Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vọng Hồn Dưới Hỷ Môn [DuongHung]

Mạn Tự.

Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Kính chào các vị độc giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Cảm tạ các vị đã dừng chân nơi đây, cùng tôi bước vào câu chuyện này. Hy vọng rằng trong từng dòng chữ, các vị sẽ tìm thấy những cảm xúc chân thành, dù vui hay buồn, đều là những khoảnh khắc đáng nhớ.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Chúc các vị bình an, đường đời xuôi chèo mát mái.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Mời các vị cùng lắng nghe một đoạn nhân duyên cũ.
“Người đứng nơi Hỷ Môn, là tân lang hay là vọng hồn chưa siêu thoát?”
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Mỗi trăm năm, nhân giới lại cử hành một hôn lễ kỳ lạ – không nhạc, không chúc tụng, không họ hàng, chỉ có một tân lang mang họ Trấn Linh và một tân nương giấu mặt trong khăn hỷ đỏ.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Người đời gọi đó là “Hỷ Khế”.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Kẻ được cưới, chẳng ai biết tên.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Kẻ bước lên kiệu, chẳng phải người sống cũng chẳng hoàn toàn là hồn ma.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Trần Đăng Dương – trưởng tử Trấn Linh gia – vốn tưởng chỉ là thực hiện một nghi lễ. Nhưng kể từ khi gỡ tấm khăn đỏ ấy xuống, vận mệnh của hắn đã không còn quay đầu.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Lê Quang Hùng – cái tên chưa từng được xướng trong gia phả, thân phận mơ hồ, nhưng lại mang trong mình linh hồn kết giới Thần Cổ.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Cậu là tân nương bị đưa Tới thay thế. Nhưng cũng là người duy nhất có thể cứu – hoặc hủy – thế giới này.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Tân nương ấy... vì sao không có bóng dưới ánh trăng?
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Tân nương ấy... vì sao lại biết rõ quá khứ hắn chưa từng kể?
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Một hôn lễ gắn liền với phong ấn nghìn năm.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Một thân thể thế thân cho người đã biến mất.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Một tình cảm được viết bằng máu và ký ức đứt đoạn.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Khi gió thổi qua Hỷ Môn, ai đang đứng đó chờ một người gọi tên?
Hiệt Ngưng - tác giả.
Hiệt Ngưng - tác giả.
Đôi chút thông tin: _Bìa truyện draw by “masterdlover27” [tiktok] _Ý tưởng viết truyện từ một lần hữu duyên lướt trúng video của “masterdlover27” vào ngày 5.5.2025 _Truyện được viết bởi Hiệt Ngưng – tác giả, người lần đầu viết truyện vibe cổ.
_..._

HỒI 1 – ĐÊM HỶ LỄ

Tân lang khoác hắc bào bước qua Hỷ Môn, kết một khế ước vô danh. Người đợi dưới khăn hỷ… không phải người hắn từng hứa hẹn, nhưng là người mang linh hồn quen thuộc đến lạnh người.
Tĩnh Phủ – Giờ Hợi – Đêm tân hôn
Trăng lạnh như lưỡi gươm lướt qua màn sa đỏ, rọi xuống căn phòng hỷ sự vừa được trải kim tuyến. Nến long phụng lập lòe lay động, hắt lên bóng hai người đối diện nhau – một người trầm mặc như gỗ đá, một người phủ khăn đỏ, không lộ dung nhan.
Khói hương trầm vẽ thành vòng xoắn trên đỉnh đầu, nhẹ lướt qua mái tóc đen dài, rồi hòa vào khoảng không vô thanh vô sắc.
Ngoài cửa, tiếng pháo hỷ tắt từ lâu, Hỷ Môn đã đóng, đêm nay là đêm định mệnh – và cũng là khởi đầu của đoạn mệnh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tự tháo khăn đi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phu quân không định vén khăn hỷ sao? Ngày đại hỷ, chẳng phải nên có một ánh mắt ban cho tân nương?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngươi không phải người ta muốn cưới. Càng không cần tình ý phù phiếm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vậy… ta là gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Là Linh Tế, là khế ước sống thay cho phong ấn. Là vật phẩm để đổi lấy sự yên ổn của ba giới.
Dưới lớp khăn đỏ, Hùng chậm rãi đưa tay lên, khẽ vén tấm voan.
Ngón tay thon dài run nhẹ, như cánh hoa đào gặp gió đông, nhưng ánh mắt khi lộ ra lại vô cùng bình tĩnh.
Ánh trăng soi qua cửa sổ, phản chiếu gương mặt thanh tú mà lạnh lẽo. Khóe môi nhếch lên, như cười – mà cũng như đang thương xót điều gì không thể gọi tên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nếu không vì định mệnh, chàng có từng… dừng mắt trên người ta lấy một lần?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tâm ta đã chết cùng người năm đó. Ngươi không phải y. Đừng vọng tưởng.
Không khí lạnh căm. Nến đỏ chớp tắt lần thứ ba.
Ngay lúc đó, từ lòng đất sâu dưới phòng tân hôn, phong ấn chấn động khẽ – một luồng khí đen tràn qua vách đá, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Quang Hùng thở hắt ra một hơi, đột ngột nghiêng người.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cẩn thận–
Dương vươn tay theo bản năng, đỡ lấy thân thể mỏng manh kia vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc tràn vào lồng ngực. Mùi hương thoang thoảng quen như đoạn ký ức đã chôn vùi mười năm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
…Ngươi là ai?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/chậm rãi nhắm mắt/ Nếu có kiếp sau… đừng quên ta.
Bên ngoài Hỷ Môn, gió lướt qua. Một dải khăn hỷ bị thổi tung, rơi xuống bậc đá, vấy bụi.
Trên tay áo hỷ của Hùng, một vết máu nhỏ thấm ra từ xương bả vai – đỏ như lửa, nhưng lại lạnh như sương.
Phong ấn dưới phủ khẽ rạn. Trận văn cổ rung động lần đầu sau một trăm năm.
Và giữa đêm hỷ lẽ ra nên lành… đã bắt đầu một đoạn tình duyên mang tên vọng hồn.

HỒI 2 – ĐÊM TRĂNG KHÔNG BÓNG

Linh Tế tỉnh lại dưới mái ngói đỏ, bên cạnh là người phu quân không có trái tim. Nhưng trời đêm nay… chẳng có trăng.
Tĩnh Phủ – Canh ba – Sáng sau hỷ lễ
Hỷ phòng đã tắt đèn. Long phụng song đăng sáp tàn tro rơi vãi, màn trướng phai hương, khói trầm tan từ canh hai.
Người trên giường khẽ động, môi mấp máy, như gọi tên ai từ kiếp cũ.
Ánh sáng đầu tiên rọi vào căn phòng là từ ngọn nến gió chưa dập tắt – chập chờn lay lắt như linh hồn vẫn chưa chịu ngủ yên.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/phản ứng khi mở mắt/ Đây… là phủ Trấn Linh?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngươi tỉnh rồi. Linh mạch chưa ổn, đừng động nhiều.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tối qua… là thật?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tất cả đều là thật. Ngươi đã kết mạch cùng ta. Phong ấn hiện tại lệ thuộc vào hơi thở của ngươi.
Hùng khẽ nhổm dậy, tay đỡ lấy đầu, ánh mắt lướt qua bức màn đỏ phủ nghiêng nửa giường.
Phía bên kia, Dương vẫn đứng – không ngồi, không lại gần. Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước, nhưng lạnh hơn tuyết đầu đông.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Phu quân không định hỏi ta thấy thế nào?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngươi không cần trả lời. Miễn còn sống.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nếu ta chết thì sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì ba giới tan. Phong ấn vỡ. Ngươi… không có quyền chết.
Một cơn gió lạnh tràn qua cửa sổ chưa khép, thổi rối mái tóc dài của Hùng. Y rướn người đưa tay đóng then gỗ, nhưng bỗng chạm vào thứ gì đó đặt nơi bệ cửa.
Một chiếc chuông đồng nhỏ – đã hoen rỉ. Dây buộc là sợi tơ đỏ cũ kỹ, dính máu khô.
Ánh mắt Hùng thoáng run.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thứ này…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không liên quan đến ngươi. Đặt xuống.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng đây là… vật chứng minh linh ước đời trước… của ta và ngươi.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng tắt.
Bầu trời đột ngột âm u, mây kéo tới đè trăng, khí linh dao động.
Chuông đồng khẽ rung, không do gió. Từ mặt đất truyền lên tiếng ngân nhỏ, như vọng về một đoạn ký ức chưa từng được chôn cất.
Dưới lòng đất, linh ấn lại rung – mạnh hơn đêm trước.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/giọng trầm thấp/ Ngươi… rốt cuộc là ai?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
/cười nhạt/ Người mà kiếp trước, ngươi quỳ trước mộ mà thề sống chết không quên.
Một vết nứt xuất hiện nơi tường đá ở hạ phủ. Một hồn khí cổ xưa bắt đầu thức tỉnh.
Và đêm nay – trăng không bóng. Bởi thứ sắp hiện về… không phải ánh sáng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play