Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 1: Cuộc sống sinh viên

Thời học sinh chúng ta luôn phấn đấu theo đuổi mục tiêu đậu đại học, lo học ngày học đêm chỉ để hoàn thành nguyện vọng đậu vào trường đại học ta mơ ước. Thật sự muốn đánh cho bầm dập cái người đã đưa ra chân lý: “Cuộc sống sinh viên rất tuyệt vời. Bạn có thể đi chơi thỏa thích không sợ bố mẹ la mắng, không cần lo lắng những bài kiểm tra mười lăm phút, một tiết liên miên, nơi bạn gặp gỡ nhiều trai đẹp, nơi se duyên cho nhiều mối tình, bla...bla...”. Trước đây tôi cũng tin răm rắp vào điều đó nhưng khi thật sự trở thành một sinh viên đại học với kinh nghiệm đầy mình mới vỡ lẽ: “Thật ra cuộc sống đại học không phải bạn đã bước vào cánh cửa thiên đường chẳng qua bạn lại bước vào cánh cửa điạ ngục khác. Cứ ăn chơi thỏa thích cuối tháng có nước cạp đất mà ăn, học bù đầu bù cổ lo lắng rớt môn thi lại, lo lắng không đậu tốt nghiệp, không ra nổi khỏi trường đồng nghĩa với không có việc làm dẫn đến không có tiền từ đó phát sinh ra đủ chuyện nhan sắc tàn tạ, ốm yếu, bệnh tật, không có người yêu,... Gặp gỡ trai đẹp ư? Tụi nó hiếm như bạn nhặt được tiền trên đường. Còn  FA vẫn chỉ là FA, FA, FA”

Ngày hai mươi Tết, tôi ôm một bụng tức cùng ganh tỵ ngồi ở ghế đá nằm bên trái cách cổng trường vài mét nhìn tụi khoa khác gương mặt tươi tắn, miệng cười ngoác mang tai, vai mang balo, tay kéo vali hớn hở bước ra khỏi cổng trường. Thế mới nói vào “đại học” đã chẳng sung sướng gì học “ngành dược” lại càng khổ khi mà tụi khoa khác đang hớn hở về quê ăn Tết tôi lại phải thi bù đầu bù cổ không khéo nợ môn. Hai mươi bảy Tết mới về còn gì tụ tập với đám bạn, còn đâu đi sắm đồ Tết, còn đâu đi ăn hàng với mấy đứa nhóc. Vui hay không là thời gian trước Tết trong Tết còn gì  vui nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh thở dài thườn thượt.

“Tuyết còn ở lại trường thi hả?”

Nghe thấy tên mình, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cái người trời đánh đã sát muối vào trái tim nhỏ bé, yếu đuối, mong manh, của tôi. Kẻ đó trưng ra bộ mặt cực kì thiếu ăn đòn.

Hùng là thằng bạn tôi quen khi lên đại học, nó học khoa công nghệ thông tin. Hai đứa hợp nhau nhất ở khoảng ăn uống ngoài ra chẳng có điểm chung nào khác nhưng đủ để trở thành bạn chí cốt. Nó bước về phía tôi với balo nặng trĩu trên vai.

Tôi ủ rũ đáp gọn: “Ừ.”

“Chậc chậc khổ nhỉ?" Nó ngồi xuống ghê đá, vỗ vai tôi tạch lưỡi tỏ vẻ an ủi rồi nói tiếp, giọng điệu tràn đầy cảm thông: “Tội chưa học ngành này tui thấy bà đã già rồi lại còn nặng nữa chứ.”

Nó nói thế có ý gì? Học nặng tôi còn chấp nhận, chê tôi già không thể nào chấp nhận được. Già ư? Đây tuy không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng  xem là xinh xắn, đáng yêu. Tôi nổi đóa:

“Ông chê tui già? Thằng khỉ, bà đang buồn đang tủi mà mày cứ thích rát muối vào tim bà.” Miệng nói tay làm, tôi quay sang đánh nó không thương tiếc.

"Tha tui." Nó nhảy dựng lên.

Tôi là đứa thông minh, tính toán đâu vào đấy sao để nó thoát dễ dàng, vội đưa tay túm balo, tay còn lại đánh túi bụi. Sau khi trút hết cơn giận, tôi dừng tay, xoa xoa bàn tay đau điếng của mình.

Mặt Hùng nhăn nhó như giẫm phải phân, đưa tay xoa xoa đầu, cất giọng vừa bi thương vừa tràn đầy triết lý nhân sinh:

“Trên đời này có hai thứ tuyệt đối không nên động vào là đàn bà và ma túy.”

“Biết thế là tốt đó cưng. Bà là thứ dữ cưng đừng nên dây vào.” Tôi chỉnh lại cái áo đã nhăn nhúm, hất mặt nhìn nó, ngồi lại xuống ghế.

Hùng cười hề hề ngồi theo. Nó đặt balo xuống đất, bắt chéo chân, lưng tựa vào thành ghế, bộ dạng ung dung, nhàn nhã ngó nghiêng nhìn ngắm mây trời.

“Sao còn chưa đi?”  Ôi! Lẽ nào vì tôi còn ở lại trường nên nó đổi ý định ở lại chờ tôi cùng về quê ăn Tết. Mặc dù, quê tôi ở Phú Yên, quê nó ở Hải Phòng. Thằng này nhìn hời hợt vậy mà có tâm ghê, không hổ là bạn chí cốt bấy lâu nay của tôi.

Tôi trưng ra bộ mặt cảm động, mắt long lanh nhìn Hùng.

“Tui muốn đi lăm chứ. Ai ngờ xe khách tui đi bị hư, chủ xe mới gọi bảo dời lại một tiếng, rõ khổ.” Hùng thở dài nói.

“Hả?” Trời! Làm tôi mừng hụt, hu hu đồ khỉ gió.

Sau khi làm tròn nghĩa vụ cao cả tiễn Hùng ra tận cổng trường, đứng cùng nó năm phút chờ xe. Tôi ủ rũ lê bước quay về kí túc xá.

Bốn giờ ba mươi tám phút, mặt trời bắt đầu lặn dần chỉ còn xót lại những tia nắng yếu ớt xen vào kẽ lá chiếu xuống đất tạo thành từng mảng đen loang lỗ. Bầu trời ửng hồng, xen kẽ vài mảng mây trắng. Chợt một cơn gió  nhẹ thổi đến cuốn những chiếc lá rụng trên sân xoáy tròn trên không trung.Tôi bước đi trên sân trường, thỉnh thoảng, chạm mặt vài sinh viên khác. Nửa năm học ở ngôi trường này đây là lần đầu tiên tôi thấy không khí đìu hiu thế. Trước đây khoảng giờ này trên sân trường vẫn tấp nập người, tiếng cười đùa, trò chuyện rôm rả.

Khu kí túc xá còn vắng vẻ hơn, bước đi trên hành lang chỉ nghe tiếng bước chân tôi vọng lại, phát ra tiếng “cộp, cộp”. Đèn hai bên hành lang đã bật sáng tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, ngày thường không khác mấy, hôm nay chợt có vẻ âm u lạ thường. Tôi nuốt nước bọt, trong đầu liên tưởng đến những câu chuyện ma rùng rợn trong trường học. Bỗng sau lưng phát ra âm thanh “két két”. Sống lưng lạnh ngắt, dùng hết sức lực bình sinh tôi chạy một mạch vượt qua hành lang dài, leo lên cầu thang, bước chân dồn dập, nhìn thấy phòng mình tôi mừng như nhặt được tiền, nhanh chóng mở cửa chui tọt vào phòng. Tôi dựa lưng vào cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt mồ hôi nhễ nhại trên trán.

“Làm gì chạy như ma đuổi vậy Tuyết?” Chị Hạnh quan tâm hỏi.

Tôi ngẩng đầu đảo mắt nhìn mọi người trong phòng. Chị Hạnh đang ngồi đọc sách, chị Mai đang nằm nghe nhạc, Uyên đang chơi game trên Laptop, tất cả đều dừng lại nhìn tôi. Tôi bước đến chiếc giường nằm bên góc trái của mình, ngồi xuống, ổn định hơi thở hổn loạn . Tôi kể:

“Lúc em đang đi về kí túc xá sau lưng chợt phát ra tiếng két két của cánh cửa dạng như lâu năm không mở ra ý sợ hết hồn, em chạy không kịp thở.”

“Con này lớn to xác rồi còn sợ ma.” Chị Mai cười mắng.

“Nào có, người ta còn là một cô bé yếu đuối, tâm hồn mong manh, dễ vỡ nha." Tôi lè lưỡi nói.

“Thôi đi cô.” Chị Mai lắc đầu nhìn tôi cười.

“Hấp dẫn nha. Sau đó bà có thấy cái đó đó không?" Uyên bày ra vẻ mặt hào hứng, nó đóng Lapto đặt trên đầu giường, nhảy xuống đất chạy về phía tôi háo hức hỏi.

“Hai đứa này.” Chị Mai mắng.

Chị Hạnh ngẩng ra khỏi trang sách, khẽ nói:

“Hai đứa đừng bàn chuyện này nữa. Trường giờ vắng chỉ còn khoa dược, mấy đứa cứ nói mấy cái gì đâu không.”

Uyên nhún vai lè lưỡi, Chị Mai gật đầu tỏ vẻ nhất trí, tôi đáp:

“Em biết rồi.”

Đến tối cả đám rủ nhau đi ăn, thường ngày quen với sự có mặt đông đủ của các chị cùng với tụi con Lan, con Hiền, lúc này đây chỉ có chị Hạnh, chị Mai và Uyên tự dưng trong lòng cứ cảm thấy thiếu thiếu.

Uyên cầm đũa khuấy khuấy bát bún thở dài:

“Buồn quá chỉ còn mấy người chúng ta làm em ăn cũng không thấy ngon.”

“Chính xác.” Tôi buông đũa, gật đầu tán thành.

“Ăn xong chúng ta đi siêu thị cho đỡ buồn đi.”. Chị Hạnh gợi ý nói.

“Đồng ý.” Mọi người nhất trí đồng thanh.

Nói đi siêu thị cho sang chảnh chứ có mua đâu, nói đúng hơn là đi dạo, đi ngắm, đi xem đồ này thứ nọ.

Chín giờ rưỡi, cả đám có mặt ở trong phòng kí túc xá. Sau khi tắm rữa sạch sẽ, tôi leo ngay lên chiếc giường yêu quý, thò tay vào cặp lấy Laptop lên Facebook. Không lên thì thôi một khi lên toàn thấy những status dài lê thê của lũ bạn nhưng dù status có hoa hòe, màu mè lá cành thế nào chăng nữa nội dung vẫn chỉ là việc sau nửa kì học tập căng thẳng được về quê ăn Tết trong niềm hân hoan phấn khởi. Có đứa còn đăng cả hình nữa khiến tôi gato không thôi.

“25 đi chơi với lớp không Tuyết?” Tin nhắn của Phương lớp trưởng đến.

Tôi vội gõ: “Tuyết không đi được.”

Phương lớp trưởng: “Sao vậy?”

Tôi: “25 chưa về, 27 Tuyết mới về lận.”. Kèm theo nhãn dán “khóc”

Phương lớp trưởng: “Sao trễ thế?”

Tôi: “Trường Tuyết còn thi.”

Phương lớp trưởng: “Ầy, học dược khổ nhỉ?”

Tôi: “Haizz thôi mọi người chơi vui vẻ nha.”

Phương lớp trưởng: “Sao vui được, Tuyết về chơi tiếp ha ha.”

Tôi: “Được á.”

Phương lớp trưởng: “Tuyết nhớ nhắn cho Thành luôn, Phương không có số điện thoại Thành định nhắn tin trên Facebook mà đợi mãi không thấy Thành lên.”

Nhìn thấy tên Thành tôi khựng người, ngón tay định gõ dừng lại trên bàn phím, vài giây sau tôi mới gõ:

“Tuyết biết rồi.”

Phương lớp trưởng: “Về nhớ gọi Phương nhé, bye nha.” Kèm theo nhãn dán “cười toe toét”

Tôi: “Ok, bye.”

Thành cái tên đáng ghét này không nhắc thì thôi nhắc đến thêm giận. Người gì đâu mà nữa năm rồi không thèm nhắn hỏi thăm tôi một lần nào. Tôi nháy chuột vào ô tìm kiếm gõ Facebook của Thành. Tôi ngẩn người nhìn trang cá nhân của Thành.

“Sao còn không ngủ đi Tuyết?.” Chị Mai nằm ở giường tầng phía trên cúi người xuống hỏi.

Tôi giật mình, choàng tỉnh đáp:

“Lát em ngủ.”

“Tắt điện rồi cứ ngồi bật máy tính trong tối hư mắt đó Tuyết. Xem gì đó?”

“Không có gì đâu chị.” Tôi vội kích chuột trở về trang chủ.

“Còn chối, hì chị thấy rồi Lập Thành nha. Cơ mà không có ảnh đại diện hay ảnh bìa vậy mà em cũng nhìn đến thẫn thờ.” Chị Mai cười.

“Theo kinh nghiệm của một người chưa có mảnh tình vắt vai, tui đoán em ấy yêu thầm người ta mất rồi." Chị Hạnh nằm ở giường đối diện, ngồi bật dậy dựa lưng vào thành giường, cất giọng trêu.

“Con này chưa có mảnh tình mà phán như đúng rồi.” Chị Mai phản bác.

“Đâu có luật nào qui định chưa yêu là không biết người khác đang yêu đâu chị.” Uyên chồm dậy nhanh nhẩu nói. “Có câu chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy nha.”

“Đập tay cái coi.” Chị Hạnh phấn khởi vì gặp được tri kỷ, chồm người giơ tay lên giường tầng phía trên mình.

Uyên hưởng ứng đập tay.

Tôi ngại ngùng, may trong tối nên mọi người không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi.

“Tối rồi sao mọi người còn chưa ngủ. Em tưởng ngủ hết rồi chứ?" Tôi ho khan, lãng sang chuyện khác.

“Nhờ chưa ngủ nên tụi chị mới biết được người Tuyết thích.” Chị Mai trêu.

“Chúng em chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em đi ngủ đây.”  Tôi vội tắt Laptop để vào trong cặp, nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, mặc kệ tiếng cười của họ.

Chương 2: Kỉ niệm

Gần một giờ sáng, tôi vẫn không tài nào chợp mắt. Cả căn phòng bao phủ trong ánh trăng nhàn nhạt từ khung cửa sổ chiếu vào. Không gian vang lên tiếng hít thở đều đều, thỉnh thoảng là tiếng trở người của Chị Hạnh, Chị Mai và Uyên. Trong khung cảnh này, con người trở nên trầm tư và nhạy cảm hơn bao giờ hết, bởi đêm khuya là đêm của nỗi nhớ, của nỗi buồn, của sự hoài niệm. Không hiểu sao tôi lại nhớ đến trước đây, cái thời tôi còn là học sinh cấp ba. Có lẽ vì Lập Thành, vì cái người hơn nửa năm trời không thèm nhắn tin hay gọi điện, vì cái người đã cùng tôi trải qua quãng thời gian học sinh vừa vui, vừa buồn, cái người đã cố gắng giúp tôi học, vì sợ tôi rớt đại học mà lo lắng cả ngày. Vậy tôi đối với người ấy là gì? Liệu trong tim người ấy có khoảng trống nào dành cho tôi. Kỉ niệm ùa về như một thước phim quay chậm, sống động, rõ ràng.

Nghĩ lại cũng buồn, đẹp gái xinh xắn thế này, học lại cực kì tệ. Tôi cứ tự an ủi bản thân rằng “được cái này thì mất cái kia” ông trời đâu cho ai toàn diện. Mà phải nói  số tôi thật may mắn, năm  tôi thi vào lớp mười, thi xong cứ tưởng rớt, khiến tôi buồn mấy hôm liền, ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày biết tin mình đậu vào trường THPT Nguyễn Huệ, tôi mừng đến phát khóc, mặc dù là người cuối cùng của danh sách trong năm trăm tám mươi tư học sinh. Ngày đầu tiên đi học không có gì đáng kể ngoài việc đo đất trước cổng trường. Hôm ấy, tôi đang dắt xe đạp điện ra về, cổng trường đông nghịt người, tôi nhích từng chút từng chút một trong cái nắng gay gắt. Nếu là xe đạp thường chắc không đến nỗi, xe đạp điện rất nặng cộng thêm áo dài vướng víu, thêm đôi giày cao gót năm phân, các tác nhân ấy gộp lại, tôi vấp phải cục đá té nhào. Nói đo đất hơi quá tôi đo trên chiếc xe đạp, tay chống lên nó, mông chổng lên trời trước mấy trăm con mắt đang nhìn. Chân bị trầy đau điếng, tôi bò dậy loay hoay đỡ xe lên, một đứa bốn mươi kí, thể lực đạt mức âm độ đỡ chả nổi. Mặt tôi đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu. Lúc tôi tưởng mình tiêu đời rồi thì thằng Đạt bạn cấp một kim cấp hai đang dắt xe đi đến, nhìn thấy tôi nó hơi bất ngờ rồi nhanh chóng nhận ra tình cảnh của tôi, nó dừng xe gạc chân chống, bước đến đỡ xe tôi lên. Tôi cảm động quá trời.

“Ăn nhiều vào, ốm nhôm ốm nhách đỡ xe lên cũng không nổi.” Đạt nhìn tôi trêu.

“Cảm ơn ông nha.” Tôi cười nhận lấy chiếc xe từ tay Đạt.

Chúng tôi vừa dắt xe vừa tám chuyện.

“Chuyện nhỏ thôi. Bà học lớp nào?”

“10 TL4, còn ông?”

“10 TL8, tui với bà cùng dãy lầu.”

Ra đến cổng trường tôi và nó chia tay nhau, nỗi quê cùng xấu hổ kinh khủng lại ùa về, tôi chỉ muốn tìm

cái hố nào dưới đất chui xuống.

Tôi học lớp 10TL4. Mấy hôm đầu học có tí ngại ngùng nhưng sau đó cả lớp đã thân nhau hơn. Tôi ngồi dãy đối diện bàn giáo viên, ngồi bàn thứ tư tập hợp đầy đủ thiên thời địa lơi nhân hòa để làm gì chắc mọi người cũng hiểu. Bạn cùng bàn tôi Hà, Linh, An. Hà là một cô nàng rất cá tính, yêu nhảy, mái tóc dài chấm vai, đôi mắt đen láy ẩn sau lớp kính cận. Linh nhìn bề ngoài rất ra dáng thục nữ mái tóc đen xỏa đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. An nhìn rất giống một cô nàng tomboy mái tóc ngắn, năng động, mỗi lần cười nhìn rất duyên. Cả đám càng chơi với nhau càng thấy hợp bởi độ điên ngang nhau. Từ đó tôi đúc kết ra rằng: “Đừng nên đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, bởi bên ngoài chỉ là một phần con người của họ thôi.”

Năm lớp mười, tôi cảm thấy áp lực mệt mỏi nhất trong ba năm. Chương trình học tập, bài vở khác đến ba trăm sáu mươi độ so với hồi năm cấp hai. Kiên thức mới mẻ, xa lạ, cộng thêm IQ cực thấp đã khiến tôi đạt danh hiệu học sinh trung bình xém xíu bị liệt.

Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi đi. Ngày ngày đi học, thi kiểm tra quay cóp, lật tài liệu, dò bài điểm thấp, đi chơi với tụi bạn, cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh. Ấy vậy lên năm lớp mười một tất cả đã bị xáo trộn bởi Lập Thành - cậu bạn cùng lớp. Ấn tượng của tôi về Lập Thành khi ấy khá nhạt nhòa, dáng người cao ráo, mặt mũi sáng sủa, học giỏi, ít nói, ngồi bên dãy cửa ra vào. Năm lớp mười cả năm tôi và nó nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay. Khi tôi lên lớp mười một, học hơn hai tháng rồi, mọi thứ có lẽ vẫn theo đúng quỹ đạo của nó nhưng ngày hôm đó, giờ hôm đó, cái tiết sinh hoạt lớp hôm đó, cái hôm xui xẻo, đen như quạ ấy. Cô chủ nhiệm - người hô mưa gọi gió, trùm TL4 đã ban lệnh chuyển chỗ tôi, chia cắt tình bạn keo sơn, cắt máu ăn thề của tôi với đám Hà, Linh, An vì một lý do không tưởng nổi. Vâng, nói chuyện và cần người kèm cặp. Nói ra xấu hổ thật, bốn mươi hai đứa chỉ duy nhất một đứa trung bình là tôi đây.

“Minh Tuyết em đứng dậy, Bình em đứng dậy, hai em đổi chỗ cho nhau.” Cô Khánh  nói.

Lời cô như sét đánh bên tai, tôi mếu máo năn nỉ:

“Cô em không muốn chuyển chỗ.”

Hà, Linh, An phụ họa theo.

“Đừng cô, cô,...”

Tôi liếc nhìn thằng Bình mong nó hãy năn nỉ đi chứ, vậy mà nó đứng im thin thít nhìn tôi, thằng chết tiệt.

Gì đây trưng ra vẻ mặt ngơ ngác như con nai này cho ai xem? Hừ. Lòng tôi rít gào, phẫn nộ.

“Nhanh đi, muốn tôi hạ hạnh kiểm không?” Cô nghiêm giọng.

Tôi cắn môi, cô không hổ danh “la sát”, khuôn mặt đáng thương của tôi không khiến cô xiu lòng. Tôi đau khổ cất sách vở, Hà phụ tôi cất vào cặp.

Linh nhỏ giọng thầm thì:

“Tui không muốn xa bà đâu.”

An chen vào: “Cô nhẫn tâm quá, nỡ lòng nào chia cắt chúng ta.”

Tình cảnh lúc đó bi đát quá, tôi cứ ngỡ mình đang từ biệt gia đình lên đường đi chiến đấu không hẹn ngày về.

Tôi rời gót đi đến dãy bên kia ngồi vào vị trí thằng Bình. Ngồi vào vị trí hồi lâu bên cạnh vẫn không động tĩnh, tôi tò mò quay sang nhìn. Lập Thành đang cắm cúi làm bài tập lý, nó vừa ghi vừa bấm máy tính. Tôi bĩu môi. Học thế không giỏi mới lạ. Còn Huệ, Hân đang rì rầm to nhỏ. Hai con này tôi cũng rất ít khi nói chuyện. Tôi ủ dột đưa mắt nhìn về chỗ ngồi thân yêu gắn bó hơn một năm nay đã bị tên Bình chiếm cứ. Tôi đau đớn, ngồi thế này chết chắc. Chỗ mới của tôi là bàn thứ ba, tôi ngồi đầu bàn đến Lập Thành, Huệ, Hân. Thiên thời điạ lợi nhân hòa đã không còn, sự nghiệp học hành của tôi sẽ ra sao đây?

“Thành em hãy cố gắng kèm bạn Tuyết. Cô trông cậy hết vào em.” Cô nhìn Lập Thành trìu mến, nhỏ giọng nói.

Tôi tin chắc rằng hai thành phần khiến các thầy cô nhớ nhất không bao giờ quên.  Một là bạn học cực kì cực kì giỏi. Hai là bạn học cực kì cực kì tệ. Lập Thành là người xếp vào cái thứ nhất còn tôi là xếp vào cái thứ hai. Bất công thật đều được thầy cô nhớ đến mà khác nhau quá.

Lập Thành cặm cụi làm bài, nghe thấy cô nhắc đến tên mình, nó dừng động tác ngẩng đầu lên, đáp khẽ: “Dạ.”

Nó quay sang nhìn tôi, tôi cười tít mắt. Ôi cái tên trời đánh, tôi đáp lễ thế mà nó không hề đáp lại, cúi xuống làm bài tiếp. Tôi trợn mắt, rủa thầm trong lòng. Giỏi thì ngon lắm sao hừ, chảnh chọe. Tôi chính thức ghi thù nó từ tiết sinh hoạt ngày thứ bảy hôm ấy.

Cả ngày chủ nhật, tâm trí tôi cứ mãi nghĩ đến Lập Thành, nghĩ đến cái người sẽ kèm cặp cho tôi tiên bộ. Đáng ghét, tôi đâu cần nó kèm chứ, dốt dốt tà tà được rồi, không phải nể tình cô chủ nhiệm tôi thèm vào chứ ở đó vênh váo. Trái tim yếu ớt của tôi bị nó làm tổn thương, dốt không có lỗi lỗi tại bản thân tôi IQ không cao bằng người ta. Nó gặp tôi xem như xui xẻo, tính tôi mặt dày càng không muốn kèm cặp tôi sẽ càng bám chặt không buông, không nhả nó.

Tôi quyết định chủ động hỏi nó khi nào kèm tôi, vì sự nghiệp học hành, vì sự nghiệp trả thù thái độ vênh váo của nó. Dù ghét nó nhưng học hành khá lên dại gì tôi không học. Tôi vừa nhảy chân sáo vừa nghêu ngao hát lên phòng. Bố mẹ đi làm cả ngày, một mình tôi ở ngôi nhà bốn tầng rộng lớn thật buồn chán, trống trải. Tôi nhớ trước đây lúc còn nhỏ, bố mẹ tôi thuê người trông nom tôi. Ngày nào tôi cũng khóc cũng đòi bố mẹ, ngày nào cũng ngồi bên hiên nhà chờ bố mẹ. Vậy mà từ khi nào tôi đã không còn khóc, không còn ngồi bên hiên nhà nữa. Khi trải qua bất kì hoàn cảnh nào, con người sẽ dần thích nghi thay đổi cho phù hợp chăng?

Tôi mở cửa phòng, ngồi vào bàn học mở máy tính lên Facebook. Nháy chuột vào ô tìm kiếm tôi gõ “Lập Thành”. Đây là lần đầu tiên tôi vào Facebook nó mặc dù đã kết bạn từ hồi lớp mười. Facebook nó tồi tàn quá, không hình đại diện không ảnh bìa, bạn bè không hiện thị, kéo xuống chả thấy nó đăng status, ngoài mấy cái hình được mấy đứa trong lớp tag. Tôi gật gù, thằng này có vẻ ít sống ảo. Suy nghĩ hồi lâu tôi quyết định kích vào chữ “tin nhắn.”

“Tui Minh Tuyết nè khi nào ông kèm tui thế?”

Thấy không ổn lắm, tôi xóa gõ lại.

“Hi, Tui Minh Tuyết nè. Hôm thứ bảy cô chủ nhiệm bảo Thành kèm Tuyết đó. Khi nào mình bât đầu học vậy?”

Tôi hài lòng gửi. Tôi đi dạo trên trang chủ thêm một tiếng vẫn không thấy hồi âm, nick Lập Thành vẫn không sáng. Tôi chép miệng, quyết định bật phim Lan Lăng Vương cày tiếp, coi phim này tôi cuồng Phùng Thiệu Phong, cuồng điên đảo khi ấy còn ước mơ gặp anh ở ngoài đời cơ đấy, rồi tôi cuồng Lee Min Ho, Jang Geun Suk, Ngô Kỳ Long, Trương Hàn. Gìơ đây tôi lại cuồng Dương Dương, Song Joong Ki, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác. Cứ mỗi bộ phim xem qua chúng ta lại cuồng một diễn viên nào đó bởi bộ phim ấy đã để lại cho chúng ta những cung bậc cảm xúc khó quên rồi dần dà cảm xúc đó vơi dần, bộ phim khác xuất hiện chúng ta lại cuồng diễn viên khác. Cảm xúc con ngươi dễ thay đổi quá, điều đó tốt hay xấu?

Ting.

Âm thanh tin nhắn vang lên.

Tôi lưu trang phim dưới thanh công cụ vào Facebook. Tin nhắn đến. Tôi mở ra xem, Hà gửi tin nhắn đến. Lập Thành vẫn không thấy tung tích.

“Đi chơi không?”

Tôi nhìn giờ bên góc máy tính 17:40.

Tiếc nuối tập phim đang xem, tôi gõ:

“Làm biếng quá bà.”

“Ngày mai với ngày kia trường cho nghỉ mà, hôm nay chơi thả ga đi. Ở nhà mốc meo bây giờ. Đi đi  mà. Tui với Linh, An chờ bà ở quán trà sữa Bin đấy. Không đi nghỉ chơi à nha.”

“Ok.”

Tôi tạch lưỡi. Tối coi tiếp vậy, tôi mà không đi chắc tụi nó xử đẹp. Sáu rưỡi bố mẹ tôi mới về, tôi lấy di động nhăn tin cho mẹ.

“Con đi chơi với mấy đứa bạn nha mẹ.”

Vài phút sau tin nhắn đến.

“Ừ, nhớ khóa cửa cẩn thận nha con.”

Tôi thay quần áo, mặc chiếc áo phông đơn giản màu trắng với chiếc quần jean rách. Tóc cột đuôi ngựa, tôi dắt xe đạp điện ra cổng, khóa cửa cẩn thận rồi lái xe đến trà sữa Bin.

Phố xá đã lên đèn, xe cộ đông đúc. Tôi dừng xe trước quán trà sữa Bin, dắt xe lên lề, tôi đi vào quán. Tối nay quán khá đông, từ xa tôi đã nhìn thấy tui con Hà ngồi ở  bàn trong góc. Tôi tiến lại, ngồi xuống, vỗ vai Hà.

“Vị huynh đài này cuối cùng cũng đến rồi.”  An ngẩng đầu ra khỏi tờ báo mực tím, nhìn tôi cười trêu.

Tôi cười ha ha, rướn người lấy quyển tạp chí trên kệ xuống, không quên gọi đồ uống từ chị nhân viên đứng bên cạnh:

“Một ly trà sữa dâu không hạt nha chị.”

“Em đợi tí nha.” Chị nhân viên mỉm cười nói.

“Dạ.” Tôi cười đáp.

Đợi chị nhân viên khuất dần. Linh lên tiếng, vẻ mặt thích thú:

“Lập Thành kèm bà chưa? Nghĩ đến thôi đã thấy thích rồi à nha!”

Hà phụ họa: “Nhin nó hơi quê mùa nhưng được cái gương mặt sáng sủa đẹp trai.”

Mấy đứa này.

Tôi rời mắt khỏi tờ báo, trề môi: “Mấy bà không buồn khi tôi bị chuyển…”

“Không hề.” Tụi nó đồng thanh đáp.

Tô há miệng chưa kịp nói tụi nó đã cướp lời.

“Bàn chúng ta trước đây âm khí nặng quá, thằng Bình tới như luồng gió mới, học lại giỏi nữa.” Linh nói. An giơ tay đồng tình.

“Bà ngồi chỗ Lập Thành thật sướng, nó học giỏi nhất lớp mình, có lợi mà.” Hà nhanh nhảu nói.

Tôi mếu máo nhìn tụi nó kẻ hát người bè:

“Mấy bà thay đổi nhanh vậy, hôm qua còn đòi sống đòi chết không cho tui đi mà.”

Hà hút một ngụm trà sữa chớp mắt vô tội: “Chuyện đó đã xưa như Trái Đất rồi bạn ạ!”

“Tụi bà chê tui dốt à? Hu hu” Tôi khóc không ra nước mắt, trừng mắt nhìn tụi bạn lạnh lùng, không có chút lương tâm kia.

Hà, Linh,  An nhún vai, khuôn mặt thể hiện rất rõ hai chữ “tất nhiên.”

“Mấy bà là bạn tui nha có cần nói thẳng thừng thế chứ.”

Dốt chính là cái tội hu hu, có ai muốn mình dốt đâu. Hay do khi mang thai tôi bố mẹ cho tôi ăn thiếu chất nhỉ, về phải hỏi cho ra lẽ.

Chương 3: Nỗi buồn và buổi học đầu tiên

Sau khi chia tay đám con Hà, tôi ra về.

Tôi mở cổng, dắt xe vào nhà. Bố mẹ đã về, bố tôi đang xem ti vi trong phòng khách nhìn thấy tôi, ông mỉm cười hỏi:

“Chơi vui không con?”

“Dạ vui!" tôi chạy đến ngồi xuống bên cạnh bố.

“Đi chơi nhưng đừng quên việc học.”

“Dạ. Con lên lầu nha bố.” Tôi đáp, lòng buồn bã, đứng dậy đi lên lầu. Bố mẹ ngoài việc học không còn việc khác để nói với tôi sao. Bố mẹ biết tôi học tệ, bố mẹ cứ mắng tôi đi, tôi chịu được, tại sao cứ an ủi động viên khiến tôi thấy bản thân thật tệ hại. Tôi thèm được nghe bố mẹ mắng. Thèm ăn một bữa cơm đúng nghĩa gia đình. Tôi hiểu chứ, bố mẹ bận với công việc, đam mê với công việc. Còn tôi là kết tinh tình yêu bố mẹ, họ không thể dành tí thời gian nào cho tôi? Tôi thèm được bố dẫn đi chơi, thèm được nằm trong vòng tay của mẹ, thèm đượctâm sự cùng mẹ từ những chuyện nhỏ nhặt nhất ở trường học.

Tôi mở cửa, bước vào phòng, nhìn đống sách vở ngổn ngang trên bàn tôi rùng mình. Tôi muốn siêng lắm nhưng tôi biết chữ nghĩa còn chữ nghĩa nào có biết tôi, vẫn là lên mạng sướng nhất. Tôi ngồi vào máy tính, lên Facebook. Chín giờ, bạn bè online nhiều thật. Có tin nhắn, tôi kích vào xem là của Lập Thành.

“Ừ, khi nào Tuyết rãnh?”

Tôi là người nắm quyền quyết định cơ đấy, bất ngờ thật. Tôi nhìn thấy nick Lập Thành sáng thì thở phào, hên thật không thôi lại phải chờ nó trả lời dài cả cổ, không khéo thành hươu cao cổ mất.

“Ngày mai luôn đi, trường mình mai nghỉ mà hihi.”

Tôi là người rất biết nắm bắt cơ hội cho nó mệt chết.

Tin nhắn đến rất nhanh.

“Được. Chúng ta học ở đâu đây?”

“Học ở nhà Thành đó không lại phiền Thành.”

Tôi là người hiểu lý lẽ. Nhờ người ta không nên đòi hỏi. Chờ vài phút không thấy hồi âm. Tôi bĩu môi. Làm giá na trời.

“Nhà Thành có xưởng cưa bên cạnh ồn lắm hay học nhà Tuyết đi. Tuyết cho điạ chỉ mai Thành đến. Mai mấy giờ Tuyết rãnh?”

“Ok. Số xx,  đường xx,  phường xx. Mai 2h đi.”

Người ta mở lời không nhận thì phí. Lợi quá còn gì tôi đỡ đi xa, nắng nóng đen da. Giống như học gia sư tại nhà. Thật thích!

“Ừ.”

Tiếng gõ  cửa vang lên. Tôi giật mình vội gõ:

“Bye Thành nha, Tuyết có tí việc. Mai gặp hen.”

Tôi thoát Facebook, tắt nguồn máy tính. Lấy đại quyển vở lật ra, đứng dậy mở cửa.

Tôi mỉm cười nhìn mẹ.

“Mở cửa lâu vậy con?” Mẹ tôi vào phòng hỏi.

“Con đang tập trung học bài nên không nghe.” Tôi nói dối, mặt không biến sắc.

“Uống sữa rồi học.” Mẹ tôi mỉm cười cầm lấy ly sữa đưa cho tôi.

“Dạ.” Tôi nhận ly sữa từ tay mẹ, uống luôn một hơi cạn sạch, sữa ngọt mà cổ họng đắng chát, tôi liếm môi đưa lại cho mẹ.

“Học rồi ngủ sớm con nhé!" Mẹ đi ra đến cửa không quên quay lại dặn dò.

“Dạ.” Chờ mẹ đi khuất, tôi đóng cửa lại, thở dài, không còn tâm trạng, tôi tắt đèn leo lên giường. Tôi nào muốn nói dối mẹ nhưng bố mẹ đặt niềm tin vào tôi thế đấy. Tôi biết sau mỗi lần biết kết quả học tập của tôi họ lại an ủi động viên, âm thầm dấu nỗi buồn trong lòng. Thà cứ đánh, cứ mắng có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn. Tôi biết hết đấy nhưng tôi cứ giả vờ làm một Minh Tuyết vui vẻ, vô tư, vô lo. Ai có thể hiểu được tôi, không một ai, không một ai có thể hiểu được. Có khi tôi là người đa tính cách cũng nên. Đôi lúc yêu đời, đôi lúc chán đời, đôi lúc điên khùng, đôi lúc lại u sầu buồn bã. Nhiều khi tự hỏi đâu mới là tính cách thật. Tôi là người có thể tám chuyện hàng giờ không ngừng nghỉ, nói những câu gây sốc, chọc người khác cười, điên điên tưng tửng, bắt chuyện làm quen cởi mở với người xa lạ? Hay tôi là người có thể im lặng hàng tiếng đồng hồ, ít nói kiệm lời, nhút nhát, ngại tiếp xúc với người lạ, buồn những chuyện vẫn vơ không đâu, bí mật luôn dấu kín trong lòng chưa bao giờ chia sẻ cùng ai, buồn trong lòng nụ cười lại luôn thường trực trên môi? Có lẽ cả hai. Con người tôi tồn tại tính cách tương phản, đối lập.

Cười chưa chắc đã vui, khóc chưa chắc đã buồn. Càng trưởng thành ta lại càng tạo cho bản thân thêm nhiều lớp mặt nạ ngụy trang. Không phải vì ta sống giả tạo bởi cuộc sống khiến ta phải trở thành như vậy.

Kết quả việc không ngủ được mang theo thật nhiều hệ lị: mắt thâm quầng giống con gấu trúc, thiếu sức sống, không muốn dậy sớm.

“Tuyết, Tuyết dậy ăn sáng.” Mẹ tôi lay lay người tôi gọi.

Hai con mắt dít lại mở không lên, tôi nhõng nhẽo: “Cho con ngủ thêm đi mẹ.”

“Con gái lớn rồi mà như con nít.  Đồ ăn sáng với đồ ăn trưa mẹ để trong tủ lạnh. Lát nữa con dậy ăn nghe chưa? Bây giờ mẹ với bố đi làm.” Mẹ tôi lắc đầu cười dặn.

Tôi ậm ờ gật đầu, rơi vào giấc ngủ sâu, không biết trời trăng mây gió.

Không biết qua bao lâu, tôi giật mình, hốt hoảng bật dậy, tìm điện thoại bị tôi đá tít dưới đuôi giường. Thở phào nhẹ nhõm mười một giờ rưỡi, tôi cứ tưởng bản thân ngủ đến chiều luôn ấy chứ, may quá không trễ hẹn với tên trời đánh đó.

Chân thấp chấp cao bước vào phòng vệ sinh, nhìn cái đứa trong gương tóc xù lên như ổ quạ, váy ngủ nhàu nát, mắt như gấu trúc bị bụp lại do ngủ nhiều. Tôi giật mình, xuống sắc quá, đẹp gái thế mà giờ nhìn ghê thật, tàn tạ như con chó dại, đến tôi còn giật mình huống chi ai. Làm vệ sinh cá nhân xong. Tôi mở cửa phòng, xuống lầu. Phòng tôi nằm lầu ba mỗi lần lên xuống như tập thể dục ý vậy mà vòng hai mỗi lúc một tăng.

Tôi vào bếp, mở tủ lạnh lấy thức ăn, lại bếp hâm nóng sau đó dọn lên bàn, hôm nay mẹ nấu canh rau cải, thịt kho tiêu. Tôi chống cằm nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn. Tôi ăn một mình bao lâu rồi nhỉ?  Tôi đã không thể đếm được nữa rồi. Chúng ta luôn theo đuổi ước mơ, hoặc đó chỉ là công việc lương cao. Thời buổi này thứ gì cũng phải có tiền, ai không muốn ăn sung mặc sướng, thoải mái không lo nghĩ chuyện tiền bạc nhưng cứ theo đuổi công việc thời gian dành cho tổ ấm vơi dần đi. Không biết có bao nhiêu đưa trẻ, bao nhiêu bạn, bao nhiêu anh chị cũng ngồi ăn một mình như tôi nhỉ?

Ăn xong, dọn dẹp, rửa chén bát, tôi vác cái bụng no căng đến phòng khách. Nằm ình ra đó bật ti vi xem phim. Bộ phim Ỷ thiên đồ long ký không biết đã xem bao nhiêu lần, mỗi lần xem lại vẫn thấy hay, tôi chăm chú xem phim. Hết phim tôi chuyển đài khác, bật kênh hoạt hình xem.

Đang xem đến đoạn cao trào gay cấn, chuông cửa vang lên. Tôi ngồi dậy xỏ dép chạy ra cổng.

Từ xa, qua cánh cổng sắt Lập Thành đứng ngay ngắn bên cạnh chiếc xe đạp leo núi. Dáng người cao ráo, nó mặc chiếc áo sơ mi sọc ca rô đen cùng với quần bò. Lần đầu tiên thấy nó mặc đồ thường ngoài đồ đi học, tôi cảm thấy mới mẻ. Con Hà nói  không sai, tôi cũng phải công nhận thằng này đẹp trai sáng sủa mỗi tội hơi quê mùa. Tôi cười toe toét tiến lại mở cổng, khách sáo nói:

“Thành vào nhà đi bên ngoài nắng lắm. Sao thành đến sớm vậy mới một giờ rưỡi mà?”

Nó gật đầu dắt xe vào, vừa đi vừa trả lời:

“Thành sợ không tìm ra nhà Tuyết nên đi sớm cho khỏi trễ.”

Tôi thừ mặt ra. Không tìm thấy? Nhà tôi ở mặt đường đấy. Làm như nó mới từ trên núi xuống vậy. Ngoài mặt tôi gật đầu cười, đóng cổng mời nó vào trong.

“Đi Thành.”

Nó lẽo đẽo theo sau. Tôi dẫn nó lên phòng mình. Hôm nay phòng tôi sạch lạ thường, công sức tâm huyết tôi bỏ ra rất lớn, dọn dẹp phòng, sách vở ngổn ngang trên kệ, trên bàn xếp lại ngay ngắn, chăn mềm gấp gọn gàng. Tôi hài lòng, thầm khen bản thân thế này mới là phòng con gái chứ.

“Thành ngồi đi.” Tôi đưa ghế mời nó.

“Cảm ơn Tuyết.” Nó ngại ngùng gãi đầu cảm ơn ngồi xuống.

“Thành chờ tí nha.” Không đợi nó đồng ý hay không, tôi chạy một mạch xuống lầu, vào bếp mở tủ lạnh lấy nước ngọt, bánh trái, hoa quả, tôi đã kì công gọt vỏ, xếp vào đĩa ngay ngắn. Lòng nở hoa, tấm tắc tự khen bản thân không ngớt.

Mình thật chu đáo mà, ha ha ha.

Tôi hí hửng bưng lên lầu, đi ba tầng thiếu tí tắt thở. Thành đang ngồi đọc gì đấy. Tôi tò mò chồm lại xem. Tá hỏa nó đang xem vở văn của mình. Trời đất sao nó không xem vở toán số đấy tôi ghi rõ lắm số nào ra số đấy, vở công dân (đầu năm giờ ghi đúng một trang), vở anh văn cũng được do đầu năm thầy bảo cuối năm sẽ chấm vở lấy điểm tôi biết mình ngu anh văn vớt lên điểm nào hay điểm nấy tôi ghi nắn nót lắm, nó lại xem trúng vở văn. Mất hình tượng quá! Vở văn là cái vở tôi ghi chữ cua bò, rồng bay rắn lượn nhất, tôi dịch còn không ra nói chi ai. Chữ tôi xấu trong vở văn còn xấu gấp mấy chục lần. Tôi đặt thức ăn lên bàn học, gượng cười, vờ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra:

“Thành ăn bánh ngọt với trái cây đi.”

Tôi cầm miếng bánh đưa cho nó. Ánh mắt ngập tràn vẻ mong chờ.

Lập Thành ngẩng đầu nhìn tôi, nó nhận lấy cái bánh trong tay tôi bỏ vào miệng.

“Ngon không?” Tôi cười hì hì hỏi.

“Ngon.” Nó cười.

“Thôi chúng ta học đi.” Tôi chạy đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó, đưa tay lấy quyển vở văn cất ngay lên kệ, nhìn nó cười hì hì.

Nó gật đầu, lấy sách vở trong cặp ra không quên nói: “Hôm nay học toán.”

Tôi nhanh chóng lấy sách toán cùng vở trắng chuẩn bị từ trước ra.

“Buổi học này Thành chỉ xem năng lực Tuyết đến đâu để còn biết dạy như thế nào.” Nó lấy bút ghi vào vở tôi chuẩn bị.

Thằng này cũng chu đáo phết.

Tôi mù mịt nhìn đề nó đưa. Đầu óc xoay vòng vòng. Khó vậy nhìn chả biết chữ nào cái gì mà:

sin(x+Π/3) = 1/2

sin2x + 2cos2  x = 0

Trong lòng tôi gào thét dữ dội, ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh.

Tôi cắn bút, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không biết làm. Năm phút sau, mười phút sau, mười lăm phút sau, cái người bên cạnh vẫn không đá động đến tôi. Đầu sắp nổ tung, tôi giơ hai tay đầu hàng, nhìn Lập Thành lắc đầu. Tôi tưởng rằng nó sẽ mắng tôi ngu nhưng không nó gật đầu nói:

“Tuyết mất căn bản rồi, Thành sẽ chép lại câu thức lượng giác, Tuyết cố gắng học nha rồi Thành sẽ chỉ Tuyết cái cơ bản.”

Nó lấy vở cúi đầu hì hục ghi  khí thế, nét bút uyển chuyển ngay hàng thẳng lối. Tôi bái phục nó sát đất. Con trai gì ghi chữ đẹp kinh khủng, đầu nó chứa thứ gì mà ghi liền mấy chục công thức không cần nhìn sách, kinh thật. Thánh rồi, thánh mất rồi.

“Tuyết vừa nhìn công thức vừa học thuộc mấy cái này nhất định hiệu quả.” Lập Thành đưa vở cho tôi, tay chỉ về một đoạn văn dài sau mấy chục công thức.

Tôi cất giọng đọc: “Cos đối, sin bù, phụ chéo, khác pi tan (giá trị lượng giác các cung đặc biệt.). Cos cộng cos bằng hai lần cos cos, cos trừ cos bằng trừ hai sin sin, sin cộng sin bằng hai sin cos, sin trừ sinh bằng hai cos sin. Sin thì sin cos cos sin, cos thì cos cos sin sin ‘coi chừng”, tang tổng thì lấy tổng tang, chia một trừ với tích tang dễ ồm (công thức cộng)…Nhân ba một góc bất kì, sin thì ba bốn, cos thì bốn ba. Dấu trừ đặt giữa hai ta, lập phương chỗ bốn thế là ok (công thức nhân ba)”

Tôi đọc một lượt, trợn mắt, cằm muốn rớt xuống đất, tôi trân trối nhìn nó, thiếu chút quỳ lạy: “Hay quá. Thành đỉnh thật.”

Nó gãi đầu, ngượng ngùng: “Thành tìm trên mạng, thấy hay nên đem về áp dụng có lẽ sẽ giúp ích cho Tuyết.”

Buổi học trôi qua thật nhanh, tôi ngồi học thuộc, nó ngồi giải bài tập hóa của nó. Chỗ nào tôi không hiểu nó dừng lại giải thích. Lần đầu tiên tôi thấy bản thân học nhiều bằng mười mấy năm gộp lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play