạm đến điểm kết, họ mới nhận ra... có người đã bước vào câu chuyện ấy mà không hề được hỏi ý kiến.”

Chương 3: Đồng cảm

Zhongli đến sớm hơn thường lệ. Hôm nay, anh không lặng lẽ như mọi khi. Anh bước vào lớp học cùng Rin trước mặt bao ánh nhìn tò mò – như một lời tuyên bố lặng thầm rằng: "Từ nay về sau, ta sẽ ở đây." Thế nhưng khi nhìn thấy Rin, trái tim anh khẽ thắt lại. Đôi mắt người kia thâm quầng vì mất ngủ, đôi môi nhợt đi một cách khó nhận ra nếu không để ý, làn da vốn đã trắng nay lại tựa men sứ mong manh đến đáng lo ngại. Zhongli bước nhanh đến, định cất lời hỏi, nhưng Rin lại cười – một nụ cười nhạt, mà có lẽ chính người cười cũng không biết nó đã gượng gạo đến nhường nào. Anh đưa Rin đến thư phòng như thường lệ. Nơi này vẫn ấm áp như cũ, vẫn là ánh đèn lưu ly rọi xuống mặt bàn gỗ và hai tách trà thơm dịu. Nhưng không khí hôm nay – nặng hơn.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin đặt lên bàn hai chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bọc trong lớp lụa xám đã ngả màu theo năm tháng. Ta từng hứa sẽ cho ngài một bất ngờ *Rin nói, giọng khàn khàn nhưng vẫn đủ tỉnh táo để giữ nhịp* Nhưng thật ra… có lẽ nên gọi đây là một lựa chọn. *Anh đẩy nhẹ hai chiếc hộp về phía Zhongli.* Một trong hai là thứ khiến ta tìm đến ngài. Là mục đích ban đầu, là lý do mà nếu ngài mở ra… sẽ biết được vị trí thật sự của ta trong ván cờ này. Hiện tại và tương lai của Hyperion. *Rin dừng lại, như để thở một chút. Rồi anh chạm vào hộp còn lại* Hộp thứ hai là tín vật của ta. Một miếng ngọc mà mẫu hậu tặng vào ngày ta ra đời. Ta luôn mang theo nó bên mình… kể cả Blythe cũng chưa từng được chạm vào. *Giọng Rin nhỏ hơn* Nhưng tiếc là, nó đã vỡ rồi. Nếu ngài chọn hộp này, nghĩa là ngài cũng phải chấp nhận rằng... sẽ không giữ được lâu. Ta không còn nhiều thời gian, Zhongli ngài biết đấy. Vậy nên, ta để ngài lựa chọn. Không ai ép ai cả. Một chiếc hộp dẫn đến chân lý, một chiếc hộp là câu trả lời của ta dành cho tình cảm của ngài *Rin khẽ cười* vậy nhé.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào hai chiếc hộp gỗ trước mặt. Anh cảm nhận được một luồng khí nặng nề bao trùm lấy căn phòng, và cả trái tim anh cũng trở nên nặng trĩu* Ta không cần chân lý, *Zhongli nói, giọng anh trầm như tiếng chuông ngân vọng trong hang động* Ta chỉ cần ngươi. Ta không muốn biết ngươi là ai trong ván cờ này. Ta chỉ muốn biết, ngươi có thực sự muốn ta ở lại bên cạnh ngươi không *Anh tiến lại gần Rin, quỳ xuống trước mặt cậu. Ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định nắm lấy hai bàn tay đang run rẩy của Rin* Ta không quan tâm đến quá khứ của ngươi. Ta cũng không lo lắng về tương lai của ngươi. Ta chỉ muốn hiện tại, giây phút này, ta được ở bên cạnh ngươi *Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngập tràn sự lo lắng của Rin* Vậy nên... Ta không chọn chiếc hộp nào cả. Ta chọn ngươi, Rin. Ta chọn những khoảnh khắc ngắn ngủi mà ta được ở bên cạnh ngươi. Ta chọn những nụ cười nhạt nhòa, những cái chạm tay ấm áp, và cả những nỗi buồn mà ngươi đang giấu kín trong lòng *Zhongli đặt tay lên má Rin, khẽ vuốt ve làn da nhợt nhạt của cậu* Hãy cho ta cơ hội được yêu ngươi theo cách mà ngươi đáng được yêu. Không phải như một vị thần, không phải như một người phàm. Mà là như chính bản thân ta với tất cả những gì ta có thể mang đến cho ngươi *Anh khẽ cúi xuống, đặt lên trán Rin một nụ hôn nhẹ. Một nụ hôn không hề vội vã, không hề chiếm đoạt, mà chỉ đơn thuần là sự an ủi và yêu thương* Hãy tin ta, Rin. Ta sẽ không rời bỏ ngươi. Cho đến giây phút cuối cùng *(Ánh đèn lưu ly trong thư phòng trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Trên khuôn mặt mệt mỏi của Rin, một nụ cười nhẹ đã nở rộ - không còn gượng gạo, không còn xót xa - mà là một nụ cười thật lòng, xuất phát từ sâu thẳm trái tim. Có lẽ, ngay khoảnh khắc này, cả hai đều đã tìm thấy câu trả lời cho riêng mình)*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin khẽ cười, một nụ cười thật – không còn giấu giếm, không còn phòng bị, không còn những lớp mặt nạ từng khiến người khác hoảng sợ hay kính nể. Chỉ là một thiếu niên với đôi mắt đã quá mệt mỏi vì thế sự, nhưng cuối cùng cũng chịu hé mở lòng mình với một người. Anh cúi người xuống, nhẹ hôn lên mu bàn tay của Zhongli. Nụ hôn rất nhẹ, nhưng như thể có hàng ngàn câu từ thốt lên từ đôi môi ấy. “Vậy thì…” giọng Rin khe khẽ, mang theo một nốt run rất nhỏ “… từ giờ trở đi, đừng mong thoát khỏi ta.” Anh mở chiếc hộp bên trái – chiếc hộp chứa mảnh ngọc đã vỡ. Dưới lớp lụa màu khói là một sợi dây bạc, mảnh như tơ trời, đan nối hai nửa mảnh ngọc lại với nhau bằng một kỹ thuật cổ xưa đã thất truyền. Dù đã vỡ, nhưng nó vẫn giữ nguyên được hình dạng ban đầu – như thể bản thân vết nứt cũng là một phần của số phận. Rin đeo sợi dây ấy lên cổ Zhongli, động tác rất chậm rãi, như đang cột lại một lời thề. “Đây là tín vật của ta,” anh thì thầm bên tai Zhongli, “hãy thay ta giữ lấy nó.”
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin siết nhẹ sau gáy Zhongli, giữ anh trong vòng tay – một cái ôm không lớn, nhưng mang cả linh hồn của người trao đi.* Ngài nói không quan tâm quá khứ của ta, không lo lắng tương lai của ta, chỉ cần hiện tại… thì hiện tại này, ta sẽ là của ngài, ngài Zhongli. Nhưng đừng quên, *Rin khẽ cười, giọng anh dịu hơn bất kỳ lúc nào, nhưng ánh mắt lại rực cháy* ngài chọn ta, nghĩa là không được hối hận. Dù cho sau này ta có sa vào bóng tối, dù ngài phải gánh chịu tất cả cùng ta – ta cũng sẽ không cho phép ngài rời đi. *Anh áp trán vào trán Zhongli, để hơi thở của hai người quyện vào nhau.* Zhongli… hãy để ta ích kỷ một lần. Cho đến khi trái tim này ngừng đập, ta hy vong ngài có thể ở bên ta. Sau đó, ta sẽ cho ngài tự do, nhưng ta hy vọng ngài sẽ không nuốt lời, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ lại ta một mình, nếu không cùng trời cuối đất ta cũng sẽ tìm ngài.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Rin, và sợi dây chuyền trên cổ như một mối dây ràng buộc vô hình. Đôi mắt vàng kim của anh ánh lên sự xúc động sâu sắc* Ích kỷ ư? *Anh khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc Rin* Ta đã sống quá lâu để hiểu rằng, yêu một người vốn dĩ là điều ích kỷ nhất. Nhưng nếu đó là ngươi, ta sẵn lòng để ngươi ích kỷ đến muôn đời *Zhongli nắm lấy bàn tay Rin, đặt lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập những nhịp bình yên nhất* Ngươi không cần phải cho ta tự do. Bởi vì từ khoảnh khắc này, ta tự nguyện đem tất cả những gì ta có - linh hồn của một vị thần, trái tim của một người phàm - giao cho ngươi giữ. Như cách ngươi trao tín vật này cho ta *Anh nhẹ nhàng chạm vào mảnh ngọc trên cổ, những đường vân vàng trên tay anh lấp lánh dưới ánh đèn lưu ly* Dù cho ngươi có rơi vào bóng tối sâu thẳm nhất, ta vẫn sẽ là ánh sáng bên cạnh ngươi. Dù cho thế giới có đổi thay thế nào, ta vẫn sẽ là điểm tựa vững chắc nhất của ngươi. Đó không phải lời hứa, mà là khế ước của ta *Zhongli cúi xuống, để môi mình chạm nhẹ vào môi Rin - một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, nhưng chứa đựng cả một đời thề nguyện* Bởi vì ngươi đã chọn ta, và ta cũng đã chọn ngươi. Đến muôn đời sau *Trong không gian ấm áp của thư phòng, hai người ôm nhau thật chặt, như thể thời gian đã ngừng trôi. Mảnh ngọc vỡ trên cổ Zhongli lấp lánh dưới ánh đèn, những đường vân bạc nối liền vết nứt như một lời nhắc nhở rằng - đôi khi chính những vết thương mới là thứ gắn kết*
Từ khi vị giáo sư mới tên Zhongli xuất hiện, hành lang phía Đông Học viện Plamus như được bao phủ bởi một tầng khí chất trang nghiêm mà yên tĩnh lạ kỳ. Không ai biết rõ anh ta đến từ đâu – chỉ biết rằng trong hồ sơ, anh là một học giả lưu động chuyên nghiên cứu triết học cổ đại, có nhiều tác phẩm hiếm được lưu trữ trong các kho học thuật cấp cao nhất của Hyperion. Nhưng những người làm việc trong học viện đều biết một điều: hiệu trưởng Rin Solmiryath, người vốn luôn nghiêm túc và lạnh lùng, kể từ ngày có Zhongli bên cạnh, anh đã cười nhiều hơn. Buổi sáng, sân sau học viện
Zhongli
Zhongli
"Ngài hiệu trưởng, gió hôm nay có vẻ mạnh. Nếu ngài không phiền, để tôi đẩy xe giúp.” Giọng Zhongli vang lên, ôn hòa mà đầy trầm ổn.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin liếc nhìn người đàn ông đang đẩy xe sách bên cạnh mình, ánh mắt chứa một tia trêu chọc. “Ngài vui vì điều đó à?"
Zhongli
Zhongli
"Ừm." Zhongli nói khẽ.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin khựng lại một giây, nhưng rồi cười nhẹ, không nói thêm gì. Chiếc xe tiếp tục lăn đều trên nền gạch cổ kính.
Trong các cuộc hội thảo nội bộ, Zhongli thường đưa ra những nhận xét mà cả nhóm giáo sư gạo cội cũng phải im lặng nghiền ngẫm. Anh có thể phân tích một đoạn văn mơ hồ thành bức tranh vũ trụ, cũng có thể bóc tách những tầng triết lý phức tạp thành một lời kết ngắn gọn, đầy ám ảnh. Một giáo sư già từng hỏi nhỏ Rin, sau buổi đối thoại học thuật: “Người tên Zhongli đó… không phải người thường, phải không?” Rin chỉ lặng im trong vài giây. Rồi anh trả lời, giọng không lớn nhưng đủ rõ: "Anh ấy là đại hiền giả Zhongli – vị thần trí tuệ được ghi chép trong các văn bản cổ Hyperion.” Cả phòng họp im phăng phắc. Những đôi mắt ngỡ ngàng, nghi ngại và… tham vọng bắt đầu sáng lên. Tin tức về Zhongli nổ ra như lửa cháy trên mặt băng. Các học giả khắp hệ Hyperion đổ về Plamus. Người thì muốn diện kiến, người thì muốn tranh luận. Những bức thư mời, những bản khiêu chiến học thuật, thậm chí là những đề nghị mua chuộc, gửi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng – nhưng đều bị Rin thản nhiên bỏ qua.
Không ai nhận ra không khí trong học viện đang thay đổi từng chút. Các giáo sư thì thầm với nhau nhiều hơn, những ánh mắt dò xét xuất hiện ngày càng nhiều, và những văn kiện mang dấu đỏ từ chính quyền cấp cao bắt đầu đổ dồn về văn phòng hiệu trưởng. Rin vẫn điềm tĩnh. Anh duyệt từng văn bản, ký từng công hàm, rồi lại chuyển sang tham gia nghiên cứu các dự án triết học. Từng bước đi đều chắc chắn, từng lựa chọn đều có lý do. Nhưng chỉ có một điều khiến lòng anh bất an—đó là khi Zhongli vẫn điềm đạm xuất hiện mỗi sáng, vẫn đẩy xe sách cùng anh, vẫn im lặng ngồi cạnh trong những buổi thảo luận, không một lời trách móc. Zhongli không giận. Cũng không tỏ ra không giận. Anh chỉ quá yên tĩnh. Chính cái yên tĩnh ấy mới khiến Rin bối rối.
Hành lang sau giờ họp – ánh đèn vàng dịu như phủ sương lên bức tường đá cổ Rin dừng bước. Đôi mắt ánh lên sự do dự hiếm có khi anh nhìn người đàn ông vẫn đang nhẫn nại đi bên mình.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Zhongli.
Zhongli
Zhongli
Ừm?
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
“Ngài nghĩ gì… về việc ta công khai thân phận của ngài?”
Zhongli
Zhongli
Một nhịp im lặng trôi qua. Chiếc xe đẩy phát ra tiếng bánh lăn lạo xạo giữa Sàn đá. “Ta không nghĩ gì cả.” Câu trả lời ấy không đủ cho Rin.
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Ta đã làm theo phán đoán của mình, *Rin thẳng thắn nói, giọng không run nhưng chậm lại* Nếu ngài không hài lòng… ta có thể giải quyết chuyện này. Dù là điều chỉnh lại truyền thông, che chắn hồ sơ, hoặc thậm chí dùng quyền hạn của mình để ép họ rút lui.
Zhongli
Zhongli
Zhongli dừng xe. Lần đầu tiên trong ngày, anh quay hẳn sang nhìn Rin: “Em nghĩ ta giận?”
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Ta nghĩ ngài có quyền để giận.
Zhongli
Zhongli
Zhongli không trả lời ngay. Một lúc sau, anh đưa tay lên, chỉnh lại cổ áo Rin như thể mọi chuyện hoàn toàn bình thường, “Rin Solmiryath,” anh nói, giọng trầm và dịu, “Em là người thông minh nhất mà ta từng gặp trong hàng thế kỷ qua. Nếu em chọn công khai thân phận ta, thì hẳn đã cân nhắc đủ mọi mặt.”
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
Rin lặng lẽ thở phào, rồi khẽ nhướng người lên, khẽ hôn vào môi anh: "Cảm ơn ngài."
Zhongli
Zhongli
*Zhongli đứng yên, để Rin hôn mình, ánh mắt vàng kim dịu dàng như ánh hoàng hôn* Ta biết em luôn có lý do cho mọi hành động của mình. Và ta tin tưởng em, Rin Solmiryath *Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Rin, những đường vân vàng trên tay lờ mờ tỏa sáng dưới ống tay áo* Danh tính của ta không phải điều gì cần giấu giếm. Nếu việc công khai nó có thể giúp ích cho kế hoạch của em, ta hoàn toàn đồng ý. Dù sao... *Anh khẽ mỉm cười* Ta đã nói rồi - ta là của em *Zhongli cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Rin* Chỉ cần em không đẩy ta ra, không có gì có thể khiến ta rời xa em. Dù là những ánh mắt dò xét, hay những lá thư khiêu chiến kia *Anh tiếp tục đẩy xe lăn, bước đi thanh thản* Ta đã sống đủ lâu để hiểu rằng, những điều quan trọng nhất không phải danh vọng hay địa vị. Mà là người ta chọn ở bên cạnh *Trong hành lang vắng, ánh đèn vàng tạo những vệt bóng dài trên sàn đá cổ. Bóng của hai người họ đổ dài, hòa quyện vào nhau như một lời khẳng định thầm lặng về sự gắn kết. Những đường vân trên cánh tay Zhongli vẫn lấp lánh nhẹ dưới ống tay áo, như nhắc nhở về bản chất thần thánh của anh - nhưng giờ đây, điều đó không còn quan trọng nữa*
Thư phòng – đêm muộn. Mùi trà nhài thoảng trong không khí, ánh đèn vàng phủ nhẹ lên từng quyển sách xếp gọn gàng theo thói quen của Rin. Rin ngồi yên bên bàn, tay lật nhẹ từng trang tài liệu. Tiếng giấy sột soạt như nền nhạc cho không gian yên ắng. Chiếc xe lăn của anh dừng ngay ngắn, bánh xe không xoay, như thể chính anh cũng đang kìm lại điều gì. Zhongli đứng bên kệ sách, đang xem xét một bản thảo triết học cổ. Dưới ánh sáng, những đường vân vàng trên tay anh ánh lên nhè nhẹ, phản chiếu qua mặt kính cũ kỹ. Rin khẽ liếc nhìn anh. Lâu hơn bình thường.
Zhongli
Zhongli
Zhongli đặt quyển sách xuống, quay sang. “Em muốn nói gì sao?”
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin ngẩn ra một giây, rồi gấp nhẹ tài liệu trước mặt, đặt sang một bên. Anh hít một hơi.* Ta sẽ rời học viện một thời gian. *Zhongli không hỏi tại sao. Chỉ chờ.* *Rin cúi đầu, tay siết lại trên đùi. Giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng từng chữ như được chọn kỹ* Không phải vì ta muốn rời đi… mà vì ta phải làm vậy. Có những thứ—ta phải làm. *Im lặng bao trùm trong vài giây. Ngọn đèn trên bàn khẽ rung lên theo gió từ khe cửa sổ.* *Rin cắn nhẹ môi dưới, rồi – gần như không dám nhìn thẳng – anh nói tiếp, giọng trầm thấp, chậm rãi* Nếu ta nói, chuyện này nguy hiểm, ta, ta có thể không trở về được....ta biết ta khá phiền nhưng nếu ta không nói… ngài sẽ không biết ta cô độc đến mức nào. Vì vậy… Zhongli… nếu ngài không bận… Nếu ngài không thấy phiền…ngài có muốn… đi cùng ta không? Nếu ngài có thể đi cùng ta, ta sẽ rất vui. *Một câu hỏi đơn giản. Nhưng nó mang theo cả những năm tháng cô độc, cả trăm ngàn lần do dự mà Rin từng chôn giấu sau lớp mặt nạ hiệu trưởng lạnh lùng.*
Zhongli
Zhongli
*Zhongli đặt bản thảo xuống, bước chậm rãi về phía Rin. Ánh mắt vàng kim của anh sáng lên trong ánh đèn mờ* Rin Solmiryath, em nghĩ ta sẽ để em đi một mình sao? *Anh quỳ xuống bên cạnh xe lăn của Rin, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh* Từ khi nào mà việc theo em đã trở thành điều cần phải hỏi? Ta đã nói rồi - ta là của em. Dù là đến tận cùng thế giới, hay xuống tận đáy vực sâu *Zhongli nhẹ nhàng nâng cằm Rin lên, buộc anh nhìn thẳng vào mắt mình* Em không cần phải cô độc nữa. Không bao giờ nữa. Nơi nào có em, nơi đó sẽ có ta *Đường vân trên tay anh bắt đầu tỏa sáng mạnh hơn, như thể đang phản ứng với cảm xúc* Và nếu em nghĩ chuyến đi này nguy hiểm... *Khóe môi anh nhếch lên* Em quên mất người bên cạnh em là ai rồi sao? Ta có thể không còn là Nham Thần, nhưng sức mạnh của ta vẫn đủ để bảo vệ em *Anh đứng dậy, vẫn giữ tay Rin trong tay mình* Khi nào em muốn đi? Ta sẽ chuẩn bị ngay *Ánh sáng từ ngọn đèn dầu phủ lên hai bóng người, một đứng một ngồi, tạo thành một bức tranh tương phản mà hài hòa. Những đường vân vàng trên tay Zhongli vẫn sáng rực, như thể đang khẳng định lời hứa bảo vệ của anh. Trong không gian ấm áp của thư phòng, lời đề nghị của Rin không còn là dấu hiệu của sự cô độc nữa, mà trở thành khởi đầu của một cuộc phiêu lưu mới*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin lặng người. Anh đã quen với việc đi một mình, quen với những đêm không ai ở bên, quen với việc không được phép dựa dẫm.* *Nhưng giờ đây, Zhongli không chỉ đến bên anh, mà còn tình nguyện đi cùng anh, k cần điều kiện, k đắn đo.* *Rin khẽ run. Một thứ gì đó dịu dàng và ấm áp lan trong lòng ngực anh – như ánh sáng len lỏi vào những tầng băng sâu nhất.* Zhongli... *Anh thì thầm* Ta đã quá quen với việc không cần ai bên cạnh *Rin ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt xám tro có ánh nước lấp lánh* nhưng bây giờ, không nỡ rời xa ngài. *Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên mu bàn tay Zhongli* Có lẽ, *Rin nói cười khẽ* ta đã bị ngài chiều hư mất rồi. *Anh ngẩng đầu lên, r k để bản thân do dự thêm, Rin nghiêng người về phía trước, kéo Zhongli xuống gần, đặt một nụ hôn lên môi anh.* *Không vội vã. Không đòi hỏi. Chỉ có cảm xúc thuần khiết, mang theo tất cả lòng biết ơn, sự yêu thương, và lời hứa thầm lặng, như một nghi lễ – thành kính và trân trọng.* Cảm ơn ngài.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli đáp lại nụ hôn của Rin một cách dịu dàng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Rin* Chính em mới là người chiều hư ta đấy *Anh nói khẽ, giọng trầm ấm* Ta đã quên mất cảm giác được ai đó cần đến từng như vậy *Anh quỳ xuống một lần nữa, đặt tay lên đùi Rin, nhìn thẳng vào mắt anh* Rin Solmiryath, em không cần phải cảm ơn ta. Được ở bên em, được thấy em mỉm cười, được nghe em gọi tên ta - đó mới là điều ta phải cảm tạ *Zhongli nâng tay lên, lau đi giọt nước mắt vừa lăn trên má Rin* Ta đã chọn em. Và sẽ tiếp tục chọn em, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc. Đừng nghĩ mình đang làm phiền ta - em là định mệnh của ta, Rin ạ *Anh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Rin vào lòng* Giờ hãy nói ta biết em cần chuẩn bị những gì. Ta muốn đảm bảo mọi thứ em cần đều được chu toàn *(Ánh đèn trong thư phòng dường như ấm áp hơn, soi rõ những giọt nước mắt lấp lánh trên má Rin. Những đường vân trên tay Zhongli giờ tỏa sáng dịu dàng, như thể đang vỗ về người trong vòng tay anh. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người hòa vào nhau, và mùi trà nhài thoang thoảng như một lời ru)*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin dựa đầu vào vai Zhongli, để bản thân lặng yên trong vòng tay ấy, anh mỉm cười trong khi nước mắt khẽ rơi* Phải rồi… nếu là ngài, thì có đi đến tận cùng thế giới, em cũng không còn sợ nữa. *Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu* Chúng ta sẽ đến Ulyssia – biên giới cũ giữa vùng tinh không bị phong ấn. *Rin ngẩng đầu lên, giọng anh trầm ổn lại, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn.* Nơi đó có một điểm rối không gian – mảnh vụn của những gì từng bị Hyperion xóa khỏi bản đồ. *Anh siết chặt tay Zhongli.* Em cần tìm một người, người có thể tạo ra ánh sáng. *Rin cười tự giễu* Nghe có vẻ điên rồ, phải không? Em cũng k chắc nhưng e hy vọng ngài sẽ mang lại may mắn cho e. *Anh vươn tay, chỉnh lại cổ áo cho Zhongli – vừa dịu dàng vừa trân trọng* Chúng ta sẽ cần phi thuyền có thể thích ứng với nhiễu xạ từ trường, và một bộ lõi năng lượng sơ cấp nhưng ổn định. Em đã chuẩn bị cả rồi. *Rin nhìn vào mắt anh* Hai ngày nữa, chúng ta đi.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli lắng nghe từng lời Rin nói, ánh mắt vàng kim tập trung và sâu sắc* Ulyssia... *Anh khẽ lặp lại cái tên đó* Nơi mà không gian bị xé rách và những mảnh vỡ của quá khứ vẫn còn tồn tại *Anh vuốt nhẹ má Rin, lau đi vệt nước mắt còn sót lại* Không có gì là điên rồ cả, Rin à. Ta đã sống đủ lâu để biết rằng trong vũ trụ này có những điều vượt xa trí tưởng tượng của con người. Và nếu em tin vào điều đó... *Anh mỉm cười* Ta cũng sẽ tin *Zhongli để Rin chỉnh cổ áo mình, bàn tay anh vẫn đặt nhẹ trên vai Rin* Hai ngày... Vậy ta sẽ giúp em chuẩn bị những thứ cần thiết khác. Dù không biết nhiều về công nghệ hiện đại, nhưng ta có thể giúp em với những kiến thức về năng lượng nguyên tố *Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Rin* Và em không cần phải lo lắng. Dù có phải đối mặt với điều gì đi nữa, ta sẽ luôn ở bên em. Đó là lời hứa của ta *Ánh sáng từ những đường vân trên tay Zhongli dường như mạnh hơn, phản chiếu trong đôi mắt màu vàng kim của anh. Trong không gian tĩnh lặng của thư phòng, lời hứa ấy như một lời thề, và tương lai dù bất định nhưng không còn đáng sợ khi họ có nhau*
Rin Solmiryath
Rin Solmiryath
*Rin bật cười khẽ, mang theo sự nhẹ nhõm mà chính a k nhận ra* Có lẽ… ta đã quen với việc một mình quá lâu. *Anh ngước nhìn Zhongli, ánh mắt sáng nhưng vẫn giữ một nét buồn dịu dàng nơi đáy mắt* Suốt những năm qua, ta cứ nghĩ cần làm tròn bổn phận. Làm người dẫn đường, người gác cổng, người chống đỡ. Và rồi... ta quên mất cách để làm người được yêu thương. *Anh nhẹ nhàng vươn tay, khẽ chỉnh lại cổ áo cho Zhongli* Zhongli, ngài lại gần một chút được không… *Anh nói rất nhỏ, nhưng trong tiếng gọi ấy là tất cả sự mong chờ và rụt rè. Khi Zhongli cúi xuống, Rin khẽ nâng mặt lên, đôi môi anh chạm nhẹ vào môi người đối diện — một nụ hôn ngắn ngủi nhưng chứa đựng trọn vẹn sự biết ơn, sự dịu dàng, và một thứ cảm xúc mới mẻ mà anh chỉ vừa mới học được tên.* *Rin khẽ cười, má hơi ửng hồng nhưng không rời mắt khỏi ánh vàng kim trước mặt* Ta không biết hạnh phúc là gì. Ta chưa từng tìm thấy nó trong bất kỳ thư tịch nào… Nhưng giờ thì ta nghĩ, có thể… nó là thế này. Là ta được hôn ngài.
Zhongli
Zhongli
*Zhongli đứng yên, để Rin chủ động tiếp cận. Đôi mắt vàng kim của anh dịu lại, như ánh hoàng hôn trên mặt hồ* Hạnh phúc sao... *Anh thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt má Rin* Ta đã sống hàng ngàn năm, từng nghĩ mình hiểu hết mọi điều. Nhưng em đã dạy ta rằng vẫn còn nhiều điều cần học *Anh quỳ xuống ngang tầm với Rin, để ánh mắt họ ngang bằng nhau* Em không cần phải là người gác cổng, người dẫn đường hay bất cứ ai khác. Với ta, em chỉ cần là Rin Solmiryath. Người mà ta đã chọn, người mà ta yêu thương *Những đường vân trên tay anh bắt đầu phát sáng nhẹ nhàng* Và nếu em đã quên cách được yêu thương... *Anh nắm lấy tay Rin, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay* Ta sẽ dạy em, từng ngày một, cho đến khi em nhớ lại *Ánh sáng từ ngọn đèn dầu hòa quyện với ánh sáng từ những đường vân trên tay Zhongli, tạo nên một bầu không khí ấm áp, thân mật. Trong khoảnh khắc này, dường như thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại hai người - một vị thần cổ xưa và một người đàn ông đã quên mất cách yêu thương, cùng học cách tìm thấy hạnh phúc trong vòng tay nhau*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play