[RhyCap] Dưới Lòng Biển Tình Yêu
Chap 1
Kaa🐾
Bộ đầu tay của toii nên các nàng đọc và cảm nhận nhe..
Duy ngồi im lặng trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đợt sóng vỗ vào bờ mạnh mẽ. Mặt trời đã khuất sau những đám mây, nhưng ánh sáng yếu ớt vẫn chiếu vào căn phòng lạnh lẽo. Đôi tay của Duy run rẩy, nhưng không phải vì lạnh. Anh đã chờ đợi cuộc gặp gỡ này rất lâu, và lần này, có lẽ là lần cuối cùng anh sẽ đối diện với Quang Anh, người anh yêu suốt mấy năm qua. Cảm giác hoang mang, tội lỗi, và đau đớn xâm chiếm trái tim anh.
Hoàng Đức Duy
Anh đã thay đổi rồi, Quang Anh. Từ khi nào anh trở nên lạnh lùng như vậy?
Quang Anh đứng ở cửa, ánh mắt lạnh băng, không một chút biểu cảm. Anh không trả lời ngay mà chỉ lướt qua Duy, rồi quay lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh. Mái tóc đen của Quang Anh hơi rối, áo vest vẫn chỉnh tề, nhưng toàn bộ khí chất của anh dường như không còn là người đàn ông mà Duy từng yêu.
Nguyễn Quang Anh
Tao chưa bao giờ thay đổi. Mày mới là người không hiểu!
Duy nhìn Quang Anh, lòng như bị xé nát.Em đã cố gắng hết sức để giữ lấy Anh, để bảo vệ tình yêu này, nhưng có lẽ chính em mới là người bị lạc lối.
Hoàng Đức Duy
Không, anh không còn như trước nữa. Cái cách anh nhìn em… không còn là yêu thương. Anh không còn cần em nữa đúng không?
Quang Anh cười khẩy, một nụ cười đầy khinh miệt, nhưng cũng mang theo chút gì đó đau đớn mà Duy không thể hiểu nổi.
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ sao? Mày tưởng tao cần mày sao? Mày nghĩ tình yêu là sự cần thiết? Không phải đâu, Duy. Mày đã quá yếu đuối. Tình yêu không phải là thứ để mày bám víu vào. Mày không thấy sao? Mày chỉ khiến tao muốn tránh xa mày hơn thôi.
Duy cảm thấy mình như bị tát vào mặt. Quang Anh đã từng nói với anh rằng, anh yêu Duy vì Duy là người duy nhất khiến anh cảm thấy bình yên. Nhưng giờ đây, lời nói ấy chỉ còn là một ký ức mơ hồ, chẳng còn giá trị gì. Duy cảm thấy mình như một kẻ bị lãng quên, một kẻ không còn chỗ đứng trong trái tim Quang Anh nữa.
Hoàng Đức Duy
Anh nói vậy là sao? Tôi không yếu đuối, tôi chỉ yêu anh quá nhiều, nên mới sợ mất anh. Anh không thấy sao?
Quang Anh im lặng nhìn Duy, ánh mắt không còn một chút cảm xúc nào. Anh chậm rãi bước đến gần, nhưng thay vì xoa dịu Duy, anh chỉ đẩy anh ra. Duy loạng choạng, tim anh như thắt lại. Anh muốn níu kéo, nhưng những từ ngữ cứng rắn của Quang Anh đã khiến anh không thể thốt lên lời.
Nguyễn Quang Anh
Mày yêu tao quá nhiều sao? Thế mày có nghĩ rằng yêu một người quá lâu sẽ khiến mày trở thành một cái bóng của chính mình không? Tình yêu này, nó đã kết thúc từ lâu rồi, Duy. Tại sao mày không hiểu? Mày phải tự giải thoát cho mình, để không phải sống trong cái quá khứ đầy tổn thương này.
Hoàng Đức Duy
Vậy còn tôi thì sao? Nếu anh không cần tôi nữa, vậy tôi sẽ đi đâu? Anh có biết tôi đã cố gắng để giữ lấy anh thế nào không?
Quang Anh khẽ nhếch môi, nhưng cái nhìn của anh không hề lay động.
Nguyễn Quang Anh
Đi đi. Nếu mày nghĩ đó là cách giải thoát cho mình, thì cứ đi đi. Tao không thể giữ mày lại được nữa. Chỉ cần mày đi, mày sẽ nhận ra rằng thế giới này không chỉ có mỗi tao là người duy nhất.
Duy đứng đó, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, nhưng anh không thể khóc. Em không thể để Quang Anh nhìn thấy mình yếu đuối. Tuy nhiên, trái tim em như vỡ vụn, từng mảnh một, không thể hàn gắn lại.
Hoàng Đức Duy
Anh đã không còn yêu tôi. Tôi biết rồi.
Duy quay lưng, rời khỏi căn phòng. Nhưng ngay khi bước ra, anh cảm thấy như mình đang đánh mất một phần quan trọng của chính mình. Những tháng ngày bên Quang Anh giờ đây chỉ còn là một ký ức mơ hồ, đầy tổn thương. Nhưng có lẽ, anh sẽ phải sống với những ký ức ấy… dù đau đớn đến đâu.
Kaa🐾
toii mỏi tay quá mấy nàng oii..
Chap 2
Kaa🐾
hình như, toii ưng viết ngược mấy nàng aa..
Ngày hôm sau, Duy không trở về. Quang Anh biết điều đó, nhưng trong lòng anh vẫn có một phần hy vọng rằng Duy sẽ quay lại, giống như bao lần trước. Nhưng lần này, điều đó không xảy ra. Phòng của Duy vắng lặng, không có những âm thanh quen thuộc, không có tiếng thở nhẹ của Duy khi ngủ, không có cái nhìn dịu dàng của em mỗi khi anh ngẩng đầu lên nhìn Quang Anh.
Quang Anh đứng ở cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài mà tâm trí lại không ở đó. Anh không thể ngừng suy nghĩ về Duy. Anh không thể ngừng nhớ đến cái cảm giác khi Duy nằm trong vòng tay anh, khi anh nắm lấy cổ tay Duy, khi ánh mắt của Duy nhìn anh đầy ngây thơ và yêu thương. Nhưng giờ, tất cả những gì còn lại chỉ là sự im lặng.
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ rằng tao muốn làm vậy sao?
Anh tự hỏi mình khi nhớ lại những lời nói của Duy. Anh đã đẩy Duy ra, nhưng sao lòng anh lại nặng trĩu thế này? Quang Anh luôn nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ để không bị tình cảm làm yếu đuối. Nhưng tại sao, mỗi lần nghĩ đến Duy, trái tim anh lại như thắt lại, đau đớn không thể chịu đựng?
Duy đã rời đi, không quay lại. Và Quang Anh vẫn không thể hiểu được tại sao lại có một phần trong anh muốn chạy theo, muốn gọi tên Duy, muốn ôm Duy, nhưng lại quá kiêu hãnh để làm vậy.
Nguyễn Quang Anh
Mày muốn đi, thì đi đi. Nhưng sao tao lại cảm thấy mình mất đi một thứ gì đó quan trọng?
Duy không đi đâu. Em không thể rời xa một phần mình, dù Quang Anh không cần em nữa. Em quay về căn phòng của mình, nơi em từng chia sẻ với Quang Anh. Nơi những ký ức ngọt ngào giờ đây trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa.
Duy nhìn vào gương, đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt đêm qua. Em tự hỏi mình, liệu có phải vì em quá yêu Quang Anh nên mới không thể buông tay? Liệu có phải tình yêu của em chỉ là một thứ yếu đuối, một thứ tình cảm mà Quang Anh không thể chịu nổi?
Hoàng Đức Duy
Anh đã không còn yêu tôi. Tất cả chỉ là sự ngộ nhận của tôi thôi.
Nhưng dù thế, một phần trong anh vẫn mong Quang Anh quay lại. Duy không muốn mất anh, không muốn tình yêu này kết thúc như vậy. Nhưng Quang Anh đã chọn cách đi, đã chọn sự tự do, và Duy không thể ngăn cản được.
Hoàng Đức Duy
Anh có hiểu không, Quang Anh? Tôi yêu anh rất nhiều. Nhưng nếu anh muốn tôi rời đi, tôi sẽ đi. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ quên anh, dù anh có quay lại hay không.
Trong một quán cafe tối, Quang Anh ngồi uống rượu, nhưng anh không cảm thấy say. Từng ly rượu uống vào chỉ làm anh nhớ đến Duy nhiều hơn. Mặc dù anh nói rằng không cần Duy, nhưng anh lại không thể ngừng nghĩ về anh. Đôi tay anh lạnh ngắt, giống như cái cảm giác trống rỗng trong lòng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã làm gì vậy?
Nhưng rồi, tất cả chỉ là câu hỏi không lời đáp.
Chap 3
Mưa bắt đầu rơi. Trận mưa đầu mùa dai dẳng kéo dài từ sáng tới tận chiều. Duy đứng bên mái hiên nhỏ ở con phố cũ, nơi anh và Quang Anh từng ghé qua để trú mưa. Cái ngày ấy, Quang Anh đưa tay che đầu cho Duy, cười nhẹ: "Ngốc à, lạnh thì ôm anh." Giọng nói ấy giờ đây chỉ còn vang lên trong trí nhớ.
Hoàng Đức Duy
Anh có nhớ những điều nhỏ nhặt ấy không, Quang Anh? Hay tất cả chỉ mình tôi ghi nhớ?
Em đưa tay ra, để từng giọt nước lạnh ngắt rơi xuống lòng bàn tay mình. Trái tim em cũng đang lạnh dần, từng chút một.
Đã ba ngày kể từ hôm đó. Quang Anh vẫn không gọi, không nhắn một tin, không hỏi một câu. Còn Duy, dù mạnh mẽ đến mấy, cũng không giấu nổi ánh mắt cạn kiệt hy vọng. Đôi mắt từng rực sáng mỗi khi nhắc đến người mình yêu, giờ chỉ còn vẻ thất thần của một người đã đánh mất điều quan trọng nhất đời mình.
Ở phía bên kia thành phố, Quang Anh ngồi trong phòng làm việc, đống hồ sơ trước mặt không thể giữ được sự chú ý của anh. Hình ảnh Duy hiện lên mọi lúc, mọi nơi – nụ cười, ánh mắt, giọng nói. Thậm chí là cái cách Duy nhăn mặt mỗi khi giận.
Nguyễn Quang Anh
Sao mày vẫn ở đây… trong đầu tao?
Anh gục đầu xuống bàn, tay bóp chặt cây bút đến mức gần gãy. Quang Anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ bị lấp đầy bởi một người khác. Nhưng giờ đây, căn phòng trống vắng này không chỉ thiếu Duy – nó thiếu đi mọi hơi ấm từng tồn tại.
Anh nhớ giọng nói của Duy khi nghẹn lại: "Anh đã không còn yêu tôi. Tôi biết rồi."
Quang Anh nhắm chặt mắt. Những lời ấy như lưỡi dao rạch sâu vào lòng ngực anh.
Anh với tay lấy điện thoại. Ngón tay lướt đến tên “Duy” trong danh bạ. Anh do dự. Một tin nhắn. Một cuộc gọi. Chỉ một câu thôi.
Nguyễn Quang Anh
💬Em còn chờ anh không?
Nhưng ngón tay anh dừng lại. Anh lại đặt điện thoại xuống.
Tối đó, Duy lang thang qua từng con phố cũ. Khi đi ngang qua quán bar quen thuộc, em bất giác dừng lại. Bên trong, chiếc bàn quen thuộc vẫn còn đó, nhưng người đối diện đã không còn ngồi chờ. Em cười nhạt. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có tình yêu là đã chết.
Hoàng Đức Duy
/trong lòng/ Chỉ cần anh cần tôi… chỉ cần anh nói một câu… tôi sẽ quay lại.
Duy bắt đầu bước tiếp. Với đôi mắt vẫn còn ướt, và trái tim còn nguyên vẹn vết xước..
Kaa🐾
khong like t cat peter😈
Download MangaToon APP on App Store and Google Play