Allisagi|Bluelock|Nhật Kí Tình Yêu
Chương 1
Sáng sớm tinh khôi, tiếng chim hót ríu rít vang bên khung cửa sổ, ánh nắng dịu dàng như rót mật lên gương mặt ngái ngủ của chàng thiếu niên. Mái tóc xanh đậm như màu nước biển sâu khẽ lay động theo nhịp thở, tựa như một nét chấm phá mê hoặc trong bức tranh ban mai.
Cậu khẽ mở mắt, hàng mi rung nhẹ, như còn luyến tiếc giấc mơ vừa tàn.
Isagi lẩm bẩm, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Isagi Yoichi
Sáng rồi à..?
Cậu dụi mắt, ánh nhìn lơ đãng lướt qua khung cửa sổ ngập nắng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng dịu dàng của buổi sớm.
Isagi nhíu mày, với tay lấy điện thoại từ đầu giường.
Trên màn hình là cái tên quen thuộc—chồng cậu, Kaiser Micheal. Người mà cậu đã dành ra 2 năm để yêu qua mạng và bằng một cách thần kì nào đó mà đã thành vợ chồng.Không những thế, anh ta còn là một người nổi tiếng với lượng fan đông đảo, hôn nhân này của họ cũng chỉ là lợi ích đôi bên.Kaiser cho cậu tiền, còn cậu giúp anh ta đối phó với gia đình.Mối quan hệ này hầu như là ngoài gia đình ra chỉ có vài người rất thân như Rin, Nagi, ...v.v.. mới biết.
Isagi Yoichi
Anh ta lại nhắn cả loạt tin nữa rồi... //Isagi thở dài, khóe môi khẽ cong lên như thể quen với điều đó từ lâu.//
Màn hình ngập trong những dòng tin nhắn dồn dập—“Dậy chưa?”, “Ngủ có ngon không?”, “Hôm nay trời có nắng không bên đó?”
Những lời hỏi han bình dị, nhưng lại khiến tim Isagi chậm một nhịp. Ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra, đối phương thương cậu đến nhường nào.
Ngón tay thon dài khẽ dụi đôi mắt vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ.
Isagi khẽ nhíu mày, rồi từ tốn gõ từng dòng tin nhắn, như sợ làm vỡ mất sự dịu dàng mà người kia đã gửi đến từ phía bên kia màn hình.
Isagi Yoichi
💬Dậy rồi, trời hơi nắng.//gửi hình ảnh ngoài cửa sổ cho đối phương//
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy vài giây, điện thoại đã rung lên.
Đối phương trả lời ngay lập tức—nhanh đến mức khiến Isagi ngẩn người.
Cứ như thể anh ấy luôn cầm điện thoại trong tay, chỉ để chờ một dòng phản hồi từ cậu.
Kaiser Micheal
💬Em nhớ dậy ăn sáng nha! Hôm nay anh bận đi diễn, không nhắn tin hay chơi game với bé yêu cả ngày được đâu~
//Một dòng tin nhắn kèm theo icon mặt khóc nũng nịu, như thể anh đang vừa xin lỗi vừa làm nũng cậu qua màn hình.//
Tắt điện thoại, Isagi bước vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt để xua đi cái mơ màng của giấc ngủ.
Nhìn vào gương, cậu không khỏi mỉm cười với hình ảnh của chính mình. Một chàng trai có mái tóc mượt mà, đôi mắt xanh biển sâu thẳm như chứa cả đại dương, ánh mắt long lanh đầy nét dễ gần.
Cậu mặc chiếc áo thun trắng giản dị, không cần phải cầu kỳ mà vẫn toát lên sự thoải mái.
Isagi Yoichi—một nam diễn viên không quá nổi bật, nhưng lại có một lượng fan nhỏ nhưng chân thành. Thỉnh thoảng cậu cũng hay mở livestream nấu ăn vui vui .Dù chỉ có khoảng 4-5 người theo dõi livestream nấu ăn của cậu, nhưng cậu chẳng bận tâm. Những cuộc trò chuyện giản dị với họ, những tâm sự đời thường, luôn khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
Chương 2
-Tiếp nối diễn biến ở chap trước-
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Isagi bật điện thoại lên và bắt đầu livestream. Chưa đến một phút sau, một yêu cầu tham gia hiện lên – Itoshi Rin. Isagi khẽ nhếch môi, ấn đồng ý.
Màn hình chia đôi hiện ra khuôn mặt lạnh tanh quen thuộc. Rin đang ngồi tựa lưng vào tường, tóc còn hơi ẩm, ánh mắt nhìn vào màn hình một cách chăm chú, nhưng giọng thì vẫn giữ nguyên cái kiểu khó chịu thường thấy.
*Rin sử dụng tài khoản khác, ngoài những bạn bè trong giới thì không ai biết.
*Isagi biết hôm nay Rin sẽ tham gia nên cậu đã cài đặt chỉ bạn bè mới xem được livestream để tránh gặp phiền phức.
Itoshi Rin
Anh rảnh thật đấy. Mới sáng ra đã bày đặt livestream.
Isagi mỉm cười, tay vẫn cắt từng miếng thịt trên thớt.
Isagi Yoichi
Thì cũng rảnh mà. Cậu vào nhanh thế. Định chửi tôi tiếp à?
Itoshi Rin
Ai thèm chửi. Chỉ là thấy anh lóng ngóng, sợ cắt phải tay thì phiền.
Isagi Yoichi
Lo cho tôi à?
Rin không đáp ngay. Một giây im lặng trôi qua trước khi cậu liếc mắt đi chỗ khác.
Itoshi Rin
Tôi chỉ không muốn đang xem mà phải thấy máu me gì đấy.
Isagi bật cười khẽ, rồi cúi đầu tiếp tục cắt thịt. Đôi bàn tay thon dài thoăn thoắt, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt khiến cả khung hình như trở nên tĩnh lặng hơn.
Itoshi Rin
Anh đang cười cái gì?
Isagi Yoichi
Không có gì. // Isagi đáp, nhưng khóe môi vẫn cong lên//
Rin chống cằm, nhìn chăm chăm vào màn hình một lúc lâu, rồi nói, giọng hờ hững:
Itoshi Rin
Miếng kia anh cắt to quá. Nhìn ngu.
Isagi ngẩng đầu, khóe môi khẽ giật.
Isagi Yoichi
Cậu nhìn kỹ vậy cơ à?
Không ai nói gì thêm. Không khí livestream chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hai người nói vài câu vặt vãnh, một người ngồi cắt thịt, một người thì lặng lẽ nhìn. Nhưng qua màn hình, có điều gì đó ấm áp hơn những gì được nói thành lời.
Bỗng nhiên, Rin liếc nhẹ màn hình, rồi hừ khẽ như vừa nghe phải chuyện gì chướng tai. Giọng đều đều, cố tình buông thõng.
Itoshi Rin
Kaiser hôm nay diễn với tiểu thư nào đấy, tóc hồng, váy lòe xòe như kẹo bông.
Isagi không ngẩng đầu, chỉ hơi cau mày, tay vẫn cắt thịt đều đặn.
Itoshi Rin
Biết rồi mà không thấy phản ứng gì. Lạnh nhạt kiểu này chắc người ta cũng quen rồi ha?
Isagi dừng tay đúng một nhịp, ngẩng lên nhìn vào màn hình. Ánh mắt không giận, không gắt, chỉ bình tĩnh đến mức khiến người khác khó đoán.
Isagi Yoichi
Cậu muốn tôi phải phản ứng sao? Ghen à?
Rin khựng một giây. Ánh mắt lướt đi chỗ khác, rồi bật cười khẩy.
Itoshi Rin
Ờ không. Tôi chỉ đang nghĩ... nếu vợ tôi mà mặt trơ như anh, chắc tôi cũng ra ngoài kiếm tiểu thư tóc hồng cho đỡ chán.
Isagi nghiêng đầu, môi nhếch lên nhẹ.
Isagi Yoichi
Tôi cũng đang nghĩ... nếu Kaiser nói chuyện kiểu cậu, chắc tôi bỏ từ năm đầu tiên.
Itoshi Rin
Chà, chắc thế nên mới quen nhau được tận hai năm nhỉ.
Rin ném câu đó xong thì im lặng. Không phải vì cạn lời, mà vì biết Isagi sẽ không dễ để cậu ta "thắng miệng" như mọi lần.
Isagi lại cúi xuống cắt thịt, môi vẫn còn vương nét cười nhạt. Không nói gì, nhưng tay thì cố tình gạt sang một bên một miếng bị cắt lệch.
Rin nhìn thấy. Và biết Isagi làm thế khi đang khó chịu.
Mà lần này, cậu lại thấy hài lòng.
Cuộc trò chuyện cứ thế trôi, chẳng chủ đề cụ thể, chỉ là những câu va chạm lặng lẽ giữa hai người quen quá lâu để phải giữ kẽ.
Một lúc sau, khi thấy Rin vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, Isagi liếc qua màn hình, giọng bình thản:
Isagi Yoichi
Cậu định ngồi nhìn tôi cắt thịt đến tối à?
Itoshi Rin
Tôi đang coi anh làm sai gì để còn chê.
Isagi cười nhạt, tay đặt con dao xuống thớt.
Isagi Yoichi
Qua đây ăn luôn không?
Rin nhướn mày, trông như không mấy bất ngờ, nhưng giọng vẫn cố giữ vẻ dửng dưng.
Itoshi Rin
Anh tưởng tôi rảnh rỗi đến mức chạy qua chỉ để ăn cơm hả?
Isagi Yoichi
Không rảnh thì thôi.
Rin im vài giây, mắt hơi nheo lại, rồi buông một câu nghe như đang bố thí:
Itoshi Rin
Gửi địa chỉ. Tôi qua.
Isagi khẽ cười, rót nước vào nồi canh đang sôi
Isagi Yoichi
Cải trang đàng hoàng vào. Lần trước cậu bị chụp đúng mặt, cả tuần tôi không yên với bên quản lý.
Itoshi Rin
Tôi chả quan tâm mấy cái paparazzi rác rưởi đó.
Isagi không nhìn màn hình, chỉ nói đều đều
Isagi Yoichi
Không cải trang thì đừng hòng bước chân vào nhà.
Rin nhăn mặt, rồi gật nhẹ, bất mãn nhưng chẳng cãi thêm.
Đúng lúc đó, một món quà nhỏ hiện lên trong khung livestream — một chú sư tử hoạt hình dễ thương nhảy múa trên màn hình, theo sau là bình luận từ tài khoản có tên "NLY_065🐻❄️"
Nagi Seishiro
Isagi! Tớ cũng khá bận nên chưa kịp nấu ăn, cậu có thể cho tớ ăn ké được không?
Isagi khựng lại một chút, rồi bật cười, âm trầm nhưng rõ ràng vui:
Isagi Yoichi
Nagi, cậu xem livestream từ khi nào đấy?
Rin liếc nhìn dòng bình luận, gương mặt tối đi nửa độ, giọng lành lạnh
Itoshi Rin
Tưởng tên đó đang tập luyện?
Isagi Yoichi
Cậu biết rõ mà, Nagi thà đói chứ không nhấc người khỏi giường nếu không bị ép.
Một nhịp im lặng. Rin chống cằm, lẩm bẩm đủ để nghe:
Itoshi Rin
Lười chết đi được.
Isagi khẽ nhún vai, không đáp. Cậu nhìn vào màn hình, ánh mắt dịu lại:
Isagi Yoichi
Lần này chỉ đủ cho hai người. Ăn ké thì phải đến trước Rin.
Itoshi Rin
Không có chuyện đó.
Isagi Yoichi
Vậy thì nhanh lên. Tôi chờ.
Chương 3
-Tiếp nối diễn biến chap trước-
Một lúc sau, Rin đến. Tiếng gõ cửa vang lên cộc cằn, không kiên nhẫn. Isagi ra mở, bắt gặp Rin đang đứng khoanh tay, đeo khẩu trang đội nón kín mít, tay còn lại xách theo một chai rượu sake hảo hạng, nhìn qua thôi cũng biết giá không mềm.
Ngay sau lưng anh ta là Nagi Seishiro — cao lớn, lười nhác, như một chú mèo khổng lồ vừa bị lôi khỏi ổ. Nagi chẳng buồn chào hỏi, chỉ liếc Isagi một cái rồi bước thẳng vào nhà, quăng mình lên ghế sofa và lập tức bật máy chơi game như thể mọi thứ xung quanh không tồn tại.
Itoshi Rin
//Rin nhếch mép.// Nhà cậu từ bao giờ thành chỗ nghỉ trưa cho nó thế? Tôi tưởng cậu nói chỉ có hai phần?
Isagi Yoichi
//Isagi nhún vai, giọng bình thản.//Tôi nói vậy để cậu lẹ chân lên thôi. Trong lúc cậu lề mề thì tôi đã làm xong phần của Nagi rồi.
Rin hừ mũi, quay mặt đi như thể bị chơi khăm mà chẳng thể phản bác.
Cả ba ngồi quanh bàn, tiếng cười râm ran hòa lẫn với tiếng cụng ly vang lên đều đặn. Chai sake hảo hạng dần vơi đi theo nhịp trò chuyện thoải mái của ba kẻ vừa trải qua một tuần căng thẳng. Isagi ngả nhẹ vào ghế, mặt đã bắt đầu ửng đỏ vì men rượu. Mái tóc cậu hơi rối, do lúc nãy Nagi bất ngờ nhào tới vò đầu cậu giữa một ván game.
Cánh cửa chính khẽ hé — rồi mở hẳn ra.
Kaiser đứng đó, không nói một lời. Đôi mắt màu băng đảo qua cả ba, dừng lại lâu nhất ở người đang hơi ngả nghiêng trên ghế sofa. Isagi ngẩng lên, ánh mắt mơ màng gặp đúng ánh nhìn sắc bén của anh.
Chỉ một cái nuốt khan nhẹ nơi cổ họng, nhưng sự gợn sóng trong đáy mắt Kaiser thì rõ ràng: thèm khát, nhưng vẫn cố giữ mình bình tĩnh.
Kaiser Micheal
//Anh bước vào, không nói không rằng, cúi xuống bế bổng Isagi lên.//Đi ngủ.
Giọng anh trầm và mềm như nhung, nhưng không che được vẻ chiếm hữu lồ lộ trong từng động tác.
Itoshi Rin
//Rin nheo mắt, chống cằm.//Không mời mà tới, giờ còn đuổi chủ tiệc?
Kaiser Micheal
//Kaiser không thèm liếc cậu.//Đây là nhà của Isagi. Và cậu ấy rõ ràng là của tôi.
Nagi Seishiro
Chậc.//Nagi lười nhác đứng dậy, cầm theo máy chơi game.//
Nagi Seishiro
Không khí lãng mạn quá, tôi buồn ngủ rồi.//Cậu vươn vai, lững thững đi ra, chẳng quên vỗ vai Rin ra hiệu đi theo.//
Rin liếc lại, ném một ánh nhìn thách thức về phía cặp đang khuất sau cánh cửa phòng ngủ, rồi mới chịu rời đi.
Trong phòng, ánh đèn dịu lại. Kaiser đặt Isagi xuống giường, tháo áo khoác cho cậu rồi lấy từ túi một gói nhỏ pha thuốc giải rượu.
Kaiser Micheal
Uống đi, em sẽ không muốn đau đầu sáng mai đâu. //anh nói khẽ, đưa ly nước ấm vào tay Isagi.//
Khi cậu nhấp một ngụm, Kaiser ngồi xuống cạnh giường, tay chạm nhẹ vào tay cậu. Mười ngón tay đan vào nhau một cách tự nhiên, như đã làm trăm lần trước đó.
Rồi anh lấy điện thoại ra, giơ lên, click — một bức ảnh tay trong tay, ánh đèn mờ làm nổi bật từng đường gân và khớp xương.
Kaiser đăng lên tài khoản cá nhân, không một dòng caption, không lộ mặt ai. Chỉ là một bức ảnh mập mờ, tinh tế — nhưng với những người tinh ý, là một lời tuyên bố chủ quyền không thể rõ ràng hơn.
Anh biết, nếu để lộ Isagi, cậu sẽ bị soi mói đến mức không thở nổi. Mà Kaiser thì không để ai động vào người mình yêu được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play