Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bâng×Quý | Tuyết Hạ Tình Ca

#001

mèo vị việt quất 🫐
mèo vị việt quất 🫐
helo
___
Mùa đông đến như những lời thì thầm khẽ chạm lên bằng những giọt sương lạnh buốt. Mây trôi lững lờ như dải lụa bạc vắt ngang tầng không
Gió lặng lẽ buông tiếng thở dài qua những hàng cây trụi lá, để lại phía sau một khoảng trời lặng yên và trống trải
Tuyết không vội vàng, cứ từng đợt, từng đợt, nhẹ nhàng rơi như những cánh hoa vụn vỡ giữa không trung.
Trong một màu trắng xóa của những ngày đông, lại khiến ta cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hơn, cô đơn nhưng yên bình đến lạ
Mùa đông - cái lạnh nhất chẳng phải những làn gió mang theo cái lạnh rét buốt, mà là lúc nhớ đến một người chẳng thể gọi tên. Là khi đút tay vào túi áo, nhưng lại chẳng biết giấu trái tim nơi đâu để cảm thấy ấm áp
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ đứng trước hiên nhà / trời đầu đông tuyết rơi nhiều thật
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Quý à / nói vọng ra /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Mau vào nhà đi, ngoài đó lạnh lắm
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Dạ con biết rồi mẹ, con đứng ngắm tuyết một xíu rồi vào liền
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ nhìn qua nhà kế bên / ' ai thế nhỉ? '
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
' lạnh thế này đến một cái áo khoác cũng không có '
Em ngó sang hiên nhà kế bên. Tuyết rơi trắng xóa cả con đường, gió cứ thổi từng cơn lạnh buốt qua vạt áo mỏng
Người em trông thấy đang lấy hai tay ôm chặt thân mình, từng ngón tay đỏ ửng vì rét
Mái tóc dày lấm tấm bông tuyết, bờ vai khẽ run lên từng nhịp theo đừng đợt gió lùa
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Này anh gì ơi, anh có ổn không? / chạm nhẹ vào vai anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tôi là người từ nơi khác đến
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Lúc nãy trên ga tàu bị giật mất cả chiếc cặp tôi mang theo
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Trong đó có tiền, giấy tờ và cả đồ dùng của tôi nữa
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Giờ không biết phải làm sao / lo lắng /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Um..hay là anh vào nhà tôi đi cho đỡ lạnh / chỉ vào nhà mình /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thế có được không? / đắng đo /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Được cả mà, không sao đâu / kéo tay anh /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Đứng ngoài đó lại chết vì lạnh đấy / đóng cửa /
Em nhón chân lên, đưa tay phủi đi lớp tuyết mỏng còn vương trên mái tóc màu bạch kim ấy
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Ai thế con, bạn con hả Quý? / nhìn anh /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
À, dạ không
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Hồi nãy con gặp anh ta trước nhà
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Anh ta bảo vừa bị giật mất hết đồ nên con mới giúp thôi ạ. / cười /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Thế hai con vào đây, mẹ pha cacao nóng uống cho đỡ lạnh này / đi vào bếp /
Căn bếp nhỏ nằm ở cuối hành lang, bức tường được phủ lên mình một màu kem nhạt, ánh đèn vàng dịu tỏa ra từ chiếc đèn trần cũ kỹ khiến mọi thứ trở nên càng ấm áp
Trong góc là một chiếc bàn gỗ nhỏ, phủ khăn caro đỏ trắng, trên đó là hai chiếc cốc sứ đang bốc khói – mùi cacao nóng hòa lẫn với hương bánh quy mới nướng thơm lừng cả không gian xung quanh
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ đi vào /
Em đi vài bước mới chợt nhận ra rằng anh không bước theo sau liền quay đầu lại
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Sao anh không vào đi? / vẫy tay kêu anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
À à tôi vào liền đây / đi vào /
_
- Trong bếp -
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Oa..thơm thế / hít hít /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Hai đứa ngồi đi. / bưng cacao và đĩa bánh quy ra bàn /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ ngồi ghế /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ ngồi ghế /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi / nhìn anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dạ năm nay con 27 tuổi.
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
À thế lớn hơn nhóc nhà cô 2 tuổi rồi / cười /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Mà con tên gì?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dạ Thóng Lai Bâng
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Còn em là Nguyễn Ngọc Quý. Mà nghe tên anh giống người dân tộc quá nhỉ?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đúng rồi, anh là người dân tộc Hoa
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
À, ra thế / ăn bánh quy /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Sao con lại đi lên đây vậy, kiếm người thân hay sao? / ngồi xuống cạnh em /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dạ không, con lên đây kiếm bạn
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ba mẹ con vẫn ở dưới quê thôi ạ
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Nhưng mà..không may mất hết giấy tờ tùy thân rồi / ủ rũ /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Thôi thì ở tạm nhà em đi, không sao đâu
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Khi nào tìm lại được thì đi cũng chưa muộn mà
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thế con cảm ơn cô / gật nhẹ đầu /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
À..cảm ơn em, Ngọc Quý / khẽ cười /
___

#002

___
Một sân vườn nhỏ nằm lọt thỏm giữa những dãy nhà im lìm, nhưng lại mang vẻ riêng biệt tựa như một thế giới tách biệt.
Tường gạch cũ phủ rêu xanh, vài dây leo buông dài tạo thành tấm rèm xanh mướt. Sàn sân lát gạch nung màu đất, lấp ló vài chiếc lá rụng theo từng cơn gió lướt ngang
🎶 Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau
🎶 Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau
🎶 Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê
🎶 Dìu tôi đi lúc quên lối về
🎶 Quãng đời thanh xuân sao em cho tôi giữ lấy, giữ lấy
.
.
.
Giọng hát vang lên như một làn gió nhẹ lướt qua tâm hồn, ấm áp mà da diết.
Âm thanh ấy không chỉ là tiếng hát, mà dường như có một bàn tay nào đó níu giữ lấy trái tim, khiến người nghe phải dừng lại, lắng lòng.
Nó vang vọng giữa không gian mùa đông lạnh lẽo , ngân dài, trong trẻo mà cũng có chút trầm buồn, như đang kể một câu chuyện chưa nói hết bằng lời.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ bước ra sân / Anh có học hát ạ?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ quay lại / À..không, chỉ là nghe nhiều nên biết chút chút
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Thật sự nghe rất hay đó / cười khẽ /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ khẽ gật đầu / Cảm ơn em
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ ngồi cạnh anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mùa đông ở chỗ em đẹp thật đó.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Chỗ anh không có tuyết, chỉ là thời tiết trở nên lạnh buốt thôi / thở dài /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Anh đang lo về chuyện giấy tờ à? / đặt tay lên vai anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ gật gật /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Đừng lo nữa mà, cũng đã báo công an rồi mà
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Từ từ sẽ tìm ra thôi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Cảm ơn em đã lo cho anh. / cười /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Trong nhà em có một cây guitar, anh có biết đàn không?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
um..biết sơ sơ, hồi đó anh có học một chút
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
đợi em đi lấy nhé / vào nhà /
__
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ đưa cho anh / này, anh đàn cho em nghe đi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ cầm lấy / được.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Not support
..🎵..
🎶...🎶...
Tiếng đàn guitar vang lên êm ái, từng âm thanh như những làn gió nhẹ len qua tâm hồn, vừa mộc mạc vừa sâu lắng.
Mỗi lần gảy dây, âm thanh vang vọng, réo rắt như kể một câu chuyện thầm thì, khi vui tươi, khi da diết, khiến ai nghe cũng như lạc vào một thế giới riêng, đầy cảm xúc và ký ức tươi đẹp
..🎶....
..🎵...🎶
.
.
.
.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ dừng /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Oa...hay thế / cười tươi /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Anh có định tham gia mấy cuộc thi âm nhạc không?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Nghe anh đàn cứ như nghệ sĩ ấy ạ / sáng mắt /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Em cứ quá khen
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ ôm đầu gối / phù..lạnh quá
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ nhìn em / thôi mình đi vào trong đi, nhé?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Dạ vâng / đứng dậy /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ vác cây guitar trên vai rồi đi vào /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Mai anh lại đàn cho em nghe nhé, có được không? / mắt long lanh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Nhưng../ có chút lung lây /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
À thôi, được chứ / cười nhẹ rồi gật đầu /
____

#003

mèo vị việt quất 🫐
mèo vị việt quất 🫐
Not support
___
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Um..Lai Bâng / quay sang nhìn anh /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Sao thế Quý?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Anh là lần đầu đến đây phải không, em muốn dẫn anh đi một nơi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Đi đâu thế, giờ này trễ rồi?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Đi ra cái vỉa hè ven bờ sông cách đây không xa
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Ở đó buổi tối đẹp lắm / cười tươi /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thôi được, nếu Quý thích / cười /
Em nắm nhẹ tay anh, kéo ra khỏi căn nhà còn đang vang lên tiếng nhạc êm dịu.
Dòng nước sông trôi nhẹ nhàng như đang ngân nga một khúc nhạc chỉ của riêng nó
Đèn đường vàng dịu trải dài như đang nâng bút vẽ nên bóng hình hai người in xuống nền gạch
.
.
.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ non và vị mặn thoang thoảng của dòng sông. Không gian xung quang yên ả, dịu dàng đến lạ
Như thể thời gian trôi đi chậm lại để đưa tai lắng nghe, để thở cùng theo từng nhịp đập trái tim của hai người họ.
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Ban đêm ở đây đẹp lắm / ngắm nhìn /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Hồi nhỏ em toàn trốn mẹ ra đây chơi thôi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dám trốn mẹ đi chơi luôn à? / trêu chọc /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Qua đó ngồi đi / chỉ qua quán cà phê gần đó /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ dắt tay anh /
rengreng!
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
À..Quý, đợi anh một tí / nghe điện thoại /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ dừng lại /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
📱: Alo, tôi là Thóng Lai Bâng đây ạ
: chúng tôi bên công an khu vực, đã tìm được giấy tờ tùy thân của anh
: mời anh đến đồn công an để xác minh thông tin và nhận lại đồ đã mất.
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
📱: À..vâng, tôi sẽ đến đó ngay
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ cúp máy /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Chuyện gì thế ạ? / nhìn /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Bên công an bảo là tìm được đồ của anh rồi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Bây giờ anh sẽ đi ra đó, em muốn đi cùng không?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ ủ rũ / ..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ nhìn em / Em sao thế Quý?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
' rõ ràng là muốn rủ anh đi chơi mà..'
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
' họ gọi cho anh chả đúng lúc chút nào..'
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Ngọc Quý / lây nhẹ người em /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ giật mình /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
A..đi ạ, em muốn đi cùng
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thế ta đi nhé / nắm tay em kéo đi /
___
- Tại đồn công an -
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tôi là Thóng Lai Bâng
: Đây có phải của anh không?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dạ..dạ đúng, là của tôi / mừng rỡ /
: Vậy anh lấy về đi
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Tôi..tôi cảm ơn rất nhiều / cười tươi /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ nắm góc áo anh / Lai Bâng, đi chơi với em nữa không..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ dắt em ra khỏi đồn / trễ lắm rồi Quý à..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ xoa đầu em / Ngày mai đi chơi bù với em nhé?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ chề môi / dạ vâng..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ cốc đầu em / Trẻ con
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Mình về thôi
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Dạ..
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Thôi nào đừng buồn, anh hứa mai sẽ đi chơi với em mà
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Vậy về thôi / đi lại chỗ đậu xe /
___
- Về đến nhà -
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ vào nhà /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ vào nhà /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Hai đứa về rồi, đi đâu thế?
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
Dạ tụi con đi chơi, sẵn ghé lấy đồ của Lai Bâng luôn
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Con tìm lại được rồi à?
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
Dạ vâng, mới nãy lên đồn để nhận lại / gật nhẹ đầu /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
/ cười nhẹ /
Nguyễn Ngọc Quý
Nguyễn Ngọc Quý
/ bỏ lên lầu /
Mẹ Ngọc Quý
Mẹ Ngọc Quý
Nó sao thế con? / nhìn em /
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
/ lắc đầu / Con không biết ạ
Thóng Lai Bâng
Thóng Lai Bâng
' Giận à..'
___

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play