Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ái Ngục – Yêu Trong Xiềng Xích [NguyênThụy]

01

[Hầm ngục nhà họ Trương, 2:47 sáng]
Ánh đèn vàng mờ nhạt quét qua từng vết máu khô loang lổ trên nền gạch xám. Không gian nặng nề như bị niêm phong bởi những cơn thở gấp lặng lẽ và tiếng xiềng xích kéo lê trên sàn.
Trương Quế Nguyên bị xích chặt vào chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cổ tay đầy những vết cắt sưng tấy. Hắn cúi đầu, mái tóc rối bết che khuất phần lớn khuôn mặt, bóng tối nuốt trọn thần sắc vốn từng khiến bao người khuỵu gối.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên. Chậm rãi, bình tĩnh. Như thể người đến chẳng cần vội vàng, vì con mồi đã chẳng còn đường chạy.
Trương Hàm Thụy mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi xộc xệch, tay cậu vẫn còn dính máu. Nhưng dáng đi lại nhẹ nhàng, như đang dạo chơi.
Cậu đến trước hắn, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Trong một thoáng, cậu khẽ cúi người, vòng chân qua đùi Trương Quế Nguyên rồi ngồi hẳn xuống lòng hắn, không vội không chậm.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tỉnh đi.
Cậu nói nhỏ, giọng khàn nhẹ, như tiếng gió lướt qua kẽ tai. Khi hắn không đáp, cậu đưa tay lên, nắm lấy cằm hắn ép ngẩng lên, để đôi mắt ấy buộc phải đối diện mình.
Gương mặt kia – vẫn đẹp như cũ. Vẫn khiến tim cậu loạn nhịp dù đã mục ruỗng vì hận.
Một nụ hôn dán xuống.
Không phải để trêu tức. Không phải để ép buộc. Mà dịu dàng...Như thể đang quay lại năm tháng khi cậu còn được nằm trong vòng tay hắn, được gọi tên một cách dịu dàng nhất.
Rất lâu sau, cậu mới lên tiếng:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Anh còn nhớ lần đầu chúng ta hôn nhau là ở đâu không?
Trương Quế Nguyên không trả lời. Ánh mắt vô hồn như thể câu hỏi đó chưa từng có trọng lượng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Bãi đỗ xe tầng hầm khu B3, hôm em bỏ chạy khỏi nhà vì cãi nhau với ba.
Giọng Trương Hàm Thụy dịu lại, ánh mắt bỗng như ướt nước.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Anh đã tới tìm em, lạnh đến run người...Nhưng vẫn cởi áo khoác đắp cho em, rồi hôn em ngay giữa đám xe lạnh ngắt đó.
Cậu cười nhẹ, một tiếng cười méo mó đầy cay đắng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Lúc đó...em đã nghĩ, dù có chết cũng sẽ không rời anh.
Cậu cúi xuống, hôn lại lần nữa. Lần này sâu hơn, mang theo cả đớn đau và nhung nhớ.
Nhưng khi rời môi ra, Trương Hàm Thụy thì thầm bên vành tai hắn, giọng đột ngột trầm xuống:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Giờ thì, dù có chết...em cũng không cho anh rời khỏi em nữa.

02

[Hồi ức – 3 năm trước]
Lần đầu Trương Hàm Thụy gặp Trương Quế Nguyên là trong một buổi tiệc xa hoa của thế giới ngầm, nơi mọi kẻ có máu mặt đều khoác lên mình vẻ nguy hiểm như vỏ bọc của một loài thú dữ.
Trương Quế Nguyên khi ấy mới vừa nổi – một gã thanh niên trẻ tuổi nhưng đã có tiếng máu lạnh. Ánh mắt hắn quét một vòng sảnh tiệc như chọn con mồi, và vô tình chạm phải ánh nhìn đầy tò mò của Trương Hàm Thụy.
Cậu chỉ là một thiếu gia được bảo vệ kỹ lưỡng. Không ai dám lại gần, trừ hắn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhìn tôi mãi vậy, thiếu gia nhà họ Trương cũng muốn thử cảm giác nguy hiểm à?
Hắn nhếch môi, đôi mắt hằn lên sự thú vị.
Trương Hàm Thụy khi ấy chưa biết thế nào là yêu — nhưng ánh nhìn đầu tiên đó, cùng giọng nói vừa trêu chọc vừa khiêu khích ấy, đã gieo vào tim cậu một ngọn lửa kỳ lạ.
________
[1 năm sau – Họ bắt đầu yêu]
Trương Quế Nguyên không dịu dàng, nhưng luôn đúng lúc.
Hắn không nói lời ngọt, nhưng tay hắn biết ôm, môi hắn biết vỗ về, và ánh mắt hắn luôn chỉ dành cho mỗi mình Trương Hàm Thụy mỗi khi cậu yếu đuối nhất.
Họ lén gặp nhau trong bóng tối, nơi những cái hôn bịt miệng cả thế giới.
Có đêm, Trương Hàm Thụy hỏi nhỏ:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Anh yêu em chứ?
Trương Quế Nguyên không trả lời ngay. Hắn chỉ kéo cậu vào lòng, thì thầm sát cổ:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chỉ cần em không rời khỏi tôi trước...tôi sẽ khiến cả thế giới này phải quỳ dưới chân em.
_________
[Rồi chuyện đó xảy ra.]
Một phi vụ nội bộ bị lộ. Kẻ phản bội là người Trương Hàm Thụy tin tưởng nhất. Gia đình cậu suýt bị giết cả dòng, ba cậu phải chạy trốn, thế lực nhà họ Trương bị đánh sụp một nửa.
Kẻ đứng sau vụ này...là Trương Quế Nguyên.
Cậu đứng chết lặng trong cơn mưa, khi thấy hắn bước xuống từ xe cùng kẻ thù truyền kiếp của ba mình. Hắn quay đầu nhìn cậu – lạnh lùng, như chưa từng yêu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì sao?
Trương Hàm Thụy nghẹn ngào hỏi, trong khi tay run rẩy giơ khẩu súng.
Hắn chỉ đáp một câu:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vì em quá tin tôi.
Rồi xoay lưng bỏ đi.
Hôm đó, Trương Hàm Thụy không bắn. Cậu chỉ ngã quỵ.
________
Từ đó, mọi dịu dàng chết theo cơn mưa năm ấy.
Tình yêu biến thành thù hận. Và giờ — hắn là kẻ bị xiềng xích, còn cậu là người nắm chìa khóa.

03

[Hầm ngục – Hiện tại, 2:58 sáng]
Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng trong căn hầm lạnh như xác rắn. Mùi máu tanh, kim loại rỉ và hơi người bị giam lâu ngày quẩn quanh trong không khí, quện lại thành thứ mùi quen thuộc khiến người ta buồn nôn.
Trương Hàm Thụy vẫn ngồi trên đùi Trương Quế Nguyên, đầu ngả nhẹ lên vai hắn như đang tìm lại chốn an yên xưa cũ.
Cậu thở một hơi thật dài, tay vuốt nhẹ những sợi tóc dính mồ hôi lòa xòa trên trán hắn.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Em từng nghĩ...anh là cả thế giới của em.
Trương Hàm Thụy cười nhạt, giọng nghèn nghẹn, như đang nhai lại chính trái tim mình.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Mỗi ngày đều đợi anh nhắn tin. Chỉ cần một câu ‘đợi anh’ là em có thể đứng hàng giờ giữa mưa mà không thấy lạnh.
Cậu nhìn hắn, đôi mắt đen sâu hoắm như đáy vực, không còn sự sống của tuổi mười tám năm nào.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy mà...chính anh, là người đặt dao lên cổ ba em.
Giọng cậu chùng xuống, chỉ còn tiếng thì thầm như nỗi ám ảnh.
Trương Quế Nguyên vẫn im lặng.
Hắn không biện minh. Không khóc. Không van xin.
Chỉ ngồi đó — cột chặt vào ghế, cơ thể tàn tạ, ánh mắt thờ ơ như một xác sống biết thở.
Trương Hàm Thụy mỉm cười, một nụ cười méo mó đẹp đến lạ lùng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Anh từng nói...chỉ cần em không rời đi trước, anh sẽ khiến cả thế giới quỳ xuống.
Cậu cúi sát tai hắn, hơi thở mát lạnh:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy giờ em đã giữ lời. Em không đi. Em ở lại. Nhưng người quỳ gối...là anh.
Cậu rút trong túi ra một con dao nhỏ, đầu lưỡi sáng bóng.
Nhẹ nhàng lướt lên cổ hắn, rồi dừng lại ở xương quai xanh — nơi từng là điểm yếu khiến hắn run lên mỗi khi được cậu chạm tới.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Em sẽ không giết anh đâu, anh đừng lo.
Trương Hàm Thụy nói nhỏ, môi chạm nhẹ vào vết thương cũ đang mưng mủ.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vì em còn muốn giữ anh...sống. Để mỗi ngày anh đều nhớ đến chuyện đó. Để anh phải sống trong chính chiếc lồng mà anh từng dựng lên cho em.
Lưỡi dao vạch một đường thật nhẹ. Máu rịn ra, chậm rãi.
Trương Quế Nguyên khẽ rùng mình, nhưng vẫn không phản kháng.
Cậu cười, đứng dậy khỏi người hắn. Lúc quay lưng bước ra khỏi hầm, cậu nói không quay đầu:
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ngủ ngon, Quế Nguyên. Ngày mai lại là một ngày em yêu anh.
Cánh cửa hầm đóng sập lại. Bóng tối nuốt trọn lấy Trương Quế Nguyên – cùng ký ức, và cả sự trừng phạt nhân danh tình yêu.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play