[RhyCap] DUYÊN TRỜI ĐỊNH PHẬN NGƯỜI TRÊU!
Giới thiệu
Hinee_day🐑
À nhonn các bạn nháaa
Hinee_day🐑
Bộ này mình ra ý tưởng và có người giúp đỡ mấy diễn biến như thế nào bộ truyện làm sao kết làm sao.vv
Hinee_day🐑
⭕LƯU Ý ĐÂY LÀ TRUYỆN ĐƯỢC LẤY Ý TƯỞNG CỦA TRUYỆN**"NHÀ HỘI ĐỒNG NGUYỄN"**
Tg là Hngan
Hinee_day🐑
Mình đã xin trước khi viết truyện rồi
Hinee_day🐑
**VÀ CHƯA CÓ PHẢN HỒI NÊN MÌNH SẼ ĐỂ CRE TÊN TRUYỆN VÀ TÊN TG Ở PHẦN GIỚI THIỆU TRUYỆN**
Hinee_day🐑
các bạn đọc hết phần giới thiệu này thì mới hiểu câu chuyện nhaa
Hinee_day🐑
Thôi để mình giới thiệu tí nhaaa
Hinee_day🐑
Chứ đừng có lướt quaaaa😭
Giới thiệu truyện: "Duyên Trời Định, Phận Người Trêu"
Giữa những năm tháng xưa cũ, khi xã hội còn mang nặng định kiến, một mối nhân duyên kỳ lạ đã nảy nở giữa hai con người vốn chẳng thuộc về nhau.
Quang Anh – con trai út của nhà Hội Đồng Nguyễn, ngoài cậu thì hai ông bà hội đồng còn có với nhau 2 người con trai lớn nữa. Cậu con trai út sinh ra trong nhung lụa, lớn lên với sự kỳ vọng của gia đình. Một người mà ai cũng tin rằng sẽ có cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối với một tiểu thư danh giá
Không như mọi người chờ đợi đâu
Phải gọi là chàng dâu mới đúng không phải tiểu thư
Đức Duy – một chàng trai nghèo bán vải ở chợ tỉnh, lớn lên trong cảnh cơ cực, nhưng lại mang trong mình một trái tim chân thành và lòng tự tôn đáng quý.
Một lần tình cờ gặp gỡ, một ánh nhìn vô tình chạm phải, nhưng lại gieo vào lòng Quang Anh một nỗi bận tâm không thể gỡ bỏ. Cậu chưa từng quan tâm đến ai, nay lại để tâm đến một kẻ xa lạ.
Nhưng tình cảm này liệu có thể vượt qua được lễ giáo, định kiến và những thử thách của thời đại? Một mối lương duyên do trời định, nhưng liệu có bị người đời trêu đùa, cản trở hay không?
Hai người anh lớn của hắn, tg xin phép không tiếc lộ ạ
Hinee_day🐑
❌**TRUYỆN NÀY CÁC TÌNH TIẾT HOÀN TOÀN HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT VÀ(( DỰA TRÊN MỘT ÍT Ý TƯỞNG CỦA NHÀ HỘI ĐỒNG NGUYỄN VÀ CỦA MÌNH)) **⭕
Hinee_day🐑
LƯU Ý:**❌❌CÁC HÌNH ẢNH CÁC SỰ KIỆN TRÊN LÀ GIẢ!!! KHÔNG CÓ Ý XÚC PHẠM HAY BÔI NHỌ MỘT CÁ NHÂN NÀO!! ❌❌***
Hinee_day🐑
**❌❌NHẮC LẠI MỘT LẦN NỮA ĐÂY LÀ TRUYỆN HOÀN TOÀN HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT**❌❌
Hinee_day🐑
Nên các bạn không được toxic các anh của tớ nhaa
Hinee_day🐑
Khóc thật bây giờ 🥺
Hinee_day🐑
có gì cứ toxic tớ là được rồi
// // hành động, biểu cảm
* * suy nghĩ
" " nói nhỏ
Chợ Tỉnh -- buổi sáng
❌❌Mỗi nhân vật trong tình huống điều là giả, không có thật!! Không hề có ý súc phạm đến danh dự cái nhân nào ❌❌
Một buổi sáng tại khu chợ tỉnh cậu út nhà hội đồng Nguyễn chậm rãi dắt ngựa đi dạo quanh khu chợ tỉnh. cậu mặc bộ áo bà ba lụa trắng, chân mang đôi guốc gỗ đi cộc cạch, dáng vẻ nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng vẫn toát lên khí chất của con nhà quyền quý uy nghiêm.
Hôm nay, Quang Anh không có ý định mua gì, chỉ muốn dạo chơi một chút như thường ngày
Từ đâu có một cậu con trai đang chạy vội từ xa có nước da trắng trẻo. gương mặt thanh tú và chút thư sinh ẩn chứa sự hiền lành và dịu dàng đến lạ
Hoàng Đức Duy
A...xin lỗi cậu tôi đang vội nên không để ý đường đi...
Cậu vội cuối đầu xuống không dám ngẩn lên nhưng vì tò mò cậu cũng muốn biết người mình đụng trúng là ai?
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên lên hắn//
Hoàng Đức Duy
* Thôi chết rồi*
Hoàng Đức Duy
*Là con trai nhà họ Nguyễn, ch3t chắc mình rồi*
Hoàng Đức Duy
C-công tử c-có sao không//vừa hỏi vừa nhìn người hắn//
Hoàng Đức Duy
Tôi thành thật xin lỗi, do gấp quá nên tôi lỡ đụng chúng công tử
Hoàng Đức Duy
Tôi thật sự không cố ý
Miệng liên tục xin lỗi, cậu dập đầu không dám ngước nhìn hắn
Trước mắt hắn là một chàng trai trạc tuổi mình, mặc bộ áo bà ba giản dị, tay vẫn còn đang ôm xấp vải mới lấy từ kho ra. Gương mặt cậu ấy thanh tú, đôi mắt sáng nhưng có chút hoảng hốt khi nhìn Hắn.
Nguyễn Quang Anh
//Phủi nhẹ vạt áo//
Nguyễn Quang Anh
Tôi không trách cậu, chỉ tại cậu gấp gáp nên mới va phải tôi
Hoàng Đức Duy
Dạ đây là lỗi tôi...t-tôi xin lỗi ạ
Nguyễn Quang Anh
//Cười nhẹ// Không sao nhưng cậu nên cẩn thận hơn, vải quý thế này mà rơi xuống bùn thì hỏng hết
Hoàng Đức Duy
Dạ phải, t-tôi cám ơn công tử đã nhắc nhở
Cậu cuối người nhặt lại đóng vải, phủi bụi nhìn Hắn cười một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu
Cậu quay lưng tiếp tục công việc. Nhưng một cảm giác lạ khiến hắn cứ đứng nhìn theo bóng dáng ấy một lúc lâu
Khi bóng dáng của cậu đã khuất vào chợ, Hắn quay đầu lại dắt con ngựa của mình đi dạo vòng chợ thêm lần nữa vì mục đích của hắn là chỉ để xem cậu bán vãi ở chỗ nào.
Hắn đi quanh chợ được một lúc thì bỗng khựng lại, hắn chợt cảm thấy có một bóng dáng quen thuộc đó là Duy em đang lụi hụi sắp lại các mảnh vải cho ngăn nắp
Hắn tiến đến chỗ em đang ngồi bận rộn với xấp vải và ngạc nhiên hỏi
Nguyễn Quang Anh
Này, cậu bán vải ở đây sao??
Hoàng Đức Duy
//Bất ngờ// Dạ tôi phụ việc cho sạp vải của Cậu Hai. Công tử có muốn mua vải không ạ??
Nguyễn Quang Anh
Tôi không có ý định mua... nhưng mà..
Hắn nhìn Duy, ánh mắt cô chút hứng thú. hắn không hiểu tại sao mình lại thấy người này thú vị đến thế
Có vẻ là dáng vẻ thật thà, chăm chỉ ,hoặc có thể là nụ cười lành kia
Hoàng Đức Duy
//cười nhẹ// Công tử đừng ngại, nếu muốn chọn vải thì cứ nói tôi
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể giúp công tử chọn những mẫu vải đẹp và mềm nhất!
Hắn chợt nảy ra một ý. Cậu bước đến gần hơn, ánh mắt tinh nghịch
Nguyễn Quang Anh
Thế nếu ta không mua vải, nhưng muốn mời cậu đi ăn sáng thì sao???
Hoàng Đức Duy
//Sững sờ//H-Hả
Hoàng Đức Duy
//Tròn mắt// Công tử đùa sao??
Hoàng Đức Duy
T-Tôi còn phải trông sạp vải nữa
Nguyễn Quang Anh
//Cười khỉnh// Tôi không đùa. Chỉ là thấy cậu có vẻ vất vả nên muốn mời một bữa thôi
Nguyễn Quang Anh
Coi như tạ lỗi vì làm cậu va tôi khi nãy
Hoàng Đức Duy
//Ngập ngừng// Nhưng nếu cậu Hai biết tôi rời sạp thì...
Hắn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh, rồi đưa tay vào túi áo lấy 10 đồng, đặt lên bàn
Nguyễn Quang Anh
Số tiền này đủ để mua lại mớ vải tôi làm hỏng lúc nãy, đúng không??
Hoàng Đức Duy
//Hoảng hốt// Công tử làm gì thế! Tôi không nhận đâu!
Nguyễn Quang Anh
//Nhún vai// Thì coi như tôi đã mua vải
Nguyễn Quang Anh
Mà đã là khách thì tôi có quyền rủ chủ tiệm đi ăn một bữa chứ??
Cậu lưỡng lự.Cậu không quen giao du với người lạ, nhất là người có vẻ ngoài giàu sang như hắn
Nhưng ánh mắt của cậu út nhà hội đồng Nguyễn này không có vẻ trêu đùa, cũng không mang ý khinh thường
Chỉ đơn giản là... có chút gì đó chân thành
Hoàng Đức Duy
Vậy để tôi ngỏ lời xin phép cậu Hai một chút
Nguyễn Quang Anh
//Mỉm cười// Được rồi, tôi sẽ đợi cậu
Tương Tư
Cậu = Duy
Hắn = Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mỉm cười// Được rồi tôi sẽ đợi cậu
Hai người ngồi trong một quán nhỏ, gọi hai bát bún bò nóng thổi.
Cậu có chút không quen khi được đối đãi như khách, còn hơi lúng túng
Đợi một chút thì cả hai bát bún đều được đem ra
Hắn thấy không khí có vẻ ngột ngạt nên chủ động nói chuyện với cậu trước
Nguyễn Quang Anh
//Tựa cằm, quan sát// Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Hoàng Đức Duy
//Đang ăn nghe hắn hỏi, cậu vội đặt đũa xuống, nhìn hắn rồi trả lời//
Nguyễn Quang Anh
Ô, trẻ vậy á
Nguyễn Quang Anh
Bằng tuổi tôi
Hoàng Đức Duy
V-vậy sao công tử lại gọi tôi là cậu??
Nguyễn Quang Anh
//Cười// Vậy cậu thích tôi gọi cậu thế nào??
Hoàng Đức Duy
//Ngại Ngùng// Gọi sao cũng được...
Nguyễn Quang Anh
Thế cậu tên gì nhỉ, tôi cũng muốn biết
Hoàng Đức Duy
Tôi tên Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Tên cậu đẹp vậy, nó đẹp giống cậu
Hoàng Đức Duy
C-còn công tử thì sao??
Nguyễn Quang Anh
Um.. tôi tên Quang Anh
Hoàng Đức Duy
*Quang Anh sao, quả thật tên sao người vậy*
Hoàng Đức Duy
T-tên công tử đẹp hơn tôi nghĩ đó
Hắn bật cười. Hắn không hiểu sao mình lại cảm thấy vui và hợp khi nói chuyện với người này
Có thể vì cậu không giống những người hay tiếp xúc với hắn, không xu nịnh, không e dè quá mức, chỉ đơn giản là thật thà
Hắn nhìn cậu một cách chăm chú, rồi khẽ cất giọng nói nhẹ nhàng
Nguyễn Quang Anh
Cậu đừng gọi tôi là công tử nữa cứ gọi bình thường là được
Hoàng Đức Duy
Sao mà được, cậu quyền quý uy nghiêm lại là con của nhà hội đồng, tôi không dám gọi bình thường đâu
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi không thích cậu gọi tôi là công tử
Nguyễn Quang Anh
Nó cứ sao ấy, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, đừng gọi công tử
Hoàng Đức Duy
Thôi được, nghe cậu vậy
Nguyễn Quang Anh
à Duy này, cậu có muốn làm việc ở nơi tốt hơn không??
cậu đang ăn nghe hắn nói vậy thì cũng hơi bất ngờ
Hoàng Đức Duy
//Ngước lên//Ý cậu là sao??
Nguyễn Quang Anh
Nhà ta có tiệm vải lớn nhất tỉnh. nếu cậu muốn, ta có thể nhận cậu vào làm, lương cao hơn công việc nhẹ hơn
Hoàng Đức Duy
//Im lặng một lúc rồi lắc đầu//
Hoàng Đức Duy
Tôi quen ở đây rồi, với lại tôi không muốn mắc nợ ai
Nguyễn Quang Anh
//Nghiêng đầu// Là ta mời cậu, đâu có gì gọi là mắc nợ
Hoàng Đức Duy
//Cười nhẹ// Cậu là người tốt, nhưng tôi vẫn thích tự mình cố gắng hơn
Nguyễn Quang Anh
//Cười nhẹ rồi lắc đầu//
Hắn nhìn cậu chăm chăm. Trong mắt hắn, người con trai này càng lúc càng thú vị hơn
Một người không bị tiền bạc cám dỗ, cũng không phụ thuộc vào người khác và chính điều đó khiến hắn thích cậu và nhìn cậu không thể rời mắt
Sau khi đã ăn cùng cậu cả hai tạm biệt rồi hắn về nhà, cậu thì vẫn tiếp tục bán ở sạp vải của mình
Trở về nhà hội đồng Nguyễn, hắn vẫn còn suy nghĩ đến cậu, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có một người khiến mình để tao đến vậy
Và cũng lần đầu tiên, hắn có một ý nghĩ táo bạo.
Nguyễn Quang Anh
*Mình muốn gặp lại cậu ấy*
Nguyễn Quang Anh
Gì vậy nè, tự nhiên lại nghĩ đến
Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trong phòng, ánh mắt vẫn mơ mơ màng suy nghĩ về buổi gặp cậu lúc sáng.
Hắn chưa từng thấy ai như cậu một người dù có xuất thân bình thường nhưng lại mang khí chất khiến cậu cứ muốn tìm hiểu thêm
Vừa lúc đó, ba cậu - Bà Hội Đồng, bước vào phòng. Trên tay đang cầm một chén canh nhân sâm nóng
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
Con trai, nay có chuyện gì mà cứ ngồi thất thần vậy?
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
// Đặt chén canh nóng trên bàn//
Nguyễn Quang Anh
//Giựt mình, gọi điều chỉnh lại dáng vẻ//
Nguyễn Quang Anh
Dạ không có gì đâu ba, chỉ là con gặp một người con cảm thấy yêu ngay khi lần đầu gặp
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
//Nhướn mày//
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
Người nào mà khiến con trai ta để tâm đến vậy?
Nguyễn Quang Anh
//Do dự một chút rồi cười nhẹ// Một cậu con trai tên là Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Cậu ta bán vải ngoài chợ tỉnh
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
//Ngạc nhiên//*Bán vải, tên Duy, là con trai à??*
Anh Tú trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhưng lại cất nó đi và tiếp tục hỏi hắn
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
Lần đầu tiên ta thấy con hứng thú với người buôn bán như vậy đó
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
Mà sao? cậu ta làm gì khiến con để ý?
Hắn im bật, tựa lưng vào ghế tay cầm chén canh đưa lên miệng nếm nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy không giống những người khác. Thật thà, nhưng cũng rất kiên cường.
Nguyễn Quang Anh
Không vì tiền mà lung lay, cũng không xu nịnh ai cả. Nhìn bên ngoài con nghĩ cậu ta là một người con trai lễ phép ba à
Nguyễn Quang Anh
Con thấy... Hình như có chút lay động với cậu ta
Bùi Anh Tú - Bà Hội Đồng
//Sững người// *L-là con trai, quả thật mình đã nghĩ đúng*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play